“Xin lỗi, tôi rất tiếc phải thông báo rằng tình trạng của bệnh nhân đã rất nghiêm trọng. Chúng tôi đã nỗ lực hết sức, nhưng do mất quá nhiều máu, chúng tôi không thể cứu chữa. Chúng tôi hiểu đây là thời điểm rất khó khăn cho gia đình.
Hiểu Viện đứng im lặng, đôi mắt tràn đầy nước. Cô cảm thấy như thế giới xung quanh mình sụp đổ. Những kỷ niệm, những ước mơ và hy vọng bỗng chốc trở nên xa vời. Sự bất lực tràn ngập tâm trí cô, và nỗi buồn khiến cô không thể thốt nên lời.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ cần một ai đó bên cạnh, để cô không phải đối diện với nỗi đau này một mình.
Bỗng...
Một người đàn ông cao lớn, toát ra vẻ lạnh lùng, tiến lại gần. Anh nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói sâu và dứt khoát:
- Tôi biết lúc này rất khó khăn, nhưng cháu cần phải giữ vững tinh thần. Nỗi đau này sẽ không biến mất ngay lập tức, nhưng cháu phải tìm cách tiếp tục. Đôi khi, sự mạnh mẽ đến từ việc chấp nhận thực tại.
Câu nói của anh mang theo sự cứng rắn, nhưng cũng hàm chứa một mong muốn giúp cô tìm thấy con đường phía trước.
Sau đó.....
Người đàn ông lạnh lùng tiến hành các thủ tục cần thiết, từ việc hoàn thành giấy tờ đến việc nhận xác. Anh nói một cách điềm tĩnh, hướng dẫn cô qua từng bước.
- Chúng ta sẽ cần giấy tờ này.
Đưa cho cô một tờ đơn.
- Sau đó, Chú sẽ giúp cháu nhận xác.
Hiểu Viện cảm thấy choáng ngợp, nhưng sự quyết đoán của anh mang lại cho cô một cảm giác an toàn. Trong những giây phút khó khăn này, anh trở thành điểm tựa để cô có thể vượt qua nỗi đau.
Hoàn thành thủ tục
Cô tiến lại gần anh ta với đôi mắt xa lạ có phần yếu đuối, trong lòng đầy những câu hỏi chưa có lời đáp. Sự ngập ngừng và lo lắng hiện rõ trên gương mặt cô, nhưng cô vẫn quyết định nói ra :
- Chú có thể cho tôi biết lý do vì sao chú lại ở đây không?- Cô hỏi, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên, rồi chậm rãi đáp:
- Tôi cũng đang tìm kiếm câu trả lời cho chính mình.
Không khí giữa họ trở nên nặng nề, nhưng có một điều gì đó đã bắt đầu thay đổi, như thể họ đang ở bờ vực khám phá một điều gì đó lớn lao hơn chính mình.
Anh nhìn cô.
- Tôi là một người bạn thân thiết của cha cháu.
Trong lòng cô nảy ra nhiều suy nghĩ vì chưa hề nghe về người đàn ông này.
- Ông ấy đã nói nhiều về cháu. Tôi đến đây để chia sẻ nỗi mất mát này cùng cháu.
Cô ngước lên, cảm giác bất ngờ lẫn cảm động.
- Cảm ơn chú, cô khẽ nói.
- Nhưng cháu chưa từng nghe ông ấy nhắc về chú.
Anh mỉm cười, rồi cất giọng nói:
- Đã một thời gian dài chúng tôi không gặp nhau!, khi vừa biết tin chú đã lấp tức tới đây.
Anh khẽ cười, ánh mắt dịu dàng.
- Cha em thường nhắc về em với niềm tự hào. Tôi muốn được ở đây, để hỗ trợ em trong lúc này.
Im lặng một hồi lâu, người đàn ông cất tiếng:
- Cháu đi cùng chú về Tây Thành nhé? Ở đó, chú sẽ chăm sóc cho cháu và giúp cháu ổn định lại cuộc sống.
Lời nói của anh khiến cô bối rối,
Hiểu Viện nhìn người đàn ông với sự nghi ngờ trong ánh mắt.
- Tại sao chú lại muốn cháu đi cùng?
- Cháu không biết nhiều về chú, và điều này có vẻ quá bất ngờ?
Giọng nói của cô có chút lo lắng.
Cô cảm thấy cần phải bảo vệ bản thân, dù lòng vẫn chút phân vân trước lời đề nghị đầy lôi cuốn.
Người đàn ông nhìn cô gái, ánh mắt trầm tư:
- Khi cháu vừa chào đời, cha cháu đã nói với chú rằng ‘Con bé tên là Giang Hiểu Viện, sau này cậu phải trở thành một người chú tốt đấy nhé, rồi đến một ngày tôi sẽ để lại con bé cho cậu’. Ông tin rằng chú sẽ là người chăm sóc và bảo vệ cháu.
Cô gái ngạc nhiên, cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ.
- Cháu không biết điều đó. Tại sao cha lại nói như vậy?
Người đàn ông tiếp tục:
- Cha cháu đã biết trước số phận của cháu, và ông muốn đảm bảo rằng cháu sẽ được chăm sóc bởi người mà ông tin tưởng nhất—đó" chỉ có thể " là chú. Ông biết rằng cuộc đời có thể đầy thử thách, và khi ấy, chú sẽ là một điểm tựa vững chắc để cháu dựa vào.
Cô gái trầm ngâm, cảm nhận được tầm quan trọng của lời hứa này.
- Ông đã nghĩ đến tương lai của cháu từ khi cháu còn bé?
- Đúng vậy
Anh gật đầu.
- Ông ấy tin rằng chú sẽ là người giúp cháu vượt qua mọi khó khăn. Giờ đây, chú muốn thực hiện điều đó, để cháu không bao giờ phải một mình.
Nghe những lời này, cô cảm thấy như được kết nối với quá khứ và tương lai, và quyết định sẽ cùng anh bước tiếp.
- Tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai.- Anh ta nói.
- Trễ rồi , tôi đưa cháu về nhà.
Trên chiếc Porsche họ im lặng suốt cả đường đi.
Không ai nói lời nào, nhưng không khí trong xe dường như nặng trĩu bởi những suy nghĩ chưa thốt ra. Người lái chăm chú nhìn thẳng phía trước, đôi bàn tay nắm chặt vô-lăng đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Ánh đèn đường nhấp nháy vụt qua cửa kính, phản chiếu lên khuôn mặt nghiêng của người ngồi bên, lặng lẽ và trầm ngâm.
Bỗng anh ta dừng xe lại, động cơ tắt lặng giữa con đường vắng. Không nói lời nào, anh mở cửa và bước vào một tiệm tạp hóa ven đường.
Tiếng chuông cửa vang lên khe khẽ khi anh bước vào, không gian bên trong mang mùi của những món hàng cũ kỹ và ánh sáng vàng ấm áp. Có lẽ anh ta cần mua gì đó.
Anh bước ra khỏi tiệm tạp hóa, trên tay cầm một chai sữa. Không một lời, anh mở cửa xe, ánh mắt lạnh lùng, và đưa chai sữa cho Hiểu Viện.
Điệu bộ của anh khiến cô bối rối, như thể mọi sự quan tâm đã biến mất, thay vào đó là sự xa cách. Cái cách anh đưa chai sữa không chỉ là hành động đơn thuần, mà còn mang theo một thông điệp khó hiểu.
Tôi cầm lấy chai sữa mà trong lòng dâng lên những cảm xúc lẫn lộn, không biết anh đang nghĩ gì hoặc muốn nói điều gì qua sự im lặng ấy.
Bỗng anh ấy lên tiếng, giọng điệu trầm lạnh nhưng vẫn mang chút quan tâm:
- Khuya thế này , người ta đã dẹp tiệm hết rồi, cháu uống tạm đi.
Câu nói bất ngờ phá tan bầu không khí im lặng giữa hai người, khiến cô thoáng ngạc nhiên.
Mặc dù lời nói có vẻ hờ hững, nhưng đâu đó tôi cảm nhận được chút quan tâm ẩn giấu trong hành động của anh.
Chai sữa trong tay Hiểu Viện giờ không chỉ là một món đồ anh mua vội, mà như một biểu hiện kín đáo của sự lo lắng dành cho cô, dù anh không nói ra trực tiếp.
Khi đang uống, cô bỗng giật mình nhận ra rằng mình còn chưa biết tên anh ta.
Sự im lặng và khoảng cách giữa họ khiến cô cảm thấy lạ lùng hơn bao giờ hết. Cô liền ngẩng đầu lên, nhìn anh và hỏi một cách dè dặt:
- À... cháu vẫn chưa biết tên chú là gì?
Câu hỏi ấy như phá vỡ lớp vỏ bọc lạnh lùng mà anh đang khoác lên.
Anh nhìn cô một thoáng, ánh mắt như lướt qua một chút bất ngờ, rồi anh khẽ đáp, không quá lớn nhưng đủ để cô nghe rõ.
Cái tên anh ta thốt ra có lẽ sẽ trở thành mảnh ghép đầu tiên giúp cô hiểu hơn về con người anh, sau tất cả sự bí ẩn mà anh thể hiện từ đầu.
-Lâm Nhất.
Anh ta đáp một cách hời hợt, như thể chẳng có gì quan trọng
Câu trả lời ngắn gọn, không kèm theo bất kỳ biểu cảm nào, khiến cô cảm thấy một chút hụt hẫng.
Sự xa cách của anh ta vẫn còn hiện hữu, như thể cái tên chỉ là một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh bí ẩn mà cô chưa thể nhìn thấu.
Trước cổng nhà cô, anh mở cửa xe cho cô với một động tác dứt khoát. Khi cô bước ra, anh nhìn cô và nói, giọng lạnh lùng nhưng có chút quan tâm:
- Chú biết chuyện này quá đột ngột . Dù có gì xảy ra, cháu cũng phải cố gắng vượt qua.
Mặc dù lời nói của anh không mang nhiều cảm xúc, nhưng vẫn có sự chăm sóc tiềm ẩn.
Cái cách anh bày tỏ vừa đủ để cô cảm nhận được sự lo lắng, dù rằng sự lạnh lùng vẫn bao trùm, khiến cô không thể hiểu hết về con người này.
Cô không đáp lại, chỉ gật đầu rồi bước vào nhà. Khi cô đã gần đóng cửa, anh gọi với theo:
- Giang Hiểu Viện.
- Sáng mai tôi đến đón cháu. Đừng quá xúc động nhé.
Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng có một sự kiên quyết trong đó, như thể anh đang cố gắng đảm bảo rằng cô sẽ không rơi vào cảm giác lạc lõng.
Cái tên của cô vang lên trong không gian tối tăm khiến cô dừng lại một chút, cảm nhận sự hiện diện của anh, dù vẫn còn nhiều điều chưa được nói ra.
Bước vào nhà, cô đi thẳng đến chiếc giường quen thuộc. Khi ngả mình xuống, những kỷ niệm ùa về khiến trái tim cô nặng trĩu.
Không kìm được nước mắt, cô oà khóc, tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Từng giọt nước mắt rơi, mang theo nỗi đau mất mát và những kỷ niệm đẹp về bố mẹ. Cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng, trong khi ngoài kia, cuộc sống vẫn tiếp diễn, không màng đến nỗi đau của cô.
Cô nằm trên giường, cơ thể như bị đè nặng bởi gánh nặng nỗi đau. Hơi thở trở nên nặng nề, và trong đầu cô chỉ còn vang vọng những ký ức đau thương về cha mẹ.
Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều như kéo dài vô tận, và cô cảm thấy bản thân đã kiệt sức. Những giọt nước mắt đã khô lại, nhưng cảm giác trống rỗng vẫn còn đó, như một cái hố sâu không đáy.
- Con không biết phải làm gì bây giờ…
Cô thầm thì trong bóng tối, đôi tay nắm chặt chăn như để tìm kiếm một chút an ủi. Nhưng sự lo âu và nỗi buồn đã dồn ép cô đến mức không còn sức lực để tiếp tục chống cự.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng đuổi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi tâm trí, nhưng chẳng mấy chốc, những âm thanh xung quanh như vọng lại từ xa.
Cô chỉ muốn tìm một nơi trú ẩn, một thế giới không có nỗi đau. Dần dần, tiếng thở đều đều và nhịp tim chậm lại. Cuối cùng, sau một thời gian dài chiến đấu với những cảm xúc hỗn độn, cô thiếp đi, lặng lẽ trôi vào giấc ngủ say, nơi mà nỗi đau không thể chạm đến.
Cô từ từ mở mắt, cảm giác nặng nề như một tảng đá đè lên lòng ngực. Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng len lỏi qua khe cửa, nhưng không đủ sức xua tan cái bóng tối vẫn còn in hằn trong tâm trí.
Đôi mắt cô đỏ hoe, mờ mịt như chưa hoàn toàn tỉnh táo sau giấc ngủ dài, dẫu cho giấc ngủ đó không mang lại chút bình yên nào.
Khi ngồi dậy, cô cảm thấy đầu óc quay cuồng. Như một cỗ máy bị kẹt, cô mất một lúc để định hình lại thực tại. Mệt mỏi bước chân ra khỏi giường, cô lê từng bước chậm chạp về phía nhà tắm.
Cảm giác như đôi chân không thuộc về mình, cô nắm chặt bồn rửa mặt để giữ thăng bằng, như thể chỉ cần một cú trượt chân nhẹ cũng có thể khiến cô ngã quỵ.
Cô mở vòi nước, tiếng nước chảy róc rách dội vào tai, nhưng nó không đủ mạnh để làm vơi đi nỗi lo lắng trong lòng.
Khi cầm bàn chải đánh răng lên, cô nhìn vào gương. Hình ảnh phản chiếu của chính mình khiến cô chợt giật mình—một gương mặt hốc hác, kèm theo đôi mắt buồn bã, nhưng cũng là một dấu hiệu của sự kiên cường vẫn đang cố gắng tìm kiếm ánh sáng giữa những đổ nát.
Dù mệt mỏi, cô biết rằng mình phải tiếp tục bước đi, từng ngày, từng giờ. Mỗi lần đánh răng như một cách để làm sạch tâm trí, chuẩn bị cho một ngày mới đầy thử thách phía trước.
Sau khi đánh răng và rửa mặt, cô đứng trước tủ quần áo, ánh mắt dừng lại trên chiếc váy đen treo lặng lẽ ở góc tủ. Đó là bộ đồ mà cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải mặc trong một ngày như thế này" ngày tiễn biệt cha mẹ.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác nghẹn ngào lại cuộn trào trong lồng ngực, nhưng cô biết mình cần phải mạnh mẽ.
Khi cô từ từ lôi bộ đồ ra, lòng cô trĩu nặng.
Chiếc váy đơn giản, nhưng lại mang trong nó nỗi buồn sâu sắc. Cô lặng lẽ thay đồ, từng động tác như trở nên chậm chạp hơn dưới áp lực của cảm xúc.
Khi mặc xong, cô đứng trước gương một lần nữa, cảm nhận sự lạnh lẽo của vải lanh chạm vào da thịt. Áo quần đen như bao trùm lấy cô trong một chiếc kén u ám, làm nổi bật sự cô đơn và trống rỗng bên trong.
Cô chỉnh sửa lại mái tóc, một hành động đơn giản nhưng cũng khiến cô cảm thấy bối rối. Hình ảnh trong gương không chỉ là một cô gái trẻ đang chuẩn bị cho tang lễ
Nó là biểu tượng của một giai đoạn mới" giai đoạn mà cô sẽ phải học cách sống mà không có cha mẹ bên cạnh.
Cô nắm chặt bàn tay, tự nhủ rằng dù có đau khổ, cô cũng phải giữ cho bản thân kiên cường.
Với trái tim nặng trĩu, cô bước ra khỏi phòng, sẵn sàng đối diện với thế giới bên ngoài—nơi mà tiếng khóc và nỗi buồn đang chờ đợi, nhưng cũng là nơi cô sẽ tìm kiếm sức mạnh để vượt qua.
Khi bước ra cổng, không khí bên ngoài dường như nặng nề hơn, như chực chờ những cơn gió mang theo nỗi buồn.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Ngay lúc đó, ánh mắt cô chạm phải một hình bóng đứng ở hiên nhà
Lâm Nhất, với bộ vest đen lịch lãm.
Mái tóc của anh được chải gọn gàng, và ánh mắt sâu thẳm, đầy nghị lực, hướng về cô.
Thân hình cao ráo của anh tạo nên một vẻ tự tin, cuốn hút, khiến cô không thể rời mắt. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, không chỉ vì vẻ ngoài của anh mà còn vì cảm giác ấm áp mà sự hiện diện của anh mang lại giữa thời khắc khó khăn này.
Cô từ từ tiến lại gần, từng bước chân như chậm lại trong tâm trí. Dẫu cho nỗi đau đang ngập tràn, nhưng sự hiện diện của anh như một ánh sáng le lói giữa bóng tối.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng, không cần nói lời nào, chỉ cần nhìn cô với ánh mắt tràn đầy cảm thông và hỗ trợ. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mình không hề cô đơn.
Cô thì thầm, giọng nói vang lên như một làn sóng nhỏ trong không gian tĩnh lặng.
- Cảm ơn vì đã đến .
Anh chỉ gật đầu, từ từ mở cửa xe cho cô. Rồi chở cô cùng đến tang lễ.
Khi bước vào không gian tổ chức tang lễ, cô thấy những gương mặt quen thuộc, những người bạn mà cô đã từng tin tưởng. Nhưng ngay lúc này, sự hiện diện của họ lại chỉ khiến nỗi đau trong lòng cô thêm sâu sắc.
Họ đến, không phải với lòng thương xót hay chia sẻ, mà chỉ để tìm kiếm lợi ích cho riêng mình.
Một người bạn thân nói, nhưng ánh mắt của họ lại lướt qua cô, tìm kiếm sự chú ý của những người khác, như thể họ chỉ đang cố gắng tạo ấn tượng tốt trong mắt đám đông.
- Hiểu Viện à, cậu ổn chứ? Nếu cần gì, cứ gọi cho bọn mình nhé.
Cô cảm thấy như một món đồ chơi bị vứt bỏ, khi những người mà cô từng chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn giờ đây lại chỉ chăm chăm vào sự giàu có và quyền lực mà cha mẹ cô để lại.
Mỗi lời động viên, mỗi cái ôm, đều trở nên giả tạo trong mắt cô. Họ nói rằng sẽ luôn bên cô, nhưng cô biết rõ rằng khi mọi thứ lắng xuống, khi tang lễ kết thúc, họ sẽ quay lưng và chỉ còn lại cô một mình với nỗi đau.
Những nụ cười tươi tắn, những lời an ủi ngọt ngào, tất cả đều biến thành những chiếc mặt nạ, che giấu những ý đồ thực sự.
Cô cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một trò chơi mà mình không hề muốn tham gia. Bên ngoài, mọi người vẫn cười nói, nhưng bên trong cô, nỗi đau như một cơn bão dữ dội, xé tan mọi hy vọng.
Cô tự nhủ, và mặc dù lòng đau đớn, cô quyết tâm đứng vững, không để bất kỳ ai lợi dụng sự yếu đuối của mình trong lúc này.
- Mình không cần họ.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng giữa những âm thanh ồn ào, cô chợt nhận ra rằng cha mẹ mình không chỉ là những người thành đạt, mà còn là những nhân vật quan trọng trong thế giới xã hội đen một điều mà cô đã cố gắng phủ nhận bấy lâu nay.
Mặc dù tình yêu dành cho họ là vô bờ bến, cô không thể nào quên được những bí mật mà họ đã giấu kín, những giao dịch mờ ám và những mối quan hệ nguy hiểm mà họ tham gia.
Nỗi đau trong lòng cô không chỉ đến từ việc mất họ, mà còn từ sự mâu thuẫn giữa tình yêu và sự thực. Cô biết rõ rằng tài sản khổng lồ mà họ để lại không chỉ đơn thuần là những món đồ giá trị, mà còn là những rắc rối và mối nguy hiểm mà cô phải đối mặt.
Những người đang bàn tán xung quanh, họ không chỉ muốn chiếm đoạt tài sản, mà còn muốn lợi dụng quyền lực mà cha mẹ cô để lại cho cô.
Cô thầm nghĩ, sự lo âu xâm chiếm tâm trí.
- Mình không phải chỉ lo cho tài sản
- Mình phải lo cho bản thân, cho cả mạng sống của mình.
Nhìn những gương mặt tham lam đang chờ đợi cơ hội, cô hiểu rằng những người bạn, những người hàng xóm mà cô từng tin tưởng giờ đây có thể trở thành kẻ thù. Họ không chỉ muốn những món đồ giá trị; họ còn muốn vị trí, quyền lực mà cha mẹ cô đã để lại.
Cô thầm cảm ơn cha mẹ vì đã dạy cô cách sống trong thế giới phức tạp này, nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên thật khó khăn.
-Mình phải tìm cách bảo vệ bản thân.
Cô quyết tâm, lòng đầy nỗi sợ hãi và quyết tâm. Cô sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương mình hay chiếm đoạt những gì thuộc về cha mẹ.
Ngay lúc đó, một người đàn ông xuất hiện và hô to.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play