Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Allyuuji/JJK] Bản Năng Thuần Thú

Chương 1: Nhân viên cửa hàng - Điều ước của Yuuji

- rào… rào…-
Tiếng mua rơi như trút nước, một ngày oi ả cuối cùng cũng kết thúc khi những lệ chất trong suốt đáp đầy mặt sân.
Yuuji kiểm tra đơn hàng trong kho chứa, vội hớt hải chạy ra..
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Quản lý Masuda! Thùng hàng 09MH23 người ta vừa giao tới ướt nhẹp cả rồi!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Có cần tôi gọi hỏi bên đó bồi thường không?
Nhân vật nam
Nhân vật nam
… chậc chậc, sao đột nhiên trời lại mưa chứ. Sáng nay vốn rất nắng mà?
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Thôi, để đó đi, mai hãng liên lạc với công ty chuyển phát nhanh sau.
Vị quản lý vò đầu, mệt mỏi rời đi
Còn Yuuji, cậu cất bảng kiểm tra hàng hoá trong hộc tủ. Còn không quên bàn giao lại ca trực tiếp theo cho đàn em.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Như này em rõ chưa?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Nếu không có gì thì anh về đây, em cẩn thận nhé!
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Dạ, em biết rồi tiền bối Itadori! Chúc anh về nhà an toàn!
Sau khi chào tạm biệt, Yuuji xách chiếc ô đen trơn của của hàng và đi về.
Xe của cậu đã chết máy sáng nay, và ví tiền thì bị rơi mất ở đâu đó, Yuuji không biết. Cậu đoán rằng mọi xui xẻo đều đổ lên đầu cậu kể từ khi Yuuji bỏ quên ước mơ của mình.
Vào cái năm tròn 18 tuổi đó, lẽ ra cậu đã nên chấp nhận tiếp tục làm việc ở Orancha - một công ty xăng dầu với mức lương ổn định - chứ không nên vì chút ít lòng tự trọng rẻ bèo mà nộp đơn từ chức.
Để cho đến giờ, khi đã vác trên thân 32 cái mùa đông tròn trĩnh. Công việc toàn thời gian của cậu chỉ là thứ bòn tiền để sống qua ngày.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
-ẮT XÌI!!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Ối trời ơi!
Yuuji hét lên khi giọt nước bẩn trên đường hất vào người cậu.
Chủ chiếc xe dừng lại, bề mặt con xe sáng choang đời mới của Bentley đen ngon nghẻ. Hắn hạ kính, cau mày xin lỗi.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Vô tình thôi, ai bảo cậu đi sát mé ngoài làm gì?
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Anh à, đừng tốn thời gian với kẻ nghèo nàn này nữa. Mình đi thôi!
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Nhanh không trễ hẹn bây giờ!!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Này khoan đã! Còn chiếc giày của tô—
Lời nói cuối cùng của Yuuji chưa kịp thốt lên, cậu muốn bắt họ đền tiền đôi giày dùng tận 6 tháng lương vừa mua - đối với Yuuji là đắt đỏ - thì chiếc Bentley đen đã phóng đi. Lần nữa hất toàn bộ nước vào người cậu như thể hiện sự khinh miệt.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Hừ! Quái đản thật! Xin lỗi có thành ý một chút thì chết à?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Ôi chiếc giày quý giá của tôi…
Chàng trai trẻ ôm đôi giày ướt nhẹp thở dài, đành đi chân đất về nhà. Rốt cục chiếc dù này cũng chẳng thể che khô được bao nhiêu
Lại phải nói lần nữa, nếu không phải do năm đó cậu bỏ công việc văn phòng ở công ty cổ phần xăng dầu thì hẳn bây giờ cũng có thể sỡ hữu cho mình chiếc Bentley.
Và cậu, sẽ không cần bán hàng toàn thời gian với đồng lương ít ỏi và cuốc bộ về nhà nữa.
—————————
-cạch-
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Con về rồi đây, nội ơi..
Yuuji nói lớn, nhưng trong nhà vẫn không có phản hồi nào.
Cậu cởi tất, cầm trên tay một bộn đất cát.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Chậc..
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Sao bẩn thế nhỉ
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Chắc vứt đi chứ sài gì được nữa…
Yuuji lau người bằng chiếc chăn bông cũ kĩ thời cha để lại.
Dù cậu chưa gặp cha và mẹ bao giờ
Kí ức thuở bé dường như rất keo kiệt với cậu. Những gì còn sót lại chỉ là mớ kiến thức đại cương và hình học không gian, lịch sử, văn hoá, cấu tạo vật chất và vô vàn thứ liên quan đến việc học.
Thời cấp ba của Yuuji, không, phải là toàn bộ khoảng thời gian trong tầm nhận thức của Yuuji, chỉ có học và học, vô vị và nhạt toẹt.
Cậu thậm chí còn không có bạn, dù cho năm nào buổi họp lớp vẫn đông đủ, trừ cậu.
Yuuji vốn học rất giỏi, nhưng vì kinh tế gia đình eo hẹp, cậu không thể thi đại học năm cuối mà đã ra đi làm.
Đối mặt với chiếc bàn gia tiên có gương mặt của nội. Cậu quỳ xuống, cặp mi hơi ướt. Còn không rõ ràng là khóc hay do dầm mưa.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Nội ơi…
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Sao ông trời ác với con vậy hả nội?
Một người tài giỏi như cậu, lẽ ra bây giờ đã được xã hội trọng dụng.. vậy mà đáng tiếc, Yuuji lại không có tiền bạc hay một mống quan hệ nào lúc cậu đặt chân vào đời..
Vì thế, đến mãi bây giờ, cậu chỉ mong rằng mình có cơ hội làm lại lần nữa.. về lại cái khoảng thanh xuân tươi đẹp đó, Yuuji nhớ!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Nội ơi, con nhớ nội quá, sao cuộc sống con cực dữ vậy? Con đã cố gắng lắm rồi mà..
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Sao mãi mà con chẳng khá hơn chút nào…
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Sao cuộc sống của con vô vị vậy?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Sao, sao con lại phải dành toàn bộ thời gian biểu của con cùng chiếc xe cùi bắp đến cửa hàng tiện lợi?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Rốt cuộc.. con sinh ra để làm gì vậy..?
Rốt cuộc, có ý nghĩa gì…
Yuuji lau hàng nước âm ẩm trực chờ trào ra từ tuyến lệ, cậu đứng dậy bước vào phòng.
Mà không hề để ý rằng tấm di ảnh của ông đang nhìn về phía mình, đầy đau lòng.
“Yuuji… con sinh ra đã rất đặc biệt rồi.., nội chỉ sợ, những chuyện sắp tới mà con trải qua, chính con cũng không thể gánh vác nổi.”
——————————
Căn nhà kết thúc tiếng mưa ồn ã, trần nhà ủ dột nước nhỏ đầy mặt đất. Yuuji phải thức cả đêm để dùng những xô nước lớn nhỏ hứng.
Trong vô thức, Yuuji nhìn lên bầu trời sau khi trời còn ẩm mưa.
Vầng sao sáng đầy cả một lục địa, thứ mà trước đây cậu ở cái đất thị đô Nhật Bản này chưa từng nhìn thấy.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Đẹp quá…
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Ước gì.. mình có cơ hội làm lại. Mình sẽ không chọn trở thành một nhân viên tạp hoá nữa.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Mình sẽ trở thành một người dẫn đầu, để khi mà mình chết.. sẽ có nhiều người vây quanh..
Đôi mắt lệ vàng xinh đẹp của Yuuji toát lên ánh sáng, và vô tình một giọt sao băng rơi xuống, ngay lúc cậu vừa ước xong.
Yuuji không để ý đến nó, cậu trở về giường ngủ. Dù cho cậu có trốn tránh cỡ nào, hiện thực thì chính là hiện thực mà thôi.
Thật ra cậu vẫn đã luôn vô thức chấp nhận.
Kim đồng hồ vẫn chạy, và ngày mai vẫn tới. Trái đất sẽ không vì cậu mà suy tính chuyện dừng lại.
Yuuji chỉ có thể thích nghi, hoặc cậu sẽ bị chính sự cứng đầu của mình dìm chết
Ước gì chết quách đi cho rồi..

Chương 2: Tai nạn bất ngờ - Con người xấu xí

Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Khụ.. khụ..
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
C-chuyện gì vậy..
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Khó thở quá..
Yuuji gượng người tỉnh dậy
Khi đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng, cậu hoảng hốt nhận ra, nhà của cậu đang bị cháy
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Hức! Chuyện-chuyện gì vậy?!
Yuuji run rẩy, cậu bước chân xuống giường, cố tìm chỗ thoát ra.
Sàn nhà bỏng rát, hoàn toàn không vì trận mưa ban nãy mà cháy nhỏ
Yuuji hét lớn, kêu cứu
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
C-có ai.. khụ… khụ… không? Cứu với!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Cứu tôi với!
Tầm mắt Yuuji mờ dần khi cậu tiến gần đến tâm ngọn lửa - nơi cháy đầu tiên - và toàn bộ chỗ đó gần như nóng đến biến dạng.
Khói bay nghi ngút
Đến lúc này, những người hàng xóm mới phát hiện nơi Yuuji ở đã cháy lớn như một ngọn đuốc.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Làm ơn tránh ra giúp tôi, tôi phải đi cứu người!
Nhân vật nam 2
Nhân vật nam 2
Xin phiền mọi người, tránh sang một bên để chúng tôi hoàn thành công tác cứu hộ!
Tiếng xì xào, la hét rôm rả
Những chiếc điện thoại quay chụp như thể bắt được một chứng tích lịch sử
Bọn họ chắn đường xe cứu hoả, không ngừng chỉ trỏ nói xấu
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Chắc lại quên tắt bếp rồi.
Nhân vật nữ 2
Nhân vật nữ 2
Ẩu dễ sợ, đúng mắc nợ hàng xóm mà!
Nhân vật nữ 2
Nhân vật nữ 2
Biết bao nhiêu vụ rồi vẫn chưa chừa, cứ để lửa gần rơm. Rồi nó lại chả cháy sang bên cạnh?
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Ôi dời, phải sống ác dữ lắm cháy mơi lớn như vầy!
Không ngừng lại, họ buông lời cay độc với con người vô tội, rồi lại đổ hết trách nhiệm lên những người anh hùng - lính cứu hoả.
Nhân vật nam 2
Nhân vật nam 2
Làm ơn xin mọi người đứng xích ra, xe của chúng tôi không vào được!
Nhân vật nam
Nhân vật nam
TRỜI ƠI CÁI BỌN NHIỀU CHUYỆN NÀY! XÍCH RA CHỖ KHÁC NHANH LÊN!!
Các chiến sĩ cứu hoả không nhịn được, la hét xả tức vào lũ con người nghiệt súc
Chiếc xe lớn cản đường, cả tá chiếc xe đằng sau lại cứ nhích đến.
Cuối cùng lại không đâu vào đâu. Chiếc xe bán tải lùi lại nhường đường cho đám xe cứu hoả và xe cứu thương. Lại vô tình cán trúng chân một gã đàn ông say nghiện nằm ăn vạ giữa đường.
Rối ren ngày một rối ren, và Yuuji thì đang chống chọi ngọn lửa từng phút một.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Cố lên… mày sắp lết ra đến cửa được rồi mà Yuuji!…
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Mày không thể chết được…
Mặc dù Yuuji nói cậu muốn buông xuôi.. nhưng đó chẳng phải điều dễ dàng gì.
Ít nhất cậu cũng không thể chết nhạt nhách như này.
Cậu muốn trở nên tốt hơn, Yuuji muốn, cậu trở thành Yuuji mà cậu luôn ao ước.
Chứ không phải bỏ mặc bản thân bị nhấn chìm trong vũng lầy xã hội, và cả ngọn lửa mốc ẩm này nữa.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Cứu… hộc
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
“Mình sắp chết ngạt rồi-
Tầm mắt mờ dần, Yuuji thở dốc, có lẽ cậu sắp chết.
May mắn thay, ông trời thương xót, lính cứu hoả đã đến kịp lúc..
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Cậu trai trẻ, cậu ổn chứ!
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Thở đều nào, chúng tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây!
Yuuji không nghe rõ được gì, cậu chỉ vô thức gật đầu vì não bộ bảo vậy, có lẽ cậu vẫn còn cơ hội, cậu sẽ sống..
Trước khi được bế đi, Yuuji nhìn về phía bàn thờ gia tiên.
Nội nhìn thẳng vào cậu, cặp mắt toát lên sự tin tưởng và yêu thương vô điều kiện.
“Ổn rồi, Yuuji ngoan, con sẽ được cứu sống, còn nội, vẫn sẽ đợi con ở đây.”
.
.
.
———————————
Yuuji tỉnh lại, trần nhà sáng choang như thể cậu đang ở trong bệnh viện.
Đùa, cậu ở trong bệnh viện thật.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Ư…
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
“Đau quá..”
Trông thấy cuốn lịch trên tường, thầm tính toán, đã 5 ngày trôi qua kể từ khi cậu được cứu khỏi vụ cháy.
Yuuji nhăn mày, nắm chặt lấy đệm giường để ngồi dậy. Lại vô tình quấn trúng mớ dây nhợ trên người
Lúc nhìn lại, cậu mới biết, cơ thể mình vỡ nát cả rồi, chi chít những ống huyết thanh đổ vào cơ thể, và cả thớ vết thương cắt gọt trên khuôn thịt sần sùi.
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Cậu tỉnh rồi?
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Đợi tôi một lát
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Tôi gọi bác sĩ
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Khoan đã.. cơ thể tôi đau quá, tối qua rõ ràng tôi không chấn thương gì. Sao lại băng bó thành thế này rồi?
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
À, cậu Ita, lúc vừa chuyển cậu đến viện, tình trạng của cậu đã rất tệ rồi, chúng tôi mất rất lâu để làm phẫu thuật toàn diện cho cậu.
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Tôi không biết cậu có đủ tỉnh táo khi nói rằng cậu không bị thương hay không.
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Nhưng lúc đó, trông cậu như sắp chết khô, và gương mặt cậu-
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Thì- thì trông như là…
Vị y tá vừa nói, ánh mắt vừa lờ đi, có lẽ không có ý định đối mắt với cậu.
Yuuji không hiểu, cậu đòi soi gương
.. vị y tá đồng ý, đắn đo
Và y như cô ấy nghĩ, trái tim Yuuji đã thực sự vỡ nát khi cậu thấy chính mình trong tấm phản chiếu.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Ai đây..?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Gớm quá!!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Đây không phải là tôi!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Tôi không có như thế này!
Yuuji hoảng loạn, cậu bật khóc, giọt lệ tức tưởi thấm lên tấm vải trắng khiến vết thương hở bật máu.
Gương mặt ưa nhìn của Yuuji, đã bị khoét mất một nửa do bỏng nặng. Và cả phần xương hàm trái đều lòi ra những thớ thịt dư. Bầy hầy, tởm lợm như đại đa số thực thể kinh dị điển hình.
So với thân xác không còn tí sức nào, gương mặt biến dạng của cậu mới là thứ khiến Yuuji chẳng thiết sống
Nghèo khổ còn chưa đủ, tiền đâu mà chạy chữa mớ thuốc hồi phục đây?
Gương mặt xấu đau đớn thế này, chỗ nào dám nhận làm nữa?
Chân bị hoại tử rồi, cũng không thể chạy xe kiếm tiền qua ngày.
Và Yuuji đau lòng, khi cậu nhận ra bản thân trở thành thứ phế vật. Như vậy thì cứ để chết quách đi cho xong, sống làm cái mẹ gì nữa!!
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Cậu Ita, cậu hãy bình tĩnh, tránh làm tổn thương nội tạng bên trong.
Nhân vật nữ 2
Nhân vật nữ 2
Đúng vậy, hãy để bọn tôi thay thuốc.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Mấy người ra ngoài hết đi!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Đừng nhìn tôii!
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Đừng chạm vào tôi!!
Các y tá bỏ qua sự từ chối của Yuuji, tiến đến và tiêm vào cậu một liều thuốc an thần..
Tội nghiệp cậu trai trẻ, hoá ra dù ở độ tuổi nào, ông trời cũng sẽ không ngừng trêu đùa với họ.
Nhưng có lẽ lần trêu đùa này, sẽ khiến Yuuji mãi mãi không thể ngóc đầu lên được nữa.
..
.

Chương 3: Căn nhà thơ ấu - Cái chết vô lường

Ba tháng trôi qua tại bệnh viện địa phương, Yuuji đã tự hồi phục.
Nhưng cái chân bị hoại tử đã buộc phải cắt bỏ.
Cậu chống nạng trở về, trong tình trạng không một xu dính túi.
Nhân vật nữ
Nhân vật nữ
Cậu Ita, chúng tôi rất vui khi cậu hồi phục nhanh như vậy.
Nhân vật nữ 2
Nhân vật nữ 2
Về nhà cẩn thận nhé
Nhà? Còn đâu nhà mà về bây giờ?
Yuuji né tránh ánh mắt thương hại của các vị y tá tốt bụng. Cậu đắn đo, rời đi.
Cậu đã phải chống chọi với vết thương cơ thể ba tháng trời
Khóc - Thẫn thờ - Tự tử
Đó là những gì Yuuji có thể nghĩ tới trong khoảng thời gian cậu ở đây
Nhưng chỉ riêng điều cuối là cậu chưa làm được.
“Tự tử”
Ba tháng trước, chiến sĩ cứu hoả đã kéo cậu ra khỏi đám cháy đã bị đình chỉ công tác, vì anh ấy dám cãi lệnh đội trưởng, tự ý xông vào hoả hoạn để cứu người.
Một hành động cực kì ngu xuẩn
Và Yuuji, thì lại không hề biết ơn anh một tí nào
-Ba tháng trước-
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Anh tới đây làm gì?
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Cậu Itadori, tôi nghe nói cậu hối hận khi bản thân vẫn được sống.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Liên quan gì đến anh?
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Tôi không trách cậu suy nghĩ thiển cận.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Tôi bị đình chỉ công tác hai tháng, vì không chấp hành quy định của lính cứu hỏa.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Nhưng tôi không hối hận
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Tôi thấy thật tốt khi tôi có thể cứu sống một người như cậu.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Người như tôi?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Ý anh là gì?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Anh cứu tôi, tôi cảm ơn.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Nhưng với gương mặt như này của tôi, tôi chả thiết sống nữa.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Anh hiểu không?
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình
Không hối hận
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Cậu biết không, chiếc vòng cổ của tôi đã phát sáng lên khi ở gần cậu
Vị chiến sĩ nói, trên tay lắc nhẹ chiếc dây chuyền màu vàng chói
Ánh sáng trên nó như thu hút Yuuji nhìn vào, và cậu cảm giác như cả hai thuộc về nhau
Cậu và chiếc vòng cổ.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Nó phát sáng, trước đây chưa từng.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Tôi chắc là mình không nhìn nhầm.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Đây cũng không phải dây chuyền của tôi.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Nó là của một người phụ nữ đưa cho tôi
“Và cô ấy dặn là: nếu hạt ngọc trên chiếc vòng phát sáng trước bất kì ai, đó chính là chủ nhân mới của nó.”
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Vậy thì, tại sao.. nó lại phát sáng trước tôi?
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Tôi không biết, tôi đoán cậu phải tự tìm hiểu.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Cậu Ita, tôi trả chiếc vòng cổ cho cậu.
Và Yuuji nhận lấy chiếc vòng, một sự thôi thúc không để cậu từ chối. Như thể chủ cũ nhận lại vật thất lạc.
Yuuji không biết nó có ý nghĩa gì, chỉ là cảm giác vô cùng quan trọng.
Nhân vật nam
Nhân vật nam
Cậu Ita, tôi mong rằng công sức tôi bỏ ra để cứu cậu không là dư thừa. Xin hãy cứ sống tiếp, biết đâu cuộc đời lại mỉm cười với cậu lần nữa.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Tôi hiểu rồi..
———————————
Cuộc trò chuyện hôm đó đã kết thúc, Yuuji không còn gặp lại anh chàng cứu hoả đó nữa.
Nhưng cậu đã cảm thấy tốt hơn, vì có ai đó đang đặt niềm tin ở cậu.
Yuuji bước xuống khỏi chiếc xe khách.
Đứng trước nơi cậu từng gọi là nhà, giờ chỉ còn là mảnh đất hoang tàn, Yuuji cất tiếng chào như thường lệ.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Nội ơi.. con mới về
Cậu giả vờ làm động tác mở cửa, dù cái khung nhà còn chẳng có.
Chỉ là cách duy nhất để Yuuji ôn lại kỉ niệm với căn nhà cũ kĩ này.
Thôi kệ, cháy cũng được, lại càng có cớ để cậu sửa nó thành nơi ở tốt hơn.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Nội ơi, nội chờ con lâu
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Nội có nhớ con lắm không?
Yuuji cầm tấm ảnh thờ đã bị cháy mất một cạnh, những giọt nước mắt rơi xuống nơi tàn tro
Cậu trở về rồi, tất cả đều cháy xém.
Duy chỉ còn tấm ảnh thờ là nguyên vẹn một nửa
Nội chờ cậu, vẫn luôn như vậy.
Nội vẫn luôn tin tưởng cậu sẽ vượt qua, và cả người chiến sĩ cứu hoả đó nữa.
Yuuji nghĩ rằng cậu đã có lí do để sống tiếp
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Được thôi Yuuji, mày trải qua nhiều chuyện như này rồi, còn có gì có thể khiến mày nhụt chí được chứ?
Trấn tĩnh bản thân, Yuuji bắt đầu cuộc sống mới… tạm bợ ở dưới gầm cầu.
—————
Nhưng ông trời, lại không muốn Yuuji được an ổn.
Yuuj đã quyết định bỏ việc ở cửa hàng tiện lợi, nói là thế, thực chất cậu bị đuổi việc gián tiếp.
Sau khi gã quản lý trông thấy gương mặt của Yuuji.. Gã lấy cớ trong thời gian cậu nằm viện, bộ phận nhân sự vừa tuyển được nhiều đàn em giỏi giang và có thể sai vặt nhiều thứ. Nên đưa ra đề nghị ép Yuuji nghỉ việc vì không thể giúp tăng năng suất bán hàng.
Quản lý dẻo mồm, gã hứa hẹn sẽ trả lương hưu sớm cho cậu, 10 ngàn yên một tháng.
Nhưng Yuuji thừa biết, sẽ không có bất kì đồng cắc nào được rót vào trong tài khoản của cậu và cũng không có bất cứ giấy tờ gì chứng minh cho lời hứa của gã.
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Cái này..
Yuuji nhìn vào chiếc vòng cổ trên tay cậu, hoàn toàn trông đắt tiền đến nhường nào, cậu đắn đo có nên bán hay không
Bụng cậu đói meo, đã 2 ngày rồi. Và vẫn chưa có gì bỏ bụng.
Đột nhiên
Một người vô gia cư lao đến, hắn chộp lấy chiếc dây chuyền của Yuuji
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Này! Làm gì vậy?
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Buông đồ của tôi ra!
Nhân vật nam 2
Nhân vật nam 2
Mẹ thằng chó, đưa nó đây cho tao
Nhân vật nam 2
Nhân vật nam 2
Tao đói lắm rồi
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Thì liên quan gì đến tôi chứ
Itadori Yuuji
Itadori Yuuji
Mau thả nó ra!
Nhân vật nam 2
Nhân vật nam 2
Mày có buông không? Thằng chó này
Yuuji cố gắng chống trả, nhưng với bộ dạng kiệt quệ như thế này của cậu, và cả cái chân không còn lành lặn. Việc đi đứng đối với cậu cũng khó chứ đừng nói chi đến đánh trả
Gã đàn ông liếc nhìn ngang dọc, gã đói, Yuuji cũng đói. Nhưng gã đã thiếu ăn 3 tuần nay rồi, cái đói của Yuuji không thể nào thắng được cơn thèm của gã.
Khi đầu óc con người dần chỉ toàn mụ mị, họ sẽ không phân biết đâu là đúng, đâu là sai nữa.
Và khi cái đói kiểm soát cơ thể, gã sẽ ác như một con dã thú..
Nhân vật nam 2
Nhân vật nam 2
Mẹ thằng óc lợn này, bố xiên chết mày!!
-phập-
Con dao cùn của gã đàn ông đâm vào cổ của Yuuji, cậu ngã xuống trong vũng máu.
Thậm chí còn chưa kịp mở lời trăn trối
Dịch đỏ đổ ra thấm ướt cả một mảng, nhuộm đỏ mặt đường, nhuộm đỏ cả cuộc đời cậu.
Yuuji tắt thở, cậu nhìn gã đàn ông đầy phẫn uất. Cậu chết không nhắm mắt.
Giá như mà cậu xinh đẹp, hẳn là hắn sẽ đắn đo khi ra tay. Đáng tiếc. Đó chỉ là những gì cậu nghĩ..
Tất cả kết thúc rồi, dừng lại ở đây thôi…
..
..
.
.
KHÔNG!
Nó kết thúc, nhưng là dấu chấm cho một sự khởi đầu mới.
Chiếc vòng cổ loé sáng, ngay khi vừa nhận được lượng máu lớn từ Yuuji
Chàng trai trẻ bị hút vào trong nó, ngự trị thân ảnh nhỏ ngay trong viên ngọc quý.
Còn ánh sáng của viên đá, nóng và chói rọi, thiêu đốt gã đàn ông, cái giá phải trả quá đắt khi động vào chủ nhân..
Không có gì đau bằng vết bỏng!
Gã gục xuống, cơ thể cháy đen, cổ họng khét lẹt rách toạt ra, rơi xuống sàn, cứ thế tan biến dần trong không trung.
..
.
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play