[AllSakura/AllHaruka] 101 Câu Chuyện Về Thiếu Niên Anh Đào
1. [UmeSaku] Khu rừng có em đang chờ
Cá Mặn
Truyện được tạo ra để thỏa sức tác giả viết nên những câu chuyện ngắn.
Cá Mặn
Có lúc có couple có lúc noncp, những câu chuyện chỉ xoay quanh Sakura.
Cá Mặn
Chúc cậu một ngày tốt lành!
______________________________
Chỉ còn ít phút nữa thôi, Umemiya sẽ bước sang tuổi 30.
Nhanh thật, 10 năm trôi qua như một cái chớp mắt.
Umemiya Hajime
Vậy là đã 10 năm anh mất em rồi, Haru.
Dưới ánh trăng bàng bạc phủ lên tán cây, Umemiya ngồi bên ban công, nhắm mắt lại, để tâm trí trôi dạt về những ký ức từ xa xưa.
Đêm tĩnh lặng và nhẹ nhàng như chờ đợi, như chính khu rừng thuở ấy—nơi anh lần đầu tiên gặp được một "giấc mộng" của đời mình.
____________________________
Đó là vào một ngày hè rực rỡ.
Lúc ấy, chỉ vì mải mê đuổi theo một chú thỏ trắng mà anh chẳng nhận ra mình đã đi sâu đến mức nào.
Cảnh vật xung quanh càng lúc càng âm u và kỳ bí, cây cối dày đặc, rừng rậm bao quanh như một mê cung không lối thoát.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Không sao...sẽ ổn thôi mà.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Mình sẽ tìm được đường ra.
Cậu bé Umemiya cố giữ vững mình, bước chân loạng choạng tìm đường thoát, khẽ thở dài trong nỗi cô độc giữa thiên nhiên rộng lớn.
Rồi... bất ngờ, anh dừng lại.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Đó là...
Phía trước anh là một hồ nước rộng, phẳng lặng, lấp lánh trong ánh nắng chiều.
Hình ảnh của một chàng thiếu niên đứng giữa mặt hồ ấy, múa từng điệu nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt nước.
Thiếu niên ấy có mái tóc đen trắng mềm mại, làn da sáng trong như men sứ, đôi mắt dịu dàng như hồ thu phản chiếu cả bầu trời.
Bước chân nhẹ nhàng của thiếu niên di chuyển giữa muôn thú tụ lại dõi theo em - từng con sóc, chú thỏ, cả đàn chim và các sinh vật của rừng đều như bị cuốn hút vào từng chuyển động của người ấy.
Mỗi nhịp xoay, mỗi bước múa như hòa vào không khí, nhẹ nhàng, trong sáng và tràn đầy sức sống.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Người ấy là ai… đẹp quá…
Bất giác, người ấy quay lại, ánh mắt dịu dàng như gió xuân chạm vào đôi mắt xanh của Umemiya.
Anh thấy mình như đang đứng trước một ánh sáng dịu dàng, một sức mạnh kỳ diệu xoa dịu trái tim non nớt của mình.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em… em lạc đường…
Thiếu niên ấy mỉm cười, bước chầm chậm đến bên anh, cánh tay khẽ đưa lên, vỗ nhẹ lên vai anh.
Thiếu niên nhẹ nhàng nắm lấy tay Umemiya, bàn tay ấm áp và dịu dàng.
Cậu bé Umemiya như bị thôi miên, chỉ biết đi theo người ấy, từng bước một qua những bụi cây, lối mòn u tối.
Khi đến nơi rìa rừng, ánh sáng dịu dàng chiếu lên đôi má của Umemiya.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em cảm ơn-...
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Đi rồi sao??
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Lần sau...mình sẽ hỏi tên anh ấy.
______________________________
Mỗi bước chân nhỏ của Umemiya vang lên nhè nhẹ trên lớp lá khô trong khu rừng rộng lớn.
Sau lần gặp gỡ tình cờ ấy, trái tim của cậu bé năm tuổi không thể nào yên ổn, như thể có một ma lực kỳ diệu đã buộc lấy anh, kéo anh trở lại nơi này.
Trong đầu anh chỉ có hình bóng chàng thiếu niên với dáng dấp như sương sớm, ánh mắt trong trẻo như nước hồ mùa xuân, và những bước nhảy nhẹ nhàng tựa gió thoảng.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Không biết anh ấy ở đâu nữa.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Mệt quá đi!!!
Và rồi, sau một hồi tìm kiếm, Umemiya khẽ dừng lại, trái tim như ngừng đập khi nhìn thấy người thiếu niên đó ở ngay trước mắt.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
"Tìm thấy anh ấy rồi!!!"
Ở dưới gốc cây cổ thụ, chàng thiếu niên ấy đang cúi xuống, nhẹ nhàng nâng niu một chú sóc nhỏ bị thương trên tay.
Với vẻ dịu dàng như thế, chàng thiếu niên nhẹ nhàng dùng phép hồi phục vết thương cho chú sóc, đôi bàn tay mềm mại, cẩn thận từng chút một.
Những tia nắng lấp lánh xuyên qua tán lá, phủ lên dáng người ấy một lớp ánh sáng nhàn nhạt như bụi tiên.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Người ấy... là người hay là thần tiên? /Mê mẩn nhìn/
Bất chợt, thiếu niên quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo của em nhìn thẳng vào Umemiya.
Umemiya giật mình, má anh khẽ đỏ lên, bối rối bước đến gần hơn.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em… em chỉ muốn gặp lại anh thôi
Thiếu niên ấy mỉm cười, khẽ xoa đầu chú sóc nhỏ một lần cuối rồi thả nó đi.
Chú sóc chạy đi, quay lại nhìn người thiếu niên như thể muốn cảm ơn rồi khuất dần sau những lùm cây.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em là Umemiya Hajime.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Nhà ngoại của em ở ngay gần đây, bên ngoài khu rừng này.
Sakura Haruka
Ta tên là Sakura Haruka, thần hộ mệnh của khu rừng này.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Sakura... Haruka...
Cái tên ấy tựa như tiếng gọi của gió xuân, như hoa anh đào rơi trong lòng rừng.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Tên anh… đẹp quá, như chính anh vậy.
Em cúi xuống, khẽ xoa đầu Umemiya, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió
Sakura Haruka
Em có muốn đi chơi với ta không?
Trái tim của Umemiya như nhảy múa trong lồng ngực, anh gật đầu ngay tức khắc, ánh mắt sáng lên niềm vui không thể kìm nén
Sakura Haruka
Vậy thì đi thôi nào.
Sakura nắm lấy bàn tay nhỏ của anh, bàn tay ấm áp và dịu dàng, dẫn anh vào sâu trong khu rừng.
Những bước chân của họ nhẹ nhàng lướt qua thảm lá, tiếng cười đùa của Umemiya vang lên khẽ khàng, hòa vào âm thanh của rừng xanh.
Khi ánh mặt trời bắt đầu khuất dần sau các tán cây, sắc đỏ cam rực rỡ phủ kín khu rừng, Sakura dừng bước, quay lại nhìn Umemiya.
Sakura Haruka
Đã muộn rồi, em nên trở về đi.
Sakura Haruka
Khu rừng về đêm rất nguy hiểm.
Umemiya khẽ siết lấy bàn tay của Sakura, không nỡ rời đi.
Sakura Haruka
Em có nhớ chỗ hồ nước mà ta đã chỉ không?
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Dạ nhớ.
Sakura Haruka
Hãy đến đó… Ta sẽ luôn ở đó chờ em.
Umemiya mỉm cười, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc, và luyến tiếc rời tay khỏi bàn tay Sakura.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Vậy… em sẽ đến gặp anh sớm nhất có thể!
Sakura chỉ mỉm cười, đứng yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Umemiya khuất dần sau những tán cây.
______________________________
Mỗi mùa hè, khi ánh nắng dần trở nên rực rỡ hơn, khi tiếng ve râm ran báo hiệu mùa hè về, Umemiya lại háo hức trở về quê, trái tim anh rộn ràng với niềm vui khôn tả.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Mình sắp gặp lại anh ấy rồi.
Lòng anh như được kéo căng bởi một sợi dây vô hình, không bao giờ ngừng mong nhớ ngày được trở lại nơi ấy, trở lại với người đã trở thành một phần trong trái tim mình.
Cứ mỗi lần anh bước chân vào khu rừng, Umemiya cảm thấy như được trở về nhà.
Và khi đến bên hồ nước quen thuộc, anh sẽ thấy Sakura đứng đó, vẫn xinh đẹp và rạng ngời như ánh nắng đầu ngày.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Em mong anh một lần được nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Umemiya Hajime (lúc nhỏ)
Nó đẹp đẽ và rộng lớn lắm.
Sakura Haruka
Ta chỉ cần thấy niềm vui trong đôi mắt em là đủ rồi.
Sakura Haruka
Đó là thế giới của ta.
Càng lớn, tình cảm trong lòng Umemiya càng trở nên sâu sắc, từ sự ngưỡng mộ ngây thơ ban đầu thành một tình yêu chân thành.
Sakura Haruka
Em đã lớn hơn rất nhiều rồi, Hajime.
Sakura Haruka
Thời gian trôi qua thật nhanh, em không còn là cậu bé của ngày đầu nữa.
Umemiya Hajime
Tuy đã lớn nhưng em vẫn mãi là cậu nhóc lúc nào cũng tò tò đi theo anh, Haru.
Umemiya Hajime
Mỗi năm em đều quay lại nơi này, chỉ để được gặp anh.
Sakura im lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn xa xăm về phía mặt hồ lấp lánh ánh chiều.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm lay động mái tóc của em.
Sakura Haruka
Ta rất vui vì có em ở đây.
Em đưa tay lên, khẽ vuốt mái tóc của Umemiya, như thể muốn lưu giữ lại hình ảnh của cậu thanh niên đã lớn lên cùng mình.
Sakura Haruka
Ta vẫn sẽ luôn ở khu rừng này chờ em trở về, Hajime.
______________________________
Mùa hè năm 20 tuổi, Umemiya nhận được tin sét đánh – khu rừng mà anh đã dành bao nhiêu mùa hè để trở về, nơi có Sakura – đang bị khai phá để xây dựng một khu công nghiệp.
Mọi thứ như sụp đổ dưới chân anh.
Umemiya Hajime
Không...không thể nào...
Umemiya Hajime
Đó không phải là sự thật...đúng không?
Anh không thể ngồi yên, đôi tay run rẩy khi lái xe về quê.
Khi anh đến nơi, tim anh như ngừng đập.
Khu rừng giờ đã thành một đống hoang tàn, những thân cây cổ thụ ngã xuống, tiếng máy móc gầm rú phá vỡ sự im lặng của thiên nhiên.
Mỗi bước chân anh dường như nặng nề hơn, như muốn kéo lại những kỷ niệm đang dần bị xóa mờ.
Anh chạy đến bên hồ – nơi mà anh và Sakura đã từng hẹn gặp bao lần.
Umemiya Hajime
"Mong anh ấy không sao."
Nhưng lần này, bên hồ không còn bóng dáng ấy.
Không có nụ cười ngọt ngào, không có đôi mắt sáng ngời, không có mái tóc mềm mại đung đưa trong gió.
Tất cả chỉ là sự im lặng, tĩnh mịch, như thể mọi thứ đã bị nuốt chửng bởi cơn bão vô tình của thời gian.
Umemiya Hajime
Haru, anh đâu rồi?
Umemiya gào thét trong tuyệt vọng, đôi tay anh nắm chặt, miệng gọi tên em, nhưng không có câu trả lời, không một tiếng động.
Chỉ có gió thổi qua mặt hồ lăn tăn những làn sóng nhẹ.
Anh quỳ xuống, gục đầu vào hai bàn tay, không thể kiềm chế được những giọt nước mắt đang tuôn trào.
Umemiya Hajime
Anh có nghe thấy em không?
Umemiya Hajime
Làm ơn trả lời em đi, Haru.
Ngay khi anh cảm thấy tất cả hy vọng đều đã vụt tắt, một cảm giác ấm áp bất ngờ chạm vào vai anh.
Sakura Haruka
Em lại khóc đấy à?
Umemiya không thể tin vào mắt mình.
Anh đứng dậy, ôm lấy Sakura.
Umemiya Hajime
Em…em đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa…
Sakura Haruka
Tên ngốc này.
Sakura Haruka
Ta có đi đâu đâu.
Sakura Haruka
Vẫn ở đây chờ nhóc này.
Umemiya Hajime
Haru, em yêu anh.
Umemiya Hajime
Em yêu anh.
Umemiya Hajime
Từ lâu rồi...
'Nếu không nói ra, em sợ mình sẽ hối hận mãi mãi.'
Sakura lặng người trong vòng tay của Umemiya.
Sakura Haruka
Ta cũng yêu em, nhóc mít ướt.
Anh ôm chặt lấy Sakura, cảm nhận nhịp đập của cơ thể em hòa cùng nhịp tim của mình.
Nhưng khi anh ôm em, anh nhận ra một điều kỳ lạ.
Cơ thể Sakura đang dần trở nên mờ ảo, như một làn sương mỏng manh.
Umemiya Hajime
Anh...anh sao vậy?
Sakura Haruka
Mấy ông thần này keo kiệt ghê.
Sakura Haruka
Cho người ta thêm xíu thời gian không được à!? /Càu nhàu/
Umemiya Hajime
Chuyện này...là sao?
Sakura mỉm cười, đôi mắt em vẫn trong trẻo nhưng mang theo chút buồn bã.
Sakura Haruka
Ta đã cầu xin thần linh cho mình chút thời gian để chờ nhóc quay về.
Sakura Haruka
Đó là tâm nguyện lớn nhất của ta.
Sakura Haruka
Giờ thì, em đã ở đây rồi.
Umemiya Hajime
Anh không thể ở lại sao?
Sakura Haruka
/Lắc đầu/ Sự sống của ta phụ thuộc vào khu rừng này.
Sakura Haruka
Bây giờ, rừng mất rồi nên ta cũng không thể sống tiếp nữa.
Umemiya Hajime
Anh...ở lại với em đi...
Umemiya Hajime
Em không thể mất anh...
Sakura Haruka
Ngốc, ta sẽ không đi đâu cả.
Sakura Haruka
Ta muốn ngắm nhìn thế giới mà em đã kể ta nghe, thế giới mà em sẽ đi qua.
Sakura Haruka
Em hãy thay ta ngắm nhìn tất cả những điều đó nhé.
Umemiya cố kìm nước mắt nhưng không thể ngăn nổi.
Tình yêu của anh, nỗi sợ hãi, nỗi đau khi phải rời xa em, tất cả đều cuộn trào trong lòng, như một cơn sóng dữ vỡ tan.
Sakura Haruka
Ta yêu em rất nhiều, Hajime.
Sakura Haruka
Vì thế, ta sẽ luôn ở bên em.
Sakura Haruka
Nhưng bây giờ, em phải đi tiếp con đường của mình.
Sakura nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp, như để an ủi anh, như để nói lời tạm biệt.
Cơ thể em dần tan biến vào không gian, như làn sương mai tan vào không khí nhưng nụ cười ấy, ánh mắt ấy, sẽ mãi còn đọng lại trong trái tim Umemiya.
Sakura Haruka
Thật vui vì gặp được anh, Umemiya Hajime...
Cơ thể em tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại những cánh hoa bay theo gió, nhẹ nhàng bay vào không gian tĩnh lặng.
Umemiya đứng lặng giữa khu rừng đã tàn úa, anh ôm lấy nỗi đau trong tim, cố nén tiếng nấc nghẹn ngào.
Umemiya Hajime
Anh yêu em, Sakura Haruka.
Năm ấy, Umemiya trở về thành phố, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng trái tim anh, mãi mãi vẫn thuộc về khu rừng đã từng xanh mát và hình bóng của Sakura - người anh yêu nhất, sẽ mãi mãi sống trong ký ức và tâm hồn anh.
Mỗi khi anh ngắm nhìn thế giới này, trong lòng anh luôn nhớ về lời dặn dò cuối cùng của em, mãi mãi yêu thương, mãi mãi khắc sâu.
Cảm ơn, tình yêu của đời anh.
_____________.-End-.____________
Cá Mặn
Mở hàng nhẹ nhàng thế thôi🤗
Cá Mặn
Khi nào bí ý tưởng của mấy bộ kia quá thì tui sẽ bơi về đây viết🙈
Cá Mặn
101 câu chuyện lận mà.
Chap tiếp theo: 2.[EndouSaku]
2. [EndoSaku] Cùng em bước vào lễ đường
Cá Mặn
Vừa viết vừa nghe Young and Beautiful🙊
Nirei Akihiko
Chúc mừng cậu sắp kết hôn nhé, Sakura-san!
Ban đầu khi nghe Sakura đồng ý kết hôn với Endou, Nirei đã sốc đến mức bất tỉnh nhân sự suốt hai tiếng liền.
Cậu còn nghĩ đến viễn cảnh có phải do Endou đã dùng chiêu trò hay ép em kết hôn với gã không.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ của Sakura, một nụ cười e thẹn nhưng đầy hạnh phúc, Nirei mới dần tin rằng đây là quyết định tự nguyện.
Suou thì không nén nổi ngạc nhiên xen lẫn vui sướng.
Suou Hayato
Tớ thật sự rất bất ngờ đó, Sakura-kun.
Suou Hayato
Khi cậu bảo cậu sẽ kết hôn với Endou-san, tớ còn nghĩ đó là trò đùa của cậu để thu hút sự chú ý của tớ.
Sakura Haruka
Nói nghe mắc ói quá cha./Khinh bỉ/
Suou Hayato
Pfff dù sao cũng chúc mừng cậu nhé!
Suou Hayato
Mong rằng cuộc hôn nhân của cậu và Endou-san sẽ thật bền vững và hạnh phúc.
Sakura cúi đầu, đôi má ửng đỏ khi nghe lời chúc của Suou.
Sakura Haruka
Cảm ơn hai đứa bây.
Sakura Haruka
Tao cũng vui lắm, nhưng...thật ra...
Em ngừng lại một lúc, vẻ ngập ngừng, rồi hạ giọng.
Sakura Haruka
Tao vẫn có chút lo lắng...
Cả Nirei và Suou đều nhìn em, vẻ mặt thắc mắc.
Nirei Akihiko
Cậu có lo lắng gì sao, Sakura-san?
Sakura Haruka
Chỉ là… tao đã xem nhiều bộ phim và thấy người ta sau khi kết hôn hay cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, cuối cùng… lại ly hôn.
Sakura Haruka
Tao sợ rằng sau này tao và Yamato cũng sẽ như vậy…
Sakura thở dài một cái, rồi cầm ly bia lên, nhấp một ngụm lớn.
Ánh mắt em hiện lên vẻ xa xăm khi nghĩ đến tương lai.
Nirei Akihiko
Cậu ngốc quá.
Sakura Haruka
Mày nói ai ngốc hả?
Nirei Akihiko
Phim là phim, mà đời thực là đời thực, Sakura-san.
Nirei Akihiko
Endou-san tuy đôi lúc có chút kỳ quái, nhưng nhiều năm nay chẳng phải anh ta luôn cưng chiều cậu sao?
Nirei Akihiko
Tớ còn chưa thấy anh ta bực tức hay khó chịu với cậu lần nào mà toàn là cậu nắm đầu anh ta thôi à.
Nirei Akihiko
Tin tớ đi, cậu không cần phải lo lắng đâu.
Suou Hayato
Mà cứ cho là có chuyện gì đi nữa, tớ vẫn ở đây mà, đúng không?
Suou Hayato
Còn nếu lỡ như anh ta có dám phản bội cậu...cậu cứ gọi bọn tớ.
Suou Hayato
Bọn tớ sẽ đến giúp cậu đập cho tên đó một trận, cho đáng đời!
Suou Hayato
Đội ngũ đánh ghen luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào cậu cần.
Nirei chỉ biết thở dài bất lực trước cái ý tưởng có phần “kịch tính” của Suou, nhưng Sakura không giấu nổi tiếng cười khẽ.
Tuy vậy, em lại thở dài và tiếp tục uống bia như thể đang cố vơi bớt đi nỗi lo lắng.
Sakura Haruka
Nhưng… tao sợ sẽ làm không tốt.
Sakura Haruka
Tao chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn trước đây…
Nirei nghe thế thì khẽ đặt tay lên vai Sakura.
Nirei Akihiko
Đừng tự tạo áp lực cho mình, Sakura-san.
Nirei Akihiko
Cậu cứ sống thật với chính mình và Endou-san sẽ luôn ở bên, chấp nhận mọi thứ của cậu.
Sakura ngẩng đầu nhìn Nirei, trong ánh mắt ánh lên chút hy vọng.
Nhưng chưa đầy một giây sau, em lại cầm ly bia lên và uống tiếp.
Nirei Akihiko
Uống ít thôi, Sakura-san!!!
Sakura cứ hết ly này đến ly khác, khuôn mặt đỏ bừng như một trái cà chua chín mọng.
Đôi mắt em long lanh ánh lên vẻ ngây thơ, dễ thương.
Trong cơn say, em đột nhiên ngả người về phía Nirei, vòng tay ôm chặt lấy cậu, dụi đầu vào vai, giọng ngọng nghịu.
Nirei Akihiko
S-Sakura-san?
Sakura Haruka
Nirei…mày nghĩ Yamato có yêu tao thật không?
Nirei bất giác mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Sakura.
Nirei Akihiko
Sao cậu lại hỏi thế, Sakura-san?
Nirei Akihiko
Chắc chắn là yêu rồi.
Nirei Akihiko
Nếu không thì sao anh ta lại chịu cưới cậu chứ?
Sakura ngẩng lên nhìn Nirei, đôi mắt mơ màng nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười.
Sakura Haruka
Mày nói phải...
Nhưng chỉ vài giây sau, em buông Nirei ra.
Nirei Akihiko
Cậu say quá rồi đấy.
Em chầm chậm rời khỏi chỗ ngồi, người hơi nghiêng ngả, rồi tiến đến ôm chầm lấy Suou.
Sakura dụi đầu vào ngực Suou như một chú mèo con tìm kiếm sự ấm áp, giọng nũng nịu.
Sakura Haruka
Suou, mày sẽ bên cạnh tao nếu Yamato bỏ tao đi chứ?
Suou bật cười, một tay vòng qua vai Sakura, vỗ vỗ nhẹ đầu em.
Suou Hayato
Dĩ nhiên rồi, mèo con.
Suou Hayato
Nhưng yên tâm đi, gã đó sẽ chẳng rời cậu đâu.
Suou Hayato
Tớ tin chắc là vậy.
Sakura nghe thấy vậy, miệng cười tươi như đứa trẻ được cho kẹo.
Sakura Haruka
Yamato yêu tao nhất mà...hức...
Em nói xong liền nhấc ly bia lên uống thêm một ngụm lớn, cười khanh khách.
Nirei Akihiko
/Lôi điện thoại ra/ Phải gọi Endou-san đến đưa cậu ấy về thôi.
Nirei Akihiko
Không thể để cậu tiếp tục thế này được…
Cậu nhanh chóng nhắn địa chỉ quán nhậu cho Endou, dặn gã đến ngay vì Sakura đã say mèm rồi.
Chưa đầy mười phút sau, Endou chạy đến quán, hơi thở gấp gáp vì lo lắng.
Bước vào, ánh mắt gã ngay lập tức dừng lại khi thấy mèo con của mình đang tựa vào vai Suou, đôi tay ôm chặt lấy eo anh, mắt nhắm nghiền và hơi thở đều đều.
Nirei Akihiko
Endou-san!!!
Endou bước lại gần, nhẹ nhàng chạm vào vai Sakura.
Endou Yamato
Sao mà lại uống say như thế?
Suou Hayato
Pfff tâm lý lo lắng trước khi kết hôn ấy mà.
Gã cố gỡ tay em ra khỏi eo Suou, nhưng Sakura dính như keo, gã kéo tay em đến đâu, Sakura lại rúc vào người Suou thêm đến đó.
Endou cười bất lực, cúi xuống thì thầm vào tai em.
Endou Yamato
Sakura...là anh đây.
Endou Yamato
Dậy về nhà nào.
Sakura nghe tiếng gọi quen thuộc, đôi mắt mơ màng mở ra, ngước lên nhìn gương mặt của Endou.
Khi nhận ra chồng tương lai đang ở trước mặt, em liền buông Suou ra ngay lập tức, rồi không chút ngần ngại ôm chặt lấy Endou, dụi đầu vào ngực gã.
Nirei Akihiko
/Ghi vào sổ/ Sakura-san khi say sẽ rất hay làm nũng.
Endou khẽ cười, vuốt nhẹ mái tóc của Sakura.
Endou Yamato
Anh đưa em về.
Endou nhẹ nhàng bế em lên.
Sakura nghe thấy tiếng tim đập quen thuộc của Endou, liền rúc sâu vào lòng gã, đôi mắt khép hờ và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Gã mỉm cười đầy trìu mến, ôm em chặt hơn một chút.
Nirei Akihiko
Endou-san, hai người sắp kết hôn rồi mà, sao anh vẫn cứ gọi cậu ấy là ‘Sakura’?
Nirei Akihiko
Em tưởng anh sẽ gọi là 'Haruka' như cậu ấy gọi anh là 'Yamato' ấy.
Endou quay sang nhìn Nirei, đôi mắt thoáng qua một nét dịu dàng.
Endou Yamato
Bây giờ em ấy vẫn là Sakura Haruka, cái tên em ấy luôn tự hào.
Endou Yamato
Tao thích gọi là Sakura vì sau này họ của em ấy sẽ đổi thành Endou.
Endou Yamato
Còn tên Haruka, khi về chung một nhà thì tao có thể gọi cả đời mà.
Suou Hayato
Sakura-kun tìm được đúng người rồi nhỉ?
Suou Hayato
Chúc mừng anh sắp kết hôn, Endou-san!
Gã khẽ gật đầu cảm ơn Nirei và Suou rồi đặt tiền xuống bàn trước khi bế Sakura ra ngoài.
Trong vòng tay của gã, Sakura rúc sâu hơn vào ngực, khuôn mặt lộ vẻ bình yên, như thể chỉ cần có Endou bên cạnh, thế giới ngoài kia cũng không còn quan trọng nữa.
______________________________
Thánh đường ngày hôm ấy chật kín khách khứa, ai ai cũng hân hoan chuẩn bị cho ngày trọng đại của Endou và Sakura.
Hoa tươi được trang trí dọc lối đi, ánh sáng dịu nhẹ soi rọi từng góc, biến cả không gian thành nơi chứa đựng bao mong đợi.
Khắp nơi là nụ cười, những lời chúc phúc cho đôi uyên ương.
Ở một góc, Endou không ngừng đi đi lại lại, tay vò lấy vạt áo, nét mặt căng thẳng rõ rệt.
Gã cứ nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa, trái tim đập loạn nhịp.
Banjo nhìn mà ngán ngẩm đến mức phải chống tay lên má, hắng giọng nhắc nhở
Banjo Kanon
Mày có thể nào đừng có đi qua đi lại như thế không?
Banjo Kanon
Tao sắp hoa mắt chóng mặt rồi này.
Endou cười trừ, nhưng vẫn không giấu được vẻ căng thẳng.
Endou Yamato
Mày không hiểu đâu, Banjo!
Endou Yamato
Hôm nay là ngày mà tao đã chờ từ rất lâu rồi, chờ đến mức không thể tin nổi đây là thật.
Endou Yamato
Trái tim tao… đập loạn cả lên.
Banjo Kanon
Để tao đập mày mấy cái cho biết đây là mơ hay thật nhé?
Banjo Kanon
Dáng vẻ tự tin thường ngày đâu, show ra xem.
Banjo Kanon
Làm gì như gái đôi mươi lần đầu về nhà chồng ấy.
Endou Yamato
Thì đây là lần đầu tao kết hôn mà.
Ngay khi lời nói vừa dứt, tiếng nhạc chuyển giai điệu.
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, báo hiệu hôn lễ bắt đầu.
Endou lập tức điều chỉnh lại vẻ nghiêm trang, tiến vào vị trí, đôi mắt gã dõi về cuối lễ đường với trái tim dường như đập mạnh hơn bao giờ hết.
Và rồi, từ từ bước vào trong, Sakura hiện ra với dáng vẻ tinh khôi trong bộ lễ phục trắng, đôi mắt ánh lên sự rạng rỡ và dịu dàng.
Từng bước đi của em như chậm lại, hòa quyện cùng với âm nhạc, khiến không gian xung quanh trở nên lung linh và thiêng liêng.
Endo nín thở ngắm nhìn người mà gã đã yêu thương từ lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, thế giới của gã chỉ còn lại duy nhất một người – Sakura Haruka.
Khi em đến gần, đôi mắt của Endou dần ướt đẫm.
Không kìm được nữa, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, trái tim gã dâng lên niềm hạnh phúc nghẹn ngào
Sakura Haruka
Yamato, đây là ngày trọng đại của chúng ta đấy.
Sakura Haruka
Anh khóc thế này lát chụp ảnh xấu lắm!
Endou Yamato
/Vội lau nước mắt/ Anh… không ngăn được.
Endou Yamato
Anh chỉ là… quá hạnh phúc.
Sakura mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay gã.
Cả hai cùng bước lên phía trước, đối diện nhau trong không gian trang trọng, trong ánh nhìn chứng kiến của bao người.
Nhân vật quần chúng
Chủ hôn: Endou Yamato, con có đồng ý yêu thương, che chở cho Sakura Haruka đến trọn đời, dù là trong hạnh phúc hay khó khăn?
Nhân vật quần chúng
Chủ hôn: Và Sakura Haruka, con có đồng ý dành trọn trái tim, yêu thương và tin tưởng Endou Yamato, dù cho cuộc sống có thử thách thế nào?
Khi lời thề nguyện hoàn tất, Endou lấy chiếc nhẫn từ người chủ hôn, ánh mắt dịu dàng nâng bàn tay Sakura lên, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón áp út của em, như một lời hứa thiêng liêng mà gã sẽ mãi gìn giữ.
Đến lượt Sakura, em khẽ đưa tay, đặt chiếc nhẫn vào tay Endou, ngước lên nhìn sâu vào mắt gã, ánh mắt ngập tràn yêu thương và tin tưởng.
Endou Yamato
Anh yêu em, Haruka.
Sakura Haruka
Em cũng yêu anh.
Nhân vật quần chúng
Chủ hôn: Và giờ đây, bằng một cử chỉ nhỏ nhưng mang ý nghĩa lớn lao, hai con đã chính thức trở thành vợ chồng. Xin chúc hai con luôn hạnh phúc, viên mãn!
Sau khi lời thề nguyện và trao nhẫn hoàn tất, gã khẽ đưa tay lên xoa nhẹ má em, như muốn chắc chắn rằng khoảnh khắc này không phải là mơ.
Trong ánh mắt gã rực sáng niềm hạnh phúc và biết ơn vô bờ.
Endou Yamato
Đây… không phải là mơ, đúng không?
Sakura Haruka
Ngốc, đây là thật mà.
Sakura Haruka
Em đang ở đây, ngay bên cạnh anh.
Dứt lời, Sakura nhón chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi gã.
Endou vòng tay qua eo em, kéo em sát vào lòng, đáp lại bằng nụ hôn sâu hơn, như để khắc ghi khoảnh khắc thiêng liêng này vào trái tim mãi mãi.
Giữa thánh đường đầy hoa và ánh sáng, dưới sự chứng kiến của tất cả, nụ hôn ấy như khẳng định rằng hai người đã thuộc về nhau.
Với Endou, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời.
Gã biết chắc chắn rằng, Sakura chính là mảnh ghép hoàn hảo mà gã đã chờ đợi bấy lâu, người sẽ cùng gã đi qua mọi khó khăn và niềm vui, mãi mãi bên nhau trong cuộc sống phía trước.
____________.-End-._____________
Chap tiếp theo: 3. [Noncp]
3.1. [Noncp] Yêu theo cách riêng (Thu-Đông)
Cá Mặn
Chap này không nói đến cp nào hết nha
Cá Mặn
Sẽ viết theo góc nhìn của Sakura - ngôi xưng "tôi" nhé🤗
_____________________________
Sakura Haruka
Tôi là Sakura Haruka, 25 tuổi.
Sakura Haruka
Ngay từ khi tôi sinh ra, thế giới đã không dành cho tôi bất kỳ sự ân cần nào.
Sakura Haruka
Mái tóc của tôi, một nửa đen, một nửa trắng, đôi mắt hai màu, xanh và vàng – tôi là hiện thân của một điều gì đó khác biệt, một điều gì đó mà mọi người xem là đáng sợ, là không nên tồn tại.
Sakura Haruka
Tôi nhớ những cái nhìn lạnh lẽo, xa cách của những người xung quanh, ánh mắt ái ngại và thậm chí là ghê sợ.
Sakura Haruka
Cha tôi, người mà đáng ra phải là chỗ dựa đầu tiên, đã quay lưng lại, bỏ mẹ và tôi, tìm kiếm một cuộc sống không vướng bận.
Sakura Haruka
Còn mẹ, bà cũng không chào đón tôi, cũng không ôm lấy tôi khi tôi khóc và cũng chẳng mỉm cười khi tôi gọi bà.
Sakura Haruka
Tôi vẫn nhớ ánh mắt của bà, lạnh lẽo, xa vời, như muốn tránh nhìn vào đôi mắt của tôi – đôi mắt mà bà nói rằng đáng lẽ không nên tồn tại.
Sakura Haruka
Tôi lớn lên với cảm giác mình là một sinh thể lạc lõng giữa thế giới này.
Sakura Haruka
À không, từng có một người yêu thương tôi rất nhiều nhưng tất cả...chỉ là đã từng.
Sakura Haruka
Tôi không còn đòi hỏi gì nữa, không hy vọng và cũng không dám ước mơ được yêu thương.
Sakura Haruka
Thứ duy nhất tôi có thể dựa vào, là âm nhạc.
Sakura Haruka
Tôi tìm thấy niềm an ủi trong từng phím đàn, từng giai điệu.
Sakura Haruka
Mỗi lần tôi đặt tay lên phím đàn, tôi có thể rũ bỏ sự lạnh nhạt của thế giới này, để lạc vào một thế giới của riêng tôi, nơi mà nỗi buồn có thể biến thành những bản nhạc dịu dàng, êm ái.
Sakura Haruka
Tôi trở thành một nghệ sĩ piano nổi tiếng và mọi người vây quanh tôi, ngưỡng mộ tôi.
Sakura Haruka
Họ trầm trồ trước tài năng của tôi, tung hô mỗi khi tôi biểu diễn.
Sakura Haruka
Nhưng tất cả những lời khen đó chỉ là một lớp vỏ ngoài trống rỗng, vì trong thâm tâm, tôi biết rằng không ai thực sự yêu tôi.
Sakura Haruka
Dù tôi có cô độc đến mức nào, tôi cũng không thể ngừng chơi piano.
Sakura Haruka
Đó là niềm an ủi cuối cùng của tôi, là nơi mà tôi tìm thấy một phần của trái tim mình còn có thể cảm nhận được hơi ấm.
Sakura Haruka
Và dù tôi biết rằng âm nhạc không thể thay thế tình yêu thương của một người mẹ, tôi vẫn nguyện dùng hết cuộc đời mình để biến những nỗi đau của tôi thành giai điệu, gửi gắm vào đó tất cả khát khao yêu thương mà tôi chưa từng nhận được.
Sakura Haruka
Tôi sẽ kể cho cậu nghe về cuộc đời mà tôi đã và đang sống.
Sakura Haruka
Cậu sẽ lắng nghe chứ?
______________________________
Mỗi ngày ở trường mẫu giáo, tôi vẫn thấy các bạn mình vui vẻ, rộn ràng khi cha mẹ đến rước, có những cái ôm ấm áp và nụ cười rạng rỡ.
Còn tôi, tôi ngồi lại ở một góc, chơi với những khối gỗ vô tri, xếp lên rồi lại gỡ xuống, xếp lên rồi lại gỡ xuống.
Có lẽ, mẹ sẽ không đến đón tôi.
Nhưng cũng chẳng sao cả, vì tôi đã quen rồi.
Nhân vật quần chúng
Cô giáo 1: Nhìn cái thằng bé đó kìa, giờ này rồi mà chẳng thấy ai đến đón nó cả.
Nhân vật quần chúng
Tội nghiệp…
Nhân vật quần chúng
Cô giáo 2: Tội nghiệp gì, đây cũng có phải lần đầu đâu.
Nhân vật quần chúng
Có khi mẹ nó còn không nhớ đến nó.
Nhân vật quần chúng
Cô giáo 1: Đúng nhỉ!? Ai mà thèm quan tâm đến một đứa dị hợm như nó chứ.
Tiếng cười của cô ấy rơi vào tai tôi như những giọt nước lạnh buốt.
Tôi cúi đầu xuống, nhìn khối gỗ trong tay mình, cố gắng phớt lờ những lời họ nói.
Tôi tự nhủ mình đã nghe rất nhiều rồi, chẳng còn gì đáng để buồn nữa.
Thật ra, tôi đã quen với sự chờ đợi này, quen với việc mình là đứa trẻ cuối cùng còn lại trong lớp mỗi ngày.
Sakura Haruka lúc nhỏ
/Tự nhủ/ Không sao đâu, mình có thể chờ.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Nếu mẹ không đến, mình sẽ tự về.
Thỉnh thoảng, tôi thấy các cô giáo cáu giận khi có bạn nào làm sai điều gì và không hiểu sao, cô luôn tìm đến tôi.
Nhân vật quần chúng
Cô giáo 2: Sakura, lại đây!
Tôi rụt rè bước tới, cúi đầu.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Cô gọi em.
Nhân vật quần chúng
Cô giáo 2: Em không nên ngồi đó chơi mà làm ồn lên như vậy, làm ảnh hưởng đến người khác.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Dạ, em xin lỗi cô…Em sẽ yên lặng hơn.
Nhân vật quần chúng
Cô giáo 2: Tốt nhất là đừng gây ra bất cứ tiếng động nào.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Vâng.
Thật may vì hôm nay cô không đánh tôi.
Tôi biết điều đó từ lâu rồi.
Tôi cúi đầu, quay trở lại góc phòng, tiếp tục chơi một mình, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sakura Haruka lúc nhỏ
/Nhìn đồng hồ/ Đã năm giờ rưỡi rồi sao?
Sakura Haruka lúc nhỏ
Mình sẽ tự về vậy.
Cả lớp học đã vắng bóng, chỉ còn mình tôi ngồi đây, phòng trở nên im lặng đến lạ lùng.
Tôi nhìn ra cửa sổ, ánh hoàng hôn nhuộm một màu cam đỏ, trời sắp tối rồi.
Nhưng tôi biết, có lẽ mẹ sẽ không đến.
Mẹ bận lắm mà, mẹ chẳng có thời gian cho tôi và có thể mẹ đã quên mất rằng hôm nay mẹ phải đến đón tôi.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Không sao đâu, Haru, mình sẽ tự về nhà thôi.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Đoạn đường đó mình đã thuộc làu rồi mà.
Các bạn có cha mẹ đón về, điều đó thật hạnh phúc.
Còn tôi, một mình, tự bước đi về nhà, cũng chẳng sao cả.
Bởi tôi biết, nếu mình không tự làm mọi thứ cho bản thân, sẽ chẳng ai làm cho tôi đâu.
Các bạn không thích chơi với tôi, cũng không sao.
Tôi biết mình không giống mọi người, khác biệt từ ngoại hình đến mọi thứ, nên tôi cũng quen với việc phải chơi một mình.
Chỉ là, tôi ước gì, dù chỉ một lần, mẹ sẽ gọi tên tôi với nụ cười dịu dàng, đón tôi về, và nói rằng: "Mẹ đến rồi đây."
Tôi bước ra khỏi lớp học, và ánh hoàng hôn hắt vào đôi mắt tôi một màu cam nhạt.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Ngày mai sẽ khác thôi mà, ngày mai mình sẽ lại cười và chắc chắn mẹ sẽ đến đón mình...
______________________________
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Sau bao nhiêu ngày dài chỉ ăn cơm một mình, cuối cùng tôi cũng được ăn tối cùng mẹ.
Ngồi bên bàn ăn rộng lớn, tôi nhìn vào những món ăn bày biện đẹp đẽ trên bàn, lòng trào lên một cảm giác hạnh phúc lạ lùng.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi ăn cùng mẹ.
Chỉ có hai người, nhưng với tôi, vậy là đủ rồi.
Sakura Haruka lúc nhỏ
"Mẹ vẫn xinh đẹp như mọi khi."
Sakura Haruka lúc nhỏ
"Mình vui quá!"
Đột nhiên, mẹ đặt đũa xuống, ánh mắt hơi nhíu lại khi nhìn về phía tôi.
Tôi ngước lên, chờ đợi một điều gì đó, nhưng lời nói của mẹ khiến lòng tôi chùng xuống.
Mẹ Sakura
Cái cách cầm muỗng của con thật chả giống ai cả.
Mẹ Sakura
Cầm muỗng mà cũng không biết cầm cho giống người sao?
Tôi giật mình, nhìn xuống đôi tay mình đang cầm muỗng một cách vụng về.
Tôi cắn môi, cố giấu đi nỗi thất vọng, rồi mỉm cười ngước lên.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Con sẽ cố sửa...thưa mẹ...
Mẹ Sakura
Đừng có làm gia đình này mất mặt thêm nữa.
Mẹ Sakura
Cố tỏ ra là đứa trẻ có ích đi.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Vâng.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Con sẽ cố gắng.
Mẹ không nói gì thêm, cũng không nhìn tôi lần nữa, chỉ lặng lẽ tiếp tục bữa ăn.
Tôi cúi đầu, tay run run, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi.
Sakura Haruka lúc nhỏ
" Chẳng sao cả"
Sakura Haruka lúc nhỏ
"Ít ra hôm nay mẹ đã nói chuyện với mình."
Đôi khi, chỉ một câu nói dù nghiêm khắc của mẹ cũng đủ để tôi cảm thấy rằng mẹ vẫn còn nhớ đến tôi.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc, mẹ đứng dậy rời khỏi bàn, và tôi cũng lặng lẽ dọn dẹp những bát đĩa còn lại.
Bà giúp việc
Tôi đã bảo bao nhiêu lần là để bà già này làm rồi mà.
Bà giúp việc
Cậu đừng có tự ý giành việc của bà già này nữa./Thở dài/
Sakura Haruka lúc nhỏ
Dạ, không sao đâu ạ
Sakura Haruka lúc nhỏ
Cháu muốn giúp bà mà.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Với lại… cháu cũng muốn làm chút gì đó.
Bà không nói thêm lời nào, chỉ vỗ nhẹ vào vai tôi, rồi cùng tôi dọn dẹp bát đĩa.
Đối với tôi, bà không chỉ là người giúp việc mà còn là người duy nhất trong ngôi nhà rộng lớn này luôn âm thầm quan tâm đến tôi, dù chỉ là những hành động nhỏ nhặt.
Trong thế giới cô độc này, ít ra tôi vẫn có bà là người bạn duy nhất của mình, người duy nhất khiến tôi cảm thấy mình không hoàn toàn lạc lõng.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Bà là người tốt bụng nhất mà cháu từng gặp.
Bà giúp việc
Cậu chủ nhỏ của tôi à, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.
Bà giúp việc
Rồi cậu sẽ lớn, sẽ gặp nhiều người tốt bụng và yêu thương cậu thật lòng.
Bà giúp việc
Tôi đảm bảo đấy.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Vậy...cháu sẽ đợi đến ngày đó.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Bà đợi cùng cháu nhé?
Bà giúp việc
Cậu chỉ giỏi tìm việc cho tôi làm là giỏi.
Bà giúp việc
Được rồi, tôi sẽ đợi cùng cậu.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Bà hứa rồi đó./Mỉm cười/
Hôm nay, tôi đã có một bữa cơm với mẹ, dù ngắn ngủi và lạnh lẽo, nhưng với tôi, đó là một kỷ niệm đẹp.
Sakura Haruka lúc nhỏ
"Ngày mai, mình sẽ lại cố gắng hơn, sẽ học cách cầm muỗng thật khéo léo, để lần sau mẹ sẽ hài lòng."
Trong bóng tối, tôi mỉm cười, lòng thầm hy vọng, một ngày nào đó, mẹ sẽ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, sẽ yêu thương tôi như tôi vẫn luôn mong chờ.
______________________________
Cuộc sống của tôi một lần nữa thay đổi và lần này là mãi mãi.
Tin bà qua đời trong một vụ tai nạn giao thông đến với tôi như sét đánh.
Cả thế giới như sụp đổ, tất cả niềm tin mong manh mà tôi bấu víu bấy lâu dường như tan biến.
Người duy nhất thấu hiểu tôi, người luôn âm thầm ở bên tôi, cuối cùng cũng rời bỏ tôi mà đi.
Bà đã hứa sẽ bên cạnh tôi.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Cháu không thích chút nào.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Bà là đồ thất hứa.
Tôi thấy như mình rơi vào một khoảng trống vô tận, một thế giới mênh mông đầy cô độc.
Bà đã bỏ tôi lại, một mình.
Đám tang diễn ra trong một nhà thờ nhỏ, bao trùm bởi sự trang nghiêm và trầm mặc.
Tôi ngồi lặng im ở hàng ghế phía sau, mắt không rời khỏi di ảnh của bà.
Nụ cười hiền từ trong bức ảnh là điều duy nhất khiến tôi không bật khóc ngay lúc này.
Đó là nụ cười đã ở bên tôi trong những ngày tháng lạnh lẽo, người đã từng là “bạn duy nhất” trong cuộc sống cô độc của tôi.
Sakura Haruka lúc nhỏ
"Đừng bỏ cháu mà...bà ơi... "
Trái tim tôi như nghẹn lại.
Mọi ký ức ùa về, từ những lần bà dỗ tôi ngủ, đến những lần bà lặng lẽ giúp tôi che giấu những giọt nước mắt yếu đuối.
Chẳng ai biết bà quan trọng với tôi đến thế nào.
Bà không phải là người thân, nhưng bà là người duy nhất trên thế giới này từng yêu thương và chăm sóc tôi, người luôn ở đó khi tôi cần.
Sakura Haruka lúc nhỏ
"Cháu...sẽ nhớ bà lắm..."
Giữa không gian im lặng ấy, một âm thanh dịu dàng và đầy đau thương bắt đầu vang lên.
Tiếng đàn piano, nhẹ nhàng và thanh thoát, như xé toạc bầu không khí tĩnh mịch.
Tôi ngước lên, nhìn về phía cây đàn đặt gần bàn thờ.
Người con trai của bà đang ngồi đó, đôi tay lướt nhẹ trên từng phím đàn, từng nốt nhạc vang lên như lời tạm biệt cuối cùng dành cho người mẹ đã rời xa anh.
Giai điệu ngân lên sâu lắng và da diết, len lỏi vào từng ngóc ngách của nhà thờ.
Từng nốt nhạc như cất lên nỗi đau và tiếc thương, chạm đến tận cùng trái tim tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của âm nhạc.
Âm nhạc không chỉ là những âm thanh vang lên rồi tắt, mà là thứ có thể vỗ về những nỗi đau, có thể xoa dịu tâm hồn tan vỡ của một đứa trẻ cô đơn như tôi.
Tiếng đàn vang vọng, nhịp điệu trầm bổng chạm đến từng tế bào trong cơ thể tôi.
Tôi nhắm mắt lại, để từng nốt nhạc vỗ về, như muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Bản nhạc dường như kể thay tôi mọi lời chưa nói, những cảm xúc mà tôi không bao giờ có thể thốt ra.
Giữa không gian trang nghiêm của nhà thờ, những nốt nhạc vang vọng, như ôm lấy tôi trong vòng tay an ủi cuối cùng.
Lúc bản nhạc dừng lại, tôi ngồi im, lặng thinh trong khoảnh khắc ấy, nước mắt chực trào.
Một cảm giác mới mẻ xâm chiếm lòng tôi, như thể một chân trời mới đang mở ra.
Bỗng dưng, tôi biết rằng mình đã tìm thấy thứ gì đó có thể thay bà tiếp tục ở bên tôi, vỗ về tôi qua những đêm dài cô độc – đó là âm nhạc, là tiếng đàn piano.
Sakura Haruka lúc nhỏ
"Một ngày nào đó, mình sẽ học chơi đàn, sẽ tự mình tạo ra những bản nhạc như thế, để kể lại câu chuyện của mình, để trò chuyện với bà qua âm nhạc, và để xoa dịu chính mình."
Và hơn hết, tôi sẽ giữ lời hứa của bà, sẽ tiếp tục sống và tìm kiếm thứ tình yêu chân thành mà bà đã tin rằng tôi xứng đáng có được.
Sakura Haruka lúc nhỏ
Cảm ơn bà… Cảm ơn vì tất cả. Cháu sẽ không quên lời bà đâu.
_________.-End 3.1-.__________
Chap tiếp theo: 3.2. [Noncp] Yêu theo cách riêng (Xuân-Hạ)
Cá Mặn
Sau khi xong câu chuyện 3 thì mấy cậu muốn couple nào lên sàn tiếp?
Cá Mặn
Cậu chọn couple - tôi sẽ viết nên cả câu chuyện.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play