Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mặt Trời Nhỏ Của Anh Chính Là Em

Chương 1: Ơ, lại thế nữa rồi?

Ngày 29 tháng 8 năm 20XX, tại một trường học ở thành phố A, có một đám học sinh đang tụ tập nhau lại để thử xem chuyện gì xảy ra, nhiều người bàn luận sôi nổi. Đó là cuộc mặt đối mặt của Bảo Vy và Hương Nhi. Như mọi ngày đến trường, hai người đó không đấu võ mồm thì đánh nhau một trận cho ra lẽ. Đương nhiên là không có lý do rồi, vì Hương Nhi là người gây sự trước. Các học sinh xung quanh bàn luận sôi nội:

- Cậu nghĩ ai thắng trận này?

- Cái này còn phải hỏi? Bảo Vy thắng.

- Khi nào Hương Nhi cũng gây sự thế nhỉ? Hoa khôi của chúng mình có làm gì nó hả?

- Hỏi vậy ai mà biết? Xem tiếp kìa.

Bên hai người kia, họ nhìn nhau gần hết năm phút thì bắt đầu nhào vô đánh nhau. Đúng lúc đó, Như Hoa đang tìm cô, nó thấy vậy liền đi tới ngăn thì bỗng có ai đó ngán đường.

- Này, tránh ra xem nào.

Nói rồi đẩy cô gái đó qua một bên, nhưng cô gái đó chạy thật nhanh để cản Như Hoa lại, nó bắt đầu khó chịu và nắm đầu cô đó, gằn giọng nói:

- Đừng có làm điều ngu ngốc vậy chứ? HẢ?

Nhưng rồi thầy giám thị phát hiện ra và mời cả bốn cô lên phòng uống trà. Thầy giám thị càm ràm cả một buổi sáng, từ tiết một cho đến tiết cuối mới xong. Bốn người liếc nhìn nhau với ánh mắt giết chết đối phương, thấy giám thị thấy thế nên bất lực mà cho về.

Trên đường đi học về, Bảo Vy và Như Hoa ghé vào siêu thị gần đó mua vài thứ, đang đi lựa vài bộ quần áo thì bỗng có một cuộc điện thoại.

- Dạ con nghe.

- Về nhà ngay cho mẹ.

Cô giật mình nhìn quay Như Hoa, nở ra một nụ cười thật gượng gạo rồi lại mếu máo bảo:

- Hình như mẹ biết chuyện sáng này rồi.

Nó nghe xong ngỡ ngàng, sắp có chuyện không lành rồi. Cả hai nhanh chóng thanh toán rồi chạy về nhà mẹ Bảo Vy - dì Lam. Hiện tại, dì Lam đang ngồi trên sofa với vẻ mặt lạnh buốt, hai cô ló đầu vào trong, đồng thanh lên tiếng:

- Chào mẹ.

Dì Lam nghe nhưng không nói gì hết, hai cô bẽn lẽn vào trong nhà, rồi dì nghiêm giọng nói:

- Bao nhiêu lần trường báo cho mẹ rồi hả? Mẹ biết hai đứa học rất tốt nhưng khi nào cũng phải đánh nhau với bạn vậy hả?

Cô mếu máo nói:

- Do người ta gây sự với con trước mà. Con phản kháng lại thôi.

Dì Lam nghe xong muốn tăng xông lên, sau khi bĩnh tĩnh chở lại thì dì nói rằng:

- Nếu trường còn báo với mẹ về việc này nữa, mẹ sẽ phạt nặng hai con đó nghe không?

- Dạ.

Cả hai đồng thanh trả lời, đến buổi trưa thì cả hai đều ở lại nhà mẹ ăn luôn rồi mới về nhà riêng của mình.

Tại một căn biệt thự sang trọng nào đó ở nước ngoài, có hai chàng trai đang thu xếp đồ đạc để về nước vào tối nay. Hai người vừa làm vừa nói chuyện với nhau, Chí Kiên bảo:

- Không biết giờ nó có thay đổi không nhỉ?

Khánh Hưng nghe xong liền nhìn qua cậu một cái rồi nghĩ thầm: "Mình quen được thằng này vì lý do gì nhỉ? Muốn đánh nó phát ghê luôn", rồi tịnh tâm bình thản hỏi ngược cậu:

- Vậy anh bạn có nghĩ thay đổi không?

- Có chứ.

Cậu bình thản trả lời mà không biết anh bạn này đang thật sự kiếm chế để không đánh cậu.

- Hỏi ngu. Dọn đồ nhanh lên đi.

Anh nói xong thì đem vali hành lý xuống dưới, còn cậu thì bỉu môi rồi lại dọn tiếp. Nói thật, anh chưa đánh cậu một trận là may rồi, lâu lâu hỏi câu vớ vẩn làm anh ngứa tay. Sau khi hoàn thành xong công việc, cả hai anh đều đến sân bay để trở về nơi quê hương bao nhiêu năm xa cách.

Sau khi về nước và đi đến thành phố A, cả hai đều chạy đến thăm gia đình trước rồi mới đi về nhà riêng ở luôn. Cả hai cũng đăng ký học trường bất kỳ ở thành phố A này.

Lại là một bầu trời tuyệt đẹp của ngày 30 tháng 8 năm 20XX, Bảo Vy cô cùng với người bạn thân của mình - Như Hoa đang tung tăng đi đến trường, bỗng nhiên có một chiếc xe từ đâu tới đụng trúng vào cô. Cô ngã xuống, ngồi sững trong vòng năm giây, chiếc xe đó dừng lại, hạ cửa kính xuống, có một chàng trai quay lại nhìn và mở miệng nói:

- Cẩn thận chút.

Nói rồi lại lấy xe chạy đi làm cô đứng dậy phủi áo quần, tức giận mà quay qua nói với Như Hoa:

- Anh ta... nói vậy thôi hả? Lời xin lỗi đâu trời? Bực mình chết mất!

Như Hoa cầm tay cô và bảo rằng:

- Kệ đi mày, chúng ta vào trường cả trễ giờ. Trưa nay mình mời đi ăn.

Cô nghe vậy liền gật đầu vui vẻ rồi cả hai lại cầm tay tung tăng vào trường rồi vào trong lớp học.

Tại lớp học, mọi người im lặng nghe giáo viên giới thiệu học sinh mới, ai ngờ đâu lại là anh và cậu bạn thân, người đụng trúng cô hồi sáng, không ngờ lại học chung một trường, bất ngờ hơn lại ngồi chung một bàn. Khánh Hưng nhận ra cô nàng cùng bàn với mình là cô gái hồi sáng, nhưng có điều anh không xin lỗi mà còn trêu cô.

- Hồi sáng tôi không nhìn kỹ, giờ nhìn lại thấy cô lùn ghê.

- Ơ này, tôi định bỏ qua cho anh mà anh dám... nói tôi thế á?

Cô tức điên lên còn anh cứ bình thản xoay bút, cô nhìn mà muốn chửi anh nhưng mà đây là trường và lớp học nên cô phải bình tĩnh để không gây sự đánh nhau nữa. Còn bên Như Hoa với Chí Kiên thì hai người chào hỏi khá thân thiện, không giống như bên kia.

Chương 2: Đồ đáng ghét nhà cậu!

Sau hai tiết học mệt mỏi, bây giờ là đến giờ ra chơi, ai ai cũng chạy nhanh như cắt để xuống căn tin chiếm chỗ, và bốn người cũng không ngoại lệ.

May mắn được chọn chỗ ngồi ở một phía cũng khá thoải mái, Bảo Vy và Khánh Hưng đi lấy đồ cho mình và người bạn mình, khi đến lượt hai người chọn thức ăn, cả hai đều chọn trúng một món, tuy nhiên chỉ còn một phần thôi, thế là hai người giành qua giành lại mà không để ý những người đứng sau mình đang đợi.

- Tôi thấy trước mà, hay là anh nhường cho tôi đi, nhường con gái cũng tốt mà.

- Không.

- Này, cậu quá đáng vừa thôi. Con trai đời nào mà lấy tranh đồ với con gái đâu chứ? Nhường đi mà.

Đến lúc một cô đầu bếp ở căn tin nhắc nhở thì cả hai mới dừng lại và mới để ý ở phía sau, cả đống người với những khuôn mặt khó chịu. Anh cũng không muốn cãi nhau với cô nên nhường suất ăn đó cho cô. Cô hí ha hí hửng gắp món đó rồi chạy tới vào bàn, Như Hoa nó thấy cô đi lâu nên có chút càm ràm:

- Sao mày đi lâu vậy? Đói gần chết rồi nè!

Cô trả lời lại một câu:

- Có ai đó giành đồ nên mới lâu đó.

Câu nói này làm anh liếc nhìn cô, còn cô thì nhún vai cười. Trong lúc đang ăn cơm, Hương Nhi đi đến ngồi đối diện anh và Chí Kiên, giọng dẹo phát ra:

- Cậu cho mình làm quen nhé!

Anh lạnh lùng đáp lại:

- Không thích. Đi ra chỗ khác.

Câu nói của anh làm cô ta quê đến mức phải tìm chỗ nào đó trốn, còn cô và Như Hoa thì cười hả hê, rồi khịa cô ta lại làm cô ta phải tức điên và không nói được gì vì nói thì cũng không lần nào thắng được cô cả. Thế là cô ta bực bội bỏ đi chỗ khác. Chí Kiên mới bảo:

- Sao phũ phàng với con gái người ta thế?

Anh mới quay ra đáp lại:

- Thích thì làm quen với cô ta đi.

Cậu thật sự im bặt và cạn lời với anh bạn mặt lạnh của mình. Khi giờ ra chơi kết thúc, mọi người đều về lớp, ổn định chỗ ngồi. Đến tiết học môn Toán, bỗng cô phát hiện ra cô quên đem sách đi theo, cô mếu máo đập lên trán mình và nghĩ trong bụng: "Chết rồi, quên sách Toán rồi. Cô mà biết sẽ bị phạt ở ngoài đứng cho xem. Một học sinh giỏi như mình mà bị đứng ra ngoài thì...". Cô ngó ngang ngó dọc liền thấy anh đem sách lên liền lấy tay lay người anh, anh mới nhăn mặt quay qua hỏi:

- Quên đem sách?

Cô gật đầu lia lịa, trong đầu nghĩ tưởng anh sẽ cho mượn nhưng không, anh cho cô nghe một câu nói thế này:

- Cô ơi, bạn Vy quên đem sách.

Ngay lập tức cô bị giáo viên bắt đứng ra ngoài hành lang, trước khi ra ngoài, cô nhìn anh và nói:

- Anh cứ chờ đó, đồ đáng ghét.

Cô hầm hực đi ra ngoài, còn anh thì xem như không chuyện gì xảy ra. Như Hoa thấy vậy liền khều vai Chí Kiên mà hỏi:

- Bạn anh ý, tôi cảm giác nó lạnh lạnh sao ấy?

Chí Kiên lập tức trả lời:

- Nó lạnh từ bé. Với cả hay cho người khác ăn phũ nữa.

"Bốp", một quyển sách dày đã bay thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Kiên, cậu ôm mặt đau đớn. Khi đã hết đau cậu nhìn phía mà đã đưa quyển sách bay đến chỗ mặt cậu, không ai khác là Khánh Hưng. Cậu nghĩ người gì mà tai thính dễ sợ. Như Hoa ngồi bên cạnh mà khúc khích cười hoài không dứt. Cậu thở dài liền chống cằm ngồi nghe giảng.

Đến khi đã hết tiết và cũng là lúc đến giờ ra về. Cô ở ngoài đã lợi dụng cơ hội, chuẩn bị tư thế đạp vào chân anh một phát, nhưng không may là anh đoán ra được ý đồ, thế là né ra kịp lúc. Tuy anh né được nhưng còn cô thì mất đà nên đã bị té sấp mặt, cô ngẩng đầu lên nhìn và hét lên:

- Anh là cái đồ khó ưa, đồ đáng ghét.

Anh nghe lời cô như gió thoảng bên tai, cứ tiếp tục đi xuống, cậu bạn anh thấy vậy liền đỡ cô và nói:

- Lần sau đừng đụng vào nó nữa nhá.

Nói rồi chạy đi theo anh luôn, còn cô vừa bực bội vừa mếu máo, nũng nịu với Như Hoa, nó cũng nhắc nhở và an ủi cô bằng cách đưa cô đi ăn.

Đến buổi chiều hôm đó, cô nghe tin mẹ báo là anh họ mình sẽ về đây giám sát mình, ôi thế là cô nàng sắp toang rồi. Cô cứ nghĩ sao anh họ mình không ở đó luôn mà về đây làm gì? Cô buồn bực lăn lóc nằm trên giường tràn đầy màu sắc kia. Như Hoa thì đang tranh thủ thời gian ra sân chăm sóc cây cảnh một chút. Vài tiếng sau, anh họ của cô - Thục Bạch Phúc tới nhà cô, bấm chuông cửa. Nghe tiếng chuông, như thói quen Như Hoa chạy ra mở cửa thì bị Bảo Vy ngăn lại, lắc đầu ra hiệu đừng mở, nó nhăn nhó bảo:

- Sao lại không được mở? Nhà có khách mà.

Cô mếu máo nói:

- Anh họ tao tới ở đây giám sát tao đó. Đừng mở.

Nó nhìn vào ánh mắt sợ hãi của cô, rồi quyết định vẫn mở cửa. Tuy nhiên cứ bị cô kéo lại hoài, khó khăn lắm nó mới có thể thoát ra khỏi bàn tay trắng trẻo của cô thì cánh cửa bị sập xuống.

Chương 3: Lâm Khánh Hưng là bạn của anh họ hả?

Hai người làm gì mà không ra mở cửa vậy hả?

Bạch Phúc đạp cửa đi vào, khuôn mặt nhăn nhó vì không ai chịu ra mở cửa. Nhưng cũng có lý do hết cả, do Bảo Vy không cho Như Hoa ra mở cửa nên mới chưa mở cửa thôi. Rồi Bạch Phúc đem đồ lên phòng cất, lát sau, cậu ấy đi xuống ngồi ở ghế sofa xem tivi. Cô lon ton chạy tới ngồi, mỉm cười với anh họ mình nói:

- Anh à, anh có thể không giám sát em được không?

Bạch Phúc bèn đáp lại:

- Tưởng anh mày muốn chắc. Không muốn về đâu nhưng mà vì yêu cầu của thím Lam nên anh mới làm thôi. Con gái con đứa, đánh nhau hoài.

Thêm 7749 câu của Bạch Phúc không thể kể hết.

Bị nghe bài ca con cá của anh họ mình như thế nên cô chút bĩu môi, mếu máo nhưng có vẻ cậu ấy không quan tâm cho lắm. Rồi cậu ấy lên tiếng tiếp:

- Mai anh chuyển tới học ở trường em đó nhóc.

Cô hoang mang lo lắng, muốn khóc ròng luôn, vậy là chết cô rồi, sau này phải tém đánh nhau lại thôi. Như Hoa đi ra thấy cô mếu máo liền đoán một phần câu chuyện. Bỗng tự nhiên cô mới kể lể chuyện ngày hôm qua cho anh họ mình nghe, Bạch Phúc nghe xong kiểu... đơ người vài giây, nghĩ thầm: "Ủa? Nghe tên quen vậy ta?", cô thấy vậy liền nhìn mặt cậu mà nói:

- Anh có thấy anh ta có đáng ghét không? Em không ngờ là oan gia như thế luôn ấy, hừ...

Cậu nghe xong mới hỏi:

- Nhắc lại cho anh xem cậu ta tên gì?

Cô nhanh chóng trả lời:

- Lâm Khánh Hưng, mà anh quen anh ta à?

Cậu nghe liền cười khà khà, cô nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu rồi tự hỏi trong đầu mình: "Người anh này có vấn đề rồi, tự nhiên mình đang kể mà cười!" Rồi Bạch Phúc cốc đầu cô một cái rõ đau, cô ôm đầu mếu máo rồi lại nhõng nhẽo với cậu, rồi cậu mới bảo:

- Bạn anh đấy.

Gì? Khánh Hưng là bạn của anh trai mình sao? Ôi giời ơi, cô không thể tin được tai mình đã nghe những gì luôn. Dù là anh em họ nhưng lại bằng tuổi nhau, vì cậu ấy là con trai của bác cả mà bác cả lại là anh trai ruột của bố cô nên chức nó cao hơn. Cô nằm xuống ở ghế sofa mà vùng vằn nói:

- Sao anh lại là bạn của tên đáng ghét kia chứ? Tại sao hả?

Cậu ấy nhún vai tỏ vẻ mình có biết gì đâu, rồi đi lên lầu luôn, tránh phải gặp những câu hỏi điên khùng vừa ngớ ngẩn của cô nữa. Như Hoa thấy vậy liền lắc đầu rồi kéo cô dậy để đi shopping cho thanh thản đầu óc.

Khi đang trên đường đi, đang cầm tay nhau chạy tung tăng đến trung tâm thương mại để đi mua quần áo thì gặp lại người quen, bạn cũ từng rất thân thiết của hai cô - Vương Lan Nhã, vì một chút xích mích nên không chơi với nhau nữa. Ba người đi lướt qua nhau như người dưng không quen biết, tự nhiên Lan Nhã dừng bước đi của mình rồi quay lại nhìn hai người đang đi vui vẻ kia, nhếch mép cười một cái, rồi mới thốt lên:

- Chào hai bạn cũ, sắp gặp lại nhau rồi đó.

Nhìn một lúc thì cô ta tiếp tục bước đi, còn hai cô thì ở trong trung tâm thương mại, tại một shop áo quần hàng hiệu. Hai cô muốn rất nhiều bộ, mà bộ nào cũng đắt hết trơn. Một túi to và đầy được hai cô xách ra, vừa cười thích thú vừa ngắm nghía nó. Xong rồi hai cô đi chơi công viên đã đời mà quên lỗi về luôn, chơi chán rồi thì đi tới quán bar quẩy nhạc tưng bừng, khuya lơ khuya lắc một giờ sáng mới về. Hai cô rón rén nhẹ nhàng bước đi lên phòng, tránh tiếng động to để không bị Bạch Phúc phát hiện ra. Nhưng cậu ấy phát hiện ra rồi, cậu mở công tắc một cái, đèn trong phòng khách sáng trưng, hai cô luống cuống đi lên phòng trong một nốt nhạc, tắm rửa xong đắp chăn ngủ luôn. Cậu ấy lấy tay đập trán suýt nữa là bắt hai tụi cô để phạt rửa cả đống chén dĩa đằng kia mà không được rồi, cậu tắt đến xong rồi vào phòng ngủ để mai còn đi học.

Sáng hôm sau, ngày 31 tháng 8 năm 20XX, có một tiếng khá là "nhỏ" phát ra trong nhà, một tiếng không điếc tai là mấy...

- DẬY ĐI HỌC KHÔNG HẢ??

Hai cô đang lúc ngủ ngon trên giường cỡ lớn, nghe tiếng hét của Bạch Phúc mà giật mình tỉnh dậy, xem đồng hồ thì đã gần bảy giờ kém rồi, hai cô gấp gáp xuống giường đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay áo quần đi học xong chạy xuống lầu thì Bạch Phúc đang đứng chống nạnh chờ đợi. Rồi cậu ra hiệu hai người ra xe trước để cậu chở đi. Khi đến trường, mọi người lại bàn tán xôn xao vì hai cô và người mới chuyển trường, chính là Bạch Phúc anh họ của cô.

- Ôi, đẹp trai quá đi...

- Khuôn mặt kia làm mình u mê rồi.

- Mà hai hoa khôi của mình có quan hệ gì với anh chàng đẹp trai kia nhỉ??

- Cậu đẹp trai làm người yêu mình đi…

Rất nhiều người đổ xô mà khen ngợi Bạch Phúc. Hương Nhi thấy đông người nên liền hỏi:

- Gì đấy?

Một học sinh mới bèn trả lời:

- Có học sinh mới đến đó. Tuy không bằng hai nam thần của tụi mình nhưng vẫn đẹp trai đó.

Hương Nhi nghe vậy liền ngó nghiêng nhìn, cô ta ngạc nhiên vì vẻ đẹp của Bạch Phúc. Nhưng cô ta vẫn cứ nghĩ trong đầu: "Sao hai người đó lại đi với anh đẹp trai kia nhỉ? Đáng ghét!". Rồi đến lượt Khánh Hưng với Chí Kiên vào sân trường, mọi người lại hò hét như hồi nãy. Nhưng có vẻ không quan tâm, chỉ thấy hai người đi thẳng vào lớp.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play