[Allvietnam]Gentle
I.-Pain-
Đây là girllove
Đừng chửi nhân vật
Cốt truyện:Vietnam bị XHTD(không có ý xúc phạm) khi chuyện này lan truyền thì cô bị tất cả mọi người quay lưng, những chuyện không hay ập vào đầu cô, cô hiện tại là mục tiêu bắt nạt duy nhất trong trường.Những người từng bị bắt nạt cũng không lên tiếng giúp đỡ cô bởi họ sợ sẽ lại bị bắt nạt vì khi chuyện cô bị xh lan truyền thì những kẻ bắt nạt chuyển sang bắt nạt cô và cũng kể từ khi đó họ cũng không bị bắt nạt nữa.
Tiếng cười phá lên trong bầu không gian tĩnh lặng,dần dà càng nhiều tiếng bàn tán cười đùa phát ra.Em-Vietnam run rẩy chạy nhanh vào phòng thay đồ nữ, em vừa đi vừa nấc lên từng hồi. Dòng nước bẩn hoà cùng nước mắt chảy xuống gò má ửng đỏ vì khóc.
Nàng lục lọi trong cặp tìm một bộ đồ khác, cặp nàng chứa đầy những cuốn sách quyển vở không nguyên vẹn, nào là vẽ bậy, xé nát,...
Cô nàng nhỏ chạy vội vào lớp, ngồi vào chiếc bàn bị bôi đầy bởi những lời chửi rủa
"Đồ dơ bẩn"
"Súc v@^.t của xã hội"
"Sao mày lại được sinh ra nhỉ?con ch°' cái"
"Tối đi làm mệt không con đi~?"
"Không biết tiếng rên của mày như nào ta?chắc bắt tai lắm"
Em chỉ biết im lặng rồi gục mặt xuống bàn, từ đâu có một bàn tay túm tóc em rồi quăng em đến chỗ thùng rác cuối lớp.
Cả lớp nhanh chóng giải tán, cô nàng khó khăn duy chuyển về chỗ ngồi vì cú ném ban nãy của Thailand làm em bị một vết xước dài ngay chân.
NVBA
OH,xin lỗi nhé tôi tưởng cậu là rác~
NVBA
Mạnh tay quá rồi đó, Thailand
Thailand
Xùy, mày cứ vờ như mày lương thiện lắm đó Laos
Cả lớp nhanh chóng giải tán, cô nàng khó khăn duy chuyển về chỗ ngồi vì cú ném ban nãy của Thailand làm em bị một vết xước dài ngay chân.
ASEAN
Sao lại ăn mặc luộm thuộm thế kia?quần áo thì xộc sệt hở trên hở dưới, đi học hay đi gọi vốn thế?!
Vietnam
Em x-in.. lỗi cô...[nhỏ giọng]
ASEAN
Em không có miệng à mà cứ lí nha lí nhí thế?ra ngoài đứng cho tôi!
Em di chuyển một cách đau đớn ra ngoài, cả lớp thì cười ha hả, họ hả dạ lắm
Khi em đứng ngoài hành lang một lần học sinh lớp khác đi ngang qua em thì họ sẽ trêu chọc em bằng những từ ngữ quá đáng,em chỉ biết tủi thân mà nuốt nước mắt
Thời gian dài thật, muốn kết thúc cũng không được muốn dừng cũng chẳng xong
Giờ ra chơi khoảng thời gian ác mộng của em bắt đầu tới, một số thành viên lớp khác cụ thể như America của lớp 12a3 cùng Russia qua lớp tìm em để trút giận vì ban nãy họ bị phạt vì không làm bài tập
Vietnam
Hức...tha c-cho tớ..aa!
Russia
Im đi[Dập đầu em xuống sàn]
USA-America
[Đá vào bụng em]
Vietnam
[Miệng chảy máu]Ah!
NVP
HS trong lớp:Haha! xem nó kìa
USA-America
Chậc chán thật[Nắm tóc em]
America lôi em đến nhà kho cuối hành lang ném em vào rồi khóa cửa
Đáng ghét! rõ ràng cô ta biết em sợ không gian hẹp mà!
Vietnam
[Nhìn cây bóng chày trong nhà kho]
Em với lấy cây bóng chày rồi vung mạnh vào cánh cửa(tất cả phòng học trong trường đều có cách âm nên không ai nghe),em vụt liên tục vào cánh cửa cho tới khi nói thành một lỗ lớn đủ để em chui qua.
Em cầm cây bóng chày đi xuống tầng một, đi ra khỏi cổng trường rồi lang thang trên đường. Chính em cũng không biết bản thân em đang đi đâu, em cứ đi mãi đi mãi rồi lại tới một bãi biển.Bãi biển này hoang vu vắng người nhưng lại rất đẹp.Em ngồi xuống rồi để cây bóng chày kế bênh, em ước gì bản thân em có thể ở đây mãi mãi...
Có học sinh đi vệ sinh liên tục nghe thấy tiếng ồn nên đã đi báo giáo viên
NVP
HS-9:Cô ơi có tiếng ồn từ phòng kho cuối hành lang dãy B tầng 4
E.U
Tch... phiền phức...[Đi theo HS-9]
Không tìm được ảnh fem của E.U nên lấy đại
Cô vừa lẩm bẩm chửi rủa kẻ nào làm gián đoạn công việc của cô,đến nơi
gương mặt cô hiện rõ vẻ bất ngờ.Cô không ngờ được có người làm được như này.Ngay làm tức, cô thông báo cho U.N và toàn thể giáo viên trong trường tìm ra học sinh đó. Cả trường được một phen náo loạn.Cùng lúc đó, America cũng không tìm thấy em nên cô ta cực kỳ tức giận, cô ta thề khi tìm được em nhất định sẽ đánh em no đòn. Cùng lúc nhận được tin em mất tích nên ai cũng đinh ninh là em làm .Ngay làm tức trang báo xuất hiện một thông tin ."Nữ sinh bị bắt nạt ở trường CaH làm hỏng một cánh cửa để thoát khi bị nhốt trong nhà kho rồi mất tích"
Chẳng ai tìm thấy em cả, cũng không ai muốn tìm em(?).Trí nhớ mông lung, em thẩn thờ nhìn Mặt Trời lặng, ánh hoàng hôn hắt vào mặt em.Cơ thể em chi chít vết thương, máu chảy dài.Em nghĩ, nếu em chết thì sao? nếu em hòa mình vào làn sóng đại dương xanh rộng lớn trước mắt thì sau đó sẽ như thế nào?em có sống lại được không?em phải xuống địa ngục hay lên thiên đường?Em không biết và cũng không muốn biết.Điều duy nhất em muốn làm nhất bây giờ được ai đó ôm trọn vào lòng, biển có thể làm được điều đó.Từng bước, từng bước chân của em dần chìm xuống làn nước trong xanh,cơ thể em như đang bị nuốt chửng.Bỗng có một người lao đến ôm em từ phía sau, người đó thở gấp,tay run rẩy ôm lấy em.Như thể người này đã chạy thật nhanh để có thể tìm thấy em, người nọ vừa hô hấp vừa mở lời cầu xin em:
NVBA
Đừng, xin chị..., đừng đi...
Viethoa
Làm ơn..., đừng bỏ tôi...[Ôm chặt]
Vietnam
Thả chị ra...[Bấu tay Viethoa]
Viethoa
Tôi đưa chị về, đừng dại...
II.-Behind-
Viethoa thành công đưa nàng về.Cả hai rảo bước trên con đường tối tăm mù mịt, chẳng có lấy một bóng người.
Cơ thể nàng bắt đầu kiệt sức, toàn thân rã rời. Ả khẽ liếc mắt, xoay người nấc bỗng cả thân thể nàng. Nắng mai hồng chiếu rọi cả con đường,cái bóng của ả che chở thân hình nhỏ bé của nàng.
Lâu dần, căn nhà quen thuộc hiện ra trước mắt. Vietnam khẽ nhíu mày,cố nhìn ra thứ trước mắt, cuối cùng vẫn phải chợp mắt. Áng mây đen che kín mặt trăng trong bầu trời mù mịt đen nhẻm.
Viethoa nhẹ nhàng bế nàng vào nhà,nâng niu như một tiểu thiên tử,sợ nàng thức giấc. Đôi mắt màu than đen của ả khẽ nhíu lại khi vừa bị ánh đèn trắng chói vào.
Trước mặt ả, một cô gái có ngoại hình chững chạc ngồi bệt trên chiếc ghế được đặt giữa phòng khách. Cô ta xoay đầu nhìn về phía cửa,phút chốc cô ta tròn xoe mắt nhìn người trên tay Viethoa.
Viethoa
Vietminh... lấy đồ sơ cứu cho tôi
Trong khi Vietminh lấy đồ sơ cứu
Viethoa nâng tay nàng lên,áp mặt vào.Dùng một tay đan vào bàn tay còn lại của nàng,khẽ liếc mắt qua gương mặt nhỏ của nàng.
Vietminh
[Bê dụng cụ sơ cứu đến]
Viethoa
[Giật mình, dừng hành động lại]
Vietminh
[Quỳ xuống bên cạnh Vietnam, cởi áo nàng]
Cô ả nhìn nàng ánh mắt chứa đầy xót xa. Cơ thể nàng chi chít vết thương nặng nhất là phần bụng, nối tiếp là cái chân nhỏ của nàng.Cô ta sờ nhẹ vào bụng nàng khiến nàng kẽ rít lên một tiếng
Cô cúi đầu lấy ra vài hộp thuốc cùng với cuộn băng y tế.Nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng, liếc mắt qua Viethoa,cô ả nhắc nhở
Bôi xong, cô ta dùng băng quấn vết thương đã dính thuốc lại.Phải công nhận,cô ta là người lúc cần thì mạnh mẽ, lúc thì dịu dàng như một cánh hoa.
Cô ả cất đồ sơ cứu vào chỗ cũ.Bế cơ thể sẽ nàng lên,đem lên phòng nàng.Nàng nhẹ thật,cô ả thề rằng có thể bế nàng chỉ bằng một tay.
Cô ta thay đồ cho nàng, cơ thể nõn nà của nàng hiện ra trước mắt .Cô khẽ đặt lên môi nàng một nụ hôn.Cô ta mang cho nàng chiếc áo mà nàng thích nhất , cô ta vuốt ve mái tóc đen của nàng,cô ta nâng niu nàng, xem nàng như bông hoa nhỏ mỏng manh cần được che chở. Nàng níu mày,xoay người quay lưng về phía cô.
Cô ta rời đi để lại nàng ở trên chiếc giường đơn sơ ,tấm vải trắng tinh khiết phủ lên cơ thể nàng.Màng đêm kéo xuống, cả thành phố được phủ kín bởi ánh đèn vàng từ những toàn nhà cao tầng.Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ, vào bóng lưng nhỏ của nàng.
III.Step Forward To See The Future
Dưới ánh nắng sớm dịu, nàng mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh,từ cơ thể của bản thân đến một vòng căn phòng. Rồi nàng ngẩng mặt lên trần nhà trầm ngâm Mất một lúc sau, nàng gượng cả cơ thể lên , khó khăn đi vào nhà vệ sinh.
Nhìn bản thân trong gương, gương mặt tiều tụy, mắt vẫn còn sưng đỏ nhẹ.Nàng nhìn con người trước mắt, không giống với trước kia nữa rồi,cô nàng hoạt bát từng luôn nở nụ cười khi thấy người trước mặt dù có thân quen hay không.
Mí mắt nàng sụp xuống, nước mắt lăn dài. Mất một lúc để điều chỉnh nhịp thở và cảm xúc.Nàng bắt đầu làm sạch bản thân, nước được tạt lên làn da mặt mịn màn của nàng, men theo đường sóng mũi mà chảy xuống.
Phần tóc mai của nàng bị nước làm ướt nhẹp, bám lên phần gò má. Nàng đưa tay, vén phần tóc mai ra sau tai.
Cơ thể nàng chìm xuống bồn nước ấm áp, mắt hướng lên trên nhà, mái tóc đen của nàng hoà làn nước trong suốt.Nàng cuộn mình lại, cuối đầu như bông hoa nhỏ sắp nở rộ.
Được một lúc, nàng bước chân ra khỏi chiếc bồn mà hơi ấm đã nguội, chỉ còn làn nước trong veo lạnh lẽo.
Nàng nắm lấy tay cầm của cầu thang,từ từ di chuyển xuống tần dưới của căn nhà, mắt nàng chuyển sang phòng khách. Cô gái với mái tóc đen dài cột thành chiếc đuôi ngựa bồng bềnh ngồi thả người trên chiếc ghế độn bằng bông mềm.
Trong không gian tĩnh lặng, cô gái kia ngã người ra sau,ngay lập tức bị giật mình, cô ta ngồi thẳng lưng rồi quay mặt lại nhìn nàng. Nàng bị phản ứng của cô gái đó làm cho bất ngờ, thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
Biết avatar của Donglao xấu rồi, đừng nói gì hết:'|
Cô ta không tin nổi khi người vừa bị thông báo mất tích, khiến cô lo lắng suốt một ngày mất ngủ trằn trọc cả một đêm đang đứng trước mắt cô.
Cô dường như muốn lao đến ôm chặt người trước mặt,như thói quen trước khi chuyện ấy xảy ra.
Vietnam
[Bất giác mỉm cười]Em đói sao?
Donglao
[Cúi mặt, không phủ nhận]
Vietnam
[Không nói gì thêm, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả hai]
Lại một lần nữa, trở lại bầu không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lửa của bếp gas vang lên,tay nàng điêu luyện cắt rau thành từng miếng nhỏ. Tiếng xì xèo liên tục phát ra , nàng ung dung nấu nướng phần ăn của cả hai như đang thưởng thức bài nhạc đặc biệt của riêng mình.
Donglao ôm nàng từ phía sau, tay vòng qua chiếc eo nhỏ , không quên giúp nàng cột lại tạp dề làm nó chắc chắn hơn ban đầu. Cả hai trở về những ngày trước kia, ngày mà điều tồi tệ ấy chưa xảy ra với nàng, ngày mà cô thoải mái ôm chặt lấy nàng rồi cất tiếng gọi"Chị!", ngày mà cô ta chưa lạnh nhạt thờ ơ trước việc nàng bị hành hạ, tra tấn, sống trong khốn khổ. Nước mắt cô ta không tự chủ mà rơi xuống, thấm vào vai áo của nàng
Nàng giật mình, cảm thấy dòng nước ấm thấm vào vai mình, xoay đầu nhìn một cái, rồi khẽ cười, đưa tay lên lao nước mắt cho cô.Cô ta dụi dụi vào tay nàng, ra vẻ nũng nịu với người chị của mình.
Nàng tắt đi ngọn lửa đang cháy rực trong tâm trạng điềm tĩnh, vương tay lấy hai chiếc dĩa trong khay bạc, đổ thức ăn từ chảo ra thành hai phần.Nàng cho một ít đậu phộng và phần của bản thân, nàng tinh tế, biết rằng Donglao bị dị ứng đậu phộng.
Donglao nhìn từng cử chỉ của nàng, suy tư một lúc,nàng vẫn là người duy nhất nhớ cô bị dị ứng đậu phộng.Ngay từ nhỏ, khi cô tỏ ra khó chịu vì trong đĩa thức ăn của mình có chút bột đậu phộng, nàng lập tức nhận ra.Hôm sau, dù phần thức ăn của ai cũng gần như giống hệt nhau nhưng riêng cô,chưa bao giờ cô được tiếp xúc với đậu phộng kể từ ngày hôm ấy.
Đến đây cô khẽ khàn giọng lại
Donglao
Chị... e-em đói[dụi vào vai Vietnam]
Download MangaToon APP on App Store and Google Play