Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ AllSunoo] Ngày Ấy Chúng Ta Đã Từng Yêu

Chap 1 (61)

Dưới cơn mưa tầm tã, từng hạt mưa như nặng thêm bởi sức nặng của những tâm hồn chưa thể buông bỏ. Trong đêm tối đầy giông bão ấy, sấm chớp liên hồi, tạo nên bầu không khí ngột ngạt không khác gì lòng anh lúc này.
12 giờ đêm, tiếng sấm rền vang, Park Sunghoon giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ vừa rồi thật đến mức anh không chắc đó là mộng hay thực. Cả căn phòng rộng lớn chìm trong bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt từ những tia chớp ngoài kia. Anh lặng lẽ bước tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời âm u trước mặt mà trái tim đau thắt lại.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Đêm nay trời lại có bão rồi... tiếng sấm to quá
Sunghoon khẽ thì thầm, giọng nói lẫn trong tiếng mưa rơi nặng nề. Anh chợt nhớ đến Sunoo - mối tình duy nhất khiến anh cảm thấy an lòng, dù đã qua ba năm dài đằng đẵng.
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Em có nghe thấy không? Ở nơi xa xôi đó, liệu em có còn sợ sấm chớp như ngày xưa không? Nhưng đừng lo... đừng lo nhé, Sunoo của anh...
Giọng nói của anh dịu dàng, như muốn vỗ về ký ức, nhưng chỉ khiến cơn đau trong lòng càng nặng nề hơn. Anh cúi đầu, khẽ lẩm bẩm
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Anh lại nhớ em rồi, Sunoo à. Phải làm sao đây?
Không thể chịu nổi nỗi nhớ, Sunghoon rời phòng, từng bước chân nặng nề trên nền nhà lạnh lẽo. Khi bước xuống cầu thang, bàn tay anh khẽ chạm vào lan can, nhớ lại từng khoảnh khắc mà họ đã cùng nhau trải qua. Nhưng ở phía đối diện, Sim Jaeyun xuất hiện, đứng yên nơi cầu thang đối diện, ánh mắt trĩu nặng.
Sim Jaeyun
Sim Jaeyun
( Nhìn thẳng vào mắt Sunghoon, giọng nói khàn khàn ) Sao ra ngoài giờ này?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
( Không đáp ngay, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tối ngoài cửa sổ. ) Tôi lại nhớ em ấy rồi. Đã ba năm rồi… kể từ cái ngày định mệnh đó.
Jaeyun im lặng, đôi mắt lướt qua gương mặt Sunghoon, những dấu vết của đau thương vẫn còn in hằn. Hắn biết rõ Sunghoon đang nghĩ gì, vì bản thân hắn cũng mang trong lòng cùng một nỗi đau ấy.
Bỗng nhiên từ cầu thang giữa, Lee Heeseung bước xuống, trông anh tiều tụy không kém. Nghe thấy câu nói của Sunghoon, Heeseung không thể giấu được cảm xúc của mình nữa
Lee Heeseung
Lee Heeseung
Cũng là một ngày mưa bão như thế này... Sau cái đêm đó, tôi không còn dám nhìn biển nữa. Cứ nghe tiếng mưa, tôi lại thấy trái tim mình quặn thắt.
Giọng anh run lên, và nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má.
Heeseung bước tới gần Sunghoon và Jaeyun, lặng lẽ hòa vào nỗi đau chung của họ. Anh ngước lên nhìn trời, ánh mắt trở nên vô hồn, trái tim anh vỡ vụn mỗi khi nhớ đến Sunoo.
Cả ba người không hẹn mà cùng bước xuống phòng khách, nơi những kỷ niệm và nỗi đau luôn hiện diện. Dưới ánh sáng yếu ớt, Park Jongseong, Yang Jungwon và Nishimura Riki đã ngồi đó từ trước, mỗi người đều chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên chật hẹp bởi sự hiện diện của sáu con người với trái tim nặng nề.
Park Jongseong
Park Jongseong
( Lên tiếng trước, giọng anh trầm lắng ) Nhớ lần cuối chúng ta cùng đi chơi với Sunoo không? Em ấy luôn cười rạng rỡ, nhưng chẳng ai nhận ra nỗi buồn trong mắt em ấy lúc đó...
Yang Jungwon
Yang Jungwon
( Gật đầu, đôi mắt đỏ hoe ) Anh ấy mạnh mẽ lắm, nhưng cũng yếu đuối hơn chúng ta tưởng. Tôi không thể quên được ánh mắt của Sunoo vào ngày cuối cùng... Ánh mắt ấy dường như muốn nói điều gì, nhưng chúng ta đã không lắng nghe
Nishimura Riki
Nishimura Riki
( Ngồi im lặng, đôi mắt xa xăm nhìn về phía những kỷ niệm, giọng cậu trầm xuống, như thể từng chữ là lưỡi dao cắt vào trái tim. ) Anh ấy đã đi rồi, nhưng... những gì Sunoo để lại sẽ mãi ở trong tim chúng ta.
Sim Jaeyun
Sim Jaeyun
( Cúi đầu, khẽ lẩm bẩm ) Nếu có thể quay lại, anh nhất định sẽ không để mất em ấy ... Nhưng em ấy đã đi, không bao giờ trở lại nữa.
Jungwon quay sang nhìn Jay, ánh mắt đầy mong chờ và lo lắng. Cậu hy vọng rằng sau bao nhiêu nỗ lực, sẽ có chút thông tin nào đó về Sunoo.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
( Giọng cậu run run, pha lẫn hy vọng và sợ hãi ) Anh có tin tức gì về anh ấy chưa, Jay?
Park Jongseong
Park Jongseong
( Im lặng một lúc lâu, như không biết phải nói gì. Cuối cùng, hắn cúi đầu, giọng trầm thấp ) Tôi không tìm được gì cả.
Những từ ngữ ngắn gọn và dứt khoát ấy như nhát dao đâm thẳng vào lòng Jungwon. Cậu nắm chặt tay, giận dữ bộc phát. Đôi mắt cậu ánh lên sự thất vọng và đau đớn.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Ba năm rồi, Jay! Anh là người có nhiều nguồn lực nhất trong chúng ta, thế mà lại không tìm được bất cứ gì?
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Chẳng lẽ anh không nỗ lực hết mình sao? Chúng ta không thể chấp nhận việc Sunoo đã... biến mất một cách tàn nhẫn như vậy!
Park Jongseong
Park Jongseong
( Ngẩng đầu, đôi mắt có chút tổn thương, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh. ) Cậu nghĩ tôi không cố sao?
Park Jongseong
Park Jongseong
Tôi đã tìm kiếm mọi nơi, gặp hết tất cả những ai có thể giúp, nhưng không ai biết gì cả.
Park Jongseong
Park Jongseong
Không phải là tôi không nỗ lực, mà là chúng ta không còn bất kỳ manh mối nào
Jungwon bước tới gần, giọng cậu lạnh lẽo, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn của một luật sư dày dặn kinh nghiệm
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Với tài năng và sự kiên trì của anh, nếu muốn, anh có thể lật tung cả thế giới để tìm một người.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Nhưng vấn đề ở đây không phải là manh mối, mà là lòng quyết tâm của anh.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Tôi đã thấy anh buông bỏ từ lâu rồi. Anh nghĩ rằng cứ chờ đợi và thời gian sẽ mang Sunoo trở lại sao?
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Không, chúng ta phải chiến đấu cho điều đó. Đó mới là trách nhiệm của anh
Park Jongseong
Park Jongseong
Cậu nghĩ tôi không muốn sao? Cậu có biết tôi đã trải qua gì không?
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Muốn không đủ. Nếu thật sự anh muốn, Sunoo đã không còn là một cái tên nằm trong quá khứ.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Nếu anh thật sự yêu Sunoo, anh sẽ không để ba năm trôi qua mà chẳng làm được gì.
Jay siết chặt nắm đấm, đôi mắt tối sầm, cố gắng giữ bình tĩnh trước những lời cay nghiệt của Jungwon. Nhưng Jungwon không dừng lại, cậu tiến lên một bước, giọng nói cắt ngang như lưỡi dao lạnh lẽo
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Anh lúc nào cũng khoe khoang về sự tài giỏi, về quyền lực của mình.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Đứng đầu một tổ chức mà chỉ cần búng tay là mọi thứ phải nghe theo.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Vậy mà chỉ một người anh yêu, anh còn không thể tìm nổi. Anh còn dám nói mình đã cố gắng sao?
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Anh có thể điều khiển cả một tổ chức, nhưng lại chẳng thể giữ được một người quan trọng.
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Hay quyền lực của anh chỉ là vỏ bọc, còn thực chất anh chẳng làm được gì cả?
Yang Jungwon
Yang Jungwon
( cười nhạt, giọng điệu đầy mỉa mai )Một người như anh mà gọi là ''giỏi giang''? Đúng là trò đùa. Một kẻ không làm nổi điều gì thực sự có ý nghĩa
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Nếu anh đã không tìm được, ít nhất đừng bào chữa. Anh chỉ đang tự bao biện cho sự bất tài của mình thôi.
Jay đứng lặng, đôi mắt trừng lớn nhìn Jungwon, từng câu nói như mũi dao xoáy sâu vào lòng tự trọng của hắn. Gân xanh trên tay hắn nổi lên khi siết chặt nắm đấm, cả cơ thể căng cứng như sắp bùng nổ, nhưng hắn cố gắng kìm nén. Hơi thở dồn dập, ánh mắt hắn lóe lên tia giận dữ pha lẫn tuyệt vọng.
Tất cả sáu người ngồi trên ghế sofa, im lặng, cảm xúc nặng trĩu. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hòa vào sự tĩnh lặng trong phòng, như nhắc nhở họ về Sunoo. Yang Jungwon nhìn chằm chằm vào Jay, đôi mắt chất chứa thất vọng. Jay thì chỉ cúi đầu, không dám nhìn ai, tâm trí trăn trở với những lời trách móc của Jungwon.
Park Sunghoon hướng ánh mắt ra ngoài, nỗi nhớ Sunoo lại ùa về. Lee Heeseung siết chặt tay, đau đớn khi nhớ về những kỷ niệm đã qua. Riki và Jaeyun cùng ngồi lặng lẽ, cảm giác hụt hẫng lan tỏa khắp không gian. Tất cả đều chìm trong nỗi buồn, không ai có thể tìm được lối ra
Cả sáu người cùng nhau ngồi lặng im, để nỗi nhớ và sự đau đớn của quá khứ nhấn chìm họ thêm một lần nữa. Giữa tiếng mưa bão, những kỷ niệm về Sunoo hiện ra, từng nụ cười, từng giây phút ngọt ngào và đầy yêu thương bên nhau.
___________________
Ba năm trước
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
LEE HEESEUNG!
Lee Heeseung
Lee Heeseung
( Tỉnh dậy ) Gì ...hả... Su.....Sunoo ? Em đến đây từ bao giờ thế ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Anh ăn tôi cho đã rồi giải vờ mất trí nhớ à , anh tồi quá rồi đó
Lee Heeseung
Lee Heeseung
Hả ?
Hết rồi nhé

Chap 2 ( 62 )

Lee Heeseung
Lee Heeseung
( Ngồi dậy , cố gắng nhớ lại ) Tôi..... có nói gì với em không ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Tỏ vẻ chán ghét ) không nói gì hết ! Tôi về đây , anh vẫn chứng nào tật đấy
Cậu khó chịu , bước từng bước nặng nhọc ra ngoài , đôi chân gần như không thể đứng vững , cứ run rẩy mà bán tường , còn hắn - hung thủ - chỉ biết cười trừ , nhưng may mắn rằng hắn là người tử tế nên vẫn xuống giường mặc bản thân đang trần trường mà bế cậu lên
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Hoảng hốt ) Này anh .... Anh tính làm nữa à ?
Lee Heeseung
Lee Heeseung
( đặt cậu lên giường ) Ngồi yên đây đợi tôi , lát tôi đưa em về
Anh nhanh chóng nhặt quần áo rơi vãi trên sàn rồi vào nhà vệ sinh , cậu ngồi bĩu môi , nói là chờ đợi nhưng tay vẫn bấm điện thoại nhắn tin cho Sunghoon , nội dung tin nhắn như sau
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Hoonie hyung!
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Em đang ở đâu ?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Sao bây giờ mới liên lạc cho anh ?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Em có bị làm sao không ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Em đang ở bar xxx
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Sao em lại ở đấy ?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Em trốn anh đi chơi hả ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Không , chuyện khó nói , anh đến đón em đi , em ở phòng vip 102
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Em làm rồi ?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Với ai ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Đại thiếu
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Chờ anh , anh đón em về
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Vâng
Sau khi nhắn xong , cậu cũng chuẩn bị đồ đạc rồi ra ngoài , đi nhẹ nhàng không tạo ra tiếng động gây sự chú ý
Ở bên dưới - ngoài quán bar
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Ôm người ) Lạnh quá , mới gần cuối mùa thu thôi mà , gió đông đã nổi rồi
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
( Đi đến ) Biết đông đến sao không mặc ấm ? ( Nói tiếng Hàn)
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Nhìn Blaze ) Chỉ là thời tiết đột nhiên chuyển lạnh , vẫn chưa kịp chuẩn bị thôi
Blaze thấy Sunoo co ro vì lạnh, môi tái nhợt và đôi vai run nhẹ. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ tháo chiếc áo khoác dài, dày dặn của mình, rồi khoác lên vai cậu một cách tinh tế. Lớp vải ấm áp bao trọn lấy Sunoo, dường như xóa tan từng cơn gió lạnh buốt.
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
(Giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự quan tâm không thể giấu.) Đừng để bản thân bị ốm
Ánh mắt anh dõi theo Sunoo, dịu dàng như chính cái khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy cậu. Từng đường nét trên gương mặt Sunoo như in sâu vào tâm trí Blaze, khiến anh chẳng thể nào dứt ra được
Nhưng cậu lại chẳng hay biết gì, chẳng nhớ gì, và chẳng nhận ra rằng, từ giây phút đó, trái tim Blaze đã nguyện ý hướng về cậu, âm thầm và kiên nhẫn.
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Nhà cậu ở đâu , tôi đưa cậu về
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Nhà sao ? Tôi không có nhà , tôi sống và làm việc ở Lee gia
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Lee gia sao ? Chắc hẳn cậu biết lục thiếu gia của nhà họ nhỉ
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Đỏ mặt) Dĩ nhiên là biết rồi
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
( Chú ý ) Tại sao nhắc đến cậu ta , thì mặt của cậu lại như quả cà chua vậy ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Tôi....( lúng túng )
Bíp bíp bíp
Bên kia đường, một chiếc ô tô hạng sang màu đen tuyền, với vẻ ngoài kiêu sa và quyền quý, đậu sừng sững. Chiếc xe thuộc loại hiếm có trên thế giới, và ở Hàn Quốc, chỉ có gia tộc Lee và gia tộc Choi mới sở hữu nó
Ngồi bên trong xe chính là Park Sunghoon và Park Jongseong, họ đến để đón Sunoo về. Khi thấy cậu đứng bên cạnh Blaze, cả hai không khỏi bừng lên cảm giác ghen tuông.
Đôi mắt Sunghoon ánh lên sự không hài lòng còn Jongseong thì không giữ được bình tĩnh, liên tục nhấn còi như muốn tách cậu ra khỏi Blaze càng nhanh càng tốt.
Không đợi thêm giây nào, Sunghoon bước xuống xe, gương mặt lạnh lùng. Anh sải bước nhanh chóng về phía Sunoo, đôi mắt chỉ dừng lại trên cậu mà hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Blaze
Khi đến gần, Sunghoon nhẹ nhàng nắm lấy vai Sunoo, kéo cậu về phía mình với một sự kiên quyết khó chối từ, như muốn đánh dấu chủ quyền, như muốn cho Blaze thấy rõ rằng Sunoo thuộc về anh.
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Hoonie hyung? Anh làm gì thế ?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
( Đôi mắt thoáng ánh lên vẻ sắc bén khi nhìn thoáng qua Blaze, ngầm truyền tải một thông điệp không thể nhầm lẫn ) Cậu ấy là của tôi
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
Đồng Hạo Nhiên (Blaze)
( hiểu ý rồi nhếch mày như trả lời lại câu nói đó của Sunghoon) Thì sao ?
Đoạn này là giao tiếp bằng mắt nha mọi người
Sunghoon kéo Sunoo nhanh chóng băng qua đường, đưa cậu lên xe rồi lập tức rời đi. Blaze vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo chiếc xe đang dần xa khuất. Một nụ cười nhếch lên trên môi anh, nhưng không ai biết được đằng sau đó ẩn giấu điều gì, trước khi anh cũng lặng lẽ quay bước.
Trong xe, Sunghoon không thể kiềm chế cơn tức giận âm ỉ trong lòng.
Ngay khi vừa đóng cửa xe, anh đã kéo Sunoo lại gần, không nói một lời, lập tức chiếm lấy đôi môi cậu trong những nụ hôn vội vã và đầy đam mê, như muốn xoá đi mọi dấu vết của ai khác.
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Bị anh hôn đến mức không thể phản kháng ) Khoan...... đã.... Chờ chút..... Ứm ưm
Sunoo gần như không kịp phản ứng, chỉ có thể ngỡ ngàng để anh chiếm lấy từng hơi thở.
Jongseong ngồi trước vô-lăng, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào gương chiếu hậu. Cảm xúc ghen tuông không thể che giấu khiến anh siết chặt tay lái, nhanh chóng đưa chiếc xe lướt đi, để về đến nơi, nơi mà cả ba người bọn họ sẽ có thời gian riêng tư để giải quyết những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Về đến Lee gia, Sunghoon ngay lập tức kéo Sunoo xuống căn hầm – nơi mà họ dành riêng để trừng phạt những người phạm lỗi. Jongseong bước ra sau, liếc nhìn những ánh mắt sợ hãi và tò mò của những người hầu và quản gia
Park Jongseong
Park Jongseong
( Chậm rãi ) Kim Sunoo đã phạm tội lớn. Trong lúc tôi trừng phạt cậu ta, không ai được phép bước vào hay can thiệp. Nếu không, người đó sẽ bị đánh năm trăm roi.
Nói xong, Jongseong nhanh chóng xuống tầng hầm và khóa kín cửa lại.
Sunghoon đặt Sunoo lên bàn, đôi tay mạnh mẽ bắt đầu xé áo của cậu một cách dứt khoát.
Anh bất đầu với việc sờ mó và nghịch ngợm ngực của cậu , nó đỏ ửng và cương cứng lên như hai hạt đậu đỏ nhỏ xinh , anh cũng không quên vuốt ve , âu yếm nó như một bảo bối
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Ưỡn lưng lên _ hai tay cố đẩy Sunghoon ra ) Đừng mà , từ từ đã , em..... Em không thể làm nữa đâu
Park Jongseong
Park Jongseong
Em tốt nhất là đừng nói câu đó một lần nữa nếu không muốn nhân hai tội của mình ( Hôn lấy môi cậu )
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Nhắm mắt _ tay cố gắng ngăn cản ) Ưm...ứm , ha....ứm
Tốc độ hôn của Jay ngày càng nhanh dần . Nếu Sunghoon thực hiện nụ hôn đó với vẻ nhẹ nhàng và trân trọng thì anh lại mạnh mẽ và thô bạo hơn rất nhiều
Hết

Chap 5 (65 )

ACME
ACME
Chap 3 , 4 có H+ Chap 4 mình viết trên Wattpad nick là ACME09 Chap 3 ib Facebook của mik nha
ACME
ACME
Vào truyện nào
_____________
Cậu chậm rãi mở mắt, cảm giác nhức mỏi len lỏi khắp cơ thể. Đặc biệt là vùng eo, như thể từng sợi cơ đều đang kháng cự mỗi khi cậu nhúc nhích
Ánh chiều tà rọi qua cửa sổ, soi vào căn phòng với sắc vàng nhạt ấm áp. Đã 4 giờ chiều, mà từ sáng đến giờ cậu chưa ăn uống gì
Dạ dày trống rỗng, kêu lên khe khẽ, nhưng cảm giác mệt mỏi khiến cậu chỉ muốn nằm yên một lúc
Cậu khẽ quay đầu, nhìn thấy gã đang ôm lấy eo mình, yên lặng ngủ bên cạnh. Không biết gã tỉnh dậy từ bao giờ, nhưng khi thấy cậu mở mắt, gã nhẹ nhàng mỉm cười
Ánh mắt gã dịu dàng, như thể chỉ cần nhìn cậu là cả thế giới trong mắt gã đã trọn vẹn. Khóe miệng cậu cong lên chút bướng bỉnh, rồi cậu quay mặt đi, cố giữ vẻ hờn dỗi
Ngay lúc đó, cậu bắt gặp ánh mắt của hắn . Hắn cũng đang nhìn cậu, nụ cười tỏa rạng trên gương mặt như muốn bao bọc cả thế giới chỉ vì một mình cậu
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Hai người nhìn ai cũng sảng khoái nhỉ
Park Jongseong
Park Jongseong
Dĩ nhiên rồi , rất thoải mái !
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Em không khoẻ sao ? ( nhìn cậu lo lắng )
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Em sao ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Thiếu điều muốn gãy hết khớp xương thôi ( Lườm hắn )
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Mệt đến vậy à ?
Park Jongseong
Park Jongseong
Em cũng vận động , bọn anh cũng vận động . Bảo bối , em mệt cái gì chứ
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Hai người đâm và một người bị đâm nó khác nhau hoàn toàn nhé
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Này , sao ở Lee gia em..... sao em lại né tránh bọn anh ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Em sợ
Park Jongseong
Park Jongseong
Sợ cái gì ? ( Cáu gắt )
Park Jongseong
Park Jongseong
Em là người của tôi thì sao lại phải sợ lũ hạ đẳng ấy ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Không phải
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Ý em là , em sợ những người khác bàn tán cũng sợ vị hôn thê của các anh.........
Park Jongseong
Park Jongseong
Làm người của Nhị thiếu tôi, em cứ ngang nhiên mà sống. Cả thiên hạ này ai dám ngu ngốc mà động vào người của tôi đâu em
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Nếu họ dám bàn tán những lời không hay về em , thì chỉ cần để tôi cắt lưỡi họ là được
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Gì đấy , anh là ảnh đế mà cũng dám làm vậy à ?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Chỉ cần là em , cái gì tôi cũng dám
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Anh là ảnh đế chứ không phải là người vô cảm , thấy người mình yêu chịu oan ức , thử hỏi xem anh có đau lòng không ?
Park Jongseong
Park Jongseong
Thế giới này vốn dĩ chưa bao giờ công bằng. Không có địa vị, chẳng khác nào mang sẵn thiệt thòi trên vai
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Im lặng )
Park Sunghoon
Park Sunghoon
( Ngồi dậy ) Nào đừng nói chuyện không vui nữa ! Anh đưa em đi tắm nhé bảo bối ( Nhìn cậu )
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Dang hai tay ra ) Em không dậy nổi ( nói vẻ nũng nịu)
Park Sunghoon
Park Sunghoon
( Đứng dậy _ bế Sunoo ) Cấm em né tránh bọn tôi
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Nói nhỏ ) Cứ né đấy
Park Sunghoon
Park Sunghoon
( Nhìn xuống ) Thích làm thêm à ?
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
Anh nghe thấy ?
Park Sunghoon
Park Sunghoon
Anh không điếc
Kim Seon Woo
Kim Seon Woo
( Bĩu môi )
Hắn đưa cậu vào nhà vệ sinh để tắm rửa. Trong khi đó, gã vươn vai, bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp rồi cũng chỉnh tề mặc lại quần áo , nhanh chóng bước xuống phòng khách.
Khi xuống tới nơi, vừa kịp nhìn thấy Jungwon từ cửa bước vào với vẻ giận dữ, tay cầm một xấp tài liệu có vẻ vô cùng quan trọng. Jake và Niki lặng lẽ đi sau, cả hai trông cũng đầy thắc mắc, không khỏi ngạc nhiên khi thấy Jungwon với nét mặt căng thẳng như vậy.
Park Jongseong
Park Jongseong
Có chuyện gì à ?
Nishimura Riki
Nishimura Riki
Tôi không biết
Sim Jaeyun
Sim Jaeyun
Chịu thôi , cậu ta gọi tất cả mọi người về .
Park Jongseong
Park Jongseong
Heeseung đâu ?
Lee Heeseung
Lee Heeseung
Tôi đây , các cậu đưa Sunoo về từ bao giờ ?
Park Jongseong
Park Jongseong
Lâu rồi
Yang Jungwon
Yang Jungwon
( vứt đống tài liệu đó lên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa )
Park Jongseong
Park Jongseong
Có chuyện gì mà mặt như đống phân thế ?
Yang Jungwon
Yang Jungwon
Im Hajung , là người đã bỏ bột tôm vào phần mì ý của Sunoo
Hết

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play