Tên: Ta Đã yêu nàng từ bao giờ?
Cp chính: Đỗ Hi Nhiễm x Hồ Lam Nhã
Cp phụ: Đinh Cẩm Băng x Hồ Chi An,....
Các nhân vật phụ:Lãnh Thiên;Tử Sâm....
Thể loại: bách hợp, cổ đại, huyền huyễn, tu tiên, trọng sinh, ngược, ngọt, HE
Một người là tam sư muội cửu vĩ Hồ vì lời hứa với mẫu thân lúc nào cũng bảo vệ muội muội dù bằng bất cứ giá nào và luôn muốn tu luyện để có thể mạnh hơn để bảo vệ gia đình và người mình yêu.
Còn một người là đại sư tỷ lạnh lùng rất câm ghét yêu ma vì gia đình đã bị yêu quái giết chết, luôn không thích tỷ muội nàng. Luôn có ác cảm với nàng xa lánh hay tỏ thái độ khó chịu khi nàng lại gần.
Một người là yêu còn một người lại mang trong lòng mối thù với yêu quái. Vậy mối tình này sẽ đi về đâu đây.
Nhã Bảo Bảo:"Đại sư tỷ món này ngon lắm nè sư tỷ ăn không".
Hi Nhiễm:"Ngươi tự mình mà ăn đi ta không rảnh".
...----------------...
Nhã Bảo Bảo:"Nhiễm nhi món đó là món mới muội mới làm đó tỷ thử có hợp với khẩu vị của tỷ không".
Đỗ tự vả Hi Nhiễm:"Rất ngon muội làm món nào cũng ngon hết".
Bộ tiểu thuyết đầu tay nên có gì sai sót mong mọi người thông cảm viết vì sở thích riêng thôi. Tất cả tình tiết trong truyện chỉ là hư cấu. Mình viết hơi nghiên về kiểu phong cách thời xưa trung quốc. Lời nói cuối cùng mong các bạn ủng hộ.
Ai không thích thể loại này thì có lướt qua, nếu có lỡ đọc mà không thích á thì có thể thoát ra đọc truyện khác. Khuyến cáo không để lại những bình luận tiêu cực về thể loại này.
Núi U Sơn bao phủ trong làn sương mù dày đặc, giữa cảnh vật hoang vu, một ông lão tóc hoa râm, lưng đeo giỏ thuốc, chậm rãi tiến vào. Càng đi sâu, cây cối càng rậm rạp, bầu không khí trở nên âm u và lạnh lẽo hơn. Dân làng đồn rằng trong núi có nhiều dã thú ăn thịt người, không ít kẻ đã bỏ mạng tại đây, vì thế nơi này được gọi là U Sơn.
Hôm nay, dù biết rõ nguy hiểm, ông lão vẫn phải mạo hiểm tiến vào. Ông là một đại phu có tiếng trong thôn, dạo gần đây, thôn làng bùng phát dịch bệnh lạ. Sau nhiều đêm nghiên cứu, ông đã điều chế được phương thuốc, nhưng vẫn thiếu một vị thảo dược quý hiếm chỉ mọc ở những nơi âm u nhất và U Sơn chính là lựa chọn duy nhất.
Sau một hồi băng qua lớp cây cỏ rậm rạp, trước mắt ông hiện ra một bụi cây lớn chặn đường. Không chần chừ, ông rút con dao nhỏ từ trong giỏ, cẩn thận chặt bớt cành lá để mở lối. Khi bước vào trong, cảnh tượng trước mắt khiến ông không khỏi kinh ngạc một vực thẳm sâu hun hút. Phía dưới là một rừng đào rộng lớn, cánh hoa hồng nhạt bay lượn trong không trung như tiên cảnh. Giữa rừng đào, một tòa nhà trang nhã tọa lạc, cửa lớn vẫn đóng chặt, tựa như đã rất lâu không có ai ghé thăm.
Ông lão thoáng ngỡ ngàng, thầm nghĩ:
"Không biết gia đình phú hộ nào lại chọn nơi rừng núi hiểm trở này để sinh sống? Hẳn là người từ nơi khác đến... hoặc có lẽ là ẩn sĩ lánh đời?"
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị gạt bỏ. Dù là ai, cũng chẳng liên quan đến ông. Quan trọng hơn hết vẫn là tìm thảo dược.
Ông quay người rời đi, không hề hay biết rằng, từ dưới vực sâu, một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên
"Mẫu thân, phụ thân! Tỷ tỷ! Nhã Nhi vừa bắt được một con gà rừng! Mọi người có thấy Nhã Nhi giỏi không?"
Từ trong tòa nhà, một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi, bụng đã nhô cao vì mang thai, mặc y phục xanh nhạt dịu dàng mở cửa bước ra. Gương mặt nàng tuy nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương.
"Nhã Nhi, con chạy đi đâu từ sáng tới giờ? Mẫu thân lo lắng lắm đấy."
Bé gái đứng trước mặt nàng chỉ khoảng năm tuổi, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn sáng ngời nhưng có một điểm đặc biệt mắt nàng đỏ như hồng ngọc, mái tóc dài trắng như tuyết. Dù ngoại hình có chút kỳ lạ, nhưng phối hợp với gương mặt bầu bĩnh và đôi môi hồng chúm chím, trông nàng chẳng hề đáng sợ, ngược lại còn vô cùng đáng yêu.
Hồ Lam Nhã cười rạng rỡ, hai tay nhỏ bé vẫn nắm chặt con gà rừng, hí hửng nói:
"Con bắt gà để bồi bổ cho mẫu thân và tiểu muội muội! Mẫu thân có thấy Nhã Nhi ngoan không?"
Hồ Nương bật cười, dịu dàng xoa đầu con gái.
Nhưng trước khi Hồ Lam Nhã kịp nhào vào lòng mẫu thân, một cánh tay vững chãi đã kéo nàng lại.
"Tiểu quỷ, mẫu thân con đang mang thai, con không thể tùy tiện nhào vào như vậy đâu."
Người đàn ông trung niên bên cạnh nàng lên tiếng. Dù trên mặt đã có vài nếp nhăn nhưng vẫn giữ được vẻ anh tuấn năm xưa. Giọng điệu của ông nghiêm túc nhưng trong mắt lại chứa đầy yêu thương.
"Ò..." Hồ Lam Nhã bĩu môi. "Vậy phụ thân ôm Nhã Nhi đi!"
Nàng giang hai tay nhỏ xíu ra đòi ôm, nhưng Hồ Kiếm chỉ cười, cố tình khoanh tay, giả bộ từ chối.
"Suốt ngày chỉ biết làm nũng, không ôm!"
Hồ Lam Nhã giậm chân, hai má phồng lên như bánh bao nhỏ, chu môi ra giận dỗi:
"Phụ thân xấu xa!"
Hồ Kiếm bật cười ha ha, cuối cùng vẫn chịu thua, đưa tay ôm nàng vào lòng.
"Thôi thôi, phụ thân đầu hàng! Nhã Nhi làm nũng là giỏi nhất!"
Hồ Nương đứng bên cạnh lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên khi nhìn hai cha con trêu đùa.
Đúng lúc đó, từ trong nhà, một thiếu nữ khoảng mười ba tuổi bước ra, trên tay bưng một khay đồ ăn.
"Tới giờ ăn sáng rồi!"
Hồ Yến Chi đặt khay xuống bàn.
Bữa sáng hôm nay là cháo nấm nóng hổi. Cả nhà quây quần bên bàn ăn, không khí ấm áp, yên bình. Sau khi ăn xong, Hồ Yến Chi dọn dẹp chén bát.
Chưa kịp đi vào bếp, giọng nói líu ríu của Hồ Lam Nhã đã vang lên:
"Tỷ tỷ! Muội muốn ăn bánh quế hoa!"
"Được, một lát nữa tỷ làm cho muội."
Hồ Lam Nhã chớp mắt, đột nhiên nói:
"Muội cũng muốn học làm bánh quế hoa!"
Hồ Yến Chi nhìn muội muội nhỏ bé, nhướng mày:
"Muội có chắc là mình làm được không đấy?"
"Đừng xem thường muội! Chỉ cần muội muốn học, cái gì cũng làm được hết!"
Hồ Yến Chi bật cười, khẽ xoa đầu nàng:
"Rồi rồi, Nhã Nhi giỏi nhất! Lát nữa tỷ sẽ chỉ cho muội, làm thật nhiều bánh quế hoa cho muội ăn, chịu không?"
Hồ Lam Nhã gật đầu lia lịa.
Bên cạnh, Hồ Kiếm uống một ngụm trà, giọng trầm ổn:
"À đúng rồi, Yến Chi, lát nữa con hầm con gà rừng này làm canh cho cả nhà nhé."
"Dạ, con biết rồi."
"Nhớ nấu dư một phần, hôm nay Lãnh Thiên sẽ qua đây."
"Vâng, phụ thân."
Ánh nắng buổi sáng chiếu qua tán lá, rừng đào nhẹ nhàng lay động theo gió. Nhìn từ bên ngoài, đây có vẻ như là một gia đình bình thường, sống êm đềm trong thâm sơn cùng cốc.
Nhưng sự thật thì không bọn họ đều là hồ yêu.
Hồ Kiếm và Hồ Nương là một cặp vợ chồng yêu hồ, một người là hỏa hồ mạnh mẽ, người kia là tuyết hồ cao quý. Cả hai đều đã tu luyện đến tám đuôi, nhưng trong tộc, chỉ có nữ giới mới có thể đạt đến cảnh giới cửu vĩ. Hồ Nương vốn là tam công chúa của hồ tộc, nhưng sau khi cùng Hồ Kiếm nên duyên, họ đã lựa chọn rời khỏi tộc để sống một cuộc đời bình dị.
Bọn họ có hai người con gái. Hồ Yến Chi, tỷ tỷ lớn hơn, thừa hưởng huyết mạch của phụ thân, là một hỏa hồ tính cách phóng khoáng, mạnh mẽ. Còn muội muội Hồ Lam Nhã thì giống mẫu thân hơn, là một tuyết hồ mang vẻ ngoài ôn nhu nhưng bên trong lại kiên cường. Đặc biệt, khi vừa sinh ra, Hồ Lam Nhã đã là một cửu vĩ hồ điều chưa từng có trong lịch sử hồ tộc.
Vì không muốn nàng phải gánh vác sứ mệnh trở thành người lãnh đạo tộc hồ, cha mẹ đã đưa nàng rời khỏi nơi đó, sống ẩn mình trong một vùng núi hoang vắng. Họ chỉ muốn nàng được lớn lên hạnh phúc, không bị bó buộc bởi những quy tắc hay trọng trách nặng nề.
...----------------...
Trời chiều dần ngả sang màu hoàng hôn, những tia nắng cuối ngày xuyên qua kẽ lá, hắt lên sân đá những bóng hình lốm đốm. Trong không gian thoảng mùi cỏ cây sau cơn mưa nhẹ, hòa lẫn với hương thơm ngọt ngào của bánh hấp và canh gà hầm từ căn bếp nhỏ.
Từ trong bếp, một tiểu cô nương nhỏ nhắn chạy vụt ra, mái tóc trắng dài buộc hờ bằng một sợi dây lụa xanh, đôi mắt to tròn sáng rực như vì sao. Nàng cầm trên tay một dĩa bánh còn bốc khói nghi ngút, đôi má phúng phính ửng hồng vì hơi nóng.
"Tỷ tỷ thấy chưa!" Hồ Lam Nhã cười rạng rỡ, ánh mắt đầy tự hào. "Muội nói là muội làm được mà!"
Hồ Yến Chi, tỷ tỷ của nàng, đứng cạnh bếp, vẫn còn đeo tạp dề. Nàng nhìn muội muội nhỏ bé trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Rồi rồi, ta tin rồi! Tiểu Nhã của ta giỏi nhất!"
"Tất nhiên là vậy rồi!" Hồ Lam Nhã hất cằm kiêu ngạo, hai tay chống nạnh như vừa lập được đại công.
Hồ Yến Chi chỉ cười, xoa nhẹ đầu muội muội rồi nhấc nắp nồi, mùi thơm của canh gà hầm lan tỏa khắp phòng. Nàng khuấy nhẹ, đôi mắt hổ phách ánh lên vẻ dịu dàng.
"Được rồi, giỏi nhất của ta, canh gà đã hầm xong. Muội mau bưng ra cho mẫu thân đi."
Hồ Lam Nhã hí hửng định chạy đi, nhưng rồi khựng lại, xoay người, đôi mắt đảo tròn.
"À mà… tỷ tỷ, muội có thể ăn trước được không?"
Hồ Yến Chi bật cười, chống nạnh nhìn muội muội. "Muội đúng là một hài tử ham ăn mà!"
"Muội không có ham ăn đâu!" Hồ Lam Nhã chu môi, hai tay ôm lấy má, như muốn che giấu sự thật.
Hồ Yến Chi nhìn bộ dạng ấy lại càng buồn cười, tiện tay chọc chọc lên đôi má phúng phính. "Muội xem đi, hai má của muội tròn như vậy, không phải do ham ăn mà thành sao?"
"Không phải mà!" Hồ Lam Nhã kêu lên, giãy khỏi tay tỷ tỷ, rồi xoay người chạy vọt ra ngoài.
"Muội không thèm ăn canh gà nữa! Tỷ tự mà bưng đi, muội không bưng đâu!"
Hồ Yến Chi nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia, bật cười, lắc đầu bất lực, rồi cũng bưng khay canh đi ra sân.
...----------------...
Ngoài sân, một bàn đá được đặt dưới gốc cây cổ thụ, tán cây xòe rộng che phủ cả khoảng sân nhỏ. Ánh hoàng hôn len qua từng kẽ lá, phủ lên cảnh vật một lớp ánh sáng vàng cam ấm áp.
Hồ Kiếm và Hồ Nương đang ngồi đối diện nhau, trò chuyện với một nam nhân vận bạch y. Người này có khí chất thanh tao, gương mặt tuấn tú mang nét ôn hòa, tóc búi cao một phần, phần còn lại thả xuống bờ vai, từng sợi tóc khẽ bay theo gió. Bộ y phục trắng có hoa văn thiêu chỉ vàng càng tôn lên vẻ ngoài tiên phong đạo cốt của hắn.
Hồ Lam Nhã vừa chạy ra sân, thoáng thấy nam nhân kia, đôi mắt nàng liền sáng rực, hai chân nhỏ nhắn chạy vọt tới, nhào vào lòng hắn.
"Lãnh Thiên thúc thúc!"
Lãnh Thiên ôm lấy tiểu cô nương nhỏ bé, ánh mắt đầy yêu thương, giọng nói mang theo ý cười. "Tiểu Nhã hôm nay vui vẻ như vậy, lại có chuyện gì đáng khoe sao?"
Hồ Lam Nhã hất mặt, ánh mắt lấp lánh tự hào. "Hôm nay con tự mình bắt gà cho mẫu thân bồi bổ đó! Thúc thấy con có giỏi không?"
Lãnh Thiên cười, xoa nhẹ đầu nàng. "Tiểu Nhã của chúng ta lợi hại quá đi!"
"Vậy thúc có mang kẹo hồ lô cho con không?" Hồ Lam Nhã nghiêng đầu, mắt trông mong.
Lãnh Thiên giả vờ trầm ngâm một lúc, rồi từ trong tay áo lấy ra một xâu kẹo hồ lô, lắc lắc trước mặt nàng. "Tất nhiên là có rồi. Sao có thể quên được chứ?"
"A! Đa tạ thúc thúc!" Hồ Lam Nhã vui sướng nhận lấy, cười híp cả mắt, nhanh chóng cắn một miếng, vị ngọt xen lẫn chua tan chảy trên đầu lưỡi.
Hồ Kiếm và Hồ Nương nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi khẽ nhếch lên.
Lãnh Thiên, người này, là bằng hữu lâu năm của Hồ Kiếm. Nhưng không ai biết, mối quan hệ này lại bắt đầu từ một trận chiến đầy hiểu lầm…
...----------------...
Nhiều năm trước, trong một thôn nhỏ nơi biên giới, Lãnh Thiên được giao nhiệm vụ tiêu diệt yêu quái gây hại. Khi đến nơi, hắn chỉ thấy một yêu hồ tóc bạc đứng giữa con đường, trên tay là thanh kiếm còn vương máu, phía sau hắn, xác một người nằm bất động.
Lãnh Thiên không chút chần chừ, vung kiếm lao tới.
"Yêu nghiệt to gan, dám giết người bừa bãi! Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!"
Hồ Kiếm nhíu mày, xoay người vung kiếm đỡ lấy công kích. "Tên đạo sĩ kia, ngươi không xem xét rõ ràng đã động thủ sao?"
"Không cần xem xét! Người chết ngay trước mặt ngươi, ngươi còn chối cãi gì nữa?"
Kiếm quang lóe lên, cả hai lao vào nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều mang sát khí lạnh lẽo. Hồ Kiếm phòng thủ vững vàng, nhưng Lãnh Thiên tu tiên đã lâu, thực lực không thể xem thường.
Đúng lúc ấy, một nhóm người dân chạy ra từ trong nhà, vội vàng quỳ xuống trước Lãnh Thiên.
"Đạo trưởng! Ngài hiểu lầm rồi! Chính vị tiên sinh này đã giết con yêu quái kia để cứu chúng ta!"
Lãnh Thiên giật mình, nhìn về phía cái xác. Khi quan sát kỹ hơn, hắn mới nhận ra thi thể đó không phải người, mà là một con yêu quái đã chết từ trước.
Hắn lập tức thu kiếm, ánh mắt thoáng hiện chút áy náy.
"Tại hạ quá nóng vội, xin được thứ lỗi."
Hồ Kiếm thu kiếm lại, thản nhiên đáp: "Không sao. Ai gặp cảnh này cũng sẽ hiểu lầm thôi."
Sau lần đó, Lãnh Thiên bắt đầu có cái nhìn khác về yêu quái. Không phải tất cả đều tàn ác như hắn từng nghĩ.
Từ đó, hắn và Hồ Kiếm kết giao bằng hữu, cùng nhau hỗ trợ tu luyện, giúp đỡ lẫn nhau.
...----------------...
Hiện tại, Lãnh Thiên nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng vẫn đang vui vẻ ăn kẹo hồ lô, chân nhỏ đung đưa trong lòng hắn.
Nghĩ lại, có lẽ chính đứa trẻ này là định mệnh đã thay đổi suy nghĩ của hắn từ thuở ấy.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play