Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hà Xuân

Chương 1

 Ánh nắng mùa xuân ấm áp nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ , vừa hay lại chiếu đến trước mặt ta , làm cho ta tỉnh giấc .

 Bây giờ đang là tháng giêng , thời tiết vẫn còn rất lạnh . Cho nên ta vừa tỉnh giấc đã nhanh chóng khoác thêm một lớp áo bông dày lên người .

 Thân thể ta mặc dù rất tốt , một năm cũng chỉ bệnh vặt mấy lần , cả ngày khom lưng trồng rau ở ngoài vườn cũng không có vấn đề gì . Nhưng chỉ cần gió lạnh thổi qua một cái , ta liền không chịu được mà run người .

 Mấy hôm trước phụ thân ta có việc đi lên kinh thành một tháng . Ông ấy bảo ta đi theo , để nhìn xem cái gọi là kinh thành gì gì đó trông như thế nào . Suốt ngày trồng rau ngoài vườn thì có gì hay ? Cả năm chỉ ở trong nhà , đi xa một chút thì là ra ngoài chợ hay là đến chơi nhà hàng xóm , ông hỏi ta có thấy nhàm chán hay không ?

  Nhưng ta lại hiểu rõ ông ấy là muốn nói tới cái gì . Không phải là ông ấy bảo ta ra ngoài để nhìn ngắm cảnh đẹp xa hoa nơi kinh thành xa xôi kia , mà là muốn ta đi ra ngoài nhiều một chút , sau đó tiện thể gặp gỡ một vị công tử nào đó , rồi lại tiện thể cùng người đó thành thân để ông ấy được yên lòng .

Các cô nương cỡ tuổi ta đều đã thành gia lập thất hết rồi ! Cái tuổi hai mươi bảy này của ta , chính là đã trở thành một bà cô già mất rồi .

 Mấy đứa trẻ con trong thôn của ta , khi mà chúng gặp ta , đều gọi một tiếng " Diệp nương ! "

 Cũng phải ! Ta cũng không còn trẻ nữa , cũng không thể để phụ thân suốt ngày nói về vấn đề này với ta . Cũng không phải là ta không muốn cùng một vị công tử tuấn nhã nào đó tìm hiểu nhau , mà là ta luôn cảm thấy, ta không thể ! Ta luôn cảm thấy rằng có người luôn chờ ta , mà ta , cũng vẫn luôn chờ hắn .

 Ta luôn giấu trong lòng tâm tư này , chỉ sợ khi mà ta nói với phụ thân , ông ấy sẽ bảo rằng ta điên rồi cũng nên. vì vậy ta chỉ mỉm cười với ông ấy , ta nói ta lo cho mấy cây rau ngoài vườn không có ai chăm sóc , mấy con gà nhỏ ta mới nuôi cũng không có ai cho ăn , nên ta đành phải ở nhà vậy .

Phụ thân nghe ta nói như vậy thì cũng không có bắt ta phải đi kinh thành nữa , ông ấy chỉ dặn ta ở nhà phải thật cẩn thận . Nhất là khi đốt củi nấu cơm , không thể đem cái nhà của ông ấy ra đốt thêm một lần nào nữa .

 Ta ngoan ngoãn gật đầu , sau đó còn chắc chắn với ông ấy rằng ta sẽ không đốt nhà lần thứ hai thì ông ấy mới yên tâm mà rời đi .

 Mặc dù ở nhà một mình , nhưng ta cũng không muốn bản thân phải chịu thiệt . Phụ thân đi đến kinh thành có thể hưởng thức rất nhiều món ăn ngon , thì ta ở nhà cũng phải tự thưởng cho bản thân cái gì đó thật ngon chứ .

 Vì vậy ta lại lấy thêm một chiếc nón để che bớt gió lạnh , lại lấy thêm túi tiền mà vui vẻ đi ra chợ .

 Hôm nay mấy quả xoài nhìn rất tươi , vỏ ngoài vàng ươm căng mọng . Ta liền đi đến hỏi vị đại thẩm bán xoài :

 " Xoài này bán như thế nào ? "

 Vị đại thẩm cười lớn, đưa cho ta một bao xoài to ,. nói :

 " Cô nương này , xoài hôm qua ta vừa mới hái ở sau vườn , còn rất là tươi ! Ta đảm bảo với cô , rất ngọt ! rất ngon ! "

 Vì vậy mấy chữ " rất ngọt ! rất ngon ! " này được nói ra , chính là nâng giá xoài lên gấp đôi thường ngày .

Ta đương nhiên biết xoài này rất ngon , nhưng mà có ngon như thế nào cũng không thể tăng giá gấp đôi lên như vậy được !

 Ta liền mỉm cười với vị đại thẩm trước mặt , nhẹ giọng nói : " Mấy hôm trước ta cũng mua xoài ở chỗ thẩm , giá cũng không cao đến như vậy ! "

Vị đại thẩm xua tay nói với ta : " Cô không muốn mua ở chỗ của ta thì cũng không còn chỗ nào khác bán đâu . Hôm qua vườn xoài của nhà Trương Thất bị người khác mua rồi . Bây giờ cũng chỉ có một mình ta có xoài này thôi , cho nên cũng phải tăng lên một chút ít chứ ! Cô nương cũng mau mua đi , lỡ đâu hôm nay lại đến nhà ta thì sao ? Còn không phải là không còn xoài để cô nương mua nữa hay sao ? "

 Ta tỏ vẻ tò mò hỏi vị đại thẩm :

 " Vườn xoài nhà thúc ấy rộng lớn đến như vậy , ai lại giàu có đến nổi mua hết cả một vườn như vậy chứ ? Người đó thích ăn xoài đến thế sao ? "

 " Cái này thì ta làm sao mà biết được chứ ! Ta chỉ nghe hình như là bọn họ trả giá rất là cao đó ! Cho nên Trương Thất mới vui vẻ bán đi như vậy ! " Vừa mới nói xong , vị đại tẩu chỉ tay về phía một đoàn người cưỡi ngựa đi ngang qua , bọn họ mặc y phục đắt tiền , bên hông đều treo một miếng ngọc bội có khắc chữ , nhưng mà xa quá , ta cũng không nhìn rõ .

 " Cô nương xem , chính là bọn họ ! Mấy ngày nay hình như là bọn họ đang cho xây một đình viện lớn lắm đấy ! Ta chưa bao giờ nhìn thấy y phục lộng lẫy đến như vậy ! có vẻ là bọn họ đến từ kinh thành thì phải ! "

Chương 2

  Trò chuyện với vị đại thẩm bán xoài một lúc , cuối cùng ta cũng đã hiểu một chút về đoàn người mới xuất hiện mấy hôm nay .

 Nếu như ta đoán không lầm , thì có lẽ thôn Hà Xuân này đã được một vị đại nhân ở kinh thành để mắt đến . Cho nên ông ta không tiếc tiền mà mua cả một vườn xoài lớn như của nhà Trương Thất thúc , còn trả một cái giá rất cao , khiến cho người khác khó lòng mà từ chối được . Hơn nữa vị đại nhân này còn muốn xây một đình viện thật xa hoa ở đây. Trên đường đi về nhà , ta cũng gặp qua không ít người đang kéo xe vật liệu đi đến vườn xoài lớn ấy .

 Trước khi về nhà , ta dự định sẽ ghé qua nhà của Tiểu Hồng một lát , sẵn đưa cho muội ấy một ít xoài vừa mới mua .

 Tiểu Hồng nhỏ hơn ta bảy tuổi , muội ấy vừa mới thành thân cách đây không lâu . Bây giờ bụng cũng đã lớn lên kha khá rồi . Nhà của muội ấy cách nhà ta một cái hàng rào trúc bị giàn hoa hồng bao phủ , khi mà đi ngang qua , mùi hoa tỏa ra rất thơm , làm ta rất thích . Lúc trước ta cũng từng nói với phụ thân ta rằng ta muốn trồng một giàn hoa hồng giống như giàn hoa trước nhà của Tiểu Hồng vậy .

 Hì hục hơn một năm , cuối cùng ta cũng làm được , giàn hoa hồng nhà ta phát triển rất tốt , nở rất nhiều bông , màu nào cũng có . Nhưng mà có một lần , khi ta đang đốt củi nấu cơm thì lại bị đau đầu dữ dội , cứ như vậy mà ngã xuống đất . Sau đó ngọn lửa bùng cháy , đốt trụi cả căn nhà lẫn giàn hoa hồng mà ta yêu thích . Cũng may lúc đó phụ thân ta về sớm, kịp thời cứu ta một mạng , lần đó ta đi dạo một vòng dưới âm giới , sau khi mà tỉnh lại đột nhiên trong đầu cứ thường xuyên xuất hiện hình ảnh một nam nhân mờ ảo . Lần nào ta cũng mơ hồ nhìn thấy hình dáng đó đứng dưới gốc cây đào , mỉm cười với ta , sau đó lại nhẹ nhàng vẫy tay gọi ta đến chỗ của hắn , nhưng không lần nào là ta nhìn thấy rõ gương mặt của hắn cả.

 Ta đến trước cửa nhà Tiểu Hồng , lại nhìn thấy muội ấy cùng trượng phu của mình đang đi ra phía xe ngựa , trên tay còn cầm rất nhiều đồ . Nhìn thấy ta đi đến , Tiểu Hồng liền vui vẻ đi đến nắm lấy tay ta :

 " Diệp Chi tỷ ! Thật là may quá , muội còn tưởng là sẽ không gặp được tỷ lần cuối nữa chứ ! "

 Ta nghiêng đầu nhìn đống hành lý mà trượng phu của muội ấy đang chất lên xe ngựa . Hành lý rất nhiều , từng bao lại từng bao chất thành một ngọn núi nhỏ trên xe ngựa . Ta chưa bao giờ nhìn thấy muội ấy đem theo nhiều hành lý đến như vậy , cho nên trong đầu lúc này chỉ có một ý nghĩ :

 " Muội đây là đang chuyển nhà sao ? "

 Tiểu Hồng cười với ta , vẻ mặt có vẻ rất hớn hở :

 " Đúng vậy đó , bọn muội vừa được một người quen cho một viện tử trong kinh thành , vì vậy phải mau chóng chuyển đến đó sớm một chút , lúc đó phu quân của muội cũng sẽ có nhiều thời gian thu xếp ổn thỏa mọi việc hơn . "

 " Vậy à ! " - Ta tự hỏi không biết người quen mà muội ấy nhắc đến rốt cuộc là ai , nhưng cho dù là ai đi chăng nữa , người đó cũng thật sự là có bản lĩnh . Một viện tử trong kinh thành nói cho là cho được sao ?

 Trượng phu của Tiểu Hồng sau khi mà chất hết đồ lên xe , gọi muội ấy một tiếng . Tiểu Hồng vội vã tạm biệt với ta , sau đó cùng trượng phu lên xe ngựa đi xa khỏi thôn Hà Xuân này .

 Ta nhìn ngôi nhà có giàn hoa hồng đang nở rực kia , lại nhìn giỏ xoài trong tay mình , thở dài một cái . Ta thật sự thấy vui cho Tiểu Hồng , chỉ là từ giờ về sau , sẽ không có người cùng ta tâm sự nữa , cũng sẽ không còn ai cùng ta ăn xoài , ngắm hoa , sau đó lại kể cho ta nghe mấy câu chuyện vui vẻ nữa . Đúng là có chút tiếc nuối !

Loay hoay cả một ngày , cũng nhàm chán không có việc gì làm . Dù sao mấy ngày này phụ thân của ta cũng không có ở nhà , ta lại lười nấu cơm , cho nên cuối cùng ăn tạm mấy trái xoài rồi ngồi trước hiên nhà mà đọc sách.

Hôm trước ta vừa mua được một quyển sách kể về chuyện tình lãng mạn của một đôi tình nhân trẻ , hai người bọn họ tình cảm rất là sâu đậm . Nhưng một người là nhị tiểu thư con nhà thống lĩnh đại nguyên soái cao cao tại thượng , còn một người lại là một binh sĩ gác cổng thấp kém , trên lệch giai cấp cũng quá cao rồi đi .

Nhưng mà bọn họ vẫn luôn cố vượt qua rào cản , cứ mỗi đêm đều sẽ gặp nhau dưới gốc cây lê . Mùa hè , chàng binh sĩ ấy sẽ đem theo một ít trái cây cho ý trung nhân của mình , còn cẩn thận lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán cho nàng ta . Mùa đông thì sẽ cẩn thận ôm chặt một cái áo bông , chờ đến khi nàng ta đến , áo bông cũng sẽ được hắn ôm mà trở nên ấm áp , nàng ta khoác lên người cũng sẽ ấm hơn được một chút .

Đọc đến đây , ta thầm cảm khái " Quả đúng là tình yêu mà ! " Nhưng mà họ có thể đến được với nhau sao ? Sao có thể chứ ? Nhưng mà hôm đó ta mua quyển sách này , người bán lại nói với ta rằng bọn họ nhất định sẽ có một kết thúc viên mãn , vì vậy ta đã mua quyển sách này về đọc , kì thật , ta cũng rất tò mò là bọn họ làm sao đến cuối cùng có thể ở bên nhau ? Cho nên mới bỏ ra hai đồng để mua về .

Đọc được một nửa , cơn đau đầu của ta lại tái phát . Mấy năm trước thường chỉ đau thoáng qua , nhịn một chút thì sẽ hết . Nhưng mà mấy tháng gần đây , ta lại cảm thấy đau như bị gậy gỗ đập vào vậy , có khi đau đến mức khiến ta ngất đi . Phụ thân cũng đã bóc cho ta mấy thang thuốc , dặn ta phải nhớ uống thuốc đúng giờ .

Ta cũng rất nghe lời , ngày nào cũng uống một chén to . Vị rất đắng , mỗi lần uống xong đều phải ăn một ít bánh ngọt . Nhưng ta cũng không thấy đỡ hơn một tí nào , cũng không dám nói ra , ta sợ phụ thân sẽ lo lắng , cho nên chỉ có thể chịu đựng mà thôi .

Mỗi lần đau quá , ta sẽ nằm trên giường , nhắm mắt , sau đó cố ru ngủ chính bản thân mình . Sau khi mà ngủ dậy , cơn đau sẽ đỡ hơn rất nhiều .

Chương 3

Nói ngủ một cái , chính là ngủ đến gần trưa ngày hôm sau . Nếu là bình thường , phụ thân sẽ mắng ta là " ngủ nhiều như vậy , sau này ai sẽ dám lấy con đây ? " .

 Lúc đó , ta cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện , nếu mà còn nói nữa , ta sợ phụ thân sẽ lại nói về chuyện hôn sự với ta . Cho nên cách tốt nhất đó chính là lùi một bước mà êm ấm được mấy ngày .

 Vừa ngồi dậy , ta liền đi ra cái sân to trước nhà để xem mấy con gà nhỏ mà ta vừa mới nuôi . Tuy là ở thôn nhỏ này không có nhiều tên trộm chó, bắt gà . Nhưng mà ta vẫn không yên tâm , mỗi ngày khi mà vừa mới thức dậy , ta sẽ đi ra cái sân nhỏ trước nhà , đếm qua một lượt :

 " Một con ! Hai con .....Mười con ! Tốt lắm , vẫn đủ ! " - Ta vỗ tay , phủi đi lớp bụi mỏng trong lòng bàn tay , gật đầu hài lòng .

 Khi mà vừa mới đứng dậy , ta nhìn thấy một người đàn ông đứng trước cổng trúc nhà ta. Hắn đứng ngược ánh nắng , cho nên ta chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh cao gầy của hắn , mặc dù hắn hơi gầy , nhưng ta lại nhìn thấy hắn giống như là một cây tùng đang thiên ngang đứng sừng sững dưới trời cao , lại toát ra vẻ tuấn nhã phong lưu , khí chất bất phàm , làm cho ta có chút không biết phải làm sao , trong vô thức lại đứng sững người ra mà nhìn . Mãi cho đến khi , hắn gọi ta một tiếng :" Cô nương ! " thì ta mới chợt tỉnh táo lại , đi về phía trước .

 Khi mà đến gần hắn , ta mới có thể nhìn rõ người đối diện này . Hắn mặc một chiếc áo cũ đã xỉn màu , tóc được búi cao , nhưng mà thứ làm ta chú ý nhất , đó chính là vết sẹo dài trên má của hắn . Nếu như mà ai mới vừa lần đầu gặp hắn , nhìn thấy cái sẹo dài kia , thì chắc chắn bọn họ đều sẽ có suy nghĩ giống như ta , đó chính là hoảng sợ đó !

 Còn không phải sao ? Vết sẹo dài trên mặt chính là hình tượng điển hình của bọn sơn tặc hay là của mấy bang chủ của môn phái nào đó chuyên lừa người khác mà ta hay đọc ở trong sách . Trùng hợp hay , hôm qua ta cũng vừa mới đọc đến đoạn vị tiểu thư kia bị một bọn sơn dã bắt đi , vừa đúng lúc cái tên cầm đầu cũng được miêu tả là có một vết sẹo dài trên má , cho nên ta càng cẩn thận đứng cách xa hắn ta năm bước chân , nhẹ giọng hỏi :

 " Huynh là ? "

 Hắn mỉm cười nhìn ta , khi mà cười lên , hình như cũng không còn đáng sợ nữa . Mà ngược lại , lại giống như những tia nắng ban mai toả sáng lấp lánh , vô cùng ấm áp , đẹp đến nỗi người ta không còn chú ý đến cái sẹo trên mặt của hắn nữa .

 Nhưng mà hôm nay , xui cho hắn rồi ! Ta chính là một trong số ít những người không có để nhan sắc lên hàng đầu đâu ! Hắn nghĩ rằng cười một cái là sẽ lừa được ta sao ? Nhằm to rồi ! Nếu mà hắn đem ra một đĩa bánh ngọt , hay là mấy trái xoài chín vàng mọng nước , thì ta sẽ chú ý đến hắn một chút đó . Không phải là ta ham ăn đâu , chỉ là hôm qua ta ăn một ít , sau đó thì đi ngủ cho nên bây giờ có một chút đói mà thôi .

 Ai mà ngờ , hắn ta lại giống như là đọc được suy nghĩ của ta , đưa ra một đĩa bánh xoài , cười nói với ta. :

  " Ta họ Hạ , tên chỉ có hai chữ : Từ Ngôn ! "

Nói rồi hắn chỉ tay về phía ngôi nhà của Tiểu Hồng , sau đó lại chìa tay đưa đĩa bánh xoài kia hướng về phía ta , ôn hòa nói :

" Hôm nay ta vừa mới chuyển đến đây , thấy bên cạnh có hàng xóm , cho nên mang một ít bánh sang để chào hỏi ! "

Lời hắn nói ra vừa trầm ổn vừa nhẹ nhàng , làm cho ta buông lỏng cảnh giác . Hóa ra hắn không phải là cái tên sơn dã nào đó , mà chỉ là một người mới chuyển đến thôn Hà Xuân này mà thôi .

Ta bước đến gần hắn hai bước , vui vẻ cười với hắn , tiện tay nhận luôn đĩa bánh xoài đang toả hương thơm kia . Khách khí mời hắn vào nhà uống chén trà .

Từ Ngôn cũng vui vẻ đi theo ta vào nhà , cùng ta ngồi xuống uống trà , ăn một ít bánh xoài mà hắn mang đến .

Hơi ấm từ ly trà nhè nhẹ toả ra một làn khói trắng , làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp .

Từ Ngôn uống một ngụm trà , mọi cử chỉ hành động đều rất từ tốn , nho nhã , ta đoán qua hắn là người đọc sách .

Năm sau triều đình sẽ tổ chức thi hương , mà thôn Hà Xuân này lại nằm rất gần với kinh thành , có rất nhiều công tử, thư sinh đến đây ở để chờ ngày thi . Chắc rằng hắn cũng là một trong số đó .

Ta bỏ một miếng bánh xoài vào miệng , lớp vỏ thật là mềm mại , khi mà cắn vào , khắp khoang miệng đều ngập tràn vị xoài tươi , thật là ngon .

" Huynh đến đây để chờ ngày thi hương sao ? " - Mặc dù đã đoán được một chút , nhưng ta vẫn hỏi hắn cho đỡ nhàm chán . Dù sao thì từ lúc vào nhà cho đến bây giờ , hắn vẫn không nói tiếng nào với ta , giống như là đang chờ đợi câu hỏi từ ta vậy .

Từ Ngôn nhìn ta ăn bánh xoài , sau đó lắc đầu nói với ta :

" Không phải . Ta chỉ là một tiều phu nghèo hèn , nào có ước muốn xa vời như vậy chứ . "

Mặc dù hắn nói như vậy , nhưng mà tại sao ta nhìn chỗ nào cũng không ra dáng một tiều phu vậy ?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play