"Anh hai, anh có dậy đi học không hả?" Thư Di đứng trước giường của Thư Duy, ồn ào đánh thức anh dậy.
"Em đi trước đi..xíu anh dậy sau" Thư Duy cáu kỉnh nói, Thư Di thở dài, không buồn đánh thức anh nữa, cô liền xuống nhà ăn sáng.
Thư Di và Thư Duy là hai anh em sinh đôi, năm nay vừa lên cấp ba.
Thư Duy sinh trước 3 phút, nên là anh hai của Thư Di.
Thư Vĩnh là ba của cả hai qua đời vì tai nạn giao thông từ khi họ còn chưa đầy tháng tuổi, một mình Lam Mẫn là mẹ đã nuôi họ khôn lớn, bà là nữ doanh nhân thành công, nhưng rất ít khi dành thời gian cho hai anh em vì bà rất bận.
Cô đi xuống nhà, dì Mạn là giúp việc lâu năm của gia đình, đã dọn bữa sáng sẵn cho hai anh em.
"Cậu chủ không xuống ăn sao ạ?" Dì Mạn hỏi.
Thư Di lắc đầu: "Không ạ, xíu anh ấy đến trường luôn"
Dì Mạn gật đầu: "Vâng."
Thư Di khẽ hỏi: "Dì Mạn, mẹ của con đi công tác nữa rồi ạ?"
Dì Mạn gật đầu: "Vâng, bà chủ vừa đi lúc sáng sớm."
Thư Di cáu kỉnh: "Lúc nào cũng vậy, đi đâu cũng không bao giờ nói với mình"
Dì Mạn nói: "Hôm qua bà chủ định nói với cô cậu, nhưng thấy hai người ngủ ngon quá nên bà dặn tôi báo lại"
Thư Di ăn xong, cô đi rửa tay sau đó lên phòng lấy cặp rồi đi ngang phòng Thư Duy, cô nói: "Anh hai, em đi học trước đây"
Không thấy Thư Duy lên tiếng, cô mặc kệ, sau đó xuống lầu rồi lên xe để tài xế của gia đình chở đến trường.
Thời tiết ở Nghi Hà đầu mùa khá nóng, cảm giác rất khó chịu
Vừa đến lớp, cô đã không thấy chỗ nào trống cả, ngoại trừ chỗ của một bạn nam đang chơi game với những người khác.
Thư Di lật đật đi đến: "Tôi có thể ngồi đây không?" Cô chỉ vào chỗ trống.
Hàn Nhật Thiên đang chơi game, anh giương mắt nhìn cô, vẻ mặt anh miễn cưỡng sau đó nói: "Được, ngồi bên trong."
Thư Di mỉm cười, cô vội nói: "Cảm ơn". Sau đó liền vui vẻ ngồi xuống cạnh Hàn Nhật Thiên.
Sau khi chơi game xong, Vương Gia đang nói chuyện với Hàn Nhật Thiên.
Nghe Vương Gia đang kể một câu chuyện cười, Thư Di không nhịn được cũng cười nhẹ một tiếng.
Lúc này Hàn Nhật Thiên quay sang nhìn cô, Thư Di xấu hổ không dám nhìn về phía anh.
"À đúng rồi, còn chưa kịp hỏi bạn cùng bàn tên gì đấy?" Hàn Nhật Thiên tựa cằm lên bàn tay, nghiêng đầu nhìn cô
"Thư Di." Cô khẽ trả lời
Hàn Nhật Thiên khẽ nói: "Tên cậu có chút giống người quen của tôi, cậu ấy cũng học lớp này, nhưng chưa đến"
Thư Di vội hỏi: "Thư Duy đúng không?"
Hàn Nhật Thiên hỏi: "Ừ, cậu quen à?"
Thư Di trả lời: "Anh ấy là anh trai sinh đôi của tôi"
Hàn Nhật Thiên có chút ngạc nhiên, anh gật đầu: "À"
Tiếng chuông vô lớp reo lên, nhưng Thư Di vẫn không thấy Thư Duy đâu, cô lo lắng, nghĩ thầm: "Anh ấy ngủ quên à?"
Lúc thầy Giang điểm danh đến tên cô, cô giơ tay: "Dạ có"
Sau đó, thầy đọc: "Hàn Nhật Thiên"
Anh liền giơ tay: "Có ạ"
Thư Di nhìn anh, cô nghĩ: "Hoá ra tên cậu ấy là Hàn Nhật Thiên"
Trong lúc đang điểm danh, Thư Duy mở cửa xông vào: "Xin lỗi thầy em đến trễ!"
Thầy Giang liền hỏi: "Em tên gì?"
Thư Duy trả lời: "Dạ, Thư Duy ạ"
Thầy Giang: "Buổi đầu nên bỏ qua, lần sau không được đi trễ nữa"
Thư Duy nhanh chóng vào chỗ ngồi: "Dạ cảm ơn thầy"
Giờ ra chơi, Thư Duy đến chỗ Hàn Nhật Thiên và Thư Di.
"Cậu là heo à?" Hàn Nhật Thiên hỏi
Thư Duy khẽ nói: "Tại hôm qua thức khuya chơi game"
Hàn Nhật Thiên nhìn Thư Di, sau đó nhìn Thư Duy: "Tôi không biết là cậu có em gái sinh đôi đấy"
Thư Duy cười: "Thì giờ biết rồi đấy, sao, em gái tôi xinh lắm chứ gì"
Hàn Nhật Thiên chỉ cười, khi anh cười, Thư Di chú ý đến lúm đồng tiên hai bên má của anh hiện ra, cô nhìn chằm chằm vào anh khi anh đang đùa giỡn với Thư Duy.
Tan học.
Xe của gia đình hai người đến đón, Thư Di và Thư Duy ngồi phía sau xe, anh vẫn đang tập trung chơi game.
Thư Di hỏi: "Anh hai, Hàn Nhật Thiên với anh quen nhau khi nào?"
Thư Duy nói: "Em hỏi làm gì?"
Thư Di cáu kỉnh: "Anh trả lời điii"
"Hồi hè, anh và cậu ấy chơi bóng rổ với nhau, sau đó thì thân đến bây giờ."
Thư Di chỉ nhìn anh, sau đó cô nói: "Anh đừng chơi game nữa, về nhà lo học bài đi"
Thư Duy nhếch miệng cười: "Em đùa à? Anh của em mê chơi game nhưng khi làm bài kiểm tra thì đứng nhất không đấy nhé"
Thư Di bĩu môi: "Anh chỉ ỷ mình học giỏi thôi, rồi sẽ có người điểm cao hơn anh"
Thư Duy vẫn tiếp tục chơi game, không màn trả lời cô.
Buổi tối, Thư Di gọi điện cho Lam Mẫn, là mẹ của cô và Thư Duy.
Lam Mẫn bắt máy: "Sao vậy? Mẹ đang họp"
Thư Di nói: "Mẹ, khi nào mẹ về, sắp tới tụi con có cuộc họp phụ huynh đấy"
Lam Mẫn thở dài: "Mẹ chưa biết, nếu không về được thì mẹ sẽ xin phép vắng mặt, vậy thôi nha mẹ bận rồi" Chưa đợi Thư Di lên tiếng, bà đã tắt máy.
Thư Di cau mày thở dài, cô ôm lấy gấu bông sau đó nằm dài xuống giường.
Học được một tuần, hôm nay có bài kiểm tra, Thư Di thấy Hàn Nhật Thiên làm bài kiểm tra rất nhanh sau đó nằm gục dài xuống bàn, cô nghĩ rằng anh bỏ bài nên cũng không hỏi.
Khi phát điểm ra, điểm của Hàn Nhật Thiên cao hơn cả Thư Duy.
Thư Di lúc này vô cùng ngạc nhiên, Thư Duy thua Hàn Nhật Thiên duy nhất một điểm.
Thư Duy chưa bao giờ bị vượt hạng, Thư Di ngồi đó, nhìn thấy dáng vẻ bối rối của anh trai, cô quay sang Hàn Nhật Thiên: "Cậu giỏi thật đấy"
Hàn Nhật Thiên nói: "Bình thường thôi, tôi hầu như luôn đứng nhất trong các cuộc thi"
Thư Di mỉm cười: "Thật vậy sao?"
Hàn Nhật Thiên nhìn cô: "Cậu biết chơi bóng rổ không?"
Thư Di gật đầu: "Biết chứ, hồi cấp hai tôi có thi bóng rổ, giải nhất đấy"
Hàn Nhật Thiên khá ngạc nhiên, anh nói: "Tiết thể dục có muốn đấu không?"
Thư Di phì cười: "Được thôi, thích thì chiều."
Trong tiết thể dục, Thư Di đấu bóng rổ với Hàn Nhật Thiên, mọi người đều háo hức nhìn.
Vương Gia nhìn Thư Duy, cậu nói: "Để em gái cậu đấu với Thiên Thiên thật hả?"
Thư Duy nói: "Đừng lo, em gái tôi cũng không phải dạng vừa đâu"
Ở hiệp một, Thư Di là người ghi bàn đầu tiên với cú ném bóng từ xa, Hàn Nhật Thiên kinh ngạc, lần đầu tiên có người ghi điểm trước anh, mà lần này lại là con gái.
Nhưng sau đó, Hàn Nhật Thiên cũng ghi điểm lại, cả hai ai cũng không chịu thua ai, cuối cùng Hàn Nhật Thiên vẫn là người chiến thắng, điều đáng bất ngờ chính là tỉ số của Thư Di chỉ thua Hàn Nhật Thiên hai điểm mà thôi.
Vương Gia kinh ngạc há hốc mồm, Thư Duy phì cười: "Rồi cậu cũng quen dần với Thư Di thôi"
Hàn Nhật Thiên nhìn Thư Di: "Cậu chơi tốt thật đấy"
Thư Di cười: "Vậy à? Sau này nếu có cơ hội thì đấu lại nhé"
Hàn Nhật Thiên gật đầu: "Được."
Hôm sau, Thư Di được Khả Miêu rủ đến quán bar chơi, Khả Miêu là bạn hồi cấp hai của Thư Di.
Cả hai đang ở quán bar, thì gặp một học sinh cá biệt trong trường cũng đang ở đó, cậu ta tên là Giang Vũ.
Khi Khả Miêu đi vệ sinh, Giang Vũ đi đến chỗ Thư Di để bắt chuyện
"Này em gái, lần đầu anh thấy em đó, lần đầu đến à?"
Thư Di ngập ngừng: "Liên quan đến cậu hả?"
Giang Vũ ngạc nhiên khi nghe giọng điệu của cô: "Này, làm gì mà khó tính thế, muốn rủ em uống một ly thôi mà"
Thư Di cau mày: "Biến đi, tôi không muốn uống với cậu"
Giang Vũ lấy tay vòng qua vai Thư Di, cô hoảng lên tát vào mặt cậu ta.
Hàn Nhật Thiên lúc này đang làm thêm ở đó, anh vừa sửa chữa đồ cho quán bar xong.
Quản lý: "Đây, tiền của em, cảm ơn nhá"
Hàn Nhật Thiên gật đầu: "Lần sau cần thì gọi em"
Anh quay sang, thấy ồn ào, anh đi đến gần thì thấy Giang Vũ tức giận với Thư Di.
"Đm, mày dám đánh ông đây hả!?"
Khi Giang Vũ định ra ray với Thư Di, Hàn Nhật Thiên bắt lấy cánh tay Giang Vũ, anh nói: "Này, ban ngày ban mặt định đánh con gái à?"
Giang Vũ rút tay lại: "Hàn Nhật Thiên, tao với mày không đội trời chung, khôn hồn thì đừng xen vào"
Hàn Nhật Thiên nói: "Xen vào thì sao?"
Giang Vũ tiến tới muốn đánh Hàn Nhật Thiên, thì bị anh đánh lại sau đó đá té xuống đất.
Đàn em của Giang Vũ thấy vậy cũng xông lên đánh Hàn Nhật Thiên, vì quá đông nên Thư Di lo lắng cho anh, cô nhân cơ hội cả quán bar đông đúc, kéo Hàn Nhật Thiên chạy đi.
Cả hai chạy thật nhanh, sau khi xác nhận đã cắt đuôi được họ, Thư Di thở hổn hển.
Hàn Nhật Thiên hỏi: "Cậu có sao không?"
Thư Di nói: "Tôi hỏi cậu câu đó mới đúng, mà sao cậu có mặt ở đó vậy?"
Hàn Nhật Thiên trả lời: "Làm thêm"
"Cậu làm gì vậy?"
"Sửa đồ điện tử"
Thư Di nhìn anh, sau đó Hàn Nhật Thiên hỏi lại: "Còn cậu, tại sao lại ở đó?"
Thư Di nói: "Bạn tôi rủ đến đó" Lúc này cô nhớ ra còn Khả Miêu, cô lập tức lấy điện thoại gọi cho cậu ấy.
Khả Miêu bật máy: "Tớ nghe"
Thư Di lo lắng: "Cậu còn ở quán bar không??"
Khả Miêu trả lời: "Tớ thấy xung đột, Tớ nhìn quanh không thấy cậu, nên đã lẻn đi ra cửa sau, cậu thì sao?"
Thư Di nói: "Tớ ra ngoài rồi"
Khả Miêu: "Vậy cậu về đi, nhớ đón taxi, đừng đi bộ"
Thư Di: "Cậu cũng vậy" Nói xong, cô tắt máy, quay sang nhìn Hàn Nhật Thiên: "Bây giờ làm gì?"
Hàn Nhật Thiên nhướn mày: "Về nhà chứ làm gì?" Nói xong, anh bước đi, Thư Di thẫn thờ nhìn anh, anh quay người lại, lên tiếng: "Đứng đó làm gì? Tôi đưa cậu về"
Thư Di sững người, cô chạy về phía anh, cô khẽ nói: "C-cảm ơn"
Hàn Nhật Thiên không trả lời, anh chỉ im lặng bước đi.
Về đến trước nhà Thư Di, dì Mạn ra mở cửa: "Cô chủ?"
Thư Duy cũng từ trong nhà đi ra, anh nói: "Sao em về trễ vậy"
Bỗng anh ngạc nhiên khi thấy Hàn Nhật Thiên xuất hiện ở đây, anh hỏi: "Hàn Nhật Thiên? Sao cậu ở đây?"
Hàn Nhật Thiên nói: "Trùng hợp gặp em cậu, thấy trời tối nên đưa về dùm"
Thư Duy vui vẻ nói: "Này, nhà tôi định ăn tối, cậu vào ăn luôn không?"
Hàn Nhật Thiên lắc đầu: "Tôi bận rồi, tạm biệt"
Nói xong, anh quay người rời đi.
Thư Duy cười, nói to: "Cảm ơn cậu nha"
Thư Di lẻn đi vào nhà, Thư Duy liền hỏi: "Em vẫn chưa trả lời anh"
Thư Di thở dài: "Em đi bar với Miêu Miêu"
Thư Duy vỗ nhẹ lên đầu Thư Di: "Mẹ mà biết em đi những chỗ đó thì mẹ sẽ mắng em đấy"
Thư Di xoa đầu: "Ui ya, thì anh đừng méc là được mà"
Thư Duy cau mày: "Lần sau em còn đi những chỗ như vậy thì anh sẽ méc mẹ đấy"
Thư Di bĩu môi: "Được rồi, em không đi nữa là được chứ gì"
Dì Mạn mỉm cười: "Cô cậu vào ăn cơm đi, tôi đi dọn liền đây"
Ở trên bàn ăn, Thư Duy nói: "Ban nãy mẹ gọi đến, bảo là không dự cuộc họp phụ huynh được đâu"
Thư Di cau mày: "Mẹ lúc nào cũng thế, không có năm nào là mẹ dự cả"
Thư Duy hiểu Thư Di cảm thấy tủi thân, anh dỗ dành: "Thôi mẹ bận mà, em đừng giận mẹ, mau ăn cơm nhiều vào có sức mà học"
Thư Di bĩu môi, tiếp tục ăn cơm. Thư Duy khẽ hỏi: "Nhớ hồi cấp hai em để tóc ngắn, sao năm nay để tóc dài rồi?"
Thư Di rũ mắt: "Em không thích bị trêu là con trai"
Thư Duy nói: "Em quan tâm những lời đó làm gì, anh hai thấy em ngầu nhất"
Thư Di phì cười: "Năm nay em muốn giống một thiếu nữ hơn"
Thư Duy trêu: "Có thiếu nữ nào lùn như em đâu nhóc con?"
Thư Di bĩu môi: "Mặc kệ em!"
Sáng hôm sau, Thư Di và Thư Duy ra cổng nhà, anh lên tiếng nói với tài xế: "Chú, không cần đưa bọn cháu đến trường, từ nay bọn cháu đi bộ với bạn"
Tài xế gật đầu: "Vâng..nhưng bà chủ biết chưa ạ?"
Thư Di nói: "Bọn cháu sẽ nói lại với mẹ sau, chú đừng lo."
Nói xong, hai người bắt đầu đi bộ đến trường, vừa đến trạm xe buýt, đã gặp Hàn Nhật Thiên và Vương Gia.
"Này, hai cậu hôm nay đi bộ cơ à?" Vương Gia cười nói.
Thư Duy trả lời: "Ừ, đi chung với các cậu cho vui"
Hàn Nhật Thiên đang đọc sách, Thư Di nhìn anh chằm chằm, anh ngẩng đầu nhìn cô: "?"
Thư Di bối rối, cô nhìn sang hướng khác.
Khi cả bốn người lên xe buýt, bỗng có người khác chen lên khiến Thư Di vấp chân.
Cánh tay Hàn Nhật Thiên bắt lấy cô, anh hỏi: "Có sao không?"
Thư Di bối rối, khẽ lắc đầu: "Không sao.."
Khi nhìn về phía chỗ ngồi, Thư Di giật mình, Thư Duy ngồi với Vương Gia chứ không ngồi với cô.
Bây giờ chỗ ngồi phía trước họ là hai chỗ trống cạnh nhau, Thư Di nhìn Hàn Nhật Thiên, anh cũng nhìn cô, anh nói: "Vào trong đi"
Thư Di lật đật vào ghế bên trong, cạnh cửa sổ, Hàn Nhật Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh đeo tai nghe vào, tiếp tục vừa nghe nhạc vừa đọc sách.
Thư Di nhìn anh, cô hỏi: "Cậu thích đọc sách à? Cậu đọc sách gì thế."
Hàn Nhật Thiên quay sang nhìn cô, anh tháo tai nghe ra: "Khoa học viễn tưởng"
Thư Di vội hỏi: "Cậu có đọc tiểu thuyết ngôn tình hong?"
Hàn Nhật Thiên cười: "Không, tôi thích đọc về việc học hơn"
Thư Di lại nhìn thấy lúm đồng tiền của anh ấy, cô khẽ nói: "Cậu có lúm đồng tiền trông dễ thương ghê"
Hàn Nhật Thiên nhướn mày: "Lúm đồng tiền là gì? Ông đây không có!."
Lúc này Vương Gia chòm lên: "Này, hai người nói gì mà vui thế?"
Hàn Nhật Thiên thở dài: "Không có gì cậu ngồi yên đi"
Đến trường học, khi đã vào chỗ ngồi, thầy Giang đi vào lớp, ông khẽ nói: "Bây giờ thầy đọc điểm kiểm tra môn toán nhé, hôm qua vừa vào điểm xong, thầy đọc lại để các em xác nhận"
...
...
"Hàn Nhật Thiên, 100 điểm"
...
"Thư Duy, 100 điểm"
...
"Thư Di, 70 điểm"
Sau khi thầy tiếp tục đọc, Thư Di chán nản, cô chỉ giỏi những cái như thể thao hoặc là môn văn với tiếng Anh, còn môn toán cô học rất tệ.
Giờ ra chơi, thầy Giang nhìn Thư Di: "Em Thư Di, đến phòng giáo viên lấy tài liệu về phát cho các bạn giúp thầy"
Thư Di ngạc nhiên: "Sao lại là mình" Cô nghĩ.
Cô đến phòng giáo viên, lúc này thầy chủ nhiệm nhìn cô: "Thầy cần nói chuyện với em"
Thư Di hỏi: "Dạ?"
Thầy Giang: "Điểm toán của em, không được cao cho lắm, thầy giảng bài khó hiểu sao?"
Thư Di ngập ngừng: "Không phải đâu ạ.."
Thầy Giang nói: "Em có thể nhờ bạn Hàn Nhật Thiên, hoặc anh trai của em là Thư Duy giảng dạy môn toán, hai người này học rất tốt."
Thư Di gật đầu: "Dạ.."
Sau đó thầy Giang đưa cô xấp tài liệu: "Em mang cho các bạn giúp thầy"
Thư Di gật đầu sau đó chào thầy rồi rời đi, cô đi dọc hành lang, cô chìm trong suy nghĩ, cô cảm thấy mình và Thư Duy chẳng giống anh em ruột xíu nào, anh ấy rất thông minh, còn cô thì không được giỏi như vậy, có lẽ vì thế mẹ luôn cưng chiều Thư Duy hơn.
Đang mãi mê suy nghĩ, Thư Di vô tình va vào một người, cô vội xin lỗi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, cô phát hiện ra đó là Hàn Nhật Thiên.
Xấp tài liệu bị rơi xuống, Hàn Nhật Thiên cúi xuống nhặt cho cô, vừa hay cô cũng cúi xuống nhặt, khuôn mặt hai người sát gần nhau, ánh mắt vô tình lại ngưng động nhìn nhau.
Lúc này Thư Di mới trở về thực tại, cô vội nhặt những tờ giấy lên, sau đó nói: "Cảm ơn cậu"
Hàn Nhật Thiên trả lời: "Lần sau chú ý một chút, nếu không cậu sẽ bị ngã đấy" Nói xong, anh bước đi xuống cầu thang.
Thư Di nhìn theo bóng lưng anh, cô cảm thấy có chút gì đó đang bùng lên trong lòng.
Buổi tối, sau khi trở về nhà, Thư Di đi sang phòng của Thư Duy, cô gõ cửa gọi to: "Anh haii"
Thư Duy đang chơi game, anh bước xuống giường sau đó đi đến mở cửa: "Tiểu quỷ, đêm hôm rồi còn làm ồn à?"
Thư Di khẽ nói: "Dạy em bài toán này đi"
Thư Duy nhìn: "Bài dễ vậy mà? Em không chăm chú nghe thầy giảng sao?"
Thư Di rũ mắt: "Vậy thôi, em tự làm"
Thư Duy nhanh chóng nói: "Thôi thôi thôi, anh dạy anh dạy, bài này nhìn khó thật"
Thư Di mỉm cười, đi vào bàn học của Thư Duy.
Trong lúc giảng bài, mỗi lần Thư Di không hiểu, Thư Duy dạy đi dạy lại cô vẫn không hiểu, anh như sắp nổ tung: "Trời ơi..."
Thư Di cau mày: "Em không hiểu"
Thư Duy muốn phát hỏa, anh đứng dậy: "Em đi về phòng ngủ, ngày mai anh nhờ người dạy em"
Thư Di cau mày: "Nhờ ai chứ? Anh học giỏi thì dạy em đi"
Thư Duy vội đẩy nhẹ lưng Thư Di ra khỏi phòng, anh nói: "Anh đi ngủ, ngày mai tính!" Nói xong, anh đóng sập cửa, không đợi Thư Di nói gì.
Hôm sau là chủ nhật, Thư Di thức dậy, nghe thấy tiếng máy chơi game đang được dùng dưới nhà, cô nằm trên giường, ngái ngủ tự mắng: "Mới sáng sớm mà anh hai lại ồn rồi.."
Thư Di đi xuống cầu thang, cô mắng: "Anh hai, anh chơi game ồn quá!"
Bỗng nhiên cô như muốn xuống địa ngục, Hàn Nhật Thiên đang ngồi chơi game với Thư Duy.
Cả hai ngước lên nhìn cô, Thư Duy cười: "Quỷ nhỏ, em dậy rồi à"
Thấy Hàn Nhật Thiên nhìn mình trong bộ dạng lượm thượm này, cô xấu hổ chạy ngược lại lên lầu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play