Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DươngHùng][DomicMaster] Học Bá Thích Tôi Á?!

Chương 1

_____
cậu=Hùng anh=Dương
tại trường DH, năm cuối cùng của thời học sinh. Hùng-chàng trai học bá luôn đứng nhất lớp, bước vào lớp, đôi mắt vô thức dừng lại ở nơi góc cuối lớp, nơi có 1 người đang tựa lưng vào tường, đeo tai nghe, mắt nhắm hờ. Đó là Dương học sinh cá biệt nổi tiếng lạnh lùng và bất cần. Ba năm nay, cậu chỉ dám quan sát anh từ xa, chưa 1 lần dám tiến đến gần.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu vào tiết nhưng anh vẫn ngồi im ở góc lớp. Cậu mím môi, đứng dậy đến gần, lấy hết sự can đảm của mình chạm nhẹ vào vai anh.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương vào lớp rồi. Cậu không nghe thấy tiếng chuông sau?
anh mở mắt nhìn cậu, nhếch môi cười khẩy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Liên quan gì đến cậu?
Cậu ngẩn người một chút nhưng vẫn giữ bình tĩnh đáp.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mình chỉ muốn nhắc cậu…Không muốn cậu bị phạt thôi.
Anh cười nhạt, ánh mắt đầy sự mỉa mai.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Học bá như cậu mà cũng để ý đến 1 đứa cá biệt như tôi sao?Buồn cười thật
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cố giữ bình tĩnh//tớ thấy cậu ngủ quên nên mới nhắc cậu thôi.
Anh nhíu mài nhìn cậu như thể đang dò xét xem cậu thực sự nghĩ gì. Thấy cậu không có vẻ gì đang giễu cợt, anh đứng dậy bỏ lại 1 câu ngắn gọn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần sau đừng xen vào chuyện của tôi//bỏ đi//
Cậu nhìn theo bóng lưng của anh bước ra ngoài khẽ thở dài. Dù biết anh rất lạnh lùng nhưng mỗi lời anh thốt ra vẫn làm lòng anh chùn xuống. Suốt ba năm trời, cậu cứ âm thầm theo dõi anh, muốn đến gần hơn nhưng lại sợ anh lạnh nhạt. Lần nào cũng vậy nhưng cậu vẫn không ngừng cố gắng.
Tiết học trôi qua 1 cách chậm rãi. Hoàng Hùng-bạn thân Hùng, ngồi bên cạch cậu, nghiêng đầu nhìn bạn mình với ánh mắt đầy trêu chọc.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Lại gần Dương nữa à?Bao năm rồi vẫn chưa chịu từ bỏ sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười gượng//tao chỉ muốn…làm quen thôi. Nhìn cậu ấy cô đơn như vậy, tao cứ không đành lòng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Không đành lòng?Hay mày thích cậu ta rồi?
cậu gượng gạo né tránh ánh mắt của Hoàng Hùng.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
này này, không phải thật đấy chứ? Học bá mà đi thích thầm học sinh cá biệt chắc chỉ có mỗi cậu thôi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu ấy cũng là con người, có gì đâu mà không thể thích.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
//lắc đầu cười// Mày đúng là…Thôi chúc may mắn.Mày đừng để Dương biết, chắc cậu ta sẽ thấy phiền lắm đấy.
Cậu không đáp, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ, trong lòng thầm hứa sẽ tự kiên trì. Chỉ còn một năm cuối cùng ở trường trung học này. Cậu không muốn ra trường mà chưa thật sự tiếp cận được trái tim anh.
_____
Giờ ra chơi, cậu quyết định đến khu vực sân sau trường nơi mà cậu hay lui tới vào giờ này. Quả thật, cậu lại thấy bóng dáng đó, vẫn là ánh mắt đượm buồn nhìn lên bầu trời xa xăm.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//lấy hết can đảm lại gần//Dương, cậu…có thể nói chuyện với mình một chút được không?
Anh quay lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên nhưng rồi ngây lập tức chuyển sang lạnh lùng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu lại muốn gì nữa?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chỉ là…muốn nói chuyện với cậu thôi. Không có ý gì khác
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười khẩy//Nói chuyện?Học bá với học sinh cá biệt mà cũng có thể nói chuyện được sau?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười nhẹ//Sao không chứ? Chúng ta cùng 1 lớp mà
Anh nhìn cậu một lúc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhún vai//Muốn nói thì nói đi. Nhưng đừng mong tôi trả lời
Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh, ngồi xuống cạnh anh. Cả hai ngồi im lặng, cậu không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ dám nhìn bầu trời phía trước. Không khí giữa hai người có chút ngại ngùng nhưng cũng mang theo chút gì đó thân thuộc.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mình muốn biết…Tại sao cậu lại luôn ngồi một mình như vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//lạnh lùng//Liên quan gì đến cậu?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không.Nhưng mà…mình thấy cô độc như vậy sẽ rất buồn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu nghĩ tôi cần ai đó để làm bạn à?
Cậu không trả lời ngay, chỉ im lặng 1 lúc rồi khẽ mỉm cười.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
ít nhất, nếu cậu cần mình sẽ luôn sẵn sàng lắng nghe
Cậu nhìn anh chầm chầm, không nói gì thêm, chỉ đứng dậy và bỏ đi. Nhưng trong lòng cậu, đó là một bước tiến lớn. Cậu thầm tự nhủ sẽ không bỏ cuộc, dù phải kiên trì đến bao lâu đi nữa.
Và từ đó câu chuyện "học bá thích tôi á?" chính thức bắt đầu - mối quan hệ giữa hai con người đối lập, một người luôn đứng trên đỉnh cao và một người luôn sống trong bóng tối. Liệu gằn ánh sáng và bóng tối có thể dung hòa không khi mà Hùng càng ngày càng chìm sâu vào tình cảm mình dành cho Dương, còn Dương thì băn khoăn về sự hiện diện của Hùng trong cuộc sống của mình.
_____
Ayan
Ayan
chuyện tình này sẽ đi về đâu đây
Ayan
Ayan
nhớ chờ xem nhé.

Chương 2

cậu=Hùng anh=Dương
______
Buổi sáng hôm sau, anh vẫn ngồi một mình ở một góc phòng, ánh mát thờ ơ lướt qua mọi người xung quanh. Hoàng Hùng thấy thấy cậu cứ ngó sang chỗ anh mãi, liền thở dài, kéo áo bạn thân mình.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Này, mày lại nhìn Dương nữa rồi. Bao nhiêu lần bị từ chối vẫn chưa đủ sao?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười nhẹ// Cậu ấy đâu có từ chối…chỉ là cậu ấy chưa quen với việc có người muốn làm bạn thôi.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Chưa quen hay là không muốn? Dương chưa từng để ý đến ai suốt 3 năm nay, mày nên tỉnh táo một chút thì hơn.
Cậu vẫn không nói gì chỉ nhìn HHùng cười nhẹ. Cậu biết bạn mình lo lắng, nhưng cậu không muốn từ bỏ. Mọi người có thế thấy anh lạnh lùng nhưng cậu lại cảm thấy được nỗi cô độc ẩn sâu trong ánh mắt đó. Cậu biết rằng mình không chỉ thích Hùng vì vẻ ngoài, mà còn vì điều gì đó sâu thẩm hơn.
______
Buổi chiều, lớp được giao nhiệm vụ dọn dẹp sân trường. Cậu thấy đây là cơ hội tốt để tiếp cận anh hơn nên nhanh chóng xung phong. Không may, anh cũng bị chỉ định tham gia dù rõ ràng là anh không hề muốn.
Lúc dọn dẹp, cậu cố tình đến gần đến gần anh, nhưng anh vẫn giữ khoảng cách hờ hững làm việc không nói một lời.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nói nhỏ// Dương, cậu cần giúp gì không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngẩn đầu lên nhìn, ánh mắt lạnh nhạt// Không cần, tôi tự làm được.
Cậu mỉm cười, không nản lòng, tiếp tục dọn dẹp cạnh anh. Đến khi xong xuôi, cậu bất ngờ trượt chân ngã xuống khiến vài cành cây khô rơi lên người. Anh nhíu mày nhìn cảnh tưởng lóng ngóng của cậu, cuối cùng bước đến kéo cậu dậy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu vụng về thật đấy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười gượng//cảm ơn mình không ngờ...mình sẽ té như vậy
Anh không nói gì thêm chỉ nhìn cậu một lúc rồi quay đi. Nhưng lần này, cậu cảm thấy ánh mắt của anh đã dịu dàng hơn một chút. Cậu khẽ nở nụ cười, cản giác như mình vừa vượt qua thêm một rào cản.
Lúc cả hai chuẩn bị đi về, cậu lấy hết can đảm gọi anh lại.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương, mai..cậu có muốn đi ăn trưa cùng mình không?Mình mời coi như cảm ơn cậu hôm nay
Anh im lặng nhìn cậu một lúc, như đang suy nghĩ đều gì đó.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...tùy cậu thôi.
Cậu vui mừng gật đầu, cảm giác như vừa nhân được một phần thưởng quý giá. Với cậu đó là một bước tiến triển lớn trên con đường tiếp cận trái tim anh. Trong lòng cậu hi vọng ngày càng lớn hơn và cậu tự nhủ sẽ không ngừng nổ lực để anh mở lòng với cậu hơn.
______
Trưa hôm sau, cậu hồi hợp ngồi trong quán nhỏ gần trường, mắt hướng nhìn ra cửa đợi cậu. Tim cứ đập liên hồi, tự hỏi rằng anh có thực sự đến hay không. Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên và anh bước vào với vẻ ngoài đềm tĩnh như thường lệ. Anh lơ đãng nhìn quanh rồi chận rãi bước đến bàn cậu.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi đến rồi đây, học bá gọi món gì chưa?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười rạng rỡ//À...tớ đợi cậu đến rồi mới gọi món. Cậu muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái nhé.
Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn qua menu rồi chọn món. Trong suốt bữa ăn, hai người chủ yếu ăn trong im lặng , nhưng đối với cậu sự im lặng ấy thật sự không khó chịu. Thi thoảng cậu ngước lên nhìn anh và thấy đôi mắt ấy dù vẫn lạnh lùng nhưng không còn vẻ xa cách như trước nữa.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cố bắt chuyện// Cậu thích ăn ở đây không...Tớ thấy mấy món ở đây cũng ngon.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cũng được. Không quá tệ như tôi tưởng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười gượng//Mình biết cậu không quen với việc ăn trưa với người khác, nhưng nếu cậu thấy thoải mái hơn, có thể chúng ta sẽ…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//dừng đũa, mắt nhìn nghi hoặc// Cậu nghĩ gì thế?Tự dưng lại muốn thân thiết với tôi?Tôi chẳng tin là cậu không có mục đích gì?
Cậu chững lại, lòng chợt giao động. Cậu nhân ra thật khó để thay đổi cách nhìn của anh về bản thân mình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhẹ nhàng//Tớ chỉ muốn tìm hiểu thêm về cậu thôi...Cậu không tin tớ cũng được nhưng tớ chỉ muốn làm bạn với cậu thôi.
Anh im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu như muốn đánh giá sự chân thành. Cuối cùng, anh khẽ nhún vai không trả lời. Nhưng cậu cảm nhận được. Sự im lặng ấy có lẽ là một sự đồng ý thầm lặng.
Sau bữa ăn, anh và cậu cùng nhau rời khỏi quán. Trên đường trở về, cậu lặng lẽ bước bên cạnh anh không cần nói thêm gì.
Cậu biết từng chút một, khoảng cách giữa cậu và anh đang dần được rút ngắn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nói nhỏ+tự nhủ// Cậu không biết mình đã thích cậu bao lâu rồi đâu.
Anh không nghe thấy câu nói đó, nhưng cậu tin rằng sẽ có một ngày nào đó cậu sẽ nói sự thật với anh.
Từng bước một bước vào thế giới của anh, cho đến khi cậu ấy chấp nhận và mở lòng với mình.
_____
Ayan
Ayan
bao giờ thì Hùng sẽ có được Dương?

Chương 3

cậu=Hùng anh=Dương
_____
Ngày hôm sau, cậu cảm thấy phấn chấn lạ thường. Sau bữa anh hôm qua với anh, cậu đã có cảm giác thân thiết hơn với anh ấy, dù mọi thứ vẫn còn ở giai đoạn đầu. Nhưng cậu tin rằng mình đang tiến gần hơn đến việc chiếm lấy trái tim anh.
Trong giờ học, cậu không ngừng nhìn lén với phía anh, cậu thấy anh chăm chú nghe giảng, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng thâm tâm cậu lại cảm thấy ấm áp.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
//nhận ra sự khác biệt//Này, cậu vui vẻ hơn mọi ngày nhỉ. Chắc chắn là bữa ăn trưa với Dương đã có tác dụng?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//mỉm cười//có lẽ là vậy, Dương không còn xa cách tao như trước
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
//nhướn mày nghi ngờ//Thật không?Cậu chắc không phải cậu tưởng tượng ra chứ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không đâu, tao cảm thấy Dương có chút thay đổi. Tao sẽ tiếp tục nổ lực.
_____
Buổi chiều sau giờ học, cậu quyết định tạo bất ngờ 1 lần nữa. Cậu muốn tạo thêm có hội để mình và anh có thêm thời gian bên nhau. Cậu nhanh chóng đến tìm anh, người đang thu dọn đồ đạc trong lớp học.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương, cậu có muốn đi dạo quanh công viên không?Hôm nay thời tiết đẹp mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngẩn đầu lên nhìn, ánh mắt lưỡng lự//Tôi không thích đi dạo lắm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhấn mạnh//Nhưng có thể cậu sẽ thích. Chúng ta có thể trò chuyện nhiều hơn, tớ muốn biết thêm về sở thích của cậu
Sau một hồi im lặng, anh gật đầu dù có phần hơi lưỡng lự.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được rồi, đi thì đi
___
Hai người cùng nhau đi đến công viên, không khí thoáng đãng và trong lành,cây cối xanh tươi cùng với tiếng chim hót líu lo tạo nên không gian yên bình. Cậu không thể không cảm thấy vui mừng khi anh đồng ý đi chơi với cậu
Trên đường đi, cậu cố gắng nói chuyện để bầu không khí không bị ngượng ngùng. Cậu kể anh nghe về những trải nghiệm thú vị trong cuộc sống học sinh, từ những trận bóng rổ hay bóng đá đến những chuyến dã ngoại cùng bạn bè.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ//Tôi không phải kiểu người thích đi chơi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//thuyết phục//Nhưng nếu cậu thử một lần, có thể cậu sẽ thích. Mình thấy cậu có sẽ cô đơn lắm
Anh chợt dừng bước, ánh mắt có phần lạ lẫm. Anh nhìn cậu với vẻ gì đó không rõ, như đang cố gắng hiểu rõ hơn về con người trước mặt.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cô đơn không có nghĩa là không thể sống tốt. Tôi quen với điều đó
Cậu cảm thấy hơi buồn khi nghe anh nói như vậy, nhưng cậu cũng hiểu rằng điều này không dễ dàng thay đổi ngay lập tức.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thôi được rồi, mình không ép cậu. Nhưng mình hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ mở lòng với mọi người
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//không trả lời, tiếp tục bước đi//
Cậu thầm nghĩ từng chút một, cậu sẽ làm anh hiểu rằng tình bạn không chỉ là điều tốt đẹp mà còn là sự sẻ chia đồng hành.
____
Họ dạo bước trong công viên một lúc lâu, cậu không ngừng tìm cách để tạo không khí thoải mái hơn. Cuối cùng khi thấy anh có vẽ dịu lại, cậu quyết định mạnh dạng hơn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương, nếu cậu không ngại.. mình có thể đến nhà cậu một lần không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngạc nhiên//Tại sao cậu lại muốn đến nhà tôi
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Bởi vì tớ muốn hiểu rõ hơn về cậu. Tớ không chỉ muốn là một người bạn, mà là một người bạn tốt
Anh có chút im lặng, nhưng ánh mắt không còn lạnh lùng như trước. Cậu cảm nhận được một ti hi vọng le lói.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Được thôi, cậu có thể đến.
Trong lòng cậu mừng như mở hội, nhưng cậu cũng biết rằng anh vẫn còn nhiều rào cản. Mọi chuyện không dễ dàng nhưng cậu sẽ chiến đấu vì tình cảm này. Trái tim cậu đang rạo rực hi vọng và cậu quyết tâm không từ bỏ, sẽ không ngừng nổ lực để làm cho anh hiểu rằng tình bạn này có thể trở thành điều gì đó đặc biệt hơn nữa
___
Ngày hôm sau, cậu thức dậy với tâm trạng đầy háo hức, cậu cảm thấy mình như đang chuẩn bị cho một buổi hẹn hò đặc biệt. Cậu mặc một chiếc áo mới, hy vọng sự chuẩn bị của mình sẽ tạo ấn tượng tốt với anh.
Khi đến lớp, cậu không thể ngừng suy nghĩ về cuộc hẹn với anh. Cậu thường xuyên liếc nhìn về phía bàn anh, nhưng cậu ấy vẫn ngồi yên lặng, tập trung vào sách vở.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Này, mày có vẻ hồi hợp quá nhỉ, sắp đến giờ hẹn với Dương rồi mà
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Tao biết, nhưng tao không thể không lo lắng. Không biết Dương có cảm thấy thoải mái không.
Huỳnh Hoàng Hùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Mày tự tin lên, hãy là chính mình và mọi thứ sẽ ổn thôi
Cuối cùng, tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ tan học. Cậu hít một hơi thật sâu, quyết tâm đến gặp anh.
Ra khỏi lớp, cậu nhìn thấy anh đang đứng gần cổng trường, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ. Cậu nhanh chóng bước tới.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương, mình đến đúng giờ chứ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừm.. không tệ lắm
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thế thì chúng ta đi, mình khá tò mò về nhà cậu
Anh chỉ im lặng gật đầu và hai người bắt đầu di chuyển về phía nhà anh. Trên đường đu cậu cố gắng tạo bầu không khí vui vẻ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Hôm nay thời tiết đẹp quá. Cậu thích đi dạo không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cũng được
Cảm nhận được anh có phần thoải mái hơn, nên anh quyết định tiếp tục nói chuyện.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhà cậu gần không?Mình muốn xem không gian riêng tư của cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Gần thôi, chỉ khoảng 10 phút nữa
_____
Cuối cùng họ cũng đến nhà anh. Anh mở cửa và dẫn cậu vào trong. Không gian trong nhà khá đơn giản nhưng rất gọn gàng. Một góc phòng có nhiều sách vở và tài liệu học tập.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Wow! Cậu đọc nhiều sách quá! cậu thích đọc sách à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
ừm tôi thích tìm hiểu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chắc hẳn cậu có những sở thích thú vị. Cậu có cuốn sách nào yêu thích không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//chỉ tay//cuốn đó. Nói về triết học
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thú vị ghê, mình chưa bao giờ đọc thể loại đó. Cậu có thể giới thiệu cho mình không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không biết. Có thể sẽ khó hiểu với cậu
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không sao, tớ muốn thử sức, biết đâu tớ lại thích
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhíu mày//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cậu không cần lo lắng, tớ ở đây để giúp cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không cần giúp đỡ. Tôi quen với việc tự mình làm mọi thứ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng việc chia sẻ cũng là một phần quan trọng trong tình bạn mà. Nếu cậu mở lòng hơn,mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhìn cậu căn nhắc//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thôi được rồi! Để mình giúp cậu dọn dẹp một chút nhé
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cậu không cần thiết phải làm như vậy
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng mình muốn. Cứ coi như là một phần của việc làm bạn đi
____
Ayan
Ayan
từ tình bạn đến tình yêu💓
Ayan
Ayan
đmmmmm sao hỏng ai cmt vậyyyy
Ayan
Ayan
buồn nha😞💔
Ayan
Ayan
bộ t viết dở hảaa😞💔

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play