Chương 1: Tiếng Gọi Từ Bóng Tối
Trời đã về khuya. Những ánh đèn vàng vọt trên các con phố dần lụi tàn, nhường chỗ cho sự tĩnh mịch của đêm tối. Nguyễn Linh, một nữ sinh trường Y năm cuối, lặng lẽ bước trên lối đi nhỏ ven hồ. Cô vừa rời khỏi phòng thực hành giải phẫu, nơi vẫn còn mùi formalin ám ảnh bám vào áo khoác trắng. Sự yên bình của đêm khuya đáng ra phải khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhưng trong lòng Linh lại trào dâng một cảm giác bất an khó tả.
Từ khi bắt đầu thực tập tại bệnh viện, Linh đã chứng kiến nhiều ca bệnh kỳ lạ, nhưng lần này mọi thứ dường như khác hẳn. Sáng nay, cô vô tình được tham gia vào một cuộc điều tra pháp y. Một xác chết không rõ danh tính được tìm thấy tại bìa rừng ngoại ô, và bác sĩ Trí – giảng viên bộ môn pháp y của cô – đã yêu cầu Linh theo ông để hỗ trợ. Đây là lần đầu tiên Linh tiếp xúc trực tiếp với một vụ án thực tế, và mặc dù sự tò mò của một sinh viên y khoa thúc giục cô tìm hiểu, cảm giác rờn rợn vẫn bám lấy cô suốt cả ngày.
Xác chết là một người đàn ông trung niên, thân thể không còn nguyên vẹn. Vết cắt trên cổ rất sâu và chính xác, không phải kiểu của một kẻ nghiệp dư. Nhưng điều kỳ lạ hơn cả là những dấu vết nhỏ trên da. Những đường khắc tinh vi, gần như một loại ký hiệu, được ghi bằng một thứ mực lạ. Chúng đan xen nhau thành một hình thù kỳ quái, khiến Linh không khỏi nhớ đến những mô tả về các nghi lễ cổ xưa.
“Cô nghĩ gì về vụ này?” Giọng nói trầm ấm của bác sĩ Trí vang lên từ sau lưng, kéo Linh ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô lưỡng lự một lúc trước khi trả lời.
“Em không biết nữa… nhưng cảm giác giống như… có ai đó đang cố gắng để lại một thông điệp.”
Bác sĩ Trí khẽ gật đầu, ánh mắt ông sắc bén dù qua lớp kính cận. “Có thể. Nhưng để biết chính xác, chúng ta cần nhiều thông tin hơn.”
Và đó là lúc mọi thứ bắt đầu trở nên rối loạn. Từ khi tham gia vào vụ án này, Linh cảm thấy mình như bị cuốn vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Đây không phải lần đầu cô vô tình liên quan đến những vụ án mạng bí ẩn. Từ khi bước vào trường Y, Linh đã dính phải không ít rắc rối liên quan đến pháp y, những sự trùng hợp kỳ lạ mà chính cô cũng không thể lý giải. Bạn bè thường đùa rằng cô bị “ma ám”, rằng bóng tối của những vụ án luôn bám lấy cô.
Vừa suy nghĩ, Linh vừa tiến về phía khu trọ sinh viên. Những cành cây khô rơi lạo xạo dưới chân, hòa cùng tiếng gió thổi qua kẽ lá tạo nên âm thanh kỳ dị. Một lần nữa, cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô. Cô bất giác ngoái đầu nhìn quanh, nhưng con đường vắng tanh, không một bóng người.
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên. Một tin nhắn lạ xuất hiện trên màn hình:
“Đừng quay lại nơi đó. Sẽ có thêm người chết.”
Tay Linh run lên, điện thoại suýt rơi khỏi tay. Cô nhanh chóng nhìn quanh một lần nữa, nhưng bóng tối dày đặc chẳng hé lộ điều gì. Tin nhắn đến từ một số lạ, không tên, không hình đại diện. Cảm giác lạnh sống lưng tràn ngập, cô hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng trái tim thì đang đập loạn nhịp. Ai đó đang theo dõi cô, và có vẻ như vụ án này không đơn giản như những gì cô từng nghĩ.
“Chuyện này… rốt cuộc là sao?” Linh tự hỏi. Liệu đây có phải chỉ là một trò đùa ác ý? Hay thực sự có một bí ẩn đen tối nào đó đang bao trùm lấy cô?
Khi Linh định tắt điện thoại và quay lại bước đi, một tin nhắn khác nhanh chóng hiện lên:
“Ngươi không thể thoát.”
Lần này, cảm giác nguy hiểm thực sự bao trùm lấy Linh. Bước chân của cô bất giác nhanh hơn, gần như chạy về phía ký túc xá, nơi ánh đèn sáng vẫn còn le lói. Nhưng trong bóng tối, những bí mật kinh hoàng đang dần được hé lộ, và Linh biết mình không thể tránh khỏi cơn ác mộng này.
Chương 2: Những Manh Mối Đầu Tiên
Sáng hôm sau, Linh đến bệnh viện với đôi mắt thâm quầng, tâm trí cô vẫn còn bận tâm về những tin nhắn kỳ lạ đêm qua. Cả đêm cô không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại với những câu hỏi không lời giải. Ai đã gửi những tin nhắn đó? Và tại sao họ lại biết về vụ án mà Linh vừa tham gia?
Bước vào phòng pháp y, Linh thấy bác sĩ Trí đã có mặt từ sớm, đang đứng bên bàn khám nghiệm, nơi xác nạn nhân vẫn còn nằm nguyên đó. Ông nhìn cô qua cặp kính, nở nụ cười nhẹ.
“Ngủ không ngon sao, Linh?” Bác sĩ Trí hỏi, giọng ông pha chút quan tâm.
Linh lắc đầu, cố gắng tỏ ra bình thường. “Chỉ là em thấy hơi mệt thôi ạ.”
Không ai biết về những tin nhắn kia, và Linh cũng không chắc liệu mình có nên nói ra hay không. Cô vẫn chưa thể hiểu rõ tình hình và không muốn gây thêm sự rối loạn.
“Chúng ta đã tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng hơn trên xác nạn nhân,” bác sĩ Trí bắt đầu, dẫn Linh đến gần bàn mổ. “Ngoài các vết cắt chính xác, còn có một điều rất lạ.”
Ông chỉ vào những ký hiệu khắc trên da nạn nhân. Những hình vẽ kỳ lạ hôm qua giờ trông càng rõ ràng hơn sau khi được làm sạch. Chúng là những ký hiệu ngoằn ngoèo, giống như được tạo ra bởi một bàn tay vô cùng thành thạo, nhưng lại chẳng giống bất kỳ chữ viết hay hình ảnh quen thuộc nào mà Linh từng thấy.
“Em thấy chúng không?” Bác sĩ Trí nói tiếp. “Đây không phải là những vết xăm thông thường. Chúng được khắc sâu vào lớp hạ bì, nhưng không chảy máu nhiều. Như thể người làm điều này rất hiểu rõ cơ thể con người.”
Linh cảm thấy lạnh sống lưng. Những ký hiệu này không chỉ là dấu vết của một nghi thức kỳ quái mà còn là dấu ấn của một kẻ hiểu biết về giải phẫu. “Ông nghĩ chúng có liên quan đến điều gì không, thưa thầy?” Cô hỏi, cố gắng che giấu sự lo lắng trong giọng nói.
Bác sĩ Trí nhíu mày, tay ông lướt qua những vết khắc trên da nạn nhân. “Tôi chưa chắc, nhưng có điều gì đó rất cổ xưa và nguy hiểm ở đây. Những ký hiệu này có thể là một phần của một nghi lễ nào đó, hoặc chúng chứa đựng một thông điệp mà chúng ta chưa hiểu được.”
Linh cúi nhìn nạn nhân. Khuôn mặt người đàn ông giờ đây đã nhợt nhạt và vô hồn. Cô tự hỏi ông ta đã trải qua những gì trước khi chết. Nhưng còn một điều nữa khiến cô không thể bỏ qua – ánh mắt ông ta, ngay cả trong cái chết, vẫn mở to như nhìn chằm chằm vào một điều kinh hoàng.
Cô quay sang bác sĩ Trí, định hỏi thêm về những phát hiện khác, nhưng đúng lúc đó, điện thoại trong túi Linh lại rung lên. Cảm giác bất an chợt dâng trào khi cô lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn mới.
“Ngươi đã không nghe lời. Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho điều tiếp theo.”
Trái tim Linh như ngừng đập. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, cố gắng hiểu rõ những gì mình đang thấy. Tin nhắn đến từ cùng số điện thoại lạ hôm qua, nhưng lần này nó mang theo một lời cảnh báo rõ ràng hơn.
Bác sĩ Trí nhận thấy sự căng thẳng trên mặt Linh và hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Linh chần chừ, không biết có nên kể lại không. Nhưng cuối cùng cô quyết định giấu nhẹm. “Không, chỉ là một tin nhắn không quan trọng thôi ạ,” cô trả lời, giọng run run.
Tuy nhiên, cô biết điều này không thể chỉ là một trò đùa. Có ai đó đang theo dõi từng bước của cô, và có lẽ họ biết nhiều hơn về vụ án này so với những gì cô nghĩ. Bản năng mách bảo cô rằng những ký hiệu trên cơ thể nạn nhân không chỉ là manh mối duy nhất. Có một bí mật đen tối ẩn giấu đằng sau cái chết này – một bí mật mà chỉ mình Linh mới có thể tìm ra.
Sau khi hoàn thành công việc trong phòng pháp y, Linh xin phép bác sĩ Trí rời đi sớm. Cô cần thời gian để suy nghĩ, để tìm hiểu kỹ hơn về những gì đang xảy ra xung quanh mình. Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang kéo cô vào một âm mưu tàn ác mà cô chưa kịp lường trước.
Trở về căn phòng nhỏ ở ký túc xá, Linh ngồi xuống trước máy tính. Cô quyết định tra cứu những ký hiệu kỳ lạ mà mình đã thấy trên thi thể nạn nhân. Cô lướt qua nhiều tài liệu về các nghi lễ cổ xưa, những nghi thức tôn giáo và các biểu tượng bí truyền, nhưng không tài liệu nào đề cập đến những hình vẽ mà cô đã nhìn thấy. Linh bắt đầu cảm thấy bế tắc.
Ngay lúc cô định từ bỏ, một trang web tối bí ẩn hiện ra, với tiêu đề “Nghi thức của những kẻ truy lùng bóng đêm”. Tim Linh đập nhanh khi cô nhìn thấy một hình ảnh tương tự như những ký hiệu trên thi thể. Chúng là dấu ấn của một hội kín cổ xưa, những kẻ đã sử dụng nghi lễ man rợ để truy lùng linh hồn con người và hiến tế cho một thế lực đen tối.
Điện thoại lại rung lên lần nữa, và lần này Linh quyết định không mở nó ra ngay. Cô biết rằng mỗi tin nhắn đều mang đến những cảnh báo, những mảnh ghép của một câu đố chết chóc mà cô đang dần bị cuốn vào.
Linh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng tối dày đặc ngoài kia như nuốt chửng mọi thứ. Nhưng sâu thẳm bên trong nó, cô biết có một cái gì đó đang chờ đợi – một thứ gì đó kinh hoàng và không thể trốn chạy.
Chương 3: Tiếng Gọi Từ Quá Khứ
Những cơn gió lạnh buốt lùa qua khe cửa sổ, khiến người bên trong không khỏi rùng mình. Không gian nhỏ hẹp của căn phòng ký túc xá chìm trong im lặng, chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính hắt ra le lói. Từng thông tin trên trang web bí ẩn hiện ra trước mắt, càng khiến cho những nghi ngờ trong lòng nữ sinh trẻ thêm lớn dần.
Cô gái trẻ khẽ thở dài, khép hờ đôi mắt để xua tan đi cảm giác ngột ngạt. Những ký hiệu đó – chúng là thật. Chúng không chỉ đơn giản là những vết khắc vô nghĩa trên da xác chết, mà còn là dấu ấn của một nghi lễ hắc ám nào đó. Từ bao giờ mà cuộc sống của cô lại bị kéo vào vòng xoáy của những sự kiện kinh hoàng như thế này? Những vụ án liên tục xảy ra, và như có một bàn tay vô hình đang đẩy cô ngày càng lún sâu vào một thực tại đen tối.
Chuỗi suy nghĩ bị ngắt quãng khi tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên ắng. Lần này, không phải là tin nhắn mà là cuộc gọi từ một số máy lạ. Cô do dự một lúc trước khi nhấn nút nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia là giọng nói đàn ông, khàn đục và bí ẩn:
“Cô đã tìm ra sự thật rồi, phải không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến cô thoáng chốc lặng người, rồi cô lấy lại bình tĩnh, hỏi lại: “Ông là ai?”
“Tôi là người biết rõ về những gì đang xảy ra với cô. Những vụ án, những cái chết… tất cả đều không phải ngẫu nhiên.”
Cô gái siết chặt điện thoại, tim đập mạnh trong lồng ngực. “Ý ông là gì? Chuyện này có liên quan đến tôi sao?”
“Cô chính là chìa khóa,” giọng nói đó tiếp tục, “chỉ có cô mới có thể giải mã được những bí ẩn này, vì quá khứ của cô đã gắn liền với chúng.”
Quá khứ? Trái tim cô bỗng nghẹn lại. Suốt những năm qua, cô luôn cố gắng quên đi cái đêm kinh hoàng ấy – đêm mà cha mẹ cô mất tích bí ẩn khi cô còn nhỏ. Nhưng có lẽ, mọi thứ chưa bao giờ thực sự biến mất. Những vụ án gần đây… liệu chúng có liên quan đến sự kiện đó không?
Giọng nói bí ẩn cắt ngang dòng suy nghĩ: “Hãy gặp tôi. Tôi có thể giúp cô tìm ra sự thật. Nhưng hãy cẩn thận… bóng tối đang theo dõi cô.”
Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó, để lại trong cô một cảm giác hoang mang và bất an. Bóng tối mà ông ta nhắc đến là gì? Và tại sao những sự kiện này lại gắn chặt với quá khứ của cô?
Cô không thể ngồi yên nữa. Những mảnh ghép trong đầu bắt đầu kết nối với nhau, dù chưa rõ ràng nhưng đã tạo ra một bức tranh hỗn độn. Phải làm sáng tỏ mọi thứ. Cô quyết định đến bệnh viện để tìm thêm manh mối. Phòng pháp y là nơi duy nhất có thể mang lại những câu trả lời cụ thể lúc này.
Bệnh viện lúc này gần như vắng lặng, chỉ còn ánh sáng le lói từ những ngọn đèn hành lang. Cô bước nhanh về phía phòng pháp y. Không khí lạnh lẽo của nơi này lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy bất an, nhưng hôm nay lại càng nặng nề hơn. Đẩy nhẹ cánh cửa, cô bước vào phòng.
Mọi thứ vẫn nằm yên tại chỗ: xác nạn nhân, những dụng cụ mổ, hồ sơ vụ án. Nhưng khi cô tiến đến gần bàn mổ, một cảm giác kỳ lạ ập đến. Có điều gì đó khác lạ so với lần trước. Một phong bì nhỏ màu nâu được đặt ngay ngắn trên ngực xác chết, không có dấu hiệu của ai từng bước vào phòng kể từ lần cuối cùng cô và bác sĩ khám nghiệm.
Cô chậm rãi mở phong bì, bên trong là một bức ảnh cũ, đã phai màu theo thời gian. Cảnh vật trong ảnh làm cô chững lại. Đó là một bức hình chụp từ nhiều năm trước, thời cô còn bé, cùng cha mẹ mình đi du lịch. Trong tấm ảnh, có một người đàn ông đứng xa phía sau, ánh mắt hắn như dán chặt vào gia đình cô. Mặc dù hình ảnh mờ nhạt, nhưng Linh vẫn nhận ra người đàn ông này. Đó chính là nạn nhân mà cô đã khám nghiệm.
Cơn lạnh sống lưng lan tỏa. Tại sao ông ta lại xuất hiện trong bức ảnh gia đình cô từ những năm trước? Mối liên hệ giữa ông ta và gia đình cô là gì? Linh cảm thấy như mọi thứ đang dần cuốn cô vào một vòng xoáy bí mật mà cô không hề muốn đối mặt. Liệu người đàn ông bí ẩn trên điện thoại có liên quan đến điều này?
Cô khép bức ảnh lại, nhưng cảm giác rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play