_ Đông Hán năm Kiến An thứ 12 - thành Lạc Dương_
Trong rừng đêm tối mịt thấp thoáng những ánh lửa đều đặn vút qua dưới những tán cây. Một đám binh sĩ khoảng chừng mười người, thân mặc áo giáp sắt, tay cầm đuốc lửa đang thúc ngựa lướt đi như muốn đuổi theo một thứ gì đó.
Sau một hồi truy đuổi, đám người đột nhiên dừng lại, một người trong số đó bất ngờ lên tiếng với vị tướng quân dẫn đầu " Tướng quân, phía trước là ngựa của tên Tô Thục, có vẻ như hắn đã xuống ngựa bỏ trốn rồi ".
Trong màn đêm tối mịt lập loè ánh lửa không thể nhìn rõ dung mạo đối phương, giọng nói trầm ổn nhưng đầy lạnh lùng của vị tướng quân kia cất lên " không cần tìm nữa, quay về trước đã rồi tính, ngày mai còn phải đến diện kiến hoàng thượng ".
" Rõ " tên thuộc hạ trả lời, đám người cứ thế thúc ngựa quay ngược trở lại.
****
Cùng lúc này, tại một nơi khác, trong một căn phòng lập loè ánh nến lại dựng đầy những tấm bài vị. Bóng lưng thon mảnh yêu kiều của một nữ tử đang quỳ trước những tấm bài vị ấy, đôi tay thon dài chậm rãi không ngừng thả vào chậu lửa những xấp vàng mã.
Một lúc sau, giọng nói của nàng mới bất ngờ cất lên giữa không gian yên tĩnh " phụ thân, mẫu thân, thời cơ của chúng ta đã đến rồi. Con sẽ thay hai người trả mối huyết thù cho Tạ gia ".
****
_ Sáng hôm sau - tại hoàng cung _
" Truyền Lý tướng quân Lý Thừa Khanh vào yết kiến " tiếng công công truyền chỉ vang vọng cả chính điện.
Lý Thừa Khanh sau khi đưa ra thanh kiếm của mình cho tiểu thái giám cất giữ theo đúng lễ nghi thì liền tiến vào bên trong chính điện.
Thân hình cao lớn cùng khí chất bất phàm đầy mạnh mẽ của một vị tướng quân thật là khác biệt với đám quan văn đang đứng trong điện, từng bước chân chậm rãi nhưng đầy uy lực tiến vào, đám bá quan văn võ hai bên khi nhìn thấy chàng cũng đều bày tỏ những thái độ khác nhau, kẻ thì tỏ vẻ khinh thường, kẻ lại ngước mắt thán phục, kẻ dường như không quan tâm, lại cũng có kẻ ánh mắt lại đầy vẻ sâu xa khó đoán.
Lý Thừa Khanh sau khi tiến vào chính điện liền chắp tay hành lễ theo đúng lễ nghi với vị Hoàng Đế trước mặt " thần Lý Thừa Khanh bái kiến Hoàng Thượng ".
" Ái khanh miễn lễ đi. Nào, mau đứng dậy " vừa nói Hoàng Thượng vừa trực tiếp chạy xuống đỡ tay Lý Thừa Khanh, đủ để thấy công trạng của hắn và sự ưu ái này lớn thế nào, làm đám đại thần hai bên phải trố mắt ngưỡng mộ.
" Phản quân Tây Bắc đã làm loạn đã nhiều năm, khiến cho trẫm vô cùng muộn phiền, nay Lý tướng quân có công dẹp loạn phản tặc, giúp an yên xã tắc, trẫm vô cùng vui mừng. Nói đi, khanh muốn trẫm ban thưởng thế nào " Hoàng Thượng vì lần thắng trận này mà tâm trạng trở nên vô cùng vui vẻ, còn để cho hắn tự do lựa chọn phần thưởng của mình.
" Dẹp yên phản tặc vốn là trách nhiệm của thần, thần nguyện vì giang sơn xã tắc mà cống hiến hết mình, bệ hạ không cần ban thưởng " hắn nghiêm nghị nói.
Hoàng Thượng xua tay " thế sao được, có tội ắt trị, có công ắt thưởng, phần thưởng này của khanh nhận thì nhận, không muốn nhận cũng phải nhận. Nếu không thiên hạ chẳng phải sẽ nói trẫm đối xử tệ bạc với công thần sao ".
Hắn làm tướng quân đã nhiều năm, trong những năm này không ít lần lập được chiến công, được ban thưởng hậu hĩnh, vốn đã chẳng còn thiếu thứ gì, cho nên đối với việc nhận thưởng mà nói, hắn thật sự chẳng để tâm.
Thấy không thể thoái thác được nữa, hắn liền kiếm cớ tạm gác " nếu Hoàng Thượng thật sự muốn ban thưởng, thần xin nhận. Còn về ban thưởng thứ gì, sau khi thần quyết định xong sẽ bẩm báo Hoàng Thượng ".
" Thôi được " Hoàng Thượng do dự một lúc rồi cũng liền đồng ý.
Sau khi bãi triều, hắn liền cùng thuộc hạ chuẩn bị quay về tướng phủ.
****
_ Thành Lạc Dương _
Hắn ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt lạnh lùng ấy suốt một chặng đường cũng không thay đổi khí sắc khiến cho tên thuộc hạ thân tín phía sau không dám mở miệng điều gì.
Bất chợt, thân ảnh mảnh mai của một nữ tử lướt ngang qua. Nàng nhất thân vận lam y nhạt, khuôn mặt xinh đẹp được che đậy dưới tấm khăn voan trắng, chỉ để lộ đôi mắt ba phần yêu kiều, bảy phần linh động đầy vẻ bí ẩn .
" Công tử cẩn trọng, có kẻ mai phục " nàng lướt qua hắn một cách nhanh chóng, chỉ buông lại một câu nói đầy ẩn ý, cũng không biết là đây lời nhắc nhở hay ẩn chứa mưu đồ gì khác. Không những thế, nơi nàng vừa bước qua còn lưu lại một mảnh giấy gấp gọn nằm trên đất dường như là cố tình đánh rơi.
Hắn không biết nàng là ai, lại rốt cuộc có mưu đồ gì nhưng vẫn tò mò mà xuống ngựa nhặt mảnh giấy ấy lên đọc .
Nét chữ bên trong vô cùng mềm mại, mực cũng còn chưa khô hết nhưng chỉ ghi vỏn vẹn mấy dòng ' tiểu nữ vô tình biết được có người muốn lẻn vào phủ tướng quân để ám sát, cẩn trọng '.
Hắn đọc xong mặt không biến sắc, tâm trí cũng nửa tin nửa ngờ, lại càng không biết vị cô nương kia là ai, nhắc nhở hắn cẩn thận là có âm mưu gì, trong chuyện này thật sự rất đáng nghi.
Tên thị vệ thân cận Mộc Lãng cầm mảnh giấy lên đọc cũng vô cùng lo lắng " tướng quân, chúng ta nên làm thế nào, có cần bắt cô nương lúc nãy lại không? " Hắn nhìn trước ngó sau để tìm vị cô nương kia nhưng nàng đã biến mất vào dòng người .
" Mộc Lãng, về phủ " hắn lạnh lùng đáp, ánh mắt thêm phần sắc lạnh.
****
Sau khi để lại mảnh giấy báo tin cho Lý Thừa Khanh, Diệp Thuần Khanh liền lập tức rời đi, ban nãy nàng mạo hiểm làm như vậy đương nhiên không hoàn toàn là thật lòng muốn giúp đỡ hắn mà cũng là vì mục đích riêng của mình.
Trên đường quay về nàng bất ngờ gặp Tiêu Cảnh cùng đám thuộc hạ của hắn. Tên này là kẻ vô cùng háo sắc, ăn chơi lêu lổng gây hoạ khắp nơi. Hắn đã thèm muốn nhan sắc của nàng từ lâu, cũng đã giở không ít thủ đoạn để khiến nàng quy phục nhưng đều không thành.
Diệp Thuần Khanh vốn định quay đầu đi đường khác nhưng đã bị hắn nhanh chân chặn lại.
" Ấy tiểu mỹ nhân, đừng vội thế chứ. Đừng tưởng cô che mặt thì ta nhận ra cô là ai " hắn nở nụ cười bỉ ổi.
" Tránh ra, ta không muốn đôi co với ngươi " nàng lạnh nhạt .
Hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng lôi vào chỗ khuất người " đi theo tiểu gia ".
" Ta không đi, buông ra " Nàng cố đẩy tay hắn ra, liều sức giằng co, cổ tay nàng cũng bị hắn bóp đến sưng đỏ. Vừa vùng ra được thì lại bị đám thuộc hạ kia giữ lại chặt cánh tay, khăn voan che mặt cũng bị hắn làm rơi xuống đất, để lộ dung nhan khuynh diễm, tinh xảo.
" Đồ bỉ ổi, vô sỉ, buông ta ra. Có ai không cứu với " nàng ra sức kêu la.
Hắn bịt chặt miệng nàng, quát lớn " im miệng "
Bất chợt, một thanh kiếm bay vút từ đằng xa tới, nhanh như cắt cắm thẳng vào tường làm cho tên Tiêu Cảnh bị xước một vết ở mặt.
Tay áo đang thấp thoáng con dao găm của nàng cũng ngay lập tức thu lại.
" Là kẻ nào " Tiêu Cảnh tức giận quát lớn.
" Là bổn tướng quân, còn không mau cút " Lý Thừa Khanh ngồi trên lưng ngựa từ đằng xa bình thản nói vọng, vẻ mặt cùng khí tức sắc lạnh thường thấy ấy khiến ai nhìn vào cũng không muốn lại gần.
Tên thuộc hạ của Tiêu Cảnh giật mình, quay ra thì thầm vào tai hắn " là tên tướng quân họ Lý giết người không ghê tay đó thiếu gia, nếu còn không đi e là sẽ gây hoạ lớn đó, đến lúc đó lão gia sẽ không tha cho chúng ta đâu ".
Tiêu Cảnh nghe nói kẻ đến là Lý Thừa Khanh, mặc dù vô cùng tức giận nhưng cũng có chút e dè sợ hãi liền mau chóng cùng đám thuộc hạ bỏ chạy mất, lúc đi còn không quên để lại cho nàng một ánh mắt bỉ ổi " đợi đó cho ta ".
Lý Thừa Khanh tiến lại gần nàng, ngữ khí có phần dịu đi đôi chút " là cô ? ".
" Tiểu nữ Diệp Thuần Khanh đa tạ ơn cứu mạng của tướng quân " nàng cung kính đáp.
Hắn nhìn nàng một lượt, ánh mắt có chút nghi hoặc hỏi " Cô là người lúc nãy đã truyền tin cho ta ? ".
" Tướng quân có lẽ nhận nhầm người rồi, đây là lần đầu tiên tiểu nữ gặp tướng quân, sao có thể truyền tin cho người được chứ " nàng nhẹ nhàng đáp, ánh mắt có phần né tránh.
Hắn xuống ngựa tiến về phía cô, khẽ nhếch mép " Ban nãy cô nương chính là mặc bộ y phục này, đeo khăn voan che mặt kia, còn cả cái ánh mắt đó nữa, ta nhớ rất rõ. Bây giờ cô nương lại nói chưa từng gặp bổn tướng quân " Hắn đưa ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn nàng, lại nói tiếp " hay cô nương cho rằng bổn tướng quân ngu ngốc, đui mù đến cả một người cũng không phân biệt được ?".
" Ta không có ý đó " nàng vội vàng giải thích.
" Ta không muốn biết cô nương có ý thế nào, ta chỉ muốn biết là ai đã sai khiến cô nương đến để truyền tin tức cho ta ? " Hắn lạnh lùng hỏi.
Lý Thừa Khanh thấy nàng im lặng liền nói tiếp
" sao thế, cô nương không dám nói sao ? ".
" Ta không phải phải không dám nói, chỉ sợ là tướng quân không dám tin " nàng nhìn vào mắt hắn nhanh nhảu đáp, khuôn mặt thoáng hiện lên một tia lém lỉnh.
Hắn nhếch môi kẽ hiện ý cười " ồ, ta không dám tin như thế nào, cô nương nói thử đi, xem ta có dám tin hay không ".
" Vậy được, ta nói. Hôm qua ta cùng bằng hữu đi xem biểu diễn múa rối ở Nguyệt Hoa Lâu, nhưng vì ở nơi đó quá rộng, ta bị lạc đường đến một gian phòng khác. Sau tấm bình phong, ta nghe được tiếng hai nam nhân nói chuyện với nhau. Nói rằng, ngày mai Lý tướng quân khải hoàn trở về, bọn họ sẽ sai người lẻn vào tướng phủ ám sát tướng quân ". Nàng ngập ngừng một chút rồi lại nói tiếp " dù sao ngài cũng là một vị tướng quân tốt, ta không thể thấy chết mà làm lơ nên mới nghĩ kế để báo tin cho ngài ".
Lý Thừa Khanh phì cười " quả thật là không dám tin ".
Nàng khẽ nhíu mày, thật là muốn đánh cho tên này một cái " ngài.... Xì, nếu ngài đã không muốn tin thì thôi vậy ".
" Ta không tin bởi vì lời nói của cô nương thật sự không đáng tin. Nhưng tại hạ muốn phiền cô nương một chuyến, theo ta cùng đi kiểm chứng " hắn phẩy tay, ra hiệu cho Mộc Lãng.
Hai tên thị vệ của Lý Thừa Khanh tiến đến giữ lấy cánh tay nàng kéo đi .
" Các người làm gì vậy, muốn đưa ta đi đâu, ta không đi, không đi " nàng la hét vùng vẫy.
Lý Thừa Khanh nhìn nàng một cái rồi quay ra nhảy lên lưng ngựa chậm rãi đi trước, còn nàng cùng đám thuộc hạ phải đi bộ theo sau.
Diệp Thuần Khanh nhìn theo bóng lưng Lý Thừa Khanh phía trước, ánh mắt thoáng hiện một tia nham hiểm, khoé miệng khẽ cười gian xảo che giấu mưu đồ.
****
_ Phủ Tướng Quân _
Lý Thừa Khanh vừa về đến Tướng phủ thì từ đằng xa, một cô nương thân vận hồng y, tay cầm chiếc hộp gấm đã vội vã chạy lại, vẻ mặt vô cùng hớn hở hiện lên trên dung nhan có vài phần xinh đẹp " tướng quân, Y Lan hay tin tướng quân khải hoàn trở về nên đã cố ý chuẩn bị một phần điểm tâm, tiểu nữ đã đợi ở đây rất lâu, mong tướng quân hãy nhận lấy " nàng ta đưa ra hộp điểm tâm tinh xảo, e thẹn nhìn Lý Thừa Khanh.
Lý Thừa Khanh lạnh nhạt, không thèm liếc nàng ta đến một cái " Tiêu cô nương cứ giữ lại dùng đi, tướng phủ ta không thiếu mấy thứ này".
Tiêu Y Lan nghe xong câu nói phũ phàng ấy, ánh mắt hiện lên nét thất vọng và buồn bã. Nàng ta đang định quay đi thì bất chợt nhìn thấy Diệp Thuần Khanh đang đứng phía sau, ánh mắt vừa rồi còn đang thất vọng bây giờ đã chuyển qua kinh ngạc và tò mò, pha thêm chút ngỡ ngàng và ghen tị trước nhan sắc xinh đẹp của Diệp Thuần Khanh.
Nhìn bóng lưng đám người dần đi vào trong tướng phủ, Tiêu Y Lan đứng đơ người một hồi, biểu cảm khuôn mặt dần trở nên phức tạp, sau cùng nàng ta tức giận quay lưng bỏ đi.
****
_ Minh Thân Vương Phủ _
Canh 2.
" Tiêu Trực, cái tên Lý Thừa Khanh đó từ khi về thành thì có động tĩnh gì khác thường không?" Giọng nói trầm ổn, già dặn của Minh Thân Vương vang lên giữa thư phòng rộng rãi bày toàn những đồ trang trí quý hiếm và tinh xảo. Hắn đứng quay mặt vào tường, đôi tay vuốt nhẹ bức hoạ bạch y thiếu nữ được treo ở chính giữa.
" Khởi bẩm vương gia, hiện tại Lý Thừa Khanh không có hành động gì đặc biệt. Chỉ là, nghe đám thuộc hạ theo dõi báo lại, hắn đã cứu giúp một nương trên đường. Không những vậy, hắn còn đưa cô nương ấy về phủ " Tiêu Trực tóc đã điểm bạc, thân hình có phần đầy đặn đang khúm núm chắp tay báo cáo sự tình.
Minh Thân Vương quay người về phía tên quan Tiêu Trực đang đứng phía dưới, khuôn mặt có phần đứng tuổi ấy hiện lên đầy sự nghi hoặc "một cô nương? Còn đưa về phủ ? Có điều tra rõ thân phận của cô ta chưa? ".
" Đám thuộc hạ theo dõi ở khoảng cách khá xa nên không thể biết được cô nương đó là ai, mong vương gia thứ tội " Tiêu Trực tỏ vẻ bất đắc dĩ.
" Thôi được rồi, nếu hắn có động thái gì khác phải lập tức bẩm báo lại cho bổn vương ".
" Tiểu nhân hiểu rồi. Tên Lý Thừa Khanh đó, trước nay hắn vô cùng đề phòng vương gia, lại luôn chống đối tiểu nhân ở trên triều, thật giống với phụ thân của hắn, đều đáng chết ". Vẻ mặt của Tiêu Trực hiện lên vài tia căm phẫn.
Minh Thân Vương nghe đến phụ thân của Lý Thừa Khanh, ánh mắt liền lập tức trở nên sắc lạnh như băng, vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn tên Tiêu Trực kia, nói " tuyệt đối không được nhắc đến phụ thân hắn trước mặt bổn vương, Lý Thừa Khanh luôn vì chuyện năm đó mà điều tra ta hết lần này đến lần khác, khiến cho những hành động của ta bị hạn chế. Ngươi chỉ cần theo dõi hắn chặt chẽ, còn những việc khác thì không cần xen vào ''.
Tiêu Trực cũng nhận ra mình lỡ lời liền lập tức thay đổi ngữ khí " tiểu nhân lỡ lời, tiểu nhân đáng chết, mong vương gia tha tội. Tiểu nhân sẽ ngay lập tức phái thêm người theo dõi " nói xong hắn nhanh chân chuồn đi mất, chỉ còn lại Minh Thân Vương quay đầu nhìn về phía bức hoạ, ánh mắt đầy sự mưu tính và thâm hiểm .
****
_ Phủ Tướng Quân _
Trời lúc này đã sắp vào canh ba nhưng trong tướng phủ vẫn sáng rực ánh nến, Lý Thừa Khanh thân mặc thường phục đang ngồi đọc binh pháp trong sảnh chính, nét mặt vô cùng nghiêm túc, không để ý đến Diệp Thuần Khanh đang ngồi dưới bàn phụ gật gật gù gù, đôi mắt díu chặt vì buồn ngủ.
Cốp một tiếng, nàng vì ngủ quá say mà đập trán xuống bàn, đau đến tỉnh cả ngủ, lại nhìn sang Lý Thừa Khanh đang chăm chú đọc sách mà trong lòng tràn đầy sự bất lực. Lúc này nàng mới loạng choạng đứng dậy, hướng về phía Lý Thừa Khanh mà nói " Lý tướng quân, dù sao ta cũng là một nữ tử chưa xuất giá, lại ở trong phủ của nam nhân lạ đến tận đêm khuya, chẳng phải sẽ hủy hoại hết thanh danh sao ".
Hắn không thèm ngẩng mặt lên nhìn nàng, chỉ điềm tĩnh nói " Diệp tiểu thư yên tâm, người trong phủ ta vô cùng kín miệng, tuyệt đối sẽ không nói năng xằng bậy lan truyền thông tin không tốt về tiểu thư ra ngoài. Hơn nữa, ta đã sai người báo tin với Diệp đại nhân việc tiểu thư ở lại làm khách trong phủ " Hắn ngập ngừng một chút rồi nhìn sang nàng, nói " việc thích khách ám sát ta cần điều tra rõ thực hư, mà Diệp tiểu thư lại là người khả nghi nhất, ta không thể bỏ qua ".
Nàng cũng đến cạn lời với hắn, tên Lý Thừa Khanh này cũng thật là đa nghi. Đang định phản bác thêm vài câu thì bỗng tên thị vệ Mộc Lãng bưng lên 2 đĩa điểm tâm để trên bàn của Lý Thừa Khanh và nàng " Diệp tiểu thư, đây là điểm tâm khuya tướng quân dặn nhà bếp làm, mời dùng ".
Ánh mắt nàng khẽ hiện lên một tia âm hiểm, sắc bén liếc qua Lý Thừa Khanh vẫn đang chăm chú đọc binh thư. Nàng nhìn theo đĩa điểm tâm trắng hồng trước mặt, giả vờ háo hức mà bốc vội hai chiếc đưa lên miệng cắn. Bỗng mặt nàng đột nhiên nhăn lại, nàng lập tức nhổ miếng điểm tâm vừa cắn ra mà ho sặc sụa " điểm tâm này khó ăn quá ".
" Diệp tiểu thư không sao chứ? " Lý Thừa Khanh ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn đĩa điểm tâm trước mặt, hắn tò mò cũng đưa một miếng bánh lên miệng cắn thử.
Mộc Lãng nhìn Lý Thừa Khanh, lo lắng hỏi " tướng quân, thế nào rồi ?".
Chưa đợi Lý Thừa Khanh trả lời, Mộc Lãng đã tự cầm một chiếc điểm tâm lên cắn thử, vẻ mặt tỏ ra khó tin " thật sự rất ngon mà ".
Diệp Thuần Khanh bày ra ánh mắt yếu đuối vô tội, dịu giọng nói " thật thất lễ quá, ta bị dị ứng với lạc bên trong điểm tâm ".
Nghe đến đây, vẻ mặt của Lý Thừa Khanh và Mộc Lãng mới hết đi sự nghi hoặc.
" Xin thứ lỗi, ta không biết Diệp tiểu thư bị dị ứng với lạc " Lý Thừa Khanh nói.
Đột nhiên, Lý Thừa Khanh đang đứng bất ngờ trở nên loạng choạng, đôi lông mày hắn nhăn lại, mặt cũng dần tái đi trông như bị trúng độc. Không chỉ Lý Thừa Khanh, tên thị vệ Mộc Lãng cũng có biểu hiện tương tự.
Lúc này, một đám thích khách mặc đồ đen khoảng chừng mười người bỗng đạp cửa xông vào, kẻ nào kẻ nấy đều che kín mặt, trên tay cầm kiếm xông lên. Lý Thừa Khanh và Mộc Lãng mặc dù thân thể đang bị trúng độc nhưng vẫn rút kiếm đánh nhau với bọn thích khách.
Nàng không giúp được gì, chỉ có thể lùi ra phía sau nhìn cảnh hỗn chiến, hai người họ lấy ít địch nhiều, thân thể lại đang trúng độc nhưng cũng khiến cho đám thích khách một phen khó đối phó, thật không hổ danh là một vị tướng quân.
Sắc mặt của Lý Thừa Khanh càng ngày càng tái nhợt, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề hơn nhưng hắn vẫn cố gắng gượng, cho thấy võ công của mấy tên thích khách cũng không phải tầm thường.
Đột nhiên, một tên thích khách nhắm mũi kiếm thẳng về phía Diệp Thuần Khanh, tình thế xảy ra quá đột ngột khiến nàng không kịp tránh né. Ngay lúc này, thanh kiếm của Lý Thừa Khanh đã chặn trước mặt nàng, hắn dùng chân đá bay tên thích khách trước mặt.
Chớp lấy thời cơ Lý Thừa Khanh không để ý, một tên thích khách khác đã chém một nhát kiếm vào cánh tay trái của Lý Thừa Khanh khiến hắn kêu lên một tiếng.
Bấy giờ, đám thị vệ trong phủ lũ lượt xông vào. Tên thích khách cầm đầu thấy thế liền quay sang nhìn Diệp Thuần Khanh, nàng cũng hiểu ý hắn liền lập tức ra kí hiệu bằng mắt cho đám người rút lui.
Đám thích khách sau khi nhận lệnh liền không do dự mà nhảy qua cửa sổ bỏ chạy. Thị vệ trong phủ thấy thế cũng liền đuổi theo.
Lý Thừa Khanh mặc dù đang bị thương nhưng vẫn không quên việc đưa nàng về phủ " Diệp tiểu thư, ta sẽ phái người đưa cô về phủ, thất lễ rồi ".
" Không được, tướng quân bị thương vì ta, không thể bỏ mặc tướng quân " nàng tỏ vẻ lo lắng, liền ngay lập tức từ chối đề nghị của Lý Thừa Khanh, nàng sai thị vệ dìu hắn vào phòng, bản thân cũng theo vào bên trong.
" Tướng quân, ta sẽ chạy đi gọi đại phu ngay, đợi ta một lát " Nói rồi nàng định đứng lên rời đi thì bị Lý Thừa Khanh kéo tay áo ngăn lại.
" không được, chuyện thích khách ngày hôm nay và cả chuyện ta bị thương tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, không được đi gọi đại phu " hắn nhăn mặt chịu đựng.
Lý Thừa Khanh thân là đại tướng quân, bên ngoài có rất nhiều kẻ rình rập, ghen tị luôn muốn hãm hại hắn. Mặc dù không biết hắn đang lo ngại những ai nhưng nàng cũng phần nào hiểu được.
" Vậy được, ta không đi gọi đại phu, ta đi tìm chút thuốc băng bó cho ngài " Nàng nhẹ nhàng nói.
Diệp Thuần Khanh theo hướng chỉ dẫn của thị vệ canh gác mà tìm xuống phòng thuốc. Nơi đây tuy không rộng lớn nhưng những loại thuốc bên trong cũng khá đầy đủ.
Sau khi xác nhận xung quanh không có bóng người, nàng mới yên tâm mà nói với kẻ đang ẩn nấp " ra đây đi, ta biết ngươi chưa rời đi ".
Lúc này hắn mới nhảy từ trên mái nhà xuống, đi thẳng vào trong phòng thuốc. Sau khi đóng cửa cẩn thận, hắn mới móc trong tay áo ra một chiếc lọ nhỏ đưa cho nàng " đây là thuốc giải độc ".
Diệp Thuần Khanh cầm lọ thuốc lên lắc nhẹ, nàng nhếch mép cười hài lòng " các người làm rất tốt, số ngân lượng còn lại ta sẽ bảo nghĩa phụ ta phái người đem đến ".
" Đa tạ tiểu thư, tiểu nhân là người của Diệp gia, đương nhiên sẽ dốc lòng giúp đỡ tiểu thư. Loại độc này tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng khiến cho người ta đau đớn như dao găm vào người, nếu như ban nãy sơ xảy nuốt phải, e là...." Hắn nói.
" Nếu ta không làm như vậy e là hắn sẽ không đụng đến mấy miếng điểm tâm đó. Chỉ có lao mình vào nguy hiểm mới có thể xoá bỏ hiềm nghi, từng bước tiếp cận hắn...chờ ngày báo thù cho cha mẹ đã mất của ta " nói đến đây ánh mắt nàng hiện lên chút u buồn.
" Vậy tiểu thư cẩn thận, tiểu nhân xin phép quay về " hắn cung kính .
" Được ".
****
Download MangaToon APP on App Store and Google Play