"Tống Nhược An đúng là con tiện nhân gan to bằng trời..."
"Nhà họ Đàm mày tưởng ai cũng mơ được à, cơ hội tốt như thế mày dám không nhận..."
"Mày hại chết mẹ mày chưa đủ hay sao còn muốn chọc tức chết tao nữa đúng không?"
Song song với tiếng chửi rủa là những đòn roi thật nặng nề liên tục quất mạnh xuống người của Tống Nhược An pha lẫn những giọt nước mắt không thể thành tiếng chỉ có thể uất nghẹn nơi tim mà đau đớn khôn nguôi. Cái gì là tiểu thư cành vàng lá ngọc nhà họ Tống cơ chứ, vốn dĩ Tống Nhược An luôn có danh nhưng chưa bao giờ có thực, chỉ vì lúc sinh cô mẹ cô đã xuất huyết mất máu mà chết trên bàn sinh, cha cô từ đó sinh hận mà luôn đem những gì đau đớn nhất trút hết lên người cô.
Dâu con nhà họ Đàm nghe cũng hay ho đấy nhỉ?
Nhưng biết làm sao được cô lại nghe thấy người cha kính mến của mình tận tay dâng mình cho nhà họ Đàm để đổi lấy chỗ đứng ở Đàm gia, càng cay đắng hơn khi người đàn ông Đàm Tôn Diễn đã thẳng thắng nói với cô rằng anh để mắt tới cô chỉ vì cô giống hệt "bạch nguyệt quang" trong lòng của anh ta...
Dù là Tống gia hay Đàm gia cũng chẳng khác biệt là bao, cô vốn cũng chẳng được yêu thương, thay vì làm thế thân của người khác ngày ngày sống trong đau khổ cô nguyện sống trong đau khổ mà được làm chính mình, vẫn có tên là Tống Nhược An.
Dù cho những trận đòn roi cứ quật tới tấp vào người đến rướm máu nhưng Tống Nhược An vẫn chưa một lần mở miệng cầu xin cha mình dừng đánh, dường như chuyện này đã quá bình thường đối với cô vậy, dù có cầu xin hay không có khóc lóc kêu gào hay không, đánh vẫn cứ đánh, không yêu không thương sẽ không tim không phổi mà động lòng xót thương được.
Bỗng chóc cả người nhẹ đi, Tống Nhược An không còn nghe tiếng đòn roi quất vào mình nữa, cô từ từ mà mở mắt ra, bất chợt bắt gặp một ánh mắt đâm đâm nhìn vào người mình đầy man rợ, ánh mắt này còn đáng sợ hơn cả những trận đòn roi mà cha cô vừa quất xuống người cô, Tống Nhược An sợ rằng cô sẽ bị cưỡng chế lôi đi mà từ từ lùi người bò vào một góc ở sau sofa, ánh mắt hiện lên vẻ sợ sệt cô cố bám víu vào thành sofa nhưng lại bị người cha nhẫn tâm mà quát lớn: "Còn không mau lại chỗ của cậu Đàm, còn ngồi thừ ra đó làm cái gì?"
Lời của ông Tống càng khiến cho tim Tống Nhược An đập mạnh hơn, tay chân run lẫy bẫy Tống Nhược An cố trụ lại vẫn khiên quyết không muốn đến chỗ người đàn ông họ Đàm kia.
Phong thái đỉnh đạt, điển trai có thừa của Đàm Tôn Diễn vẫn không thể khiến cho Tống Nhược An thôi sợ hãi.
"Mau đưa tay cho anh nào!" Bỗng một giọng nói êm dịu dễ nghe vang lên chữa lành bầu không khí đáng sợ trong căn phòng của nhà họ Tống.
Tống Nhược An như tìm thấy một luồng ánh sáng rực rỡ, xoa dịu cho trái tim đầy tổn thương của mình mà ngẩng đầu lên, dường như quên đi mọi thứ đã từng nghe từ lần gặp đầu tiên trước đó từng lời luôn muốn cô làm thế thân cho ai đó, Tống Nhược An nhìn người đàn ông đã có phần ôn nhu hơn đang đưa lòng bàn tay ở trước mặt mình, cô như mất lý trí mà cong nhẹ khóe môi, mi mắt vẫn nhìn người đàn ông trước mắt, cô trong vô thức ấy vậy mà đã đưa tay nắm lấy lòng bàn tay của Đàm Tôn Diễn mà không hề biết rằng cuộc đời cô nơi đây mới chính là địa ngục trần gian thực thụ.
Sau khi được Đàm Tôn Diễn chơi bài tâm lý, cả một ngày dài ở nhà họ Tống anh đều tỏ ra dịu dàng, không biết Tống Nhược An đã được bao nhiêu yêu thương mà thèm khát, bỗng chợt cô có luôn suy nghĩ thế thân thì sao chứ, nếu là thế thân mà được yêu thương như thế này cô cũng cam tâm tình nguyện.
Suy nghĩ thôi thúc, Tống Nhược An lại ngờ nghệch mà đồng ý cùng Đàm Tôn Diễn về nhà họ Đàm chỉ với một tờ giấy đăng kí kết hôn qua loa cho có lệ mà không hề có bất kì một đám cưới nào được diễn ra, hay một buổi lễ công khai với bên ngoài Tống Nhược An cô là vợ hợp pháp của Đàm Tôn Diễn. Tất cả đều là bí mật, tất cả đều là một cuộc sống giả tạo được dựng nên...
Dưới lệnh của Đàm Tôn Diễn cùng một bức ảnh, người của anh đã biếng Tống Nhược Nam trở thành một người hoàn toàn khác, vốn đã xinh đẹp ưu kiều từ nhỏ, Tống Nhược An luôn trung thành với mái tóc dài đen huyền của mình ấy vậy mà chỉ vì một bức ảnh mái tóc của cô đã bị cắt xén uốn cong tạo kiểu còn có màu tóc hạt dẻ, vốn xinh đẹp mĩ miều chưa từng phải sử dụng bất kì một loại mỹ phẩm nào trên da mặt, ấy vậy mà cô lại bị một nhóm người cưỡng chế bôi bôi thoa thoa trên mặt không biết bao nhiêu lớp phấn, lớp son. Lại còn cái kiểu quần áo ngắn củn cỡn hở trên hở dưới chẳng giống bất kì một ai, lại còn đôi giày cao gót nhọn hoắc cao tận mười phân. Nhìn mình trong gương Tống Nhược An thật chẳng dám tin là mình nữa, tại soa cô phải trở nên như thế này cơ chứ, đây không phải là hình tượng mà cô muốn, cô dù không có đồ mặt cũng chẳng thèm đến loại đồ như thế này.
Tống Nhược An bỗng chóc suy sụp mà ngồi thụp xuống trước gương nước mắt lặng lẽ mà chảy dài trên má, đôi mắt phượng ngày vốn dĩ rất đẹp nhưng lúc nào cũng sưng húp.
Cô hình như phát hiện ra mình lại chọn sai rồi...
Cô hình như phát hiện ra mình lại chọn sai rồi...
Chưa kịp để cho Tống Nhược An kịp hối hận, Đàm Tôn Diễn đã ở sau lưng cô trân trân nhìn vào gương, quả thật nhìn người con gái trước mắt rất quen thuộc khiến cho Đàm Tôn Diễn hết sức hài lòng, anh kéo nhẹ ống quần ngồi xuống hai tay đặt lên vai Tống Nhược An quay người cô lại đối diện mình, khuôn mặt Đàm Tôn Diễn đối với dáng vẻ này của Tống Nhược An ấy vậy mà lại mỉm cười, trong hết sức đẹp đẽ, đẹp đẽ một cách không từ nào có thể diễn tả được, anh nhẹ lau đi hai hàng nước mắt của Tống Nhược An, xoa nhẹ vào gáy cô, mỗi hành động đều hết sức dịu dàng anh nhẹ ôm cô vào lòng đầy luyến ái: "Dáng vẻ này đúng là em rồi, Tiểu Ngọc cuối cùng anh cũng tìm được em rồi!"
"Em đừng khóc mà, anh biết em cũng nhớ anh mà đúng không?"
Từng lời ghim thẳng vào trái tim của Tống Nhược An, thì ra cô gái đó tên Tiểu Ngọc, gọi thân thương như thế, có phải yêu lắm đúng không, cô thành ra thế này tất cả là vì cô gái đó, dáng vẻ này chính là dáng vẻ mà Đàm Tôn Diễn muốn thấy trên người cô, anh vốn dĩ ngay từ đầu đến cuối một lòng chỉ có người con gái ấy, anh thật sự không chút lý trí mà biến cô trở thành cô gái ấy.
Nước mắt Tống Nhược An lại chảy dài trên má đáp xuống bờ vai to lớn đầy rắn chắc của Đàm Tôn Diễn, nước mắt nóng ấm đã làm cho Đàm Tôn Diễn giật mình, anh đẩy người của Tống Nhược An ra, nhìn đôi mắt đẫm lệ vẫn chưa ngừng của cô mà cau mày, bỗng chốc Đàm Tôn Diễn như nổi điên mà xiết lấy cổ của Tống Nhược An hét lớn: "Khóc cái gì, ai làm cái gì mà khóc...Nín ngay...Nín..."
Tống Nhược An trân trân nhìn Đàm Tôn Diễn, cô uất nghẹn, không biết lấy dũng khí từ đâu mà mở miệng như muốn khẳng định sự tồn tại của mình: "Tôi là Tống Nhược An không phải Tiểu Ngọc!"
"Tống Nhược An cái gì?"
"Ai cho cô làm Tống Nhược An!"
"Cô phải là Ôn Như Ngọc biết chưa hả?"
"Nhớ kĩ cho tôi cô chỉ có thể là Tiểu Ngọc!" Đàm Tôn Diễn kích động mạnh, lực tay cũng theo đó ngày càng mạnh, anh siết chặt lấy cổ Tống Nhược An cho đến khi cô ho sặc sụa trong tay anh không ngừng vẫy vùng.
Tống Nhược An thật sự không thể hiểu nổi tại sao là cô cơ chứ, tại sao chỉ vì giống một người mà cô phải chịu đựng những điều này, cô cũng là con người mà, sao hết lần này đến lần khác ai ai cùng đều tìm cách tra tấn cô thế cơ chứ, cô thật như sự lời cha cô nói không nên tồn tại hay sao?
"Tiểu Ngọc ngoan, nín đi anh thương...Anh yêu em mà...Chỉ yêu em thôi... Anh...Anh thề đấy... Anh chỉ có mỗi em thôi...Yêu em thôi...Yêu em thôi Tiểu Ngọc..." Đàm Tôn Diễn lại bỗng chóc trở nên dịu dàng anh ân cần mà vuốt lấy mái tóc của Tống Nhược An hít lấy một hơi thật sâu, không ngừng thề thốt nhưng rồi mùi hương trên cơ thể Tống Nhược An lại có mùi đặc trưng khác biệt không giống mùi nước hoa của Ôn Như Ngọc mà lại tỏ thái độ bài xích.
Bỗng Đàm Tôn Diễn ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tống Nhược An đứng lên đi thẳng lên lầu, mặc kệ cho Tống Nhược An có ra sức chống đối vùng vẫy, đứng trước cửa phòng, Đàm Tôn Diễn đạp mạnh cửa phòng, ôm Tống Nhược An đi thẳng vào trong bồn tắm, đặt cô vào trong bồn tắm Đàm Tôn Diễn tay cầm vòi nước xả mạnh vào người của Tống Nhược An, anh còn điên cuồng tìm tất cả các loại sữa tắm hương thơm mà trước đây Ôn Như Ngọc đã dùng trút hết lên người Tống Nhược An, anh một chút cũng không quan tâm đến cảm xúc Tống Nhược An, chỉ điên cuồng theo đuổi luồng cảm xúc điên dại của bản thân.
Tống Nhược An dưới mớ hỗn độn trong bồn tắm mà trở nên khó thở nước càng ngày càng nhiều, cách loại tinh dầu sữa tắm hòa trộn đến nghẹt mũi, Tống Nhược An dưới làn nước lạnh ngắt mà co mình, cắn chặt răng run bần bật, một lời cũng không dám mở miệng vì sợ lại lần nữa bị Đàm Tôn Diễn phản bát phủ nhận.
Ngâm mình trong nước, trong mớ hỗn độn của Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An cam chịu, cô phải đợi chờ rất rất lâu, đợi cho đến khi Đàm Tôn Diễn bình tĩnh trở lại, may thay Đàm Tôn Diễn sau khi trút hết ra ngoài trút lên cơ thể gầy yếu của Tống Nhược An thì cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Chính là tiếc thương khuôn mặt của Ôn Như Ngọc, Đàm Tôn Diễn kéo Tống Nhược An ra khỏi bồn tắm, anh lấy khăn quấn quanh người Tống Nhược An, cứ như thế Đàm Tôn Diễn ôm Tống Nhược An ra giường, trên chiếc giường lớn hai thân người đều ướt đẫm, người đàn ông cưỡng chế ôm lấy cô gái cả người đã run rẫy, tím tái không còn chút sức lực nào mà nhắm nghiền hai mắt, còn người đàn ông thì có vẻ ngược lại trong anh có vẻ hết sức hưởng thụ mà hít hà mùi hương quen thuộc trên người của Tống Nhược An.
Không biết đã qua bao lâu, hai thân người trên chiếc giường lớn vẫn cứ như thế, im liềm và bất động không hề có dấu hiệu sẽ rời khỏi cho đến khi màn đêm buông xuống bao trùm lấy cả căn phòng lớn, ánh trăng đêm nay bên cửa sổ lại bị mây mờ che khuất, tiếng còi xe cứu thương như một âm thanh sống động phá tan đi bầu không khí bức người đầy lãnh khốc ở nhà họ Đàm.
Tống Nhược An được xe cứu thương đưa đến bệnh viên trong tình trạng đã vô cùng tệ hại, cả người dầy rẫy vết thương còn hở miệng chưa lành lại ngấm quá nhiều nước chứa hóa chất từ các loại mỹ phẩm khác nhau, thân thể vốn gầy yếu làm sao cô có thể chịu đựng được trận tra tấn vừa rồi của Đàm Tôn Diễn, cả cơ thể tái xanh, nhịp tim yếu ớt, hơi thở bắt đầu có dấu hiệu thoi thóp, Tống Nhược An được đưa vào phòng cấp cứu, từng hơi thở mà cô được duy trì đều là sự nổ lực không ngừng nghỉ của các bác sĩ, mãi rất lâu, hàng giờ đồng hồ trôi qua, trái tim của Tống Nhược An vẫn chưa hề có dấu hiệu của sự sống, vẫn cứ thoi thóp như một người sắp chết, cho đến khi những âm thanh kết thúc sự sống của máy móc vang lên kéo dài...
Đàm Tôn Diễn bấy giờ bên cạnh bàn phẫu thuật đờ đẩn mà Tống Nhược An tái xanh trên bàn phẫu thuật, anh không thể chấp nhận cũng không muốn chấp nhận, Tiểu Ngọc của anh mới chỉ quay về bên anh thôi mà làm sao anh có thể chấp nhận cô lại lần nữa rời bỏ anh cơ chứ.
Liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm: "Cứu người... Mau... Mau cứu người đi... Tiểu Ngọc của tôi có mệnh hệ gì các người sẽ chôn thân theo cô ấy đó... Mau cứu đi... Các người còn đứng đấy làm gì..." Đàm Tôn Diễn như điên loạn anh quơ loạn, tay cầm dao phẫu thuật đưa về phía bác sĩ đôi mắt đã đỏ hoe đầy hấp tấp như sợ rằng nếu còn chờ nữa sẽ không kịp vậy.
Cứ như thế trong phòng phẫu thật chỉ còn lại mỗi tiếng quát tháo của Đàm Tôn Diễn.
Khi tất cả đã buông bỏ hi vọng, Tống Nhược An lại ở một thế giới khác trong thật mờ ảo mà sáng bừng một luồng ánh sáng, xung quanh dường như có một tiếng gọi rất thân thương: "An An của mẹ... Lại đây con yêu... Nào An An lại đây với mẹ..." Từng lời dịu ngọt lọt thỏm vào tai của Tống Nhược An, lại lần nữa trái tim khao khát tình yêu thương trỗi dậy, Tống Nhược An đôi mắt đã sưng húp khuôn mặt tím tái nhợt nhạt không còn chút máu mà ngẩng đầu nhìn lên, nhìn bóng dáng trước mặt quen thuộc đến lạ, đây chẳng phải là hình bóng người mẹ mà hằng đêm cô từng mong nhớ đấy hay sao?
Tống Nhược An nhìn thấy hình bóng mẹ trước mặt mà lòng vui đến độ không lời nào diễn tả, từng bị người đời cười chê cười là đứa con mang đến xui xẻo khắc chết mẹ của mình, từng bị bạn bè cô lập vì là một đứa trẻ không có mẹ lại bị chính người cha duy nhất xua đuổi hành hạ chỉ vì mẹ sinh cô khó mà mất, Tống Nhược An chưa ngày nào được vui vẻ từ lúc chào đời cho đến lúc trưởng thành. Cô cũng từng ước được nhìn thấy mẹ được có mẹ như bao người lắm chứ, cô cũng đâu cố ý khiến mẹ mình phải chết đâu, nếu được lựa chọn, bản thân cô cũng có thể không được sinh ra đổi lấy sự sống cho mẹ cô, cô cũng vui lòng mà, ông trời đúng là trớ trêu, cứ thích đẩy con người ta vào chốn không có đường lui như thế...
Từng bước chân nặng nhọc, Tống Nhược An cố bước về phía của mẹ mình, cô dang thật rộng vòng tay vừa đi vừa hi vọng sẽ được ôm lấy người mẹ của mình, nhưng rồi còn một bước, đúng một bước nữa thôi, Tống Nhược An đã không chịu được, vô lực mà ngã quỵ, hình bóng mẹ cô ngay lúc này cũng bỗng chợt biết mất, Tống Nhược An như mất đi toàn bộ hi vọng mà khóc lớn kêu gào đôi bàn tay quơ loạn trong không trung: "Mẹ ơi... Mẹ ơi... Mẹ ơi mẹ... Mẹ đưa con đi cùng với... Mẹ ơi có thể đừng bỏ con không... Mẹ ơi, con hứa sẽ là con gái ngoan của mẹ mà... Mẹ ơi, đừng bỏ con mà mẹ..."
Tất cả hi vọng trong phút chóc đều biến mất, Tống Nhược An thét lớn một tiếng "Mẹ" thế giới hư ảo trở về thực tại, nhịp tim của Tống Nhược An bỗng đập trở lại, lần nữa đem đến hi vọng cho bác sĩ và cả Đàm Tôn Diễn đang điên cuồng lay mạnh người cô.
Nhanh chóng kéo Đàm Tông Diễn ra, bác sĩ lại bắt tay vào cứu chữa cho Tống Nhược An.
Lần này Tống Nhược An may mắn được các bác sĩ cướp thành công từ tay tử thần trở về...
Phải mất một ngày Tống Nhược An mới tỉnh, mi mắt nặng trĩu từ từ hé mở, hoàng hôn cũng đã buông xuống bên cửa sổ, Tống Nhược An chăm chăm mà nhìn vào ánh mặt trời cuối chiều, buồn man mát đến nao lòng.
Bỗng chợt bên tay nặng nặng, Tống Nhược An cố sức mà quay đầu nhìn sang cánh tay của mình, nhìn thấy người đàn ông đang ngủ gật trên cánh tay của mình mà thoáng giật mình, dường như Tống Nhược An vẫn chưa quên đi được cái tối đêm đó, mọi thứ dường như đã vượt quá tầm kiểm soát của cô, cô hiện tại trong tay người đàn ông Đàm Tôn Diễn này chẳng khác nào một con búp bê, tùy ý người ta mà chơ đùa theo cách người ta muốn.
Lần nữa lại nhìn thấy Tống Nhược An mỉm cười, nhưng rồi nụ cười này lại chẳng hề vui vẻ như cái cách mà người ta định nghĩa về nụ cười, thay vào đó là sự châm biếm khinh bỉ trông thật khó coi, khó coi còn hơn cả lúc người ta khóc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play