Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DooGem] Lần Nữa

Tai nạn?

-
03/05/1998
Hôm nay là ngày kỉ niệm 3 năm hẹn hò của hai người
Họ cùng nhau lái xe đi Đà Lạt để nghỉ dưỡng và ăn mừng cho ngày kỷ niệm
Trên xe
Hải Châu
Hải Châu
Mới thế mà đã 3 năm rồi bé nhỉ? /một tay cầm lái, một tay nắm tay em/
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Đúng thật...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Mới ngày nào còn chạy theo tán tỉnh anh
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Vậy mà 3 năm rồi...
Hải Châu
Hải Châu
Chúng ta hãy mãi ở bên nhau như thế này nhé, em yêu bé
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Anh cũng yêu em
Họ cứ nói chuyện với nhau trên đoạn đường dài
Nhưng rồi
Một chiếc xe tải mất lái đang lao về phía xe của hai người họ
Ánh sáng từ đèn chói rọi làm che khuất tầm nhìn trước mắt hai người
ĐÙNGGGG !!!
Chiếc xe của hai người bị đẩy xa, túi khí đã kích hoạt, nhưng cú va chạm mạnh khiến cho khói đen bay mù mịt, chiếc xe đang dần bốc cháy
Cửa kính vỡ tan tành, những mảnh vỡ sắc bén găm vào da thịt của họ
Châu liền kéo anh lại gần, ôm gọn trong lòng để bảo vệ anh khỏi sức nóng của ngọn lửa bốc cháy quanh xe
Nó cố trấn an anh nhưng giọng nói nó yếu lắm rồi, nó thở dốc liên hồi như giành hết dưỡng khí xung quanh
Cho dù vậy nhưng nó vẫn bao bọc anh trong lòng mình
Hải Châu
Hải Châu
Dù có thế nào em cũng sẽ bảo vệ anh, đừng sợ...
Anh cũng đang không ổn chút nào, những vết thương đâm sâu vào người làm anh đau đớn vô cùng
Không khí nóng rực bao trùm khiến anh không thở được, lồng ngực anh nhói lên liên hồi khiến ý thức của anh dần mất đi
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Châu...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Châu ơi...
Anh cứ gọi tên nó một cách mơ hồ để giữ cho bản thân có thể tỉnh táo hơn một chút
Nhưng anh cảm nhận được sự chậm dần trong hơi thở nặng nề của nó
Sự im lặng bao trùm chỉ còn tiếng lửa cháy phập phừng và tiếng thở yếu ớt của nó khiến anh sợ hãi mà rơi vài giọt nước mắt
Anh cố gắng giọng để gọi nó
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Châu...em nghe được...anh nói không...
Nó vẫn còn chút ý thức để nghe được từng lời nói của anh, mặc dù đôi mắt nó đã nhắm nghiền
Tự nó cũng dần nhận ra bản thân mình không thể trụ được thêm, vậy nên những sức lực của cuối của nó chỉ để ôm trọn vào trong lòng mình
Hải Châu
Hải Châu
Em đây mà...đừng khóc, em sẽ bảo vệ anh mà...
Rồi hơi thở nó cứ thế mà yếu dần
Trước khi tâm trí của nó dần chết đi, điều duy nhất mà nó nghĩ tới chính là anh
Hải Châu
Hải Châu
Em yêu anh
Cơ thể nặng nề của nó buông xuôi, nhịp thở đã ngừng lại, để lại anh bất lực mà gọi nó trong vô vọng
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Châu...em tỉnh dậy đi mà...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Anh yêu em mà...làm ơn
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Đừng mà...tỉnh lại đi...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Xin...em...đấy/thở dốc/
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Hải Châu...
Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh
Anh cố gọi nó dậy nhưng không được
Không hiểu sao, dù nó đã chết, nhưng một cách nào đó khiến nó vẫn có thể giữ chặt được anh trong lòng
Có lẽ đó gọi là chấp niệm không thể buông
Anh cũng chẳng buồn níu kéo lại sự sống của mình nữa
Anh chỉ dựa đầu vào trong lòng cậu, nhắm mắt mà chờ đợi cái chết đến với mình
Anh dần chìm sâu vào cơn hôn mê, những suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong tâm trí
"Chỉ mong rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào kiếp sau..."
ĐÙNGGGGGG
Ngọn lửa dày đặc hoà cùng với xăng chảy ra từ xe làm cho chiếc xe phát nổ
Chiếc xe đã bị thiêu rụi cùng ngọn lửa lớn đỏ rực
Và em cũng đã hoàn toàn ra đi theo tiếng nổ vang trời đó
-

Tỉnh giấc...!?

-
3/9/2015
Trời mưa rả rích với những đám mây xám xịt, không có lấy một tia nắng
Trong một căn nhà nằm giữa trung tâm thành phố
Một cậu bé ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ
Ánh mắt vô hồn của cậu làm mọi thứ xung quanh dường như trở thành một bức tranh mờ nhạt, không còn sắc nét
Tâm trí cậu như một cái hộp đen, nơi những suy nghĩ hỗn độn cuộn trào, như những đám mây mù dày đặc ngoài kia
ĐÙNG ĐOÀNGG!!!
Tiếng sấm chớp như kéo cậu ra khỏi những suy nghĩ dang dở, kèm theo đó là cơn đau nhói từ tim lên đến đầu
Đầu cậu như bị bóp nghẹt, từng cơn đau nhói dồn dập như tiếng trống trận trong lồng ngực.
Có thứ gì đó tràn về trong cậu như một cơn bão, cuốn phăng mọi suy nghĩ lý trí, chỉ còn lại nỗi đau dai dẳng
Mỗi hình ảnh hiện dần lên trong đầu cậu như những mảnh vỡ thủy tinh, lấp lánh nhưng gợi lại ám ảnh sâu sắc
Hải Đăng
Hải Đăng
Giang...anh Giang...
Cậu cứ ôm đầu nhắc đi nhắc lại cái tên ấy
Mỗi ký ức quay về khiến nhịp tim cậu đập loạn nhịp, như thể nó đang muốn thoát ra khỏi cơ thể
Cậu nhớ lại rồi, nhớ lại tất cả
Tất cả ký ức kiếp trước của cậu
Chưa kịp định thần lại, cậu đã chạy thẳng ra khỏi nhà, cậu chạy trong màn mưa xối xả với khuôn mặt thấm đẫm những hàng nước mắt đang tuôn không ngừng
Cậu chạy đi tìm anh?
Cậu chạy mãi, chạy đến những nơi anh thường tới, từ nhà riêng của anh, nhà cũ của cậu, nơi anh làm việc,...nhưng cậu không tìm thấy anh đâu
Tất cả những nơi cậu tới, cậu hỏi mọi người xung quanh những họ đều nói họ không biết anh là ai
Cậu nghĩ anh đã chuyển đến nơi khác, nhưng cậu lại nhớ đến bố mẹ của anh, vừa nghĩ, cậu liền chạy tới nơi bố mẹ anh sinh sống với hi vọng sẽ tìm được anh
Nhưng...
Tại sao...cậu lại tìm anh?
Chẳng phải anh đã chết rồi sao?
Vì cậu chết trước anh, có lẽ trước khi mất đi ý thức, một hi vọng nào đó của cậu luôn nghĩ rằng anh đã được cứu
Cậu chạy thục mạng đến tìm bố mẹ anh, nhà của họ khá xa trung tâm thành phố nằm ở một khu đô thị yên tĩnh
Chạy tới nơi, cậu nhập mật mã an ninh để mở cổng rồi chạy thẳng vào phòng khách
Hải Đăng
Hải Đăng
Hai...hai bác /thở gấp/
Bố mẹ anh đang ngồi uống trà, bất ngờ khi nghe thấy tiếng gọi của cậu
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Cháu là ai, sao cháu lại vào được đây?
Cậu chưa trả lời câu hỏi của mẹ anh, mà chỉ vội hỏi
Hải Đăng
Hải Đăng
Anh Giang, anh Giang đang ở đâu vậy bác ? /thở gấp/
Cậu hỏi nhưng vẫn đang cúi nhìn xuống đất thở dốc, người ướt đẫm nước mưa, cậu chạy vội vã đến đây, chưa dừng lại để thở lần nào, nên đến tới nhà họ cậu đã mệt lắm rồi
Nó chưa kịp nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ đợi câu trả lời của họ
Họ chưa trả lời cậu, họ đang có hàng trăm câu hỏi về cậu bé trước mắt này
Bố Giang
Bố Giang
Sao cháu lại biết Giang, cháu là ai vậy?
Hải Đăng
Hải Đăng
Cháu...cháu là...
Cậu ngẩng đầu lên đang tính trả lời ông, nhưng rồi sững lại vì thứ đang đập vào mắt cậu
Là di ảnh của anh
Cậu ngồi thụp xuống với những gì đang hiển hiện trước mắt
Cậu như đang hiểu ra gì đó, nhưng vẫn qua sang nhìn về phía bố mẹ anh như mong chờ họ phủ nhận điều cậu vừa thấy
Bố Giang
Bố Giang
Dù không biết tại sao cháu lại biết Giang, nhưng nó đã chết vào một vụ tai nạn cách đây 17 năm rồi
Câu nói của ông như đẩy cậu xuống vực thẳm vô tận, cậu cứ ngồi giữa nhà, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cứ nhìn chằm chằm vào bức hình đó
Bố mẹ anh chưa nhận ra khuôn mặt quen thuộc của cậu, vẫn không ngừng hỏi trong lòng về cậu bé này, nhưng cũng chẳng buồn hỏi khi nhìn thấy cậu đang khóc mỗi lúc một nhiều hơn
Bản thân họ cũng không kìm nổi lòng khi nhắc về đứa con trai đáng thương ấy mà thút thít lên vài tiếng
Rồi họ cũng thấy cậu đứng dậy, khuôn mặt vẫn ướt đẫm nước mắt, những giọt nước mắt vẫn đang rơi trên gò má, cậu cúi đầu chào hai người, rồi chạy vụt đi dưới màn mưa trước sự ngỡ ngàng của họ
Cậu chạy rất lâu, rồi dừng lại tại công viên nơi mà trước đây cậu và anh từng đến
Cậu đứng đối diện gốc cây mà trước đây anh vô cùng thích
Vừa khóc vừa liên tục đấm vào thân cây mà tự trách bản thân
Cậu trách mình vô dụng
Trách mình đã không thể bảo vệ anh
Không thể cứu sống anh
Và không đem lại cho anh sự hạnh phúc như cậu đã từng hứa
Cậu cứ ở đó mà ân hận cho đến khi màn đêm dần buông xuống
Cơn mưa đã tạnh từ khi nào chỉ để lại vài cơn gió se lạnh
Tay cậu do áp lực từ những cú đấm đã rách da đến be bét máu
Nước mắt cậu cũng chẳng còn dư giọt nào mà rơi xuống nước, thay vào đó là đôi mắt sưng húp do khóc suốt một thời gian dài
Rồi cậu cũng đi về nhà...
-

Yên nghỉ...

-
Hôm sau
Cậu lại đến nhà bố mẹ anh
Cậu bước chậm rãi bước vào ngôi nhà yên tĩnh, trái tim như thắt lại khi nghĩ đến anh
Nay cậu mới nhìn kĩ ngôi nhà của họ, nhớ lại từng giây phút hai người ngồi ăn rồi nói chuyện cùng bố mẹ anh
Khung cảnh vẫn quen thuộc, chỉ khác rằng nơi này không có anh
Bố mẹ anh đã thấy cậu từ ngoài cổng, họ đoán rằng cậu sẽ lại đến nên đã mở cổng trước
Cậu không dám nhìn vào ánh mắt đang mang đầy nỗi lòng của họ, chỉ cúi đầu xuống chào rồi hỏi
Hải Đăng
Hải Đăng
C-cháu chào hai bác
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Cháu đến rồi...
Hải Đăng
Hải Đăng
Cháu xin phép.../ngập ngừng/
Bố Giang
Bố Giang
Cháu cứ nói đi, đừng ngại
Hải Đăng
Hải Đăng
Dạ...vậy- vậy bác ơi, anh Giang đang...ở đâu vậy ạ?
Bố Giang
Bố Giang
Thằng bé ở cách đây không xa, nếu cháu muốn gặp, bọn ta sẽ đưa cháu đến đó
Hải Đăng
Hải Đăng
D-dạ vâng...
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Vậy ông ra lấy xe đi, Châu...
Mẹ Giang
Mẹ Giang
À không...
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Cháu tên gì? /Hạ người thấp xuống gần cậu/
Hải Đăng
Hải Đăng
Dạ...c-cháu tên Hải Đăng ạ
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Được rồi, Đăng, mình đi thôi /nắm lấy cổ tay cậu kéo đi/
Hải Đăng
Hải Đăng
Hai bác...nhận ra cháu ạ..?
Mẹ anh không trả lời, chỉ cười trìu mến rồi xoa đầu cậu
Họ nhận ra cậu sau khi cậu rời đi từ hôm qua, vẫn là khuôn mặt, giọng nói, dáng ấy chỉ là non nớt nhỏ nhắn đi vài phần
Dù khó tin nhưng họ vẫn nhận ra, đó là người mà con trai họ yêu
Họ không hiểu sau cậu bé y hệt người ấy, họ biết nhưng không tin vào thứ gọi là tái sinh, chỉ khi thấy cậu và những phản ứng của cậu lúc ấy, họ khó có lời giải thích nào khác
Họ tự hiểu rồi tự dặn nhau sẽ không hỏi cậu về chuyện này nữa, họ đã đoán ra rồi, hỏi cũng chỉ làm tổn thương thêm đứa trẻ tội nghiệp đó
Họ đưa anh đến một trang viên, bên trong có một sườn đồi nhỏ với hoa dại cỏ cây um tùm, nhìn thôi cũng cảm thấy nhẹ lòng và yên bình
Đó là đất của bố mẹ anh, là nơi anh yêu thích nhất khi còn bé
Đi lên một đoạn thì thấy một phần đất lớn nhô lên, cùng một tấm bia đá
Đó là phần mộ của anh
...và cả cậu
Hải Đăng
Hải Đăng
D-dạ...đây là... /bất ngờ/
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Chắc cháu bất ngờ lắm nhỉ?
Bố Giang
Bố Giang
Ngày ấy khi cảnh sát đến hiện trường, khi mở được cửa xe thì họ đã thấy xác của hai đứa...
Bố Giang
Bố Giang
Châu vẫn ôm chặt thằng Giang trong lòng dù cả hai đứa nó đều đã tử vong tại chỗ...
Bố Giang
Bố Giang
Cũng không hiểu sức mạnh ấy ở đâu ra nữa.../cười khổ/
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Họ chẳng có cách nào tách hai đứa nó ra, mà cũng không đành lòng mà để hai đứa xa nhau
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Nên bọn ta xin phép nhà nó để hoả thiêu, rồi chôn cất hai đứa nó ở đây cùng nhau
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Thật kỳ lạ, nhưng cũng thật đáng buồn cho chuyện tình dang dở của hai đứa nó...
Vài giọt nước mắt đã rơi xuống, họ đều không nén được lòng mình mà thương cho số phận của cặp đôi ấy
Cậu thì cúi gằm mặt xuống, nước mắt đã ướt nhem khuôn mặt từ khi nào, đầu óc cậu rối như tơ vò, mọi suy nghĩ chồng chất lên nhau
Bố Giang
Bố Giang
Cháu ngồi đây với thằng bé nhé, bọn ta đợi cháu ở dưới
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Cứ thoải mái đi nhé, có gì cứ xuống nói với hai bác
Bà đặt tay lên vai cậu vỗ nhẹ như an ủi, rồi cả hai người họ cùng rời đi để cậu ở đó cùng anh
Hải Đăng
Hải Đăng
D-dạ vâng...
Nhìn vào những tấm ảnh được đóng khung để quanh phần mộ lớn, những tấm ảnh đẹp nhất, mọi khoảnh khắc mà anh với cậu chụp lại
Nhưng cậu không ngờ có ngày mình nhìn những hình ảnh đó trong tâm thế như này
Cậu nhìn rồi cứ khóc mãi...
Hải Đăng
Hải Đăng
Anh à..em đến rồi...anh đã đợi lâu lắm rồi... phải không?
Hải Đăng
Hải Đăng
Em đến rồi đây mà...
Hải Đăng
Hải Đăng
Anh trả lời em điii chứ...
Hải Đăng
Hải Đăng
Sao anh im lặng mãi vậy-y...
Cậu lại khóc lên nức nở sau câu nói ấy
Cậu cứ ngồi đấy khóc mãi cho đến khi thiếp đi
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Đăng, dậy đi, sao em lại ngủ ở đây...
Hải Đăng
Hải Đăng
G-Giang, là anh sao...
Hải Đăng
Hải Đăng
Thật sự...thật sự là anh sao...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Chứ không anh thì ai, không lẽ em có người nào khác nữa à...?
Hải Đăng
Hải Đăng
A-anh về rồi, cuối cùng...cũng về rồi /oà khóc/
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Anh có bao giờ bỏ em đi đâu /hai tay áp vào má cậu/
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Sao mà lại khóc, anh đây mà.../gạt đi nước mắt trên mặt cậu/
Hải Đăng
Hải Đăng
Kh-không, em không khóc, có lẽ e..em chỉ mơ thấy ác mộng thôi..
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Đừng khóc nữa nhé...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Chúng ta cùng về nhà nhé, đi thôi...
Hải Đăng
Hải Đăng
Dạ
Nụ cười ấm ấp của Giang khiến lòng Đăng như vỡ òa trong niềm hạnh phúc
Có lẽ thứ đáng sợ đó chỉ là một cơn mộng mị thất thường, bởi vì anh vẫn đang ở đây mà
Cậu đứng dậy tính nắm lấy tay anh nhưng hình bóng của anh cứ mờ dần trong màn sương mờ ảo
Hải Đăng
Hải Đăng
Anh...anh ơi...
Hải Đăng
Hải Đăng
G-Giang, anh Giang đợi em...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Anh xin lỗi...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Chờ anh...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Rồi ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi...
Hoàng Giang
Hoàng Giang
Nhất định hãy chờ anh nhé...
Nói rồi anh dần mờ tan vào màn sương trắng xoá
Cậu cố chạy níu theo bóng hình anh, nhưng có gì đó cứ kìm chân cậu lại
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Đăng...Đăng, dậy đi cháu...
Hải Đăng
Hải Đăng
Anh...anh Giang...đợi em...đợi em với.../nói mớ/
Tiếng gọi của mẹ anh khiến cậu choàng tỉnh khỏi cơn mê
Trán cậu nhễ nhại mồ hôi, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt
Hải Đăng
Hải Đăng
B-bác ạ?
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Ừm...cháu có ổn không
Hải Đăng
Hải Đăng
C-cháu...
Chợt nhận ra đó chỉ là giấc mơ, cậu lại oà lên khóc
Mẹ anh thấy vậy cũng vòng tay ôm trọn lấy cậu
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Không sao, không sao, cháu mơ thấy nó đúng không?
Cậu vẫn cứ khóc nhưng cũng dụi vào người mẹ cậu như thể trả lời câu hỏi đó
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Được rồi, cứ bình tĩnh, bác ở đây với cháu, cứ khóc đi
Cậu khóc một lúc lâu rồi cũng ngớt, chợt nhìn lên người phụ nữ đang ôm lấy bản thân mình mà vỗ về
Hải Đăng
Hải Đăng
D-dạ...
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Cháu cảm thấy ổn hơn chưa?
Hải Đăng
Hải Đăng
Dạ..dạ rồi ạ, c-cháu cảm ơn bác
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Vậy chúng ta cùng về thôi, trời sắp chuyển tối rồi
Mẹ Giang
Mẹ Giang
Lần sau bọn ta sẽ lại đưa cháu đến
Hải Đăng
Hải Đăng
Dạ vâng ạ
Nói rồi cậu cùng mẹ anh rời đi, không quên cúi chào anh và Châu
Giờ cậu mới cảm nhận được mọi thứ xung quanh
Mặt trời đã lặn quá nửa, chỉ còn vài ánh nắng hiu hắt rọi qua trời mây ảm đạm
Vài cơn gió nhẹ lay làm cỏ cây rung chuyển xào xạc
Cảnh tượng quá đỗi bình yên, khiến người ta chỉ muốn dừng lại giây phút này mãi
Nhưng ai rồi cũng phải bước tiếp và cả cậu cũng vậy
Cậu rời đi ôm theo những suy tư trong lòng như mây đen nặng trĩu chẳng thể thoát ra
-
NLBA_🖤
NLBA_🖤
Helu, my name is tác giả
NLBA_🖤
NLBA_🖤
Ko biết nói j hết, z thuii, bai bai🖤

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play