Khu rừng Tịch Mịch từ lâu đã là nơi bị người dân trong vùng xa lánh. Trải qua nhiều thế hệ, vô số lời đồn đại về những điều kỳ lạ xảy ra trong rừng đã được truyền tai nhau. Người thì nói rằng khi màn đêm buông xuống, tiếng khóc thê lương của một cô gái trẻ vang vọng từ bên trong khu rừng, như muốn gọi ai đó. Người khác thì khẳng định đã nhìn thấy những bóng trắng mờ ảo lượn lờ giữa các tán cây.
Tuy nhiên, dù cho có bao nhiêu câu chuyện đáng sợ, vẫn có những kẻ tò mò và những người không tin vào thế giới bên kia. Một trong số đó là An, một chàng trai trẻ từ làng kế bên. An là người mê khám phá và thường mạo hiểm vào những nơi mà người khác sợ hãi. Đối với anh, khu rừng Tịch Mịch chỉ đơn giản là một khu rừng hoang sơ với nhiều bí ẩn tự nhiên, chứ không phải nơi trú ngụ của hồn ma hay các thế lực siêu nhiên.
Một buổi chiều đầu thu, An quyết định tự mình khám phá rừng Tịch Mịch. Anh chuẩn bị đầy đủ đồ nghề gồm đèn pin, một con dao nhỏ, và chút lương thực cho chuyến đi kéo dài cả ngày lẫn đêm. Với một chút hồi hộp trong lòng, An tiến vào khu rừng, mặc kệ những lời cảnh báo từ dân làng.
Mặt trời vẫn còn lấp ló giữa bầu trời khi An đi sâu vào rừng. Những cây cổ thụ cao lớn bao phủ lối đi, cành lá chồng chéo lên nhau khiến ánh sáng khó lọt xuống mặt đất. Càng đi sâu, không gian càng trở nên tĩnh lặng và u ám. Tiếng chim hót và côn trùng kêu như bị nuốt chửng bởi sự im lặng đáng sợ. An bắt đầu cảm thấy rùng mình, nhưng cố giữ bình tĩnh. "Đây chỉ là rừng thôi," anh tự nhủ.
Đi được một lúc, An bắt đầu nhận thấy một điều kỳ lạ. Dù đi sâu vào rừng nhưng mọi thứ dường như không thay đổi. Những cây cối trông giống hệt như lúc anh mới vào, và lối đi thì quanh co như một vòng tròn bất tận. Anh dừng lại, nhìn quanh, cố gắng tìm ra phương hướng, nhưng mọi thứ trông lặp lại một cách đáng ngại.
Khi trời tối dần, An quyết định dừng chân để nghỉ ngơi. Anh dựng một cái lều nhỏ dưới tán cây và ngồi dựa vào thân cây, nghe tiếng lá rì rào trong gió. Bất chợt, từ xa vọng lại một tiếng động nhỏ, giống như tiếng bước chân ai đó. An ngước mắt nhìn về phía tiếng động, nhưng chỉ thấy bóng tối mịt mờ. Tim anh đập nhanh hơn, nhưng anh tự trấn an mình rằng đó chỉ là con thú nào đó trong rừng.
Tuy nhiên, khi đêm kéo dài, tiếng động ấy không dừng lại. Thậm chí, nó ngày càng rõ ràng hơn, như thể có ai đó đang đi quanh lều của anh. An bật đèn pin, chiếu về phía tiếng động, nhưng không thấy gì ngoài những thân cây già cỗi đứng im lìm. Nhưng khi ánh sáng của đèn pin lướt qua một gốc cây, An thấy thoáng qua bóng dáng của một người. Một cô gái, với mái tóc dài và chiếc áo trắng, đứng lặng lẽ giữa những cây cối.
An giật mình, đèn pin tuột khỏi tay và rơi xuống đất. Anh cúi xuống nhặt, nhưng khi ngẩng đầu lên, bóng dáng cô gái đã biến mất. Anh cảm thấy lạnh sống lưng, không biết mình có thực sự thấy hay chỉ là ảo giác. Cả đêm đó, An không thể chợp mắt. Tiếng động quanh lều ngày càng trở nên đáng sợ hơn, như thể có ai đó đang gọi anh, nhưng lại không thốt thành lời.
Sáng hôm sau, An quyết định quay trở lại làng. Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh biết rằng khu rừng này không hề bình thường. Khi bước ra khỏi rừng, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng anh. Nhưng điều lạ lùng là, khi nhìn đồng hồ, anh nhận ra rằng chỉ mới trôi qua vài tiếng đồng hồ, trong khi anh có cảm giác mình đã ở trong rừng suốt cả đêm dài.
Về đến nhà, An kể lại cho bạn bè nghe về trải nghiệm của mình, nhưng không ai tin anh. Họ cười nhạo, cho rằng anh chỉ bị tâm lý sợ hãi làm cho hoang tưởng. Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng, An biết rằng những gì mình thấy không phải là ảo giác. Và từ đó, anh bắt đầu bị ám ảnh bởi hình ảnh cô gái trong khu rừng.
---
Phần tiếp theo sẽ giải đáp thêm về thân thế của cô gái và những bí mật kinh hoàng ẩn giấu trong rừng Tịch Mịch. Bạn thấy phần mở đầu này thế nào?
Sau đêm định mệnh đó, An không thể quên được bóng dáng cô gái áo trắng trong rừng Tịch Mịch. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh của cô lại hiện về, mờ ảo nhưng đầy ám ảnh. Đêm nào anh cũng mơ thấy mình quay trở lại khu rừng, lạc giữa những con đường u ám, và luôn cảm nhận được sự hiện diện của ai đó dõi theo từng bước chân.
Một tuần trôi qua kể từ ngày An rời khỏi khu rừng. Cuộc sống của anh dường như trở lại bình thường, nhưng trong tâm trí, một nỗi ám ảnh vẫn còn lẩn khuất. An quyết định tìm hiểu thêm về khu rừng Tịch Mịch, đặc biệt là về cô gái mà anh đã nhìn thấy.
An bắt đầu hỏi thăm những người già trong làng, những người có thể biết được những câu chuyện cũ về khu rừng. Sau nhiều ngày cố gắng, cuối cùng An cũng tìm được cụ Tám, một bà cụ già sống trong căn nhà cũ kỹ gần đầu làng. Cụ Tám là người duy nhất còn nhớ rõ những câu chuyện từ thời xa xưa, và cũng là người từng khuyên mọi người không nên vào rừng.
Khi An đến nhà, cụ Tám đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ, đôi mắt đục ngầu của bà lấp lánh sự hiểu biết. An ngồi xuống, lễ phép hỏi:
"Thưa cụ, cháu muốn hỏi cụ về khu rừng Tịch Mịch. Có thật là trong rừng có ma không ạ?"
Cụ Tám thở dài, ánh mắt bà như chìm vào quá khứ. Bà im lặng một lúc lâu trước khi cất giọng khàn khàn:
"Cháu đã thấy gì trong rừng rồi phải không? Có lẽ là thấy cô ấy… Cô gái bị lời nguyền của rừng Tịch Mịch."
An sững sờ. "Cô gái ấy là ai vậy ạ?"
Bà cụ bắt đầu kể một câu chuyện cũ đã bị thời gian phủ bụi, nhưng vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của bà. Từ nhiều năm trước, trong làng có một cô gái tên Liên, đẹp như hoa, nhưng cuộc đời cô lại tràn ngập bi kịch. Liên yêu một chàng trai trong làng, và họ hẹn ước sẽ cưới nhau. Nhưng trong đêm trước ngày cưới, chàng trai đột ngột mất tích một cách bí ẩn trong rừng Tịch Mịch.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với anh ta, chỉ biết rằng từ đó, Liên trở nên đau khổ, ngày nào cô cũng vào rừng tìm kiếm người yêu nhưng chẳng bao giờ thấy anh quay lại. Một ngày nọ, người dân trong làng nghe thấy tiếng khóc thê lương vang vọng từ rừng, và khi mọi người tìm đến thì thấy xác của Liên nằm dưới một cây cổ thụ lớn, đôi mắt mở to như vẫn còn chờ đợi ai đó. Kể từ đó, tiếng khóc của cô gái vẫn văng vẳng trong rừng mỗi khi màn đêm buông xuống.
Cụ Tám kết thúc câu chuyện bằng một giọng trầm lắng:
"Người ta nói rằng hồn của Liên không siêu thoát được vì cô ấy vẫn còn chờ đợi người yêu mình trở về. Và lời nguyền của khu rừng là bất cứ ai bước vào, nếu không biết lối ra, sẽ mãi mãi bị cuốn vào vòng lặp của quá khứ, giống như Liên đã bị cuốn đi."
An im lặng, cảm thấy lưng mình lạnh toát. Câu chuyện của cụ Tám giống như mảnh ghép còn thiếu trong giấc mơ ám ảnh của anh. Cô gái áo trắng mà anh thấy chắc chắn là hồn ma của Liên. Nhưng tại sao cô lại hiện ra trước mặt anh? Có phải anh đã vô tình kích hoạt lời nguyền của khu rừng?
"Thế cháu có thể làm gì để giải thoát cô ấy không, cụ?" An hỏi, giọng anh đầy lo lắng.
Cụ Tám nhìn An, đôi mắt bà sắc lạnh:
"Muốn giải thoát cho cô ấy, cháu phải tìm được người yêu của Liên hoặc những gì còn sót lại của anh ta. Chỉ khi cô ấy gặp lại người mà cô vẫn đợi chờ, hồn ma của Liên mới có thể rời khỏi thế gian này."
An ra về với tâm trạng rối bời. Anh biết rõ, việc quay lại khu rừng Tịch Mịch là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng lòng thương cảm cho Liên, cũng như cảm giác bị cuốn vào số phận của cô gái, thôi thúc An phải làm điều gì đó.
Ngày hôm sau, An quyết định quay lại khu rừng. Lần này, anh chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, mang theo bản đồ và thiết bị định vị. Khi bước chân vào rừng, anh cảm nhận được không khí lạnh lẽo hơn lần trước, như thể khu rừng đã chờ đợi anh quay lại.
Con đường trong rừng lại trở nên quanh co và mờ mịt, nhưng lần này An không cảm thấy lạc lõng. Dường như có một sức mạnh vô hình dẫn dắt anh đi về phía trước. Sau nhiều giờ đi bộ, anh dừng lại trước một cây cổ thụ lớn, đúng như lời cụ Tám đã miêu tả.
Bất ngờ, từ xa vang lên tiếng khóc. An rùng mình, tim đập mạnh. Anh biết tiếng khóc đó chính là của Liên. Cô đang ở gần đây.
"Liên!" An gọi lớn, không rõ tại sao mình lại gọi tên cô. Tiếng khóc đột ngột im bặt, và một bóng dáng trắng toát từ từ xuất hiện giữa những tán cây.
Liên đứng đó, đôi mắt buồn bã nhìn An. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô như van lơn, như cầu xin anh giúp đỡ.
An biết mình đã đúng đường, nhưng nhiệm vụ còn lại vẫn là tìm ra người yêu của Liên. Anh bước đến gần cô, đôi mắt cả hai giao nhau trong khoảnh khắc. Thế rồi, trong tiếng gió rì rào, một tiếng nói vang lên từ sâu thẳm:
"Giúp ta… tìm anh ấy."
---
Phần tiếp theo sẽ theo chân An trong hành trình tìm kiếm sự thật về người yêu của Liên và khám phá những bí ẩn đen tối ẩn giấu trong rừng Tịch Mịch. Bạn thấy phần này thế nào?
Sau khi nghe tiếng vang bí ẩn từ bóng dáng cô gái áo trắng, An cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Lời nói đó – "Giúp ta… tìm anh ấy" – vang vọng trong đầu anh như một lời cầu xin không thể cưỡng lại. Bước chân của An trở nên nặng nề khi anh tiếp cận gần hơn cô gái, nhưng mỗi bước đi, anh đều cảm thấy một cơn lạnh kỳ lạ lan toả, như thể khu rừng đang cố gắng ngăn cản anh tiến lại gần.
Liên vẫn đứng đó, bất động như một bức tượng, đôi mắt xa xăm đầy u uất. An ngập ngừng lên tiếng:
"Liên, anh sẽ giúp em tìm người yêu. Nhưng làm sao để biết anh ấy đang ở đâu?"
Liên không trả lời, chỉ đứng đó im lìm. Tuy nhiên, ánh mắt của cô hướng về một con đường mòn nhỏ bị cỏ cây che phủ. An nhanh chóng nhận ra đây là dấu hiệu và không chần chừ nữa, anh quyết định đi theo lối đó. Bước qua từng bụi rậm, con đường mòn càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn, như thể nó đã bị bỏ quên từ rất lâu.
Càng đi sâu vào rừng, không khí càng trở nên đặc quánh, tối tăm và lạnh lẽo hơn. Những cây cổ thụ dường như vươn cao vô tận, chắn ngang bầu trời, khiến An có cảm giác bị bao vây từ mọi phía. Bất thình lình, anh cảm thấy một cơn gió lạnh buốt quét qua, và trong thoáng chốc, anh nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt vang vọng từ xa.
An dừng lại, lắng nghe kỹ hơn. Tiếng thì thầm giống như tiếng của nhiều người cùng lúc, lẫn lộn giữa tiếng gió. Anh tiếp tục đi về phía trước, và khi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tắt dần, anh nhận ra mình đang đứng trước một khu vực lạ lùng: một khoảng đất trống nhỏ nằm giữa rừng, với một cái giếng cũ bị rêu phong che phủ.
Cái giếng trông đã bị bỏ hoang từ rất lâu, không còn nước nhưng lại có một sức hút kỳ lạ. An tiến đến gần, cảm thấy có điều gì đó rất không bình thường. Anh cúi xuống nhìn vào lòng giếng đen ngòm, và bất ngờ, từ dưới đáy giếng, anh nghe thấy tiếng vọng lên… tiếng gõ nhè nhẹ, như thể ai đó đang cố gắng thoát ra.
An giật mình lùi lại, tim đập loạn. Anh cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng anh biết rõ rằng đây không phải là ảo giác. Cái giếng này chắc chắn liên quan đến người yêu của Liên, và có lẽ anh ta… vẫn còn mắc kẹt ở đây.
"Liên," An thì thầm, "người yêu em có ở đây không?"
Không có câu trả lời, nhưng từ trong bóng tối của khu rừng, bóng dáng Liên dần dần xuất hiện. Cô bước chậm về phía An, không nói một lời, đôi mắt vẫn đượm buồn như lúc trước. An hiểu rằng cô không thể giao tiếp bằng lời nói, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên tất cả. Cô chỉ tay về phía cái giếng cũ, rồi lặng lẽ biến mất vào không gian mờ ảo.
An biết mình phải làm gì. Anh nhìn quanh, tìm một vật gì đó để thăm dò đáy giếng. Sau một hồi lục lọi, anh tìm thấy một sợi dây cũ kỹ và buộc chặt vào một thân cây gần đó. Tim anh đập thình thịch khi bắt đầu thả mình xuống lòng giếng sâu thẳm.
Càng hạ xuống, bóng tối càng dày đặc và không khí càng trở nên ngột ngạt. Tiếng gõ từ đáy giếng dần trở nên rõ ràng hơn, như thể có ai đó đang đập nhẹ lên bức tường đá lạnh lẽo. An có cảm giác rợn người, nhưng lòng can đảm và sự tò mò thôi thúc anh tiếp tục.
Khi chạm đáy, An cẩn thận bật đèn pin lên. Dưới ánh sáng mờ ảo, anh nhìn thấy một khung cảnh đầy ám ảnh: những bộ xương người nằm rải rác xung quanh, phủ đầy bụi và rêu. Trong đó, có một bộ xương mặc bộ quần áo cũ kỹ, rách nát – có lẽ đó chính là người yêu của Liên. Trên một bức tường đá gần đó, có khắc dòng chữ mờ nhạt, nhưng vẫn đủ để An đọc được: "Ta đã chờ đợi em, Liên. Nhưng ta không thể thoát khỏi đây."
An rùng mình. Thì ra, chàng trai đã chết trong giếng này từ lâu, và linh hồn của anh ta cũng bị giam cầm ở đây, không thể siêu thoát. An đứng im lặng trước những mảnh xương tàn, lòng trĩu nặng với câu chuyện bi thương của hai người.
"Liên," An khẽ gọi, "anh đã tìm được người yêu của em."
Tiếng gió lại rì rào, và bóng dáng Liên xuất hiện, lần này gần hơn. Cô đứng trước An, đôi mắt buồn bã nhìn xuống bộ xương của người yêu. Không có nước mắt, nhưng ánh mắt của cô toát lên nỗi đau và sự tiếc nuối vô tận. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, đưa tay chạm vào bộ xương, như muốn ôm lấy linh hồn đã mất của chàng trai. Trong khoảnh khắc đó, An có thể cảm nhận được tình yêu mãnh liệt mà họ dành cho nhau, dù cái chết đã chia cắt họ.
Từ nơi chạm tay, một ánh sáng yếu ớt bắt đầu lan tỏa, bao phủ lấy cả hai người. An nhìn thấy bóng dáng của chàng trai dần hiện ra từ trong ánh sáng, đứng cạnh Liên. Họ nhìn nhau một lần nữa, trước khi cùng nhau biến mất trong làn sương mờ, không để lại dấu vết.
An đứng im lặng, cảm nhận một sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng. Lời nguyền đã được hóa giải, và cuối cùng, cả Liên và người yêu của cô đã có thể rời khỏi thế gian này, đoàn tụ ở một nơi nào đó.
Nhưng ngay khi An chuẩn bị leo lên mặt đất, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ đáy giếng. Một bóng đen lướt qua nhanh chóng, và trước khi An kịp nhận ra, một giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng anh:
"Cậu nghĩ đã kết thúc rồi sao?"
---
Phần tiếp theo sẽ tiết lộ thêm về bí ẩn phía sau bóng đen xuất hiện cuối cùng, cùng những điều mà An chưa biết về lời nguyền của khu rừng Tịch Mịch.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play