Tại một quán bar sang trọng nổi tiếng bậc nhất trong thành phố, Hàn Nam Phong ngồi giữa một dàn thiếu gia nổi tiếng ăn chơi sa đọa bậc nhất...
Anh cầm ly rượu có giá hàng triệu đô trên tay, lắc nhẹ rồi đưa lên miệng thưởng thức, tay còn lại đang ôm mỹ nữ nổi tiếng nhất quán bar này...
"Hàn thiếu...sao lâu lắm rồi mới đến thăm người ta..."
Hàn Nam Phong cười cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp kia...
"Dạo này anh bận lắm bảo bối...sẽ bù đắp cho em sau..."
Mộ Chiến Bắc nhìn đôi nam nữ kia, liền lên giọng trách móc Hàn Nam Phong...
"Tiểu mỹ nữ đây chỉ tiếp mình cậu thôi đấy, chớ để nàng buồn..."
Hàn Nam Phong ôm nữ nhân vào trong lòng, cúi xuống thưởng thức mùi hương tinh tế trên cơ thể nữ nhân khiến cô có chút phản ứng...
"Vậy hôm nay, anh sẽ thỏa mãn em được không..."
Hà Thiên Tâm có chút giật mình, đẩy đẩy đầu anh ra, giọng nói càng trở nên ủy khuất...
"Đành phụ anh rồi...tối nay em có chút việc quan trọng...để khi khác được không anh..."
Hàn Nam Phong nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, mỗi lần anh nói muốn thì cô lại có chuyện cần giải quyết...
"Anh không quan trọng bằng chút việc của em sao..."
"Ưm...sao anh lại nói thế, với em anh luôn là người quan trọng nhất mà, chỉ là..."
Thiên Tâm hơi mím môi, ánh mắt có chút mọng nước khiến Nam Phong đỡ không nổi...
"Vậy em đi làm việc quan trọng đi, khi nào cần anh sẽ gọi em..."
Hàn Nam Phong rút một tấm thẻ ra, bên trong có chừng mười triệu đưa Thiên Tâm, cô liền hôn nhẹ lên má anh rồi lặng lẽ rời đi...
"Cậu tha cho cô ta dễ dàng như vậy hả, bao nhiêu lần rồi..."
Giang Bắc Minh lên tiếng nhắc nhở anh nhưng có vẻ anh cũng chẳng để tâm là mấy, khuôn mặt yêu nghiệt cứ cười cười...
"Cô ta chỉ để chơi thôi, đụng vào sợ bẩn tay tớ..."
Hà Thiên Tâm vào nhà vệ sinh tắm rửa lại sạch sẽ, cô thay một bộ đồ hoàn toàn kín đáo khác với lúc nãy, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm...
"Em biết chị không thích công việc này...tại sao phải gượng ép chứ..."
Nhan Y bước tới, đưa thêm một số tiền cho cô khiến Thiên Tâm có chút vui mừng...
"Có tiền là được..."
Hà Thiên Tâm là một người rất ngay thẳng và có lòng tự trọng rất cao, nếu không phải gia đình cô gặp chuyện thì cô sẽ không bao giờ bước chân vào cái nơi dơ bẩn này, cô sẽ không bao giờ lấy lòng bọn đàn ông đáng khinh nhờn kia...
Thiên Tâm lên chuyến xe buýt cuối cùng lúc tám giờ tối để về cái nơi được gọi là nhà kia, trong lòng có chút lạnh lẽo...
Choang...!
Âm thanh ném đồ vang lớn lên ở bên trong khiến tim cô đập nhanh, vừa mở cửa đã có một mảnh thủy tinh bay vào cánh tay, khiến máu rơi xuống nền nhà...
"Đây là con gái của mày à..."
Bọn xã hội đen quay lại nhìn thấy Thiên Tâm, ánh mắt không khỏi dâng lên vẻ thèm khát...
Thiên Tâm thấy bọn chúng đang trói cha cô vào thành giường, trên người họ đầy vết thương tích do những mảnh sắc vụn để lại...
"Bao nhiêu..."
"Năm mươi triệu..."
Thiên Tâm lấy trong túi ra tấm thẻ mà Nam Phong đưa và số tiền mặt được thưởng thêm đưa cho bọn chúng...
"Đây là mười lăm triệu...số còn lại tôi sẽ trả sau..."
"Được...mày mà không trả thì cứ đợi nhận xác bọn chúng đi..."
Bọn xã hội đen lấy được tiền liền đi mất, cô mới có can đảm lại tháo dây tráo cho cha, mặt không có chút cảm xúc nào...
"Mẹ nó...sao bây giờ mày mới về hả..."
Thoát khỏi dây trói, Hà Kỳ đưa chân đạp mạnh cô vào tường, tay lại chạm vào mảnh thủy tinh dưới sàn, xước thêm một đường dài...
"Mẹ...tôi đâu..."
"Con đàn bà điên đấy ở đâu sao tao biết được..."
Thiên Tâm mặc kệ vết thương, chạy nhanh ra ngoài, luôn miệng gọi mẹ cô một cách đau đớn nhất nhưng không ai trả lời...
Đây chính là cuộc sống hằng ngày của cô, trả nợ cho người cha bài bạc, luôn chửi đánh mẹ cô đến mức bà không chịu nổi liền chạy loạn ra ngoài...
"Tâm...Tâm nhi..."
Thiên Tâm ngẩng khuôn mặt đầy nước lên, thấp thoáng thấy mẹ đang định ôm cô vào lòng...
"Mẹ...đi đâu vậy hả, mẹ có biết con lo lắng thế nào không..."
Thiên Tâm nghẹn ngào trách móc mẹ cô, nhìn bao nhiêu vết thương chồng chất trên người bà mà xót kinh khủng, cô không biết phải làm gì mới có thể bảo vệ được mẹ cô nữa...
Dường như không chịu nổi, mẹ cô liền ngất đi trong lòng cô khiến Thiên Tâm bàng hoàng, cô liền nhanh chóng gọi xe cấp cứu...
Thiên Tâm lau sạch nước mắt, cô không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của cô, cô muốn mình phải là người hoàn hảo nhất trong mắt người khác...
"Mời người nhà bệnh nhân giường số 55 đóng viện phí..."
Trong túi Thiên Tâm hiện tại không còn một đồng nào nữa, cô vừa mới trả nợ hết cho cha rồi...
"Tôi gọi điện một chút được không..."
Vị bác sĩ nhìn cô liền gật đầu, Thiên Tâm liền gọi điện cho Nhan Y...
"Nhan Y...em còn tiền không..."
"Không chị...em vừa mua chiếc túi hết vài triệu rồi...mà có chuyện gì không..."
Thiên Tâm càng trở nên sốt ruột hơn bao giờ hết, cô chợt nhớ đến Hàn Nam Phong vẫn còn ở quán bar...
"Em...em có thể chuyển máy cho Hàn Nam Phong được không..."
"Đợi em chút..."
Nhan Y giữ điện thoại, đi đến chỗ Nam Phong đang ngồi mà đưa máy cho anh...
"Hàn thiếu...chị Hứa Anh nói muốn gặp anh..."
Hứa Anh chính là biệt danh mà cô sử dụng khi làm việc ở quán bar...
Hàn Nam Phong hơi bất ngờ nhưng vẫn nhận được thoại, giọng điệu có chút mỉa mai...
"Hối hận rồi à bảo bối..."
Thiên Tâm bình tĩnh hơi thở, giọng điệu lại trở nên quyến rủ như khi ở cạnh anh...
"Anh yêu...em có thích chiếc túi kia...nhưng..."
"Không phải anh vừa đưa em mười triệu rồi sao..."
"Ư..chiếc túi đó tận bốn mươi triệu lận...còn thiếu chút a..."
"Em đòi hỏi nhiều quá rồi đấy..."
Hàn Nam Phong không phải thiếu chút tiền cỏn con đó, chuyện quan trọng mà cô nói lại chính là đi mua túi...
"Người ta biết anh thương em mà...nếu phiền anh thì thôi vậy...em đành nhìn người khác có mà ước thôi..."
"Để anh chuyển khoản cho em..."
Thiên Tâm nhận được tiền Nhược Y chuyển qua, trong lòng có chút vui sướng liền ra thanh toán tiền viện phí...
"Cô chảy máu rồi..."
Một vị bác sĩ trẻ thấy tay cô có vết thương đang chảy máu, tỏ ý giúp đỡ nhưng lại bị Thiên Tâm thẳng thừng từ chối...
"Không cần đâu...tôi tự xử lý được..."
Thiên Tâm định rời đi nhưng lại bị nắm trở ngược lại...
"Vết thương được xử lý miễn phí..."
Thiên Tâm liền gật đầu liền đi theo vị bác sĩ trẻ kia vào phòng...
"Cô tên gì..."
"Giai Kỳ..."
"Tôi tên Vương Nhất...cô làm sao lại bị thương nặng như vậy..."
"Anh hỏi nhiều quá rồi đấy..."
Vết thương vừa được sát khuẩn xong, Thiên Tâm liền rời đi khỏi để lại Vương Nhất có chút ý cười nhìn theo bóng lưng cô...
"Cô là người nhà của bệnh nhân giường 55 đúng không..."
"Đúng vậy...mẹ tôi sao rồi..."
"Mẹ cô bị thương ngoài da không vấn đề gì nhưng tôi phát hiện mẹ cô có một khối u rất lớn ở não..."
"Có...có nhầm lẫn gì không, mẹ tôi sao có thể..."
Thiên Tâm đứng không vững, cố gắng hỏi lại thêm một lần nữa...
"Nếu cô không tin thì có thể đến bệnh viện khác kiểm tra..."
"Vậy chi phí cần khoảng bao nhiêu ạ..."
"Nếu tính cả tiền phẫu thuật, thuốc men, dinh dưỡng và chi phí phát sinh thì tầm gần một tỷ đồng...tôi nghĩ cô nên điều trị càng sớm càng tốt..."
Thiên Tâm gật đầu, mệt mỏi dựa vào hàng ghế dài trên bệnh viện, một tỷ chứ có phải một trăm ngàn đâu, cô đi đâu mà kiếm được số tiền lớn như vậy...
"Mẹ cô đang ở đây sao..."
Vương Nhất tiến lại ngồi bên cạnh Thiên Tâm, khiến cô có chút giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn nãy giờ...
"Ừ...sao anh lại ở đây..."
"Đây là bệnh viện của gia đình tôi mà, tôi là viện trưởng không ở đây thì ở đâu..."
Mắt Thiên Tâm như sáng lên đôi chút, cô lại e dè hỏi...
"Vậy chi phí điều trị khối u não ở đây như thế nào vậy..."
"Gần một tỷ..."
Vậy là bác sĩ không lừa cô, chi phí vốn dĩ đắt đỏ như vậy...
"Tôi sẽ giảm một nửa cho cô nếu cô giúp tôi một việc..."
"Được..."
Thiên Tâm không chút do dự liền đồng ý, bất kể chuyện gì cô cũng chấp nhận đánh đổi, kể cả việc được xem là hèn hạ nhất...
"Cùng tôi đi dự tiệc..."
"Hả..."
"Chứ cô nghĩ gì thế..."
Vương Nhất tiến sát lại gần cô, giọng điệu trở lên lẳng lơ...
"Cô nghĩ gì thế..."
Thiên Tâm đẩy anh ra, trả lời rõ ràng...
"Đi dự một buổi tiệc mà được tận năm trăm triệu, quá hời rồi..."
Vương Nhất liền cười nhìn khuôn mặt đáng yêu kia vui vẻ lên rất nhiều tự nhiên lại khiến anh dễ chịu kèm thêm mùi hương dễ chịu trên cơ thể cô mà không một loại nước hoa nào có thể sánh được...
"Tôi có chút việc nên đi trước..."
Thiên Tâm vui vẻ gật đầu, nếu số tiền chỉ còn một nửa thì dễ kiếm rồi, cô chỉ cần tiếp thêm nhiều vị khách khác là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy cả thôi...
-----
-Nói nghỉ hai tuần chứ tui đâu có nỡ để mọi người chờ lâu đâu, nên lết cái thân tàn lên đây viết phần hai cho mọi người đọc nè. 😇
-Một chương sẽ dài và chất lượng bằng hai chương luôn nha 🥰
-Nhớ Like và cảm nhận cho tui có động lực nha, chứ đọc chùa hoài tui buồn lắm đó 😉😉
Thiên Tâm ở bệnh viện chăm mẹ đến gần sáng, cô nhớ ra còn việc ở cửa hàng tiện lợi nên nhanh chóng thu xếp đến đấy...
"Thiên Tâm à...hôm qua em ngủ không ngon giấc sao, nhìn đôi mắt như gấu trúc ấy..."
Bà chủ thấy cô phờ phạc khác hẳn bộ dạng tươi mới hằng ngày, có chút lo lắng hỏi thăm...
"Em ổn mà chị..."
Thiên Tâm trang điểm nhè nhẹ để che đi khuôn mặt mệt mỏi, cô bắt đầu một ngày mới với tinh thần mới, bỗng điện thoại reo lên...
"Alo...ai vậy..."
"Là anh đây tiểu bảo bối..."
Nghe giọng nói kia Thiên Tâm cũng biết chính xác đây là ai, cô lại phải diễn giọng ngọt ngào trở lại...
"Anh yêu à...sao lại gọi điện cho em chứ..."
"Tối nay anh sẽ đến..."
"Đáng tiếc quá, em không làm hôm nay nha...mà sẽ có một tiểu mỹ nữ khác phục vụ cho anh..."
Thiên Tâm xin nghỉ khoảng một tuần để chăm sóc mẹ cô, đồng thời để vết thương có thể khá lên một chút cô mới có thể quay trở lại làm việc được...
"Sao vậy..."
"Ừm thì người ta có chút việc riêng mà...với lại gặp em nhiều quá anh thấy chán thì sao..."
Hàn Nam Phong cười lớn trong điện thoại, cũng chẳng mảy may nghi ngờ gì...
"Nhớ lưu số của anh đấy, nếu thiếu tiền mua sắm thì cứ nói anh..."
"Vâng...yêu anh nhất..."
Thiên Tâm cúp máy, tự cảm thấy người vừa nói chuyện với anh hoàn toàn không phải cô, nghĩ lại mà cảm thấy gớm ghiếc...
Cô chỉ vừa mới vào bar làm được có mấy tháng thì đã vô tình gặp Hàn Nam Phong, nhận biết được anh là người có rất nhiều tiền và gia thế rất lớn, cô quyết định sẽ là người hầu hạ anh mỗi khi anh ghé bar...
Quan hệ của cô và anh đơn giản chỉ vì tiền, cô sẵn sàng làm anh cảm thấy hài lòng miễn là anh chịu chi cho cô một số tiền kha khá là được, dần dần cả hai ở cạnh nhau đã được hơn một tháng, mà đến tận bây giờ cô mới biết số điện thoại của anh...
"Này cô có tính bán đồ không..."
Thiên Tâm ngẩng đầu lên đã thấy Vương Nhất trước mặt, trông anh hôm nay giống một chàng trai trẻ hơn là hình ảnh của vị bác sĩ khô khốc hằng ngày...
"Anh cần gì vậy..."
"Không gì cả..."
Vương Nhất vẫn cười tươi nhìn mặt cô không chút cảm xúc gì, quả thật cô không biết đùa và hiện tại cô đang rất mệt mỏi...
"Vậy đừng làm phiền tôi..."
Thiên Tâm bỏ ra chỗ khác để sắp xếp đống hàng vừa được vận chuyển vào đúng vị trí của chúng, Vương Nhất cũng đi theo cô...
"Anh bớt phiền phức được không..."
"Tôi muốn nói với cô về buổi dạ tiệc..."
"Được..."
Thiên Tâm ra ngồi bàn gần đó, chống cằm nhìn Vương Nhất vẻ mặt ngán ngẫm...
"Tối mai tôi sẽ ở đây đón cô..."
"Tôi cần phải chuẩn bị những gì..."
"Không cần...tôi sẽ lo liệu hết..."
Thiên Tâm gật đầu đồng ý, liền đứng dậy tiếp vài vị khách vừa mới vào cửa hàng, cô cũng có chút hồi hộp khi được tham dự buổi dạ tiệc như thế này...
Giang Bắc Minh đến tập đoàn Hàn thị để bàn hợp đồng, nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Nam Phong có chút đăm chiêu như suy nghĩ việc gì đó...
"Này...nhớ em gái nào hả..."
"Điên"
Giang Bắc Minh cười trừ, cũng đúng thôi, mỹ nữ Hứa Anh ở quán bar chỉ là chơi qua đường mà thôi, Hàn Nam Phong còn có một vị hôn thê xinh đẹp ở nước ngoài mà...
"Hoàng Hà An bảo tớ khoảng hai tháng nữa cô ấy sẽ về nước..."
"Cái gì..."
Hàn Nam Phong ngồi bật dậy, sao cô lại không nói cho anh biết trước tên khốn này chứ, mà cô về nước sớm như vậy thì chuỗi ngày ăn chơi trát tán của anh sắp tàn đến nơi rồi...
"Vậy là từ nay chúng tôi đi bar sẽ thiếu cậu rồi..."
"Thôi im đi..."
Hoàng Hà An đúng chuẩn là một thiên kim tiểu thư danh giá, đối với người ngoài cô vừa có sắc vừa có tài lại nhu mì hiện thục, nhưng khi ở cạnh hội của anh, cô liền thay đổi hoàn toàn, có ý định độc chiếm anh khá cao, chắc giống mẹ cô vậy...
"Dạo này cậu có gặp Vương Nhất không...."
"Không...mỗi lần gọi là lại bận việc ở bệnh viện..."
"Gia đình có nguyên cái tập đoàn đa quốc gia để thừa kế lại không thích, cứ đâm đầu vào cái bệnh viện khỉ ho cò gáy đó..."
Dứt lời trách móc, Giang Bắc Minh ném hợp đồng lên bàn cho Hàn Nam Phong, vẫn giọng điệu cũ mỗi khi đến đây...
"Kí đi, nhà tôi còn bao việc..."
Hàn Nam Phong chẳng thèm nhìn, kí đại rồi lại xua tay đuổi cậu ta về...
"Nhìn này...Vương Nhất gọi cho tôi..."
Giang Bắc Minh liền nghe máy, chắc có chuyện gì quan trọng rồi đây, anh liền mở loa ngoài cho cả Nam Phong cùng nghe...
"Ngày mai nhà tôi có tiệc nhớ tới..."
Vương Nhất kiệm lời đến mức chỉ nói vỏn vẹn một câu, tuy là lời mời nhưng qua miệng anh liền như ra lệnh cho người khác...
"Mẹ nó...không hiểu sao tôi lại làm bạn với cậu ta được..."
"Tính cậu ta xưa nay như vậy mà kệ đi..."
"Ờ...mà cậu lại đi một mình nữa à..."
"Chắc thế..."
Giang Bắc Minh gật gù, năm nào cũng đi một mình Hàn Nam Phong không cảm thấy cô đơn à, chi bằng cứ cùng một người mẫu nổi tiếng giống anh không phải tốt hơn sao...
"Tôi đi gặp mỹ nữ đây...tạm biệt..."
Hàn Nam Phong lại rơi vào khoảng không suy nghĩ, hay anh mời Hứa Anh đi cùng mình, nhưng thân phận cô lại là một kĩ nữ, nếu mà để bị đồn ra ngoài chắc chắn mọi chuyện sẽ rất kinh khủng...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một hồi, anh lại không kìm lòng được mà gọi cho cô...
"Em yêu à..."
"Nay anh sao thế...gọi cho em tận hai cuộc rồi..."
"Hừ...đương nhiên là muốn nghe giọng em rồi..."
"Vậy em sẽ nói cho anh nghe...chỉ cần anh yêu chuyển cho em tiền mua chút mỹ phẩm là em vui rồi..."
"Được thôi bảo bối..."
Thiên Tâm cúp máy, liền thấy trong tài khoản có thêm mười triệu nữa, trong lòng dâng lên chút vui sướng...
"Có gì mà vui vậy..."
Vương Nhất vừa đi lựa vài món đồ quay trở lại nhìn thấy khuôn mặt cô vui vẻ hẳn...
"Tôi vừa nhận được tiền..."
"Của ai..."
Thanh Tâm suy nghĩ liền nói đại ra...
"Bạn bè lúc trước thiếu tiền ấy mà..."
Vương Nhất gật đầu, đặt đồ vào cô tính tiền liền chuẩn bị ra về còn không quên dặn dò kĩ càng...
"Nhớ đấy Giai Kỳ, tối mai tôi sẽ đến đón cô..."
"Ừ"
Bà chủ của cô nghe có chút là lạ, tiến về phía cô hỏi nhỏ...
"Em tên Thiên Tâm mà...sao cậu ta lại gọi em là Giai Kỳ..."
"À...đó là mật danh của em..."
Thiên Tâm nói dối một cách trắng trợn, vì nói dối là thứ mà cô giỏi nhất từ trước đến nay...
"Nay em xin về sớm chút nha chị..."
"Sao thế..."
"Mẹ em đang ốm..."
"Ừ...vậy về đi..."
Đúng như cô nói, chưa đầy sáu giờ cô đã trở về nhà, vừa bước vào trong chỉ toàn mùi rượu, cô cũng chẳng lạ lẫm gì, ngày nào chẳng thế...
"Đưa tiền cho tao..."
Hà Kỳ hùng hổ tiến lại phía cô, đưa tay tát cô một cái thật mạnh khiến khuôn mặt nhỏ có chút sưng đến đau đớn...
"Tôi vừa trả nợ cho ông hết rồi, lấy đâu ra tiền cơ chứ..."
"Tao đéo quan tâm loại con hoang như mày...nhiệm vụ của mày là đưa tiền cho tao..."
Hà Kỳ nói xong liền tiến lại phía giường lảo đảo rồi nằm xuống, ông ta chính là như vậy, mỗi khi say đều đánh đập mẹ con cô không chút thương tiếc...
Thiên Tâm chỉ xoa xoa một bên ná bị đau, tiến lại phía bếp nấu chút cháo cho mẹ cô, cô không trách số phận mình tại sao lại nghiệt ngã đến mức như vậy, cô chỉ cảm thấy hơi tủi thân khi phải một mình chống chọi với mọi thứ...
-----
Like và cảm nhận nhé 😘
Thiên Tâm bắt một chuyến xe buýt đến bệnh viện, dù gì tiền cũng rẻ hơn đi taxi, cô tiết kiệm được càng nhiều càng tốt...
"Cô tới rồi à..."
Thiên Tâm hướng mắt lên nhìn thì thấy Vương Nhất đang nói chuyện cùng mẹ cô, trông bà có vẻ rất vui vẻ...
"Mẹ tỉnh khi nào đấy..."
Thiên Tâm đặt phần cháo trên bàn, tiến lại ngồi bên cạnh Vương Nhất...
"Mới vừa nãy thôi...may sao có cậu bác sĩ này ở đây nên mẹ nói chuyện cùng cậu ta cho đỡ buồn chán..."
"Vậy cô ở cùng bác ấy đi, tôi có chút chuyện ở bệnh viện..."
Thiên Tâm gật đầu, mẹ cô thấy anh đi liền nắm chặt lấy tay cô lại, giọng nói trở nên nhẹ nhàng...
"Mẹ thấy cậu ấy rất tốt..."
"Vâng...nhưng con với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi..."
Thiên Tâm nhìn sự thất vọng lộ rõ trên khuôn mặt của mẹ cô liền cười trừ, mỗi khi nhìn thấy có anh chàng nào tốt một chút liền muốn gả cô đi...
"Thôi...mẹ ăn chút cháo con vừa nấu cho nóng..."
"Con lấy chi phí phẫu thuật cho mẹ ở đâu ra vậy..."
Thiên Tâm hơi đứng hình, cô không định nói cho bà biết vì sợ bà lo lắng, chẳng lẽ Vương Nhất là người đã khai ra sao...
"Con có lương mà mẹ..."
"Lương ba cọc ba đồng đó mà đủ để trả tiền phẫu thuật và trả nợ cho cha con sao..."
Giọng nói của mẹ cô có chút giận dữ, bà là người rất khó tính và thiện lành, bà ghét nhất là loại người đi cửa sau và dùng bất cứ thủ đoạn gì để có tiền...
"Bạn bè con nhiều lắm mẹ à...với cả bà chủ cũng thương con nên mỗi tháng cho con đôi chút..."
"Hừ...tốt nhất là đừng nói dối mẹ..."
Thiên Tâm sà vào lòng mẹ cô để bà ôm lấy, hơi ấm của bà làm cô muốn bật khóc và nói rằng cô thực sự rất mệt mỏi...
"Sao con có thể nói dối mẹ được..."
"Con vất vả rồi..."
Thiên Tâm rời khỏi người bà, cô nhìn bà ăn hết bát cháo liền đắp lại chăn cho bà được nghỉ ngơi, bản thân lại đến cửa hàng tiện lợi làm việc như mọi ngày...
"Cô có muốn đến cửa hàng không, tôi tiện đường đưa cô đi chung..."
Vương Nhất thấy Thiên Tâm ra liền vẫy tay về phía cô, dĩ nhiên cô sẽ không do dự mà đồng ý...
"Sao cô không ngồi ghế phó lái..."
"Tôi không thích..."
Thiên Tâm là người cực kì hướng nội, cô luôn để ý đến tất cả mọi thứ dù có liên quan đến bản thân mình hay không, ghế phó lái thường chỉ dành cho những người thực sự quan trọng với chủ nhân của chiếc xe hay những người cao quý, mà cô thì không xứng đáng...
"Cô bao nhiêu tuổi rồi Giai Kỳ..."
"Anh không biết hỏi tuổi của người khác rất bất lịch sự sao..."
Vương Nhất á khẩu cười trừ, anh biết cô là người cực kì khó gần và lạnh như tảng băng, nhưng không ngờ lại còn có dáng vẻ khó chịu khiến người ta cách xa như vậy...
"Đến nơi rồi..."
Thiên Tâm mở cửa ra đi thẳng vào bên trong mà không thèm nhìn lại Vương Nhất khiến anh cau mày, lớn giọng...
"Cô không biết cảm ơn à..."
"Là anh mời tôi chứ tôi đâu nhờ vả anh mà đòi cảm ơn..."
"Ha...được...tối nay tôi sẽ đến đón cô..."
"Ừ"
Vương Nhất nhìn bóng lưng cô khuất dần, liền lái xe đến tập đoàn V.E của gia đình, anh nghe nói Hàn Nam Phong, Mộ Chiến Bắc với cả Giang Bắc Minh đang ở đó bàn dự án quy mô toàn cầu...
"Vương thiếu gia, Hàn thiếu, Mộ thiếu, Giang thiếu đang đợi ngài ở trong phòng..."
Vương Nhất gật đầu liền đi đến phòng làm việc của anh, vừa mở cửa ra liền thấy Hàn Nam Phong đang gác chân lên bàn, Mộ Chiến Bắc xem sách xong liền vứt thẳng xuống đất, Giang Bắc Minh lôi hết đống thành tích của anh ra ngồi mòm mẫm khiến Vương Nhất đen mặt lại...
"Mẹ nó...mấy người làm trò gì trong phòng tôi vậy hả..."
Giang Bắc Minh ngẩng đầu lên, cười cười nhìn Hàn Nam Phong...
"Vương Nhất nói với tôi tận hai câu đấy..."
Mộ Chiến Bắc tiến lại vỗ vai Vương Nhất an ủi liền bị anh gạt phăng ra...
"Vệ sĩ đâu...lôi bọn người này ra ngoài..."
Vệ sĩ tiến vào, ngơ ngác nhìn mấy vị thiếu gia không dám động thủ sợ không bảo toàn đến mạng nhỏ...
"Các người không nghe tôi nói hả..."
Hàn Nam Phong chủ động đứng lên, đưa hồ sơ cho Vương Nhất, nghiêm túc một lần trong đời...
"Đây là dự án phía Đông, tặng cậu để bày tỏ lòng xin lỗi của chúng tôi..."
Khuôn mặt Vương Nhất liền bớt giận, cầm lấy xem sơ lược, dù gì đây cũng là một dự án vô cùng lớn có giá hàng tỷ đô, xem như bọn họ biết điều...
"Dọn dẹp lại đi..."
Vệ sĩ nhận lệnh liền ra sức dọn dẹp lại văn phòng y như mới liền cúi đầu ra ngoài, để lại không gian riêng cho bọn họ...
"Nói đi...đến đây làm gì..."
Vương Nhất thừa biết bọn họ không hề rảnh rỗi đến mức mà chỉ đến để phá tung cái phòng làm việc của anh lên, chắc chắn có ý đồ...
"Đến thăm cậu thôi...lâu rồi không thấy Vương thiếu gia..."
Vương Nhất đen mặt nhìn Giang Bắc Minh cười đùa, nhanh tay cầm quyển sách nhắm thẳng mặt anh mà ném mạnh, may sao Bắc Minh phản ứng nhanh, nếu không chắc chắn là bị hủy dung rồi...
"Tôi nhớ cha mẹ cậu nghiêm túc lắm mà sao nhìn cậu cứ như thằng giở hơi vậy..."
Giang Bắc Minh ngưng cười hẳn, ngồi im nhìn hai người còn lại...
"Thôi đừng đùa nữa...Z đã bắt đầu hành động..."
Mộ Chiến Bắc lên tiếng trước, nhìn thấy vẻ mặt có chút ngạc nhiên của bọn họ...
Có thể nói Z là một tổ chức rất lớn gồm rất nhiều thành viên bí mật và không tầm thường, mỗi thành viên của Z sẽ có một kí hiệu riêng mà bằng mắt thường không thể nhìn thấy được...
Z không phải là tập đoàn kinh doanh gì cả, số tiền mà bọn họ có được chính là nhờ việc phá hủy tất cả mọi thứ, giết người không chớp mắt và không để lại bất kì dấu vết gì khiến phái cảnh sát cũng phải đau đầu...
Còn rất nhiều bí mật kinh hoàng khác mà không phải tất cả mọi người đều biết về chúng, cả bọn họ cũng vậy...
"Hôm qua tập đoàn kim cương lớn nhất nước của lão Liêu Chiến không biết nguyên nhân gì đã bị sụp đổ hoàn toàn...lão ấy cũng biến mất không dấu vết..."
Vương Nhất không hiểu lắm việc một tập đoàn sụp đổ có thể đến từ nhiều nguyên nhất khác nhau chứ đâu nhất thiết chuyện này hoàn toàn là do Z như những gì Mộ Chiến Bắc nói...
"Sao cậu biết là do Z làm..."
Hàn Nam Phong lên tiếng trả lời cho thắc mắc của Vương Nhất, suốt ngày ở bệnh viện không biết cái gì là đúng...
"Khi Z phá hủy hay giết ai đó sẽ để lại một lá bài có biểu tượng là A cơ hay còn gọi tên khác là Z..."
Giang Bắc Minh nhìn mặt bọn họ có vẻ căng thẳng, liền lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề...
"Cậu ta suốt ngày chui đầu ở bệnh viện...không biết là đúng rồi..."
"Chắc có cô nàng nào khiến Vương thiếu của chúng ta lưu tâm mãi không rời đây..."
Vương Nhất liền nghĩ ngay đến Thiên Tâm, lạnh nhạt trả lời bọn họ...
"Cô ấy tên Giai Kỳ..."
"Sao cậu không giới thiệu cho chúng tôi..."
"Tối nay các cậu sẽ được gặp cô ấy ở buổi tiệc..."
Vương Nhất nhìn Giang Bắc Minh đang cười gian tà hướng về phía Hàn Nam Phong...
"Vậy là ai cũng có đôi có cặp...chỉ còn Hàn thiếu gia đào hoa còn chưa có ai..."
Hàn Nam Phong thật sự muốn cầm súng bắn cái tên Giang Bắc Minh này, dở hơi không khác gì lời Vương Nhất nói, chỉ khiến người khác khó chịu là giỏi...
"Alo...Adela tối nay anh đến đón em..."
Hàn Nam Phong gọi điện cho hoa hậu đang nổi nhất bấy giờ, mục đích chỉ để cho Giang Bắc Minh ngậm mồm chó lại...
"Không cần phải gượng ép chứ...tôi luôn biết là trong lòng cậu muốn mời Hứa Anh cùng đi mà..."
Vương Nhất biết Adela nhưng không biết Hứa Anh mà Giang Bắc Minh nói là ai liền lên tiếng hỏi...
"Hứa Anh là cô nào nữa..."
"Mỹ nữ nổi tiếng nhất ở quán bar lớn nhất thành phố...suốt ngày bám lấy Phong để xin tiền..."
Vương Nhất đương nhiên rất ghét mấy nơi trụy lạc như quán bar, và đặc biệt là loại phụ nữ thủ đoạn, hám tiền...
"Hà An mà biết là cậu đi đời luôn đấy..."
"Lúc trước thôi chứ bây giờ cô ấy chẳng quan tâm đâu vì dù gì sau này cô ấy cũng sẽ là vợ tôi..."
Hàn Nam Phong được hứa hôn với Hoàng Hà An do mẹ anh là Hạ Ly chính là bạn thân của phu nhân chủ tịch - Mai Nhi. Dù gì đối với anh hôn nhân cũng chẳng quan trọng nên việc cưới ai cũng như nhau mà thôi...
-----
Like và cảm nhận nhé 😘
Download MangaToon APP on App Store and Google Play