Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

(JoongDunk) ILLUSION

_01_

Mùa hè là mùa của những lễ hội, tuy mọi người đều mong chờ được ngắm hoa anh đào của xứ sở mặt trời mọc nhưng vì đã là tháng 6 nên cũng không quá trông chờ. Cho đến khi đã đặt chân đến Nhật Bản thì mới nhận ra là dù không có hoa anh đào như mùa xuân, vẫn không hổ danh là đất nước bốn mùa hoa nở, tráng lệ và hoa mỹ dù đang giữa mùa hè.

Hai giờ chiều đang ở đỉnh điểm của cái nóng, tuy không nóng bằng thời tiết Thái Lan nhưng vẫn là mùa hè oi bức, dù đứng dưới bóng râm cũng khiến người ta đau cả đầu. Nhưng người đang đứng trước ống kính kia vẫn mang nụ cười tràn trề năng lượng, thậm chí còn lan tỏa đến bốn phía vây kín người của ekip. Hắn là nghệ sĩ của công ty Hồng Lôi Ảnh, nghệ danh Chung A Thần.

“Thầy thầy, anh Thần giỏi đúng không? Nắng vậy mà vẫn giữ được thái độ chuyên nghiệp luôn”

“Người trẻ tuổi mình đồng da sắt mà. Chúng ta chết cháy cậu ta cũng không bị gì đâu.”

Trợ lý nghe Nhật Đăng nói xong liền im miệng. Quản lý và nghệ sĩ của nhà này không chỉ khắc khẩu, mà dù người khác nhắc tới người kia trước mặt đối phương thì vẫn chửi rủa như thường. Không biết có thù gì mà hằn sâu đến vậy, trợ lý thầm nghĩ, nhưng nhìn đến vẻ mặt đắm đuối không rời mắt của Nhật Đăng thì cô không thắc mắc nữa. Dù họ có thù gì cũng được, miệng cứng lòng mềm thôi.

Cái ánh mắt “đắm đuối” mà trợ lý Tần Nghê nhìn thấy thật ra còn có vẻ tự hào trong đó, giống như nghệ nhân đang ngắm nhìn tác phẩm do mình tạo ra, cũng giống như soi vào tấm gương nhìn thấy bản thân phản chiếu trong đó. Nhật Đăng nhìn người đàn ông đằng kia đang chìm mình vào những shoot ảnh, không cứng nhắc, không nghiệp dư, rất hợp với concept buổi chụp. Trong lòng thầm cảm thán không hổ danh là người do mình dẫn dắt.

“Dạo này có tin hot, anh có nghe nói gì không?”

“Nếu là tin đồn nhảm thì tốt nhất đừng truyền tới tai tôi”

Tần Nghê còn định canh lúc tâm trạng Nhật Đăng đang tốt để báo tin, nhưng dù tâm trạng cậu tốt hay xấu thì cũng không muốn nghe mấy tin đồn thất thiệt.

“Được rồi, làm tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi 5 phút đi.”

Vừa nghe lệnh từ đạo diễn, nụ cười trên môi Chung A Thần liền tắt, giống như thoát khỏi vai diễn, nét mặt trầm lặng không nhanh không chậm tiến về phía Nhật Đăng, nhận ly nước từ Tần Nghê, lau mồ hôi, dặm lại phần trang điểm nền, ngồi nghỉ ngơi dưới bóng râm.

Tuy đang ở cùng nhau, nhưng bọn họ đến nửa câu cũng không nói. Dù chỉ trong vài phút nghỉ ngơi ngắn ngủi nhưng chưa từng rời mắt khỏi điện thoại. Nhật Đăng đứng bên cạnh nhìn vào điện thoại hắn phát hiện đang nhắn tin, đối phương tên lưu trong điện thoại Tiểu Ân.

–Mẹ nó. Cùng công ty quản lý với nhau thì có thể nhắn tin vui vẻ như vậy à.

Ở thời của cậu đừng nói là nhắn tin với đồng nghiệp cùng công ty, dù đi ngang qua nhau cũng phải giữ khoảng cách, nở nụ cười chào hỏi cũng đủ bị bế lên mặt báo với đủ thể loại tin đồn hẹn hò được thêu dệt. Người do cậu dẫn dắt không thể dính đến tin đồn thiếu chuyên nghiệp như vậy, Nhật Đăng liền gọi cho quản lý của người tên “Tiểu Ân” kia, đứng ở một bên nói chuyện điện thoại vài câu sau đó quay trở lại thì nhận lấy cái liếc mắt lạnh lùng của Chung A Thần.

“Nhắn tin cũng không được sao?”

“Chat GPT thì được.”

“Ghen?”

“Xàm.”

“??????”

Nói xong mang theo điện thoại của Chung A Thần đi mất. Quyền riêng tư của hắn, cậu không buồn để tâm.

Buổi trưa dễ khiến tâm trạng trở nên cáu gắt, Nhật Đăng thầm nghĩ điều hòa vẫn tốt hơn nên quay người đi về xe. Nhưng không có nghĩa sẽ rời mắt khỏi Chung A Thần, ngồi trong xe vẫn âm thầm quan sát.

Điện thoại vang lên vài tiếng chuông, nhìn thấy người gọi là giám đốc công ty chủ quản thì tâm trạng có vài phần xấu đi, không phải không hòa thuận, chỉ là mỗi khi đi công tác mà sếp tìm tới cửa thì không có chuyện gì tốt lành. Nhật Đăng chậm chạp áp điện thoại lên tai

“Em nghe đây chị Minh.”

“Nghe điện thoại mà lâu vậy à? Có phải sau này phải gửi mail đặt lịch hẹn mới gọi được cho em không Trần Nhật Đăng?”

“Ờ, vậy gửi mail đi, em tắt máy đây.”

“Khoan!”

“Gấp thì nói nhanh đi, còn mỉa mai làm gì cho phí thời gian.”

“Chung A Thần đang trong tay em đúng không?”

“Ờ đem 3 tỷ tới chuộc hắn đi.”

“......ý là hai người đang chạy lịch trình cùng nhau đúng không”

“Sao ngay từ đầu không hỏi vậy đi. Cậu ta đang chụp tạp chí.”

“Mang cậu ta đến văn phòng đi, chị có việc muốn gặp”

“Họp gấp à?”

“Ừm.”

“Vậy đợi chút, chụp tạp chí xong còn phải đến lớp diễn xuất, sau đó đến phòng thu âm chuẩn bị cho single mới. Tầm 7 giờ tối có thể đến văn phòng gặp chị.”

“Nhưng mà chị bay chuyến 5 giờ về Bắc Kinh. Em sắp xếp thời gian chút đi.”

“Đừng tưởng em không biết chị muốn làm gì.”

Người ở đầu dây bên kia giống như bị bắt thóp, liền im bặt, nhưng chợt nhớ ra thân phận hiện tại là cấp trên của Nhật Đăng, liền lên giọng

“Em biết thì đã sao.”

“Phải rồi, em biết thì đã sao”

“Tóm lại chị muốn Chung A Thần đến gặp chị trước 1 giờ chiều.”

“Cùng lắm là 2 giờ mới xong việc.”

“Chốt.”

Dạo gần đây đã sớm nghe chuyện hẹn hò của hai diễn viên cùng nhà Hồng Lôi, Nhật Đăng còn tưởng chỉ là mấy tờ báo lá cải thêm mắm thêm muối, blogger chém gió viết bừa. Không ngờ chuyện trong nhà mà người ngoài còn tường tận hơn chính mình. Quản lý khắc khẩu với nghệ sĩ còn chưa đủ, xong cuộc chiến tranh lạnh lần này có lẽ sẽ phải chuyển thành mối quan hệ đối đầu.

_02_

Nhật Đăng không phải mới ngày đầu ở trong giới giải trí, cũng không lạ gì với công ty chủ quản vì trước đây “gà đẻ trứng vàng” cho công ty này chẳng ai khác mà chính là cậu, phải gọi là tri âm tri kỷ, yêu hận tình thù, hiểu rõ đến mức ghét bỏ nhưng lại quấn chặt không rời. Với việc hai nghệ sĩ cùng nhà bị lan truyền tin tức lén lút hẹn hò yêu đương nhưng công ty chủ quản không quản, chứng tỏ bên trong còn có ẩn tình.

Nhật Đăng từ trước đến nay chưa từng tán thành với chuyện nghệ sĩ có thể tự do yêu đương hẹn hò, nghiêm khắc hiện tại cậu dành cho Chung A Thần còn không bằng một phần mười sự nghiêm khắc cậu từng dành cho bản thân mình.

Đợi shoot chụp ảnh kết thúc xong xuôi, Nhật Đăng ngồi xe cùng Chung A Thần đến lớp học diễn xuất, cậu ngồi ở một góc xem tiến độ học tập của quý ngài alpha nhà mình. Đồng hồ đúng 2 giờ chiều thì tiết học cũng kết thúc, cậu liền mang Chung A Thần về công ty gặp sếp.

“Thầy! Sao bây giờ anh mới đến? Chị Minh Ngọc đang điên lên kìa.”

“Người phụ nữ đó lúc nào chả điên.” Nhật Đăng nhìn đến quản lý của “Tiểu Ân” - người đang dính tin đồn hẹn hò cùng Chung A Thần, lại nói, “Lát họp xong nói chuyện với tôi một chút.”

Nhật Đăng ngồi ở ghế gần Minh Ngọc nhất, thoạt nhìn qua phong thái của cậu còn toát ra khí chất minh tinh hơn cả hai người đang ngồi phía sau. Dù gì cũng từng là một ảnh đế đứng trên đỉnh thành công, người đời nói cái bóng lớn nhất trong cuộc đời nghệ sĩ cần phải vượt qua là Nhật Đăng, còn cái bóng lớn nhất sự nghiệp của Đăng cũng là chính cậu. Đứng ở đỉnh danh vọng rồi giải nghệ, chưa từng biết đến hai chữ “xuống dốc” là gì.

“Đã nói là 2 giờ sao bây giờ mới đến?!”

“Thì em nói cùng lắm là 2 giờ mới xong việc.”

“Em càng lúc càng cứng đầu!”

“Chửi mắng gì thì để sau. Nói chuyện chính trước đi, Tiêu Ân và A Thần đều còn việc để làm.”

Tổng giám Minh lúc này mới nhìn hai cái máy in ra tiền của mình, giọng điệu lẫn nét mặt liền dịu xuống như người chị hiền lành đang muốn nói chuyện tâm tình với hai đứa em nhỏ trong nhà. Nhật Đăng nhìn mà cay cả mắt, trước đây chị ta cũng dùng điệu bộ này để thiên vị cậu, bây giờ đến lượt dụ dỗ người của cậu.

—Tư bản đúng là tư bản.

“A Thần với Tiêu Ân có phải dạo này đang tìm hiểu nhau không?”

Chung A Thần cố tình lia mắt đến quản lý của mình một cái rồi chắc nịch đáp, “Đang hẹn hò, được 2 ngày rồi.”

Minh Ngọc không chút cáu giận, vẫn giữ được thái độ hòa nhã, “Sau này có chuyện gì thì nên nói với công ty chủ quản một tiếng để cùng nhau giải quyết, đừng tái phạm nữa nhé”

“Tụi em biết rồi.”

Nhật Đăng còn đang chờ thêm vài câu nhưng Minh Ngọc không nói gì tiếp. Cuộc họp gấp chỉ như vậy đã kết thúc.

“Chỉ vậy thôi à? Họp gấp kiểu này thì sau này không cần đến công ty họp nữa, đến nhà chị nấu bữa cơm, uống tách trà, nói chuyện trong nhà luôn.”

Nhật Đăng ngồi bên cạnh mỉa mai, Minh Ngọc biết cậu không hài lòng với quyết định của mình vì quan điểm khác nhau, quyết định của Minh Ngọc cũng đụng đến nguyên tắc của Nhật Đăng nên chuyện khiến cậu bực mình cũng là chuyện dễ hiểu.

“Hẹn hò không có gì sai trái mà. Tiêu Ân và A Thần đều không còn nhỏ nữa, họ cũng đang độc thân, còn là người đại diện cho cùng một nhãn hàng, có rất nhiều fans thích sự tương tác của họ.”

“Ồ.”

Nhật Đăng không nói nhiều, chỉ một tiếng cảm thán cũng đủ châm ngòi vào thùng thuốc nổ trong lòng của vài người, nhìn thấy nét mặt Chung A Thần đang bị thủ đoạn của chính mình chọc tức, cậu chỉ khẩy cười rồi nhẹ nhàng nói, “Vậy hẹn hò đi.”

“Thật hả?”

“Ừm. Chị nói hợp lý mà. Hơn nữa, chị là cấp trên, em chỉ là quản lý thôi, sao dám phản đối.”

“Bình thường em đâu có nghe lời như vậy”

“Chị đã bàn với tư bản chưa?”

“....chị bàn với Chủ tịch rồi.”

“Vậy còn hỏi em làm gì nữa. Nếu không còn việc gì thì em xin phép đưa Chung A Thần đi.”

Tan họp, Nhật Đăng không vội về mà nán lại nói vài câu với Minh Ngọc, khi nãy đông người nên không thể nói xong.

“Em không phản đối thật à?”

“Thời hạn hẹn hò của bọn họ là bao lâu?”

“Hả?”

“Tối qua Tề Bách ngủ ở phòng tạm giam một đêm, nhân sự tăng ca cũng bởi vì này nên sáng nay báo không đăng, trên mạng cũng không thấy blogger hó hé chuyện gì. Chị nói Tề Bách được trời độ hay được chị độ qua kiếp nạn này đây?”

Minh Ngọc đành câm nín. Hai người bọn họ quen biết nhau lâu năm, cô không hiểu nổi Nhật Đăng nhưng lại không thể thoát khỏi đôi mắt cậu.

“Đổi hướng truyền thông có thể kéo cổ phiếu công ty đi lên, vừa có thể nâng danh của minh tinh. Cách này của chị đúng là đi theo lối mòn quá nhỉ?”

“Đến vụ của lão Tề mà em cũng biết?!”

“Muốn biết thì biết thôi. Nhưng chị bao che cho hắn ta một lần, không có nghĩa có thể bao che lần thứ hai.”

“Chị biết rồi.”

“Biết mà bao che tận 4 lần? Gì cũng biết, chỉ có biết điều là không.”

“Tề Bách đang có danh tiếng lớn nhất công ty mình mà, em phải hiểu cho chị, lợi ích công ty phải đặt lên hàng đầu.”

Đến giờ phút này thì chị ta cũng không giấu diếm gì, thừa nhận mọi chuyện cũng như đem tính toán của mình nói cho Nhật Đăng biết. Cậu không có ý kiến gì với cách làm của công ty, nhưng cũng không đồng tình hay tán thành.

“Nói đi, Chung A Thần phải hẹn hò trong bao lâu?”

“Cùng lắm là ba tháng.”

“Một tháng.”

“Một tháng không đủ.”

“Không đủ thì tìm cách khác, thủ đoạn chị có thiếu gì.”

Nhật Đăng không tiếp tục thương lượng, xưa nay đều luôn vô tâm vô tình như vậy chưa từng thay đổi. Trước khi đi còn nhắc nhở thêm một lần

“Minh Ngọc, người của em không phải con rối trong tay chị.”

“Yên tâm, sẽ không có lần sau.”

Nhật Đăng nhanh chóng rời khỏi, bắt taxi đến phòng thu âm gặp Chung A Thần. Cả hai đang có chiến tranh lạnh nên chuyện gì cũng thông qua Tần Nghê, đến chuyện hẹn hò lần này với Tiêu Ân cũng vậy. Nếu không chiến tranh lạnh, có lẽ hắn đã bàn trước với cậu.

—À không. Nếu không có chiến tranh lạnh, hắn sẽ không cần phải làm vậy.

Nhật Đăng vừa đến phòng thu âm Tần Nghê liền đứng dậy reo tên cậu. Cậu gật đầu xem như đã nghe thấy, đứng ở phòng điều khiển nhìn Chung A Thần đứng ở bên trong đang thu âm.

Chất giọng của hắn trầm ấm, xuất thân là một diễn viên nhưng khi lấn sân sang ca hát vẫn thành công như thường. Dù trước đây đề nghị này của Nhật Đăng bị không ít người phản đối. Nhưng nhiệm vụ của quản lý chẳng phải là bảo bọc và nâng đỡ idol hay sao. Từ ngày đầu tiên nhìn thấy Chung A Thần giữa nhóm thực tập sinh, cậu đã muốn mài dũa một viên đá cuội kia trở thành một viên ngọc sáng. Chỉ là có một chuyện ngoài ý muốn bởi vì Chung A Thần quá cứng đầu, hơn nữa còn tùy hứng, cứ thích gì làm đó, chưa từng nghĩ tới hậu quả.

Đối với Nhật Đăng thì kiểu người như vậy không khác gì là kẻ điên. Nếu không vì hắn có năng lực, thật sự là viên kim cương chịu được áp lực chứ chẳng phải than chì, có lẽ cậu đã cho hắn biến khuất mắt từ lâu.

Sau khi nghe lại một lần cuối thì kết thúc buổi thu âm, Nhật Đăng đưa minh tinh của mình về khách sạn

“Khách sạn Cửu Long, phòng xông hơi tầng 3, không được ngâm nước lạnh.”

Tuy chỉ một câu như vậy, nhưng Tần Nghê biết Nhật Đăng vẫn còn rất quan tâm Chung A Thần. Nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi tò mò tại sao hai người bọn họ lại xảy ra chiến tranh lạnh.

“Đi cùng không?”

“Không.”

Chiến tranh lạnh cứ tưởng đã nguôi, không ngờ lại trở nên lạnh hơn gấp 10 lần. Tần Nghê ngồi ở hàng ghế sau mà không khỏi rùng mình.

_03_

Nhật Đăng trở về phòng của Chung A Thần thu xếp hành lý rồi mang xuống xe, những việc này cậu đều đích thân làm mới yên tâm, từ trước đến nay đều như vậy. Quản lý chăm nghệ sĩ như chăm con ruột, vậy mà hễ mở miệng là khắc khẩu. Sau khi sắp xếp xong thì ra ngoài một chút để xử lý việc riêng, đến khi Tần Nghê tìm cậu để cùng ra sân bay thì mới biết cậu đã trả phòng, liền gọi điện thoại.

“Thầy ơi, anh đi đâu rồi?”

“Chung A Thần đâu?”

“Đang ngồi nghe nhạc ạ, tụi em chuẩn bị ra sân bay.”

“Pha cho cậu ấy một bình trà tim sen, sau đó ra sân bay. Anh ở đó đợi hai người.”

“Hả? Sao anh phải đi trước vậy?”

“Có việc.”

Ném lại hai chữ rồi tắt điện thoại đặt sang một bên, nhìn đến người ngồi đối diện là quản lí của Tiêu Ân. Những chuyện lúc chiều đã không có cơ hội nói, bây giờ sẽ nói cho xong. Con người của Trần Nhật Đăng không ai hiểu nổi, nhưng thật ra có những chuyện vô cùng đơn giản, như chuyện cậu không bao giờ gặp mặt phụ nữ, trước đây vì không muốn dính tin đồn hẹn hò, bây giờ cũng thế.

“Anh Đăng tìm em có việc gì sao? Sao tự dưng lại mời em ăn tối vậy?”

Nhưng có thể cùng Nhật Đăng ngồi ăn tối, bất kỳ ai cũng muốn tưởng bở một lần. Dù gì được mời ăn tối đã có thể đi khoe với cả thiên hạ, tưởng bở thêm một chút cũng không quá đáng lắm.

“Là chuyện của hai đứa con của tôi và của cô thôi, không phải tình cảm trai gái, đừng có mà ngại ngùng.”

“À..”

Người kia cảm thán một tiếng, vừa có thở phào nhẹ lòng nhưng cũng vừa có tiếc nuối, nhẹ lòng vì không bị mắng ngay tại trận, tiếc nuối vì chỉ bàn công việc. Nhật Đăng đều nghe ra. Gọi món xong mới bắt đầu nói chuyện

“Tiêu Ân dạo này thế nào?”

“Có tiếp xúc vài kịch bản, được mời làm khách mời show truyền hình, tiếp xúc với nhãn hàng thời trang, mọi thứ đều đang rất ổn”

“Quan hệ đồng nghiệp thì sao?”

“Vì hình tượng của Tiêu Ân thiết lập theo hình ảnh trong sáng ngọt ngào nên có vài đồng nghiệp nữ không thích, còn đồng nghiệp nam thì có vài người tìm đến cửa.”

“Chắc không phải vì hình tượng đâu nhỉ?”

“Anh Đăng, em không hiểu ý anh”

“Chuyện lần trước blogger có đăng bài nói về chuyện Tiêu Ân giành vai diễn với người khác, cô chưa đọc à?”

“Chuyện bát quái đều là dưa bở. Anh ở trong ngành này lâu rồi chẳng lẽ anh lại tin sao?”

“Cô cũng biết nói tôi ở trong ngành này lâu rồi mà.”

Người kia liền cúi mặt né tránh ánh mắt của Nhật Đăng, tay chân ở dưới bàn cứ luống cuống vì căng thẳng. Nhật Đăng vốn không muốn quản minh tinh của người khác, chỉ là vì hiện tại Tiêu Ân đã có dính dáng tới “đứa con” của cậu nên mới hỏi vài câu.

“Tôi không muốn quản nhiều chuyện của nhà người khác. Nhưng mà khuyên thật lòng, Gia Nghi không phải người dễ đụng tới. Cướp của người ta cái gì thì nên trả cho người ta cái đó.”

“Tiêu Ân không cướp vai diễn của ai đâu, chỉ là cô ấy hợp mắt đạo diễn, tính cách cũng hợp với nhân vật nên mới được chọn.”

“Những chuyện cần nói tôi đã nói rồi, nghe hay không là chuyện của nhà cô, không cần giải thích với tôi.”

Cậu hớp một ngụm trà, nhàn nhạt hỏi về sức khỏe và những chuyện lan man khác, sau đó trong lúc ăn cũng có nói thêm vài câu, chủ yếu hỏi về Tiêu Ân dạo gần đây tình trạng có ổn định hay không, công việc lẫn chuyện cá nhân. Không biết rõ vì nguyên do gì Chung A Thần lại chọn hẹn hò, nhưng không phải ai cũng tùy hứng như hắn, vì bất kỳ ai làm việc gì cũng cần có một lý do.

“Anh đột nhiên quan tâm Tiêu Ân nhiều như vậy làm em thấy hơi ngạc nhiên”

“Sau này sẽ còn quan tâm nhiều hơn, tập quen dần đi.”

Nhật Đăng thanh toán rồi nhanh chóng rời khỏi, bắt taxi đến sân bay, trên đường đi có xem qua lịch trình sau khi về nước của Chung A Thần, toàn bộ đều dời lại một ngày để người muốn ngủ nướng thì có thể ngủ nướng, cậu cũng có thể xử lý vài việc.

“Thầy!!!!”

Vừa đến sân bay, Tần Nghê đã chạy ra đón, cậu nhìn thấy cô liền cau mày, “Chạy ra đây làm gì? Làm trợ lý nghệ sĩ hay bảo vệ sân bay?”

“Anh Thần bảo em ra đây đón anh, nói anh dễ bị lạc đường. Vậy mà anh còn mắng em”

“Em là trợ lý của diễn viên hay là trợ lý của quản lý? Làm ơn nhận thức rõ ràng chủ của mình là ai đi.”

“Em biết rồi mà, nhưng anh Thần bảo em đi đón anh, em không đi cũng bị mắng, đi rồi cũng bị mắng.”

“Cậu ta bảo em chạy ra đây để dễ nhắn tin gọi điện yêu đương thì có”

“Không phải đâu, điện thoại của anh Thần còn ở chỗ em mà.”

Chiều cao Chung A Thần tuy đặc biệt nổi bật trong đám người, vẻ bề ngoài cũng vậy nhưng hiện tại bị vây quanh bởi fans hâm mộ cũng không dễ gì nhìn ra. Nhật Đăng thấy có đám đông tụ tập nên mới nhanh chân đi tới.

Cậu không chen vào đám đông, để Chung A Thần có chút thời gian ở cùng fans hâm mộ cũng tốt, ít nhất có thể không nhìn thấy vẻ mặt hầm hầm bực bội của người kia thêm một lúc. Nhật Đăng ngồi băng ghế đối lưng, âm thầm giám sát hắn. Vẻ mặt Chung A Thần nhìn cậu lúc nào cũng bực dọc chuyện này chuyện kia, chung quy vẫn là vì có cái dằm trong tim nên nhìn thấy cậu cũng như thấy cái gai trong mắt. Nhưng cái gai đó Nhật Đăng không lấy ra được, cũng không muốn lấy ra.

Bỗng nhìn thấy trong tay Chung A Thần cầm túi quà, điềm tĩnh chưa bao lâu đã bị chọc điên liên tiếp, đã dặn không được nhận quà từ fans nhưng hắn cứ không nghe lời. Một cái cau mày cũng đủ khiến Tần Nghê lạnh gáy, vội vàng giúp Chung A Thần cầm túi quà nhưng hắn muốn tự mình giữ nó.

Lên máy bay, Chung A Thần vẫn đặt cái túi kia ở trong lòng khiến Nhật Đăng vô cùng chướng mắt. Không phải vì món quà đó, mà vì hắn không nghe lời của cậu. Cậu lại vì chiến tranh lạnh mà không thể nói gì, hớp một ngụm cafe, sau đó nhìn A Nghê

“Sao vậy anh Nhật Đăng?”

Cậu không thể uống được cà phê đắng nhưng đã lỡ gọi một ly cà phê, bây giờ tiếp viên lại không đứng gần đây nên cũng chẳng biết phải làm thế nào. Chỉ có thể cam chịu, đặt ly cà phê xuống cái giá ở bên cạnh, lấy quyển ghi chép ra đọc một chút. Khi quay lại cầm ly lên đã thấy cà phê chuyển thành nước cam, mà ly cà phê cậu đang tìm đã ở trong tay Chung A Thần

“Nhìn cái gì? Cũng có uống được đâu”

“Ăn nói có chừng mực.”

“Mắc gì?”

“Tôi là quản lý của cậu.”

“Thì?”

Nhật Đăng không đáp, tiếp tục đọc ghi chép. Chung A Thần vốn còn nghĩ cậu sẽ hỏi về cái này cái kia nhưng ngược lại, không những không phản đối chuyện hẹn hò mà thậm chí chẳng thèm nói gì tới hắn. Tuy không nói nhưng cậu vẫn nhận ra bản thân đã bị nhìn một lúc, đọc chữ cũng không vào đầu, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh

“Nhìn đủ chưa?”

“Không muốn hỏi gì sao?”

“Cậu muốn tôi hỏi chuyện gì?”

“Chuyện của Tiêu Ân.”

Nhật Đăng im lặng một lúc như đắn đo, những chuyện cần biết đều đã biết, nếu bây giờ có chuyện cần hỏi có lẽ chỉ là chuyện liên quan đến cảm giác cảm nhận suy nghĩ gì gì đó, nhưng chuyện đó thì không cần nói. Cậu lại dời ánh mắt lên quyển ghi chép, lãnh đạm nói

“Lịch trình ở Bắc Kinh sẽ dày lắm, tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

“Lúc nào cũng ra vẻ”

Chung A Thần cũng không nhìn nữa, lấy trong túi quà kia ra một cái gối kẹp cổ màu hồng có vài chi tiết hoa anh đào còn cả mác giá.

“Giữ dùm đi.”

“????”

Hắn ném túi quà cho cậu, đeo thêm đồ bịt mắt sau một lúc thì ngủ. Nhật Đăng mở túi kia ra xem thấy chiếc bill nhỏ mới biết không phải quà fans tặng, mà hắn tự mua.

–Cậu xem ai mới là người ra vẻ.

Bên trong túi vẫn còn một cái gối kẹp cổ, Nhật Đăng nhìn rồi cất đi, biết hắn mua cho mình nhưng hoàn toàn không để tâm đến.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play