Tại một sân vườn trong một nhà hàng, khung cảnh được trang trí một cách lãng mạn, các khách mời đều đang nói cười vui vẻ. Ở trước cửa có một bảng báo hỉ với tiêu đề ‘Tiệc đính hôn. Chú rể: Phó Bắc Đình. Cô dâu: Diệp Vô Ưu.’
Cặp đôi chính đã xuất hiện, mọi người đều vỗ tay chúc mừng họ nhưng chỉ riêng một người đứng từ xa, ganh ghét nhìn cô dâu đang khoác tay chú rể. Các nghi thức chính được diễn ra nhanh chóng. Phó Bắc Đình đứng trên khán đài lập tức tuyên bố
“Kính thưa quý vị! Hôm nay là buổi tiệc đính hôn của tôi và Vô Ưu. Mọi người đều là những vị khách quý. Xin cứ tự nhiên.”
Nói rồi, Diệp Vô Ưu khoác tay Phó Bắc Đình đi tiếp đãi mội vài vị khách quan trọng. Sau đó cô bởi vì có chút mệt nên đã tách khỏi Phó Bắc Đình đến cạnh hồ bơi đứng một mình để nghỉ một lát nhưng lại không được như ý nguyện. Một người phụ nữ trong bộ váy đỏ gương mặt tự tin bước đến.
“Chị! Chúc mừng đính hôn.”
Người phụ nữ này là Diệp Nhiễm Y, là em cùng cha khác mẹ của cô. Từ khi cô ta chuyển vào nhà họ Diệp để sống cùng với mẹ của cô ta thì cô đã chẳng có cảm tình gì với cô ta cả. Cô không muốn nói chuyện gì với cô ta, nên muốn rời đi nhưng cô ta lại kéo tay cô lại không để cô đi. Gương mặt khiêu khích nhìn cô nói.
“Chị đã được như ý nguyện, đính hôn cùng anh Bắc Đình.”
Diệp Vô Ưu cười tự tin nói.
“Cô thất vọng sao? Chỉ tiếc rằng lần này cô không thể cướp được nữa.”
Diệp Nhiễm Y không hề tức giận như cô tưởng tượng mà càng tự tin đắc ý, cầm ly rượu lắc nhẹ nói.
“Vậy sao? Chị có biết không đêm hôm qua anh Bắc Đình đã ở trên giường của tôi mãnh liệt đến mức nào.”
Câu nói này khiến Diệp Vô Ưu ngạc nhiên, nụ cười tự tin ban đầu cũng không còn mà thay vào đó là ánh mắt nghi ngờ.
“Cô đang nói gì?”
Diệp Nhiễm Y vừa nói còn liếc nhìn Phó Bắc Đình đang nói chuyện với một vài người, ánh mắt khiêu khích nói.
“Thật ra, anh Bắc Đình đã đến gặp tôi tối hôm qua. Anh ấy nói anh ấy đối với chị từ lâu đã không còn tình cảm. Thậm chí anh ấy còn không muốn kết hôn với chị.”
Diệp Vô Ưu cố gắng lắc đầu phủ nhận những điều mà cô ta đang nói trong yếu ớt.
“Cô đang nói dối.”
Nhìn vẻ mặt như muốn khóc này của Diệp Vô Ưu, Diệp Nhiễm Y càng thích thú, đưa điện thoại hiển thị tấm hình cô ta và Phó Bắc Đình đang nằm cùng nhau. Hơn nữa cả hai dường như còn đang khỏa thân.
Niềm tin của Diệp Vô Ưu hoàn toàn sụp đổ, cô tức giận tát Diệp Nhiễm Y khiến cô ta cũng phải ngạc nhiên, cũng tiện mắng cô ta.
“Không biết liêm sỉ!”
Diệp Nhiễm Y bị đánh cũng tức giận theo.
“Tiện nhân! Chị dám đánh tôi?”
Ánh mắt cô ta lại hướng xuống hồ nước, miệng lại cười đắc ý.
“Tôi nhớ hình như là chị không biết bơi, phải không?”
Diệp Vô Ưu có hơi hoảng sợ không biết cô ta định làm gì. Diệp Nhiễm Y từ từ tiến gần đến nói nhỏ.
“Chị nói xem nếu cả hai chúng ta cùng rơi xuống nước anh Bắc Đình sẽ cứu ai?”
Nói rồi Diệp Nhiễm Y kéo Diệp Vô Ưu cùng rơi xuống hồ nước. Tiếng động rất lớn nên mọi người cũng chú ý đến, cả Phó Bắc Đình đứng một khoảng cách xa cũng nghe thấy. Mọi người đều nhìn xuống hồ thì phát hiện có hai người đang vùng vẫy ở dưới nước, trong đó có một người là cô dâu nên rất nhanh mọi người đã tự tập xung quanh hồ. Vì hồ nước rất sâu nên không ai dám xuống cứu người.
Phó Bắc Đình nhảy xuống cứu người nhưng người mà anh ta cứu không phải là Diệp Vô Ưu mà là Diệp Nhiễm Y khiến những người có mặt tại đó chứng kiến đều không khỏi thắc mắc.
“Tại sao chú rể không cứu cô dâu của mình mà lại cứu em gái của cô dâu vậy?”
Phó Bắc Đình đã cứu được Diệp Nhiễm Y lên bờ nhưng chẳng có dấu hiệu nào thể diện anh ta sẽ quay lại cứu Diệp Vô Ưu mà để cô tiếp tục vùng vẫy trong nước. Diệp Nhiễm Y lại giả vờ lo lắng.
“Chị... Chị vẫn còn ở dưới nước.”
Phó Bắc Đình đến liếc anh ta cũng không thèm liếc nhìn Diệp Vô Ưu đang vùng vẫy trong vô vọng, lạnh lùng nói.
“Mặc kệ cô ta! Là cô ta đáng đời.”
Không bao lâu sau, mọi người đều không còn nhìn thấy Diệp Vô Ưu vùng vẫy nữa mà từ từ chìm xuống đáy hồ khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ. Đột nhiên ở ngay tại vị trí Diệp Vô Ưu chìm xuống chồi lên một người đàn ông, bên cạnh đó là Diệp Vô Ưu đang bất động mà không biết cô đã chết hay chưa?
Khi Diệp Vô Ưu tỉnh lại, cô phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện. Nhưng rồi cô lại nghe thấy lời nói mỉa mai.
“Chị đã tỉnh rồi sao?”
Diệp Vô Ưu yếu ớt quay sang nhìn về phía phát ra tiếng liền thấy Diệp Nhiễm Y đang ngồi bên cạnh cười đắc ý nói tiếp.
“Bị bỏ rơi ngay trong tiệc đính hôn. Cảm giác như thế nào?”
Vừa nhìn thấy Diệp Nhiễm Y, sự tức giận trong lòng Diệp Vô Ưu liền dâng lên.
“Ra ngoài!”
Diệp Nhiễm Y được cơ hội để đắc ý trước mặt Diệp Vô Ưu nên cô ta nào dễ bỏ qua như vậy mà tiếp tục khiêu khích cô.
“Chị à! Chị đoán tại sao tôi lại chọn hôm qua không? Tôi chỉ muốn khiến chị đánh mất danh tiếng của mình, trở thành một tên ngốc, một kẻ đáng thương không ai cần.”
Rồi cô ta nắm lấy cằm của cô, đôi mắt hiện lên sự tàn độc mà nói tiếp.
“Chị mãi mãi chỉ có thể sống dưới cái bóng của tôi. Ngay cả người đàn ông mà chị yêu nhất cũng dễ dàng bỏ rơi chị.”
Xong cô ta hất cằm của cô ra đứng thằng người dậy, vén tóc của mình rồi lại nhìn xuống giày của mình nói tiếp.
“Nếu chị giống như một con chó, bò xuống dưới chân tôi, liếm sạch giày của tôi. Có lẽ khi tôi chơi chán rồi thì tôi sẽ tha cho chị.”
Từng lời lẽ của Diệp Nhiễm Y luôn khiến Diệp Vô Ưu tức giận. Mặc kệ cơ thể không có sức cô cũng đưa tay muốn đẩy cô ta đi nhưng không ngờ lại vô tình trúng cái ly thủy tin khiến nó rơi xuống đất vỡ tan. Mà đúng lúc Phó Bắc Đình cũng đến, cô ta liền đổi bộ mặt tàn độc lúc nãy thành một bộ mặt đáng thương.
“Chị! Em chỉ có ý đến thăm chị. Sao chị lại đối xử với em như vậy?”
Phó Bắc Đình liền thấy thương mà đỡ lấy cô ta, quay sang trách mắng Diệp Vô Ưu.
“Vô Ưu! Sao cô lại độc ác như vậy? Cô đẩy Nhiễm Y xuống nước thì cũng thôi đi. Bây giờ cô ấy có ý tốt đến thăm cô mà cô lại có thái độ như vậy sao?”
Tình cảm dành cho Phó Bắc Đình của Diệp Vô Ưu đã không còn từ khi anh ta chọn cứu Diệp Nhiễm Y mà không phải là cô. Nên ánh mắt cô dành cho anh ta cũng không còn thâm tình như trước mà tức giận nhìn anh ta nói.
“Phó Bắc Đình, anh lấy tư cách gì để chất vấn tôi.”
Ánh mắt mỉa mai liếc sang Diệp Nhiễm Y nói.
“Tình nhân của Diệp Nhiễm Y sao?”
Nghe vậy, Phó Bắc Đình lại chột dạ, ánh mắt lay động không dám nhìn thẳng Diệp Vô Ưu mà chối bỏ.
“Cô đang nói gì vậy?”
Diệp Vô Ưu mệt mỏi đuổi người.
“Anh không cần nói nữa! Phó Bắc Đình, chúng ta kết thúc.”
Phó Bắc Đình không muốn tin vào những gì mà mình nghe thấy hỏi lại.
“Cô nói cái gì?”
Diệp Nhiễm Y đứng sau nghe Diệp Vô Ưu tuyên bố mà trong lòng liền vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ lo lắng đáng thương.
“Chị! Sao chị lại có thể như vậy? Danh tiếng của chị ở Nam Thành này đều đã mất hết rồi, anh Bắc Đình vẫn sẵn sàng kết hôn với chị. Vậy mà chị vẫn còn muốn làm cao sao?”
Phó Bắc Đình nghe vậy liền làm ra vẻ cao cao tại thượng mà nói với cô.
“Diệp Vô Ưu! Tôi ghét nhất là dáng vẻ kiêu ngạo này của cô. Cô đừng hối hận.”
Diệp Vô Ưu dù đang nằm trên giường bệnh yếu ớt nhưng cô không hề thua khí thế của anh ta.
“Thật may là tôi nhận ra bộ mặt khốn nạn đó của anh. Bây giờ anh mau dẫn đồ tiện nhân này cút đi.”
“Không thể nói lý được với cô.”
Phó Bắc Đình không làm cho Diệp Vô Ưu hạ mình được nên tức giận nắm lấy tay của Diệp Nhiễm Y mà rời đi.
“Chúng ta đi thôi.”
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại thì nước mắt của Diệp Vô Ưu liền rơi. Cô khóc không phải bởi vì tình cảm mình dành cho Phó Bắc Đình mà cô khóc chỉ vì hy vọng của cô đã bị dập tắc hoàn toàn. Cô nhớ rất rõ mình từng nói với anh ta là cô không biết bơi, nghĩ rằng anh ta sẽ tin cô không đẩy Diệp Nhiễm Y xuống nước. Nhưng chỉ không ngờ là anh ta lại tin lời của Diệp Nhiễm Y mù quáng đến như vậy.
Cánh cửa lại mở ra một lần nữa, một giọng nói già nua phát ra an ủi cô.
“Đứa bé ngoan, đừng khóc nữa! Đừng đau khổ vì những loại người đó. Không đáng đâu.”
Diệp Vô Ưu ngạc nhiên khi thấy một ông lão bước vào phòng mình, còn an ủi cô nữa liền thắc mắc.
“Ông là…”
Ông lão từ từ đến ghế ngồi xuống rồi kể lại cho cô.
“Tiểu cô nương! Cháu quên rồi sao? Mấy hôm trước là cháu đã giúp ông ở công viên Nhân Dân.”
Nghe vậy, Diệp Vô Ưu liền nhớ lại. Mấy ngày trước, cô theo thói quen tập chạy bộ ở công viên. Đang chạy thì phát hiện có một ông lão đột nhiên lên cơn đau tim nên cô đã vội lấy thuốc trong túi của ông lão cho ông uống và gọi xe cấp cứu giúp ông. Nhớ lại chuyện này, làm cô cũng không khóc nữa gạt nước mắt trên mặt mình rồi từ từ ngồi dậy, cười nói với ông.
“Là ông à?”
Diệp Vô Ưu nhận ra ông khiến ông vui vẻ.
“Nhớ ra rồi à?”
Cô liền quan tâm hỏi thăm.
“Sức khỏe của ông đã tốt hơn chưa?”
Ông lão liền cười đáp.
“Chuyện này còn phải cảm ơn cháu đã cứu mạng ông.”
Đang nói chuyện vui vẻ ông lại đột nhiên khó xử nói tiếp.
“Nhưng mà chuyện vừa rồi ông đã không cẩn thận nghe thấy hết tất cả rồi.”
Diệp Vô Ưu chỉ đành cười bất lực.
“Xin lỗi, đã khiến ông chê cười rồi.”
Ở ngoài hành lang bệnh viện, một người mặc đồ vest lịch lãm đuổi theo sau một người đang mặc đồ công nhân trên tay còn cầm mũ bảo hộ. Người mặc bộ vest vội nói.
“Lục tổng, anh mới đi thị sát công trường thi công. Anh có muốn thay đồ trước không?”
Người đàn ông mặc đồ công nhân liền thẳng thừng từ chối.
“Không cần! Tình hình của ông quan trọng hơn.”
Nói xong liền bước đi thật nhanh.
Diệp Vô Ưu sau một hồi nói chuyện với ông lão thì đã dìu ông về phòng bệnh của ông. Trên đường còn khuyên nhủ.
“Ông ơi! Ông đã lớn tuổi rồi! Ông phải chú ý sức khỏe của mình, đừng nên ra ngoài một mình.”
Ông lão được một cô gái nhỏ khuyên nhủ không hề tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ, ngồi xuống giường cười hiều hậu nói với Diệp Vô Ưu.
“Được! Nghe theo cháu.”
Ông lão chỉ vừa mới ngồi xuống thì đột nhiên một người đàn ông xông vào, giọng có vẻ lo lắng vội vàng nói.
“Ông nội! Ông không sao chứ?”
Ông lão vừa nhìn thấy người đi vào liền mặt mày hớn hở nói.
“Lệ Hành! Đến đây để ông giới thiệu. Đây là Diệp Vô Ưu người đã cứu mạng ông.”
Rồi quay sang nhìn Diệp Vô Ưu thấy cô có chút lo lắng liền an ủi.
“Cháu đừng lo lắng! Đây là cháu nội của ông.”
Diệp Vô Ưu lần đầu tiên thấy có người đàn ông đẹp trai đến vậy dù đang mặc trên người bộ đồ công nhân cũng toát lên vẻ nam tính, hơn nữa với chiều cao khủng đó của anh cũng làm cô có chút bối rối. Nghe ông lão giới thiệu thì cô chỉ biết lúng túng gật đầu chào.
Người đàn ông kia nhìn thấy Diệp Vô Ưu ban đầu cũng khá ngạc nhiên nhưng lúc sau cũng rất tự nhiên đưa tay ra chào cô.
“Chào cô!”
Diệp Vô Ưu ngượng ngùng chỉ chạm nhẹ tay của người đàn ông rồi đáp.
“Chào anh!”
“Chúng ta lại gặp nhau rồi! Cảm ơn cô vì đã giúp đỡ ông nội tôi.”
Nghe câu này của người đàn ông khiến Diệp Vô Ưu hơi ngạc nhiên, thắc mắc hỏi lại.
“Trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?”
Người đàn ông có vẻ lúng túng khi trả lời.
“Tối hôm qua ở khách sạn Hilton, là tôi đã cứu cô khi cô rơi xuống hồ nước.”
Nghe anh kể lại, hình như cô đã nhớ ra chuyện gì. Có vẻ anh không chỉ đơn thuần cứu cô mà ở dưới nước anh còn chuyền hơi cho cô nữa nhưng lúc đó cô dường như đã hôn mê nên không có nhận thức được chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ nhớ lại khiến mặt cô có chút nóng.
Ông lão nghe cuộc trò chuyện của hai người thì dường như ngộ ra mà ‘ồ’ lên một tiếng.
“Ồ! Hóa ra hai đứa biết nhau à? Vậy thì thật quá tốt! Hai đứa cùng tuổi với nhau có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện. Hai đứa cứ từ từ nói chuyện, ông ra ngoài đi dạo một chút rồi sẽ quay lại.”
Nói rồi ông liền đi ngay, không để cả hai người kịp ngăn cản. Mọi người ai cũng có thể nhìn thấy là ông đang cố gắng tác hợp cho cô và anh nên cô đã xấu hổ nay càng xấu hổ hơn. Thấy chỉ đứng mà không nói câu nào có chút kỳ quặc nên cô mở lời trước.
“À! Cái đó…Cảm ơn anh hôm qua đã cứu tôi!”
Rồi cô lại thắc mắc hỏi.
“Anh làm việc ở khách sạn đó sao?”
Người đàn ông có hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Có thể nói là vậy.”
Thấy người đàn ông có hơi suy nghĩ rồi mới trả lời, Diệp Vô Ưu lại tưởng rằng người đàn ông làm phục vụ ở khách sạn sợ cô chê cười nên mới trả lời chậm như vậy. Nhưng cô vốn không hề khinh thường bất cứ ngành nghề nào, cho dù anh là một lao công cô cũng không khinh thường anh bởi vì cô đã trải qua gần như tất cả mọi ngành nghề hợp pháp chỉ để có thể sống nên cô hiểu sự vất vả của họ đương nhiên sẽ không khinh thường họ.
Đột nhiên có chuông điện thoại reo, người đàn ông liền lấy từ trong túi ra, thấy tên hiển thị trên điện thoại có chút khó xử mà nhận cuộc gọi rồi từ từ áp lên tai. Diệp Vô Ưu lịch sự quay mặt đi không nhìn trộm nhưng âm lượng từ trong điện thoại vô cùng lớn, đến cô còn có thể nghe thấy khiến cô giật mình, nhưng nghe cuộc nói chuyện lại khiến mặt cô đỏ ửng.
“Tiểu tử thối! Ông đã làm hết những gì mình cần làm rồi. Cháu đã 28 rồi, còn không chịu nắm bắt cơ hội thì ông đảm bảo sẽ làm thịt cháu đấy.”
Nói xong thì lập tức có những tiếng ‘tút…tút’ liên tục. Người đàn ông bây giờ cũng cảm thấy ngượng ngùng mà hỏi Diệp Vô Ưu.
“Lúc nãy ông nội có nói gì cô cũng đừng để trong lòng…”
Dường như người đàn ông có chút hiểu lầm gì đó làm Diệp Vô Ưu vô vàng xua tay giải thích.
“Không! Không! Không! Ông không hề nói gì với tôi cả…”
Nhưng rồi đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của Diệp Nhiễm Y.
“Chị! Danh tiếng của chị ở Nam Thành đều đã không còn nhưng anh Bắc Đình vẫn sẵn lòng cưới chị. Chị nên cảm thấy biết ơn mới phải.”
Nhớ đến câu nói này trong lòng Diệp Vô Ưu dường như đã quyết định, nhìn người đàn ông trước mặt hơi dè dặt hỏi.
“Xin hỏi có phải anh bị giục kết hôn không?”
Người đàn ông rất thẳng thừng trả lời.
“Phải!”
Diệp Vô Ưu có chút vui mừng hỏi tiếp.
“Vậy anh có bạn gái không?”
Càng nghe cô hỏi, anh có hơi không hiểu nhưng vẫn trả lời cô.
“Không!”
Cô lại càng vui mừng hơn nữa hỏi tiếp.
“Vậy anh có muốn suy nghĩ chuyện kết hôn với tôi không?”
Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
“Cô nghiêm túc sao?”
Cô đáp ngay mà không suy nghĩ.
“Tôi nghiêm túc!”
Không biết người đàn ông định nói gì tiếp nhưng cô sợ anh từ chối nên vội ngăn lại mà nói một tràng dài.
“Khoan đã! Để tôi tự giới thiệu bản thân trước. Tôi là Diệp Vô Ưu, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp đại học Toronto khoa kinh doanh và thiết kế, lương một tháng 5000 vạn. Tôi có nhà có xe nên không cần quà đính hôn. Sau khi kết hôn anh có thể chọn đi làm hoặc làm nội chợ toàn thời gian, mỗi tháng tôi sẽ đưa anh 2000 vạn làm sinh hoạt phí. Thời hạn kết hôn là một năm, sau một năm nếu cả hai bên sẵn sàng thì có thể tiếp tục cuộc hôn nhân này. Hoặc nếu trong khoảng thời gian một năm anh thích một người khác, có thể ly hôn với tôi ngay khi anh muốn.”
Nói xong cô lại ngập ngừng nhìn người đàn ông hỏi.
“Anh thấy sao?”
Người đàn ông từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nhìn cô gái nói mà không hề phát hiện ra bản thân mình đã nhếnh miệng cười lúc nào không hay. Không cần nghĩ đã trả lời.
“Được! Khi nào thì chúng ta đi đăng ký?”
Nghe hỏi Diệp Vô Ưu liền ngạc nhiên, không dám tin.
“Hả! Nhanh vậy sao?”
Người đàn ông rất thản nhiên trả lời.
“Tôi rất bận! Đương nhiên càng nhanh thì càng tốt.”
Diệp Vô Ưu nghe vậy cũng rất thoải mái nói.
“Vậy thì ngay bây giờ.”
Diệp Vô Ưu vì ngộp thở do đuối nước nên chỉ đuối sức, nghỉ ngơi một chút là ổn nên cô có thể xuất viện ngay trong ngày. Sau khi xuất viện, cô và anh liền đến Cục Dân Chính hoàn thành thủ tục làm giấy kết hôn xong thì trên tay của cả hai người đã có một quyền sổ nhỏ màu đỏ. Chờ là thủ tục xong thì trời cũng mưa, người đàn ông rất lịch thiệp cầm ô che giúp cô. Cô nhìn quyển sổ nhỏ trên tay có chút bối rối rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh bây giờ là chồng của mình mà nói.
“Tôi ở hoa viên Bảo Lợi có một căn hộ. Địa chỉ và mật khẩu tôi sẽ gửi qua tin nhắn cho anh. Còn ông nội…”
Người đàn ông vội nói.
“Ông nội có nhà riêng.”
Diệp Vô Ưu liền gật gù.
“Được! Vậy sau này cứ mỗi cuối tuần chúng ta sẽ đến thăm ông nội.”
Người đàn ông cũng không phản đối mà gật đầu. Diệp Vô Ưu ngập ngừng nói tiếp.
“Nếu không còn gì nữa thì tôi đi làm trước.”
Người đàn ông cũng gật đầu nhưng rồi vội nắm lấy tay Diệp Vô Ưu mà đưa lên tay nắm ô. Hành động này của anh khiến cô ngạc nhiên nhìn anh, trái tim đập mạnh rồi cô vội nói.
“Cảm ơn anh!”
Rồi vội quay người rời đi nhưng cô vừa đi vừa nhìn lại tên của chồng mình trong giấy đăng ký mà thắc mắc tự nói một mình.
“Lục Lệ Hành? Sao lại nghe quen vậy nhỉ? Hình như tên người giàu nhất Nam Thành cũng là Lục Lệ Hành. Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ấy chắc chỉ là trùng họ trùng tên thôi.”
Nghĩ vậy, Diệp Vô Ưu cất giấy kết hôn lại vào trong túi xách nhưng rồi điện thoại lại đột nhiên reo lên, cô nhìn tên hiểu thị trên màn hình liền thở dài chán ghét rồi nhận điện thoại. Vừa áp lên tai thì cô đã nghe thấy một tiếng nói như hét.
“Cô đồ phụ nữ không biết điều. Có phải cô đã hủy bỏ hôn ước với Bắc Đình hay không?”
“Đúng!”
Diệp Vô Ưu rất thản nhiên trả lời. Rồi giọng nói từ bên kia điện thoại đổi từ một người phụ nữ sang giọng của một người đàn ông liên tục quát mắng.
“Cô ngay lập tức về nhà cho tôi.”
Diệp Vô Ưu theo lời nói của người đàn ông trong điện thoại về Diệp gia. Ngồi trong phòng khách bao gồm Diệp Nhiễm Y, người phụ nữ đứng tuổi ngồi bên cạnh là mẹ ruột của cô ta, là mẹ kế của cô, Đường Uyển và một người đàn ông là bố cô, Diệp Sở Sinh. Vừa nhìn thấy cô thì ông ta đã tiến đến tát cho cô một cái.
“Ưu Ưu! Rốt cuộc con muốn cái quái gì vậy? Em gái của con tốt bụng đến thăm con. Tại sao con lại đánh con bé?”
Mẹ con Diệp Nhiễm Y nhìn thấy một màn này liền cười rất hả hê. Diệp Vô Ưu bị đánh lệch mặt, cô cũng đã quá quen khi bị đối xử như thế này nhưng cũng không khỏi đau lòng, từ từ quay lại lạnh lùng nhìn người được gọi là bố mà hỏi ngược lại.
“Vậy tại sao ông không hỏi đứa con gái ngoan của ông đã làm những gì đi.”
“Cô…”
Diệp Sở Sinh tức giận muốn mắng Diệp Vô Ưu tiếp nhưng lại bị Đường Uyển ngăn lại, giả vờ tốt bụng.
“Lão gia, ông đừng như vậy. Vô Ưu vừa mới về có gì từ từ nói. Con bé sẽ hiểu mà.”
Diệp Nhiễm Y cũng không ngồi yên mà theo chân đóng kịch.
“Bố! Không sao đâu! Có lẽ chị chỉ nói vậy lúc tức giận thôi. Con không để bụng đâu…”
“Cô chắc chứ?”
Lúc này Diệp Vô Ưu lại cắt ngang lời Diệp Nhiễm Y nói, từ từ bước đến trước mặt cô ta lạnh lùng nhìn.
“Cô đã phá hỏng buổi tiệc đính hôn của tôi, cướp đi vị hôn phu của tôi, còn suýt chút nữa thì giết chết tôi. Bây giờ cô chắc chắn tự hào lắm nhỉ?”
“Đủ rồi!”
Diệp Sở Sinh bênh vực Diệp Nhiễm Y hét lớn cắt lời của Diệp Vô Ưu.
“Hôn nhân của cô với Phó Bắc Đình không thể hủy bỏ?”
Diệp Vô Ưu lạnh lùng đánh mắt sang Diệp Sở Sinh hỏi.
“Tại sao?”
Diệp Sở Sinh bình tĩnh ngồi xuống nói tiếp.
“Có thể gả vào nhà họ Phó là một việc tốt đối với cô. Với điều kiện tài chính của nhà họ Phó hiện tại sẽ là nguồn lực lớn nhất đối với chúng ta. Nếu cô có thể kết hôn với Lục tổng của tập đoàn Lục thị thì càng tốt, nhưng với danh tiếng của cô bây giờ thì không đời nào nhà họ Lục muốn cưới cô. Vậy nên có thể gả vào nhà họ Lục chỉ đành trông chờ vào Nhiễm Y thôi.”
Nhà họ Lục là đệ nhất gia tộc ở Nam Thành, chuyện này ai ai cũng biết. Nhất là vị Lục tổng bí ẩn mà người ta chỉ biết tên, Lục Lệ Hành kia, chỉ mới nhận chức được một thời gian đã đẩy Lục thị lên một tầm cao khó có thể với tới, có thể gả vào Lục thị là ước mơ của nhiều cô gái. Đương nhiên Diệp Nhiễm Y cũng muốn, hơn nữa cô ta rất tự tin vào nhan sắc của mình có thể mê hoặc được Lục tổng của Lục thị. Vậy nên cô ta rất đắc ý nhìn Diệp Vô Ưu.
Diệp Vô Ưu khinh thường với lối suy nghĩ bán con cầu vinh của Diệp Sở Sinh liền nhếch miệng cười nói.
“Chỉ vì tiền, ông có thể làm vậy mà không cảm thấy vô liêm sỉ sao?”
“Cô…”
Câu này của Diệp Vô Ưu đã chọc tức Diệp Sở Sinh khiến cơn đau tim của ông ta tái phát. Đường Uyểu liền vỗ lưng giúp ông ta miệng cũng không ngừng trách móc cô mà lời nói đầy sự chia rẽ ở bên trong.
“Vô Ưu, sao con có thể nói như vậy với bố của con chứ? Con cũng biết là bố con không thể tức giận mà.”
Diệp Sở Sinh cũng tiếp lời oán trách.
“Thật không ngờ. Nuôi con trưởng thành khôn lớn nhưng lại nuôi ra một kẻ thù.”
Diệp Vô Ưu đã quá quen vở kịch cực khổ nuôi con của hai ông bà ta rồi nên cô không hề mất bình tĩnh mà nói tiếp.
“Đừng nói hay như vậy! Bố đừng quên ai mới là người sở hữu công ty. Tập đoàn Diệp thị là do mẹ tôi một tay thành lập. Còn ông, đưa mẹ con Diệp Nhiễm Y vào cửa khi mẹ tôi qua đời không lâu. Công ty vốn dĩ phải là tôi được thừa kế, cho dù thế nào thì trước sau gì công ty cũng là của tôi. Các người đừng hòng mơ tưởng đến.”
Nhìn ông ta rồi lại nhìn sang mẹ con Diệp Nhiễm Y nói tiếp.
“Mà ông và hai mẹ con các người đều là hút máu từ trên người của tôi.”
Diệp Nhiễm Y sợ nhất chính là điều này. Theo di chúc để lại thì tập đoàn Diệp thị sẽ được Diệp Vô Ưu thừa kế mà Diệp Sở Sinh chỉ được một số tài sàn ít ỏi. Vậy nên cô ta mới luôn muốn hủy hoại cô để cô không thể lấy lại tập đoàn. Cô ta giả vờ đáng thương nói.
“Chị ơi! Sao chị lại có thể nói như vậy? Bố làm tất cả đều là vì chị, vì cái nhà này.”
Đường Uyển cũng hùa theo nói vào.
“Đúng vậy! Chúng ta đều là người một nhà. Sao con có thể tính toán như vậy?”
Diệp Vô Ưu cảm thấy buồn cười mà gật gù với câu nói của Đường Uyển. Cô liền nói.
“Vậy sao? Vậy thì hôm nay đã đến lúc tính toán rồi. Trong vòng 5 ngày tôi muốn Diệp Nhiễm Y rời khỏi công ty của mẹ tôi. Tôi sẽ quay lại thừa kế công ty.”
Diệp Nhiễm Y liền khóc lóc thảm thương.
“Chị có cần phải ép em đến như vậy không?”
Diệp Sở Sinh thấy vậy liền đau lòng cho con gái mà an ủi.
“Con đừng sợ! Có bố ở đây rồi.”
Rồi tức giận nhìn sang Diệp Vô Ưu chắc nịch nói.
“Diệp Vô Ưu, cô đừng quên. Cô phải kết hôn thì mới có thể tiếp quản công ty. Còn bây giờ thì cô hãy từ bỏ ý định đó đi.”
Diệp Vô Ưu chưa từng được nhìn thấy di chúc của mẹ cô để lại nên cô không biết là chuyện mà Diệp Sở Sinh nói có phải là thật hay không? Hay chỉ là một kế trì hoãn để chiếm lấy công ty của mẹ cô. Nhưng hiện tại phải khiến ông ta thất vọng rồi. Cô bình tĩnh lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ bên trên có đề chữ rất rõ ràng là ‘giấy kết hôn’ mà nói.
“Cần phải từ bỏ ý định là các người đấy. Tôi đã kết hôn rồi.”
Nhìn thấy quyển sổ trong tay của Diệp Vô Ưu, cả ba người Diệp Sở Sinh đều rất ngạc nhiên. Ông ta liền giật lấy rồi nhìn. Diệp Nhiễm Y ngồi bên lại muốn châm ngòi.
“Chị! Chắc không phải là chị mua chứng nhận giả mang về để lừa bố đấy chứ?”
Đường Uyểu cũng thuận theo lời của Diệp Nhiễm Y mà thêm dầu vào lửa.
“Đúng vậy đó, Vô Ưu! Bây giờ danh tiếng của con không được tốt. Làm sao con lại tiếp tục đánh mất danh tiếng của mình nữa vậy?”
Diệp Vô Ưu cười hắt nhìn lần lượt Đường Uyển, Diệp Nhiễm Y rồi đến Diệp Sở Sinh, mỉa mai nói.
“Tôi kết hôn là đánh mất danh tiếng của mình. Vậy còn Diệp Nhiễm Y thì sao? Cô ta là con gái ruột của bố tôi, chỉ nhỏ hơn tôi nửa tuổi, cô ta không biết liêm sỉ mà đi cướp vị hôn phu của tôi. Phản bội trong hôn nhân không phải là điều làm người ta khinh thường nhất sao?”
Diệp Sở Sinh lại giả vờ lên cơn đau tim mà ôm ngực, Đường Uyển lại thừa cơ châm ngòi ly gián mà ánh mắt bà ta nhìn cô lại rất đỗi vui mừng.
“Lão gia! Ông cũng nhìn thấy đấy. Con bé nói như vậy thật khiến người khác đau lòng mà.”
Diệp Sở Sinh ôm ngực chỉ tay vào Diệp Vô Ưu nói.
“Được! Cô nói là cô đã kết hôn rồi đúng không? Vậy thì cô hãy đưa cậu ta về đây để ta xem. Còn nếu không thì đã chứng minh rằng cô đang nói dối. Ngày mai, tôi sẽ trói cô lại rồi đưa sang nhà họ Phó. Tôi không tin là không làm gì được cô.”
“Được! Tôi sẽ gọi anh ấy đến.”
Đến lúc này, Diệp Vô Ưu cũng không giữ được bình tĩnh nữa mà cũng tức giận, lấy điện thoại ra gọi.
Lục Lệ Hành lúc này đang ngồi trên xe chuẩn bị về công ty thì nhận được cuộc gọi của Diệp Vô Ưu, anh không chần chừ liền bắt máy ngay.
“Alo!”
“Alo, ông xã! Bây giờ anh đến nhà họ Diệp đi. Bố em muốn gặp anh.”
Diệp Vô Ưu liền vào chủ đề ngay. Lục Lệ Hành lại suy nghĩ, dù sao cũng là gặp mặt trưởng bối, anh vẫn chưa chuẩn bị quà, hơn nữa trên người anh vẫn mặc bộ công nhân, không tiện gặp mặt liền từ chối.
“Bây giờ luôn sao? Nhưng anh vẫn chưa kịp thay quần áo.”
Diệp Vô Ưu lại không quá quan trọng chuyện này nên nói.
“Không sao! Cái đó không quan trong. Em sẽ gửi địa chỉ cho anh.”
Nói xong, Diệp Vô Ưu liền cúp máy. Không lâu sau thì anh nhận được tin nhắn địa chỉ nhà họ Diệp mà cô gửi. Anh liền nói với trợ lý đang lái xe ngồi trước.
“Quay lại, đến nhà vợ tôi.”
“Vâng!”
Người trợ lý liền đáp rồi lái xe đổi đường.
Tại nhà họ Diệp, Lục Lệ Hành đã đến theo lời của Diệp Vô Ưu, cô khoác tay anh rồi trịnh trọng giới thiệu.
“Đây là chồng tôi, Lục Lệ Hành.”
Diệp Sở Sinh khinh thường chỉ tay vào Lục Lệ Hành hỏi.
“Cậu là chồng của Diệp Vô Ưu?”
Lúc này Lục Lệ Hành có một chút không thoải mái, không phải bởi vì bộ công nhân anh đang mặc trên người mà là bởi vì thái độ của mấy người nhà họ Diệp. Anh nghiêm túc đáp.
“Đúng vậy!”
Diệp Vô Ưu lần lượt giới thiệu từng người với vẻ mặt làm lấy lệ.
“Đây là bố ruột của em. Đây là mẹ kế của em, còn đây là em gái kế của em.”
Lục Lệ Hành cũng chào hỏi lấy lệ.
“Xin chào!”
Diệp Nhiễm Y mới ban đầu khi nhìn thấy Lục Lệ Hành, cô ta cũng bị vẻ ngoài điển trai của anh thu hút nhưng khi nhìn lại bộ công nhân anh đang mặc trên người thì lại khinh thường, liền lên tiếng mỉa mai.
“Ơ kìa chị! Anh ta vừa mới bước vào cửa thì em đã ngửi thấy cái mùi chua của bọn nghèo hèn rồi. Chị là đang muốn chọc tức bố à? Khiến bản thân chị càng ngày càng thất vọng như vậy mà có thể kết hôn với bất cứ ai.”
Bà mẹ kế ngồi kế bên cũng cười phụ họa theo. Diệp Vô Ưu lạnh lùng nhìn cô ta cảnh cáo.
“Cô có tư cách can thiệp vào chuyện của tôi sao?”
Diệp Nhiễm Y nhìn thấy ánh mắt này của Diệp Vô Ưu thì liền hoảng sợ ngồi nép vào người Đường Uyển. Bà mẹ kế cũng biết con gái mình đang sợ mà cố gắng che chắn cho con. Diệp Nhiễm Y hoàn toàn không thể hiểu được bản thân mình sợ hãi điều gì ở Diệp Vô Ưu. Rõ ràng cô ta được yêu thương chiều chuộng ở nhà họ Diệp thì đáng lẽ cô phải có quyền lực hơn Diệp Vô Ưu. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Diệp Vô Ưu, cô ta lại không rét mà run.
Diệp Sở Sinh lại bắt đầu lên tiếng chê bai.
“Cái bộ đồ cậu đang mặc trên người là cái gì vậy? Giống hệt như vừa đi chuyển gạch về vậy. Một chút phép lịch sự cũng không có.”
Đường Uyển cũng tiếp lời.
“Đúng vậy đó, Vô Ưu! Lần đầu tiên cậu ta đến nhà mà lại không mang một món quà nào cả. Còn không biết là do nghèo hay là do keo kiệt. Con phải suy nghĩ cho thật kỹ đấy.”
Diệp Sở Sinh lại không nhịn được liền lên tiếng phản đối mà đúng hơn là ra lệnh.
“Cho dù hai đứa đã kết hôn rồi nhưng tôi cũng không đồng ý. Nhanh chóng ly hôn đi.”
Diệp Vô Ưu tức giận định lên tiếng nhưng Lục Lệ Hành đã lên tiếng trước.
“Lời ông nói không quan trọng.”
Diệp Sở Sinh lại lấy tư cách trưởng bối ra lệnh rồi đuổi Lục Lệ Hành đi.
“Đó là con gái tôi, cho dù tôi có bảo cô ta đi chết cô ta cũng không được phép làm trái. Cậu nhanh chóng cút ra khỏi đây.”
Diệp Vô Ưu rất tức giận nhưng cô không thể bộc phát ngay lúc này nên đành kéo Lục Lệ hành định rời đi.
“Chúng ta đi thôi.”
“Đứng lại!”
Lúc hai người định rời đi thì Diệp Sở Sinh lại lên tiếng ngăn cản, thấy cô và anh cũng dừng bước chân lại thì lại lên tiếng đe dọa.
“Nếu hôm nay cô bước chân ra khỏi căn nhà này thì tôi sẽ không xem cô là con gái của tôi nữa.”
Diệp Vô Ưu cũng không chịu yếu thế quay đầu nhìn Diệp Sở Sinh nói.
“Ông cứ yên tâm! Một khi tôi lấy lại toàn bộ thứ thuộc về tôi thì tôi sẽ cắt đứt quan hệ với ông.”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play