“Anh đã từng hối hận khi gặp gỡ tôi chứ? Hối hận cái ngày cuối thu năm ấy đã dang tay bao bọc tôi, trao tôi hết thảy những gì anh có… Bây giờ anh thừa nhận, có lẽ vẫn kịp đấy.” Hơi thở ngưng tụ thành khói trắng, hòa vào thinh không.
“Hối hận chứ.” Đường Túc chậm rãi ghì chặt tay hắn vào tay Lam Sanh, mạnh đến độ nghe một tiếng xuýt xoa nhỏ bên tai rồi mới buông tay, hắn mỉm cười.
“Hối hận vì ngày đó tôi gặp em quá trễ. Tôi muốn được trông thấy em khi em vừa mới chào đời, tôi muốn được nắm tay em khi em chỉ vừa chập chững bước đi, tôi muốn được yêu em nhiều hơn trước lúc tình yêu chết.”
“Tình yêu chết? Nó chết được ư?” Lam Sanh nhìn hắn, trong mắt chập choạng sắc xanh mờ ảo, từng đường nét của mây đang hiện hữu, trập trùng.
“Vậy có lẽ tôi sẽ được yêu em nhiều lắm đấy.”
Tình yêu của chúng ta như “l'heure bleue”, khi mà chạng vạng bắt đầu len lỏi khắp mọi ngóc ngách, lòng ta như nhuốm đầy màu xanh.
___________________
1x1, ABO, HE, Công thâm tình, nghiêm túc, chính trực Đường Túc x Thụ nhẹ nhàng, "mồm mép như tép nhảy" Lam Sanh, giới tinh hoa, hôn nhân thương mại, quân nhân.
“Nếu cậu đồng ý thì coi như chúng ta sẽ trở thành người nhà chỉ trên danh nghĩa, chuyện riêng tư suốt đời còn lại của cậu, chúng tôi không đá động gì tới nữa.”
Người đàn ông ngồi cạnh bàn trà kiểu xưa, nước trà trong chén sóng sánh, ông ta nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Chỉ cần cậu ký tên vào tờ giấy này, quãng thời gian sau đó cậu sẽ là con chim ưng tự tung tự tác.”
Cậu chàng nhìn mái tóc muối tiêu của ông ta, chỉ biết cười khẩy: “Ông nói cứ như tôi chẳng có giá trị gì với các người ấy? Thử nghĩ lại xem nào Diệp Tiêu Vân, đây là giọng điệu ông dùng để nài nỉ công cụ cuối cùng trong nhà đấy à?”
Diệp Tiêu Vân tức giận đập bàn, vẻ đạo mạo, nho nhã trước đó vỡ tan tành, “Mày cẩn thận cái mõm của mày! Mày đừng tưởng tao đang cầu xin cái loại chó tha đĩ điếm như mày! Cút, mày cút cho tao!”
Lam Sanh vươn vai, trên mặt toàn là vẻ thỏa mãn, cậu gật gù: “Đúng rồi đấy, ông thế này tôi thân thuộc hơn nhiều. Khi nãy trông ông như chuẩn bị ngượng đến chết tới nơi rồi!”
Cậu thong dong bước tới trước mặt ông ta, ngón tay miết miệng chén trà đen, “Dù gì cũng mang bệnh trong người, ông nội bớt tức giận nha.”, cậu nở nụ cười như nắng xuân tràn về: “Ông nội phải làm sao để được uống trà Đại Hồng Bào tốt cho huyết áp, chứ không phải cái loại trà đen bốc một nắm chỉ vài đồng nha.”
Nghe đến Đại Hồng Bào đắt đỏ, Diệp Tiêu Vân sáng mắt như con thú đê tiện.
“Nhưng với tiền đề là, kẻ giúp ông được uống nó ấy, có đồng ý hay không đã."
Lam Sanh cười to, hớn hở bỏ lại Diệp Tiêu Vân đang nổi trận lôi đình.
Sau khi chọc "ông nội" điên tiết, cậu vui vẻ tụ tập cùng bạn thân thiết ở nhà riêng.
"Này cậu bé nghịch ngợm đáng yêu của tôi, cho tôi xem lá gan to to của cậu một chút nào." Vương Chi Chi quàng lấy cổ Lam Sanh, cười đến nỗi bật cả người ra sau.
"Này này, làm ơn tự nhận thức rằng hai chúng ta khác giới tính một tí đi, cậu cứ dính lấy tôi suốt ngày như vậy, tôi bắt đầu thấy tởm thay cho Kiều Đàm rồi đấy." Lam Sanh mặt mày bí xị, ghét bỏ đẩy tay cô ra. "Nhưng trọng tâm của cậu lạ thật đó, tôi đang nói rằng tôi sắp bị bán cho một tên quân nhân nhà giàu máu lạnh á!"
"Ơ này, cậu Omega này cổ hủ thế nhỉ? Bây giờ thời đại nào rồi mà còn O A thụ thụ bất thân nữa?" Cô khinh bỉ, tiện tay ném quả chuối sang cho Lam Sanh, "Ăn nè."
Cậu thở dài, lột vỏ chuối rồi cắn một miếng, lúng búng nói: "Sống vất va vất vưởng quen rồi, bây giờ tự dưng có giá trị, tôi cảm thấy sầu khổ cực kỳ..."
"Giá trị lợi dụng quá là lớn luôn nhỉ?" Vương Chi Chi cũng thở dài não nề, "Cậu thực sự ký à? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mấy con thú đó đang cố gắng lừa lọc cậu."
Lam Sanh cười cười, nói bâng quơ: "Để biết trò có vui hay không thì ta phải cảm nhận trực tiếp chứ."
"Chẳng biết là ai đang lợi dụng ai kìa."
"Oách đấy, đây mới là bé cáo già tôi quen." Cô cũng bật cười, nghĩ ngợi.
Lúc nào cậu cũng thế cả, đem bản thân trở thành món cược, cho dù bị giằng xé tổn hại nặng nề, cậu cũng quyết có được chiến thắng.
Cậu sống cực thật đấy, Lam Sanh.
"Mà này, khi nào thì cậu chính thức ký? Cậu cứ vậy mà ký thôi à?" Vương Chi Chi hùng hổ đứng dậy, tay chân quơ quàng như kangaroo, "Cậu phải nhào vô làm một trận đã đời rồi mới rời đi thật phóng khoáng chứ!"
"Tôi không có như trẻ mầm non giống cậu đâu cô bé Hạt Dẻ." Lam Sanh ôm tay, cắn cắn môi cười: "Tôi cũng sẽ quậy nát nước, sau đó cậu bao nuôi tôi nha."
"Yên tâm yên tâm, đại gia Chi Chi không thiếu chút tiền cơm cho cậu đâu", cô đeo túi xách lên vai, đút tay vào túi quần, "nhưng cậu phải phục vụ tôi bằng cách 1 ngày 3 bữa, rửa bát giặt giũ, làm kim ốc tàng kiều."
"Kim ốc cái đầu cậu á", cậu búng vô trán cô một cái rõ đau, "lượn đi cho nước nó trong."
"Tuân lệnh bệ hạ ạ, thần xin được phép rút lui." Cô vẫy tay, tiếng động cơ xe gầm gừ một hồi mới biến mất.
"Bao giờ nhỏ dở hơi ấy mới dẹp chiếc xe hầm hố đó vậy..." Lam Sanh nhăn mặt khinh bỉ.
Điện thoại "ting" một tiếng, tin nhắn của "mẹ" được gửi tới.
[Trình Vân: Ngày mai đến nhà chung, không lòng vòng.]
Lam Sanh nhìn dòng chữ hồi lâu, mím môi trả lời.
[Vâng ạ.]
Hôm nay thế mà bà lại nhắn tin với tốc độ nhanh đến lạ.
[Trình Vân: Ngày mai không được dán miếng ngăn mùi, không xịt thuốc ngăn mùi. Chọn bộ âu phục đẹp nhất trong tủ, chuẩn bị tươm tất.]
Cậu cười nhưng trong mắt chất chứa nỗi đau.
Những lời quan tâm mà cậu hằng mong mỏi lại kinh tởm đến vậy. Hóa ra giá trị lợi dụng của cậu thật sự như Diệp Tiêu Vân nói.
[Mai có khách tới sao mẹ?]
[Trình Vân: Hỏi nhiều thế làm gì? Bắt đầu giở trò đấy à?]
[Không ạ, mai con sẽ làm như mẹ nói.]
[Trình Vân: Bớt lằng nhằng lại đi, sống cho đúng như kì vọng của bọn tao, đừng nghĩ được gả vào nhà giàu là có thể hất mặt lên trời.]
[Trình Vân: Bọn tao có thể khiến mày một bước lên mây, cũng có thể khiến mày khốn đốn như một con chó.]
[Vâng ạ.]
Lam Sanh nắm chặt điện thoại trong tay đến phát đau, nuốt nước mắt đang trực trào bên mí mắt.
Mày không phải quen rồi sao, còn cảm thấy đau khổ gì nữa? Bị đối xử như vậy không phải là thường xuyên sao?
"Mày muốn bị người khác khinh à? Khóc cái chó gì!" Tiếng chát giòn giã vang lên trong căn phòng tĩnh mịch. Một bên má Lam Sanh đỏ chót.
Yên lặng và làm theo những gì họ nói, sau đó mình sẽ được tự do...
Cơn thịnh nộ qua đi, trong đầu Lam Sanh chỉ còn những suy tính cho ngày mai. Không dễ gì mà Diệp Tiêu Vân lại đưa ra một đề nghị béo bở và vô lý đến vậy được. Tuy lợi ích đạt được chẳng thể đếm nổi bằng tay, nhưng dù vậy để cậu tự chủ, không bị ràng buộc bởi huyết thống vẫn là một quyết định sai lầm.
“Ông ta đang chờ chực điều gì đây?” Lam Sanh đau đầu, chẳng biết bản thân chuẩn bị cuốn vào cuộc tranh chấp gì. Cậu như một chiếc lá bé nhỏ trôi giữa dòng, nước cuồn cuộn, chảy xiết, thứ cuối cùng chiếc lá ấy có thể bám víu lại chính là hy vọng nhỏ nhoi của riêng nó.
Lam Sanh từ bé đã được nuôi dạy bởi những câu mệnh lệnh, cho nên tuy bản thân cực kỳ chán ghét nhưng cậu vẫn phải răm rắp nghe theo như một cỗ máy.
“Mình thật sự sẽ ổn khi nghe lời họ sao?” Lam Sanh nhìn căn phòng với 4 bức tường trắng bệch, camera trong góc được phủ một lớp vải tối màu.
Tiếng lộp cộp trên hành lang ngày một to, giọng nói chua chát vang lên ngay sau cửa gỗ.
“Thằng con hoang kia, mày thật sự cãi lời ông nội đấy à?”
Cậu mím môi mở cửa, nhìn Lam Tinh cả người bốc mùi rượu nồng nặc, trên cổ toàn là vết hôn mờ ám. “Chị.”
“Ai là chị mày? Xưng hô không thấy tởm à?” Cô cười to, đôi môi mỏ chót mấp máy: “Ngày mai mày trở thành phu nhân nhà giàu rồi đấy, sắp từ vịt hôi hám trở thành thiên nga rồi.”
Lam Tinh đưa tay vuốt má Lam Sanh, móng tay nhọn hoắc lướt qua làn da mềm mại, để lại một vết lằn đỏ. “Gương mặt của mày hợp với gu của mấy tên nhà giàu thật.”
Cô tiến sát đến tai cậu, cười quỷ dị: “Mà nghe này, hôn quân tương lai của mày dâm lắm. Tên đấy thích nhất là loại Omega mông cong như mày đó.”
Lam Sanh đẩy cô, giày cao gót va chạm với sàn gỗ phát ra tiếng chói tai. Lam Tinh cười ha hả, tay phải cầm túi đắt tiền giơ lên, vẫy chào cậu, pheromone không khống chế được mà lan tỏa ra xung quanh.
“Cẩn thận không để chân chẳng thể khép lại được nha!”
Cậu tức giận, nghiến răng. Mùi Alpha quanh quẩn bên đầu mũi cùng với hương nước hoa nồng nặc khiến cậu buồn nôn.
Sau khi đóng sầm cửa, Lam Sanh lao ngay vào phòng tắm, cả người run rẩy trước bồn rửa tay.
Mẹ kiếp.
Phản ứng bài xích với Alpha cùng huyết thống quá mạnh, Lam Sanh nôn thốc nôn tháo đến rỗng bụng vẫn cảm thấy rợn cả người.
Hơn nửa tiếng mới bước ra khỏi phòng tắm, cậu uể oải trèo lên chiếc giường nhỏ. Tin nhắn làm việc cứ nhảy lên không ngừng, Lam Sanh buồn bực tắt điện thoại.
Chuông điện thoại reo liên hồi, cậu lí nhí: “Sao đấy?”
“Này này Lam Sanh, khách hàng liên hệ nhiều quá, cậu mau sắp xếp đi. Nếu để tôi xếp lịch chắc đến năm sau cậu cũng chẳng trống được hôm nào đâu.” Giọng nam ồm ồm vang lên bên tai, Lam Sanh thở dài: “Tôi đây sắp bị bán đi rồi, tiền nong khách khứa gì tôi không muốn nhận nữa. Từ chối hết đi.”
“Có người mua cậu thật à? Mắt bị làm sao thế?” Trương Uy ngạc nhiên, “nhân cách thối tha của cậu ai lại chịu được đấy?”
“...Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”
“Nào nào, đùa một tí thì vui, đùa nhiều tí thì vui nhiều lần mà.” Trương Uy nghiêm túc nói: “Tôi không biết đâu, tôi làm trợ lý cũng mệt chết bà, cậu nhắm làm sao sắp xếp đi. Tuy cậu không cần lương nhưng tôi thì cần. Vậy nhé ông chủ nhỏ, bái bai.”
Cậu mệt mỏi đặt tay lên trán, cảm thấy tương lai vô cùng mịt mờ.
Cố gắng đến vậy để làm gì không biết, đằng nào mọi thứ cũng chẳng thể do cậu lựa chọn.
Hôn nhân, tình yêu, tự do.
Rốt cuộc cậu sinh ra để làm gì nhỉ?
...o0o...
Sáng hôm sau, nhà họ Lam tập trung đông đủ tại biệt phủ.
Lam Sanh chỉ mới đặt chân tới đây được hai lần.
Biệt phủ được trang trí theo phong cách cổ điển, hai bên con đường dẫn đến nơi tiếp khách rợp hoa mẫu đơn trắng tinh. Hàng cây bonsai được cắt tỉa gọn gàng, tạo hình vô cùng độc đáo. Trên mái ngói lưu ly có vài chú chim xanh biếc đang đậu. Cậu đi thẳng đến phòng tiếp khách dưới sự hướng dẫn của quản gia.
Chưa bao giờ Lam Sanh trông thấy mọi người ngồi cạnh nhau mà lại vui vẻ đến vậy.
“Nào Lam Sanh, sao cháu đến muộn thế?” Người phụ nữ đeo kính mỉm cười tươi rói, vẫy tay ra hiệu cậu đi tới.
Cậu cũng cười, bước đến bên cạnh bà ta dù không biết là ai.
“Đây là dì Lam Xuân của con, chào dì đi con.” Trình Vân đứng bên cạnh vỗ vai cậu đầy săn sóc. Lam Sanh nhìn bà, nhìn đôi mắt không gợn chút cảm xúc đang cố tỏ vẻ âu yếm, ân cần.
Giả tạo quá đấy, mẹ.
“Con chào dì ạ.” Cậu cúi đầu ngoan ngoãn, gương mặt hồng hào, tươi cười dễ mến.
"Ôi chao cháu lớn rồi." Một người đàn ông mặc vest xám, đầu vuốt keo bóng loáng, đi sang choàng vai cậu. "Còn nhớ ngày bé cháu hay đòi ta ẵm bồng, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy."
Bàn tay chai sạm vuốt ve sườn mặt cậu không kiêng nể. Lam Sanh nhẹ nhàng đẩy tay ông ta, nhích xa một khoảng cách nhất định. Trình Vân đứng sát tới, ghé vào tai cậu thầm thì: "Ngoan ngoãn làm theo lời tao dặn."
Nói xong, bà ta ngửi cổ cậu, "Mày có dùng thuốc ngăn mùi không đấy? Tao chẳng ngửi thấy pheromone của mày đâu cả."
"Mẹ, con không có." Lam Sanh nhíu mày, lùi bước né tránh Trình Vân.
"Tốt nhất là không có. Chắc là chưa đến gần ngày phát tình." Bà ta chậc lưỡi, "chết tiệt, ngài ấy muốn ngửi thấy pheromone của mày cơ mà.
"Chốc nữa ngồi gần ngài ấy, mày thả một chút pheromone ra đi."
"...Vâng ạ." Cậu khó chịu trong lòng, mím môi cúi mặt.
Thủ đoạn đê tiện đến thế, đúng là chỉ có mấy người nghĩ ra.
"Này, ngài Đường tới rồi!" Một người cô họ của cậu nói to, cả nhà lập tức đứng thẳng lưng.
Lam Sanh ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông cao lớn bước vào. Cầu vai trên quân phục của anh ta sáng chói, ánh sáng hắt lên mặt anh ta một sắc bạc lạnh lùng. Đôi mắt phượng hẹp dài liếc nhìn mọi người trong nhà một cách thờ ơ. Theo sau anh ta là một người đàn ông luống tuổi, tóc muối tiêu, chống gậy cười hiền hòa.
"Chào các vị, tôi là Đường Hạc Sơn."
Ông ta chỉ tay về phía anh.
"Còn đây là cháu trai của tôi, Đường Túc. Hân hạnh được gặp mọi người."
Người đang ông nhìn Đường Hạc Sơn đang ra hiệu thúc giục mình, anh ta nhíu mày lên tiếng.
"...Hân hạnh."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play