Thi Tình Hoạ Dịch | Học Bá Châu Nghĩ Sao Về Tôi ?
Chương 1
Trong khuôn viên trường đại học rộng lớn, một đám học sinh không phân biệt lớn bé đang tụ lại thành một vòng tròn để xem ‘trò vui’ ở vị trí trung tâm.
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng, ai ai cũng muốn biết rốt cuộc tình hình ở trung tâm là chuyện gì.
Những người được chứng kiến gần nhất thì không ngừng la hét, khiến người phía sau tò mò không thôi. Tiếng máy ảnh liên tục vang lên, ghi nhận lại cảnh tượng này..
Phong Thiên
*nắm lấy tay nàng* Châu học muội, ngay từ lần đầu tiên chạm mặt nhau tại thư viện. Anh đã không ngừng thích em rồi..
Phong Thiên
Thích dáng vẻ say mê học tập của em, thích cả nụ cười mất hồn luôn rực rỡ trên môi em, thích tất cả những gì thuộc về em.
Phong Thiên
Anh không hứa sẽ là một người đàn ông tốt, nhưng anh hứa sẽ cho em tất cả những gì tốt nhất.
Phong Thiên
Học muội..à không Thi Vũ, đồng ý làm bạn gái anh nha ?
Ánh mắt của Phong Thiên đầy chờ mong và hi vọng nhìn về cô gái nhỏ trước mắt mình, ai trong trường mà không biết Phong Thiên là người si tình đến nhường nào. Dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai đã hút hồn không biết bao nhiêu nữ sinh trong trường.
Nhưng trong tâm trí của anh ta vẫn luôn vấn vương hình bóng một người, đó là cô gái trước mặt đây.
Châu Thi Vũ mang trên mình dáng vẻ của một học bá xuất sắc, một đoá hoa kiêu ngạo trước tàn cục. Nhưng khi ‘đoá hoa’ ấy cười lên, lại như ánh mặt trời của ngày đông.
Châu Thi Vũ
Em..rất tiếc, em không thể. Bốn năm của em chỉ luôn nghĩ đến học tập, sắp bước vào năm cuối rồi nhất thời không thể tiếp nhận chuyện yêu đương..
Châu Thi Vũ thẳng thừng mà cự tuyệt, nàng nghĩ khi nàng nói những lời này ít nhất cũng đã ‘cứu vớt’ được một chút sĩ diện cho Phong Thiên rồi.
Những lời bàn tán ngày một rầm rộ hơn, người thì tỏ ra vô cùng đồng tình với hành động này của nàng, nhưng có những kẻ thì lại tỏ một thái độ bất mãn.
Để không phải làm nhau khó xử, nàng nói lời chào với Phong Thiên sau đó ôm sách vở bước ra khỏi đám đông.
Để lại một kẻ si tình với ánh mắt thất vọng nhìn về nàng..
Phong Thiên
“Mình vẫn chưa đủ tốt để ở bên em ấy sao..”
Trên tầng cao nhất của dãy nhà A, một đôi chân dài sải bước chậm rãi về phía trước. Sau cùng là đứng cạnh một người đang ở bên bàn công, hai người bốn mắt đều nhìn về phía màn tỏ tình bên này.
Viên Nhất Kỳ
Vương tỷ, tên họ Phong đó thật ra chẳng tốt lành gì. *cất ống nhòm*
Người vừa được gọi là ‘Vương tỷ’ kia cũng chỉ nhướn mày, chẳng rõ thái độ đối với sự việc này ra làm sao.
Viên Nhất Kỳ
Vương tỷ..sao vậy ? Đối tượng của tỷ suýt chút nữa là bị tên đó hẫng tay trên, sao tỷ lại thờ ơ như vậy chứ~
Người kia chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó thì quay lưng có ý như muốn rời đi.
Vương Dịch
Tôi chỉ là kẻ chẳng được đám giáo viên rách việc đó coi ra gì, còn chị ấy thì cũng giống như một đoá hoa ngạo kiều khó lòng với tới.
Vương Dịch
Viên Nhất Kỳ, mới năm nhất thôi đừng đi theo tôi làm gì. Phí thời gian lắm *rũ mắt*
Nghe cô nói vậy, cậu vội vàng mà khẩn cầu.
Viên Nhất Kỳ
Đừng Vương tỷ, em..em biết tỷ là người tốt mà. Em sẽ cố gắng cân bằng việc học của mình, sẽ không làm ảnh hưởng đến nó đâu.
Viên Nhất Kỳ
Cho em đi theo tỷ nha, làm chân chạy vặt thôi cũng được.
Vương Dịch bật cười trước sự nhí nhảnh của đứa trẻ mãi chưa chịu lớn này, làm sao mà lỡ bỏ rơi đây.
Vương Dịch
*thở dài* Được rồi, muốn làm gì thì tuỳ tôi không ngăn cấm nữa. Dù sao thì, cuộc đời tôi từ lúc sinh ra đến giờ toàn đắng cay, có thêm một người bạn cũng như thêm một trải nghiệm vậy *rời đi*
Viên Nhất Kỳ lặng thinh nghe những lời cô nói, nhìn bóng lưng cô độc ấy dần khuất bóng sau tầng lầu mà lòng lại nặng trĩu..
Chương 2
Vương Dịch sau khi rời khỏi nhà A thì một mình trở về giảng đường, lấy cặp sách và rời khỏi.
Ngày hôm nay, cô lại bỏ môn nữa rồi..
Vương Dịch không biết đi đâu cả, cứ ầm thầm rời khỏi. Lang thang trên mọi nẻo đường giữa sự tấp nập của Giang Tô này, cô đơn một mình rồi lại trở về căn nhà đó..
Quản gia Ngô
Tiểu thư cô trở về rồi!
Cô nở một nụ cười mệt mỏi, khuôn mặt gầy gò cũng đã sớm chỉ có một chút thịt. Làn da vốn dĩ đã trắng nay lại tô thêm phần tiều tuỵ, khổ sở biết bao.
Ai biết được, trong đôi mắt to tròn luôn toát lên sự vui vẻ khi xưa nay chỉ còn là một màu u ám, bất lực và buồn bã !!
Vương Dịch
Bác Ngô, mẹ cháu sao rồi ạ !!
Quản gia Ngô
Bà chủ vẫn vậy, hôm nay bác sĩ đã đến nhưng tình hình vẫn luôn như vậy. Không có dấu hiệu tích cực !!
Quản gia Ngô là người phụ nữ trung niên, vẫn luôn làm việc cho nhà họ Vương từ rất lâu rồi. Nhìn Vương Dịch ngày ngày lớn lên trong sự đau khổ về tinh thần này, bà thật không cam lòng.
Vương Dịch
*thở dài* Cũng đã lâu rồi, vẫn luôn có câu trả lời là như vậy. Bà ấy có lẽ sắp không chịu nổi nữa rồi..
Vương Dịch siết chặt quai cặp trong tay, khuôn mặt khẽ cúi xuống uất ức rơi những giọt nước mắt thương thay cho số phận bất công của mẹ mình.
Vương Dịch
*quẹt ngang dòng nước mắt* Cháu..cháu vào thăm mẹ. Bác tiếp tục công việc của mình đi ạ! *vội chạy đi*
Quản gia Ngô nhìn theo bóng dáng vội vàng của Vương Dịch mà trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, bà cũng là một người mẹ nhìn đứa trẻ ấy lớn lên từng ngày trong sự dằn vặt và đau khổ, lòng bà cũng đau như cắt như thể người chịu cảnh ấy là con bà vậy.
Trên lầu hai, ở cuối dãy hành lang. Một căn phòng hé mở, ánh đèn vàng ở phía trong hắt ra càng gợi lên bầu không khí ảm đạm của nơi đây.
Vương Dịch cố gắng bình ổn cảm xúc, thở một hơi dài rồi nhẹ tay đẩy cửa vào.
Đứng ở cửa, nhìn người phụ nữ già nua thở từng hơi nặng nhọc phía xa mà trái tim như thắt lại.
Vương Dịch
Mẹ.. *bước tới*
Người trên giường nghe tiếng gọi thì nâng mí mắt, cố gắng thều thào cho ra tiếng.
Vương Dịch quỳ xuống cạnh giường, đôi tay mảnh khảnh khẽ 'ôm' lấy bàn tay đã chằng chịt dây dợ kia nghẹn ngào mà khóc.
Những giọt nước mắt uất ức, bất lực, tủi thân thi nhau mà lăn trào trên đôi mắt to tròn kia.
Rõ là đôi mắt ấy đẹp đến thế, sao lại khóc nhiều đến như vậy ?
An Dược Ninh nhìn con gái mình khóc mà đau lòng, đứa trẻ này của bà đã phải chịu khổ nhiều rồi.
An Dược Ninh
Nhất..Nhất đừng..khóc..*lấy hơi*
An Dược Ninh
Mắt của...con đẹp..lắm, cớ sao..lại khóc..nhiều như vậy.
Nhìn mẹ mình sau mỗi một câu nói lại cố gắng lấy một hơi dài, Vương Dịch chẳng thể làm gì có lẽ chỉ có khóc mới giải toả được hết uất ức trong cô.
An Dược Ninh
Mau..nín đi..mẹ không..sao..sẽ nhanh khoẻ..lại thôi mà..
Vương Dịch
Mẹ đã nửa năm rồi, bác sĩ cũng đã đến rất nhiều lần rồi nhưng bệnh thì mãi chẳng tìm ra.
Nói đến người cha sinh ra mình, ánh mắt của cô chứa đầy sự căm phẫn, hận thù.
An Dược Ninh
An Kỳ..ông ấy..không đáng..Nhất Nhất!
An Dược Ninh
Nghe mẹ..nói..
An Dược Ninh
Thời gian của mẹ..không cò..n nhiều..nữa, cố..gắng sống..tốt sau này..khi con..tốt nghiệp hãy...đi theo con đường..mà con chọn..đừng phụ..thuộc vào ông..ấy!
An Dược Ninh
Cuộc đời..con..không nên..nhiều khổ đa..u như vậy!
An Dược Ninh nói xong những lời này, hơi thở ngày một gấp gáp. Điều này khiến Vương Dịch vừa sợ hãi, vừa lo lắng vô cùng.
Vương Dịch
Mẹ mẹ, mẹ nói gì vậy. Mẹ nhất định sẽ khỏi bệnh mà, con con hứa nhất định sẽ hoàn thành việc học đại học, nhất định sẽ sống tốt, đừng bỏ con đi mà, mẹ..
Chương 3
Vương Dịch bật khóc nức nở, thiết bị hỗ trợ bên cạnh phát ra những tiếng tít dài.
Nhịp tim giờ cũng chỉ còn là một đường thẳng, mẹ cô..bỏ đi thật rồi!
Mới đây vẫn còn cùng Vương Dịch nói chuyện thôi mà, cớ sao bây giờ đã bỏ cô đến nơi khác mất rồi.
Vương Dịch
*khịt mũi* Mẹ ơi..
Quản gia Ngô nghe tiếng động thì vội chạy vào, nhìn tiểu thư khóc nấc lên thì bà đã hiểu. Phu nhân chẳng thể cầm cự nổi rồi!
Bà ấy đã cố gắng đến cùng rồi.
Quản gia Ngô
Cô bình tĩnh một chút, phu nhân bà ấy chỉ là rời đi đến một nơi khác thôi. Ở đó người đời sẽ đối xử với bà ấy nhẹ nhàng một chút, bà ấy sẽ gặp được người thật lòng yêu thương bà ấy.
Quản gia Ngô
Dù có ở bất cứ nơi nào, bà ấy sẽ vẫn luôn dõi theo tiểu thư, nhìn tiểu thư ngày một trưởng thành, nhìn tiểu thư trở thành hình ảnh mà bà ấy vẫn luôn mong đợi nhất.
Nói đến đây, giọng quản gia dần nghẹn đi. Chính bà ấy cũng hiểu, những lời này cũng như những lời an ủi mình vậy.
Mấy mươi năm làm việc tại đây, An Dược Ninh và Quản gia Ngô đã sớm vượt qua quan hệ 'chủ-tớ' mà coi nhau như những người bạn già tri ân tri kỉ rồi.
Dưới nhà vọng lên tiếng lèm bèm của ai đó, sau đó là tiếng quát chửi. Nghe rõ thì, có lẽ gia chủ của gia đình này trở về nhà rồi.
Quản gia Ngô
*vội quẹt nước mắt* Có lẽ ông chủ trở về rồi, tiểu thư..ở lại với phu nhân..
Vương An Kỳ
Con đàn bà đó suốt ngày chỉ ốm đau, chẳng làm được trò trống gì cả. *nói lớn*
Nghe những tiếng quát tháo của cha mình mà trái tim cô đầy sự uất hận, mẹ cô mất rồi sự tôn trọng cuối cùng mà cô dành cho người cha đó cũng chẳng còn nữa rồi.
Vương Dịch
*nắm tay bà* Mẹ, yên nghỉ nhé. Đến một ngôi nhà mới..có thể ở đó sẽ không có con, *nghẹn ngào* không còn đứa trẻ Vương Dịch này..
Vương Dịch
Nhưng mà mẹ à, ở đó có lẽ người đời sẽ đối xử nhẹ nhàng hơn với mẹ giống như bác Ngô nói vậy. Và mẹ cũng sẽ tìm được người thật lòng yêu thương mẹ chứ không phải người chồng người cha tệ bạc kia.
Vương Dịch
Sống thật tốt, kiếp này vẫn chưa thể báo hiếu với mẹ kiếp sau con nguyện lần nữa làm con của mẹ.
Vương Dịch
Con yêu mẹ nhiều lắm, mẹ à!! *nắm chặt tay bà*
Đột nhiên cánh cửa phòng mở toang, phía sau cô vang lên tiếng ngăn cản. Và giọng nói khó nghe, đan lẫn là tiếng chửi rủa của Vương An Kỳ.
Vương An Kỳ
Con nhóc kia bà già đó có cái khỉ ra mà mày suốt ngày dính dính lại thế !!
Vương An Kỳ
Người thì hôi hám, trên người còn luôn toả ra mùi hôi. Kinh chết đi được !!
Vương An Kỳ
*lảo đảo* Tình thân thì sao chứ, có làm người ta thoả mãn nhu cầu được không ?
Vương An Kỳ
Không bằng, cuộc sống đại học viển vông gì đó. Bỏ qua một bên đi, Phong Cát còn thiếu một 'gái điem' mày đến đó còn có thể kiếm cho tao bội tiền !!
Vương Dịch
Ông thôi đi, mẹ tôi bà ấy mất rồi. Đừng dùng những lời lẽ cặn bã đó để xúc phạm đến linh hồn bà ấy nữa !! *gắt lên*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play