[AllDaniel] [Lookism] Game
Chương 1: Háo hức
[LFTL] - Looking For True Love
Đây là một tựa game thực tế ảo công lược dành cho phái nam, nhiệm vụ của người chơi là chọn lựa đối tượng nữ mình ưng ý rồi tiến hành công lược và chiếm lấy độ hào cảm của người đó.
Hoặc người chơi cũng có thể công lược nhiều đối tượng nữ cùng lúc.
Tùy thuộc theo độ hào cảm thì sẽ biết tình cảm của nhân vật với mình như nào:
0-25%: Bạn bè hoặc người xa lạ gặp mặt vài lần.
25-50%: Quý mến như với người thân, gia đình.
50-75%: Thích, ngưỡng mộ.
75-100%: 'Yêu'
Chắc là yêu ở đây có nhiều nghĩa nhỉ?
Mỗi nhân vật nữ thì đều có vấn đề riêng của mình và người chơi cũng là nhân vật chính sẽ phải cùng đồng hành và giúp đỡ để giải quyết những vấn đề của các cô gái.
Ví dụ như: vấn đề về gia đình, tình cảm quá khứ, mặc cảm với bản thân, tự ti, áp lực công việc, bạo lực học đường,...
Và tựa game này giống như một cuốn truyện chữa lành chính hiệu vậy.
Khác hẳn những tựa game dành cho phái nam khác, thường hay được chú trọng vào những cảnh hành động, hay đôi khi là những fan service theo khuynh hướng "bỏng mắt".
Các nhân vật cũng được xây dựng với hình tượng và tính cách khác nhau, đặc biệt gây ấn tượng. Hình ảnh cùng chất lượng cũng vô cùng tốt.
Nên dù tựa game không có theo xu hướng của các trò chơi thịnh hành khác, nhưng cũng được khá nhiều người ủng hộ và yêu thích.
Lúc mới đọc mô tả thôi là Daniel đã rất thích rồi mất ăn mất ngủ, tích góp tiền và ngóng trông từng giờ từng phút đến ngày ra mắt.
Anh thực sự muốn trải nghiệm cảm giác làm người tốt rồi giúp đỡ mọi người - điều mà ngoài đời anh chẳng thể nào làm được.
Bởi Daniel cũng từng là nạn nhân của bạo lực học đường, do những ám ảnh của quá khứ nên anh rất tự ti về bản thân.
Kể cả khi anh đã chuyển trường, thì đối mặt với một môi trường học tập mới và hoàn toàn xa lạ, Daniel chẳng có dũng khí để làm quen và kết bạn giao du với ai hết.
Mỗi ngày đều ru rú một góc, không học bài thì cũng là lấy điện thoại chơi game.
Nói anh là một trạch nam chính hiệu cũng được, đôi lúc có vài bạn nữ muốn bắt chuyện với Daniel nhưng chỉ cần thấy họ tới gần mình thì anh toàn kiếm cớ rồi chuồn đi.
Anh nhìn đĩa trò chơi trên tay, được bọc bởi một lớp vải mềm để đĩa không bị xước, trên đó có in hình một vài nhân vật nữ sẽ xuất hiện trong trò chơi.
Chẳng hạn như:
-Sally Park-
-Joy Hong-
-Vivi-
-Sujin Kim-
-Crystal Choi-
-Mary Kim-
...
Từ cao đến thấp, mạnh mẽ, đáng yêu, năng động, lạnh lùng, hài hước, hay thậm chí là những cô gái ngoại quốc... đủ các thể loại tính cách và thiết lập.
Với một con người có dấu hiệu nghiện game giai đoạn cuối như Daniel, thì anh xin tuyên bố đây chính là trò chơi sẽ kéo anh vào con đường nghiện ngập không lối thoát.
Trò chơi này không chỉ kể về hành trình chữa lành tâm hồn mà còn có thể giúp anh tiếp xúc trực tiếp với phái nữ nữa cơ mà, không có chàng trai nào lại không muốn nói chuyện và hẹn hò cùng những cô gái xinh đẹp cả.
Trừ khi chàng trai đó quá nhát, như Daniel chẳng hạn.
Anh háo hức chẳng thể chờ nổi mà lao thẳng về căn hộ nhỏ của bản thân rồi khoá kín mít cửa lại.
Mặc dù căn hộ này không được tiện nghi cho lắm, và có phần hơi lạc hậu, nhưng mấy thiết bị điện tử hiện đại lại đặc biệt nổi bật, chúng được anh cất gọn gàng ở một góc phòng.
Đây là Daniel chuẩn bị riêng cho con game này đó, vì [LFTL] là game thực tế ảo mà, nó cùng cần mấy món dụng cụ chuyên dụng chứ.
Daniel đã coi trước phần giới thiệu và trailer trò chơi nên rất nhanh anh đã làm quen được với cách điều khiển và hoạt động của tựa game.
Sau một lúc mày mò cho nhân vật trong trò chơi của mình, Daniel vẫn quyết định là giữ nguyên ngoại hình của bản thân.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ]
[Tiếp theo xin hãy chọn đối tượng]
Trước mặt anh là trải dài một hàng các nhân vật nữ có thể chọn, nhưng chẳng hiểu sao có một vài người lại bị khoá.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Là do chế độ khó sao?"
[Crystal Choi: chưa đủ chỉ tiêu để mở khoá]
[Sujin Kim: chưa đủ chỉ tiêu để mở khoá]
[Mary Kim: chưa đủ chỉ tiêu để mở khoá]
...
[?]
Được rồi, sao lại đúng mấy đối tượng anh thích bị khoá là thế nào!
Những nhân vật đó là anh thật sự thích cốt truyện của họ mà...
Daniel chán nản thở dài xong lại chú ý tới nút [?] bên dưới.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Gì đây?"
Sau khi nhấn vào đó thì nó hiện ra những vấn đề mà có lẽ nhiều người chơi sẽ thắc mắc.
Anh chỉ nhìn lướt qua một lượt rồi chỉ chú ý đến phần "chỉ tiêu".
[Chỉ tiêu: Hoàn thành ít nhất một cấp độ dễ và một cấp độ đặc biệt nếu muốn mở khoá màn khó.
Lưu ý: Tổng điểm hào cảm đạt ít nhất 150% mới đạt yêu cầu.]
Anh tắt bảng đó đi rồi lướt xuống tít cuối dãy đối tượng.
Daniel đọc qua một lượt những đối tượng ở khu [Dễ] xong thì tính quay qua xem bên [Đặc biệt] có những ai.
Đột nhiên trước mắt anh tối sầm lại, Daniel vội gỡ cái kính thực tế ảo ra rồi xem nó bị trục trặc chỗ nào.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Đúng là hàng rẻ có khác..."
Mới dùng một lúc mà nó đã lỗi như vậy rồi, sau này chắc phải nghĩ cách kiếm tiền mua loại xịn hơn thôi.
Anh thầm thở phào rồi đội cãi kính lên lại.
May là nó vẫn lưu lại tiến độ vừa nãy.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Đúng là đặc biệt thật..."
Daniel trố mắt ra đọc mấy dòng thông tin của cả hai.
Anh cứ nghĩ mình để chiều cao như ngoài đời là 1m8 đã đủ cao rồi, nhưng lúc nhìn chiều cao của hai người này thì Daniel trầm cảm luôn.
Ít thì họ cũng cao hơn anh cỡ 5-6cm, nhưng nếu đeo giày cao gót nữa thì, chắc anh thấp hơn họ một cái đầu luôn quá.
Giờ thì Daniel không biết ở chỗ [Đặc biệt] này mình nên chọn ai để làm đối tượng nữa.
Ở bên [Dễ] thì bao la bát ngát lựa chọn, đây thì có đúng hai người...
Băn khoan một hồi thì cuối cùng anh hạ quyết tâm chọn Johan Seong, chứ Eli Jang trông còn đô con hơn cả anh nữa, làm cho Daniel cảm thấy tự ti khi bản thân không bằng một góc của con gái nhà người ta...
Tui... Muốn viết giam cầm, mà sau một hồi nó lại ra cái này -)))
À truyện này tui vẫn băn khoăn ý, nếu mà ship dàn nữ với Dan thì tui nên chuyển đổi giới tính thành tất nam không:> ehe tại thấy mấy chị đẹp này cũng xinh đẹp tuyệt trần, sang phiên bản nam thể nào cũng đẹp u mê luôn.
Chương 2: Sally Park
Sau một hồi mày mò thì anh lại lướt sang [Dễ] rồi bắt đầu đọc thông tin của các đối tượng nữ.
Chẳng hề chú ý đến phía bên phải ngay sát [Đặc biệt] cứ liên tục báo lỗi hệ thống...
Anh khựng lại một chút khi thấy mái tóc hồng nổi bật của người con gái với đôi mắt to tròn kia, trên xương quai xanh con xăm một chữ 'H'.
Mái tóc của cô là thứ khiến anh đặc biệt chú ý vì nó trông như một cây kẹo bông bồng bềnh vậy.
Daniel nhấn vào phần thông tin của Sally.
[Sally Park]
_Tuổi: 15-18
_Giới tính: Nữ
_Tính cách: Chu đáo, cẩn thận, mạnh mẽ, từng rất cô đơn.
_Sở thích, sở ghét: [Ẩn]
_Tiểu sử: Sally Park là trẻ mồ côi, cha mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn và mặc dù bà của cô vẫn còn sống, cô sống một mình, vì bà của cô đổ lỗi cho cô về cái chết của cha mẹ cô. Mặc dù vậy, cô vẫn hỗ trợ tài chính cho Sally, cho phép cô sống trong tòa nhà mà cô thừa kế từ cha mẹ mình. Sống một mình ở một nơi rộng lớn, sau khi mồ côi, khiến cô cảm thấy cô đơn và buồn bã. Không ai biết về cuộc sống bí mật của cô và nghĩ rằng cô đến từ một gia đình giàu có.
_Ngoại hình:
[?]
Bởi vì có hai mốc thời gian khác nhau nên việc công lược cũng được chia theo hai giai đoạn.
[Sally Park (1): Sơ trung] - Dễ
[Sally Park (2): "Mommy"] - Khó
Và tất nhiên phần hai là chế độ khó nên nó cũng bị khoá như của những đối tượng kia.
Nhưng mà...
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Mommy? Mẹ á?!"
Là ở giai đoạn hai thì cô đã có gia đình rồi ư?!
Mặc dù anh rất thích tạo hình của cô ở phần hai nhưng nghe qua cái tiêu đề khiến anh nghĩ ra quá là nhiều vấn đề.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Nếu năm 17 tuổi cô ấy làm mẹ rồi thì không phải mình sẽ phá nát hạnh phúc gia đình của người ta sao?"
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Năm 17 tuổi có con, thì chẳng phải vào khoảng 16 tuổi cô ấy đã mang thai sao?"
Việc này chắc chắc không ổn với trẻ vị thành niên!
Anh biết là tựa game này mình phải đi chữa lành và giúp đỡ cho các nhân vật nữ, nhưng trong mô tả rõ ràng ghi không có yếu tố t.ì.n.h d.ụ.c cơ mà.
Ít nhất thì cũng không nên viết ra mấy sự kiện như vậy mới phải chứ.
Tam quan của anh không chịu nổi việc này đâu.
Khi đang lạc trôi trong cái giả thuyết gây sốc của mình, mãi Daniel mới chú ý đến dấu chấm than đỏ hiện lên trước mắt.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Gì vậy?"
[!]
Chú ý: Từng lựa chọn và hành động của người chơi có thể gây ảnh hưởng trực tiếp tới tương lai của đối tượng nên hãy suy nghĩ thật kĩ trước khi đưa ra lựa chọn.
Lưu ý: Với đối tượng [Sally Park]
Việc người chơi làm ở giai đoạn (1) có thể tạo ra sự thay đổi cả về cốt truyện lẫn sự kiện của giai đoạn (2).
Độ khó của giai đoạn (2) cũng có thể giảm hoặc tăng.
Khi hoàn thành giai đoạn (1), sẽ phải mất một khoảng thời gian ít nhất là 2 ngày ngoài đời thực để có thể tiếp tục giai đoạn (2).
...
Sau khi đọc xong mấy cái chú ý dài ngoằng là Daniel cũng sắp hoa hết cả mắt tới nơi, chẳng muốn đọc thêm thông tin về các đối tượng khác nữa.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Tóm lại là mình có thể thay đổi mọi sự kiện chứ gì."
Anh nhấn vào giai đoạn (1) của Sally Park luôn.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Nếu hoàn thành tốt thì chẳng phải vào giai đoạn (2) bọn mình sẽ là một gia đình sao."
Khụ khụ.
Hình như suy nghĩ của anh bay hơi xa thì phải, còn chưa gặp mặt người ta nữa là.
Sao đã nghĩ tới chuyện kết hôn, sinh con rồi.
Daniel cứ tưởng rằng mình chuẩn bị tiến vào không gian trò chơi rồi nên nhắm mắt lại.
Nhưng chờ mãi thì anh vẫn đang ở vị trí ban đầu, chỉ là trước mặt lại xuất hiện thêm một cái vòng quay.
[Thân phận]
-Bạn thưở nhỏ.
-Bạn học cùng lớp luyện thi.
-Đàn em của người theo đuổi.
-Bạn của bạn thân.
-Vô gia cư lang thang nay đây mai đó.
...
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Ặc- Tại sao cái này không được phép chọn cơ chứ."
Nhìn qua một lượt là anh đã tia ngay thấy hai mục không được ổn cho lắm rồi đấy.
Vô gia cư? Thân mình không lo xong sao lo nổi cho cô, với cả cũng không thể đột nhiên xuất hiện rồi giúp Sally được.
Còn cái đàn em của người theo đuổi, này chắc chắn là chưa kịp công lược đã bị người theo đuổi kia đánh cho một trận rồi còn gì.
Có người đàn ông nào sẽ chơ mắt nhìn đàn em mình với người mình thích tình tứ với nhau chứ.
Dù rất không muốn nhưng anh vẫn phải bấm vào nút "Quay" và chờ đợi kết quả.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Làm ơn gì cũng được trừ hai cái kia"
Nhưng chắc tại định luật "Càng lo sợ điều gì, điều đó càng dễ xảy ra."
Mũi kim đang ở sát ngay giữa ranh giới của "Bạn cùng lớp luyện thi" và sắp dừng lại thì nó lại đi tiếp...
[Chúc mừng người chơi đã quay vào ô thân phận: "Đàn em của người theo đuổi"]
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Có nút quay lại không..."
Anh cắn răng, miễn cưỡng nhấn vào chữ [Xác nhận] rồi tự an ủi bản thân.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Ít nhất không phải vô gia cư là được..."
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Không sao, không sao, mình là người chơi mới mà, dù cho thân phận của mình có là gì đi nữa thì độ khó vẫn là dễ mà."
Để chứng thực cho suy nghĩ ấy, thì ngay giây sau thì túi đồ của anh đã có rất nhiều thứ.
[Tiền]: 1.000.000 won
[Đạo cụ]: Hộp quà "đặc biệt", "Làm lại từ đầu", "Hào cảm",...
[Kĩ năng]: Nấu ăn siêu ngon.
Nhưng tiếc là chưa kịp để anh nghiên cứu tác dụng của mấy món đạo cụ xong thì đã bị đẩy luôn vào tiến độ trò chơi rồi.
[Lỗi hệ thống]
[Đã phát hiện lỗi]
[Tự động sửa chữa]
Park Hyung Suk [Daniel Park]
Cái gì đây?!
Daniel hoảng hốt coi đi coi lại cơ thể mình, tự nhiên anh cảm giác như bản thân mới mất đi một khúc hay sao á.
[?]
Hệ thống tự động điều chỉnh tuổi của người chơi cho phù hợp với thân phận trong giai đoạn.
Qua những đối tượng và giai đoạn khác sẽ có sự điều chỉnh tiếp.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Nhưng sao lại thấp thế này, đừng nói cái game này còn biết được hồi 15 tuổi mình vừa mới giảm cân xong nên còn lùn tịt nhá..."
Biết là game thực tế rồi nhưng mà có cần phải quá thực tế như vậy không, cho một vài cái phi logic không được hả.
Đến chiều cao còn bị so đo như này, thử hỏi có cô gái nào sẽ thích một chàng trai thấp hơn mình không?
Chắc chắn là không rồi...
Sau khi bình tĩnh lại thì Daniel bắt đầu nhìn xung quanh, chỉ có lặt vặt một vài món đồ cá nhân, chăn ga với gối, mà không chỉ có một cái gối thì phải.
Tiếng mở cửa không lớn nhưng mà nó đủ để khiến cho anh - một kẻ ngoại lai, có tật giật mình.
???
Này, (cậu) đi theo (tôi)
Park Hyung Suk [Daniel Park]
À ừ, đợi tôi tí...
Daniel nhìn hắn, một người con trai cao ráo, kiệm lời (?), bất cần, chắc cũng cỡ 15 tuổi, tại hắn đang mặc cái áo đồng phục trường sơ trung có ghi tên mình.
Warren Chae [P]
Ừm, (được rồi) tôi (đợi) bên ngoài.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Gì cơ?"
Trước khi Warren bước ra khỏi phòng thì anh đã kịp nhấn vào phần thông tin của hắn.
[Warren Chae] (Hiện tại)
Biệt danh: Vô địch vùng Gangdong
_Tuổi: 15
_Giới tính: Nam
_Tính cách: Kiêu ngạo, dễ nổi giận, chu đáo và quý trọng với người thân, phẩm chất đạo đức tốt.
_Sở thích, sở ghét: [Ẩn]
_Tiểu sử: Warren được đưa vào trại trẻ mồ côi sau khi cha anh đánh mẹ anh đến chết, và ngụ ý rằng cha anh đã bị đưa vào tù. Người ta lưu ý rằng anh đến trại trẻ mồ côi khi anh 10 tuổi, và đã trông nom Taenggu, Weunggoo trong 5 năm. Anh ghét bị coi thường và chế giễu, và hay bị cuốn vào các trận đánh với học sinh.
Lưu ý: Warren phải lòng Sally Park và rất hay nói ngắt chữ
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Vậy đây là 'người theo đuổi' đối tượng?"
Daniel nhìn qua thôi cũng thấy hắn không phải người dễ chọc rồi, tự nhiên cảm thấy hành trình xoát hào cảm của Sally lại trở nên thật khó khăn.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Đợi chút, 'chu đáo với người thân', thế là đàn em có tính không nhỉ?"
Ngó qua ngó lại một hồi để kiếm thử cái phần [?] [!], cuối cùng anh cũng tìm thấy thứ mình cần.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Đây rồi, ít nhất cũng phải nói rõ thân phận của mình bây giờ chứ."
[Daniel Park] (Hiện tại)
_Tuổi: 15
_Giới tính: Nam
_Tính cách: [???]
_Sở thích, sở ghét: [Ẩn]
_Tiểu sử: Daniel Park vào trại trẻ mồ côi cùng thời điểm với Warren. Có qua lại với Taenggu, Weunggoo nên quen biết với Warren và trở thành đàn em.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Vậy là không có thân gì hết hả?"
Anh đọc đi đọc lại mấy lần để chắc chắn rằng bản thân không có đọc thiếu hay xót thông tin nào, nhưng mà chỉ có vậy thôi.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Còn cách gì không..."
Chứ Daniel không muốn vừa mới bắt đầu tiếp cận Sally thì đã bị Warren tẩn cho một trận đâu.
[Đạo cụ: "Hào cảm"]
Cách sử dụng: dùng được cho cả nam với nữ, khi dùng cho nam tăng 50% thiện cảm, cho nữ thì 25%.
Nếu cộng dồn thì hiệu quả sẽ giảm đi một nửa.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
Nếu mình dùng cho Warren thì sẽ tăng đến mức 'người thân' nhỉ?
Lầm ba lẩm bẩm công dụng của mấy món đạo cụ, Daniel chẳng chú ý tới hắn đã bước vào từ lúc nào.
Warren Chae [P]
Dùng gì cơ?
Park Hyung Suk [Daniel Park]
Ah?!
Anh quơ tay loạn xạ hết cả lên, rồi cuống quá nhấn luôn nút dùng đạo cụ lên hắn.
[Bạn có chắc chắn dùng đạo cụ "Hào cảm" lên Warren Chae?]
[Xác nhận tiêu hao đạo cụ "Hào cảm"]
[Tác dụng phụ: người bị dùng đạo cụ sẽ bị ngất trong khoảng 15 phút.]
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Thông báo này đến cũng hơi chậm đi..."
Anh nhìn thông báo trước mắt xong rồi lại quay xuống nhìn hắn đang bất tỉnh nhân sự.
Vừa thấy nhẹ nhõm nhưng rất nhanh cảm giác ấy được thầy thế bằng sự bối rối với lúng túng.
Daniel vẫn chưa biết sao Warren trước đó lại bảo mình đi theo, xong cũng chẳng biết nên nói chuyện với hắn như nào sau khi tỉnh dậy...
Tui lần đầu viết kiểu này, thực sự là tui thấy nó hơi khó viết, kiểu phải nghĩ rất nhiều thứ như: nhiệm vụ, đạo cụ, đồ, cơ chế game 🥹 nên nếu mn thấy chỗ nào hơi khó hiểu với phi lí thì cứ bảo tui nha, tui sẽ sửa.
Viết kiểu dạng như này là ko lo về việc sắp xếp thời gian luôn:)) thích cho Dan đi đâu trước cũng được
Tui mà nổi hứng là ném Dan về thời gen 0 còn bé cũng đc nữa mà 😋
Với cái chọn thân phận cho Dan cũng vui vui lắm nè, nếu mà cho Dan qua arc Cheonliang thì tạo thân phận là bạn của Seongji rồi tiếp cận Sujin với Miru :3
Với chốt chuyện là nữ có hàng nóng nha mn xD, viết bên này thấy cũng vui ghê.
Tưởng tượng cảnh Dan shocku khi thấy mình nằm dưới mấy cô gái bản thân nghĩ là cần bảo vệ thì đúng là 😈
Truyện này kha khá vô dàn harem của Dan đó, tại cả nữ với nam mà >:)))
Thui tui sủi đây, mai rảnh thì viết truyện khác hehe
Chương 3: Thực hay ảo
Anh nhìn bộ đồng phục trên người hắn xong lại quay ra cái đồng hồ để bàn ở góc khuất.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Nếu mình đoán đúng thì là Warren lên kêu mình đi học?"
Dù có đoán già đoán non thì Daniel vẫn thấy ý nghĩ này là hợp lí nhất.
Anh bắt tay vô lục tung cả cái phòng lên để tìm đồng phục của mình.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Đây rồi."
Nhìn bộ đồng phục size M trên tay, có cả bảng tên của anh [Daniel Park].
Khiến anh không khỏi nhớ đến những năm tháng còn học sơ trung, chẳng có gì là kỉ niệm cả, mỗi ngày đi học đều là một cơn ác mộng.
Dù cố gắng đến mấy Daniel vẫn không thể chạy trốn được...
Sẽ thật kì lạ nếu mình nói chuyện và tiếp xúc với một người trong suốt 5 năm, nhưng lại chẳng nhớ nổi tên người đó...
Và hắn cũng không biết sao mình lại như vậy.
Mỗi lần nhìn "Anh", hắn đều thấy thật tối tăm và mờ nhạt, không thể nhìn rõ cái gì.
Trong não bộ lại càng không có chút kí ức nào.
Cứ như là một 'lỗi' đang cố xâm nhập vào trí nhớ của Warren vậy.
Cố ghi đè lên sự kiện trong đời hắn những thông tin sai lệch, từ đó làm cho hắn mất tập trung và rối tung rối mù cả lên.
Nhưng lúc Warren nói cho Taenggu, Weunggoo thì cả hai đều bật cười và bảo rằng điều gã nói thật vô lí.
Tại "Anh" và hai người kia rất hay đi cùng nhau, thậm chí bây giờ "Anh" còn là đàn em của hắn còn gì.
Warren Chae [P]
"Rốt cuộc (là do) mình bị (điên) hay..."
"Chỉ có hắn là người minh mẫn duy nhất ở đây để nhận ra sự khác thường này."
Nhưng có lẽ sớm thôi, hai người kia cũng sẽ phát hiện điều kì lạ này...
Jo Eungoo [P]
Nay cậu ấy ngủ say ghê, cũng gần giờ vào lớp rồi đó.
Eung Gu [P]
Có khi tại hôm qua là ngày đầu tiên cậu ấy trải nghiệm cảm giác đánh nhau nên hơi mệt.
Jo Eungoo [P]
Warren lên gọi cậu ấy đi!
Eung Gu [P]
Đúng rồi, phải ra dáng đại ca chút chứ.
Đằng nào thì Warren cũng phải về phòng để lấy đồ, nên tiện thể gọi "Anh" dậy cũng được.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng đến gần cửa phòng, hắn lại dần có cảm giác chân thực và rõ ràng khó tả, khác xa với ngày thường khi tiếp xúc với "Anh".
Tuy nội tâm đã sớm nổi bão với những suy đoán khác nhau nhưng vẻ mặt của hắn vẫn không chút đổi sắc.
Chỉ cho đến khi Warren thấy "Anh", không phải con người nhạt nhoà, không rõ ràng mà là một người thật sự.
Mặt hắn thoáng qua sự bất ngờ nhưng vẫn không quên nhiệm vụ của bản thân là kêu anh đi học.
Nhìn dáng vẻ lúng ta lúng túng của Daniel, Warren vừa cảm thấy khác lạ, vừa thấy rằng...
Warren Chae [P]
"Có chút nhỏ con (và dễ thương)"
Nhận thấy suy nghĩ của bản thân quá kì quái, hắn vội đáp lại anh rồi đi ra ngoài chờ, cũng như ổn định lại tâm trạng của bản thân.
Warren Chae [P]
"Sao lại nghĩ cậu ấy dễ thương chứ..."
Nếu mà có thể nhìn thấy thanh hào cảm của nhân vật nam, thì chắc bây giờ đã là:
[Warren Chae: 5%]
Sau khi ổn định lại tâm trạng của bản thân, nhưng chờ một lúc, mãi hắn chưa thấy Daniel đi ra nên đã vào để kiểm tra tình hình.
Và bắt gặp cảnh anh ngồi một góc lẩm bẩm cái gì đấy về việc dùng lên hắn.
Warren Chae [P]
Dùng gì cơ?
Rồi không còn sau đó nữa...
Vì chẳng hiểu sao Warren lại ngất xỉu
Lúc tỉnh dậy, thì đã thấy mình được anh cõng trên lưng rồi.
Eung Gu [P]
Warren tỉnh rồi kìa.
Jo Eungoo [P]
Tự nhiên chẳng nói chẳng rằng cứ ngủ li bì thế là thế nào.
Eung Gu [P]
May có Daniel cõng cậu đấy, chứ đợi cậu tỉnh thì lại bị thầy mắng cho một trận vì đi học muộn mất.
Cả hai người không thể giúp gì được cho anh, bởi sau trận đánh hôm qua thì Taenggu, Weunggoo đều thương tích đầy mình, bây giờ còn có chút rã rời tay chân.
Người lành lặn duy nhất bây giờ chắc chỉ có Daniel thôi.
À, đó là tên của anh mà...cái tên hắn chẳng tài nào nhớ nổi hay nghe thấy.
Bây giờ lại có thể nghe được rõ ràng, thậm chí hắn còn nói ra thành tiếng.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
Hả? Đại- Cậu gọi tớ có gì không?
Daniel giật mình theo phản xạ tính gọi là đại ca, nhưng nghĩ đến cách xưng hô của hai người kia, thì anh vẫn quyết định xưng cậu-tớ.
Mặc dù đã áp đạo cụ lên người Warren nhưng Daniel vẫn còn chút thấp thỏm, lo âu.
Sợ bỗng nhiên hắn hỏi mình về việc xảy ra lúc đó hay là chỉ đơn giản thấy anh ngứa mắt nên đánh cho phát.
Warren nhìn cái con người nhỏ bé đang cố gồng mình cõng hắn, khuôn mặt vốn trắng hồng giờ lại có chút tái nhợt, chẳng biết do sức nặng của hắn hay do cái gì khác.
Từ lúc 10 tuổi cho tới nay, đây là lần đầu tiên Warren nhìn thấy rõ ràng ngoại hình của anh như vậy, dù mới thấy hai lần nhưng chẳng hiểu sao hắn cảm thấy khá thuận mắt.
Và hắn dần có cảm giác muốn bảo vệ Daniel, như cách bảo vệ Taenggu, Weunggoo vậy.
Mãi không nghe thấy hắn nói thêm gì, Daniel vốn tưởng Warren quên luôn rồi nên thầm thở phào tính đi tiếp.
Ai dè hắn nhảy xuống khỏi người anh rồi mấp máy môi nói gì đó.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Hả?"
Jo Eungoo [P]
Đừng ngắt chữ nữa!
Eung Gu [P]
Đừng ngắt chữ nữa!
Hai người dù có ở chung với Warren những 5 năm, đôi khi còn có thể căn cứ mấy từ khác rồi suy ra chữ bị cắt.
Nhưng lần này thì hắn cắt hết cả câu thì ai mà hiểu được, nói cho ai nghe vậy?
Hay là hắn nói không nên lời.
Warren nhìn cả ba người, cảm thấy bản thân như bị hắt hủi, rõ tủi thân.
Rõ ràng hắn đâu có ngắt cả câu đâu, chỉ là chẳng hiểu sao lần này dù cố đến mấy cũng chẳng nói được gì.
Warren Chae [P]
"Cứ như mình không được phép nói ra vậy."
Cuối cùng Warren đành bỏ cuộc và im lặng bước đi suốt quãng đường tới trường.
Bên phía Daniel thì lại xuất hiện thông báo.
[!]
Điều số 30 của luật trò chơi [LFTL]
Người chơi nên tránh việc sử dụng đạo cụ ngay trước mặt nhân vật.
Lần này hệ thống đã ngăn [Warren Chae] nói những từ cấm.
Nhưng mỗi nhân vật đều được xây dựng rất chân thật, vụ việc này có thể gây ảnh hưởng đến trải nghiệm của người chơi.
Vì vậy xin hãy tuân thủ luật.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Có luật này luôn hả?"
Daniel cũng chỉ đọc lướt qua đến luật 15 thôi nên không có để ý kĩ mấy cái luật tít dưới này lắm.
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Với cả..."
Nhân vật có thể được xây dựng "thật" đến mức nào chứ?
Không phải chỉ là npc thôi sao...
Nói đến đây, anh bất giác liếc nhìn Taenggu, Weunggoo rồi khung cảnh xung quanh.
Daniel có nói chuyện với hai người này khi mà Warren bất tỉnh, và dù lúc đầu họ cũng hơi hoảng hốt nhưng rất nhanh đã nghĩ ra cách là bảo anh cõng hắn.
Trên đường đi thì cả ba nói chuyện rất nhiều, mà thật ra đúng hơn là anh nghe hai người nói chuyện.
Taenggu và Weunggoo nói đủ loại truyện trên trời dưới đất, lúc thì về các trận đánh, học tập hay thậm chí về đời tư cá nhân của Warren, có khi còn nói nhảm những thứ chẳng liên quan gì tới nhau.
Lúc đó, anh thật sự đã nghĩ rằng:
Park Hyung Suk [Daniel Park]
"Đây không phải một trò chơi ảo, mà là thế giới thực?"
Khi ấy xung quanh, tiếng nói chuyện xôn xao của người dân hoà lẫn với tiếng xe cộ qua lại và cả tiếng chim hót líu lo.
Đến cả cái ánh nắng mùa hè cũng thật nóng bức và oi ả.
Thật sự không phải là được lập trình sẵn ngay từ đầu sao?
Câu hỏi này chắc sẽ trở thành câu hỏi không có đáp án rồi.
Không phải vì nó khó hiểu đến mức phải dùng đến các định luật vĩ mô, vi mô để giải thích.
Mà chỉ đơn giản là nếu nói ra chắc cũng chẳng ai dám tin đấy là sự thật.
"Niềm tin" cũng là một ví dụ điển hình.
Nó như một thứ sức mạnh về mặt tâm linh vậy.
Bạn tin thì nó còn cơ hội để thành sự thật.
Nhưng nếu không tin, thì nó sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực.
Bởi vì hiện thực luôn thật tàn khốc...
[Bad Ending: "Có ai trở về không...?"]
Giấc mơ về một gia đình của Sally Park tan thành trăm mảnh.
Cứ ngỡ câu chuyện của họ là truyện cổ tích có cái kết đẹp nhất, ấy vậy...
Chẳng còn ai quay lại nơi đây cả, lần này cô cũng chẳng có nổi một người bạn.
Còn con mèo á?
Nó cũng đi theo gia đình mới và hạnh phúc mới rồi.
Làm gì còn để tâm đến toà nhà toàn những bất hạnh này đâu.
Toà nhà chứa đựng bao nhiêu kỉ niệm...
.
.
.
đoạn gần cuối tui ko biết nói sao luôn á, cứ viết bừa thui xD
Kiểu vừa thực vừa ảo, hiện thực tàn khốc là [Bad Ending]
Cái niềm tin là chỉ rằng mọi thứ vẫn còn có thể thay đổi:3
Hehe, motip chữa lành trong lòng tui 🫶
Với tui biết rằng chuyện mình viết hơi nhiêud chữ, dù nó là truyện chat, nhưng mong mn vẫn kiên nhẫn đọc, tại lâu lâu tui sẽ viết ở đó để giải thích nguyên lí của bộ này ý 🥹
Tự nhiên thích viết bộ này ghê, chả lẽ lại cho bộ mấy bé trai kia đi ủ lên men 💦
Download MangaToon APP on App Store and Google Play