Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Bách] Có Muộn Màng Không?

Chương 1. Xứng?

"Anh lẹ tay 1 chút, đem bức tranh đấy lại phía này hộ tôi."

Giọng Thụy Tâm có phần trầm ấm, liếc nhìn về một góc trong phòng, hướng dẫn từng cử chỉ cho nhân viên bưng lấy bức tranh.

Trên tranh là hình ảnh một thiếu nữ, tầm mười tám, nhưng lại chẳng phải Thuỵ Tâm. Thiếu nữ trông hơi thấp, nhưng lại có vài phần đáng yêu, rõ dễ mến, trìu mến cười tươi.

Thuỵ Tâm dường như không thể rời mắt trước thiếu nữ ấy, chốc chốc lại nhìn đến, anh mắt vô vàn yêu thương, ái mộ không diễn tả thành lời.

Công việc sắp xếp phòng một mực cho đến tận tối, khi các nhân viên lần lượt rời khỏi phòng, căn phòng bỗng chốc có phần thiếu đi sự ấm áp.

Nhìn lấy căn phòng đầy sắc hồng như tình yêu vừa chớm nở, Thuỵ Tâm không khỏi xôn xao trong lòng, đôi mắt ánh vẻ thoả mãn.

"Xem ra thật sự rất vừa ý."

Thuỵ Tâm bảo nhỏ, khoé môi không khỏi cười. Cô lặng lẽ đi về phía bàn chính, chạm khẽ với mấy chiếc điện thoại, lướt tin tìm lấy kẻ cô thương.

"Bạn nhỏ ngủ chưa nhỉ." Thuỵ Tâm lẩm bẩm, lục tìm tin nhắn.

Đôi mắt cô bỗng có phần mất mác, không có tin nhắn nào cả!?

"Bạn nhỏ hm... Nay bận lắm sao." Giọng Thuỵ Tâm hơi bực dọc, tim bỗng hụt hẫng mắt không khỏi liếc nhìn bức tranh trong phòng. Hình ảnh thiếu nữ ấy thật khiến Thuỵ Tâm không biết say đắm bao lần.

"Bạn nhỏ, cậu ngủ chưa?"

Dòng tin nhắn đã gửi hiện lên trên màn hình, cô ngồi tựa vào ghế, mắt không rời điện thoại, đợi lấy câu trả lời. Tầm 30p sau, điện thoại liền "ting" một tiếng.

"Xin lỗi, có chút bận, không nhắn tin cho cậu."

Đầu bên kia liền rep lại, có phần bạc bẽo. Thuỵ Tâm bất giác cười nhạt, không biết tự bao giờ, thiếu nữ cô trân trân niệm niệm trong lòng, lại thờ ơ lạnh nhạt với cô đến vậy.

"Vậy sao, tớ cứ nghĩ cậu không quan tâm tớ nữa."

Lời Thuỵ Tâm trả lời rõ ý trách cứ, cô thật sự đau lòng rồi.

"Cậu có thể xem là vậy. Tớ cũng không phiền giải thích."

Đầu bên kia tỏ vẻ khó chịu.

"Cậu thật không cần tớ nữa sao?"

Mắt Thuỵ Tâm ngân ngấn nước, cô có lẽ rõ mối quan hệ này đã chạm đáy giới hạn.

Đầu bên kia một mực xem tin nhắn, không vội rep. Bầu không khí ngột ngạt đến kì lạ.

"Chia tay đi. Tớ thật sự không đáng để cậu như vậy."

Đầu bên kia như đang cứa từng dao vào tim Thuỵ Tâm, lời nhắn bạc bẽo như không màn tâm tới.

Nhìn thấy tin trả lời. Mặt Thuỵ Tâm tối sầm lại, đầu óc như quay cuồng. Cô không rõ tự khi nào người cô hết mực yêu thương, lại vứt bỏ cô nhẫn tâm đến vậy. Cô biết rõ họ đã không xứng với bản thân nữa, nhưng lại cứ vẫy vùng mà níu kéo đối phương.

Cô hít thở, hít lấy từng ngụm khí một cách khó khăn, nhắm đôi mắt ủ dột mà trút hơi nặng nề.

"Huỳnh à, cậu không xứng, thật sự không xứng để tớ để tâm như vậy nữa." Cô lẩm bẩm, răng cắn chặt lấy bờ môi, từng cơn đau đớn từ tim gan truyền đến, thấu tận cả xương tuỵ.

Từ lâu, từ rất lâu về trước, tình cảm này có lẽ chỉ còn là đơn phương rồi.

"Được."

Mang tất cả dũng khí xót lại, Thuỵ Tâm rep lấy đối phương. Sau đó out khỏi cuộc trò chuyện, có phần thở gấp liên hồi.

Thuỵ Tâm không hỏi lí do, càng không muốn biết lí do, vì thật sự... nó quan trọng lắm sao?

Thuỵ Tâm chầm chậm nhắm mắt, cố gắng thả lỏng duy trì hơi thở ổn định, người không rơi lấy một giọt nước mắt.

Có trời mới biết, khoảng thời gian nắm lấy tay một kẻ không thích bản thân nó đớn lòng thế nào, có trời mới biết chính bản thân từ bỏ tất cả tôn nghiêm để níu kéo một kẻ xem mình là vật không cần thiết, nó đau khổ bao nhiêu. Dốc tâm can để bồi dưỡng ra một con người hoàn hảo, và họ lại dành lấy sự hoàn hảo ấy cho người đến sau.

Thuỵ Tâm dường như chết lặng, không còn gồng lấy mình ôm lấy bụi gai ấy, càng không thể khóc vì người ấy thêm lần nào, tường như đã cạn, thật sự đã không còn nước mắt. Có chăng là khóc, thật sự đã diễn ra quá nhiều lần.

11h đêm, Thuỵ Tâm mở lấy đôi mắt nặng trĩu, nhìn lấy chiếc điện thoại. Đầu bên kia thiếu nữ có vài tin nhắn. Thuỵ Tâm chỉ cười nhạt nhẽo, không đọc mà xoá khỏi màn hình, tiện tay vào danh bạ gọi lấy ai đấy.

"Có chuyện gì sao?"

Một giọng nam trầm từ phía đầu kia vọng lại, có phần lười nhác, dường như khá buồn ngủ.

"Tìm cho tao một cô gái, dễ thương chút, giọng ngọt ngào, câm lại càng tốt, ngoan ngoãn, nghe lời. Tao muốn thấy cô ấy vào tối thứ 7 20h tuần này tại nhà tao."

Đầu dây bên kia như khựng lại trước câu trả lời của Thuỵ Tâm.

"Có chuyện gì sao?"

Đầu bên kia hơi gấp gáp, như đang lo sợ gì đấy.

"Không có chuyện gì, mày làm được không?"

Đầu dây bên kia có phần im lặng chốc lát, lại trả lời quyết đoán.

"Được."

"Tốt, tao chỉ cần cô gái đó ở bên 1 đêm, còn lại sao cũng được, mày tự sắp xếp đi."

Thuỵ Tâm có phần lạnh nhạt, vừa dứt câu đã cúp máy, dường như không muốn đối phương nhiều lời gì hơn.

Đầu dây bên kia sững người, thắc mắc vô cùng với yêu cầu kì lạ đấy. Hắn rõ Thuỵ Tâm trước nay chỉ yêu Huỳnh - nốt chu sa duy nhất của cô, làm gì còn để ai vào mắt. Nhưng lại chẳng tiện hỏi, chỉ đành lặng lẽ sắp đặt theo yêu cầu của cô.

Chương 2. Kẻ thăng trầm

"Mời cô xuống xe."

Tài xế riêng của Thuỵ Tâm chầm chậm mở lấy cánh cửa xe, chỉ thấy trước mặt Khắc Ly là một thanh niên vô cùng tuấn tú, góc cạnh ngũ quan quá đỗi hoàn hảo, bảo sao hạng A chắc cũng chỉ thế mà thôi.

Thuỵ Tâm đứng trước cửa xe, đưa nhẹ tay ngọc ra ý muốn dìu Khắc Ly xuống. Thuỵ Tâm vốn dĩ cắt tóc ngắn, người mặc lấy 1 thân sơ mi quần đen, đơn giản lại vô cùng tinh tế. Xung quanh người Thuỵ Tâm thoang thoảng hương tràm, nhìn nhã nhặn lại vô cùng lịch thiệp.

Ánh mắt Thuỵ Tâm nhẹ đảo lấy Khắc Ly đang trên xe, thay vì u ám của hôm đó, Thuỵ Tâm lúc này môi lại nở nụ cười nhẹ, vô cùng âu yếm mà nhẹ nhàng nhìn lấy Khắc Ly, như thể Khắc Ly mới thật là người Thuỵ Tâm yêu vậy.

Khắc Ly càng ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt, thanh niên ấy quá đỗi đẹp đẽ tựa thiên tiên hạ phàm đang đưa lấy tay về phía cô, như thể cô chỉ cần nắm lấy đôi tay ấy, cậu sẽ nắm tay cô đi khắp chốn hồng trần, tim Khắc Ly đập loạn xạ, thật như gặp mối tình đầu.

Lúc nhận yêu cầu kì lạ này, Khắc Ly sớm đã dự đoán tới tình trạng xấu nhất, nhưng lại không thể nghĩ tới trường hợp này sẽ xảy ra.

"Em vào trong cùng anh chứ?"

Nhận thấy sự ngỡ ngàng của Khắc Ly, Thuỵ Tâm nhẹ nhàng trầm ấm bảo, mắt cười híp lại.

Khắc Ly càng ngớ người khi nhận ra người trước mắt là con gái, thật sự là một cô gái, một cô gái quá đỗi đẹp trai!

Nhưng nhận thấy bản thân thất lễ, Khắc Ly sực tỉnh với nhiệm vụ của mình, cô nhẹ nắm vào đôi tay có phần gầy gò ấy, từng bước xuống xe, như một công chúa được hoàng tử dắt vào cung vậy.

Cảm nhận lấy sự ấm áp từ đôi bàn tay ấy, Khắc Ly có phần thật không nỡ buông ra.

Thuỵ Tâm nắm nhẹ tay cô, dẫn cô vào nhà. Khắc Ly khá choáng ngợp với căn nhà trước mắt, thật sự toát lên vẻ ưu nhã lại vô cùng sang trọng kinh trời, rõ là giàu!

Đi từ phòng khách, giới thiệu sơ chút với Khắc Ly, Thuỵ Tâm thẳng tay dẫn Khắc Ly đến tận phòng ngủ.

Chỉ thấy phòng ngủ lúc này theo cách bày biện của hôm trước, một màu hồng phấn ấm áp nhưng dường như đang ám lấy một sự nặng nề ẩn giấu.

Thuỵ Tâm nhẹ nhàng nắm lấy tay Khắc Ly, mặt vẫn một mực mang ý cười nhàn nhạt, dẫn cô lại gần chiếc bàn nhỏ, nhỏ ở đây cụ thể cũng gần cái phòng, nhẹ kéo ghế.

"Em ngồi đi."

Giọng Thuỵ Tâm ấm áp và dịu dàng đến lạ.

"Anh là Thuỵ Tâm, nếu sao này có gặp, em có thể gọi như thế. Anh vừa xem lí lịch của em rồi, gọi Khắc Ly nhỉ."

Mắt Thuỵ Tâm ánh lên nét cười, tay ngọc nâng lấy cằm nhìn Khắc Ly. Khắc Ly nhìn thấy mà cứ nao nao, thật sự rất đẹp, nhưng lại chan chát nỗi buồn.

Khắc Ly từ khi bước vào nhà, vẫn không khỏi kinh ngạc trước độ xa hoa lại mộc mạc không chói loá, hệt như mấy nhà giàu thời xưa, càng kinh ngạc với các bài biện của căn phòng. Nào phải công việc khó khăn, thể nào nhìn cũng ra thiên đường của tình ái?

Khắc Ly thật như muốn đánh mình 1 cái, để xem có tỉnh mộng chưa, nhưng nhận tiền của người ta rồi thì nên làm cho đúng lẽ.

Khắc Ly ngồi vào chiếc ghế được kéo sẵn, ánh mắt phức tạp nhìn lấy Thuỵ Tâm. Song ánh mắt vô tình đảo khắp phòng, chợt dừng lại ở bức tranh được treo gần đó.

Trong tranh một thiếu nữ cười rạng rỡ, mặt còn dính chút kem, hệt như vừa đi chơi về. Sững người rồi lại hiểu rõ. Khắc Ly có phần cảm thấy mất mác.

"Thì ra là chuẩn bị cho cô gái đó sao" Khắc Ly không khỏi suy nghĩ, nhìn về phía Thuỵ Tâm.

Khắc Ly thật sự có nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng rõ trong nhiệm vụ khuyến cáo cô tuyệt đối không được nói chuyện, càng im lặng càng tốt, chỉ cần nghe lời đối phương là được.

Thấy Khắc Ly nhìn đến, Thuỵ Tâm khẽ cười mỉm. Bản thân tự giác kéo lấy chiếc ghế bên trái Khắc Ly.

"Ta ăn chút gì đó nhé, chắc em cũng đói rồi."

Vẫn giữ giọng nói dịu dàng đó, sau chốc thức ăn được bưng lên, êm đềm và trang nhã. Cả 2 thưởng thức lấy buổi tối, không trò chuyện gì.

Chỉ lâu lâu Khắc Ly nhìn Thuỵ Tâm một chút, và Thuỵ Tâm cũng vậy.

Nhìn lấy gương mặt thanh tú của đối phương, nhưng lại có phần tiều tuỵ, càng nghĩ càng khó hiểu.

"Rõ là cuộc sống tốt thế, ai làm cô ấy khó chịu sao." Khắc Ly nghĩ thầm.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Thuỵ Tâm cầm nhẹ tai Khắc Ly. Hết thưởng rượu ở ban công, lại đến xem phim ở trong phòng, thật vô cùng thân mật, tựu một đôi tình nhân nhỏ.

Lúc này Thuỵ Tâm và Khắc Ly vẫn đang ngồi trên ghế gỗ, đầu Thuỵ Tâm trực tiếp dựa thẳng vào vai Khắc Ly, cả 2 nhìn lấy khúc phim vẫn đang chiếu xa xa.

Không mấy chú ý, mặt Khắc Ly có chút đỏ, không rõ vì sao. Thuỵ Tâm thì đôi mắt có chút mất tiêu cự, không phải niềm vui tràn ngập khi đón Khắc Ly vào, thay vào đó là gương mặt lạnh nhạt, đôi mắt híp hờ, trông có thể ngủ bất cứ lúc nào.

Khắc Ly liếc lấy Thuỵ Tâm, gương mặt nhợt nhạt ấy càng được khắc hoạ rõ, mất đi sự vui vẻ, nó lạnh nhạt và lạnh lùng đến đáng sợ.

Khắc Ly khẽ giật mình, run một chút. Cái run như đánh thức Thuỵ Tâm. Thuỵ Tâm khẽ mở mắt, nhìn lấy Khắc Ly.

Vì sợ hãi, Khắc Ly đã từ lâu không nhìn Thuỵ Tâm nữa, nhìn vào màn hình trước mặt mà đôi mắt có phần sợ hãi.

Thuỵ Tâm hít nhẹ lấy hương thơm từ Khắc Ly, thở một tràn dài.

"Anh cũng không ăn thịt em, trông anh đáng sợ đến vậy à."

Thuỵ Tâm rủ mắt, không nhìn nữa, chỉ miệng nhỏ vẫn còn nói vọng, giọng nói thăng trầm lại hơi vô lực.

Chương 3. Im lặng

Không thấy Khắc Ly trả lời, khoé môi Thuỵ Tâm có chút nhếch.

"Thật là biết nghe lời, em nói đi."

Giọng Thuỵ Tâm có phần ngả ngớn, gương mặt thật có chút thèm đòn.

"A... Không đáng sợ."

Bất ngờ trước lối hành xử của Thuỵ Tâm, Khắc Ly có phần ấp úng.

"Thật là một con người khó đoán." Khắc Ly nghĩ

"Em đang run."

Thuỵ Tâm có phần khẳng định, đôi mắt mở hờ, ngồi thẳng dậy, xoay đầu nhìn về phía Khắc Ly, đôi mắt ánh lên sự sắc bén.

"Thật đáng sợ." Đôi ngươi Khắc Ly co vào.

Thu biểu cảm đấy vào mắt, Thuỵ Tâm không bảo gì, chỉ cười nhạt đưa mắt về phía màn hình.

Hình như không chú ý, bầu không khí có chút lạnh, Thuỵ Tâm lại lạnh nhạt với Khắc Ly thêm vài phần.

"Thật ra... thật ra Thuỵ Tâm không đáng sợ, Thuỵ Tâm rất đẹp..."

Khắc Ly lấp lửng trả lời, hoá giải phần không khí u oán ban đầu.

"Đẹp sao?"

Thuỵ Tâm nhìn về phía Khắc Ly, đôi mắt tỏ vẻ thích thú.

"Là đẹp trai, hay đẹp gái." Giọng nói mang vài phần tự giễu, bất chợt đưa mặt như dán sát vào Khắc Ly.

Hơi thở hai người như hoà vào nhau, khoảng cách gần càng khiến Khắc Ly càng thấy rõ nét bạch lãng của Thuỵ Tâm, hơi thở hơi gấp rút, mặt đỏ tía tai.

"Là... Là đẹp trai."

Đôi mắt Thuỵ Tâm dần có tiêu cự cố định, nhìn thẳng vào mắt đối phương, dường như đang đánh giá về tính chân thật.

"Biểu cảm đáng yêu thật đấy." Thuỵ Tâm nhếch mắt bảo nhẹ, môi cười nhàn nhạt có phần thích ý.

"Chụt"

Đứng hình mất 3s, đôi mắt Khắc Ly trớ ra. Cái quái gì đang xảy ra?

Mặt Khắc Ly đỏ bừng, tay ôm lấy một bên má còn nóng hôi hổi. Khắc Ly thật không ngờ tới, Thuỵ Tâm lại đột nhiên hôn lấy như vậy.

Thuỵ Tâm khẽ lấy tay che lấy miệng cười, đầu có phần ngoảnh đi hướng khác. Chỉ là Khắc Ly không để ý, giờ phút này tai của Thuỵ Tâm đã có phần đỏ lên.

Khắc Ly nhìn lấy con người kì lạ đầy điên cuồng trước mắt. Lúc thì cho Khắc Ly cảm giác như. gió xuân phơi phức, lúc lại nóng bức như mùa hạ, thăng trầm như mùa thu và lạnh lùng như mùa đông. Thật là con người đầy đủ màu sắc!

Cả 2 rơi vào im lặng không hồi kết.

"Khụ."

Tiếng của Thuỵ Tâm đánh vỡ bầu không khí im lặng.

Thuỵ Tâm vớ lấy chai rượu vang trên bàn, rót vào ly mình 1 ít, một hơi nốc cạn, dường như đang cố lấy lại bình tĩnh.

"Anh cũng cảm thấy mình rất đẹp trai."

Thuỵ Tâm bất chợt cười nhạt, có phần thoả ý nhìn về phía Khắc Ly, trong hệt tên du côn đang rất có nhã hứng, nào giống bộ dạng học thức thư sinh vừa gặp lắm đầu!

Mặt Khắc Ly càng bừng lên, vừa ngại ngùng vừa vô cùng xấu hổ, xấu hổ vì sau con người trước mắt có thể cợt nhã như thế được.

Khắc Ly chỉ biết câm lặng nhìn Thuỵ Tâm tự mãn.

Không biết từ đâu, Thuỵ Tâm móc ra một cái gương nhỏ, vuốt vuốt tóc ngắm lấy khuôn mặt tuấn mỹ trong gương, môi cứ cười cười lấy. Khắc Ly thật chỉ biết ngẩn ra nhìn tên có phần tự luyến trước mắt.

Sau 1 lúc đâu lại vào đấy, Thuỵ Tâm một mực uống rượu vang, không mở lời, nhưng mặt cũng không quá lạnh nhạt.

Khắc Ly rất muốn im lấy, nhưng vẫn thắc mắc cất lời.

"Hôm nay là ngày gì sao?" Khắc Ly nhẹ nhàng nhìn lấy Thuỵ Tâm hỏi.

Động tác của Thuỵ Tâm khựng lại, ánh mắt có phần lạnh nhạt toả ra.

"Ừm, nay là sinh nhật 22 tuổi của anh."

"Thì ra là 22 tuổi sao, lớn hơn mình 2 tuổi, nhưng thật giống như mười tám." Khắc Ly thầm nghĩ.

"Vậy sao, vậy chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Khắc Ly hơi sượng khi cất lời chúc, nhưng mấy ánh vẻ chân thành.

Thuỵ Tâm nhìn lấy Khắc Ly, cười nhạt nhẽo.

"Ừm, cảm ơn."

Lấy ly rượu trên bàn, lại 1 lần uống cạn. Thuỵ Tâm lúc này đầu cũng có phần chao đảo, dường như đã uống không ít rồi.

Khắc Ly nhìn lấy khuôn mặt đỏ lên vì rượu, muốn ngăn lấy nhưng lại sợ vi phạm điều ban đầu, vốn dĩ Khắc Ly chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời Thuỵ Tâm là đủ.

Trong lúc vẫn mơ màng, Thuỵ Tâm đã mở lời.

"Thiếu nữ trong bức tranh đó đẹp chứ."

Thuỵ Tâm có phần ngả ngớn hởi, nhìn sâu lấy Khắc Ly, đôi mắt lúc này hơi u ám.

"A.. đẹp." Khắc Ly buộc miệng thốt lên.

"Đúng, đẹp. Nhưng không xứng được yêu thương."

Bang

Khắc Ly gật nảy mình nhìn những mảnh kính vỡ, cùng những mảnh thuỷ tinh tinh khôi rơi xuống đấy nát tan. Vừa nãy chỉ vừa dứt câu, Thuỵ Tâm đã cầm thẳng chiếc ly rượu ném về phía bức tranh đã treo ấy.

"Thật sự đẹp, cũng mỏng manh, sắc nhọn."

Thuỵ Tâm rời mắt khỏi đống tàn lụi đó, nhìn lấy Khắc Ly.

"Anh thật sự đã cố gắng hết sức rồi."

Thuỵ Tâm mở giọng có phần bình thản lại chua xót, mặt không quá nhiều đau đớn nói ra những câu không đầu không đuôi, dường như muốn kể nhưng lại chẳng muốn ai hiểu.

Khắc Ly mím môi, nỗi sợ hãi được che lấp bằng sự lo lắng.

"Ha, ả ta quá đáng thật."

Thuỵ Tâm cười bạc bẽo, cần lấy chai rượu vang không ngần ngại trút thẳng vào miệng.

Khắc Ly theo bản năng sấn tới, giựt lấy chai rượu từ tay Thuỵ Tâm ra.

"A.."

Khắc Ly sững người, sợ Thuỵ Tâm tức giận, nhưng vẫn lấy can đảm khuyên ngăn.

"Uống thế này, thật sự không tốt a.."

Ánh mắt Thuỵ Tâm u ám nhìn Khắc Ly. Khắc Ly thật nổi hết da gà khi nhìn vào vực sâu vô tận đấy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play