Dưới khung cảnh u ám của con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng mặt trời khó có thể len lỏi.
Tống Trì bị một đám người hung hãn bao vây, mỗi người đều cầm trong tay gậy sắt, ánh mắt đầy đe dọa.
Anh đứng giữa vòng vây, quệt máu từ khóe môi, đôi mắt kiên cường nhưng đã hơi mờ đi vì cú đánh vừa rồi.
"Bọn mày không cần làm quá thế này đâu. Tao sẽ trả đủ, chỉ cần thêm thời gian thôi."
Nhưng bọn họ không có ý định dừng lại. Tiếng cười mỉa, tiếng gậy va chạm trên đất khiến bầu không khí càng thêm nặng nề.
Từng bước, từng bước tiến lại gần, đám người tạo thành một vòng vây chặt chẽ, như những con thú đang chuẩn bị lao vào con mồi.
Giữa lúc tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, một giọng nói vang lên từ phía sau.
"Làm gì đấy!"
Giọng nói bất ngờ của Thanh Thanh khiến cả đám người dừng lại, họ quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thanh Thanh trong bộ đồng phục học sinh bước tới, ánh mắt bình thản nhìn lướt qua tình hình, đoán chừng Tống Trì là bạn học đang bị bắt nạt.
"Đám người các anh không thấy quá đáng sao? Đánh hội đồng một người, không biết xấu hổ à?"
Đám người nhìn nhau rồi bật cười lớn. Một tên trong số họ bước tới gần Thanh Thanh, nhếch mép lên tiếng.
"Nhóc con, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Biến đi, đây không phải chuyện của mày."
Thanh Thanh không lùi bước, cô liếc qua Tống Trì đang bị thương, rồi ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, giọng cũng trầm xuống.
"Người biến đi phải là mấy người mới đúng! 5 giây! Không đi tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Đám người cũng không muốn giằng co với một cô bé học sinh, hơn nữa nếu Thanh Thanh thực sự gọi cảnh sát, người gặp rắc rối sẽ là bọn họ.
Đám người bắt đầu lùi bước, để lại vài lời cảnh cáo cho Tống Trì rồi nhanh chóng tản đi.
Thanh Thanh cứ nghĩ sẽ có một trận hỗn chiến đẫm máu, nhưng không ngờ họ lại rút lui nhanh vậy.
Vẻ thất vọng xuất hiện thoáng qua trên mặt Thanh Thanh nhưng rất nhanh liền biến mất chỉ như ảo giác.
Đợi đám người bỏ đi hết, Thanh Thanh mới chậm rãi tiến đến gần Tống Trì, nhìn anh với vẻ lo lắng.
"Không sao chứ? Bọn họ có đánh cậu nặng lắm không?"
Tống Trì khẽ lắc đầu, mỉm cười nhạt dù trên gương mặt có vài vết thương.
"Không sao, cảm ơn cậu đã giúp."
Như biết Thanh Thanh đang nghĩ gì, anh bình tĩnh đáp thêm một câu.
"Không cần đi bệnh viện đâu, tôi tự lo được."
Thanh Thanh khẽ nhướng mày, có chút ngạc nhiên. Rõ ràng là anh bị thương nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ?
Cô liếc nhìn xung quanh, rồi nói tiếp.
"Nếu không muốn đến bệnh viện thì ít nhất cũng phải rửa sạch vết thương, cái này có thể để tôi giúp cậu chứ?"
Tống Trì cúi đầu không nói gì, chỉ im lặng như đã ngầm đồng ý với Thanh Thanh.
Sau khi giúp anh sơ cứu vết thương, cô liếc nhìn chiếc cặp táp trên đất rồi hỏi.
"Cậu học trường nào? Tôi đưa cậu đi, đến đó rồi vào phòng y tế để băng bó lại."
Tống Trì thoáng ngập ngừng, anh cười nhẹ, đưa tay xoa lên vết thương vừa được sơ cứu.
"Không cần đâu, tôi tự đi được. Cảm ơn cậu nhiều."
Thanh Thanh không tin lắm, liếc mắt nhìn chiếc cặp táp lần nữa rồi nhướng mày hỏi.
"Sao? Chẳng lẽ cậu sợ gặp ai ở trường à? Nếu vậy tôi sẽ chỉ đưa cậu đến cổng thôi."
Tống Trì cảm thấy có chút khó xử, nhưng trước sự cương quyết của Thanh Thanh, anh chỉ đành gật đầu.
"Được rồi, vậy tôi nhờ cậu."
Nhận được câu trả lời, Thanh Thanh vui vẻ dẫn Tống Trì đến trường. Khi đến nơi, cô có chút ngạc nhiên, nhìn anh thêm vài lần rồi hỏi.
"Cậu là học sinh mới à? Chúng ta vậy mà cùng trường này!"
Tống Trì nhìn Thanh Thanh, có chút buồn cười trước suy đoán của cô. Anh giả vờ như không để tâm, gật đầu đáp.
"Ừ, có lẽ là trùng hợp thôi."
Thanh Thanh cười tươi, vỗ vai anh một cái.
"Thế thì tốt rồi, cậu có quen ai trong trường chưa? Nếu không, cứ đến tìm tôi nhé!"
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy thú vị, khẽ đáp lại.
"Ừ, nếu có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ nhờ cậu giúp."
Thanh Thanh mỉm cười hài lòng rồi dẫn Tống Trì đến phòng y tế để băng bó vết thương.
Trong phòng y tế, Thanh Thanh ngồi trên ghế đợi Tống Trì, nhìn anh với ánh mắt thoáng chút tò mò.
"May mà chỉ bị thương nhẹ, không thì cậu chắc đau lắm nhỉ?"
Tống Trì khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Thanh Thanh.
"Không sao, nhờ có cậu giúp đỡ mà tôi ổn rồi. Nhưng phải công nhận cậu gan thật đấy, dám xông vào đối đầu với đám người đó."
Thanh Thanh cười nhẹ, ánh mắt sáng lên chút kiêu hãnh.
"Chuyện nhỏ thôi, tôi cũng không thích thấy người khác bị bắt nạt."
Cả hai trò chuyện thêm vài câu đến khi chuông reo vào lớp. Thanh Thanh để lại lời dặn dò Tống Trì nghỉ ngơi rồi nhanh chóng chạy vụt đi.
"Không biết hôm nay giáo viên mới sẽ như thế nào đây ta?"
"Một anh chàng siêu đẹp trai? Hoặc một cô gái xinh đẹp tuyệt vời?"
"Là ai cũng được, chỉ cần không quá nghiêm khắc như mấy giáo viên khác thì tớ đều chấp nhận."
"Này, cậu nghe bài hát mới ra mắt tháng này chưa?"
"Đói quá đi, đột nhiên muốn nhanh tới giờ cơm trưa quá!"
Không khí lớp học vẫn náo nhiệt như thường lệ, cho đến khi Thanh Thanh bước vào lớp, tiếng trò chuyện rôm rả đột nhiên im bặt.
Thanh Thanh cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ. Cô nhanh chóng ngồi vào bàn chuẩn bị sách vở cho tiết học sắp tới.
Chuông báo hiệu giờ vào tiết vang lên, mọi người bắt đầu im lặng chờ giáo viên chủ nhiệm mới đến.
Cửa lớp mở ra, tiếng ồ đồng loạt vang lên, mang theo chút phấn khích vì Tống Trì quá trẻ, ngạc nhiên vì vẻ ngoài điển trai của anh.
"Ồ quao! Giáo viên mới đẹp trai quá!"
"Trông thầy ấy chẳng khác gì học sinh luôn!"
"Tía má ơi, con cảm giác mình biết yêu rồi!"
Thanh Thanh vẫn không chú ý lắm cho đến khi giọng nói khá quen thuộc vang lên từ bục giảng.
"Giới thiệu với các em, thầy là Tống Trì, giáo viên mới đồng thời cũng là chủ nhiệm mới của lớp."
"Mong các em sẽ hợp tác và chăm chỉ học tập.”
Thanh Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy Tống Trì đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc khác hoàn toàn so với dáng vẻ chật vật mấy phút trước.
Cứ nghĩ sẽ không gặp lại sớm, không ngờ Tống Trì thế nhưng lại là giáo viên chủ nhiệm của lớp Thanh Thanh.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, Tống Trì cũng nhận ra Thanh Thanh. Anh mỉm cười khi thấy phản ứng của cô, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh trước lớp.
Tống Trì vừa giới thiệu bản thân xong, những ánh mắt tò mò đã đổ dồn về phía anh, đặc biệt là những vết thương trên cánh tay và mặt.
Lời xì xào bàn tán bắt đầu vang lên.
"Thấy gì không? Trên mặt và tay thầy ấy kìa!"
"Mới ngày đầu nhận lớp đã bị thương rồi, liệu thầy ấy có thực sự là một giáo viên nghiêm chỉnh không đây?"
"Không phải là do đánh nhau với bọn xã hội đen gì đấy chứ?"
"Nhưng mà thầy ấy đẹp trai thật đó!"
Bên cạnh những lời bàn tán về vết thương trên người anh, còn có những lời xì xào của fan nhan sắc.
Tống Trì có chút khó xử với tình huống hiện tại. Anh biết ngày đầu nhận lớp như thế này sẽ để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp, nhưng anh cũng không biết phải làm sao để xử lí tình huống này cho đúng.
Lúc này, một nhóm bạn nữ trong lớp bắt đầu xì xầm, chỉ trỏ về phía Tống Trì. Chúng cứ nhấn mạnh vào vết thương của anh, khiến không khí lớp học càng thêm căng thẳng.
Thanh Thanh yên lặng ngồi cuối lớp, nhưng rồi cô cảm nhận được sự bất an từ Tống Trì. Anh không tỏ ra gì, nhưng có thể thấy một chút bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh.
Bất giác, Thanh Thanh đã đứng dậy. Cô đập mạnh vào bàn một cái, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
"Im lặng hết đi!"
"Chuyện vết thương là do thầy Tống bị đám người xấu vây đánh, tớ cũng có mặt ở hiện trường."
Nói xong, Thanh Thanh mỉm cười, đưa mắt nhìn quanh một lượt.
"Còn ai có ý kiến nữa không?"
Cả lớp im lặng lắc đầu, nhóm nữ sinh bối rối nhìn nhau, không ai dám nói gì thêm.
Tống Trì đứng một lúc, không nói gì, nhưng trong mắt anh có thể thấy rõ sự cảm kích. Anh khẽ gật đầu về phía Thanh Thanh như một lời cảm ơn.
Thanh Thanh vẫn giữ nụ cười, ngồi xuống.
Tuy không nói gì thêm, nhưng trong lòng Thanh Thanh cũng có chút lạ lùng. Cô không nghĩ mình lại đứng ra bảo vệ Tống Trì, dù chỉ mới gặp nhau lần đầu.
Nhưng sự bảo vệ ấy, dù vô tình hay cố ý, cũng khiến cho mối quan hệ giữa họ có thêm một chút liên kết không rõ ràng.
Tống Trì bắt đầu tiết học đầu tiên của mình. Anh đứng trước bảng, giới thiệu nội dung môn học với giọng điệu đầy tự tin.
“Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu với một số kiến thức cơ bản. Đầu tiên là...”
Khi bài giảng diễn ra, Thanh Thanh không thể không chú ý đến Tống Trì. Cô nhận ra rằng dù trên người có vài vết thương, anh vẫn rất nghiêm túc và nhiệt huyết.
Lớp học diễn ra trong không khí yên ắng, tiếng bút viết lên giấy vang lên đều đều, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ.
Tống Trì đứng trên bục giảng, ánh mắt anh lướt qua từng khuôn mặt học sinh, cố gắng duy trì sự chú ý của cả lớp.
Anh giảng bài với giọng điệu bình tĩnh, rõ ràng, tay chỉ lên bảng đen nơi những dòng chữ và công thức đã được viết sẵn.
Thi thoảng, anh nhìn về phía Thanh Thanh, thấy cô chăm chú lắng nghe, vẻ mặt dịu dàng mà đầy nghiêm túc. Điều đó khiến anh có chút ấm lòng.
Giờ học trôi qua nhanh chóng, chuông reo báo hiệu kết thúc tiết học. Học sinh trong lớp dần dần thu dọn đồ đạc, rời khỏi phòng để đi ăn trưa.
Doãn Thu nhanh chóng chạy đến chỗ Thanh Thanh, khuôn mặt rạng rỡ ôm choàng lấy cánh tay cô.
“Cậu thấy không? Thầy Tống giảng hay lắm!”
Thanh Thanh gật đầu, ánh mắt còn dán chặt vào Tống Trì đang thu dọn giáo án.
“Tớ thấy thầy rất khác so với những gì tớ tưởng. Cái kiểu bị bắt nạt trước mặt cậu đó, thật không ai ngờ!”
"...Được rồi, mau đi ăn thôi."
Thanh Thanh đang định ra ngoài cùng Doãn Thu thì Tống Trì bước xuống bục giảng, nhìn theo hai cô gái rồi vô tình bắt gặp ánh mắt của Thanh Thanh. Trong thoáng chốc, ánh mắt của họ gặp nhau, một chút bối rối hiện lên trên khuôn mặt của cả hai.
Tống Trì mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng.
"Em ra ngoài ăn trưa đi, nhớ nghỉ ngơi để còn tập trung vào tiết học chiều."
Thanh Thanh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, rồi quay người đi cùng Doãn Thu.
Trên đường đi, Doãn Thu khẽ huých tay Thanh Thanh, mắt cười ranh mãnh.
"Cậu có thấy thầy Tống quan tâm đến cậu không? Hôm nay thầy ấy cứ nhìn cậu mãi."
Thanh Thanh khẽ lắc đầu, cười ngượng ngùng.
"Cậu nghĩ nhiều rồi."
"Không đâu!"
Doãn Thu nở nụ cười tinh nghịch, bước đi nhanh hơn một chút.
"Thầy ấy nhìn cậu với ánh mắt khác mà. Cứ chờ xem."
Tống Trì đứng lại ở cửa lớp, nhìn theo bóng dáng của Thanh Thanh và Doãn Thu khuất dần. Anh chợt nhận ra mình vừa mỉm cười không tự chủ khi nhìn Thanh Thanh, lòng cảm thấy có chút xao động mà anh chưa từng trải qua trước đây.
Sân trường tràn ngập ánh nắng, học sinh tấp nập đi lại tìm chỗ ngồi. Ở một góc sân, Tống Trì đang bị bao vây bởi một nhóm fan nhan sắc.
Các cô gái xúm quanh anh, từng lời hỏi thăm, từng cái nhìn chăm chú, khiến anh không khỏi lúng túng.
"Thầy Tống, thầy có bạn gái chưa?"
"Thầy ăn trưa với chúng em đi!"
"Thầy Tống, thầy có đặc biệt thích món ăn nào không ạ?"
Tống Trì cố giữ vẻ điềm tĩnh nhưng sự bối rối rõ ràng hiện trên gương mặt. Anh khẽ lùi lại một bước, không biết cách nào để thoát khỏi tình huống này mà không làm mọi chuyện rối tung lên.
Ở một góc khác của sân trường, Thanh Thanh đang ngồi dưới gốc cây, chuẩn bị mở hộp cơm ra. Tình cờ, cô liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Từ xa, ánh mắt Tống Trì và Thanh Thanh lại một lần nữa chạm nhau. Trong khoảnh khắc đó, Thanh Thanh hiểu ngay rằng anh cần được giúp.
Cô đứng dậy, bước thẳng đến chỗ nhóm nữ sinh đang vây quanh Tống Trì. Vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng có chút gì đó cương nghị.
Cả nhóm nữ sinh ngạc nhiên khi thấy Thanh Thanh tiến lại gần. Không cần nhiều lời, Thanh Thanh cất giọng bình thản nhưng rõ ràng.
"Thầy Tống sẽ ăn cùng tớ, các cậu thấy vậy được không?"
Giọng nói của Thanh Thanh khiến không khí xung quanh như chững lại. Các cô gái đứng đó nhìn nhau, không ai dám nói gì thêm. Sự bình thản và dứt khoát trong lời nói của Thanh Thanh làm họ bối rối.
"À... được chứ, bọn tớ chỉ muốn hỏi thăm thầy một chút thôi... không có ý gì đâu..."
Một trong số các nữ sinh nói lí nhí rồi nhanh chóng kéo nhóm bạn rời đi.
Khi nhóm nữ sinh rời khỏi, không khí quanh Tống Trì nhẹ nhàng hơn hẳn. Anh thở phào, nhìn về phía Thanh Thanh, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên lẫn cảm kích.
"Cảm ơn em."
Anh nói, nở một nụ cười nhẹ.
"Không có gì, thầy chỉ cần ngồi xuống ăn cùng em là được."
Thanh Thanh đáp, rồi đưa tay chỉ về phía gốc cây nơi cô thường ngồi.
"Ngồi chỗ đó sẽ yên tĩnh hơn."
Tống Trì khẽ gật đầu, anh cầm hộp cơm của mình và đi theo Thanh Thanh đến chỗ gốc cây. Lần này, họ ngồi ăn trưa cùng nhau, trong một không gian yên bình hơn, nhưng trong lòng cả hai lại có chút dao động khó tả.
Không khí dưới gốc cây thật yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc nhẹ nhàng trong gió. Thanh Thanh và Tống Trì đang yên lặng dùng bữa trưa. Sự căng thẳng lúc trước dường như đã biến mất, thay vào đó là cảm giác thư thái giữa hai người.
Từ xa Doãn Thu đi đến, tay cầm theo hai ly nước, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy Thanh Thanh và Tống Trì ngồi cùng nhau.
Doãn Thu nhanh chóng bước lại gần, đôi mắt đầy sự tinh nghịch và tò mò. Cô không ngần ngại ngồi xuống ngay bên cạnh Thanh Thanh, rồi nở nụ cười bí ẩn.
"Hi hi, hai người ngồi cạnh nhau thế này, chắc sẽ không ai biết thầy Tống là giáo viên đâu."
Câu nói của Doãn Thu làm Thanh Thanh khẽ giật mình, nhưng cô vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Cô quay sang liếc nhìn Doãn Thu, khẽ nhếch môi cười nhẹ.
"Nói nhảm gì thế? Bọn tớ chỉ tình cờ ngồi cùng thôi."
Tống Trì cũng hơi ngượng, anh không biết phải phản ứng thế nào, chỉ mỉm cười gượng gạo.
Doãn Thu cười khúc khích, không hề bối rối trước lời nói của Thanh Thanh. Cô nhìn cả hai với ánh mắt tinh nghịch, như đang ngầm hiểu điều gì đó.
"Ừ thì, trùng hợp cũng là một cách mà. Nhưng hiếm khi nào thấy cậu ngồi cùng người khác đấy, Thanh Thanh."
Cô khẽ cúi đầu về phía Thanh Thanh, hạ giọng nói thêm, đủ để Tống Trì không nghe thấy.
"Nhưng mà tớ thấy có vẻ thầy Tống rất phù hợp với cậu đấy, nhỉ?"
Thanh Thanh vẫn giữ nụ cười nhưng không trả lời. Thay vào đó, cô tiếp tục dùng bữa, để mặc Doãn Thu với những suy đoán riêng của cô.
Tống Trì cũng nhận ra sự tinh nghịch trong câu nói của Doãn Thu, nhưng không nói thêm gì, chỉ im lặng ngồi cùng hai cô gái.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ. Thanh Thanh và Doãn Thu thường xuyên đùa giỡn với nhau, tạo ra những tiếng cười khiến Tống Trì cảm thấy thoải mái hơn.
Sau bữa trưa cùng Thanh Thanh và Doãn Thu, Tống Trì cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không khí vui vẻ và sự nhiệt tình của hai cô học sinh khiến anh bớt đi cảm giác ngại ngùng và xa lạ trong môi trường mới.
Doãn Thu với sự tinh nghịch của mình, và Thanh Thanh với vẻ điềm tĩnh, dường như đã giúp anh quên đi phần nào áp lực từ những ánh mắt tò mò của các học sinh khác.
Trong một khoảnh khắc, khi Doãn Thu cười đùa, Tống Trì khẽ mỉm cười theo. Anh không nói gì nhiều, nhưng trong lòng cảm thấy yên bình hơn. Những lời nói đầy thân thiện và sự cởi mở của hai cô gái khiến anh tin rằng mình sẽ sớm hòa nhập vào ngôi trường này.
Nhìn hai người trước mặt, Tống Trì cảm thấy đây không chỉ là những học sinh mà có lẽ, họ sẽ trở thành những người bạn đồng hành giúp anh thích nghi với vai trò mới của mình.
Dưới gốc cây, nơi mà mọi thứ tưởng như bình thường nhất, lại trở thành khoảnh khắc để Tống Trì hiểu rằng anh sẽ không phải một mình trong hành trình này.
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu anh.
'Có lẽ, mình sẽ sớm thích ứng với nơi này thôi.'
Giờ ra chơi, sân trường rộn ràng tiếng nói cười của học sinh.
Thanh Thanh ngồi một mình dưới gốc cây lớn cạnh thư viện, mắt khẽ nhắm lại như đang tận hưởng không khí mát mẻ và tĩnh lặng.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, tạo ra những vệt sáng nhảy múa trên mặt đất. Không khí yên bình bao trùm, chỉ có tiếng chim hót và tiếng gió thổi qua những tán cây.
Đúng lúc này, Doãn Thu từ thư viện đi ra với một chồng sách khá nặng, vẻ mặt có phần lo âu.
"Thanh Thanh, giúp tớ một chút đi!"
Doãn Thu hướng mắt về phía Thanh Thanh đang ngồi gần đó, hô to.
Thanh Thanh đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước lại giúp Doãn Thu.
"Được rồi, để tớ giúp cậu."
Cô nói rồi cẩn thận nhận lấy sách từ tay Doãn Thu.
Chồng sách quá nặng, Thanh Thanh hơi khó khăn khi ôm chúng vào lòng, tầm nhìn của cô gần như bị che khuất.
Thanh Thanh bước đi chậm rãi, cố gắng giữ thăng bằng. Nhưng khi vừa tới ngã rẽ gần đó, đôi chân cô bất ngờ lảo đảo, va phải Tống Trì đang đi ngang qua.
Tống Trì phản xạ nhanh chóng, vươn tay đỡ lấy Thanh Thanh, tránh cho cô khỏi ngã.
Sách và giáo án rơi đầy trên đất, những trang giấy bay tứ tung như cánh hoa rơi lả tả. Cả hai dừng lại trong khoảnh khắc, ánh mắt chạm nhau.
Thanh Thanh ngại ngùng cúi đầu, khẽ nói lời xin lỗi.
"Em... xin lỗi, thầy có sao không ạ?"
"Thầy không sao, em phải cẩn thận hơn để không bị thương đấy."
Nói rồi cả hai cùng cúi xuống nhặt sách, nhưng đúng lúc đó, tay họ bất ngờ chạm vào nhau. Cả hai khựng lại trong giây lát.
Không khí xung quanh như ngưng đọng, một làn sóng cảm xúc khẽ gợn lên trong lòng Tống Trì. Làn sóng nhỏ ấy dường như vừa khuấy động trái tim anh, khiến anh bắt đầu cảm thấy có chút gì đó đặc biệt với Thanh Thanh từ giây phút này.
Thanh Thanh rút tay lại, nhìn Tống Trì với vẻ bối rối nhưng cũng không thể giấu được sự ngại ngùng.
Tống Trì cũng nhìn Thanh Thanh, đôi mắt lộ chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng cười nhẹ nhàng.
"Để thầy giúp em."
Tống Trì nhặt lên một cuốn sách đang nằm gần chân, ánh mắt dừng lại nhìn vào chồng sách to lớn mà Thanh Thanh đang ôm.
"Nặng quá phải không? Em nhỏ như này làm sao mà mang nổi chứ?"
Tống Trì không nhiều lời, tiến lại gần và nhẹ nhàng đỡ lấy phần sách trên tay Thanh Thanh, khiến cô nàng hơi ngạc nhiên.
Thanh Thanh nhìn lên, lúng túng một chút rồi đáp, giọng hơi ngại.
"Thầy... không cần đâu, em có thể tự làm được mà."
Tống Trì mỉm cười, ánh mắt kiên quyết. Giọng anh bình thản nhưng đầy sự quan tâm.
"Em không cần phải gắng gượng đâu, hơn nữa sách nặng lắm, em chắc chắn sẽ mỏi tay."
Thanh Thanh nhìn đống sách lớn hơn mình một chút, hơi ngập ngừng, nhưng rồi lại thấy không có lý do gì để từ chối.
“Thế thì... em cảm ơn thầy.”
Cả hai bước đi cùng nhau, nhưng Thanh Thanh không khỏi cảm thấy mình có phần hơi bất tiện khi nhìn Tống Trì lẳng lặng nâng đống sách to lớn đó.
Mặc dù cô đã từ chối, nhưng anh vẫn cứ kiên quyết giúp cô, như thể anh đã nhận ra cô không thể tự làm hết mọi thứ một mình.
Cả hai đi qua sân trường, những tiếng nói cười của các bạn học sinh xung quanh như mờ dần, để lại không gian im ắng chỉ còn lại hơi thở của họ.
Từ phía sau, nhìn bóng dáng Tống Trì cao lớn hơn hẳn, Thanh Thanh chợt cảm thấy có một chút gì đó lạ lẫm nhưng cũng ấm áp. Cái cảm giác này khiến cô không khỏi bất an, như thể có điều gì đó đang thay đổi trong lòng.
Giữa lúc Tống Trì và Thanh Thanh đi cùng nhau về lớp, một bóng dáng từ phía sau bất chợt dừng lại.
Doãn Thu khi nãy đã nhìn thấy cảnh Tống Trì đỡ Thanh Thanh.
Như không thể tin vào mắt mình, cô rút ngay chiếc điện thoại ra, lén chụp một tấm ảnh rõ mồn một của họ rồi nở một nụ cười khúc khích, tựa như vừa phát hiện ra điều gì đó thú vị.
Lúc đó, khuôn mặt Thanh Thanh hơi cúi xuống, vẻ mặt ngượng ngùng, còn Tống Trì thì chăm chú nhìn Thanh Thanh.
Doãn Thu đứng lại vài giây, nhìn tấm ảnh một lần nữa rồi nhanh chóng nhét điện thoại vào túi, cố gắng che giấu nụ cười đầy ẩn ý. Trong lòng đã nảy sinh suy nghĩ.
"Tống Trì và Thanh Thanh... cặp này thật sự có chút xứng đôi đấy chứ?”
Với nụ cười bí ẩn, Doãn Thu quay đi, để lại sau lưng cảnh Tống Trì và Thanh Thanh đang tiếp tục bước về lớp. Nhưng từ giờ, cô sẽ không thể ngừng tưởng tượng đến cặp đôi này.
Ngày hôm sau, giữa giờ ra chơi, Thanh Thanh đang ngồi một mình dưới gốc cây, vùi đầu vào quyển sách như thường lệ.
Đột nhiên, Doãn Thu từ phía sau tiến lại gần, mắt sáng rỡ với vẻ tò mò.
"Ê, Thanh Thanh, tớ có một câu hỏi."
Doãn Thu ngồi xuống cạnh, dáng vẻ thân thiết nhưng đôi mắt lại lộ vẻ tinh quái.
"Cậu thấy thầy Tống thế nào?"
Thanh Thanh ngẩng đầu lên, ngạc nhiên khi nghe câu hỏi bất ngờ. Cô không thể hiểu được vì sao Doãn Thu lại hỏi cô về thầy giáo mới này.
"Thầy Tống? Chỉ là thầy giáo mới thôi mà?"
Thanh Thanh đáp nhẹ nhàng, khuôn mặt không biểu lộ gì nhiều.
"Không có gì đặc biệt."
Doãn Thu không tin lắm với câu trả lời, nhìn Thanh Thanh với ánh mắt dò xét.
"Thật không? Cậu không cảm thấy gì với thầy ấy à? Tớ thấy cậu và thầy ấy cũng khá thân rồi đấy."
Thanh Thanh cười khẽ, chỉ lắc đầu, nói.
"Tớ với thầy ấy chỉ là quan hệ thầy trò thôi, chẳng có gì đâu."
Doãn Thu nhún vai, nhìn Thanh Thanh rồi thở dài.
"Ừ, có vẻ như cậu cũng không có cảm giác gì đâu nhỉ?"
Doãn Thu đứng dậy, bước đi vài bước rồi quay lại với nụ cười tinh nghịch.
"Nhưng mà cậu biết đấy, chỉ cần cậu không chú ý thì mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua. Còn nếu cậu thực sự để ý, thì sẽ thấy... đôi khi thầy ấy cũng có chút gì đó đặc biệt đấy."
Thanh Thanh không đáp lại, chỉ khẽ mỉm cười rồi tiếp tục quay lại với quyển sách của mình. Cô vẫn chưa cảm nhận được gì về Tống Trì, nhưng sâu trong lòng, cô đã có cảm giác rằng, mọi chuyện sẽ không đơn giản như cô tưởng.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play