Tít Tít Tít
Tiếng chuông báo thức không ngừng reo lên liên tục, thiếu nữ ở trên giường vô cùng bất mãn vì bị quấy nhiễu giấc ngủ xoay người cuộn vào trong chăn chẳng khác gì một cái bánh cuộn, tiếng chuông kêu một ngày càng nhiều hơn như muốn đối địch với thiếu nữ.
Bỗng có một cánh tay trắng nõn thò ra mò mẫn nơi phát ra tiếng chuông kia, với được đồng hồ liền tắt đi, trên môi nở nụ cười thỏa mãn chưa kịp tận hưởng giấc ngủ thì cánh cửa phòng có một lực rất mạnh đá vào tạo ra tiếng động không nhỏ còn thêm giọng quát của người nào đó nữa.
" Ninh Quân, mày có dậy đi học hay không?'
Thiếu nữ vì giọng quát kia mà giật mình bật dậy ngơ ngác nhìn người vừa mới ra khỏi phòng kia, thiếu nữ vò đầu bứt tóc lật đật đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn gương mặt lạ lẫm trong gương, thiếu nữ thở dài một hơi, gương mặt hiện tại vốn không phải của cô, nói chính xác hơn bản thân cô đã xuyên đến chính truyện mà bản thân đã viết.
Têm thật của cô là Từ Hiểu Lộ là một tác giả chuyên viết về tiểu thuyết lãng đan xen một chút truyện người lớn, gần đây cô có sáng tác ra một bộ truyện có tên là " Nam Thần Cao Lãnh Cuồng Chiếm Hữu ", vì thấy độc giả hưởng ứng quá lớn với bộ truyện này nên ngày đêm cô điên cuồng ngồi viết, cho đến một ngày vì thường xuyên không ăn uống đều độ nên đã bị viêm ruột thừa cấp tính, nhưng với tinh thần nhiệt huyết và nguồn chữ đang dồi dào trong đầu nên cô chẳng màn đau đớn mà ôm máy tính vừa ghi vừa bắt taxi đến bệnh viện.
Đến khi được đưa vào phòng phẫu thuật, Từ Hiểu Lộ mới buông được máy tính, không nghĩ đến bản thân cô lại chết trên bàn mổ được và bộ truyện của cô cũng chưa hoàn thành được.
Đáng lẽ giờ này bản thân đã được lên thiêng đường để nhận cuộc đời mới, nào có ngờ đến chuyện bản thân bị xuyên đến bộ truyện của mình viết chưa xong, chuyện hết sức phi lí nhưng lại có thể xảy ra.
Trong truyện nam chính có tên Trần Trì, là thiếu gia của Trần Thị đứng đầu giới kinh doanh ở nước A, bề ngoài có tính cách lạnh lùng ít nói nhưng bên trong lại có sở thích chiếm hữu và hay ghen. Nữ chính tên Thẩm Giai, cũng là một tiểu thư nhà giàu xinh đẹp. Lần đầu gặp nhau, nữ chính đã thầm mến nam chính nên đã cố gắng theo đuổi. Ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng chỉ cần nữ chính cười nói hay có cử chỉ thân mật với người khác giới thì nam chính sẽ ghen lên, không cần biết bản thân đang ở đâu có mặt bao nhiêu người, nam chính thẳng tay cưỡng hôn nữ chính.
Hai người bọn họ cứ mập mờ như vậy cho đến đại học, cũng là lúc chính thức bọn họ quen nhau. Ở gần nhau, nữ chính mới phát hiện ra bản thân nam chính là người có tính chiếm hữu cao, có một lần vì trốn đi chơi nên đêm đó nữ chính đã trao thân mình cho nam chính. Kể từ giây phút đó, nam chính đều luôn đòi hỏi quá mức, khi kết thúc đại học, cả trường đều chứng kiến một màng cầu hôn của bọn họ, cứ tưởng bọn họ sẽ có một đám cưới thật đẹp và hạnh phúc như trong mơ. Nào ngờ đến ngày cưới, nữ chính lại bỏ chốn cùng với người khác vì bản thân cô ấy không chịu được tính chiếm hữu của nam chính. Cậu chuyện mới lại mở ra chính là con đường truy thê của nam chính, nếu lúc đó cô còn sống thì hai mươi chương tiếp theo sẽ kết thúc hành trình truy thê kia và nam nữ chính sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Còn về nhân vật Diệp Ninh Quân mà cô xuyên qua đây lại chỉ xuất hiện được vài chương đầu, căn bản là một nhân vật quần chúng. Cô cũng không miêu tả rõ về nhân vật này, đúng là xui xẻo. Khi vừa mới xuyên đến, còn chưa kịp hiểu được tình hình đã bị giọng nói là quát mắng liên tục, không chỉ một người mà thậm chí có ba người thay nhau quát mắng cô, cô muốn mở miệng phản bác thì bất ngờ không thể bật ra tiếng được, cô oan ức nhìn bọn họ.
Ba người đó là gia đình của Diệp Ninh Quân, cha tên là Diệp Phàm, mẹ tên là Chu Tử Nguyệt, bà nội tên là Dương Như Ý, cô còn có một em trai là Diệp Ninh Mạc kém cô hai tuổi. Lúc đấy đang phụ mẹ bán hàng nên có ngủ gật một chút không ngờ lại bị mắng như vậy. Lúc đầu cô hoài nghi đây chính là ảo giác, nhưng khi nhìn đến gương mặt lạ lẫm cùng với hoàn cảnh trước mắt cô biết bản thân đã xuyên đến thế giới khác. Nhưng không nghĩ đến bản thân lại xuyên đến làm nhân vật quần chúng lại còn có một gia đình trọng nam khinh nữ như này, thế kỉ mấy rồi còn lạc hậu như vậy.
Tính đến đây thì Diệp Ninh Quân đã xuyên đến ba ngày rồi, và ba ngày này cô bị gia đình này hành tới hành lui, phụ việc bán hàng đếm không xuể. Nhà họ Diệp bán mỳ gia truyền, cũng có chút điều kiện, cô thì bận rộn đón khách không thấy mặt mũi còn bị mắng, còn thằng em Diệp Ninh Quân thì đi chơi net tới giờ cơm thì về ăn còn được người nhà quan tâm hỏi hang cho thêm tiêu vặt.
Đúng là bất công đối với cô!
Diệp Ninh Quân vừa mới bước ra khỏi phòng đã bắt gặp được mấy ánh mắt không thiện cảm, bà nội thì liếc nhìn cô một chút rồi bắt đầu lên tiếng mỉa mai.
" Con gái con lứa giờ này mới thức, không biết thức sớm để phụ người lớn làm bữa sáng à, nhìn con gái của bác Trương đi ngày nào cũng thức sớm để làm bữa sáng, haiz Diệp gia bất hạnh mới có đứa cháu như vậy."
" Mau ngồi xuống ăn rồi đi học. Vào trường nhớ trông em trai một chút."
" Dạ vâng."
" Con lớn rồi, không chị ấy quan tâm đâu."
Bữa sáng của Diệp Ninh Quân vô cùng đơn giản, bát cháo trắng với vài lát thịt mỏng, cô nhìn sang bát của em trai mình, có rất nhiều thịt còn có ly sữa bò, trong lòng có hơi buồn. Cả hai chị em khi đi ra ngoài cửa, nụ cười của Diệp Ninh Mạc tắt hẳn, cậu ta quay sang nhìn cô với vẻ mặt khinh bỉ.
" Đến trường cứ giả vờ không quen biết nhau. Có người chị như chị tôi chẳng dám khoe khoang."
" Ừm."
Chắc chị đây muốn nhận cậu làm em.
Tuy chị cậu có nhan sắc nhưng trong lòng Diệp Mạc Niên vẫn ghét người chị này, nếu bọn họ không phải là gia đình của nhau thì cậu sẽ nhìn thuận mắt hơn.
Nhìn Diệp Ninh Mạc đi trước, cô bĩu môi thầm mắng cậu ta vài lần rồi nhanh chóng chạy đến xe buýt, cũng may là kịp nếu không buổi sáng này cô phải vận động mạnh rồi.
Hôm nay là ngày tựu trường, năm nay Diệp Ninh Quân bắt đầu bước vào lớp 12, cô ngồi cạnh bên cửa sổ, nhìn quan cảnh bên ngoài cô thở dài, mong là mọi chuyện sẽ diễn ra đúng như cốt truyện ban đầu như vậy, chỉ cố gắng thêm một năm nữa, qua lớp 12 cô nhất định sẽ thoát khỏi gia đình này.
Chiếc xe dừng trước cổng trường cao trung, Diệp Ninh Quân vừa xuống xe đã bắt gặp Diệp Ninh Mạc cùng với đám bạn của mình cười nói đi vào cổng trường, cô cũng xem như không quen biết đến cậu ta mà bước vào trong tìm lớp học của mình.
Khối 12 được xếp ở tầng bốn cao nhất của trường, cô vừa mới đi được hai cầu thang đã mệt lã, biết thế cô đã viết ngôi trường này khá giả lắp mỗi bên một cái thang máy rồi. Nhìn cầu thang trước mắt cô thở dài, cố gắng đi từng bước lên lớp, cũng may lớp cô cách cầu thang không xa.
Vì mới là ngày đầu đi học nên chỗ ngồi được thoải mái tự chọn, nhìn qua vẫn còn nhiều chỗ trống, cô là một người thích ngắm cảnh nên đặt biệt lựa chọn bên cửa sổ. Trong lớp cô chẳng quen ai, nên không thể bắt chuyện với các bạn khác và cũng không một ai chú ý đến trong lớp có người mới vào.
Diệp Ninh Quân đang chống cằm mải mê ngắm cảnh bên ngoài, bỗng nhiên có một tiếng động kéo ghế bên cạnh, không gian trong lớp cũng im lặng, cô cảm thấy kì quái quay người lại nhìn.
Gì đây! Sao lại đẹp trai đến mức này, khuôn mặt có phải thật hay không? Hay là được AI
chế tạo ra?
Diệp Ninh Quân nghĩ người này còn đẹp hơn phong cảnh bên ngoài nhiều, bất chợt thiếu niên quay lại nhìn, bốn mắt nhìn nhau khiến gương mặt cô có chút xấu hổ ngượng ngùng quay đi. Lúc này cô mới phát hiện mấy bạn nữ khác cũng đang nhìn cô chằm chằm, những cặp mắt ấy như con dao muốn đâm thủng người cô vậy, cô âm thầm nuốt nước bọt.
Mới ngày đầu đến lớp đã tạo ấn tượng xấu rồi sao?
Trong lớp bắt đầu bàn tán xôn xao, Diệp Ninh Quân có nghe loáng thoáng được thiếu niên ngồi bên cạnh chính là Trần Trì, nam chính của bộ truyện, là con trai của cô viết ra.
Không nghĩ đến vừa mới đến lớp đã đụng phải nam chính rồi, nhưng cô nhớ trong truyện Trần Trì ngồi cùng bạn nam cũng chính là bạn của cậu tên là Lục Hiểu Minh, vị trí ngồi cũng không gần cửa sổ mà ngồi gần cánh cửa lớp phía sau.
" A Trì, cậu không muốn ngồi cùng tớ à. Làm tớ buồn lắm đấy."
" Muốn đổi phong thủy một chút."
" Haha hay là muốn ngồi cùng với người đẹp."
" Tùy cậu nghĩ."
Hai người rốt cuộc nói cái gì vậy? Diệp Ninh Quân nghe mà choáng cả đầu, phía sau lưng cô toát cả mồ hôi khi chạm phải ánh mắt sắc lẹm kia của các bạn nữ. Cô muốn đổi chỗ ngồi, muốn mở miệng nhờ cậu nhường đường cho mình đi ra thì có một giọng nói trong trẻo vang lên.
" Bạn học, cậu có muốn đổi chỗ cùng tớ không?"
Nữ chính xuất hiện rồi, Diệp Ninh Quân nhìn Thẩm Giai rồi nhìn đến Trần Trì ngồi bên cạnh, dứt khoát gật đầu một cái mạnh, Thẩm Giai vui mừng muốn đi vào, nhưng cái người Trần Trì này không muốn nhường đường, bởi vì cậu ngồi về phía ngoài, còn chỗ ngồi của cô thì sát vách tường cửa sổ nên muốn ra ngoài thì phải bước qua chỗ cậu.
" Ai da, Thẩm Giai cậu thấy chỗ ngồi của A Trì có người rồi à."
" Nhưng cậu ấy đã đồng ý đổi chỗ với mình rồi."
" A Trì cũng có muốn ngồi cùng cậu, cậu xem cậu ấy không muốn cậu vào kìa."
" Trần Trì phiền cậu tránh ra một chút."
Diệp Ninh Quân mới bắt đắc dĩ lên tiếng, vừa dứt lời đã nhận ngay ánh mắt lạnh ngắt của Trần Trì khiến người cô có chút sợ hãi mà vội tránh đi.
" Không thích."
Cả lớp kinh ngạc nhìn gương mặt bình thản của Trần Trì, đầu cô đầy chấm hỏi. Thẩm Giai thì tức giận nhưng không thể làm gì được đành đi ngồi bên cạnh cậu ở dãy khác, Lục Hiểu Minh thì cười mãi. Mấy bạn nữ thì bắt đầu bàn tán, có vài người đi đến bên cạnh Thẩm Giai an ủi còn liếc xéo cô vài cái. Nhận ngay ánh mắt của Thẩm Giai, cô thật oan ức quá đi. Rõ ràng con trai cô viết đâu có tính tình này đâu chứ, nếu có thì chỉ làm với nữ chính, còn cô đây là mẹ à không là nhân vật qua đường thôi.
Nhìn thân ảnh đang ngồi bên cạnh khoé miệng của Trần Trì nhếch lên.
Diệp Ninh Quân đang ngồi rầu rĩ thì phía sau có người khều, cô quay người lại. Lục Hiểu Minh cười tươi vẫy tay chào cô.
" Chào cậu, tên của tớ là Lục Hiểu Minh."
" Tớ biết." Tôi còn biết tương lai của cậu sau này nữa đấy.
" Cậu biết tên tớ à."
Diệp Ninh Quân nghĩ đúng là miệng nhanh hơn não, nhìn bộ dạng kích động của cậu ta cô vội tìm một lý do.
" Bảng tên của cậu."
" À, vậy tên của cậu."
" Diệp Ninh Quân."
Nghe được lý dó của cô, cả người của Trần Trì thở phào nhẹ nhõm, cậu còn nghĩ cô đã để ý đến cái tên Lục Hiểu Minh. Thấy hai người nói chuyện có vẻ rất thân, cái tên Lục Hiểu Minh kia còn cười nhìn chằm chằm vào người cô khiến cậu khó chịu, khi nhận thấy áp suất càng giảm xuống, Lục Hiểu Minh mới phát hiện ánh mắt quỷ dị kia đang nhìn mình liền kết thúc cuộc nói chuyện với Diệp Ninh Quân.
Diệp Ninh Quân có chút rầu rĩ vì bản thân đã đụng phải nam nữ chính, bản thân cô chỉ muốn yên ổn sống cuộc đời cuộc mình cho kết thúc cốt truyện này thì có lẽ bản thân sẽ có cơ hội tái sinh về thế giới hiện thực, mới ngày đầu đi học mà câu chuyện đã bắt đầu có xu hướng lệch đi, để bảo toàn tính mạng nhất định phải tránh ra những con người này ra.
Trần Trì quan sát biểu cảm của Diệp Ninh Quân, thấy gương mặt đang hào hứng quyết tâm kia thì bật cười, cậu muốn nhào nặn gương mặt đó, muốn cắn hai má bánh bao kia, cậu thở dài, đôi mắt dời đi chỉ sợ nhìn thêm một lúc cậu sẽ không kiềm chế được mà doạ sợ cô.
Vào kì nghỉ hè vừa rồi, cứ đến tối cậu lại mơ một giấc mơ đều cùng liên quan đến một người, trong mơ người con gái đó cùng cậu trải qua những giây phút hạnh phúc khiến cậu có chút chìm đắm, còn có những cảnh làm tình của hai người, thân thể mềm mại và gương mặt yêu kiều khiến cậu không thể quên được.
Khi đến ngày tựu trường, vừa mới bước vào lớp, cậu có chút hoài nghi có phải bản thân chưa thoát khỏi giấc mơ kia không, cậu đứng một chỗ nhìn thiếu nữ đang chống cằm ngắm cảnh kia, gió thổi qua mái tóc khiến vài sợi rối một chút nhưng không phá hủy vẻ đẹp của thiếu nữ.
Trần Trì không nghĩ bản thân có thể gặp thiếu nữ trong mơ ở ngoài đời, bước chân không tự chủ mà đi lại gần cô, thấy vị trí bên cạnh còn trống không nghĩ nhiều mà ngồi xuống. Ngay khi cô quay người lại nhìn chằm chằm mình có vẻ như say đắm, cậu cố nhịn cười quay sang lại nhìn cô. Quả thật rất giống đến cả giọng nói cũng giống như trong mơ mềm mại như vậy. Cậu nhìn xuống bảng tên của cô, trong lòng thầm nhớ kĩ tên này.
" Diệp Ninh Quân."
Tuy được ngồi cạnh nam thần nhưng Diệp Ninh Quân vẫn không thể nào vui được, cô cứ có cảm giác có vài ánh mắt đang nhìn mình, đặc biệt là ánh mắt uất hận của Thẩm Giai kia, khiến cô có chút tội lỗi.
Vì mới ngày đầu vào lớp nên chủ nhiệm cho giữ đúng vị trí ngồi cũ không thay đổi, đợi vài ngày chủ nhiệm tổng điểm lại qua các những năm trước rồi phân bố vị trí ngồi cho phù hợp. Diệp Ninh Quân thầm khóc trong lòng, biết thế đã không tự ý lựa chỗ ngồi rồi.
Qua tiết đầu tiên, đầu óc Diệp Ninh Quân cứ quay cuồng, tuy đã tốt nghiệp rất lâu rồi nhưng kiến thức của lớp 12 này chẳng khác gì trước đó, cũng may bản thân ham học nên vẫn còn nhớ một chút và ba ngày kia bản thân cô cũng cố lại được một ít rồi. Cô chỉ vừa định úp mặt xuống bàn ngủ một chút, chưa được nhắm mắt thì đã có người phá hỏng nó. Thẩm Giai kéo ghế đến ngồi cạnh Trần Trì còn ngang nhiên chống cằm lên bàn cậu ngắm cậu.
Diệp Ninh Quân nhìn cảnh này không nghĩ đến bản thân lại viết tính cách nhân vật chính lại táo bạo như vậy. Liếc qua vài người cũng đang thầm thì to nhỏ, nhất định là đang nói đến Thẩm Giai. Nhưng vì gia thế Thẩm Gia và Trần Gia được xem là nhất nhì ở thành phố này nên chẳng ai dám nói xấu hay gây chuyện đến bọn họ.
" Trần Trì, cậu có muốn uống nước không?"
" Buổi trưa này cậu đi ăn cùng tớ có được không?"
" Ra về chúng ta về chung nha."
"...."
" Thẩm Giai, cậu nên bớt làm phiền A Trì nhà tớ được không?"
" Cái gì mà nhà tớ chứ? Nè Trần Trì không phải là của cậu."
" Nhưng nhất định cũng chẳng phải của cậu."
" Cậu...."
Diệp Ninh Quân nhìn hai người cãi nhau mà đau đầu dùm Trần Trì, cô viết nhân vật Lục Hiểu Minh này chỉ muốn cho cốt truyện có chút hài hước, nhìn khuôn miệng mấp máy như muốn cãi tay đôi với nữ chính kia, cô thở dài quay sang ngắm phong cảnh bên ngoài bỏ bọn họ sang một bên. Trần Trì liếc nhìn cô một chút rồi mở miệng nói:
" Ồn ào."
" Tại cậu ấy hết. Tớ sẽ im lặng ngắm cậu, cậu cứ đọc sách của mình đi."
" Không có liêm sĩ!"
" Liên quan gì đến cậu."
" Cậu quay về chỗ ngồi đi."
" Tớ chỉ muốn ở gần cậu."
Với cái nhìn chăm chú của cậu, Thẩm Giai biết là không nên tiếp tục làm phiền cậu nữa, đành ngậm ngùi quay về chỗ ngồi, không quên đá vào bàn của Lục Hiểu Minh một cái. Thấy ánh mắt của cậu ta, Thẩm Giai vểnh mặt hất tóc quay người đi. Lục Hiểu Minh tức giận nhìn theo, cậu ta nhướng người lên một chút rồi nói Trần Trì.
" Cậu nhất định không được quen cậu ta đấy! Cái tính nết đó không phù hợp với cậu."
" Ừm."
Tiếng chuông reo vào lớp, cô quay mặt lại đụng phải ánh mắt ôn nhu của Trần Trì khiến cô có chút giật mình, sao lại nhìn cô bằng ánh mắt đó!
Trong lòng có rất nhiều câu hỏi, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt ấy vẫn chưa rời đi. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh đọc sách, nhưng trong đầu vẫn không hề biết bản thân đang đọc cái gì, bàn tay cứ lật qua từng trang giấy.
Đột nhiên Trần Trì nhướng người qua, Diệp Ninh Quân ngửi được mùi hương bạc hà bên chóp mũi, nhịp tim cô bắt đầu tăng lên không kiểm soát được, bỗng có một nói trầm ấm vang lên bên tai.
" Sách cậu bị ngược rồi."
Trần Trì nhìn đôi tai đang đỏ ửng kia cùng với gương mặt xấu hổ kia, cậu kiềm chế không cắn lên tai cô, cậu vừa nói vừa giúp cô quay lại cuốn sách, tay cậu chạm nhẹ vào tay cô, cảm xúc có chút mềm mại muốn nắm nhiều hơn nhưng vẫn phải kiềm chế nếu không cô sẽ hoảng sợ mà chạy mất. Tâm tình thoải mái rút người lại rồi ngồi ngay ngắn.
Mất mặt! đúng là mất mặt quá đi.
Diệp Ninh Quân ước gì ở đây có một cái hố để bản thân nhảy xuống, cả người coi cứng đờ không dám nhìn cậu. Thẩm Giai và Lục Hiểu Minh đều nhìn thấy cảnh ân ân ái ái của hai người, người thì tức giận, người thì kinh ngạc thầm mắng cậu là con sói gian xảo.
Vì hành động của Trần Trì khiến cô không thể nào tập trung vào việc học được, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung. Giáo viên hoá đang giảng trên bục, liếc mắt nhìn trúng cô đang ngồi thẩn thờ, ông dừng việc giảng lại, đưa tay đẩy cặp kính dày cộm của mình lên một chút.
" Này bạn học ngồi kế nam sinh đẹp trai kia. Đứng lên."
Các bạn khác đều ngơ ngác nhìn theo cánh tay chỉ của giáo viên, Diệp Ninh Quân lúc này mới phát hiện nhân vật chính trong miệng giáo viên là mình, cô nuốt bọt đứng lên.
" D..dạ."
" Lên giải bài tập số ba cho tôi. Nãy giờ tôi đã giảng cách giải rồi, lên đi."
Diệp Ninh Quân nhìn qua đề bài, cũng may cô vẫn còn nhớ cách làm, cô nhẹ nhàng đi lên cầm phấn viết lên bảng cách giải của mình, giáo viên hoá nhìn cách giải của cô tuy có khác cách giảng của ông nhưng có đáp án chính xác, ông cũng hiểu cách giải này nên gật gù liên tục. Vốn nghĩ cô là học sinh cá biệt còn ngồi thẩn thờ trong giờ học không ngờ lại vớt được một nhân tài hoá học.
" Dạ xong rồi ạ."
" Tốt lắm, em về chỗ đi. Đây là cách giải mới thầy sẽ giảng chi tiết hơn."
Diệp Ninh Quân vừa đi ngang qua người Trần Trì, có lẽ vì không gian quá hẹp nên cánh tay của cậu vô tình chạm phải mông của cô. Cái đụng chạm này khiến cả hai bất ngờ nhìn nhau một lúc, cô ngượng ngùng quay đi. Cũng may không ai nhìn thấy nếu không chắc cô cắn lưỡi tại chỗ luôn cho rồi.
Trần Trì còn vương vấn cảm xúc đụng chạm khi nãy, ánh mắt chứa lên dục vọng. Làm cho cậu nhớ đến giấc mơ làm tình của bọn họ, cả người cô cưỡi lên người cậu, bàn tay cậu bóp mông cô giúp cô lên xuống thoải mái. Cậu cảm nhận được cả người cậu đều nóng ran lên, hơi thở có chút nặng nề. Cậu xoay bút cố gắng kiềm chế lại, miệng không ngừng lẩm bẩm bảng tuần hoàn hoá học.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play