[ĐN Haikyuu] Ai Có Thể Cứu Em?
Chương 1
trước khi bắt đầu, tớ xin cảm ơn vì các bạn đã đọc bộ truyện này, tớ không chắc chắn là nó sẽ hay hoặc hợp gu với tất cả các độc giả
người ta có câu 9 người mười ý, còn tớ ý 11 nên dù cho các bạn không thích và đang cố góp ý cho tớ thì tớ xin cảm ơn, nhưng tớ không có làm theo đâu
tại tớ lười thôi à (◍•ᴗ•◍)
truyện của tớ có nhiều vụ nổ bing bang (màn quay xe) bất ngờ lắm nên cứ bình tĩnh và để tớ lái con thuyền này nhé, lật thuyền là lúc vụ nổ xảy ra nên nhớ đem đồ bảo hộ đầy đủ, an toàn vào nha
Vương Xuân Bằng - Bác Sĩ
thật sự...haiz, con bé xinh đẹp như một đoá hoa mà nỡ lòng nào lại bỏ rơi trong lúc nó đang nhập viện vậy..?
Kim Dương Dương - Y tá
bởi vậy người đời ta mới có câu nơi lạnh nhất là lòng người, nếu nhận ca phẫu thuật cho mấy người đó chắc lục phủ ngũ tạng đều là băng quá.
Vương Xuân Bằng - Bác Sĩ
tiếc cho một cô gái đẹp, bây giờ chỉ chờ đợi ngày con bé tỉnh lại thôi bà Dương à..
Kim Dương Dương - Y tá
tôi khá mong con bé tỉnh lại đấy! cũng 2 năm rồi vẫn chưa được cùng con bé phân loại thuốc nữa../sống mũi cay cay/
Vương Xuân Bằng - Bác Sĩ
khà khà~ không có khóc đấy nhé, con bé sẽ không vui đâu bà Dương! /vỗ vai/
Kim Dương Dương - Y tá
tôi biết, bác sĩ Bằng cũng đừng có khóc đấy nhé!
Vương Xuân Bằng - Bác Sĩ
tôi đây đã là người đàn ông trưởng thành, cớ sao lại khóc chứ hả? /cười/
Kim Dương Dương - Y tá
tôi mong ông sẽ không nuốt lời!
Vương Xuân Bằng - Bác Sĩ
tôi làm sao mà nuốt lời được chứ! Khà khà!
Lại là mơ... giấc mơ tẻ nhạt này cớ sao lại lập đi lập lại mãi vậy?
Tôi chán ngáy với cái không gian bốn bể đều là màu đen rồi, tha cho tôi được không vậy..?
Phịch - Nó ngồi bẹp xuống sàn, đôi mắt đen láy lại một lần nữa liếc quanh qua từng ngóc ngách của căn phòng sáu bức tường trên dưới bên đều là màu đen
Khung mặt đờ đẫn chẳng có lấy nổi một biểu cảm, nó một lần nữa cuộn tròn mình nằm dưới sàn đen lạnh lẽo, cơ thể nó trần như nhộng..chả có nổi tấm vải che thân
Nó không biết mình đang ở đâu, không biết mình còn sống hay không..nó chỉ cảm thấy mình đang dần chết trong giấc mơ của chính nó, một giấc mơ liên tục xuất hiện trong 2 năm qua.
Đôi lúc, nó tự dằn lòng hỏi rằng tại sao giấc mơ nào cũng là màu đen? Tại sao không phải là một màu nào đó khác cơ chứ..? Biểu cảm của mình dường như bị nó lấy đi hết rồi..
Mình có thật sự đang sống không?
Nó chờ đợi, mong muốn có ai đó đáp lại nó, mong muốn có ai đó xuất hiện và trò chuyện với nó...nó muốn nghe cuộc sống của người đó ra sao, có vui không? có màu sắc rực rỡ của mặt Trời..hay mặt Trăng không?
Tại sao...-tại sao không ai trả lời tôi vậy?
Trả lời tôi đi mà..tôi muốn nghe, tôi hứa sẽ lắng nghe mà?
Tôi hứa sẽ không phạm lại lỗi lầm đó nữa đâu, xin ngươi..hãy kể cho tôi nghe cuộc sống đầy màu sắc ngoài kia đi..
Tôi muốn được sống, sống khi thấy được ánh nắng mặt Trời mà em ấy hay kể cho tôi nghe, sống khi được đi dạo dưới màn đêm được mặt Trăng soi sáng...
Tôi-..con xin lỗi mà..đừng nhốt con nữa, cha ơi..c..con đói lắm, con muốn được ngủ giường êm như em, con muốn được cha cưng chiều như em, con muốn..m-
Con muốn mọi thứ của em..
Tại sao cha lại làm vậy với con..? Con là con gái của cha, con là người mà cha đã từng cưng chiều rất nhiều mà!?
Con không trách em..cũng chả phải mẹ, con trách cha, trách cha nhốt con lại, trách cha giết đoá hoa con luôn muốn hướng đến, luôn muốn học hỏi theo
Ngàn lần con trách cha...sao cha lại giết mẹ? Sao cha lại che giấu? Sao cha lại hành hạ con? Sao cha lại nhốt con? Con đã làm hoàn thành tất cả thứ cha muốn rồi cơ mà?!
Vậy thì hãy cho con cơ hội sửa lỗi và làm lại đi chứ!? Bao nhiêu lần cha đều tha thứ cho cái sai của em, tại sao còn con thì không..?
Học tập..cha muốn con đạt hạng nhất toàn khối - con đã làm được, cha muốn con đạt hạng nhất toàn trường - con cũng đã làm được, cha muốn con đạt hạng nhất toàn tỉnh - con cũng đã làm được!
Cha muốn con phải ngoan ngoãn và nghe lời, muốn con phải chăm chỉ việc nhà, bếp núc - con đều đã làm được.
Nhưng đổi lại thì được gì cơ chứ? Tấm bằng khen, huy chương vàng, nấu ăn ngon, con đã làm được, đó là thành tựu mà cha muốn con làm!
Rồi đổi lại chỉ là một ánh nhìn, nó thì nói lên được điều gì vậy..? Cảm xúc yêu thương, khen ngợi ở trong đó? Con chẳng thấy gì cả, nó chỉ là một màu đen...
Chát! - Nó tự tát mạnh vào mặt của mình, đôi tay nó đỏ ửng lên.. nhưng nó lại không cảm thấy đau hay rát gì cả, chuyện này là sao chứ?
Cốc cốc cốc - Tiếng gõ phát ra từ 1 trong 6 bức tường nào đó, nó không thể đoán được.. nhưng nó vui mừng vì đã có ai đó muốn nói chuyện với nó rồi!
A-..ai vậy? Ra đây trò chuyện với tôi đi, tôi hứa sẽ lắng nghe. - Nó cười, một nụ cười điên dại..
chữ nhiều quá...các độc giả chắc không đọc hết tất cả đâu, thừa biết sẽ đọc lướt qua loa thôi mà.
nhưng nếu không đọc chương này.. chương sau hỏi lại là xoá bình luận nha
dỡn á trời ơi, ai đâu mà xóa thiệc đâu đúng hong?
9 người mười ý nên khó mà chấp nhận hết nhỉ
Chương 2
Ai đang ở đó vậy..? Ra đây đi mà, tôi hứa sẽ lắng nghe..-đ..đừng im lặng với tôi như vậy..chứ
Âm thanh giọng nói của nó phát ra vang vọng qua lại trong không gian, rõ ràng nó nghe thấy tiếng gõ của ai đó... nhưng tại sao lại không có ai trả lời lại nó?
Nụ cười của nó vụt tắt, nó ngồi dậy, những ngón tay đan lấy nhau..nó bắt đầu cắn móng tay, nó biết nếu nó làm gì trong không gian này, nó đều sẽ không cảm thấy đau
Nó cứ cắn...cắn mãi những móng tay của nó, cắn đến khi không còn gì, cắn đến khi chảy máu..cắn cho đến khi không còn móng tay.
Tách tách - Những giọt máu đọng lại trên đầu ngón tay của nó rồi chậm rãi gieo mình xuống sàn đen..
Cốc cốc - Tiếng gõ ấy lại vang lên, nó ngưng việc cắn móng tay lại, dương mắt nhìn về một góc ở trên của bức tường..
Nó vui vẻ khôn siết, nó tự hỏi đã bao lâu nó không được nhìn thấy ánh sáng rời nhỉ?
A-..ánh sáng? Kia thật sự là ánh sáng..?
Đẹp..đẹp quá, thì ra ánh sáng trong lời của em ấy là như thế này..
Nó mỉm cười, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi góc tường đang bắt đầu nứt ra, từng mảnh tường rơi xuống..
Thứ nó nhìn thấy còn quan trọng hơn cả ánh sáng, đôi mắt nó mở to, nhìn người xuống hiện sau bức tường ngần ấy năm..
Thiên thần đến để đón mình sau..?
Bịch bịch bịch - Nó bò về phía người đang dần xuất hiện phía sau vết nứt của bức tường..
Người ấy đã xuất hiện rồi.. thật xinh đẹp làm sao, vẻ đẹp của sự tinh khiết mà nó không thể tả được.
Sakawa Kiyo
Thật sự là mẹ rồi..a /cười/
ㅤ
Ta không phải mẹ của con, cô bé à
Sakawa Kiyo
Chỉ có mẹ mới nhớ tên của con, mẹ đừng nói dối nữa..
ㅤ
ta là thần.., chẳng phải mẹ của con, Kiyo
Sakawa Kiyo
người có thể là thần gì cơ chứ? Tôi có đang hoang tưởng không vậy?
ㅤ
linh hồn của con sắp cận kề cái chết, ta xuất hiện mục đích chỉ để cho con một cuộc sống mới..
Sakawa Kiyo
cuộc sống mới sao?..Nó sẽ có ánh sáng của mặt Trời hay mặt Trăng đúng không?
Sakawa Kiyo
tôi sẽ được yêu thương chứ..?
Sakawa Kiyo
sẽ không bị nhốt nữa đúng không..? Người trả lời tôi đi..
ㅤ
con sẽ có tất cả, sẽ có người mang yêu thương đến cho con..
ㅤ
cuộc sống qua, đã khó khăn cho con rồi, ta hứa.. cuộc sống mới này của con sẽ tốt hơn vạn lần
ㅤ
ta sẽ luôn ở bên con, lúc nào cũng sẽ dõi theo con đường con đi, Kiyo
ㅤ
đừng suy nghĩ nhiều nhé? Có chuyện gì hãy nói cho ta, ta sẽ lắng nghe cuộc sống mới của con như thế nào
Sakawa Kiyo
/ứa nước mắt/ ng-.. người
Sakawa Kiyo
sao người lại dịu dàng như vậy chứ..? Chắc chắn con không hoang tưởng đâu nhỉ- nhưng..đây là mơ mà?
ㅤ
đúng, đây là giấc mơ của con. Sau khi giấc mơ này biến mất, đồng nghĩa với việc con đang sống cuộc sống của con, một cuộc sống hoàn toàn mới
Sakawa Kiyo
biến mất? V.. vậy người sẽ biến mất luôn sao..?
Sakawa Kiyo
không được! Người phải ở lại với con chứ..
ㅤ
mọi bước đi của con, mọi thứ con làm trong cuộc đời của con, ta đều dõi theo
ㅤ
ta luôn luôn ở bên con, không bao giờ có việc ta sẽ bỏ rơi con..ta hứa.
ㅤ
mỗi tối, con đều có thể gặp ta, nói với ta những điều mà con đã trải qua nếu con muốn
Sakawa Kiyo
n-.. nhưng bằng cách nào..?
Sakawa Kiyo
con thậm chí còn không biết tên của người..
ㅤ
đúng thật nhỉ.., ta không có tên
ㅤ
con có thể tự mình đặt tên cho ta, Kiyo bé nhỏ.
Sakawa Kiyo
con đặt tên cho người sao..-?
ㅤ
đúng, con có thể đặt tên cho ta.
Sakawa Kiyo
A-..ư, Ma..Mahina!
Sakawa Kiyo
Mahina.. người là mặt Trăng của con
Mahina
cái tên thật đẹp, cảm ơn con, Kiyo bé nhỏ..
Mahina
..đến lúc rồi, Kiyo à
Mahina
chúc con ngủ ngon, Taichi bé nhỏ của ta.
Sakawa Kiyo
Taichi- ? Là ai cơ chứ..
Sakawa Kiyo
mẹ nói như vậy là sao..?
Sakawa Kiyo
mẹ- mẹ đi đâu vậy chứ!?
Bức tường dần dần được phục hồi lại, ánh sáng, người mẹ của nó dần biến mất ngay trước mắt nó
Nó đứng dậy và chạy theo trong vô vọng, không gian dường như không có điểm dừng, nó chỉ biết gọi tên người rồi cố chấp chạy về phía trước..
M-..mẹ hứa sẽ không biến mất mà..?
Mẹ nói dối.. Tất cả đều là nói dối!
Nó ngất đi, và rồi câu chuyện từ đây mới bắt đầu.
Chương 3
tui nghịch phần làm thiệp của mangatoon đó
Ánh nắng của bình minh nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, khung cảnh mặt Trời đang dần ló dạng sau những đám mây trắng xinh đẹp
Hình hài chàng trai trẻ nằm cuộn tròn trong chiếc chăn cừu bông màu trắng ấm áp mà không hay biết trời đã sáng ~
Nó cựa mình, dần dần tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon
Mơ hồ tỉnh dậy, nó mở mắt ra thì mới hay biết đây chẳng phải bệnh viện, cũng chẳng phải là căn phòng ngủ của nó
Sawaka Taichi
ư-... ánh nắng..?
Nó dụi mắt, bước xuống giường và nhìn bản thân đang phản chiếu trong gương
Sawaka Taichi
đẹp trai...ư wtf!?
Sawaka Taichi
a-..ai đây!? /hoàn hồn/
Sawaka Taichi
ơ ơ ơ??? Gì thế? Này là mình mà..?
Nó hoảng loạn vô cùng, ai lại chẳng bất ngờ khi đột nhiên bị ngất đi rồi thức dậy thấy cơ thể của mình là một chàng trai đâu..
Sawaka Taichi
từ từ nào...
Sawaka Taichi
vậy là../vạch áo lên/
Sawaka Taichi
.../thả áo xuống/
Sawaka Taichi
/ngước lên nhìn gương/
Sawaka Taichi
cơ thể này hoàn hảo tuyệt vời..!
Sawaka Taichi
khà khà khà! Yêu mẹ Mahina nhấttt!
Trước khi còn là Sakawa Kiyo - Mong ước duy nhất là trở thành một chàng trai hoàn hảo. Và bây giờ là Sawaka Taichi - Một chàng trai siêu cấp hoàn hảo.
Bịch! - Tiếng động thứ gì đó vừa rớt xuống..
Enatsu Shinji
/ngủ lăn rớt xuống giường/
Enatsu Shinji
ư huhu.. giấc mơ đẹp của mình..
Nó đứng dậy, lấy tay phủi phủi đít quần mặc dù nó không dính bụi gì cả
Enatsu Shinji
ê khoan khoan..dừng lại một chút
Enatsu Shinji
/đang nhớ lại/
Enatsu Shinji
ồ! /đập tay/
Enatsu Shinji
vậy là Astrid đã cho mình cuộc sống mới ~
Enatsu Shinji
may là chị ấy không nói dối, hehe~
Fujimura Asahi
mắt kính mắt kính..
/mò mẫn khắp giường/
Fujimura Asahi
đâu mất rồi..? /mở mắt ra/
Fujimura Asahi
ể-? Sao-..sao mắt mình nhìn rõ thế!?
Nó bật dậy rồi bước nhanh vào nhà vệ sinh, nó hoảng hốt khi thấy hình ảnh đang chiếu ở trong gương là một chàng trai.. không phải nó
Fujimura Asahi
th-.. thật sự luôn?
Fujimura Asahi
mẹ Venessa đã giữ lời hứa..
Bịch bịch bịch - Nó từ từ bước xuống từng bậc của cầu thang, vẻ ngoài của nó trông rất điển trai, nhưng sâu trong tâm.. nó chỉ muốn đi ngủ thêm vì lâu lắm rồi nó mới được ngủ một giấc ngon như vậy sau 2 năm qua.
Nhưng sau khi nó đã lật tung cái phòng ngủ của nó lên và tìm thấy một cuốn nhật ký kèm theo một tấm thẻ - có thể gọi tạm là thẻ ghi thông tin như tên, tuổi, ngày sinh vân..vân (giống CCCD ấy)
Tóm tắt cái nhật ký thì nó biết được là cái người mà linh hồn nó đang ở là Sawaka Taichi, người này có mua cuốn nhật ký rồi cũng có viết đó, mà viết có bốn dòng thôi
Sawaka Taichi
*chắc phải đi khám phổi thôi..mà chữ xấu dữ vậy..?*
Kèm theo tấm thẻ, trên đó có ghi tuổi là 16, đồng nghĩa với việc hôm nay là ngày nhập học năm nhất mà ông anh chết ngay lúc 1 giờ sáng..
Quay lại với bây giờ, nó ngáp ngắn ngáp dài bước xuống cầu thang, mắt nó mở lên thì thấy có người đang ngồi trên ghế sofa.
Nó không nói hay thắc mắc gì cả, chỉ đi xuống và ngồi kế bên..
Agawa Masato
chịu dậy rồi đó hả, nhóc Taichi?
Sawaka Taichi
/nhìn lại/ *Taichi quen ông này hả..?*
Sawaka Taichi
anh là ai vậy..?
Agawa Masato
ơ hay? Chúng ta sống với nhau 16 năm rồi đấy nhóc con, anh Masato này!
Sawaka Taichi
/hoàn toàn không biết/
Agawa Masato
Tch..*nhìn cái mặt là biết không nhớ mình rồi..*
Agawa Masato
*hay là mình nói sai? Đâu có đâu, trong giấy nó ghi rõ ràng vậy mà..? Hay Masato nó bịp mình à!?*
Agawa Masato
Agawa Masato, anh với nhóc cùng từ khu nhi viện ra đấy..
Agawa Masato
không nhớ anh thật luôn à?
Sawaka Taichi
/lắc lắc đầu/
Agawa Masato
/buồn nên khóc/
Enatsu Shinji
à rế? Mình đoán đúng rồi nè~
Sawaka Taichi
/ngoái đầu lại nhìn/
Sawaka Taichi
*..ai nữa vậy?*
Enatsu Shinji
/nhìn thấy nó/ ể!
Enatsu Shinji
Taichi-channnn!
Shinji chạy nhanh về phía nó rồi ôm chặt lấy nó không buông, lại còn dụi vào tóc của nó.
Sawaka Taichi
anh.. là ai nữa vậy?
Enatsu Shinji
/đơ/ anh là Shinji, người sống với em 16 năm rồi đó!
Enatsu Shinji
em phải nhớ người anh này chứ! Taichi-chan àaa!
Agawa Masato
*..sao nghe nó giống giống mình vậy ta?*
Fujimura Asahi
có chuyện gì mà ồn ào vậy..? Masato, Shinji?
Fujimura Asahi
/xuất hiện ngay sau lưng/
Enatsu Shinji
Asahi à! Taichi-chan không nhớ tôi là ai hết cả!!
Agawa Masato
em ấy còn chẳng nhớ cả tôi..
Agawa Masato
Taichi làm tôi buồn../suy sụp/
Fujimura Asahi
... /bước lại gần phía sau Taichi/
Fujimura Asahi
/nâng mặt nó ngửa lên nhìn anh/
Fujimura Asahi
*dễ thương..* /hun cái chụt lên trán nó/
Enatsu Shinji
ể!? /nhìn thấy/
Agawa Masato
Asahi, cậu dám ăn đậu hũ à!? /cáu/
Sawaka Taichi
*.. chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play