Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trời Giấu Trời Mang Đi

Chương 1: Gặp lại người quen cũ

Bên ngoài quán lẩu chen chúc đông người qua lại, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ xe taxi thu hút ánh nhìn của người đi đường.

Ngoại hình cao ráo ưa nhìn, cộng thêm bộ suit trắng thanh lịch, bàn tay thon dài cầm theo chiếc túi hàng hiệu. Mái tóc ngắn cụp phồng đầy kiểu cách và chân đi đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen,... Tất cả những đặc điểm ấy khiến bất cứ ai đi ngang qua đều phải ngoái cổ lại nhìn.

Người phụ nữ dừng lại trước quán lẩu, để chắc chắn hơn cô mở điện thoại gọi cho ai đó.

Đợi đến hồi chuông thứ hai, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.

"Alo! Mỹ Lan à, có phải là quán lẩu 189 không? Mình đang đứng trước cửa rồi này."

Cô gái đang ở trong quán nghe thấy vậy vội đứng lên, nói nhanh vào điện thoại:

"Cậu tới rồi hả? Để mình ra đón cậu!"

Người phụ nữ cảm thấy không tiện cho lắm bèn từ chối:

"Ờm... không cần đâu, để mình hỏi lễ tân là được mà."

"Được cái gì mà được! Lâu lắm tụi mình mới có dịp tụ tập với nhau, để cậu tự tìm bàn sao tớ yên tâm cho được! Cậu cứ đứng im đấy cho tớ, tớ xuống liền! Nhanh thôi, chờ tớ hai phút!"

Người phụ nữ đáp lại trong bất lực. "Ờ, mình đợi vậy."

Sau đó, tất nhiên là không còn sau đó. Lời cô muốn nói đã bị chặn ngang bởi tiếng tút dài từ đầu dây bên kia.

Cúi đầu nhìn điện thoại tắt màn hình đen thui, đôi môi xinh đẹp cong lên thành nụ cười tươi tắn.

Đã bao năm trôi qua, tính bộp chộp của cậu ấy không thay đổi là mấy nhỉ?

Nhớ hồi học cấp ba quá! Lúc vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, Mỹ Lan đã có tính bộp chộp thế này rồi.

Không biết sau này khi đã có chồng con rồi cô ấy còn thế nữa không đây...

Mới nghĩ tới đây thôi cô thấy hơi lo lo...

Mà thôi, cô ấy nghĩ gì muốn gì là việc của cô ấy. Cô suy cho cùng vẫn mãi là bạn thân, chỉ có thể đưa ra lời khuyên tốt nhất dành cho cô ấy.

Suy nghĩ vừa dứt Mỹ Lan xuất hiện trước mắt cô như một phép biến hình.

"Hi bạn yêu! Đợi tớ có lâu không?"

An Nguyệt có hơi giật mình, nhưng ngay sau đó cô cười trừ như không có chuyện gì xảy ra.

"Ừm không lâu lắm, mới trôi qua mấy phút thôi mà."

"Ủa? Cậu không cho bé Maika theo à? Chồng cậu đâu? Rõ ràng lúc nhắn tin tớ đã dặn cậu phải rước theo gia đình, sao đi có một thân một mình thế này?"

"Maika bị ốm, mình không thể dắt theo con bé đến đây được. Còn anh Đăng bận chụp ảnh cho khách, dẫn anh ấy tới đây... có hơi bất tiện."

Mỹ Lan gật gù ra chiều đã hiểu vấn đề, nhưng cô ấy vẫn thấy tiếc thay cho chồng con An Nguyệt, gương mặt mĩ miều khẽ nhăn lại trông rất dễ thương.

"Tiếc ghê! Thế mà mình gọi menu toàn món Maika thích, con bé không ở đây là một sự tổn thất lớn."

"Có sao đâu, nếu còn dư mình sẽ gói ít mang về cho con bé. Đi ăn cỗ phải gói phần về, cậu quên rồi à?" An Nguyệt nháy mắt.

"Đúng đúng đúng! Thôi không nói nhiều nữa, ta mau vào mau không mọi người lại đợi."

An Nguyệt gật đầu, cô theo sau Mỹ Lan đi vào nhà hàng lẩu.

Nhóm bạn cấp ba hẹn nhau ăn trên tầng ba, cũng là tầng nổi tiếng với những thực đơn đắt nhất của quán.

Nghe bảo, tất cả mọi người cùng nhau gom tiền bao trọn cả tầng ba này. Hiếm khi có dịp gặp nhau ôn lại kỉ niệm xưa, tất nhiên phải chơi lớn một tí chứ.

An Nguyệt thấy có một điểm chung ở những buổi họp mặt kiểu này như:

Người thì khoe nhà đẹp xe sang, người thì lại khoe lấy được đại gia có nhà chồng yêu chiều. Hay, có những người luôn miệng tự hào con cái giỏi giang thế này thế nọ, thi đậu vào trường chuyên với số điểm gần như là tuyệt đối.

Nói chung, mục đích của những cuộc xã giao kiểu vậy không khoe con cái giỏi giang hơn người thì cũng là tâng bốc nửa kia của mình.

Nhưng trước khi quyết định họp lớp, mọi người đưa ra một quy tắc ngầm.

Đó là... không ai được phép nhắc đến chuyện gia đình ở đây, và mọi người không ai bảo ai đều đồng thuận với quy tắc ấy.

An Nguyệt sững người một lát, những gương mặt thân quen ngày nào giờ có nhiều thay đổi khiến cô chưa nhận ra ai với ai.

"Nguyệt, mau ngồi xuống đi! Nói nhỏ nhé, cả lớp chỉ chờ mỗi cậu thôi đấy!"

An Nguyệt cười trừ, cô miễn cưỡng đi tới và ngồi xuống bên cạnh Mỹ Lan. Sau đó cô yên lặng quan sát những gương mặt vừa quen vừa lạ, ngồi thu mình mới ở góc và cố gắng tạo ra cảm giác ít tồn tại nhất.

Bạn bè lâu ngày chẳng mấy gặp nhau trò chuyện rôm rả khắp một dãy bàn ăn, trên gương mặt bọn họ ai ai cũng cười cười nói nói tay bắt mặt mừng.

Ngồi cảm nhận được lúc, An Nguyệt cảm thấy không khí vui tươi như vậy thật không hợp với mình. Cô rất muốn nhấc người lên và bỏ đi nhưng lại không dám. Cô e ngại ánh nhìn của đám đông, e ngại với sự nhiệt tình của Mỹ Lan.

Và hơn hết thảy, cô sợ mọi người nhớ ra cô cùng câu chuyện không muốn nhắc đến thời học lớp 12.

Tóm lại trước khi quyết định tới đây cô đắn đo rất nhiều vấn đề, thậm chí còn bỏ ngoài tai tất cả lời năn nỉ của Mỹ Lan.

Nhưng nói gì thì nói, cũng đã lâu cô không gặp các bạn rồi, bảy năm chứ chẳng ít! Thôi thì nhân dịp này tụ họp chắc chẳng sao đâu. Vì người cô không muốn gặp lại nhất đang định cư ở nước ngoài, làm gì có chuyện chạm mặt nhau ở đây!

An Nguyệt cười tự giễu, chuyện trôi qua nhiều năm... có lẽ đã phai nhạt trong ký ức của tất cả mọi người. Giờ cô sợ đông sợ tây như này, có phải quá nhút nhát không?

"Ơ này! Có phải là Nguyệt không? Sao cậu đi vào im im thế?"

Giọng nói the thé phát ra từ bên cạnh khiến Nguyệt bị giật mình, suýt làm rơi cốc nước trên tay. Cô nhận ra người vừa gọi mình, là Như Ngọc, cô bạn suốt ngày ghen ăn tức ở với cô trong ba năm cấp ba.

Chương 2: Gặp lại người quen cũ (2)

Nhẹ nhàng đặt cốc nước lên bàn tiệc, An Nguyệt từ tốn đứng dậy, sau đó điềm tĩnh chìa tay ra và lịch sự mở lời:

"Chào, đã lâu không gặp!"

Nhưng Như Ngọc không hề có ý cho An Nguyệt mặt mũi, cô ta không thèm bắt tay, thậm chí còn đá xéo cô nữa. "An Nguyệt, trông cậu thay đổi nhiều quá khiến mình suýt nữa không nhận ra rồi đấy."

Chậm rãi hạ tay xuống, An Nguyệt tỏ ra thoải mái hơn bình thường, không chỉ vậy cô còn nhún vai hỏi đối phương một câu tương tự. "Có sao? Còn cậu thì chẳng thay đổi gì cả, nhất là cái tính hay đi móc mỉa người khác!"

"Cậu!" Như Ngọc nổi đoá, muốn xông vào dạy dỗ cô một trận ra trò nhưng đã có Mỹ Lan cản lại đứng ra làm hòa.

"Thôi nào! Hôm nay là buổi họp lớp giữa chúng ta mà, nên giữ hòa khí! Hòa khí!"

Biết là không thể làm gì được An Nguyệt, Như Ngọc cùng nhóm bạn tức tối tản ra, lựa một chỗ kín đáo khác ngồi xuống.

Đợi mấy người kia an tọa ở một góc, Mỹ Lan quay sang hỏi han, không quên nhìn An Nguyệt một lượt từ đầu tới chân.

"Không sao chứ? Cậu ta có làm gì quá đáng với cậu không?"

An Nguyệt cười toe, nói với giọng không hề hấn gì. "Mình không sao hết! Cậu thấy đấy, bọn họ chưa kịp làm gì thì cậu đã ngăn cản rồi."

"Vậy thì tốt! Cậu mau ngồi xuống đây ăn thử mấy món ngon này đi nào không lát nữa kẻo nguội."

Dĩ nhiên là An Nguyệt vui vẻ đồng ý và chịu ăn hết những món Mỹ Lan nhiệt tình gắp vào bát của cô.

Đương lúc hai người đang tám chuyện vui vẻ, bỗng có những tiếng xì xào vang lên khắp bàn tiệc khiến hai người phải để tâm.

"Cái gì? Tống Minh Luân cũng đến buổi họp mặt hay sao? Nghe bảo cậu ta định cư bên nước ngoài cùng vợ cơ mà?" Một người phụ nữ trẻ tuổi sở hữu nhan sắc kiêu kỳ thốt lên thành tiếng sau khi tận mắt nhìn thấy một cặp nam nữ đi vào.

Và cô bạn ngồi bên cạnh cũng nhao nhao hùa theo. "Thế mới nói, thậm chí trong lớp không ai biết cậu ta về nước từ bao giờ."

"Nhưng Minh Luân tới đây mình nghĩ chúng ta có trò hay để xem rồi."

"Cậu nói, là câu chuyện từng chấn động năm lớp 12 ấy hả?"

Người nọ gật đầu, hất mặt về phía An Nguyệt đang ngồi lặng lẽ trong góc bên cạnh Mỹ Lan.

"Chính xác, cứ nhìn bản mặt tối sầm của An Nguyệt đi kìa. Người yêu cũ tình địch cũ cùng dắt nhau đến buổi họp lớp, nghe chừng cũng gay cấn phết."

An Nguyệt không ngờ sẽ gặp lại Minh Luân và Linh Thu trong buổi họp lớp này.

Ngày cuối cùng cô gặp họ, chính là ngày cô lên đường sang Trung Quốc du học.

Sau đó liền 7 năm bặt vô âm tín, không một lần liên lạc lại...

Vậy mà... Minh Luân và Linh Thu đều cùng đến đây?

Bàn tay đang cầm đũa khẽ cứng đờ... An Nguyệt ngồi ngây ngốc tại chỗ như bức tượng làm bằng sáp.

Từ lúc cặp đôi nọ dắt tay nhau đi vào, ánh mắt An Nguyệt không rời người đàn ông nửa bước. Khuôn mặt ấy vẫn đẹp như trong trí nhớ, chỉ là khí chất đã chín chắn và trầm ổn hơn nhiều.

Nhưng sau đó cô nhận ra đây là một hành động không nên, bèn nhanh chóng cụp mắt xuống lặng lẽ nhìn bàn tiệc trước mặt.

"An Nguyệt, cậu không sao chứ?" Mỹ Lan lo lắng hỏi han, sợ bạn mình mất khống chế rời đi ngay tức khắc.

Nhè nhẹ lắc đầu, cô ngước mặt lên với đôi mắt ráo hoảnh, như người mới nãy thất thần không phải là cô ấy.

"Cậu thấy mình giống người gặp vấn đề không?"

Mỹ Lan lắc đầu phụ họa. "Đúng không giống, chắc lúc nãy mình hoa mắt nhìn nhầm thôi. Nhưng cậu thật sự không để tâm à? Người đó từng là người yêu cũ của cậu đấy!"

Người yêu cũ sao? Hai người chưa từng bắt đầu thì làm gì có kết thúc...

"Chỉ là mấy bạn học ngày xưa không còn đi lại, chẳng đáng phải bận tâm." An Nguyệt thản nhiên gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát cho nguội, lời nói thốt ra kèm giọng điệu không mảy may quan tâm.

Thực ra thì cô chỉ mạnh miệng cho Mỹ Lan nghe thôi. Chứ thực tâm thì... nói không còn yêu thì là nói dối. Một phần cũng tại thời điểm ấy giữa hai người tồn tại quá nhiều khoảng cách.

Nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, An Nguyệt quyết định ra về. Trước khi đi, cô không quên nói qua với Mỹ Lan, lớp trưởng cùng bí thư một câu. Và mọi người đều vui vẻ chấp nhận, dặn dò cô đi đường nhớ chú ý an toàn. Còn An Nguyệt nghe xong thì vui vẻ đồng ý, hứa sẽ báo bình an trên nhóm lớp khi đã về đến nhà.

Nhưng khi cô vừa đi xuống cầu thang cuốn...

Bất ngờ, một bàn tay to giữ chặt miệng cô, kéo cô về một góc của đại sảnh. Lập tức An Nguyệt ra sức vùng vẫy chống cự, rơi hai chiếc giày trên sàn đá hoa cương bóng loáng.

Kẻ bắt cóc kéo An Nguyệt vào một phòng bao khá kín đáo gần đó. Trong căn phòng tối, gã xoay cơ thể nhỏ bé lại, giữ chặt hai tay cô trên tường, áp sát cả hai cơ thể một lớn một nhỏ để gương mặt cô chạm vào gã.

Hành động sau đó của gã còn càn rỡ không thể tả. Ngay sau khi bắt được thân hình nhỏ nhắn ấy, gã tham lam di chuyển mũi lên khắp gương mặt thanh tú, vòng ra sau tai và lần xuống cổ như muốn hít thở cho kỳ hết những hương thơm trên người cô cho thỏa nỗi nhớ nhung.

Một mùi hương vừa quen thuộc vừa xa lạ xộc thẳng vào mũi khiến An Nguyệt gợi nhớ tới một người đã lâu không gặp.

Tống Minh Luân... chàng thanh niên trẻ tuổi từng gắn bó mật thiết với thời niên thiếu đẹp đẽ nhất trong sáng nhất của An Nguyệt.

"Minh Luân? Là cậu à?" Cô gọi tên người đó trông cơn thổn thức.

Nhưng người đó không trả lời cô mà đáp lại bằng một cái ôm ghì.

Là cậu ấy! Là Tống Minh Luân thật rồi!

Có lúc cô đã từng nghĩ nếu hai người có thể gặp lại nhau lần nữa thì sẽ trong tình huống nào khi mà mỗi người ở một nơi xa như vậy. Cô cũng từng nghĩ không biết giữa họ có giống như trong phim, tình cờ gặp lại nhau trên phố để rồi gượng gạo chào nhau hay không? Nhưng ngày nghĩ đêm nghĩ cũng chưa từng nghĩ chúng ta sẽ có lúc gặp lại trong tình huống này...

Chương 3: Gặp lại người quen cũ (3)

Đúng lúc An Nguyệt mải thất thần với những dòng suy nghĩ mông lung, đột nhiên cằm cô bị dùng sức nâng lên.

Nhận ra hành vi mang tính đột ngột ấy mang ý nghĩa gì, An Nguyệt tìm cách chống cự. Cô liên tục hết kéo rồi lại đẩy Tống Minh Luân cách xa mình càng nhanh càng tốt, miệng không ngừng nạt nộ.

"Cậu bỏ tay ra! Bỏ tay ra đi!"

Thế nhưng Tống Minh Luân giả bộ mắt điếc tai ngơ, cậu cúi đầu hạ xuống làn môi đỏ thắm ấy một nụ hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước. Chỉ là một cái hôn phớt gần như là không tồn tại ấy thôi cũng đủ khiến trái tim đang đập trong lồng ngực cậu tan rã.

Không, cậu muốn nhiều hơn nữa! Một cái hôn là chưa thỏa!

Nghĩ vậy, cái đầu hạ xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào cậu hằng nhung nhớ suốt nhiều ngày đêm.

Bốp!

Một cái tát tai đến từ An Nguyệt khiến Minh Luân choáng váng, cậu quệt miệng, lau đi vệt máu rỉ ra.

"Ai cho phép cậu động vào người mình hả?"

Dù bị đánh một cái rõ đau nhưng Tống Minh Luân tỏ ra không hề hấn gì, thậm chí cậu còn cố tình lý sự với cô.

"Nhiều năm không gặp, cái thói cứng miệng của cậu xem ra không thay đổi chút nào nhỉ?"

Một cái tát đó nằm ngoài dự liệu của An Nguyệt, nhưng ai bảo cậu ta đi gây hấn trước? Như bây giờ đây này, rõ ràng vừa cho ăn tát một cái cậu ta còn mặt dày ôm lấy khư khư người cô.

"Mình nói cậu bỏ ra cơ mà! Không nghe thấy lời mình nói à?"

"Sao phải bỏ? Bỏ ra cậu lại chạy trốn nữa, đúng không?"

Hai hàm răng nghiến vào nhau như muốn vỡ tung ra, An Nguyệt gằn từng chữ một như muốn nhấn mạnh vào ranh giới vững chắc đang hiện hữu giữa hai người.

"Tống Minh Luân, mình nói cho cậu biết! Bây giờ cậu đã có vợ, còn mình cũng đã có chồng! Hành động vượt quá giới hạn cho phép thế này giữa chúng ta là không thể chấp nhận được!"

Cơ thể đang ôm cô khẽ cứng lại như bị điểm huyệt, vòng tay đang siết lấy eo cô có dấu hiệu nới lỏng nhưng không hề có ý định buông ra. Tống Minh Luân vẫn ôm khư khư An Nguyệt, đầu tựa lên hõm vai cô, hít ngửi mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc từ cơ thể cô. Hơn hết thảy, lý do Tống Minh Luân không thể buông tay là bởi người trong lòng cậu chính là cô gái mình trăm nhớ ngàn thương suốt bao năm qua.

Nhưng nhớ nhung bao nhiêu cũng chỉ có mình cậu nhớ nhung cô ấy đến phát điên! Ở phương trời xa lạ nghe tin cô ấy bước lên xe hoa với người đàn ông khác đã là một nỗi đau không thể nào vơi. Vậy mà bây giờ cô ấy còn cố tình xát muối vào tim cậu không thương tiếc bằng một cái tin khác còn động trời hơn nữa sao?

An Nguyệt, cậu đúng là đồ không có lương tâm!

"Ở bên Athens Hy Lạp mình có nghe qua một lời đồn hóa ra lại là thật. Nói đi, sau khi chia tay với mình cậu còn tâm trí đi yêu và kết hôn với thằng khác là sự thật à?"

"Đúng thế, không những vậy giữa bọn mình còn có một đứa con rồi nữa cơ!"

Tống Minh Luân hét lớn, nhìn người phụ nữ trước mặt bằng cặp mắt bi phẫn và tổn thương.

"Hoàng An Nguyệt!"

Cô thản nhiên nở một nụ cười thật tươi, như thể người vừa được gọi không phải cô mà là một ai đó. "Mình đây, cậu còn muốn biết gì không? Để mình kể chi tiết cho mà nghe."

Lần này Tống Minh Luân thực sự thả ta ra, cậu vuốt mặt vài cái rồi chỉ tay vào An Nguyệt, người lúc này đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

"Cậu thật là giỏi! Mình nên chắp tay bái phục cậu một cái mới phải! Trong khi mình dùng nhiều năm để quên đi cậu, mà cậu thì lại ung dung yêu đương kết hôn và còn sinh con với người đàn ông khác."

Một lát trôi qua, sau khi chửi cho đã Tống Minh Luân lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, nhìn cô gái mình yêu từ thủa thiếu thời bằng ánh mắt trách móc. "Vậy cậu nói đi, người đàn ông may mắn đó là ai?"

"Hả?"

"Người đàn ông may mắn có được cậu ý, hắn là ai vậy?"

Nhìn cặp mắt như đã biết trước kết quả của Minh Luân, cô chán nản không buồn trả lời.

"Nếu cậu đã nghe tin mình kết hôn thì chắc đã biết tên người đó rồi sao còn hỏi?"

"Mình muốn nghe chính miệng cậu nói ra, không được sao?"

"Được, như cậu muốn. Người đàn ông mình kết hôn cùng chính là Hải Đăng, người bạn chơi thân nhất với cậu. Đáp án này có khiến cậu hài lòng không?"

Hài lòng? Cô ấy vừa hỏi cậu có hài lòng không à?

Chết tiệt!

Cậu đang tức điên lên rồi đây này!

"Một người là người bạn thân nhất của tôi, còn một người là cô gái tôi yêu sâu đậm..."

Bàn tay đang nắm lấy tà áo vô ý siết chặt, An Nguyệt cau mày như vừa nghe được một chuyện kinh thiên động địa lắm ấy.

"Cậu nói sai một vế rồi, giữa chúng ta chưa từng công khai yêu đương nên không tính là người yêu của nhau. Giữa chúng ta... chỉ là bạn bè từng thân thiết thôi!"

"Bạn bè từng thân thiết? Cậu có thấy người bạn thân thiết nào trèo lên giường của bạn thân giống cậu không?" Tống Minh Luân cười nhạt, nói kháy trúng tim đen cô. Và câu hỏi này không nằm ngoài dự đoán bị cô ấy phản đối.

"Đó chỉ là một sự cố không ai mong muốn! Cậu đừng nhắc lại như thể chúng ta đều tự nguyện!"

Cô ấy coi là như thế sao?

Nhưng cậu cứ cố tình khơi lại đấy, cô ấy còn có thể làm gì được nào?

Tống Minh Luân nắm lấy tay An Nguyệt như thể không bao giờ muốn buông nó ra, nhưng cô nào có để cậu được như ý nguyện.

Đẩy mạnh bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, An Nguyệt chỉnh lại trang phục trên người bị xộc xệch. Cô mở cửa phòng, trước khi đi còn bỏ lại vài câu:

"Nếu không còn chuyện gì khác để nói thì mình xin phép đi trước. Cũng đã muộn rồi, còn cà kê ở đây chồng con đang đợi ở nhà lại mong."

Cô đã nói như thế này rồi chắc cậu ấy chịu từ bỏ chứ?

Tất nhiên là không! Cậu không muốn nhìn cô cứ thế mà bỏ đi như vậy được.

"Không An Nguyệt! Cậu đừng đi có được không? Nán lại đây thêm một chút với mình khó khăn quá à?"

Nhưng đáng tiếc là lời nài nỉ ấy không thể chạm đến trái tim An Nguyệt, lòng cô trở nên nguội lạnh từ nhiều năm trước rồi...

"Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Linh Thu chứ, phải không? Mau đi đi không cô ấy lại mong!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play