" Cháy! Cháy rồi... "
" Mau chạy đi, cháy rồi !"
" Đội cứu hỏa đã tới chưa? "
Nửa đêm, trong căn phòng tối đèn, hơi nóng dần bốc lên, luồng khói từ khe cửa nhanh chóng lùa vào. Lạc Tố nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng la hét, trong hơi thở đột nhiên xuất hiện một thứ mùi lạ vô cùng khó chịu ép buộc cô phải mở đôi mắt mệt mỏi ấy ra.
Sau khi trấn tĩnh bản thân khỏi cơn buồn ngủ. Lạc Tố phát hiện trên trán, cổ cô đều túa mồ hôi ra rất nhiều, điều khiến cô kinh hoàng nhất là qua khe cửa đang có một luồng khói dày bay vào trong phòng. Cổ họng Lạc Tố khô khốc, đôi môi mỏng mấp máy vài chữ:
" Không.. không lẽ, cháy nhà sao? "
Ngay lập tức cô tung chăn, chạy ra mở cửa phòng, cánh cửa vừa mở ra, hơi nóng ập thẳng vào mặt cô. Cháy! Là nhà cô bị cháy, cửa nhà bằng sắt đang bị đám lửa lớn nuốt chửng, đây lại là tầng mười lăm của chung cư, cô không có cách nào để rời khỏi đây.
Lạc Tố sợ hãi, luống cuống chạy vào nhà tắm, lấy một chiếc khăn tay ẩm, ấn chặt lên mũi. Lửa cháy càng ngày lớn, bên ngoài, người người trong chung cư nháo nhào chạy thoát thân, cửa nhà bằng sắt bị lửa vây quanh, nóng rực khiến cô không thể lại gần, chỉ biết điên cuồng la lớn:
" Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi !"
" Tôi bị mắc kẹt, ai đó làm ơn cứu tôi với !"
Khu chung cư này vốn rẻ tiền dành cho những công nhân nghèo thuê ở nên vấn đề phòng cháy chữa cháy hay an ninh chống trộm đều rất kém. Đường ống nước ở đây cũng rất hạn chế, thường xuyên xảy ra vấn đề thiếu nước, mà hình như, hôm nay đúng thật là bị thiếu nước.
" Đội cứu hỏa đã đến chưa? " ai đó hét lên.
" Họ đang trên đường đến "
" Đợi họ đến thì khu chung cư này cháy rụi hết à? "
" Căn nhà 203 vẫn còn một người ở bên trong, là Lạc Tố, mà đường nước lại không có.. "
" Chết tiệt !"
Nghe được cuộc nói chuyện ấy, tim Lạc Tố như chiếc ly thủy tinh bị ai đó ném mạnh vào tường, vỡ tan tành. Không biết vì quá nóng hay sao mà nước mắt đột nhiên túa ra, toàn thân trở nên mềm nhũn, ngã khuỵu xuống sàn nhà.
Không phải chứ, hôm nay chính là ngày chết của cô sao?
Lửa cháy lớn thế này, có phải một lát nữa thôi, cả cơ thể cô sẽ bị nó ăn tươi nuốt sống không còn một mảnh xương không?
Không!
Cô không muốn chết một cách đau đớn như vậy. Mà bây giờ, ai có thể cứu cô đây?
Ngọn lửa trên cửa sắt đang dần lan rộng rồi bao trùm lấy ổ điện. Chẳng mấy chốc, một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả các thiết bị điện trong khu chung cư đều tắt hết, màn đêm nhanh chóng bao phủ, chỉ còn ngọn lửa như điên cuồng kia vẫn đang cháy sáng.
Nỗi tuyệt vọng trong lòng Lạc Tố càng dâng trào mãnh liệt hơn. Chính xác rồi, ngày hôm nay Lạc Tố cô sẽ phải chết rũ xương trong căn nhà tồi tàn này. Trong giây phút cận kề cái chết này, cô bỗng nhớ đến bé con Mộc Mộc, có lẽ giờ này, con bé vẫn đang chìm trong giấc ngủ, hoàn toàn không biết mẹ nó đang phải đối mặt với cái chết cận kề.
Khói càng ngày càng nhiều, chiếc khăn tay của Lạc Tố không còn có thể giúp cô che chắn thứ khói độc hại, đầu óc cô đột nhiên choáng váng, đau nhức, kèm theo sự khó thở, cơ thể Lạc Tố ngã ra sàn, đầu óc trống rỗng, Lạc Tố dần buông xuôi.
" Mộc Mộc.. mẹ, mẹ xin lỗi "
Ngay lúc cô chuẩn bị mất đi ý thức, cánh cửa trước mặt bị một lực đạp vô cùng mạnh mẽ mà bật tung ra, sau đó là một đám người mặc đồ màu cam ập vào, nhanh chóng dùng bình cứu hỏa mà dập đi ngọn lửa.
" Đội trưởng Tống, cô gái kia... "
Tống Ngạn trong trang phục lính cứu hỏa đứng nhìn người con gái nằm dưới sàn, ánh mắt ánh lên tia ngỡ ngàng, sau đó dần chuyển sang lạnh lẽo, anh khom người quỳ một chân, đưa tay định ôm người con gái ấy lên song phát hiện đôi mắt mơ màng của cô, anh thu tay lại, nói với cấp dưới bằng chất giọng trầm quen thuộc:
" Cậu, bế cô ta ra khỏi đây !"
" Vâng !"
Lạc Tố được đưa ra khỏi khu chung cư, cô được nhân viên y tế sơ cứu, mặc dù đầu hơi đau nhưng cũng tỉnh táo hơn nhiều. Khung cảnh trước khu chung cư giờ đây vô cùng hỗn loạn, xe cứu hỏa, xe cảnh sát, xe cứu thương đều có đủ cả.
" Lạc Tố à, chúng tôi xin lỗi, thực sự lúc đó chúng tôi không biết cứu cô làm sao, nước không có, bình cứu hỏa cũng không.. "
" Em không sao đâu ạ !" cô nhỏ giọng, nhớ đến lúc ấy cô vẫn còn khiếp sợ.
Ánh mắt Lạc Tố di dời đến chiếc xe cứu hỏa, vô tình nhìn thấy một bóng lưng cao lớn của một người đàn ông trong bộ quần áo lính cứu hỏa, anh ta đang nói chuyện với cảnh sát.
Từ đằng sau, một người đàn ông cũng trong bộ quần áo lính cứu hỏa vội chạy tới chỗ của đám người họ:
" Tống Ngạn, đã kiểm tra sơ bộ, nguyên nhân vụ cháy có thể do chập điện "
Đầu óc Lạc Tố bỗng nhiên trống rỗng khi nghe đến một cái tên mà lâu rồi cô chưa từng nói ra, cũng chưa từng nghe qua lời của một ai đó.
Tống Ngạn.
Tống Ngạn.
Liệu có phải do trùng hợp không?
Thật ra, người tên Tống Ngạn mà cô quen, cũng là một.. lính cứu hỏa.
Không lẽ, người đó thực sự là anh?
Lạc Tố bất chợt đứng dậy, bước chậm rãi đến gần với bóng lưng của người đàn ông ấy, nhịp tim trong cô dường như đang đập một cách mất kiểm soát, ngay khi cô sắp đến gần, một giọng nói bất ngờ vang lên:
" Ô là cô gái ở căn nhà 203, cô đã đỡ hơn rồi chứ? "
"...." sống lưng Tống Ngạn chợt cứng đờ.
" Tôi đỡ rồi, cảm ơn anh "
" Cô có chuyện gì muốn nói sao? À phải rồi, lát nữa có thể cô sẽ được đưa về đồn cảnh sát để điều tra thêm về vụ cháy "
" Tôi.. " Lạc Tố bối rối, đôi mắt dán vào bóng lưng người đàn ông kia.
Cậu lính cứu hỏa đứng bên cạnh có vẻ thông minh khi tinh tế nhận ra ánh mắt Lạc Tố đang hướng về phía đội trưởng của mình, cậu ta chọc khuỷu tay vào eo của Tống Ngạn:
" Đội trưởng Tống, hình như cô gái này muốn nói chuyện với anh "
" À.. tôi không " Lạc Tố bối rối.
" Đội trưởng Tống, phiền anh ra đây một lát !"
Có tiếng gọi Tống Ngạn, anh quay người lại, khoảnh khắc Lạc Tố trông thấy khuôn mặt anh, trái tim cô như vỡ vụn, nước mắt không tự chủ rơi trên gò má.
Thế nhưng Tống Ngạn lại chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một cái, lạnh nhạt bước qua người cô một cách vô tình.
" Tống.. Tống Ngạn "
Lạc Tố khó khăn nói ra hai chữ này.
------
Chap tiếp theo sẽ có vào ngày mai nha :3
#2
" Tống... Tống Ngạn "
Lạc Tố khó khăn nói ra hai chữ này. Cái tên này cô đã dặn lòng mình phải quên đi suốt hai năm qua, bởi chỉ có quên đi, lòng cô mới thôi đau đớn. Ngày anh bước ra khỏi cuộc đời cô, mang theo đứa con của hai người mà bỏ đi, khiến cô sống không bằng chết.
Hôm nay, gặp lại anh ở đây, liệu có phải bé con Mộc Mộc cũng đang ở đây không?
Lạc Tố bừng tình khỏi những đau thương, cô quay phắt lại, hoảng loạn nhìn xung quanh, kiếm tìm bóng hình người đàn ông ấy. Điều cô quan tâm lúc này chính là con gái của cô - Mộc Mộc, mà người biết rõ tình hình của con bé nhất chính là Tống Ngạn. Nhưng mà, Tống Ngạn đi đâu rồi?
Lạc Tố thoáng thấy Tống Ngạn gấp gáp đi vào khu chung cư cùng với mấy người cảnh sát, cô lập tức liền đuổi theo, nhưng chưa kịp bước đến bước thứ ba, anh chàng lính cứu hỏa đang đứng bên cạnh cô liền giữ cô lại:
" Ấy.. cô định đi đâu vậy? Bên trong đó nguy hiểm lắm !"
" Tôi phải gặp anh ấy nói chuyện "
" Ai cơ? Đội trưởng Tống? "
" Anh bỏ tôi ra !"
" Bây giờ đội trưởng cùng với cảnh sát đang vào trong đó để xem xét tình hình, cô vào không tiện đâu. Đội cứu hỏa chúng tôi chưa vội rời đi, cô chịu khó đợi một lát "
Tâm trạng Lạc Tố đang khẩn trương cũng bắt buộc phải ém xuống. Cô ngồi xuống ghế đá gần đó, ánh mắt chỉ hướng về phía khu chung cư, cô sợ, chỉ cần bỏ lỡ một giây thôi, cô sẽ không thể tìm thấy được anh nữa, mong muốn gặp được con gái của cô sẽ ngày càng trở nên mong manh, tuyệt vọng hơn.
Anh chàng lính cứu hỏa tiến về nơi Lạc Tố đang ngồi, trong tay chìa ra một chai nước khoáng, đưa đến trước mặt cô:
" Cô uống nước đi !"
" Cảm ơn anh "
" Tôi ngồi đây được chứ? " anh ta chỉ vào chỗ ghế trống bên cạnh cô.
" À.. được "
" Hình như cô có quen với đội trưởng của chúng tôi? "
" Tôi..."
Nhận ra sự ấp úng cùng khó nói của Lạc Tố, anh ta không cố gắng truy hỏi quá sâu, nhanh chóng đổi hướng cuộc nói chuyện:
" Phải rồi nhỉ, nói chuyện nãy giờ mà quên mất giới thiệu bản thân, tôi tên là Lâm Thiệu Quân, cô cứ gọi tôi là Thiệu Quân "
" Tôi là Lạc Tố. Vụ cháy hôm nay, cảm ơn các anh đã tới kịp lúc "
" Không có gì, trách nhiệm của chúng tôi mà "
Cuộc nói chuyện dần đi vào ngõ cụt. Ngồi đợi một lúc lâu, cuối cùng Lạc Tố cũng đã trông thấy Tống Ngạn bước ra. Lạc Tố đứng phắt dậy, định tiến về phía anh nhưng bộ dạng của Tống Ngạn trông rất vội vã, cô nghe thấy anh nói:
" Toàn đội, trở về thôi !"
" Rõ !"
" Đội trưởng Tống, cô gái này có chuyện muốn nói với anh "
Thiệu Quân lên tiếng, thế nhưng Tống Ngạn lại chẳng mảy may để ý, điều này càng khiến cho Lạc Tố sốt sắng hơn, trông thấy tay anh chạm lên cửa xe, mở ra, chuẩn bị bước lên, cô đánh liều gọi:
" Tống Ngạn "
Bỏ lời nói của Lạc Tố ngoài tai, cố tình làm như bản thân không nghe thấy, Tống Ngạn vẫn bước lên xe, đóng cửa lại. Lạc Tố chạy đến bên cửa xe cứu hỏa, liên tục đập tay vào cửa xe, giọng gấp gáp:
" Tống Ngạn, chúng ta nói chuyện một lát được không? Anh cho em năm phút, ba phút thôi cũng được "
Đáp lại lời Lạc Tố chính là tiếng còi xe vang lên liên tục, mà người ấn còi không ai khác chính là Tống Ngạn. Tất cả lính cứu hỏa mặc dù vẫn còn đang khó hiểu trước hành động của đội trưởng mình nhưng khi nghe thấy tiếng còi, họ đành phải chia nhau ra mà lên xe.
" Tống Ngạn, anh không nói chuyện với em cũng được, nhưng cầu xin anh, cho em được gặp Mộc Mộc "
Bàn tay Tống Ngạn đặt trên vô lăng bỗng siết chặt lại.
" Thiệu Quân, cậu còn không lên xe, điếc à? "
Tống Ngạn quát lớn, Thiệu Quân đành lên xe, lúc đi vòng qua cửa xe bên kia, anh ta liếc nhìn Lạc Tố, khẽ thở dài. Chiếc xe cứu hỏa dần lăn bánh, mặc cho Lạc Tố có ra sức đập cửa, đến khi nó đã đi xa, cô mới bất lực ngã khuỵu xuống nền đường lạnh lẽo, nước mắt cũng theo đó rơi xuống gò má.
Trên xe, ánh mắt Tống Ngạn lạnh như băng, lại như đang kìm chế cơn nóng giận. Anh chàng Thiệu Quân ngồi ở ghế lái phụ lén xem xét nét mặt anh, khẽ lên tiếng:
" Đội trưởng, anh sao vậy? Cô gái ban nãy.. đã đợi anh rất lâu, là có chuyện muốn nói với anh "
"...." anh vẫn tập trung lái xe.
" À, cô gái ấy tên là Lạc Tố, ban nãy có gửi lời cảm ơn đến chúng ta. Nếu như lúc đó chúng ta đến trễ hơn một chút thì có lẽ cô ấy sẽ thiệt mạng trong đám cháy. Còn nữa đội trưởng Tống, cô ấy.. "
" Cậu có thể đừng nhắc đến cô ta nữa được không? " Tống Ngạn bực bội.
"...."
" Người như cô ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Cậu đừng để cho vẻ ngoài tội nghiệp của cô ta đánh lừa, bề ngoài thì ra vẻ hiền lành nhưng bên trong lại thâm sâu khó lường "
Dứt lời nói ấy là tiếng cười khinh rẻ của Tống Ngạn, một giây sau anh thầm nhủ:
" Ngay cả tôi cũng từng bị vẻ ngoài ấy đánh lừa !"
Tống Ngạn trở về nhà đã hơn ba giờ sáng. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh bước vào phòng ngủ. Trên chiếc giường có ga phủ hình công chúa lọ lem là một thân hình nhỏ bé đang say trong giấc ngủ. Tống Ngạn khẽ ngồi xuống mép của chiếc giường, bé con đang ngủ say cũng vì động tĩnh mà tỉnh giấc:
" Bố về rồi !"
" Bố xin lỗi Mộc Mộc, làm con tỉnh giấc rồi "
" Không sao ạ, bố ơi, bố mệt lắm phải không? Bố mau đi ngủ đi !"
" Mộc Mộc, bố không mệt "
" À bố ơi, lúc nãy trong giấc mơ, con đã mơ thấy mẹ, con thấy mẹ đang khóc, còn gọi tên con rất nhiều "
Sống lưng Tống Ngạn chợt cứng đờ.
----
Chap tiếp theo sẽ có vào ngày mai nha :3
#3
" À bố ơi, lúc nãy trong giấc mơ, con đã mơ thấy mẹ, con thấy mẹ đang khóc, còn gọi tên con rất nhiều "
Sống lưng Tống Ngạn chợt cứng đờ. Tâm trí lại xuất hiện lên cái tên cùng hình bóng của người con gái tàn nhẫn ấy. Hôm nay gặp lại cô, coi như Tống Ngạn anh xui xẻo, nhớ đến khoảnh khắc Lạc Tố nhắc đến Mộc Mộc, Tống Ngạn hận không thể một tay bóp cổ cô. Hai chữ Mộc Mộc này, Lạc Tố cô không có quyền được nói ra. Một người mẹ nhẫn tâm bỏ rơi con mình mà đi thì không có tư cách để gặp lại Mộc Mộc, Lạc Tố cô hoàn toàn không có tư cách.
" Bố ơi, liệu mẹ có xảy ra chuyện gì không ạ? "
" Không có chuyện gì đâu, con mau ngủ đi !"
Đôi mắt Mộc Mộc buồn buồn, con bé biết Tống Ngạn đang rất mệt mỏi, vả lại từ trước đến nay Tống Ngạn không cho con bé nhắc đến mẹ mình trước mặt anh nên con bé đành thôi, mặc dù trong giấc mơ ban nãy, hình ảnh mẹ đang khóc, liên tục gọi tên Mộc Mộc thực sự rất chân thật.
Tống Ngạn khẽ khàng ra khỏi phòng của Mộc Mộc. Anh bước đến gần ban công, châm lên điếu thuốc lá, vóc dáng cao lớn, kiên định mà cô độc trong màn đêm. Toàn cảnh vụ cháy ban nãy như một thước phim quay chậm trong đầu anh, hình ảnh Lạc Tố nằm trơ trọi trong căn nhà tồi tàn bị ngọn lửa bao vây, cả hình ảnh cô ngồi khóc dưới đường giữa trời tối. Anh tưởng sau khi rời bỏ anh và Mộc Mộc, cô sẽ có một cuộc sống giàu sang, tốt đẹp như cô mong muốn nhưng hình như là không như vậy.
Nhận ra bản thân đang nghĩ tới Lạc Tố quá nhiều, Tống Ngạn rít một hơi thuốc, thở ra rồi cười tiếc rẻ:
" Sao mình lại nghĩ tới cô ta nhiều như vậy chứ? Cô ta căn bản là không đáng !"
Lạc Tố quay trở vào bên trong khu chung cư, căn nhà của cô trước đây vốn đã tồi tàn, trải qua vụ cháy vừa rồi lại càng trông thảm hại hơn, căn bản là không thể ở lại đây được nữa. Trước đây vì muốn tiết kiệm tiền một cách triệt để nhất nên cô mới chọn khu chung cư đầy tệ nạn này, giờ cô cũng đã có việc làm, mặc dù lương không cao nhưng cũng đủ để thuê một căn nhà trọ khác khá hơn một chút.
Sáng hôm sau, chủ của khu chung cư tập hợp tất cả mọi người để bàn bạc, ông ta vừa phải nộp phạt cho bên bảo hiểm một số tiền không nhỏ vì không trang bị chuông báo cháy hay các thiết bị chữa cháy cần thiết. Có một vài căn chung cư bị cháy nặng, không thể tiếp tục ở, trong đó có căn nhà của Lạc Tố, ông ta nói sẽ bồi thường cho những người chuyển đi một số tiền để họ có thể xoay sở, nói chung cũng là của ít lòng nhiều.
Việc kiếm chỗ ở mới đâu phải muốn là có ngay, thế cho nên tạm thời Lạc Tố vẫn phải ở trong khu chung cư này, nhưng là ở nhà của chị Cẩm Đào, một trong những căn nhà bị thiệt hại ít nhất do vụ cháy.
" Chị Cẩm Đào, làm phiền mẹ con chị vài hôm rồi, tìm được chỗ ở mới em sẽ dọn đi ngay !"
" Phiền gì mà phiền, em cứ ở lại đây, chồng chị anh ấy đang công tác ở xa, tháng sau mới về. Em ở đây tiện dạy học cho Tuấn Triết nhà chị, năm sau nó vào lớp một, cũng nên học vài thứ căn bản trước, có được không? "
" Được chứ. À.. chị Cẩm Đào "
" Sao thế? "
" Đội cứu hỏa hôm trước, họ ở gần đây sao ạ? "
" Chị cũng không rõ, sao thế? "
" Không có gì, em chỉ hỏi vậy thôi "
" Tố Tố này, em còn trẻ như vậy, đã có bạn trai chưa? Có muốn chị làm mai cho không? Chị có một thằng em họ, nếu em không chê thì để chị giới thiệu nó với em "
" Hiện tại em không muốn yêu ai, với lại, em giờ còn trẻ gì nữa ạ? "
" Ấy.. Tố Tố à, chị nhớ không nhầm em mới hai mươi lăm tuổi. Hồi bằng tuổi em, chị đã có hai đứa con rồi đấy "
"...."
Tim Lạc Tố bỗng nhiên bị hẫng một nhịp. Phải, Lạc Tố cô cũng đã có con, con bé tên là Mộc Mộc, Tống Hạ Mộc. Con của cô bây giờ chắc cũng đã tròn bốn tuổi, nhất định là một cô bé vô cùng xinh xắn và đáng yêu. Nhất thời bị xúc động, nước mắt trực trào nơi khóe mi Lạc Tố, chị Cẩm Đào đứng bên cạnh ngỡ ngàng hỏi:
" Tố Tố, em sao thế? "
Lạc Tố bừng tỉnh, cô khịt mũi, vội lau nước mắt, cười đáp:
" Không có gì đâu ạ. Đến giờ em phải đi làm rồi, em đi đây ạ "
" Không ăn sáng sao? "
" Em sẽ ăn sau "
Lạc Tố đi bộ đến chỗ làm, đó là một quán ăn gia đình, công việc của cô là phục vụ và rửa chén bát. Chủ quán ăn gia đình này có tài nấu ăn cực kì ngon, lại sạch sẽ nên lượng khách đến mỗi ngày khá đông, có đôi khi ba bốn phục vụ làm không ngơi tay.
Làm việc đến tận trưa, chưa kịp ngồi nghỉ ngơi một lát, Lạc Tố lại phải đi giao cơm cho khách. Sau khi cơm đã được đóng gói đặt trong chiếc thùng hàng ở sau yên xe máy, người chủ quán đưa cho cô một tờ giấy nhỏ, nói:
" Trong này tổng cộng có hai mươi lăm phần cơm, cô giao tới địa chỉ này giúp tôi. Đi đường cẩn thận !"
" Vâng ạ "
Lạc Tố lái xe đi đến địa điểm ghi đúng trong tờ giấy. Khi đã đến nơi, cô còn tưởng mình đi nhầm, nhưng sau khi xác nhận thì đây đúng là nơi được ghi trong tờ giấy. Lạc Tố ngước mắt lên tấm bảng trên cao có ghi: Cục cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn, cứu hộ.
Vốn cơ thể đã mệt lả nên Lạc Tố không quan tâm gì nhiều. Sau khi được sự chỉ dẫn của bảo vệ, Lạc Tố mang cơm tiến vào bên trong, rồi gọi vào số điện thoại có ghi trong tờ giấy, vài giây sau đã có người bắt máy.
" À chào anh, tôi đã mang cơm đến địa chỉ rồi "
" Làm phiền có thể mang lên lầu giúp tôi không? "
" Là ở đâu vậy ạ? "
" Cô đi lên lầu hai rồi rẽ trái là tới "
" À vâng "
Lạc Tố khẽ thở dài, thật ra từ sáng đến giờ trong bụng cô vẫn chưa có gì hết, bây giờ thì nó đang thi nhau đánh trống. Lạc Tố xách chỗ cơm lên lầu. Lên được một lầu, Lạc Tố mệt muốn đứt hơi.
" Để tôi giúp cô !"
" Cám.. cám ơn anh "
" Ấy cô có phải Lạc Tố không? Cô nhớ tôi chứ? Tôi là Thiệu Quân "
" À chào anh "
" Người gọi cơm chắc là đội của chúng tôi rồi "
Thiệu Quân giúp cô xách cơm. Sau khi thanh toán xong xuôi, cô toan định rời đi.
" Cha.. cơm ngon thật đấy !"
" Cảm ơn mọi người đã ủng hộ "
Lạc Tố cúi đầu chào, vừa quay người lại, mũi cô đã bị đập vào lồng ngực của ai đó, còn đang suýt xoa cái mũi đau thì một giọng nói vang lên:
" Đội tưởng Tống, anh lại đây ăn cơm đi ạ, cơm ở quán này ngon lắm !"
-----
Chap tiếp theo sẽ có vào ngày mai nha :3
Download MangaToon APP on App Store and Google Play