Góc tối trong căn gác lửng, Trương Ý ngồi bất động dưới sàn nhà lạnh lẽo, hai mắt thất thần, sưng mọng, gương mặt đã tiều tụy đến chính bản thân cô cũng không còn nhận ra mình nữa.
Ngoài trời mưa rả rích không thôi, lòng cô giờ cũng lạnh lẽo như căn phòng này vậy.
*Lần này là lần cuối rồi, hết thật rồi, mình đã không còn đủ sức níu kéo cuộc hôn nhân này nữa rồi, mình đã sai ở đâu?* Trương Ý rối bời, bàn tay lục tìm điện thoại, cố gắng liên lạc với chồng cô - Trần Thiên qua zalo, để nói với hắn ta rằng cô sẽ bỏ qua hết, rằng cô không muốn mất hắn vì cô vẫn còn yêu, nhưng thứ cô nhận được chỉ là dòng thông báo ""Chồng" đã chặn tin nhắn".
Cuộc hôn nhân 10 năm của cô cứ như vậy mà kết thúc, 10 năm thanh xuân cứ như vậy mà trôi qua, lúc đầu đến với nhau thì hạnh phúc, nhưng càng ở bên nhau lâu, Trần Thiên càng không coi trọng Trương Ý, hắn coi những gì Trương Ý vất vả hi sinh cho hắn là lẽ thường tình, có chút tài sản, hắn lại sinh thói trăng hoa, phóng túng. Trương Ý đã từng cố dỗ dành mình nhắm mắt làm ngơ, nhưng những tổn thương, hết lần này đến lần khác, cứ như những vết dao cứa vào tim cô từng nhát chí mạng, cho đến hôm nay, cô không chịu được mà đề nghị li hôn, rất nhanh Trần Thiên cũng đồng ý dứt khoát và sau đó cũng dứt khoát xóa bạn, chặn tin nhắn của cô.
Trương Ý nở một nụ cười tự giễu đầy đau đớn "Thôi vậy, kiếp này đã quá trễ để bắt đầu lại, mình mệt rồi, chỉ mong kiếp sau vô dục, vô tình, tự do tự tại".
Hộp thuốc an thần vang lên một tiếng "bang" chát chúa, như xua đi sự tĩnh mịch đáng sợ của căn phòng, Trương Ý cứ như vậy từ từ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn không tỉnh lại, những kỉ niệm đẹp và cả những kí ức đau buồn cứ chầm chậm đan xen lướt qua trong đầu cô như một video tua ngược, mãi cho đến khi linh hồn cô đi vào cõi hư vô tăm tối, kiếp này của cô cứ như vậy kết thúc trong đơn độc, thê lương.
"Vĩnh biệt"...
***
"Mị Châu công chúa, mau tỉnh lại, người đừng làm em sợ"
"Công chúa, mau tỉnh..."
"Mị Châu? Ai là Mị Châu, ở đây đang đóng kịch à? Mình đang ngủ mơ à, không phải mình chết rồi sao?" hàng trăm câu hỏi lướt qua tâm trí Trương Ý, khi nghe tiếng nói mỗi lúc càng rõ ràng, ý thức cũng trở nên thanh tỉnh hơn, cô từ từ mở mắt ra. Nóng, toàn thân cô nóng ran, khắp cơ thể đau nhức, rõ ràng là cô đang sốt cao.
Trước mắt cô là không gian hoàn toàn xa lạ, được bày trí như phim cổ trang, gương mặt của hai cô gái nhỏ tuổi chừng 15 - 16, hoàn toàn xa lạ, đang vui mừng:
"Công chúa, người tỉnh rồi, làm em và Linh Nhi lo lắng muốn chết, người sao rồi? Có khát không? Em đi lấy tổ yến chưng cho người nhé?" Cô bé có gương mặt bầu bĩnh vừa rơm rớm nước mắt vừa nói, nói xong, không kịp chờ Trương Ý trả lời đã chạy vội đi. Cô bé còn lại có gương mặt thon thả, trông hoạt bát đáng yêu, gọi với theo: "Hạ Nhi, ngươi nhanh lên, để ta còn thay khăn ấm giúp công chúa hạ sốt".
Trương Ý sốc đến ngây người, *Cái gì mà Mị Châu công chúa, không lẽ ta thật sự xuyên không như truyện rồi?*
"Linh Nhi, nhanh lấy cho ta chiếc gương!"
Trương Ý kịp nhớ ra tên cô bé này, bèn muốn kiểm tra dung mạo hiện tại của mình.
Chiếc gương đồng cổ đại tuy không rõ nét như loại Trương Ý vẫn thường dùng ở hiện đại, nhưng nó đủ để cô nhìn rõ đường nét của gương mặt mới: Tuy có chút nhợt nhạt, nhưng không che được hết nét kiều diễm mà đoan trang, thuần khiết, đây nào phải nét tiều tụy bị ăn mòn bởi đau thương trước đây. Đến lúc này cô đã hoàn toàn tin: Mình xuyên không!
Linh Nhi cười cười: "Công chúa của em ơi, người đã sốt đến như vậy còn để ý đến nhan sắc nữa sao? Được rồi, được rồi, dù người có ốm đi chăng nữa thì cũng không ai có thể so sánh được với người đâu, người là mỹ nữ số 1, em đi chuẩn bị khăn ấm cho người đây".
Đúng lúc Hạ Nhi bưng bát tổ yến vào.
"Nào, Công chúa, để e giúp người uống chút tổ yến cho khỏi khát".
***
Canh ba, Trương Ý nằm trằn trọc trên giường, cơn sốt đã bị đẩy lui, lòng cô càng thêm thanh tỉnh. Mọi chuyện diễn ra đột ngột khiến cô không thể nào thích ứng kịp.
*Hóa ra, không phải cứ muốn chết là được, có lẽ tạo hóa muốn nàng sống, có lẽ vận mệnh có nguyên do của nó, chống lại không được thì thuận theo vậy*
Trương Ý gạt bỏ những ưu phiền, sống qua hai kiếp, cô tự nhủ nhất định phải trân trọng kiếp này, nhất định sẽ sống một cuộc đời an yên tự tại.
Dòng kí ức của nguyên chủ hiện ra từ lúc Mị Châu còn nhỏ, nàng mất mẹ sớm nên được Hùng Vương và các huynh trưởng vô cùng yêu thương, nàng là công chúa nước Âu Lạc nhỏ bé nên thần dân cũng rất quen thuộc và yêu mến nàng, cuộc đời Mị Châu cứ yên bình trôi qua như vậy cho đến khi nàng bị bệnh nặng, sốt cao triền miên đến mất mạng, Trương Ý mới có cơ duyên xuyên vào cơ thể Mị Châu. Theo sử sách, cô biết được những chuyện ân oán tình yêu giữa Trọng Thủy và Mị Châu vẫn còn một thời gian nữa mới xảy ra, *hiện tại cứ sống sót trước đã, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn*. Nghĩ vậy, hít một hơi thật sâu, khóe miệng khẽ cong lên, cô nói:
"Từ bây giờ, Trương Ý ta chính là Mị Châu"
Sau đó nàng từ từ chìm vào giấc ngủ, đêm chẳng mấy chốc đã qua đi, bình minh đang sớm ló rạng.
Một tuần sau.
"Hạ Nhi, Linh Nhi! Mau giúp ta rửa mặt, chải đầu, ta muốn ra ngoài đi dạo!"
Hạ Nhi tròn mắt nhìn chủ tử nhà mình: "Có phải công chúa người lần trước sốt cao nên bây giờ hơi không minh mẫn lắm không?"
Linh Nhi "hừ" một tiếng, nói: "Hạ Nhi à, gan ngươi càng ngày càng lớn đó, dám nói công chúa như vậy, có điều chủ tử à, người nên ở trong phủ nghỉ ngơi thêm đi, sức khỏe người qua trận bạo bệnh vẫn chưa hồi phục đâu..."
"Đây là hai em đang kháng lệnh sao? Hừ, giỏi đấy. Không sao, ta tự biết thân thể mình mà, hơn nữa, ta ở trong phủ sớm đã chán ngán rồi. Hai em cứ làm theo lời ta là được" Mị Châu khẽ cười, nói. Thấy hai tì nữ dễ gần, trung thực nên Mị Châu cũng tự nhiên xem hai nàng như bạn bè mà đối xử.
Buổi sáng ở Âu Lạc bắt đầu từ khá sớm, lúc Mị Châu ra khỏi phủ, dân chúng ai cũng đều đã đang làm công việc của mình rồi, dưới đồng ruộng nông dân trồng trọt; trên sông ngư dân đang thu những mẻ lưới bắt tôm, cá; trên phố thương nhân rao hàng rộn rã, thấy nàng, ai cũng vui mừng vấn an, còn nàng cũng vui vẻ thân thiện mỉm cười đáp lại.
Nhìn khung cảnh thanh bình đó, Mị Châu thật cảm thán và biết ơn An Dương Vương cùng các Lạc tướng đang vất vả nơi sa trường chống lại giặc Tần. Thời bấy giờ, mỗi khi có chiến tranh, hầu như vua cha của nàng đều tự mình thân chinh mang quân đi giao chiến để nâng cao sĩ khí cho quân đội.
Hít thở bầu không khí trong lành nguyên thủy khiến Mị Châu như hoàn toàn bình phục, bất giác nàng muốn ngắm nhìn sông nước, nên lệnh cho binh lính nghỉ chân, chỉ mang theo Hạ Nhi cùng Linh Nhi lên thuyền đi dạo trên sông, nàng vừa đi vừa suy nghĩ đến những sự việc đã qua, bất chợt nghe được tiếng nói từ gần đó vọng tới:
"Các ngươi chia từng tốp đi tuần tra, lúc này Vương không có tại kinh đô, trong triều chỉ còn binh lính Bộ Giao Chỉ ta và các Lạc hầu, phòng vệ nếu không cẩn trọng sẽ khiến giặc Tần đánh úp, nếu có bất kì dị động nào hãy báo cáo cho ta".
"Vâng, Trần Lạc tướng!"
Mị Châu không thể không nhìn theo hướng phát ra quân lệnh kia, bởi đó là giọng của một người mà có chết nàng cũng không thể nhầm lẫn được. Đến khi nhìn thấy gương mặt phát ra giọng nói đó, thân thể nàng khẽ run, cảm xúc thống khổ, uất hận đan xen, vì người đó không ai khác ngoài người chồng kiếp trước của nàng: Trần Thiên!
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, Trần Thiên khẽ liếc nhìn, phát hiện ra là Mị Châu, hắn khẽ tiến lại, chắp tay cung kính:
"Mạt tướng tham kiến công chúa, lần trước nghe nói công chúa bệnh nặng, người hiện tại hình như vẫn còn chưa bình phục?"
"Công chúa...?"
"À, Trần Lạc tướng không cần đa lễ, ta đã khỏe". Trong một khoảnh khắc sững sờ, Mị Châu không tin được mình lại có thể gặp Trần Thiên tại đây.
"Trần tướng cứ tiếp tục làm nhiệm vụ đi, ta có việc đi trước." Nói rồi nàng vội vã cho thuyền rời đi như trốn chạy, nàng không biết nên làm gì lúc này.
"Vâng, cung tiễn công chúa!"
Trần Thiên nhìn theo bóng lưng Mị Châu, hắn có cảm giác thái độ của Mị Châu không đúng lắm, nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn không nói rõ được.
Trên đường hồi phủ, những khúc mắc trong lòng Mị Châu cứ lớn dần lên, nàng không hiểu tại sao Trần Thiên cũng xuyên đến đây, hơn nữa, chức vụ của hắn còn là Lạc tướng, nhìn cách hắn chỉ huy thành thạo như vậy, hẳn hắn đã có một thời gian dài tiếp nhận chức vụ này, rốt cuộc tại sao? Nàng rõ ràng chết ngay khi phát hiện hắn ngoại tình cơ mà?
***
Chú thích:
(1)Theo Lịch sử VN thì giai đoạn này nhà nước Âu Lạc còn khá thô sơ, Tộc trưởng Thục Phán của Bộ lạc Văn Lang (gồm 2 tộc Âu Lạc và Lạc Việt) đã thống nhất các Bộ lạc (15 Bộ) và đánh đuổi quân nhà Tần Trung Quốc, nên đã tự xưng vương, gọi là Hùng Vương (đời tiếp theo) hoặc An Dương Vương.
Lạc tướng là quan võ, Lạc hầu là quan văn.
(2) Ở thời Hùng Vương, các con trai vua được gọi là Quan lang, con gái được gọi là Mị nương. Tuy vậy, tên nữ chính là Mị Châu, nên mình thống nhất gọi công chúa cho đỡ lủng củng.
(3) Có một sự thật là: Trang phục của người Âu Lạc bấy giờ khá thô sơ: nam đóng khố ở trần, nữ mặc váy, yếm, tất cả là chất liệu đay, gai, bông... dịp lễ hội sẽ mặc lộng lẫy hơn khi có đeo thêm trang sức, gắn lông chim vào... giống như phim tài liệu các bạn thấy đó, nhưng nếu tả như vậy, thì mất đi nét thơ của truyện, thành ra mình thêm thắt xíu cho nó chill nha, mong độc giả đừng soi gắt quá :)
Xin cảm ơn các bạn 🥰🥰🥰
Buổi tối tại phủ đệ, Trần Thiên ngồi một mình trong đình viện ngắm trăng, tay cầm vò rượu tu một hơi, hắn nhớ lại kiếp trước của hắn:
Ba tháng trước ở thế kỉ 21.
Một ngày sau cái chết của Trương Ý, Trần Thiên trở về nhà tìm cô, hắn biết, cô vợ ngoan hiền của mình rất dễ dỗ dành nên lúc hắn đồng ý chia tay chỉ vì không muốn Trương Ý phá rối cuộc vui của hắn mà thôi, Trần Thiên nghĩ hôm nay về nhà sẽ lại xin lỗi qua loa vài câu là vợ hắn sẽ nguôi giận ngay thôi.
Đứng trước cổng nhà Trần Thiên phát hiện cửa khóa trong, nhưng gọi điện cho Trương Ý lại không bắt máy, sốt ruột hắn bấm chuông mấy lần, vẫn không có bất cứ phản hồi nào. Trong lòng Trần Thiên dần lờ mờ hiện ra một dự cảm không lành. Hắn hiểu rõ vợ mình hơn ai hết, dù có giận như thế nào cô cũng chưa từng không bắt máy hay khóa trái cổng bỏ mặc hắn ở ngoài như vậy. Nhanh chóng phá khóa chạy vào nhà, thấy Trương Ý đang nằm bất động, gương mặt tái nhợt không còn sức sống, hắn lao nhanh đến kiểm tra thì phát hiện thi thể vợ đã lạnh ngắt từ bao giờ.
Sợ hãi, không tin vào mắt mình, hắn vừa gào tên, vừa lay Trương Ý dậy, nhưng đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh vô tận, tuyệt vọng, chính hắn bây giờ đang phải chịu đựng cảm giác như Trương Ý lúc trước khi chết.
Sau tang lễ, Trần Thiên tự giấu mình vào một góc trong căn nhà, nơi từng là tổ ấm của hắn và vợ một thời. Tuy nói hắn là tên đàn ông có thói trăng hoa, nhưng đối với hắn, nhân tình chỉ để chơi bời qua đường, Trương Ý mới thật là người yêu hắn, biết nghe lời hắn, sự có mặt của cô bên cạnh hắn bao lâu nay như một thói quen mà hắn xem như là hiển nhiên nên vốn chưa từng trân trọng, bây giờ bỗng mất đi hắn trở nên hụt hẫng, trống vắng. Hắn không chấp nhận được sự thật là Trương Ý đã rời bỏ hắn, hắn không cam tâm.
"Trương Ý, tại sao em dám bỏ tôi lại? Không phải em từng nói mạng của em là do tôi nắm giữ sao?"
Dằn vặt, tự trách cũng không thay đổi được hiện thực là hắn đã ép chết vợ mình.
Cứ như vậy suốt một tháng ròng rã, hắn chìm đắm trong men rượu, hắn say từ cơn say này đến cơn say khác, say đến nhếch nhác, tàn tạ. Cuối cùng hắn chết vì ngộ độc rượu và xuất huyết bao tử.
Lúc xuyên đến thế giới này, Trần Thiên cũng rất bất ngờ và không quen, nhưng với địa vị đặc thù của nguyên chủ, hắn ta buộc phải tìm cách thích ứng nhanh với hoàn cảnh. Những ngày sau đó hắn làm quen với thân phận mới, nỗ lực từng chút, từng chút một. Vốn nguyên chủ là một vị tướng trẻ tuổi, một lòng cống hiến cho thiên hạ nên cũng chưa từng lập thê tử, mà Trần Thiên vì để sửa chữa sai lầm kiếp trước nên cũng không nhắc gì đến việc này.
Về phần Trương Ý, khi cô chết đi, do còn chấp niệm với kiếp trước nên linh hồn cô cứ trôi nổi bất định mãi trong hư không, ba tháng trước cô mới chịu buông bỏ và để mình rơi vào luân hồi, trùng sinh trên người Mị Châu, vì lẽ đó cô mới xuất hiện ở Âu Lạc sau Trần Thiên.
"Thưa Trần Lạc tướng, An Dương Vương đã toàn thắng và đang trên đường trở về, có lẽ vài hôm nữa sẽ về tới kinh thành" một binh lính vào bẩm báo, cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu Trần Thiên.
"Được, ta biết rồi, tiếp tục để ý lịch trình của đoàn quân, vài hôm nữa chúng ta sẽ nghênh đón Vương từ cổng thành Cổ Loa".
Rất nhanh, hình ảnh Mị Châu vụt qua đầu hắn.
*
Điện nghị sự cung điện nhà Tần, vua Triệu Doanh Chính với vẻ ngoài dũng mãnh, tôn nghiêm, không giận mà uy đang lắng nghe các tướng sĩ báo cáo tình hình cuộc chiến.
"Thưa Hoàng thượng, thứ tội cho chúng thần vô dụng, nhưng trận đánh tại Âu Lạc đã thất bại" một viên tướng nét mặt có chút e dè, nói.
Doanh Chính (sau này được gọi là Tần Thủy Hoàng) nổi tiếng là tàn bạo, nên bất kì ai tiếp xúc cũng phải kiêng dè, sợ làm phật ý ông ta.
"Vô dụng, chỉ là một nước nhỏ bé mà cũng không đánh được, ngược lại còn thua đến bẽ mặt! Ta nuôi các ngươi để làm gì? Mau lôi ra ngoài chém đầu!"
Tướng sĩ nọ chân mềm nhũn ngã xuống, dập đầu cầu xin tha mạng, thấy sắc mặt Doanh Chính vẫn không thay đổi, phó tướng của mình sắp không giữ được mạng, Tướng quân Thống soái Vương Bí bèn đứng ra nói:
"Xin Hoàng thượng bớt giận, lần này quả thật do chúng thần đã khinh địch mà bại, nhưng xin nghe thần nói đôi lời"
Thấy Doanh Chính không tỏ thái độ gì, Vương Bí bèn tiếp tục nói:
"Quân đội chúng ta hành quân đường dài, đến đó không quen thổ nhưỡng nên sức lực binh tướng sa sút, lại nói chúng ta xưa nay quen đánh bộ binh, mà Âu Lạc lại rất giỏi dụng thủy binh, chúng rất thạo cung tiễn, tên nỏ, hơn nữa chúng còn có thành Cổ Loa phòng thủ rất kiên cố, nên chúng ta thua lần này cũng không hẳn là một điều tai hại, ít nhất cũng đảm bảo chúng ta rút quân an toàn, thương vong không quá nhiều..." vừa nói, Vương Bí vừa quan sát thái độ Hoàng thượng.
Thấy Doanh Chính không nói gì, mọi người cũng rơi vào im lặng.
Sau một hồi trầm ngâm, Doanh Chính lên tiếng:
"Vậy ngươi nói xem, nên làm gì để cứu vớt bộ mặt Tần quốc ta?"
"Thứ cho thần mạo muội, nhưng thần có một cách này, trước là để giả tỏ thiện chí với Âu Lạc, sau là âm thầm tìm hiểu tiễn pháp, binh pháp thủy binh của chúng, tiếp đó phá tan Cổ Loa là có thể thôn tính Âu Lạc rồi"
"Ồ, ngươi cứ nói xem?"
Tần Hoàng đế nheo mắt, tò mò nói.
Vương Bí được cho phép, nói:
"Kế này là LIÊN HÔN"
***
----------------‐--——------------------------------------
Chú thích:
Nếu bạn nào đọc sử nhiều sẽ biết Trọng Thủy vốn được sử sách coi là con trai Triệu Đà - Nam Việt Vũ Vương hay Triệu Dương Vương, nhưng một số tài liệu khác lại cho thấy Triệu Đà vốn sinh ra ở Giao Chỉ (Chân Định, nay là Thái Bình, nhiều nơi ở TB, Hưng Yên vẫn còn đền Thành Hoàng thờ ông), do đó, lịch sử nhầm lẫn ông với một chức tướng khác của nhà Tần, hơn nữa cuốn "Lĩnh Nam chích quái" cũng chưa từng đề cập đến việc Triệu Đà dùng vũ lực thôn tính Âu Lạc, mà chỉ sáp nhập. Nên mình nghiêng về quan điểm này, mong độc giả không có bình luận tiêu cực cho quan điểm này của mình.
Xin cảm ơn và hoan nghênh các bạn 😘😘😘
Download MangaToon APP on App Store and Google Play