Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 1. Bị tha về Địa Phủ

hai người là ai vậy?

Hạ Kỳ Như nhìn hai người một đen một trắng trước mặt rồi lại nhìn mấy người vật và vật vờ ở phía sau mà mặt đần ra, gì vậy? Cô đang ngủ mà, mấy người này là ai vậy? Sao lại xông vào phòng cô chứ? Rồi họ đang định đâu vậy? Vì sao lại xích cổ cô lại chứ? Cô có phải chó đâu?

Vô số câu hỏi bay qua bay lại trong đầu cô mà không có lời giải đáp.

Hạ Kỳ Như cảm thấy vô cùng bất an vì thế cô liền tìm cách bỏ trốn, nhưng khi cô vừa định bỏ chạy vòng xích trên cổ cô liền siết chặt lại, Hạ Kỳ Như cau chặt mày lại vì khó thở lẫn đau đớn.

Sự thay đổi của cô khiến hai người một đen một trắng trước mặt dừng lại thản nhiên nói.

- Nguyễn Kỳ Như, mạng của cô đã tận, ta khuyên cô không nên vùng vẫy nữa, nhận mệnh đi.

Nguyễn Kỳ Như???????

Nhưng cô là Hạ Kỳ Như mà!!!!!!!!!

Hạ Kỳ Như nghe hai người kia nói thì càng vùng vẫy kịch liệt hơn nữa, điều đáng kinh ngạc là ngay khi cô sắp bị siết chết thì vòng xích quanh cổ cô lại đột nhiên nứt rồi vỡ tan.

Hạ Kỳ Như như được giải thoát mà quay người lại bỏ chạy như điên, Hắc Bạch Vô Thường vô cùng ngạc nhiên, linh hồn này lại có thể thoát khỏi xích trói hồn?

- ngươi đem mấy linh hồn này về Địa phủ trước, ta sẽ đi bắt linh hồn kia về.

Bạch Vô Thường giao dây xích đang xích những linh hồn trong tay mình cho Hắc Vô Thường rồi vội vã đuổi theo Hạ Kỳ Như.

Rõ là số mệnh đã tận vì lý gì vẫn có thể thoát khỏi xích trói hồn được chứ?

Có quỷ!

Phi.

Hắn không phải chính là một con quỷ rồi sao?

Tóm lại nhất định phải bắt linh hồn đấy về, cô ta đã vi phạm nghiêm trọng quy tắc của Âm giới, dù số mệnh đã tận vẫn nấn ná ở nhân gian không chịu về Địa phủ báo danh.

Tội danh trước đó vẫn còn treo trên đầu giờ cô ta lại còn dám bỏ trốn, xem ra là không muốn đầu thai nữa rồi.

- Nguyễn Kỳ Như, Nguyễn Kỳ Như, NGUYỄN KỲ NHƯ!

Hạ Kỳ Như thấy cái tên áo trắng cứ bám mãi không buông mà gọi cái cô Nguyễn Kỳ Như nào đó thì khóc ròng.

Người anh em, cô thật sự không phải Nguyễn Kỳ Như cô là Hạ Kỳ Như mà!!!!!

Tên giống nhau nhưng họ đâu có giống, nhìn hắn cũng đâu có giống tên mù chữ đâu sao lại có thể bắt nhầm người được chứ? Làm ăn kiểu gì vậy hả?

Bạch Vô Thường gào đến khản cổ mà không thấy linh hồn kia chịu bất cứ ràng buộc nào thì vô cùng hoài nghi mà lật giở lại sổ sinh tử.

Kỳ quái, vì sao cái tên Nguyễn Kỳ Như này lại mờ nhạt như vậy? Lẽ nào số mệnh của cô ta chưa tận sao?

Không đúng, trừ phi có kẻ tìm người chết thay cô ta rồi.

Nhưng mà trước giờ Âm giới chưa từng có tiền lệ nào nói linh hồn thế tội đã xuống Âm giới rồi vẫn thoát được mà.

Có...âm mưu!

Bạch Vô Thường kịp thời sửa miệng vào phút chót.

Tại một nơi khác.

- nguy rồi, linh hồn thay thế kia đã trốn thoát khỏi Hắc Bạch Vô Thường rồi, Nguyễn phu nhân, mau lấy máu của bà nhỏ vào mi tâm thân thể này đi.

Nếu có máu của người có chung huyết thống với linh hồn chiếm giữ thân thể này vậy thì chủ nhân thật sự của thân thể này sẽ không thể nào trở về dương gian được nữa.

Phu nhân Nguyễn thị nghe vậy liền vội vã rạch đầu ngón tay trỏ của mình rồi rỏ máu lên mi tâm của thân thể Hạ Kỳ Như thật sự.

Sau đó tên đạo sư ở bên cạnh liền lắc chuông đồng rồi lẩm nhẩm cái gì đó cuối cùng gầm lên một tiếng.

- phá.

Vì vậy Hạ Kỳ Như vốn không chịu sự trói buộc của Bạch Vô Thường đột nhiên lại bị kéo ngược trở lại tự chui vào tay Bạch Vô Thường.

Hạ Kỳ Như: "..."

Bạch Vô Thường: "..."

Gặp quỷ rồi!!!!

Hu hu, mẹ ơi con muốn về nhà!!!

Nội tâm Hạ Kỳ Như điên cuồng gào thét, bề ngoài thì giống như bị dọa cho ngu đi rồi vậy.

Bạch Vô Thường nhìn Hạ Kỳ Như một lượt sau đó đột nhiên lên tiếng thăm dò.

- Nguyễn Kỳ Như, trói.

Hắn vừa nói xong trên cổ Hạ Kỳ Như liền xuất hiện một vòng xích sắt, nhưng mà chỉ một lúc sau xích sắt lại tự động vỡ ra, nếu khác chỉ là lần này linh hồn kia chưa chạy được bao xa đã bị kéo trở về bên hắn mà thôi.

Bạch Vô Thường: "..."

Lẽ nào dạo này hắn làm việc quá sức nên sinh ra ảo giác rồi.

Nếu đã xuất hiện ở đây thi có nghĩa là mệnh của người này đã tận rồi mà dù chưa tận thì ở bên sông Vong Xuyên đủ 7 ngày cũng sẽ tận, mà linh hồn này đã ở đủ 7 ngày rồi.

Nhưng mà vì sao cô ta dù chạy không thoát nhưng vòng trói hồn cũng không bắt được cô gái này chứ?

Lý nào lại vậy?!?

Không được trường hợp này quá đặc biệt rồi, hắn phải về gặp phán quan hỏi trước mới được.

- huynh đệ, tôi tên Hạ Kỳ Như, tôi không phải Nguyễn Kỳ Như gì đó đâu.

Thấy Bạch Vô Thường muốn đưa mình đi Hạ Kỳ Như vội vã lên tiếng thanh minh.

- dù ngươi tên gì thì mệnh của ngươi...bỏ đi, theo ta đến Âm giới một chuyến trước đã.

Bạch Vô Thường cũng chẳng giải thích rõ được, cứ thế xách thẳng Hạ Kỳ Như về Địa phủ.

Mệnh của cô gái này có hơi đặc biệt một chút, có lẽ phán quan sẽ biết được nguyên nhân vì sao cũng nên, dù sao ngài ấy cũng ở Âm giới lâu hơn hắn mà.

Hạ Kỳ Như: "..."

Cô không muốn mà!!!!!!!!!

Chương 2. Thị nữ của Diêm Vương

- cô tên Nguyễn Kỳ Như?

- không phải là Hạ Kỳ Như, HẠ KỲ NHƯ NHÉ!!!!!!!!!!!!

Hạ Kỳ Như gào lên đầy bất lực, cô đã đi qua đủ 18 tầng địa ngục, gặp đủ 18 vị phán quan, chịu đủ trừng phạt...không phải là tai qua nạn khỏi tránh được trừng phạt 18 tầng địa ngục rồi mà ai nấy đều khăng khăng cô là Nguyễn Kỳ Như, đáng sợ hơn là cái cô Nguyễn Kỳ Như này còn có bát tự thậm chí là giờ sinh trùng khớp tới từng con số với cô nữa, thế nên Hạ Kỳ Như muốn kêu oan cũng kêu không nổi.

- ta biết rồi ngươi gào to như thế làm gì hả?

Phán quan cũng gào lại, bởi vì trước đó đã nghe nói linh hồn này rất đặc biệt nên cũng không tức giận lắm khi bị cô gào lên như vậy, phần nhiều là hắn tò mò muốn gặp cô gái này hơn, sau khi nhìn sổ sinh tử lại quan sát người Hạ Kỳ Như vài vòng, phán quan cũng hiểu vì sao linh hồn này đặc biệt rồi, đến hắn làm phán quan ở đây đã hơn nghìn năm cũng chẳng nhìn thấu điểm đặc biệt của cô kia mà.

- kỳ lạ thật đấy, số mệnh thì đã tận nhưng vì sao Âm giới lại không thu nạp chứ?

Vị phán quan nhìn Hạ Kỳ Như đứng yên tĩnh một góc ở trước mặt thì nhíu mày.

Không chỉ không thu nạp cô mà còn coi cô như vô hình nữa cơ, tất cả mọi hình phạt đều vô hiệu với cô, quỷ sai cũng không một ai chạm vào cô được nói gì tới bắt được cô.

Âm giới không thu nạp nhưng cô cũng không thể rời khỏi đây được nói đúng hơn là không rời khỏi Bạch Vô Thường quá xa được, Bạch Vô Thường ở đâu cô sẽ ở đấy, thế nên một vị quan dẫn hồn như Bạch Vô Thường giờ lại chịu trách nhiệm dắt một linh hồn lang thang hết tất cả các tầng địa ngục thế này đây.

Bạch Vô Thường thấy các phán quan cũng không giải thích được thì chỉ có thể đưa đến chỗ Diêm Vương định đoạt mà thôi.

Thế là đám quan nha ở Âm giới liền thấy vị Bạch Vô Thường vốn cao ngạo lạnh lùng kia lại vừa đi vừa xoa cằm vẻ suy nghĩ sâu xa mà bước đi từng bước, Hạ Kỳ Như ở phía sau thì ra sức chạy về hường ngược lại nhưng lần nào chạy đi cũng bị kéo trở về bên Bạch Vô Thường một cách kỳ quái.

...

- Ngươi là...

- Hạ Kỳ Như.

Hạ Kỳ Như nhanh nhảu nói, nói thật sau khi trải qua 18 tầng địa ngục nhìn thấy đủ mọi loại hình phạt tra tấn, thấy đủ loại hình người xấu xí ghê rợn thì bây giờ với Hạ Kỳ Như mà nói chẳng có gì có thể khiến cô sợ hãi được nữa, Diêm Vương cũng chẳng ngoại lệ, càng huống hồ Diêm Vương này vô cùng đẹp trai nhé.

- to gan, ai cho ngươi cướp lời Diêm Vương hả?

Một vị quan bên cạnh quát to, tên này mặc trang phục cổ trang màu đen, tóc dài búi cao thành hình củ tỏi, nhìn chẳng khác nào mấy thư sinh thời xưa, mỗi tội mặt hắn xấu, xấu đau xấu đớn luôn, đứng ở cạnh Diêm Vương đại nhân càng nhìn không nổi, thật sự là quá xấu.

Hạ Kỳ Như thấy hắn xấu liền không thèm tiếp mà cúi đầu xuống nhìn sàn nhà, nhìn lâu hơn cô sợ mắt mình sẽ bị tật mất.

- Hạ Kỳ Như, ngẩng đầu lên cho ta.

Hạ Kỳ Như liền ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, Diêm Vương nhíu mày nhìn cô một lát rồi lại xoa cằm vẻ suy tư.

- mệnh cách rất bình thường không có gì nổi bật...khoan đã Bạch Vô Thường, đem sổ sinh tử của Hạ Kỳ Như lại đây.

- vâng.

Trước mặt Diêm Vương liền hiện lên một cuốn sổ nhỏ màu vàng óng.

- thì ra là vậy.

Diêm Vương cuối cùng cũng hiểu ra mà gật gật đầu rồi nói với Bạch Vô Thường.

- từ giờ Hạ Kỳ Như sẽ đi theo ta học việc, ngươi đi nhập thông tin của cô ta vào hệ thống Âm phủ đi.

- vâng, thưa đại nhân.

Bạch Vô Thường hơi khom người xuống rồi lui ra ngoài, cái tên xấu xí bên cạnh Diêm Vương liền thắc mắc.

- Đại nhân, linh hồn này có gì đặc biệt vậy ạ?

Sao ngài phải giữ cô ta lại bên mình chứ?

- ngươi không cần quan tâm, cứ làm tốt việc của mình là được rồi.

- Hạ...người đâu rồi?

Diêm Vương nhìn đại điện văng tanh làm gì còn ai thì nhíu mày nói.

Trong lúc đó ở bên ngoài đại điện.

- sao cô lại ra đây?

Bạch Vô Thường nhíu mày nhìn Hạ Kỳ Như, Hạ Kỳ Như chán nản nhìn hắn.

- tôi mà biết được tôi đã sớm rời khỏi đây để về nhà rồi.

- theo ta vào trong đi không đại nhân sẽ tức giận đấy.

Bạch Vô Thường nói xong liền đi vào trong, thế là Hạ Kỳ Như lại được đưa vào Đại điện.

- ta hiểu rồi.

Diêm Vương nghe Bạch Vô Thường kể lại mọi chuyện thì hiểu, hắn hơi lẩm nhẩm cái gì đó rồi lại nói một câu.

- kết.

Xong xuôi lại nhìn Bạch Vô Thường.

- được rồi, ngươi đi làm việc đi.

Bạch Vô Thường lại đi ra ngoài, Hạ Kỳ Như tưởng bản thân lại bị kéo đi tiếp nhưng mà Bạch vô Thường đi rất lâu cô cũng không bị dịch chuyển vẫn ngồi yên ở Đại điện thì thở phào.

Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tên mặt phấn đó rồi.

Hạ Kỳ Như lẫn Bạch Vô Thường không hiểu lý do vì sao nhưng Diêm Vương thì biết, người làm phép cướp thân thể Hạ Kỳ Như ở Dương giới vì ngăn cô quay trở về mà làm phép phá đi lớp bảo vệ linh hồn Hạ Kỳ Như đi, triệt để biến cô thành Nguyễn Kỳ Như chân chính, nhưng linh hồn Hạ Kỳ Như lại vô cùng đặc biệt, sau khi mất đi lớp bảo vệ nó liền bám víu vào Bạch Vô Thường để có thể tránh chịu trừng phạt ở 18 tầng Địa ngục hoặc bị ác linh ăn mất linh hồn.

Rất thông minh.

Chương 3. Diêm Vương, ngài là đồ tiểu nhân

Đại nhân, tôi bị chết oan đó, tôi không phải là Nguyễn Kỳ Như gì đó đâu, mới hôm qua tôi còn ở trường làm bài tập mà sao tôi có thể ở bờ sông Vong Xuyên được chứ.

Đây là câu nói mà đám người ở Âm giới nghe thấy nhiều nhất từ Hạ Kỳ Như.

Sau khi được Diêm Vương phong ấn lại lớp bảo vệ linh hồn, lại được thay bằng trang phục cổ đại thì Hạ Kỳ Như bây giờ chính là mỹ nữ nghìn năm có một ở Âm giới rất nhiều quỷ sai thậm chí là phán quan ít nhiều đều bị cô hấp dẫn, thi thoảng còn có người ngỏ ý với cô hoặc xin Diêm Vương ban hôn khiến Hạ Kỳ Như ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm, rất sợ có một ngày Diêm Vương sẽ tống cổ mình đi mất.

Cô vốn là một người sống sờ sờ vì lẽ gì phải ở lại Âm giới tối tăm này chứ, cô không muốn a!!!!

Cô còn sống chưa đủ mà!

Hạ Kỳ Như nói không ngừng, Diêm Vương ở bên cạnh vô cùng bình tĩnh vừa làm việc vừa nghe cô nói, đợi cô nói mệt rồi mới trả lời.

- ta biết.

- ngài đã biết vậy tại sao còn bắt tôi ở đây làm việc chứ?

Hạ Kỳ Như không phục, Diêm Vương bình tĩnh giải thích với cô.

- thân thể của cô ở dương gian đã bị người ta cướp mất rồi, mà linh hồn đã cướp thân thể cô cũng cướp luôn mệnh cách tốt đẹp và tất cả tuổi thọ của cô nữa, nếu cô quay về cô chỉ có thể làm một linh hồn lang thang, sớm muộn gì cũng bị ác linh ăn thịt hoặc suy yếu dần theo thời gian rồi cuối cùng là tan biến vào hư không mà thôi.

Diêm Vương thấy Hạ Kỳ Như không đáp lời thì hỏi tiếp một câu.

- Hạ Kỳ Như, có muốn trả thù người đã hại mình không?

Linh hồn của cô rất đặc biệt, nếu có thể để cô làm việc cho Địa phủ thì quá tốt rồi.

Hạ Kỳ Như im lặng không đáp một lúc sau mới ngẩng đầu lên mà níu lấy tay áo Diêm Vương gào khóc thê thảm.

- Đại nhân ngài quản Âm giới kiểu gì vậy?Không thể vì muốn bắt đủ người mà tùy tiện vớt hết tất cả các linh hồn xuống đây được, đặc biệt là những linh hồn vô tội như tiểu nhân đây, ngài không sợ các linh hồn đó sẽ vì bị chết oan ức mà nảy sinh oán hận để thành ác linh à?

Diêm Vương: "..."

Con ranh này sao cái gì cũng biết hết vậy, bởi vì số người chết oan nhiều mà người thật sự phải chết thì cứ nấn ná lại nhân gian còn đút lót cho người ở Âm giới, mà Âm giới trước giờ vẫn luôn nghèo nàn, thiếu kinh phí, thế nên...khụ khụ...có đôi khi cũng nên mắt nhắm mắt mở cho qua thì cuộc đời mới dễ thở hơn được.

Nhưng mà Hạ Kỳ Như là ngoại lệ, hắn nhận chức Diêm Vương đã mấy ngàn năm, lịch kiếp làm người mấy lần, gặp đủ mọi chuyện kỳ lạ nhưng chưa từng gặp trường hợp nào đặc biệt như cô.

Nói chung hắn nhất định phải dụ cô ký khế ước với mình trước khi Thiên Đình phát hiện ra cô mới được.

Trước giờ luôn là Thiên Đình hưởng hết lợi ích, Địa phủ của hắn chỉ có thể nhặt của thừa, bị chèn ép đến thảm thương, thế nên món hời này hắn nhất định phải giành về Địa phủ, để xem có cô rồi người ở Thiên Đình còn dám khinh thường Địa phủ của hắn hay không? Hừ.

- nên bây giờ ta mới bồi thường cho ngươi đây? Làm việc cho ta, giúp ta quản lý Âm giới để giảm bớt những sai số này, hơn nữa sau khi linh hồn chiếm giữ cơ thể cô xuống đây, ta sẽ giao cho cô toàn quyền xử lý.

Diêm Vương ra sức dụ dỗ, nhưng mà Hạ Kỳ Như vẫn không dao động.

- Đại nhân, tiểu nhân chỉ muốn sống tiếp thôi!!!!

Hạ Kỳ Như nước mắt ngắn nước mắt dài mà nói, vô cớ bị chết oan thay cho người khác đã đủ xui xẻo lắm rồi, giờ còn phải ở lại Địa phủ làm việc, ngày ngày nhìn mấy con quỷ lượn đi lượn lại trước mặt, thật là mang tính thử thách mà.

Sợ thì không có, nhưng mà chúng nó xấu, cực kỳ xấu, xấu đau xấu đớn luôn.

Người chết đẹp một tý thì không sao nhưng chết vì tai nạn thì thật sự là một lời khó nói hết.

Nhưng mà Diêm Vương hiển nhiên không xem trọng ý kiến của cô cho lắm, trực tiếp ném thẳng cô vào một cánh cửa đen ngòm.

- Hạ Kỳ Như đừng có thấy ta nhường ngươi rồi ngươi được nước làm tới.

Trước khi Hạ Kỳ Như biến mất khỏi cánh cửa kia, Diêm Vương lạnh lùng nói.

- Hạ Kỳ Như, khi nào ngươi đồng ý làm việc cho ta thì ta sẽ thả ngươi ra.

Đáp lại lời Diêm Vương là tiếng gào thét đầy thê thảm của Hạ Kỳ Như.

- Diêm Vương, ngài là đồ tiểu nhân bỉ ổi.

Không dụ dỗ được cô làm việc cho mình liền giở trò uy hiếp.

Ngài đường đường là Diêm Vương đó, sao có thể chơi trò tiểu nhân như vậy được!!!!!

Diêm Vương: "..."

Ranh con, có phải cho rằng bản thân đã chết cũng không thể trở về dương gian được nữa nên không thèm sợ hắn luôn có đúng không?

Chờ đó cho hắn, hắn sẽ cho cô biết thế nào gọi là địa ngục thật sự.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play