Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Em Mãi Là Của Tôi

Chap 1

Cũng được một tháng rồi, từ ngày anh tỏ tình với cô, anh và cô chưa gặp nhau. Cô lúc nào cũng né tránh anh.

Lam Y từ chối lời tỏ tình của anh trước mặt bao nhiêu người. Thực sự lúc ấy cô rất quá đáng.

Hôm nay, cũng như mọi hôm cô đi bộ ra bến xe buýt để đi làm. Bỗng có một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại . Một người đàn ông ngồi ghế sau của chiếc xe mở cửa đứng dậy hỏi đường.

"Em ơi! Cho anh hỏi đường đi vào công ty HJ ở đâu vậy em?"

"Anh cứ đi..." Lam Y vừa nói vừa chỉ đường.

Chưa kịp nói hết câu thì gã thanh niên kia bịt miệng cô bằng chiếc khăn tay tẩm thuốc rồi cho cô lên xe.

[...]

Cô tỉnh dậy thấy mình nằm giữa một căn phòng lạ lẫm. Bỗng cô giật mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của Thiên Phong. Cậu ấy ngồi trên ghế sopha cạnh giường.

"Cậu đưa tôi đến đây để làm gì? Tôi còn phải đi làm nữa, muộn rồi."

Nói dứt lời Lam Y đứng dậy và đi ra ngoài. Nhưng bàn tay to lớn của Thiên Phong kéo cô lại vào lòng mình.

"Hôm này cậu không cần phải đi làm."

"Cậu quyền gì mà quyết định việc tôi đi làm hay không đi làm?" Lam Y đẩy Thiên Phong ra rồi đứng dậy."

"Bởi tôi yêu em "

"Xin lỗi, nhưng tôi đã nói rõ với cậu rồi mà. Tôi và cậu chỉ đơn giản là bạn, không phải là tình cảm năm nữ.

Lam Y nói đến đây làm Thiên Phong tức giận bỏ ra ngoài đóng sập cửa lại. Lam Y cũng đi ra mở cửa nhưng cô không thể mở được. Anh đã khóa trái cửa.

" Bộp...bộp...bộp..." Lam Y đập cửa.

" Thiên Phong, cậu mở cửa ra" Lam Y hét lên.

"Ai bảo là giữa chúng ta không thể tồn tại tình yêu của nam và nữ. Cậu từ từ suy nghĩ đi" Giọng nói từ bên kia cánh cửa vang lên.

Hôm sau, Thiên Phong đem bữa sáng cho Lam Y. Anh tiến lại gần giường Lam Y đang ngủ, ngắm nhìn cô. Lúc ngủ sao cô lại xinh đẹp đến vậy. Anh không tự chủ được bản thân mình, bất giác đưa tay lên vuốt mái tóc nâu dài óng mượt của cô.

Cô bất chợt tỉnh giấc, nhìn anh đang vuốt tóc mình liền hất văng tay anh ra.

"Đừng động vào tôi" Giọng nói tức giận của cô

"Làm cậu tỉnh rồi, xin lỗi "

"Cậu ăn sáng đi" Thiên Phong đưa khay thức ăn cho cô.

"Tôi không muốn ăn, tôi muốn về nhà" Cô liền hất hết cả khay thức ăn xuống đất.

Thiên Phong tức giận nắm chặt lấy bả vai của Lam Y.

"Đây là nhà của chúng ta, sao cậu cố chấp quá vậy. Yêu tôi không phải cậu có được mọi thứ sao."

"Nhưng chúng ta không hợp nhau, chúng ta là bạn, tôi không muốn làm mất tình bạn này của chúng ta"

Thiên Phong ôm chặt lấy đầu cô hôn một cách ngấu nghiến.

"Cậu...ưm... bỏ....."

Lam Y đẩy Thiên Phong ra nhưng sức của cô không lại được với sức của anh.

Anh hôn cô đến nỗi không thở được nữa thì anh mới chịu buông tha cho cô.

"Khụ ...Khụ. .. cậu điên rồi" đồng thời cũng giáng xuống cho anh một cái tát.

Thiên Phong giữ được tay rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên tay của cô.Lam Y lại càng thấy kinh tởm anh hơn, cô rụt tay lại lau vào áo của mình.

"Tôi yêu cậu mười năm rồi"

"Tôi quên cậu ba năm cấp ba và bốn năm đại học là bảy năm lấy đâu ra ba năm nữa? "

"Mười năm trước cậu đã từng cứu sống một người cậu nhớ chứ"

"Nhớ nhưng tôi quên mất mặt người đó rồi "

" Cậu đã đẩy tôi ra vì chiếc xe đang cố ý đâm vào tôi, tôi yêu cậu từ lần đó, tôi luôn luôn theo dõi cậu, tôi cố ý học lại một năm để học lại cùng cậu"

"Vậy bây giờ cậu trả ơn bằng cách giam cầm tôi? "

"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, chỉ tôi mới là người tốt với cậu"

Kể từ ngày hôm đó cô không đòi về nhà nữa, cũng không nói chuyện với ai, chỉ thu mình lại vào một góc phòng, cô cảm thấy tuyệt vọng tại sao lúc đó lại cứu anh.

~~ Góc thì thầm nhỏ: Đây là lần đầu tiên mình viết kiểu truyện như này, nếu có gì sai sót các bạn bỏ quan nhé, còn nếu ai không thích kiểu truyện này làm ơn làm phước lướt qua giúp mình iu iu~~

Chap 2

Anh không nghĩ rằng bên ngoài cô tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời không đòi về nhà như thế nhưng bên trong là một kế hoặc chạy chốn.

Hôm này anh có việc phải ra ngoài.

" Tôi có việc phải ra ngoài, bà ở nhà chăm sóc cô ấy cẩn thận "

Bà quản gia cúi đầu kính cẩn trả lời.

"Vâng, thưa thiếu gia"

Nói xong Thiên Phong đi vào phòng nơi giảm giữ Lam Y.

Nhìn thấy Thiên Phong Làm Y bất giác lùi lại về sau. Cô không muốn anh chạm vào người mình. Cô thấy anh thật ghê tởm.

Anh đưa tay nắm chặt lấy cổ chân của cô kéo giật lại phía mình. Anh hôn lên trán Lam Y.

Cô lấy hai tay của mình đấm vào ngực của anh. Nhưng vô dụng, sức của cô không lại được với sức của anh.

"Bỏ ra " Cô hét lên

Anh không nói gì đi ra ngoài . Còn cô thì chạy ra chỗ cửa sổ nhìn theo anh. Cô đợi anh đi song thì kế hoạch của cô bắt đầu.

Cô xuống giường, đi ra ngoài mở cửa. Thật may anh không khóa cửa. Vừa ra khỏi cửa, cô thật không tin vào mắt mình khi thấy đây là một căn biệt thự to như vậy. Chơi với anh nhiều năm như vậy nhưng cô không biết anh có một căn biệt thự xã hoa đến vậy.

Cô thuận lợi ra khỏi cửa chính, rồi đến cánh cổng lớn. Hóa ra căn biệt thự này nằm ở trọng rừng,thảo nào anh không sợ cô kêu cứu. Cô chạy thẳng vào trong rừng không một lần ngoảnh lại.

Cô lúc này bị gai cứa vào xước hết hết người. Áo sơ mi vì thế mà rách tả tơi. Bỗng .....

" Phịch"

"Aaaaaa"

Lam Y, cô ấy đã ngã xuống hố sâu của bọn thợ săn cộng thêm chạy đã mệt nên cô ngất đi lịm đi.

[...]

Ở biệt thự.

Bà quản gia đem khay thức ăn cho Lam Y.

"Tiểu thư, đến giờ ăn trưa rồi ạ"

"Len xen, lên xen,..." Bà ấy làm rơi khay thức ăn xuống đất.

"Tiểu thư,tiểu thư, ..." Bà chạy khắp nơi trong biệt thự gọi cho cô. Nhưng đáp lại bà là sự im lặng đáng sợ.

Tay bà run run cầm chiếc điện thoại gọi cho Thiên Phong.

" Thiếu gia, không thấy tiểu thư rồi "

Thiên Phong sửng sốt khi nghe thấy những lời nói của bà quản gia.

" mau, phái người đi tìm"

Trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy, căn phòng này có những mảng màu trầm. Nơi đây không bật điện chỉ có ánh trăng chiếu vào nó thật âm u, tĩnh lặng làm cho ta một cảm giác rợn tóc gáy.

Ở giữa căn phòng là một chiếc giường lớn đang trói buộc một thể xác bé nhỏ đáng thương. Phải, không ai khác đó là Lam Y, cô chạy chốn hắn bất thành. Còn Thiên Phong, hắn đang ngồi trên chiếc ghế sopa ngắm nhìn cô đắm chìm trong giấc ngủ.

Lam Y lúc này bừng tỉnh giấc, cô định đưa tay lên dụi mắt của mình thì phát hiện ra tay và chân của cô đều bị trói cố định vào thành giường. Cô cố dãy dụa để tháo sợi dây nhưng vô dụng.

"Ai cho em được phép ra khỏi đây ?" Thiên Phong giọng tức giận nhưng vẫn giữa vẻ bình tĩnh. Lam Y giật mình nhìn về phía giọng nói quen thuộc.

" ANH LÀ GÌ MÀ BẮT TÔI ?" Lam Y hét thẳng về phía Thiên Phong với giọng nói căm ghét.

Thiên Phong tức giận đi lai phía chiếc giường nơi trói Lam Y. Anh bóp chặt lấy chiếc căm nhỏ bé của cô.

"Không phải anh đã nói rõ với em rồi sao, hay em vẫn chưa nghe rõ?"

"THẢ RA"

"Ngoan, để anh nhắc lại cho nhớ nhé." Tay hắn đưa lên xoa đầu cô.

"ANH YÊU EM, 10 NĂM" hắn quát thẳng mặt cô.

"Đồ điên"

Hắn vồ lấy cổ của cô như hổ vồ mồi vậy. Lấy đôi môi của mình khóa chặt lấy môi cô, cô chống cự lại hắn nhưng làm sao được tay cô bị trói rồi.

"A" cô cắn hắn khiến hắn chảy máu rồi buông cô ra.

"Em dám cắn tôi?" Thiên Phong lấy tay lau miệng của mình.

"Thả ra, tôi muốn về nhà."

"Ngoan nào, ngủ đi, đây chính là nhà của em." Hắn hôn lên trán của cô rồi đứng dậy đi ra ngoài.

"KHÔNG, đây không phải nhà của tôi, thả ra đi. Hắn không ngoảnh lại nhìn cô, mặc cho cô la hét.

[.....]

Sáng hôm sau, hắn mở cửa đi vào và ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp kia chìm trong giấc ngủ. Hắn sờ lên đôi mắt sưng húp kia, hẳn hôm qua cô đã khóc nên đôi mắt mới trở nên như vậy.

- Ở bên tôi khó khăn đến vậy sao?- hắn đau rất đau.

Hắn cởi trói cho người con gái ấy, hắn đi ra cửa dặn dò kĩ hai vệ sĩ của hắn trông coi kĩ cô, đương nhiên là trước khi đi hắn không quên đặt một nụ hôn lên trán cô.

Thật ra cô tỉnh lâu rồi, nhưng nghe thấy tiếng chân của hắn nên cô vội vàng giả vờ ngủ. Cô cũng đâu có ghét hắn, cô chỉ không ngờ rằng hắn lại yêu cô- một người cô luôn coi là bạn thân.

Cô đứng dậy tính đi vào nhà vệ sinh thì...

"Phịch" cô ngã xuống, cảm thấy chân mình rất đau.

Bà quản gia chạy vào đỡ cô lên giường

"Cảm ơn bà"

Chắc tại vì cô ngã xuống hố của mấy gã thợ săn nên hình như gẫy chân thì phải.

"Tiểu thư, cô không cần khách sáo đâu. Việc bây giờ cần làm là nghỉ ngơi dưỡng thương đã. Có việc gì cần sai bảo thì hãy gọi cho bà già này."

"Hôm qua ai cứu cháu vậy bà?"

"Thưa tiểu thư, hôm qua là thiếu gia xuống bế tiểu thư lên."

"Bà có thể giúp cháu một việc được không ?" Làm Y cầm lấy tay của bà quản gia .

Đúng lúc này, Thiên Phong trở về và đứng ngoài cửa, hắn ra lệnh cho hai tên vệ sĩ không được nói.

"Nếu ta làm được thì ta sẵn lòng thưa tiểu thư."

"Bà có thể giúp cháu ra khỏi đây không ạ"

"Việc này thì ta không giúp được tiểu thư rồi, ta xin lỗi."

"Sao không giúp được, lúc nào ra được khỏi đây thì cháu sẽ hậu tạ bà."

"Xin lỗi, ta chỉ nghe theo thiếu gia thôi"

Lam Y có năn nỉ thế nào đi chăng nữa thì bà quản gia vẫn không lung lay.

"Bộp, bộp, bộp,...."

Lam Y giật mình, cô tưởng hắn đi làm mà sao về nhanh vậy.

"Thiếu gia"bà quản gia cúi chào hắn

"Tôi tưởng anh đi làm sao về sớm vậy?"

"Không về thì làm sao nghe đươc câu truyện hấp dẫn như vậy." Hắn cầm cổ tay cô kéo cô đứng dậy.

"Thiếu gia, đừng làm vậy tiểu thư bị gãy chân, cậu tha cho cô ấy." Làm Y cố gỡ tay mình ra khỏi tay hắn, nhưng sức cô thì yếu lại còn bị thương nữa nên chả có hề hấn gì.

"Ở đây hết việc của bà rồi bà ra ngoài đi"

"Vâng thiếu gia, xin cậu đừng làm tiểu thư bị thương" nói rồi bà ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Chap 3

Chỉ đợi bà quản gia đi ra, hắn ném thẳng cô lên giường.

"Á....đau"

Hắn cúi xuống nghé sát vào mặt cô.

"Gan cũng lớn ấy nhỉ, tôi chỉ ra ngoài có mấy tiếng vậy mà..."

Không để Thiên Phong nói hết câu cô liền cắt lời hắn.

"Anh quyền gì mà bắt tôi ở lại, chả phải họ hàng thân thiết gì." Lam Y đẩy Thiên Phong ra rồi chống tay ngồi dậy.

"Không thân thiết gì? Không phải chúng ta sắp thành vợ chồng sao?" Hắn bóp chiếc cằm nhỏ của cô.

"Đồ điên" Lam Y hất tay của Thiên Phong ra.

"Gãy một chân vẫn chưa đủ nhỉ, Lam Y? Nếu muốn chân mình đi được thì cố mà dưỡng thương đi, còn chạy nữa tôi sẽ cho chân kia gãy nốt đấy."

"Sầmmmmm" Thiên Phong tức giận đi ra ngoài.

"Trông trừng cẩn thận"

"Vâng, thưa thiếu gia"

"KHỐN NẠN" cô hét lên rồi cầm ngối chăn ném hết xuống đất.

[...]

Một tháng sau...

Cuối cùng thì chân Lam Y cũng khỏi hẳn, đây cũng là thời cơ chín mùi để cô chạy chốn khỏi hắn. Nhưng Thiên Phong không hề biết cô đang có ý định chạy chốn nên anh nới lỏng sự canh trừng cô.

Vẫn căn phòng đó, cô vừa tắm xong chuẩn bị lau tóc thì hắn đi vào.

"Đưa anh lau" hắn lấy khăn trên tay của Lam Y rồi lau tóc cho cô.

Để thực hiện kế hoạch chạy chốn hoàn hảo thì cô cần sự tin tưởng của anh. Phải để anh tin là cô không muốn chạy khỏi anh thì cô mới dễ dàng về nhà được. Cô mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Tóc khô rồi, chúng ta xuống ăn cơm nào!" Hắn ghé vào tai cô nói.

Lam Y không nói gì chỉ đi theo hắn xuống dưới nhà.

"Lại đây nào!" Hắn kéo ghế ra cho cô, đợi cô ngồi xuống thì mới đi sang chỗ của mình.

Bàn ăn này có đủ các món, toàn nhưng sơn hào hải vị cô chưa bao giờ nhìn qua nào là cua, tôm, các loại cá biển, bạch tuộc,...được trang trí nhiều kiểu khác nhau. Cách sắp sếp rất đẹp mắt, bàn ăn này chắc phải tầm mười người ăn mới hết. Tuy nhìn ngon thật nhưng Lam Y, cô ăn rất ít vì cô đang chán nản về việc phải ở nơi này.

"Không hợp khẩu vị sao?" Hắn đập chiếc dĩa xuống bàn. Tức giận vì cô không chịu ăn.

Thiên Phong vừa đập dĩa xuống bàn thì từ bà quản gia, đầu bếp, người giúp việc đều quỳ xuống.

"Xin thiếu gia thứ tội, tiểu thư thứ tội, chúng tôi không biết tiểu thư không thích ăn những món này."

"Lôi ra ngoài"

"TIỂU THƯ, xin cứu chúng tôi" mấy người vệ sĩ của hắn bắt đầu lôi họ ra ngoài.

"Cứu, cứu,..."

"Khoan đã, tôi đã ăn xong đâu, rất hợp khẩu vị của tôi, thả họ ra" Lam Y phải ăn ngấu nghiến để Thiên Phong tha cho họ.

"Cảm ơn tiểu thư." Họ cúi đầu cảm ơn cô ríu rít. Nếu không có cô thì họ đã bị chặt đi bàn tay của mình.

Vì sợ anh chặt tay của họ nên cô đã ăn rất nhiều, chưa ăn hết trong mồm nhưng cô vẫn phải gắp để ăn thêm. Nó khiến cô mắc nghẹn.

"Khụ...khụ..." một tay bịt miệng để thức ăn khỏi bắn ra ngoài, một tay đấm vào ngực để đỡ bị nghẹn.

Anh chạy lại đưa cho cô ly nước rồi vỗ vào lưng cô cho cô nhanh trôi thức ăn xuống.

"Ăn từ từ thôi, thức ăn còn nhiều không ai ăn mất của em đâu."

Cô cầm ly nước anh đưa uống như người chết khát vậy.

"Ực ực, no rồi không ăn nữa"

"Được không ăn nữa chúng ta đi ngủ"

Một tay hắn quàng vào cổ một tay hắn vòng qua chân cô, rồi bế sốc cô lên. Lam Y bất giác ôm lấy cổ hắn.

Hắn bế cô lên phòng ngủ, rồi đi vào nhà vệ sinh đặt cô ngồi lên bàn. Rồi giặt khăn lau tay cho cô.

"Đưa tay đây nào" rồi lấy khăn lau tay cho cô vì khi nãy cô lấy tay bốc thức ăn.

Lau tay đâu vào đấy, Thiên Phong lấy bàn trải quyệt kem đánh răng đưa cho Lam Y. Anh đưa tay lên định đánh răng cho cô thì bị cô gạt ra.

"Cái này tôi tự làm được" cô cầm lấy bàn trải đánh răng rồi nhảy xuống khỏi bàn rửa mặt.

Còn anh thì quay ra bóp kem đánh răng vào bàn trải của mình, vừa nhìn cô vừa đánh răng.

Đánh răng rửa mặt xong anh bế cô ra giường ngủ, anh quăng cô một cách mạnh bạo xuống giường.

"Anh...anh...định làm gì?" Anh tiến sát lại gần cô.

"Không phải chúng ta nên làm chuyện vợ chồng hay làm sao?"

Cô bật dậy tính chạy ra khỏi cửa thì bị anh kéo tay lại, làm cô bị ngã ra giường. Hai tay cô chống dậy lùi người lại về sau.

"Cứu tôi với, có ai không, cứu tôi" cô hét toáng lên.

Nhưng làm gì có ai đến cứu cô,xung quanh căn biệt thự này đều là rừng. Còn người nghe thấy chắc chỉ là những người giúp việc trong nhà này , tất cả chỉ để ngoài tai vì họ sợ hắn. Từ nhỏ tất cả nhưng gì hắn muốn thì phải có cho bằng được, những ai cản đường hắn thì sẽ sống không bằng chết.

Cô rất sợ, nếu hắn làm chuyện đó với cô thì cô còn mặt mũi nào về gặp gia đình mình nữa. Cô đạp chân loạn lên để anh không lại gần. Nhưng anh đã bắt được chân cô rồi kéo lại về mình. Anh ghé sát mặt với cô.

"THẢ RA MÀ" cô lấy tay che mặt của mình.

Anh lấy tay vòng qua eo cô kéo sát về mình.

"Đồ ngốc, anh có làm gì đâu mà hét toáng lên vậy" anh ôm chặt lấy cô, mặt cô sát với ngực của anh.

"Anh ngủ cùng em thôi không làm gì khác đâu" cô thôi không dãy dụa nữa, cô đẩy anh ra.

Đôi mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cô như con sói đang nhìn con mồi của mình vậy.

"Vậy là em không chịu ngủ? Hay chúng ta làm chuyện đó đến lúc nào mệt em chịu ngủ thì thôi nhá?" Lam Y sợ xanh mặt.

"Ngủ ...ngủ" anh ôm cô từ phía đằng sau rồi nhắm mắt ngủ.

Còn Lam Y cô sợ anh phát khiếp, bây giờ cô vẫn còn run, sợ anh làm chuyện đó thì cô sẽ không còn mặt mũi nào đi đâu nữa kể cả về nhà. Suy nghĩ một lúc thì cô cũng ngủ thiếp đi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play