Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Chiếm Hửu Cả Thân Thể Lẩn Trái Tim

gặp nhau

_____________________
______________
ủng hộ truyện của tớ nhé^^
vào truyền nè!
_______________
____________
Trời chiều buông xuống, ánh đèn từ nhà hàng sang trọng rực rỡ giữa không gian. Nhi đứng bên ngoài, thở dài một hơi, cảm giác nặng nề đè lên trái tim. Cô không muốn đến đây chút nào. Bố mẹ cô đã sắp xếp cho cô gặp một chàng trai mà họ cho là “đối tác lý tưởng”, nhưng thực tế, Nhi chỉ muốn được sống tự do ở tuổi 16, không bị ép buộc vào những cuộc mai mối
Khi bước vào, ánh mắt Nhi lập tức dừng lại ở Vũ. Chàng trai 17 tuổi với dáng vẻ lạnh lùng, phong cách thời thượng, gương mặt được nhiều cô gái mơ ước. Nhưng Nhi biết, Vũ không phải là mẫu người cô thích. Anh ta nổi tiếng trong giới ăn chơi, thường xuyên xuất hiện tại các bar, quán bar và dính vào nhiều mối quan hệ không rõ ràng. Thậm chí, Nhi đã nghe qua vài câu chuyện về cuộc sống thác loạn của anh ta.
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
chào anh Vủ //giọng ngập ngừng//
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
chào//lạnh lùng + không thèm nhìn vào mắt cô//
Bửa tiệc diển ra nhưng không khí thật im lặng , hai bên gia đình thì bàn về chuyện làm ăn nhưng nhi và vủ chỉ im lặng , thỉnh thoảng 2 người họ liếc nhau với ánh mắt khinh bỉ
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
Hình như chúng ta đều không muốn ở đây//nhìn vào mặt nhi//
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
Đúng nhưng điều đó không có nghỉa anh nên coi thường tôi//lườm vủ//
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//nhếch môi// coi thường ? tôi không có thời gian cho nhửng thứ trecon này , tôi đến đây chỉ vì bố mẹ
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//cười nhạt// trecon? tôi củng đến đây vì bố mẹ và cuộc sống của anh chỉ là bar , gái gú thì có gì mà khoe khoang
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
ít nhất , t biết t muốn gì , còn cô thì sao cuộc sống của cô thật nhàm chán
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
cô cho rằng cuộc sống này sẻ cho cô hphuc
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
t chả muốn chứng minh gì cả , t chả muốn tham gia vào mqh này
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
mqh vô nghỉa và nhàm chán!!!
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
cô nghỉ tôi muốn?
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//nhún vai không thèm đáp lại//
___________________
________
tầm 15p sau
Trần Triệu Kiến ba na9
Trần Triệu Kiến ba na9
này 2 con
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
dạ có chuyện gì ạ
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
dạ bố
Trần Triệu Kiến ba na9
Trần Triệu Kiến ba na9
bố có chuyện này muốn nói với 2 đứa
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
bố nói đi ạ
Trần Triệu Kiến ba na9
Trần Triệu Kiến ba na9
bố đả bàn bạc và có 1 quết định quan trọng .... bố nghỉ rằng để hai đứa hiểu nhau hơn thì nhi và vủ sẻ sống chung với nhau một tgian
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//bất ngờ// gì cơ ạ... sống chung á
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
sao phải sống chung cơ ạ?
Diệp Lan mẹ na9
Diệp Lan mẹ na9
thì như bố con đả nói rồi đấy để hiểu , hợp nhau hơn
Diệp Lan mẹ na9
Diệp Lan mẹ na9
với lại chỉ 1 tgian th mà
Vân Hyy_mẹ nu9
Vân Hyy_mẹ nu9
droi đấy
Trương Lý Thành ba nu9
Trương Lý Thành ba nu9
bà nói đroi đấy
Trần Triệu Kiến ba na9
Trần Triệu Kiến ba na9
vậy thì 2 con có ý kiến gì không?
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
/tức giận / nếu đả vậy thì con không có ý kiến gì ạ //giọng ngập ngừng //
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
con củng vậy tùy bố mẹ!
Trần Triệu Kiến ba na9
Trần Triệu Kiến ba na9
vậy chốt là sống chung nhé
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
D dạ
Diệp Lan mẹ na9
Diệp Lan mẹ na9
Vủ đưa con bé nhi về giờ củng muộn rồi
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//nói nhỏ vào tai mẹ anh// sao con phải đưa nhỏ đó về con hẹn bạn là phải đi chơi ngay bgio roii mà
Diệp Lan mẹ na9
Diệp Lan mẹ na9
//nói nhỏ vào tai anh// 1 là đưa nó về 2 là mẹ khóa tk ngân habgf của con chọn đi:)
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
vậy để con đưa nó về
___________________
ra nhà xe
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
/giọng trầm/ lên xe đi
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
/lên xe/

trên đường về

___________________________
trên xe
im lặng một hồi lâu
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
tôi không hiểu sao bố mẹ lại ép chúng ta sống chung , tôi và anh chả hợp nhau xí nào
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
vậy cô nghỉ tôi muốn , nếu có cách thoát ra thì tôi làm lâu rồi , tốt nhất là nên chịu đựng
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
chịu đựng?
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
anh khùng hả
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
tôi không có ý định chịu đựng một tên ăn chơi lêu lổng như anh. cuộc sống tôi không liên quan đến nhửng thứ vô nghỉa đó
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//Vũ cười nhạt, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao//Cô nghĩ mình hoàn hảo lắm sao? Đừng tưởng mình cao thượng hơn chỉ vì không thích bar hay tiệc tùng. Mỗi người có cuộc sống riêng của mình. Tôi không yêu cầu cô hiểu, nhưng ít ra cũng đừng phán xét."
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
// trợn mắt, tức giận// "Phán xét? Anh không cần phải làm gì, sự thật về anh tự nó đã rõ ràng. Mọi người đều biết anh là kiểu người gì: chỉ biết ăn chơi, gái gú. Anh còn gì để; biện minh?"
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
Tôi chỉ đang sống thật với chính mình! không như cô
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//tức giận dâng trào// oke anh nghỉ như nào thì nghỉ tùy anh
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
tôi chả muốn nch với 1 kẻ ngốc như anh
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
kẻ ngốc? đúng tôi là kẻ ngốc đấy ngốc khi phải ở chung với cô
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//tức giận không nói gì//
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
đến nhà rồi , xuống xe!
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//im lặng//
cô đi vào nhà
___________________
________________
_______________
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//đi lên phòng//
cô đi tắm
tắm xong cô leo lên giường nằm suy nghỉ về chuyện hôm nay
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
má chả biết anh ta nghỉ cgi nửa
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
củng chả biết bố mẹ nghỉ cgi mà vảo mình sống chung với anh ta
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
đúng là điên rồ
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
anh là người vô tâm chỉ biết gái gú , bar
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
và nhửng cuộc chơi vô nghỉa
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
mình củng có đi bar nhưng chả nghiện ngập như anh ta , mình chỉ đến bar khi có tiệc hoặc mình buồn
cô suy nghỉ mải , mải , và ngủ khi nào không hay
_______________________
Vân Hyy_mẹ nu9
Vân Hyy_mẹ nu9
//cốc cửa//
Vân Hyy_mẹ nu9
Vân Hyy_mẹ nu9
nhi ơi dậy nào
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
/ra mở cửa/ có chuyện gì vậy mẹ?
Vân Hyy_mẹ nu9
Vân Hyy_mẹ nu9
con quên rồi sao?
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
dạ con không quên ạ , con vscn rồi dọn dẹp đồ đi ngay đâyy ạ
Vân Hyy_mẹ nu9
Vân Hyy_mẹ nu9
kh cần dọn đâu mẹ bảo người hầu dọn giúp con luôn rồi
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
*cứ như mình bị đuổi ra khỏi nhà ấy nhỉ*suy nghỉ của cô
Vân Hyy_mẹ nu9
Vân Hyy_mẹ nu9
th mẹ xuống nhà trc
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
dạ
_________________________
____________________
1h sauu
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
con đi nha bố mẹ
Vân Hyy_mẹ nu9
Vân Hyy_mẹ nu9
ùm
Trương Lý Thành ba nu9
Trương Lý Thành ba nu9
ùm khi nào rảnh bố mẹ sang thăm nhé con gái iuu
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
vâng ạ

Sống chung ngày thứ nhất

sáng sớm ngày hôm sau , căn nhà rộng lớn nhưng ngập tràn sự im lặng lảnh lẻo
vủ với bộ đồ ngủ , bước vào bếp không để ý đến sự hiện diện của cô anh ta lấy lon nước từ tủ lạnh , dựa vào bàn bếp và uống
bầu không khí im lặng đến ngột ngạt
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//nhìn cô với giọng điệu mỉa mai// cô tính sống như này suốt à? lặng lẻ như 1 cái bống trong nhà
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//dừng tay + hít một hơi thật sâu// tôi kh có hứng thú nói chuyện với anh , chúng ta đả thỏa thuận rồi anh nhớ chứ?
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//uống nước tiếp// tôi nhớ , nhưng rôi tò mò muốn xem cô im lặng trong cái nhà này được bao lâu
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//quay lại nhìn anh , ánh mắt tức giận// tôi chịu đựng được bao lâu là việc của tôi kphai của anh, anh cứ tiếp tục sống cuộc sống của anh đi tôi không can thiệp
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//nhún vai// tùy cô thôi
cô rời khỏi bếp và không thèm nhìn vủ
_________________
Cả buổi sáng trôi qua trong im lặng. Vũ và Nhi hầu như không chạm mặt nhau, mỗi người đều cố gắng tránh đi những không gian mà người kia đang ở. Nhưng buổi tối lại đến nhanh chóng, và không khí căng thẳng giữa hai người càng tăng thêm khi họ buộc phải ngồi ăn chung trong phòng khách.
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng dao nĩa khẽ chạm vào đĩa. Nhi cố gắng tập trung vào đồ ăn, nhưng cô có thể cảm nhận ánh mắt của Vũ đôi khi lướt qua mình. Sau một lúc chịu đựng, cô quyết định lên tiếng:
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
anh có thể thôi nhìn tôi đu được không?
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//Nhếch môi//. "Tôi chỉ đang tự hỏi làm thế nào chúng ta có thể sống chung lâu dài mà không phát điên lên vì nhau."
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
"Nếu anh cảm thấy khó chịu đến vậy, anh có thể ở ngoài cả đêm như thường lệ. Tôi sẽ không cản."
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//Cười nhạt//. "Tôi có làm thế hay không cũng chẳng quan trọng. Cuối cùng chúng ta vẫn phải quay về đây, đối mặt với nhau. Cô nghĩ mình thoát được sao?"
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
"Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Nếu anh không thích ở đây, thì tùy anh."
Trương Thanh Nhi_nu9
Trương Thanh Nhi_nu9
//bỏ lên phòng//
Trần Vủ_na9
Trần Vủ_na9
//cười , nhỏ này thú vị//

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play