Một Người Giữa Vạn Người
Chapter 1
Tử Niệm Nam
(Cậu về nhà chưa?)
Tử Niệm Nam
(Hôm nay có học nổi không vậy?)
Tử Niệm Nam
(Về đến nhà chưa đấy?)
Tử Niệm Nam
(Hôm nay vẫn về trễ à?)
Tử Niệm Nam
(Đến nơi chưa ta?)
Thanh Thiên Dương
(Ôi trời)
Tử Niệm Nam
(Về rồi à, hôm nay đi học có vui khong?)
Thanh Thiên Dương
(Vừa đến, oải xỉu không vui đâu)
Tử Niệm Nam
(Thế mau đi tắm ăn tối đi nhá)
Tử Niệm Nam
(Đừng lướt điện thoại đấy)
Thanh Thiên Dương
(Từ từ đã)
Thanh Thiên Dương
(Cậu nhắn từ hồi 7h thiệt luôn hả?)
Tử Niệm Nam
(Thấy còn hỏi à?)
Tử Niệm Nam
(Mau đi tắm đi, tắm đêm quá dễ cảm lạnh đấy)
Tử Niệm Nam
(Dạo này trời lạnh rồi)
Tử Niệm Nam
(Tối ngủ không có tớ nhớ đắp chăn cẩn thận)
Thanh Thiên Dương
(Gì cơ???)
Thanh Thiên Dương
(Ý cậu là gì hả 🙂?)
Thanh Thiên Dương
(Mắc gì phải có cậu???)
Tử Niệm Nam
(Chẳng qua có cô bạn nào đó ngủ trong lớp, lạnh đến co người)
Tử Niệm Nam
(Khiến tôi phải lấy áo khoác của mình khoác thêm vào)
Tử Niệm Nam
(Nếu không chắc cô ấy đã bệnh rồi)
Thanh Thiên Dương
(Hơ, ai mượn???)
Tử Niệm Nam
(Mau đi tắm đi, đừng cãi bướng)
Tử Niệm Nam
(Tớ nói là cậu phải làm đấy, không tớ sẽ giấu áo khoác của cậu)
Thanh Thiên Dương
(Wtff??? Why?)
Tử Niệm Nam
(Để cậu vì lạnh mà phải cầu xin tớ)
Tử Niệm Nam
(Lúc đấy tớ sẽ cho cậu mượn áo của bản thân)
Tử Niệm Nam
(Tranh thủ lưu chút mùi hương của cậu)
Thiên Dương ở bên kia màn hình mặt nóng bừng
Chỉ là thiết nghĩ, cái tên thanh mai trúc mã này sao hôm nay bạo dạng như vậy
Dám nói mấy lời đấy trước mặt cô
Thanh Thiên Dương
(Đúng là không biết xấu hổ!)
Tử Niệm Nam
(Đã tắm chưa đấy?)
Tử Niệm Nam
(Còn không mau đi)
Thanh Thiên Dương
(Đang mệt)
Thanh Thiên Dương
(Cảm rồi..)
Thanh Thiên Dương
(Nằm một xíu đã)
Thanh Thiên Dương
(Đi hết nổi)
Thanh Thiên Dương
(Hiểu gì???)
*tiếng chuông điện thoại*
Thanh Thiên Dương
/nhìn vào cuộc gọi/
Màn hình hiện rõ 2 chữ “Niệm Nam”
Thanh Thiên Dương
Cái gì vậy trời?
Thanh Thiên Dương
/bất ngờ nhưng vô thức ấn nghe/
Tử Niệm Nam
[cậu đâu rồi?]
Thanh Thiên Dương
[trong phòng]
Thanh Thiên Dương
/giọng khe khẽ pha chút vô thức vì vẫn còn sự bất ngờ từ cuộc gọi/
Tử Niệm Nam
[mau ra mở cửa cho tớ]
Tử Niệm Nam
[lạnh quá ra đây nhanh đi, gặp cậu sẽ ấm hơn]
Thanh Thiên Dương
[ừm ra liề-…]
Thanh Thiên Dương
[Gì cơ!????]
Thanh Thiên Dương
/cao giọng như thét lên/
Tử Niệm Nam
[hahaa, đừng đáng yêu như vậy, mở cửa cho tớ đi]
Tử Niệm Nam
[đứng trước nhà cậu rồi này]
Thanh Thiên Dương
[Sao lại đến đây???]
Thanh Thiên Dương
[Cậu..Cậu bị hâm à!]
Thanh Thiên Dương
/chảy thẳng ra cửa lớn cửa nhà, cô mở tung cánh cửa/
Niệm Nam xuất hiện hiện ngay khi cánh cửa bật mở
Hai má anh ấy đỏ lên vì đầu đông tiết trời se se lạnh
Quấn một chiếc khăn len dày màu xanh ngọc
Tay lại cầm túi cháo và thuốc
Tử Niệm Nam
/hạ tay đang cầm điện thoại/
Tử Niệm Nam
Chịu mở của rồi à mèo con?
Thanh Thiên Dương
Muốn chết cóng ngoài này không?
Thanh Thiên Dương
Liệu hồn mà ăn nói
Thanh Thiên Dương
/mặt đỏ bừng bừng vì cơn sốt/
Nhưng hình như còn đỏ vì một người
Tử Niệm Nam
/bước vào trong/
Tử Niệm Nam
Cậu đúng là không thể khiến người ta ngừng lo lắng
Thanh Thiên Dương
Ai cho cậu qua đây hả?
Tử Niệm Nam
Cậu ngăn được à?
Tử Niệm Nam
Nhanh đến đây ăn cháo uống thuốc
Niệm Nam thân thuộc đi vào căn bếp nhỏ của ngôi nhà
Như thể cậu đã đến đây cả nghìn lần
Như thể đây là nhà của cậu
Tử Niệm Nam
/đặt hộp cháo vào lò vi sóng/
Tử Niệm Nam
Cậu đi tắm đi, vừa ra là kịp ăn đấy
Thanh Thiên Dương
Từ từ đã tớ phải đi tẩy trang
Tử Niệm Nam
Ây da gần 8h rồi
Tử Niệm Nam
Cậu muốn bệnh mãi à?
Thanh Thiên Dương
Ai mà muốn!
Thanh Thiên Dương
Bệnh mệt muốn chết
Thanh Thiên Dương
Khụ khụ khụ
Tử Niệm Nam
/bước chân tiến nhanh đến Thiên Dương/
Tử Niệm Nam
/nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô/
Thanh Thiên Dương
Khụ khụ…
Tử Niệm Nam
/đưa tay lên trán cô/
Tử Niệm Nam
Cậu nóng quá rồi
Tử Niệm Nam
Nhà có nước ấm không?
Thanh Thiên Dương
Đi liền nè
Tử Niệm Nam
Đi tắm đi, tớ lấy đồ cho cậu thay
Tử Niệm Nam
Không nhiều lời
Thanh Thiên Dương
/ngoan ngoãn bước vào nhà tắm/
Tiếng nước từ vòi hoa sen chảy róc rách
Tiếng Thiên Dương đầy châm biếm cũng vọng ra khỏi bức tường mỏng manh
Thanh Thiên Dương
Cậu giống biến thái quá
Thanh Thiên Dương
Đến nhà người ta một cách tự ý
Thanh Thiên Dương
Cũng tự ý xông vào
Thanh Thiên Dương
Rồi lại tự ý đi loanh quanh
Tử Niệm Nam
Nghe cậu nói kìa
Tử Niệm Nam
Làm như tớ chưa đến lần nào ấy
Thanh Thiên Dương
Mà ngộ đời nhất là biết tớ để quần áo chỗ nào luôn
Thanh Thiên Dương
Không là biến thái thì là gì???
Tử Niệm Nam
Cậu có thấy biến thái nào đẹp trai như tớ không hả?
Thanh Thiên Dương
Đẹp trai là đúng hả?
Tử Niệm Nam
Nhưng biến thái này chu đáo
Tử Niệm Nam
Cháo của cậu xong rồi nè
Tử Niệm Nam
Mau lên ra mà ăn
Thanh Thiên Dương
Đưa đồ đây
Tử Niệm Nam
Tớ treo lên tay nắm cửa, cậu mở ra lấy đi
Tử Niệm Nam
Lúc nãy đi gấp quên mua cam cho cậu
Tử Niệm Nam
Đi mua rồi về ngay
Sau khi đặt quần áo lên cửa phòng tắm
Niệm Nam rải bước nhanh đến chiếc bàn nhỏ gốc bếp
Vớ lấy chiếc khăn choàng rồi cậu gấp gáp choàng lên
Đi thật nhanh thật nhanh ra khỏi nhà
Như thể lảng tránh điều gì đó
Thanh Thiên Dương
Đúng là nói xạo..
Thanh Thiên Dương
Trái cây thì cần gì phải mua thêm đâu..
Thanh Thiên Dương
/hé nhỏ cảnh cửa phòng tắm/
Thanh Thiên Dương
/đưa tay chộp vội bộ quần áo/
Thanh Thiên Dương
Hơ, còn lấy bộ đồ ngủ dài tay
Thanh Thiên Dương
Sợ như vậy còn dám mạnh miệng với mình
Rõ ràng Thiên Dương hiểu rất rõ
Không có chuyện quên mua một thứ nào đó mà phải gấp gáp biến đi như vậy
Niệm Nam chưa bao giờ quên thứ gì cho cô
Cũng chưa bao giờ khiến cô lo lắng hay sợ sệt chuyện nam nữ bất tương thân
Niệm Nam là một sự chừng mực thanh khiết
Chapter 2
Thiên Dương nằm dài trên bàn
Niệm Nam chóng tay ngắm nhìn người đẹp trong lòng
Nhưng mài cậu ấy hơi cau lại
Thanh Thiên Dương
Tại sao cái gì?
Tử Niệm Nam
Tại sao để bản thân bị trào ngược dạ dày rồi?
Thanh Thiên Dương
/quay mặt sang hướng khác để tránh ánh mắt đen láy kia/
Thanh Thiên Dương
“Sao cậu ấy biết rồi…”
Tử Niệm Nam
Cậu quay đi đâu vậy?
Tử Niệm Nam
Quay qua đây cho tớ, trả lời tớ
Thanh Thiên Dương
Thôi, bên đó nắng quá chói mắt
Tử Niệm Nam
Che lại rồi, quay sang đây sẽ không chói nữa
Thanh Thiên Dương
Cậu sáng chói quá tớ không nhìn nổi đâu
Tử Niệm Nam
Đánh trống lãng à?
Tử Niệm Nam
/ngồi gần hơn nữa/
Tử Niệm Nam
/vỗ vỗ lưng Thiên Dương/
Thanh Thiên Dương
/quay mặt sang/
Vì khoảng cách rất gần nên cả hai đều nhìn thấy ánh sao lấp lánh trong mắt người còn lại
Là một sự rung động lung linh
Tử Niệm Nam
Tại sao để bị bệnh như vậy?
Tử Niệm Nam
Hửm? Nói tớ nghe nào
Tử Niệm Nam
Sẽ không mắng cậu
Thanh Thiên Dương
Thì vì hổm giờ tớ cứ phải đi học thêm nhiều nên không có thời gian nấu ăn
Thanh Thiên Dương
Mà tiền lại mua thuốc với đồ trong nhà
Thanh Thiên Dương
Không có tiền ăn ngoài
Thanh Thiên Dương
Nên tớ mệt mỏi kệ luôn
Tử Niệm Nam
Sao không gọi cho tớ
Thanh Thiên Dương
Phiền cậu
Tử Niệm Nam
Có tin tớ không dayh toán cho cậu nữa không?
Thanh Thiên Dương
Ây da đại ca à
Thanh Thiên Dương
Đừng có hù em mà
Thanh Thiên Dương
Hứa gì hả?
Tử Niệm Nam
Ăn uống đầy đủ đúng giờ
Tử Niệm Nam
Cậu phải khỏi bệnh
Tử Niệm Nam
Tớ mới không lo
Thanh Thiên Dương
Hiểu rồi mà
Thanh Thiên Dương
Chứ uống thuốc vị thấy ghê quá
Thanh Thiên Dương
Cảm giác thì khó chịu
Thanh Thiên Dương
Biết rồi… /giọng pha chút tủi thân/
Thanh Thiên Dương
/hàng lông mi dài cụp xuống/
Tử Niệm Nam
Cậu lại dùng chiêu đáng yêu này à?
Tử Niệm Nam
Chiều nay tớ qua nấu ăn cho cậu?
Thanh Thiên Dương
Không được
Thanh Thiên Dương
19h tớ mới học về
Tử Niệm Nam
Tớ nấu để sẵn thôi
Thanh Thiên Dương
Tớ thích ăn nóng
Thanh Thiên Dương
Không được
Thanh Thiên Dương
Không muốn gặp cậu
Thanh Thiên Dương
Không phải
Thanh Thiên Dương
Gặp cậu rồi sẽ nhớ cậu
Tử Niệm Nam
/lập tức mặt đỏ bừng/
Tử Niệm Nam
“B-bình thường cậu ấy chưa từng dám nói những lời này”
Tử Niệm Nam
“Sao hôm nay lại…”
Tử Niệm Nam
“Chết mất thôi”
Thanh Thiên Dương
Sao vậy? Lây bệnh hay sao mà mặt đỏ thế?
Tử Niệm Nam
Vì cậu đẹp quá, tớ thấy ngại
Thanh Thiên Dương
/lập tức mặt đỏ bừng/
Thanh Thiên Dương
C-cậu..!
Thế là tự nhiên có hai người ngốc ngốc
Thanh Thiên Dương
Cuối cùng cũng hết tiết
Thanh Thiên Dương
/lại nằm xuống bàn/
Thanh Thiên Dương
/gật gật đầu/
Thanh Thiên Dương
/gật gật đầu/
Tử Niệm Nam
Tớ mua chút bánh cho cậu nhá?
Thanh Thiên Dương
/gật gật đầ-/
Thanh Thiên Dương
/không gật được nữa/
Tử Niệm Nam
/xoa đầu Thiên Tuệ/
Tử Niệm Nam
Đừng gật nữa mèo con
Thanh Thiên Dương
/rít ra vài chữ thật nhỏ/
Tử Niệm Nam
/khoé môi cong lên/
Tử Niệm Nam
/ánh mắt tràn đầy ý cười như muốn trào ra ngoài/
Thanh Thiên Dương
/nhè nhẹ khép lại đôi mi/
Tử Niệm Nam
/rời bàn tay ra khỏi người con gái/
Tử Niệm Nam
/kéo nhẹ nón áo khoác che kín tầm mắt cô/
Tử Niệm Nam
/giọng khe khẽ/ ngủ ngon
Niệm Nam đứng dậy nhỏ nhẹ rời khỏi chỗ
Vừa đi vừa nghĩ đến Thiên Dương
Tử Niệm Nam
“Dạo này cậu ấy hình như càng ngày càng ham ngủ”
Tử Niệm Nam
“Có phải do bệnh không nhỉ?”
Tử Niệm Nam
“Chắc có lẽ còn vì mệt mỏi”
Tử Niệm Nam
“Chuyện gia đình và chuyện bạn bè chắc khiến cậu ấy đã nghĩ nhiều rồi”
Tử Niệm Nam
“Thiên Dương…”
“Gì ngủ hoài vậy trời tối ngày”
Thanh Thiên Dương
“Gì ồn ào vậy…”
Thanh Thiên Dương
/lim nhim mở đôi mắt/
Thanh Thiên Dương
/không gian hiện ra mờ đục không nhìn rõ mặt người/
Không đeo kính, cô cũng chẳng thấy rõ một bạn học nào
Thanh Thiên Dương
Chuyện gì vậy?
“Lên văn phòng lấy tài liệu cho lớp kìa”
“Lẹ đi để người ta còn làm”
Thanh Thiên Dương
Sao không kêu lớp trưởng?
“Ủa thì tại nhỏ đi đâu mất rồi mà cô kêu lấy gấp”
“Cũng là lớp trưởng-cũ mà”
Cứ hai ba giọng nói chồng đè lên nhau
Tạo ra một sự bức bối đến tột cùng
Đẩy lùi Thiên Dương ra tận rìa của vách núi thâm thẩm
Thanh Thiên Dương
/mệt mỏi đứng dậy/
Thanh Thiên Dương
“Không cãi nổi nữa, thật phiền phức”
Thanh Thiên Dương
“Bọn phiền phức”
“Đợi nói cỡ đó mới lết xác đi”
Tử Niệm Nam
Vậy sao “bạn” không tự lết cái thân đi đi
Niệm Nam vừa hay đứng trước cửa lớp, sừng sững bước vào
Che chở cho người cậu thương
Tử Niệm Nam
Bệnh nên hiền nhỉ? Để bị bắt nạt vậy mà không nói với tớ
Tử Niệm Nam
Ngồi xuống đó không đi đâu cả
Thanh Thiên Dương
/ngoan ngoãn ngồi xuống/
Thanh Thiên Dương
/cười đắc ý, có chút mừng thầm và yên tâm/
“Bổn phận thì tự làm chứ”
Thanh Thiên Dương
Bổn phận gì?
Thanh Thiên Dương
Việc của t khi nào?
Tử Niệm Nam
Ơ bạn kia nói nghe buồn cười nhở?
Tử Niệm Nam
Bạn là thành viên, Dương nhà tôi cũng thành viên lớp
Tử Niệm Nam
Thấy là bổn phận sao không tự lết xác đi ấy
Thanh Thiên Dương
/gật đầu lia lịa/ đúng đúng
Tử Niệm Nam
Sai bảo người khác mà còn lên cái giọng à?
Tử Niệm Nam
Tưởng mình to lắm không bằng
Thanh Thiên Dương
Gớm, làm biếng thì nói thẳng
Thanh Thiên Dương
Đã vô duyên còn không biết điều
“Ủa không đi thì thôi, mắc gì chửi..”
“Ừ, thôi không đi thì thôi chứ…”
Tử Niệm Nam
/xoa đầu Thiên Dương/ hung dữ thế?
Thanh Thiên Dương
Hung dữ vậy đó lại gần cắn bây giờ
Thanh Thiên Dương
Tránh ra
Thanh Thiên Dương
Giỡn mặt hả
Thanh Thiên Dương
Nãy kêu ai mà “Dương nhà tôi”?
Tử Niệm Nam
Còn ai tên Dương ở đây nữa
Thanh Thiên Dương
Nhà cậu khi nào?
Tử Niệm Nam
Làm hết cả rồi giờ định chối à?
Thanh Thiên Dương
Này nhá!
Thanh Thiên Dương
Ngủ cùng cậu khi nào????
Tử Niệm Nam
Cùng lúc là cùng rồi~
Thanh Thiên Dương
Ăn nói cẩn thận cái miệng cậu
Tử Niệm Nam
/nhún vai ra vẻ vô tội/
/phụng phịu đôi má phồng/
Thanh Thiên Dương
“Đáng ghét..”
Thanh Thiên Dương
/phụng phịu đôi má phồng/
Tử Niệm Nam
“Đáng yêu quá..”
Chapter 3
Cánh cửa chính của căn hộ nhỏ đóng lại trong màn đêm yên tĩnh
Lại là một ngày đi học toàn thời gian
Thanh Thiên Dương
/với tay mở đèn phòng chính/
Thanh Thiên Dương
/thẩy chiếc cặp xuống sofa nhỏ/
Thanh Thiên Dương
Haiz, mệt quá
Thanh Thiên Dương
Chắc ăn mì gói đại hôm nay vậy
Vậy mà hình như cô không để ý
Trong căn bếp bên cạnh đang le lói một ánh đèn điện
Tử Niệm Nam
Ăn mì thế hỏi sao không bệnh?
Tử Niệm Nam
Chẳng biết chăm sóc sức khoẻ gì hết
Thanh Thiên Dương
U-ủa đâu ra vậy?
Tử Niệm Nam
Ông trời bảo tớ xuống cứu cậu
Tử Niệm Nam
Không thì chắc là cậu bệnh đến chết
Tử Niệm Nam
/búng nhẹ vào trán Thiên Dương/
Tử Niệm Nam
Còn đau dạ dày không?
Thanh Thiên Dương
Một chút
Tử Niệm Nam
Mau bước vào rửa tay ăn cơm
Tử Niệm Nam
Đừng để tớ nóng nhá
Thanh Thiên Dương
Biết rồi biết rồi
Thanh Thiên Dương
/đi vào trong/
Tiếng nước ào ào chảy trong không gian yên tĩnh
Trong đầu cũng có vài ba thắc mắc
Thanh Thiên Dương
Cậu qua khi nào vậy?
Tử Niệm Nam
“Hình như mình hơi thô lỗ”
Tử Niệm Nam
Chiều ra về, tớ ghé chợ mua đồ ăn là qua đây luôn đấy
Tử Niệm Nam
/mặt có chút hãnh diện, chờ được khen ngợi/
Thanh Thiên Dương
/bất giác bật cười vì thấy cậu ta đáng yêu thật/
Thanh Thiên Dương
Cậu đúng là chu đáo thật đấy
Thanh Thiên Dương
Ai là người yêu cậu chắc có phúc dữ lắm
Tử Niệm Nam
/lí nhí/ có phúc còn càm ràm
Thanh Thiên Dương
Cậu nói gì?
Tử Niệm Nam
Tớ bảo người nào có phúc rồi thì cố mà giữ kĩ một chút
Thanh Thiên Dương
Vậy đó hả?
Thanh Thiên Dương
Tại tớ cũng không có nên không biết
Tử Niệm Nam
/cau mày quay đi chỗ khác/
Tử Niệm Nam
Vào ăn cơm đi, cậu đúng là xấu tính
Thanh Thiên Dương
Thì làm sao
Thanh Thiên Dương
Đẹp gái là được
Thanh Thiên Dương
Quá khen
Thanh Thiên Dương
Công nhận mùi thơm quá đi hôm nay nấu món gì thế?
Tử Niệm Nam
“Lại đánh lãng sang chuyện khác rồi..”
Thanh Thiên Dương
Woaaaaaaaa
Thanh Thiên Dương
Thơm xỉuuu
Thanh Thiên Dương
Niệm Nam là giỏi nhất!
Thanh Thiên Dương
Niệm Nam khéo tay nhấtttt!!!
Tử Niệm Nam
/mỉm cười hài lòng/
Tử Niệm Nam
Còn cần cậu phải khen sao
Thanh Thiên Dương
Xớ, thế chả thèm khen nữa
Thanh Thiên Dương
Hớ, ai thèm
Thanh Thiên Dương
Mau mau, ngồi xuống ăn đi không nguội bây giờ
Thanh Thiên Dương
Trông siuuuuu ngon luôn ấy
Thanh Thiên Dương
Tớ đói lắm rồi
Tử Niệm Nam
Nhìn phát biết chả bao giờ ăn uống ra làm sao
Thanh Thiên Dương
Huhu, cũng tại…học nhiều chứ bộ…
Tử Niệm Nam
Đúng là chăm chỉ quá rồi
Tử Niệm Nam
Chắc tớ cũng phải chăm chỉ nấu cơm ở nhà cho cậu về ăn mất
Thanh Thiên Dương
/nhoằm nhoằm/
Thiên Dương bữa đói bữa no tuỳ theo quán tính, trước giờ rất lâu rồi mới thấy lại cảnh cơm nóng thơm vị nhà
Hai tay cô nhanh chóng cầm đũa, cấm cúi ăn cơm, hai má căng tròn đầy ấp thức ăn
Tử Niệm Nam
“Lúc ăn sẽ đáng yêu thế này sao”
Tử Niệm Nam
“Không phí công nấu cho cậu..”
Thanh Thiên Dương
Nhìn gì chứ mau ăn đi ăn đi, nhoằm nhoằm..
Tử Niệm Nam
Có ngon không?
Tử Niệm Nam
/từ tốn gắp từng miếng thức ăn/
Thanh Thiên Dương
/gật đầu lia lịa/
Thanh Thiên Dương
Ngon lắm ngon lắm!!!
Thanh Thiên Dương
Bữa cơm ngon nhất của tháng này
Thanh Thiên Dương
À không!
Thanh Thiên Dương
Của năm này mới đúng!
Tử Niệm Nam
/khoé mắt cong cong/
Đích thị là Niệm Nam cũng rất mãn nguyện vì bạn nhỏ trước mặt
Tử Niệm Nam
(Đang nấu món cà chua xào)
Tử Niệm Nam
(Nhớ về sớm ăn cơm)
Thanh Thiên Dương
(Wowww, Niệm Nam đáng iu quá!)
Thanh Thiên Dương
(Tuân lệnh sếp)
Thanh Thiên Dương
(Hôm nay nấu món gì vậy đại ca?)
Tử Niệm Nam
(Đại ca gì nhở?)
Tử Niệm Nam
(Gọi chồng yêu)
Thanh Thiên Dương
(Mắc gì?)
Tử Niệm Nam
(Chỉ có chồng yêu mới ở nhà nấu cơm)
Thanh Thiên Dương
(Vậy thì vợ yêu mới đúng)
Thanh Thiên Dương
(Hôm nay là món gì vậy, vợ yêu~)
Tử Niệm Nam
“Hơ, cậu được lắm Thiên Dương”
Tử Niệm Nam
“Dám gọi tớ là vợ yêu”
Thanh Thiên Dương
“Hớ, dụ chị hả cưng”
Thanh Thiên Dương
“Đâu có dễ đâu, “vợ-yêu”
Tử Niệm Nam
(Không nấu nữa)
Thanh Thiên Dương
(Ơ kìaaaaaa)
Tử Niệm Nam
(Vợ mệt rồi, về trước đây)
Thanh Thiên Dương
(Đừng màaaa, hứa về sẽ đấm bóp cho cậu mà!!!)
Thanh Thiên Dương
(Đừng về mà, nấu nốt đi mà)
Thanh Thiên Dương
(Tớ sẽ chết đói mấtttt)
Thanh Thiên Dương
(Vợ yêuuuuu)
Thanh Thiên Dương
(Đại nhânnnnn)
Thanh Thiên Dương
(Đại caaaaaaaaaa)
Thanh Thiên Dương
(Đừng màaaa)
Tử Niệm Nam
“Hết mỹ từ để gọi tớ rồi chứ gì”
Tử Niệm Nam
“Cậu được lắm”
Thanh Thiên Dương
(Đừng bỏ đói tớ mà 😭)
Tử Niệm Nam
(Một tiếng “chồng yêu” tớ sẽ nấu cả đời)
Thanh Thiên Dương
(Tạm một hôm vậy…)
Tử Niệm Nam
(Nhớ về cẩn thận nhé)
Thanh Thiên Dương
(Tớ biết rồiii)
Thanh Thiên Dương
“c-chồng yêu…”
Đúng là tình yêu tuổi trẻ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play