Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Thanh Xuân Cho Anh

Chương 1: Kiện Ra Tòa

Hai tay nắm chặt dây balo, môi hồng cắn nhẹ, khuôn mặt non nớt không giấu nổi căng thẳng đi tới đi lui trước cửa lớn của Tập Đoàn Thiên Kình.

Giản Bình ngẩng đầu nhìn tầng nhà cao vút, ánh mắt trời le lói chiếu vào mắt cô vô cùng khó chịu nhưng lòng cô lúc này còn khó chịu gấp ngàn lần, nỗi mệt mỏi chán chường căng tức trong lòng ngực...

Hơn một năm trước chú thím cô về quê , nói rằng gia đình họ đầu tư vào dự án gì đó không đủ tiền...

Nên muốn mượn giấy tờ nhà của cô để đi cầm cố.Đợi khi dự án thành công trước thời hạn nữa năm sẽ lấy lại hoàn trả cho cô ngay...

Nhưng thời gian đã một năm.

Hai người họ không một lần trở về quê mà cũng không  gọi điện.Xem như chuyện vay mượn với cô không hề tồn tại...

Đến khi có một nhóm người đàn ông mặt mày hung tàn đứng trước cửa nhà cô.

Đuổi cô ra khỏi nhà nói Chú thím cô đã cầm cố cho họ.Nhìn bọn người ăn nói thô lỗ vẻ mặt sát khí vây quanh.Họ còn nhắc đến Kim Thiếu tức là ông chủ của bọn họ .

Bây giờ đến thời hạn nên bọn người Kim Thiếu đến tịch thu nhà của cô.

Lúc đấy mọi chuyện vỡ lẽ cô mới biết ra sự thật...

Không phải chú thím cô đầu tư dự án gì cả mà là đem tiến rót vào cờ bạc.Rồi mượn nợ,  bị xã hội đen đuổi đánh mới về lập kế mượn giấy tờ nhà của cô để cầm cố trả nợ...

Trời ạ! Lúc đó cô không thể tin nổi...

Dĩ nhiên dù có chết cô cũng cho họ đoạt tài sản của mình.Cô cương quyết dù bị họ cảnh cáo, hù dọa nhưng không làm lung lay được lòng cô, nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm.

Mọi người vây quanh giúp cô đuổi bọn người đó ra ngoài.

Lúc họ rời đi , họ nhìn cô rồi cảnh cáo..

-" Tôi cho cô thời gian hai tháng để cút khỏi nơi này.Nếu không hậu quả cô tự gánh lấy "

Hai tay Giản Bình nắm chặt lấy nhau...

Khuôn mặt cô xanh mét.

Từ khi mẹ cô mất ba cô đi lấy vợ khác họ lại không muốn nuôi cô.Giản Bình đã sống một mình khi  cô mười bốn tuổi cùng căn nhà này, cũng nhờ hàng xóm xung quanh yêu thương giúp đỡ...

Nên bốn năm qua cô mới khỏe mạnh mà lớn lên...Tuy cuộc sống một mình nhưng cô không ngại vất vả buổi sáng đi học, buổi tối đi dạy kèm cho các em học sinh ở thị xã...

Mỗi tháng cộng với tiền trồng rau sạch đem ra chợ bán cũng đủ chi tiền học mỗi tháng của cô.Xem như cuộc sống tạm ổn.Vừa thi tốt nghiệp xong cô cố gắng làm lụng kiếm tiền lên thành phố học đại học nhưng giờ lại gặp biến cố như thế này.Chắc là việc học phải gác lại rồi...

Giản Bình mím môi nhìn bọn họ rời đi, cô biết đó chỉ là cách tạm thời.Cô trình báo với cảnh sát.Họ cũng bảo biện pháp bây giờ cô phải tìm gặp chú thím cô..Bắt họ chuộc lại ngôi nhà.

Còn không cô phải tìm đủ tiền trả đủ cho bọn cho vay nặng lãi.Cô chẳng biết làm gì hơn là tức tốc lên thành phố tìm hai người họ .Nhưng đến khi tìm được rồi thái độ cùa hai người họ lại thay đổi hoàn toàn...

Họ chẳng hề  nói phải trái ....

-" Bây giờ tiền ăn chúng tôi còn không có..Tiền đâu mà trả cho cô..."

Giản Bình tức đến nghiến răng, nghiến lợi...

Đây còn hơn gì cướp tài sản của cô mà không một chút chột dạ còn trơ trẻn nói năng  ngang ngược.Chú cô vẻ mặt hặm hực còn hùa theo thím cô....

-" Đi về đi. Mày có tiền thì chuộc về.Còn không đừng ở đây âm ỉ...nhức cả đầu"

-" Nếu hai người không tìm cách chuộc giấy tờ nhà về cho cháu.Vậy cháu chỉ còn cách nhờ pháp luật..."

-" Đồ khốn mày đang hù tao à,kiện đi..kiện tao đi hầu..."

Hai người họ không sợ , ngược lại còn tỏ ra thách thức..

Giản Bình tự nhận cô  thuộc tuýp người sống rất tình cảm nhưng một khi cô nói được là sẽ làm được.Thế là chưa đầy một tháng  đơn của tòa án đã được gởi đến nhà hai người họ.Khi gặp mặt cô ở tòa vẻ mặt hai người còn không thể tin nổi.Giản Bình lạnh lùng bước vào trong xem như không quen biết họ...

Cả buổi xử án hai người họ chỉ im lặng và cúi đầu , dĩ nhiên là cô thắng kiện..

Tòa xử họ phải chuộc lại giấy tờ cho cô.Còn phải nộp phạt số tiền lớn .

Họ gật đầu chấp nhận ...

Nhưng khi bước ra khỏi tòa án Thím cô nhìn cô đầy mỉa mai, khác hẳn bộ mặt trên tòa..

-" Cô sống cũng tuyệt tình quá đấy...Haiz...

làm vợ chồng tôi phải tốn số tiền lớn nộp phạt...Nên giấy tờ nhà chắc là còn lâu chúng tôi mà lấy về cho cô "

-" Thím nói vậy là sao?...Vừa rồi trên tòa

thím hứa như thế nào ,giờ thím muốn lật lọng "

Chú cô cười cười...

-" Mày còn non lắm, hứa là một chuyện làm không là chuyện khác.Có giỏi thì mày khán án đi. À...mà mày cũng ghê thật dám mời luật sư bên Tập Đoàn Thiên Kình bào chữa cho mày .Chắc số tiền bỏ ra không nhỏ, giờ còn tiền để khán án không...haha..."

Móng tay Giản Bình găm vào lòng bàn tay....

Những lời nói của ông ta tuy khiến cô vô cùng căm phẫn nhưng lại hoàn toàn đúng..

Để đưa họ ra tòa cô phải lấy toàn bộ số  tiền dành dụm để học đại học thuê luật sư..

Cô thật sự cũng không ngờ thuê luật sư của Tập Đoàn Thiên Kình lại đắc như vậy.

Đắng lòng nhất là vừa ra khỏi phiên tòa họ lại trở mặt, cô như mất chì lẫn chày...

Mấy tháng nay cô không đi làm chạy xuôi chạy ngược ,tiền xe đi lại,  lẫn tiền thuê phòng trọ cũng ngốn số tiền không ít...

Giờ trong túi cô không biết còn đủ tiền ăn trong phòng một tháng không.

Cô sắp chết đói đến nơi thì tiền đâu mà khán án.Nhưng bảo cô bỏ cuộc cam chịu quay về  quê , nhìn bọn họ người xã hội đen lấy mất nhà cửa,cô không cam lòng..

Căn nhà đó là thứ duy nhất mẹ cô để lại cho cô..làm sao cô có thể để mất đi như vậy, ở dưới suối vàng mẹ cô sẽ đau lòng....

Vừa đói vừa mệt nỗi uất ức mấy tháng nay

không được bọc phát...

Từ ngày xảy ra chuyện đến nay cô chưa bao giờ khóc..Từ nhỏ cuộc sống có đã quá nhiều khó khăn.Nên cô lúc nào cũng tập cho mính sự mạnh mẽ...

Nhưng giờ phút này sự bất lực mệt mỏi đến tận cùng dù sao cô cũng chỉ mới mười tám tuổi , chỉ là cô gái nhỏ cần sự chở che của gia đình không phải gồng mình mà sống giữa cuộc đời đầy bão tố này...

Nước mắt thi nhau rơi lả chả.Giản Bình mệt mỏi ngồi xuống bên góc đường gục mặt xuống ôm chân khóc nức nở,cô mệt mỏi... thật sự rất mệt mỏi...

Chương 2 : Gặp Nhau

Lúc xe Trương Hải chạy qua cũng là lúc anh thấy tình cảnh này, người đấy không phải là thân chủ vừa rồi của anh hay sao..Nói đến vụ án đấy lại khiến anh buồn cười..

Anh đường là Tổng Giám Đốc của Tập Đoàn Thiên Kình , để mời được anh là cả vấn đề, khách hàng của anh đa số là những người có địa vị cao của giới thượng lưu , tuy vậy không phải có tiền là có thể mời anh biện hộ...

Một điều nữa trong giới luật điều biết,  anh không cãi cho kẻ sai ..Trường hợp vụ án chiếm đoạt tài sản của cô gái nhỏ này là do một nhân viên của anh đảm nhiệm..nhưng sát ngày ra tòa anh ta lại bị tai nạn....

Nếu muốn theo đuổi vụ án phải chuẩn bị ít nhất tư liệu trong vòng một tháng những vụ án lớn cả mấy năm, đúng một ngày nữa phiên tòa xảy ra nhưng luật sư của cô ấy lại xảy ra chuyện..

Tuy anh thấy chuyện này đáng nghi ngờ nhưng chuyện đấy anh sẽ điều tra sau,

chạm vào nhân viên của anh , anh sẽ không bỏ qua cho họ dễ dàng như thế, đó cũng là vấn đề mà anh muốn đứng ra nhận vụ án này...

Tuy vụ án không gì phức tạp nhưng anh biết người đứng sau hai người mang danh chú thím của cô gái kia lại không hề đơn giản..

Nếu không cả luật sư cũng dám đụng vào, theo điều tra giấy tờ anh biết cô gái trước mặt chỉ hơn mười tám tuổi, chỉ ở một mình....

Tuy là luật sư bào chữa cho cô nhưng hai người chưa hề tiếp xúc với nhau..

Vì khi phiên tòa bắt đầu anh mới xuất hiện còn làm cả tòa an xôn xao một trận ai cũng ngờ vực nhìn cô gái nhỏ đấy.Nhìn cách ăn mặc quê mùa vẻ mặt non nớt ngô nghê của cô tại sao lại mời được đại luật sư như anh.....

Trương Hải nhìn người con gái nhỏ nhắn...

ngồi gục xuống lề đường bờ vai run rẩy.

Nhìn sơ cũng biết cô đang khóc...

Rồi  cô đứng dậy , lau nước mắt..cái mũi nhỏ đỏ ửng nhìn rất đáng yêu...

Cô nhóc có khuôn mặt xinh xắn , non nớt trắng nộm , đôi mắt to tròn hàng mi cong vút càng khiến cô thêm ngây thơ.

Vóc dáng nhỏ nhắn mềm mại bao bọc trong chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò đơn giản, đúng chuẩn nữ sinh ngây ngô nhưng rất thuần khiết...

Trương Hải bảo tài xế cứ thế lại chậm theo sau cô gái nhỏ.Anh cũng không biết mình bị làm sao chỉ là một chút không đành lòng không yên tâm, đến khi cô lên xe bus

Bây giờ là đi qua đi lại trước tập đoàn của anh, cũng hơn mười phút nhưng lại không vào...

Giản Bình mím môi nhìn cổng lớn Tập Đoàn.Bây giờ cô đi vào trong nói với họ cô không có tiền thanh toán số nợ còn lại có khi nào họ sẽ thưa cô ra pháp luật rồi tống cô vảo tù hay không? Cô phải làm sao đây..

nhưng nợ tiền người ta là phải trả, ngặt nổi giờ cô không có tiền thì phải làm sao ?

-" Chào cô "

Giản Bình quay qua nhìn người chào mình...

Là người đàn trung niên vóc dáng cao lớn toàn thân mặc đồ vest ...

-" Chào...chào chú...có chuyện gì không ạ ? "

Giản Bình e ngại hỏi nhỏ...

-" Cậu chủ tôi muốn gặp cô, xin mời cô Giản...."

Nhìn theo hướng tay người đàn ông là chiếc xe sang trọng đang đậu bên đường...

Giản Bình nhìn chiếc xe rồi lại xoay đầu nhìn ông chú đang đứng kế bên...

-"Cậu chủ của chú ?"

Người đàn ông nhìn cô gật đầu cười nhẹ.

Ông cũng khó hiểu khi Trương tổng bảo ông đi theo cô bé này.Bây giờ mới được tiếp xúc gần..Thì ra cô bé có khuôn mặt lại xinh xắn đáng yêu như vậy càng nhìn càng thu hút người khác...

Cái nhíu mày hay đôi mắt to tròn liếc qua liếc lại điều khiến người khác thích thú ngắm nhìn thật là đáng yêu mà...

Cô bé non nớt ngây thơ như thế mà sống giữa thành phố xô bồ này thật là nguy hiểm.

Tài xế Ngô gật gù với suy nghĩ của mình...

Giản Bình nắm chặt dây ba lô theo Tài xế Ngô qua đường đứng trước cửa xe nhìn vào, khi thấy người trong xe cô hô lên...

-" Là anh..."

Là luật sư của cô mà..

Là người đàn ông đẹp trai lúc đầu còn khiến cô ngẩng ngơ, sau mới biết anh là người Tập Đoàn đưa đến thay thế luật sư lúc đầu của cô...

Nghe đâu anh ta bị tai nạn...

Nhưng người đàn ông trước mắt rất lợi hại nha, chỉ cãi à mà không phải nói là độc thoại vài câu đã khiến luật sư đối phương im bật...

Lúc anh ta đứng trước phiên tòa ,khí phách ngời ngợi,sự điềm tĩnh nét ôn nhu nhưng đôi mắt như chim ưng bén nhọn dò xét đối phương,lời nói sắc sảo không cho đối phương khe hở phản biện...

Giờ cô mới nhìn rõ mặt người này...

Ôi  ! anh ta  y như các nam thần trong phim lúc tám giờ thật là quá đẹp trai đi mà...

-" Chúng ta có thể nói chuyện được không?"

Trương Hải nhếch môi nhìn cô gái nhỏ nhìn mình đắm đuối quên cả trả lời..

Trương Hải kiên nhẫn nhắc lại...

-" Có được không ? "

-" Được..được ạ..."

Giản Bình xấu hổ gãy đầu tha thứ cho cô, dù sao cô cũng chỉ là thiếu nữ mới lớn, tâm hồn vô cùng yếu ớt...

Nên không thể nào cưỡng lại vẻ đẹp trai mà bất phàm trước mắt....

Tài xế nhanh tay mở cửa cho Giản Bình...

Trương Hải ngồi dịch vào trong nhường chỗ cho cô...

Giản Bình ôm balo trong lòng, sóng lưng thẳng tắp cả thở mạnh cũng không dám,

đầu gục xuống chẳng dám nhìn anh...

Từ lúc cô lên xe Trương Hải lặng im không nói một lời...

Cả thân đồ vest màu cà phê sữa toát vẻ ôn nhu cao sang, anh ngồi vắt chân lưng dựa vào thành ghế quan sát cô gái nhỏ trước mắt...

Cô thật sự còn rất trẻ làn da trắng hồng,da thịt non mềm.Cô không phải quá xinh đẹp như những người con gái anh đã gặp, mà là như hoa hồng trắng tinh khiết giản dị nhưng lại thu hút người khác càng nhìn càng thích....

Một cô gái vẻ ngoài nhỏ nhắn yếu đuối lại non nớt một chút sức lực  bảo vệ bản thân cũng không có,đúng ra phải giờ phút này phải ngồi trên ghế nhà trường được bảo bọc của người thân, sao lại chật vật khốn khổ nơi thành thị xa hoa này...

Anh đoán không lầm nếu anh không giúp đỡ cô, cô sẽ không sớm thì muộn sẽ gặp nguy hiểm , không phải bọn xã hội đen thì cũng những tên bất lương nơi đầy cạm bẫy này...

Chương 3 : Không Đành Lòng

Lúc đầu nhìn bóng lưng yếu ớt của cô anh nghĩ đến Tống Linh...

Nhưng bây giờ tiếp xúc gần như thế này...

anh mới biết là không phải...

Vì ở Tống Linh là sự yếu đuối, ngây thơ nhưng đó chỉ là vỏ bọc .Tống Linh rất giảo hoạt và thông minh vẫn biết bảo vệ lấy mình...

Còn ở cô nhóc này, ngây thơ thì khỏi bàn đến mà còn có sự ngây ngô non nớt một chút phòng vệ cũng không có ....

Haiz...Trương Hải lắc đầu cảm thán từ lúc nào anh lại bao đồng đến vậy....

Chỉ là không nỡ rồi không đành , thật là anh còn không hiểu nổi mình.Nhưng cũng không sao?

Nếu Hạ Quân Vỹ dám chứa chấp một Tần Lam mất trí thì anh có là gì....

Giản Bình thấy xe ngừng lại cô quan sát thì ra tài xế chở hai người họ đến bờ biển...

Sao lại đến đây nhỉ??

Tài xế Ngô hiểu chuyện bước xuống xe canh chừng, để lại không gian cho hai người....

Trái tim non nớt của Giản Bình hồi hộp không thôi...

-" Em đến Tập Đoàn Kình Thiên làm gì ?"

Trương Hải lên tiếng cắt đứt bầu không khí im lặng...

Em...em sao ?....

Anh ta gọi cô là em ...

Giản Bình bất ngờ cách xưng hô của Trương Hải cô nghiêng đầu nhìn anh...

-" Em thua tôi rất nhìu tuổi , tôi xưng hô vậy có gì sai à? "

Như hiểu được ánh mắt của cô...

Trương Hải buồn cười nói tiếp...

-" Trả lời tôi, em đến Kình Thiên làm gì, muốn khán án ...?"

 

Ừ thì không sai...nhưng hơi gần gũi...

Bị anh hỏi tiếp Giản Bình quên sạch một chút khó hiểu xưng hô của anh lúc đầu mà tập trung vào câu hỏi phía sau của anh...

Cô lắc đầu vẻ mặt khó xử rồi lại xấu hổ...

-" Không...không phải...tôi...tôi đến để...xin khất nợ...tôi ...."

-" Em không có tiền trả? "

Thấy cô xấu hổ gật đầu...

Trương Hải thật sự muốn cười to...

Trên đời này có người đi thuê luật sư biện hộ mà trong người không có tiền, còn dám lựa Tập Đòan Kình Thiên của anh nữa chứ...

Từ ngày Tập Đoàn hoạt động đầy là trường hợp đầu tiên anh thấy...

Không biết phải khen cô  có lá gan to, hay cô ngây thơ không biết mình đang đùa với ai...

Thấy Trương Hải nhìn mình chằm chằm không lên tiếng.Giản Bình sợ anh hiểu lầm cô muốn quỵt nợ...

Cô quýnh quáng giải thích...

-" Anh đừng hiểu lầm.Lúc đầu tôi không nghĩ thuê luật sư bên anh lại đắc như vậy.Chỉ tiền đặc cọc cũng ngốn hết số tiền vài năm tôi dành dụm để học đại học.Nên bây giờ trong người tôi thật sự không còn tiền.Tôi không quỵt chỉ muốn xin cho tôi thời gian mà thôi"

Lời nói chân thành, đôi mắt to tròn rưng rưng đầy tội nghiệp.Nghe cô nói lấy hết tiền dành dụm học đại học để thuê luật sư bông Trương Hải thấy xót xa cho hoàn cảnh cô nhóc....

Đó chỉ là tiền thuê dành cho nhân viên của anh.Nếu thật sự thuê anh không biết số tiền đấy có đủ đặt cọc không nữa....

-" Có phải kết thúc phiên tòa bọn họ không có ý định trả lại giấy tờ nhà cho em đúng không ?"

-"Sao anh biết ?"

Giản Bình ngạc nhiên...

-"Nếu họ trả lại em đâu cần ngồi ở góc đường khóc thê thảm như vậy"

Trương Hải thong thả trả lời...

Giản Bình ngớ ra nhưng cũng không vì vậy mà cảm thấy xấu hổ..

-" Bây giờ tôi không biết phải làm sao, tiền không có họ lại không trả lại giấy tờ nhà...

mà lại còn mang nợ bên Tập Đoàn của anh.Nhưng tôi thật sự sẽ không quỵt tiền của bên anh..Tôi chỉ xin vài ngày để xoay sở mà thôi..."

Giản Bình bối rối, hai tay nắm chặt vạt áo...ngước mắt nhìn anh...

-" Em xoay sở bằng cách nào.Còn nữa khi thỏa thuận thuê luật sư..Em và bên Kình Thiên đã kí hợp đồng.Điều lệ trong hợp đồng.Sau ba ngày phiên tòa kết thúc, khách hàng phải thanh toán đủ cho Kình Thiên.Em bây giờ là đang quy phạm hợp đồng đấy.Em biết em đang đùa với lửa không.Kình Thiên là vua giới luật chẳng ai dám đụng vào.Em đang ngây thơ hay là ngốc đấy .Làm việc bằng giấy trắng mực đen chẳng ai thương xót em đâu.Khi chú thím em chưa bốc lịch tôi nghĩ em đã sớm vào tù ngồi đếm dùm họ rồi đấy "

Trương Hải kiên nhẫn nêu rõ những điểm trọng tâm cho cô hiểu...

Giản Bình há hốc mồm hoảng sợ, mắt cũng đỏ lên...

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô gái nhỏ..

Trương Hải thở dài may mà anh còn chưa nói đến bọn xã hội đen bị cô quậy một trận xém bị pháp luật sờ gáy sẽ không dễ gì bỏ qua cho cô...

Nếu không cô nhóc này có lẽ sẽ sợ mà ngất mất...

Cô nhóc hít hít mũi, cắn môi gục đầu chẳng nói một lời...

Giờ cô biết nói gì...

Nhưng cô thật sự đến đường cùng rồi.

Cô biết tìm ai giúp đỡ này.Ước gì bây giờ có Anh Tiểu Kiệt ở đây, chắc có lẽ anh ấy sẽ không bỏ mặc cô.Tiếc rằng bây giờ anh ấy ở một nơi rất xa...

-" Tôi có thể giúp em.."

Nghe giọng vang trên đỉnh đầu...

Giản Bình như không tin nổi , ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Trương Hải. lại nghe anh nói tiếp...

-" Tôi sẽ giúp em thanh toán cho Kình Thiên.Tức nhiên chủ nợ của em bây giờ là tôi "

Trương Hải cũng thật buồn cười với suy nghĩ của mình.Trước hay sau người cô nợ tiền vẫn là anh.Chỉ khác cô không biết anh là người đứng đầu Kình Thiên mà là nhân viên bình thường...

-" Như vậy...có lẽ không tốt lắm, tôi với anh không...không thân cho  lắm...tôi..."

Giản Bình bối rối, mẹ cô đã từng nói không ai cho không mình cái gì bao giờ huống hồ cô với anh chỉ mới gặp nhau lần đầu...

-" Vậy em có cách tốt hơn ?"

Trương Hải cau mày...

Giản Bình buồn rầu lắc đầu, ánh mắt như con thỏ nhỏ lạc đường rất đáng thương.

-" Vậy em còn từ chối .Với lại tôi chưa nói hết Tôi không giúp không cho em.Tôi đang cần người giúp việc .Em đến nhà tôi làm không công trong vòng một năm, xem như trả nợ cho tôi.Tùy em chọn lựa, tôi không ép"

Nhìn vẻ mặt phân vân của Giản Bình...

Trương Hải vờ  không quan tâm cho cô thời gian suy nghĩ...

Giản Bình cúi đầu suy nghĩ sau đó cô ngẩng mặt nhìn anh...

-" Cám ơn ý tốt của anh nhưng bây giờ tôi sẽ về quê tìm cách xoay sở xem sao? Nếu hết cách tôi sẽ liên hệ với anh được không ?"

Cô suy nghĩ kĩ rồi, cô sẽ quay về quê đến nhà Dì Trần xin số điện thoại anh Tiểu Kiệt mượn ít tiền..Dù sao anh ấy cũng như anh trai và rất thương cô...Còn người đàn ông trước mắt cô với người ta lần đầu gặp nhờ vả hình như không tốt cho lắm...

-" Vậy tùy em.Tôi đưa em ra bến xe"

Trương Hải cũng không miễn cưỡng.

Giản Bình gật đầu cảm ơn...

Xe hòa vào dòng người chẳng mấy chốc đã đến bến xe...

-" Cám ơn anh rất nhiều...tôi...tôi đi nha "

Trương Hải im lặng nhìn cô vài giây môi mỏng mỉm cười, bỗng anh dịch người tiến về phía Giản Bình...

-" Ngồi yên, tóc em dính gì để tôi xem "

Giản Bình ngớ ra sao đó ngồi im thinh thích...Trương Hải lúc này rất gần cô, cô còn cảm nhận được hơi thở của anh, bàn tay anh kéo nhẹ tóc rồi vén gọn vào tai cô...

Khi ngón tay anh chạm phải vành tai nhỏ nhắn làm cả người Giản Bình run lên...

-" Xong rồi ...em đi đi"

Nhìn hai má của cô đỏ lên , hàng mi dài run rẩy ..Trương Hải rút tay về thong thả mỉm cười...

-" Vâng..tạm biệt"

Giản Bình bối rối, vén tóc như còn cảm thấy độ ấm từ ngón tay anh chuyền sang rồi nhanh chóng bước xuống xe đi nhanh vào nơi mua vé...

Thấy bóng cô gái nhỏ khuất sau cửa bán vé...

Tài xế Ngô mới quay đầu xe rời đi...

-" Cậu chủ, cậu muốn giúp cô ấy "

Vừa lái xe tài xế Ngô vừa lên tiếng..

-" Tôi muốn biết kẻ đứng sau.Liên hệ với Cary đừng để lạc mất tín hiệu của cô ấy"

Tài xế Ngô gật đầu xem như đã hiểu nhanh chóng gọi điện ..

Trương Hải xoay mặt nhìn ra ngoài từng hàng cây xanh vụt qua lờ mờ trước mắt anh là khuôn mặt ngay ngô của ai đó..

Trước khi cô xuống xe, anh đã gắn chip định vị có thể nghe được những gì đang diễn ra với cô...

Anh cũng không biết tại sao mình làm vậy...Ừ thì xem như anh muốn biết kẻ đứng sau gây ra tai nạn cho nhân viên của anh,lấy  làm lí do sẽ khiến anh dễ hiểu về hành động của chính mình...

Anh biết bọn người đó sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô .Nhưng nhắm mắt làm ngơ khi cô gặp nạn anh lại không đành lòng...

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play