[ RhyCap ] Call Me Never
Phiền Phức Đầu Ngày
Comment nhiều lên nha! Bộ này là chuyển từ CPABVEN á!! Đọc goài đánh giá lại nha- Do hồi bị phá quá nên chìm nghỉm!!
🗯️ - ✆ : Nhắn tin - Gọi điện
//… // : Hành động - Biểu cảm
𝑪𝒂𝒐𝒐𝑻𝒓𝒂𝒏𝒈𝒈 ➪ ❦ ➪ 𝑳𝒐𝒗𝒆 𝒀𝒐𝒖
Căn hộ nhỏ của Đức Duy vang lên tiếng chuông báo thức inh ỏi
Như thể nó đang oán trách cả thế giới vì bị đánh thức quá sớm.
Duy bật dậy với một cái đầu bù xù, mắt nhắm mắt mở, tay quơ quào điện thoại như muốn bóp chết nó luôn cho đỡ ghét.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Im coi! Mới năm giờ sáng mà mày réo cái gì mà réo hoài vậy?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ai giật nợ của mày mà mày gào lên!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Má! Hận đời vô đối.
Duy gắt lên, giọng ngái ngủ mà vẫn không quên tỏ thái độ.
Tưởng được ngủ nướng một hôm, ai ngờ cái số làm em út trong nhà nó khổ thế đấy.
Tối hôm qua, Trần Đăng Dương cái người anh trời đánh nhưng luôn hành xử như sếp tổng
Nhắn tin với tone kiểu không chối được
Trần Đăng Dương
🗯️ Duy, mai dậy sớm đem hộ bộ vest này qua nhà Quang Anh.
Trần Đăng Dương
🗯️ Nhà em ở dưới nên tiện hơn.
Trần Đăng Dương
🗯️ Anh bận đi sớm không kịp đưa. Thanks!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
🗯️ !?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
🗯️ Thanks cái đầu anh!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
🗯️ Em nào có tình nguyện?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
🗯️ Em nào có đồng ý?
Em giãy đành đạch suốt mười phút mà anh vẫn tỉnh bơ
Trần Đăng Dương
🗯️ Ở ngay dưới, mấy bước chân thôi, đừng làm quá.
Trần Đăng Dương
🗯️ Gửi em là anh tin tưởng đấy.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
🗯️ Tin tưởng cái nỗi gì!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
🗯️ Tin tưởng là giao cho người ta lúc ít nhất cũng phải sau bảy giờ sáng chứ?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
🗯️ Chưa thấy ai tin tưởng mà dậy em lúc gà còn chưa gáy như vầy…
Mà khổ, cái miệng cãi thì dữ chứ tay thì vẫn ôm bộ vest về nhà ủi lại, treo lên ngay ngắn để mai đi làm shipepr giao hàng.
Cầm lấy áo khoác, chân vẫn còn đi đôi dép bông hình con mèo
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
//Mắt liếc nhìn bộ vest treo ngay cửa đầy chán ghét//
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Hứ đúng là hành người”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Thằng cha Nguyễn Quang Anh, ông liệu hồn đó…
Duy lầm bầm, giọng vừa hậm hực vừa buồn ngủ
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Áaaa!! Qua gặp cái mặt gợi đòn chắc xui nguyên ngày
Chưa qua nhà hắn, mà máu đã sôi lên tới não.
Nhưng thôi, cố chịu người ta hay nói, làm việc tốt đầu ngày sẽ gặp may mắn.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Một điều nhịn chín đứa leo lên đầu ngồi thì có”
𝑪𝒂𝒐𝒐𝑻𝒓𝒂𝒏𝒈𝒈 ➪ ❦ ➪ 𝑳𝒐𝒗𝒆 𝒀𝒐𝒖
Em hằn học nhấn nút thang máy, con số 40 sáng lên màu đỏ chói chang như cái sự bực mình đang đun sôi trong lòng em lúc này.
Căn Penthouses của hắn nằm ngay vị trí đẹp nhất tòa nhà
Nơi mà chỉ cần kéo nhẹ rèm là có thể ngắm trọn cả Sài Gòn khi bình minh lên, hoàng hôn xuống, đêm về.
Sang chảnh như vậy, mà cái người sống trong đó lại là một tên mặt lặng như tiền thừa, cọc như cây gỗ mục, thô như vỏ sầu riêng.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
//Phồng má nhìn bọc vest trên tay, ánh mắt căm thù//
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ném được không nhỉ?
Nhưng khổ, em biết thân biết phận.
Bộ vest này là đồ đặt riêng từ nhà thiết kế, nhỡ đâu em lỡ làm nó nhàu một nếp thôi là hắn có thể “nhai đầu” em rốp rốp
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Thôi thì giữ mạng sống quan trọng hơn...
Em thở dài não nề, tay lại ôm bọc vest cẩn thận hơn một chút.
Bên cạnh em, bác bảo vệ già đang đứng giữ cửa thang máy, thấy em cau có bước vào, liền cười hiền rồi gật đầu chào
Bác Bảo Vệ
Nay lên sớm dữ ha con, có một mình hả?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Dạ, vâng con lên đưa đồ cho...
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Cho cái tên mặt lạnh ở tầng 40 á bác.
Bác bảo vệ bật cười, tay xoa cằm
Bác Bảo Vệ
Lâu quá không thấy hai đứa cãi nhau dưới sảnh
Bác Bảo Vệ
Làm hòa rồi hả?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Hông đâu ạ
Em lập tức giở ngay chế độ kể lể, tay nâng bộ vest mà mặt vẫn hằn rõ sự uất ức
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Bác nghĩ coi, mới năm giờ sáng bắt người ta dậy đem đồ lên tận đây!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Con đâu phải shipper đâu!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Cái ông đó đúng là... mặt như tiền lẻ không ai thèm thối
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Tính tình thì thôi rồi, khó ưa khỏi nói luôn!
Bác cười ha hả, vỗ vai em
Bác Bảo Vệ
Tui làm ở đây mấy năm trời rồi, có ai không biết hai đứa tụi bây như chó với mèo.
Bác Bảo Vệ
Mà kỳ ghê nha, ghét nhau vậy mà hay gặp nhau ghê hồn!
Em thở hắt, nhìn số tầng đang dần tăng lên mà trong lòng tự hỏi
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Mình là mèo thì ổng phải là chó hả?”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Vậy chứ sao thấy mình toàn bị cắn trước?”
Cửa thang máy “ting” một cái mở ra – tầng 40.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Xin phép bác ạ! Chúc bác ngày mới tốt lành.
Bác Bảo Vệ
Ừm! Nhóc nhỏ ngoan ghê chèn.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Được rồi Nguyễn Quang Anh…
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Hôm nay anh mà nói một câu chướng tai thôi!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Tao khỏi giữ hình tượng, lấy cái móc vest quật luôn đó!
𝑪𝒂𝒐𝒐𝑻𝒓𝒂𝒏𝒈𝒈 ➪ ❦ ➪ 𝑳𝒐𝒗𝒆 𝒀𝒐𝒖
𝑪𝒂𝒐𝒐𝑻𝒓𝒂𝒏𝒈𝒈
Đây nha!! Sẵn đây nói luôn! Đừng có giục chap kiểu Cáo ổn Cáo vẫn viết lưa thưa chap cho mọi người!!
Chỉ riêng fic Mật Lệnh Sát Thủ là nhức não lắm sẽ off một thời gian!_
Kể từ ngày mai một ngày thì chia ra 3 fic mỗi fic 1 chap… chia nhau ra đăng!! Nên là đừng giục nha huhu
Ngượng chết mẹ rồi~
Em đứng trước cửa phòng hắn, không thèm gõ, không cần hỏi.
Một tay rút tấm thẻ phòng trong túi áo lông ra quét cái “tít”
Cửa mở ra một cách mượt mà như thể em là chủ nhà chứ không phải khách.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Phồng má, hít một hơi dài em hiên ngang bước vào/
Ánh mắt liếc xéo khắp nơi, bước chân thì giận dỗi mà bộ vest trên tay thì vẫn được đặt nhẹ nhàng như cưng trứng hứng hoa xuống sofa
Rõ ràng tức giận nhưng lỡ làm hư thì người khổ vẫn là em.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Đi đâu mất tiêu rồi?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Lầm bầm, mắt liếc khắp nơi, rồi không buồn đi tìm/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Kệ hông quan tâm!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Sữa dâu ơi bé đến ạ~
Thay vào đó, em rất chill guys, thong thả dạo thẳng vào khu bếp như thể từng được cấp quyền cư trú dài hạn ở đây.
Tay mở tủ lạnh, mắt sáng rỡ như bắt được kho báu
Một lốc sữa dâu xếp ngay ngắn, thẳng hàng thẳng lối.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Oa!! Mày chờ tao có lâu không?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
❦ Định mệnh… Định mệnh đưa hai ta đến với nhau~
Không do dự, em tiện tay lấy ra một hộp, cắm ống hút cái “phập”
Rồi ngồi phịch xuống ghế quầy bar, hai chân đong đưa nhẹ nhàng
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Rột rột hút sữa mà miệng không quên càm ràm/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Làm như sang lắm, sống trên cao chót vót
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Vest thì phải hàng thiết kế, sữa dâu thì phải đúng thương hiệu...
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Muốn mua cho người ta thì nói làm vậy biết thích lắm hông?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Nhưng mà… vẫn đáng ghét đến tận cốt lõi
Ngụm sữa dâu mát lạnh, ngọt ngào xoa dịu được phần nào cơn giận sáng sớm.
Nhưng mà cái tên chủ nhà vẫn chưa ló mặt.
Em vừa hút vừa nhíu mày, giọng bực bội nhưng vẫn không ngừng chân đong đưa
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Không biết ngồi uống ké sữa hắn có bị trừ vào tiền lương tháng sau không nữa…
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Chắc không ác vậy đâu ha?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Hờn dỗi cắn nát ống hút/
Uống hết hộp sữa, em đẩy cái hộp rỗng sang một bên, tay lau miệng như hoàng tử vừa dùng xong bữa sáng hoàng gia.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Cặp mắt nhướng cao ngó quanh căn nhà rộng thênh thang một lần nữa/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ủa rồi đi đâu rồi hông có troll nha!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Nhờ người ta tới không thèm ló mặt ra chào đón?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Bặm môi, đan hai tay trước ngực, ánh mắt hằn học/
Như thể đang phát lệnh truy nã toàn quốc.
Đợi thêm vài phút nữa vẫn chẳng nghe tiếng động nào, trong lòng em dâng lên một cảm xúc cao cả – một hành động vĩ đại
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Thôi thì mình hạ cái tôi xuống, đi tìm ổng.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Cũng là phước phần ổng chớ bộ!
Em đứng phắt dậy, bước chân lên cầu thang gỗ xoắn ốc bóng loáng dẫn lên tầng lửng trên.
Bước chân cứ thế vang lên đều đều theo nhịp cầu thang, giọng em thì không chịu ngưng
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Mệt ghê á! Sống sang hay hướng nội quá
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ừa… ổng mà hướng tùm lum như mình chắc mạt
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Hay ha đúng là người thành công có lối đi riêng
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Lải nhải càu nhàu như thể hắn phạm tội đáng tử hình/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Đem đồ cho mà không cảm ơn.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Vô nhà còn phải tự đi tìm.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Rồi lát gặp mặt chắc chắn cũng không nói nổi câu nào cho nó đỡ thô.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Biết vậy hồi nãy uống hết luôn hai hộp sữa dâu cho chừa!
Em đang chuẩn bị gõ cửa phòng hắn, tay đưa lên chưa kịp chạm thì
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Hah-… Aaa~
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Má! Chết tiệt… Hah~
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Nghe nhầm nghe nhầm”
Đôi chân em như bị đóng đinh xuống nền gạch lạnh, cả người đơ
Nhưng cái tính tò mò bẩm sinh và tật "tự đào hố chôn mình" lại trỗi dậy.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Cúi nhẹ người, rón rén đẩy khe cửa đang khép hờ, mắt lén nhìn vào trong/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
!!!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Má ơi!”
Căn phòng tối om chỉ le lói ánh sáng xanh nhạt từ chiếc điện thoại trên tay hắn.
Hắn ngồi giữa giường, lưng tựa vào đầu giường, gương mặt cúi xuống, tóc ướt mồ hôi dính vào trán.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm lấy thứ nhạy cảm lên xuống/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Hah~ Aaa… Hah!!
Quần hắn trễ xuống tới đầu gối, chiếc áo thun mỏng tanh chẳng che nổi gì ngoài danh dự còn sót lại của hắn.
Và thứ đáng lẽ không ai nên thấy em thấy rồi
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Mặt nóng bừng cơ thể bắt đầu cảm giác/
Tệ hơn nữa là âm thanh từ điện thoại phát ra đều đều tiếng rên, tiếng thở dốc, tiếng giường cót két...
Cùng vài từ em không tiện kể ra đây vì thề là chỉ có người trưởng thành cấp 18+ mới hiểu hết.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Tên mặt lạnh đó”
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Miệng rên rỉ khẽ cắn môi dưới đến bật máu, giọng trầm khàn đặc/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Hai tay bịt miệng lại, mắt mở to hết cỡ, lùi về sau nửa bước/
Nhưng em không thể rời mắt, như thể có ma lực hút em đứng chết trân tại chỗ, vừa xấu hổ vừa khó hiểu.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Aaaaaa chết tui rồi”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Ảnh bị khùng hả?”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Ảnh quên khoá cửa hả?”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Hay… hay ảnh cố tình?”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Trời ơi, còn mình đứng nhìn nữa sao mà biến thái vậy trời”
Phía trong, hắn nghe tiếng “lạch cạch” khe cửa động nhẹ thì híp mắt nhăn mặt khó chịu.
Bực bội như ai đang xâm ngập quyền riêng tư hắn vươn tay kéo quần lên
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Mặt lạnh tanh nhìn qua khe cửa, chẳng thấy ai/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
“Không lẽ nghe nhầm?”
Phía ngoài em – sau khi tự đấu tranh nội tâm đưa tay xuống, rướn mắt nhìn lần nữa qua khe cửa.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ủa? Đâu rồi?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
K-Không lẽ mình nhìn lộn?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Không thể nào, thấy rõ mà hay là mơ?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ừ chắc mơ chắc chắn là mơ vậy là không sao hết đúng không?
Lòng can đảm tự dưng được bơm lên x100 lần vì nghĩ mình hoa mắt
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Nghiêng đầu, đẩy hẳn cửa bước vào ngay giây sau, tay bị giật ngược/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Á-!!
Em chưa kịp thở đã bị kéo giật mạnh vào trong.
Cửa phía sau bị “RẦM!” một cái đá đóng lại không chút lưu tình.
Chỉ trong chớp mắt, thân em bị hắn đè mạnh lên nệm, chân quỵ xuống mép giường, hai tay bị hắn giữ chặt.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Trừng mắt ngơ ngác, môi mấp máy, não chưa kịp xử lý chuyện gì vừa xảy ra/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Tóc rối bời, ánh mắt nửa tỉnh nửa mơ, nhìn em qua đôi mi ướt đẫm mồ hôi/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nhìn đủ chưa? Rõ không?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
K-Khoan… Không nghe không thấy gì hết.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Thấy rồi còn muốn nhìn lại?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Mày đùa bố à?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Không có! Tao… tao tưởng… tưởng nhìn nhầm
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Tính kiểm tra lại thôi mà!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Lại còn muốn kiểm tra lại?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Vậy tự mình kiểm tra đi.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Đỏ mặt như trái cà chua, giãy giụa yếu ớt/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Buông ra! Tên khốn nạn!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Cái tên biến thái này…
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Yên! Ai mới biến thái.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Thấy người ta đang làm chuyện đại sự còn đứng nhìn!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Mày mới biến thái đó.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Muốn bị ăn đấm à?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Làm như muốn nghìn lắm vậy
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Chả qua… nó đập vào mắt thôi!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh Dương nhờ mang đồ cho anh! Đồ của anh đó.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Không cảm ơn thì thôi! Còn ăn nói khó nghe.
Hắn nhìn thẳng vào em một lúc, ánh mắt sâu như hút người ta vào một cơn say nào đó không tỉnh được.
Hắn cúi sát, mũi gần chạm trán em, hơi thở phả vào cổ, khiến cả người em rùng mình.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Dừng! G-Gần quá rồi-
Hắn vẫn kìm em dưới thân, hơi thở phả vào gáy làm em lạnh sống lưng.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Buông! Biến đi! Biến liền!
Em gào trong vô vọng, mắt nhìn thẳng lên trần nhà như muốn giãy khỏi ám ảnh.
Mặc kệ em xù lông như con mèo bị dội nước lạnh, Quang Anh vẫn điềm tĩnh
Nhưng ánh mắt kia, ánh mắt ươn ướt, mồ hôi lấm tấm, cái trán đỏ ửng
Đáng ghét nhất là hắn vừa thở hổn hển vừa nói bằng giọng trầm khàn cố nén đau
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Đừng giãy anh khó chịu đau thật đấy
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Lại còn anh tởm quá”
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Duy… /Ngước lên nhìn em như thể là người vô tội/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
…
Mắt em vô thức trôi xuống nhìn thấy rõ thứ đang đội quần sống dậy, vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Ủa alo? Sao mồ hôi thì chảy, mặt thì mệt mà cái kia thì tỉnh?”
Hắn thở hổn hển, ánh mắt như biết rõ em đang nghĩ gì
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Anh cũng đâu muốn vậy nhưng em cũng đang khó chịu mà, đúng không?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
K-Không!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Lần trước…
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Em cũng từng khó chịu mà, nhớ không?
Đụ má lần trước đúng là em bị bỏ thuốc và tên này đã giúp thật
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Em nhớ không lúc đó anh không làm gì quá giới hạn, đúng chứ?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Giúp em không lấy gì cả hôm nay, coi như giúp anh!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Chúng ta huề nhau, nhé?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Nghẹn họng tức thì tức, nhưng lý lẻ thì đúng/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Không phải là lần đầu mà đúng không?
Hắn thì thầm bên tai, môi gần như dán sát vào vành tai em.
Tay hắn vẫn giữ hai cổ tay em, nhưng sức lực đã nhẹ hơn giống như đang dụ em tự nguyện hơn là cưỡng ép.
Em cố vùng vẫy, cố tránh nhưng lại như mắc kẹt trong mê cung của lời nói và ánh mắt kia.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
K-Không phải vậy…
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Vậy là đồng ý rồi đúng không?
Hắn nghiêng đầu, mỉm cười, lưỡi khẽ liếm môi như thể sắp ăn thịt.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Im đi!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Bịt mồm hắn cả hai tay/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh im không? Cái đồ dụ dỗ trẻ con!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Đỏ mặt, mắt long lanh như sắp khóc/
Hắn liếc lên, mắt ánh lên tia gian xảo lưỡi nhẹ nhàng lướt qua kẽ tay em đang bịt miệng hắn.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ưm!!
Em như bị điện giật. Gồng hết cơ bắp, ngồi thẳng dậy định chạy thì hắn lại thì thầm sát tai
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ngồi yên ngoan nào đau thật mà, Duy~
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Duy giúp anh nhé?
Hơi thở hắn nóng hổi, giọng nói lại dịu như mật rót vào tai.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Ngơ ngác vài giây, hai má đỏ hồng, tay khẽ run…Rồi gật đầu/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Cười gian nham hiểm/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
ƯMM…Mmm~
Ngọn Lửa Dục Vọng
Vừa thấy em gật đầu, hắn khựng lại nửa giây, rồi nở nụ cười gian xảo như thể vừa ký được bản hợp đồng bán linh hồn của em cho hắn.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Không chần chừ, cúi xuống chiếm lấy môi em/
Nụ hôn không dịu dàng, không nhẹ nhàng mà là bản năng chiếm hữu đầy mãnh liệt
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Aaa- Ưmm!!
Hơi thở hắn nóng hổi, môi hắn càn quét môi em như đang gặm nhấm thèm khát.
Lưỡi hắn lướt qua kẽ răng, rồi tiến sâu vào khoang miệng em, quấn chặt không cho em kịp phản ứng.
Tay hắn đã nhanh như chớp lột phăng lớp áo lông mềm của em
Quần cũng bị giật mạnh vứt xuống sàn lạnh.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Lạnh~ Ưmm…
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Yên nào…
Cắn môi em một cái mạnh như trừng phạt rồi hắn hôn dọc xuống xương quai xanh
Để lại một vệt đỏ kéo dài như dấu vết của người sở hữu.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Vòng tay quấng chặt cổ hắn kéo sát lại hạ thân/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Giúp anh!
Tay em bắt đầu đưa xuống chạm lớp quần hắn xoa bên ngoài cảm nhận giật chướng lên từ bên trong
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Kéo khóa quần hắn xuống vẫn chìm trong nụ hôn/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Haaa~
Hắn vốn không kìm nén được tiếng rên khi bị em kích thích bật ra đầy ám muội
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Tay ôm eo cố siết chặt/
Cúi đầu như hóa thỏ gặm nhấm phần cổ trắng ngần của em nhỏ chặn tiếng rên trong cổ họng.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Duy bú đi! Hết chịu nỗi rồi-
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Đừng ghẹo nữa…
Hắn không để em lên tiếng đẩy đầu em xuống một phát trực tiếp cắm thẳng vào mồm
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
ƯMM!! Ưm…
Thứ đó đâm sâu vào cuống họng khiến em muốn nôn ngay lập tức thật sự chướng mà
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Hốc mắt đỏ hoe ngập lệ/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Không bao giờ nhẹ nhàng”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Muốn nôn quá”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
ƯMM!!! Ưmm… Ức…
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Kĩ thuật vẫn kém nhỉ?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Cần dạy thêm lần trước dạy đã quên à!
Hắn nâng đầu em rút ra cắm phập lại một lần nữa lần này sâu hơn khiến em lại muốn nhợn nôn ra
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
ỨC… ƯMM!!!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Vùng vẫy bấu đùi hắn/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ráng mà chịu đi! Em chả ngoan gì cả.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Dạy bao lần vẫn không chịu nhớ.
Hắn đểu cán không bao giờ nhẹ nhàng trong lúc làm tình đâm cự vật loạn xạ vào cuống họng khiến em nức nở ngập lệ
Không cho em kịp thở hay thích ứng tay để sau gáy em cổ lút cán đưa vào
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Ngắt nhéo vùng ti ửng hồng không thương tiếc/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Đau quá… hic…”
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
“Khó chịu quá không thoải mái chút nào”
Hắn mặc sức để Duy nước mắt đầm đìa liên tục đánh vào tay hắn ngăn hành động được xem như cưỡng bức kia.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Cúi xuống cắn day mạnh/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Hức… Quang Anh! Aaaa- Ưm… đừng cắn đau!
Ti hồng bị day đến sưng phù đỏ sẫm hắn vẫn không buông trêu đùa thân thể em
Cảm giác tủi thân uất nghẹn như món đồ bị vứt bỏ
Hắn hoàn toàn chìm mình trong dục vọng không đáng có hoàn toàn chẳng quan tâm đến đối phương.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Dùng sức đẩy hắn nhưng chẳng xê dịch/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Đau! Đ-Đau quá… hức aaa… Quang Anh đừng cắn-
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Mệt quá- Buông ra… không làm nữa aaa…
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Vã mạnh vào mông em in hằn 5 dấu tay đỏ au/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Đ-Đau! Hức… K-Không mà aaa--
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Yên phận! Lo bú đi!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Đừng có ồn!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Nắm đầu em ấn mạnh cự vật giữ hai chân/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Ưmm!!!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Lưỡi đâu? Anh dạy thế nào?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Rơi nước mắt cứ thế nương chiều theo ý hắn/
Em cố di chuyển cách khó khăn khoang miệng mở rộng hết cỡ đưa đầu lưỡi rê từ dưới lên đỉnh quấng quanh đầu.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Aaa~ Haaa~…
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nhanh hơn~ Aaaa…
Hắn nắm gáy em xem như món đồ tình dục ra ra vào vào mỗi cú thúc điếng người với sử dụng lực mạnh
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
ƯMM!! ƯM!! ƯM!!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
HỨC-…
Cự vật cứ thế hết lần này lần khác với tốc độ cuồng nhiệt cùng tiếng rên vì sướng của hắn.
Em chỉ viết để mặc hắn giày vò tới hơi thở loạn nhịp sau bốn lăm phút
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Ấn mạnh vào trong/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Aaa!! Argh! Sướng-!!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
K-Khụ K-Khụ!! Hộc-
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
/Miệng em nhớp nháp đầy tinh dịch ho sặc sụa/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Bóp chặt miệng trừng mắt bắt em nuốt xuống/
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Thử nhả ra xem?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Má nó! Biết nhẹ nhàng không?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Con người hay con trâu động dục.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Con mẹ nó chứ…
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Đau bỏ mẹ ra!
Em nằm vật ra giường, tóc tai rối bù, áo không ra hình thù, mắt long sòng sọc như mèo bị giẫm đuôi.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh có tin tôi méc anh Dương không hả?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Dám không?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
…
Quang Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nằm đó, một tay gối đầu
Một tay vươn ra kéo em lại như đang thu phục một con mèo hoang.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Lúc nãy ai gật đầu trước?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Tao nhớ rõ phòng có camera cần xem lại không?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
/Chỉ tay lên chiếc camera ẩn vạch tường/
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh—anh dụ người ta!
Em đỏ bừng mặt, giãy nảy lên nhưng chẳng thoát nổi cánh tay như kìm của hắn.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ừ, thì tao loại người xấu xa như vậy đấy.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Đừng xù lông nữa! Mồm cứ oan oan lên.
Hắn rót mật như thường lệ, vừa nói vừa dụi đầu vào hõm cổ em như con mèo gian đang trộm cá.
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Tránh ra! Tao mệt…
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Đừng có chọc tao nổi khùng!
Dù trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi, hơi thở chưa ổn định hẳn, ánh mắt hắn lại đậm đặc một sự thỏa mãn
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Tao biết tao sai, nhưng kiềm chế được đéo đâu!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Hên cho mày tao không đi quá giới hạn!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Vẫn còn nhẹ nhàng chán!
Duy cựa quậy, định vùng vẫy thoát ra, nhưng hắn ghì chặt hơn, một tay gác ngang eo, tay còn lại chống cằm nhìn em
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh lì quá! Buông ra coi!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Mệt lắm đừng động chạm!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Mồm muốn rách tơi nơi…
Em rít lên, giọng ngắt quãng như sắp khóc nhưng không khóc, tức mà không tức.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Mày có ngoan không?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Chuyện hôm trước hay muốn tao nói Dương?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
…
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh--!!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh là đồ khốn, đồ máu lạnh, đồ dụ người!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Tao bị anh dụ chứ đâu có tự nguyện?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Lúc đó tao bị mờ não, bị ảnh hưởng, bị mất kiểm soát—
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ngưng!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Nhức đầu quá!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Mồm gắn động cơ à?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ngủ hôm nay hủy họp!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Tao ôm mày ngủ đừng gào lên nữa.
Hắn chớp mắt, tay siết nhẹ eo em.
Duy nghẹn họng. Mắt long lanh tức tưởi. Nhưng hình như không muốn phản bác
Một hồi lâu sau, trong khi em vẫn đang lắp bắp chưa kịp nghĩ câu nào chất chơi để đáp trả
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Biến mẹ anh đi!
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Đi chết luôn càng tốt.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Cái mồm khắc chế lại đi!
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ồn quá! Oa mãi thế
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Đi ngủ mệt rồi mà phải không?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Không cần anh lo.
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Bây giờ như nào?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Muốn tao đè mày hay yên phận cho tao ôm ngủ?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Anh có biết mình vô liêm sỉ không?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Ngoan ngủ nha?
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Chắc dậy sớm mang vest lên ngủ không được bao nhiêu đúng không?
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
…
Hoàng Đức Duy [ Captain Boy ]
Sao lúc nãy không nhẹ nhàng vậy đi-
Nguyễn Quang Anh [ Rhyder ]
Được rồi mà…
Duy định phun thêm một tràng mắng nhiếc, nhưng khi hắn khẽ áp má vào trán em
Hôn nhẹ như gió lướt ngang qua kẽ lá, mọi lời muốn nói lại tan vào thinh không.
Căn phòng nhỏ dần rơi vào im lặng.
Trên giường là hai người một người vẫn còn đang đỏ mặt, miệng mím chặt, nhưng không vùng vẫy nữa.
Người còn lại thì bình thản thở đều, xoa lưng em để vào giấc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play