Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ NamtanFilm ] Ký Ức Mất Tích

Chap 1 : Bỏ trốn

Cảm giác đau đớn từ cơ thể lan ra khắp người, nhưng mọi thứ đều mờ nhạt, như thể một lớp sương mù bao phủ tâm trí. Những hình ảnh vụn vặt thoáng qua—một bóng người, một chiếc bàn lạnh, ánh sáng trắng chói mắt—nhưng tất cả đều không rõ ràng. Nàng không nhớ mình đã ở đây bao lâu, chỉ biết rằng mỗi ngày đều trôi qua như một vòng lặp vô tận. Cảm giác bị kìm hãm, bị kiểm soát, mọi thứ đều là những mệnh lệnh không lời.
Hôm nay, nàng lại ngồi trong phòng thí nghiệm, im lặng như bao ngày. Cảm giác như thể mình là một con vật thí nghiệm, không hơn không kém. Mắt nàng mờ mịt, chỉ nghe thấy những âm thanh xa vời, những tiếng động lạ lùng từ bên ngoài. Những người đó, họ đang làm gì? Họ đang nói gì? Nàng không thể hiểu nổi. Mọi thứ chỉ có một điều duy nhất: sự trống rỗng.
Họ gọi nàng là “1407”, nhưng cô không hiểu tại sao. Cái tên đó giống như một dấu hiệu, một ký hiệu vô hồn, không có nghĩa lý gì đối với cô. Nàng không biết có bao nhiêu người đã đến và đi, chỉ biết rằng mỗi lần có ai đó vào phòng, nàng lại cảm thấy một cơn rùng mình lạnh buốt chạy qua người.
Một tiếng bước chân vang lên từ phía cửa. Nàng không biết đó là ai, cũng không quan tâm. Nhưng rồi, một âm thanh lạ vang lên—cánh cửa mở ra.
Nhân viên
Nhân viên
1407, chuẩn bị lấy máu. Làm theo yêu cầu.
Một người bước vào. Nàng cảm nhận được hơi thở của anh ta gần hơn, tiếng động của đôi chân anh ta chạm đất. Nàng không thể nhìn thấy anh ta rõ ràng, nhưng có một điều gì đó trong không gian này khiến nàng không thể ngồi yên.
Nhân viên
Nhân viên
A a a
Bàn tay nàng siết chặt lấy cổ tay của người đàn ông, kéo anh ta về phía mình. Anh ta không kịp phản ứng, chỉ kịp la lên một tiếng ngắn ngủi khi cơ thể anh bị kéo vào. Những ký ức mờ nhạt của nàng dường như không tồn tại lúc này, chỉ có sự thôi thúc phải làm điều này. Nàng cảm thấy một thứ gì đó nóng hổi đang chảy vào cơ thể mình—máu.
Nàng không hiểu tại sao mình làm vậy, nhưng một phần bản năng trong cơ thể cho phép nàng làm điều đó, không một chút chần chừ.
Khi anh ta ngã xuống, cơ thể nàng thoáng chốc trở lại trạng thái tỉnh táo hơn. Máu vẫn còn đọng lại trên tay , và trong đầu nàng, một âm thanh khác lại vang lên, mạnh mẽ và rõ ràng hơn: “Đi.”
Nàng không hỏi vì sao, không cần biết. Nàng bước qua cơ thể của người đàn ông, không quan tâm đến những tiếng động xung quanh. Cánh cửa phòng thí nghiệm đã mở, và nàng biết đây là cơ hội duy nhất. Nàng lao ra ngoài, không nghĩ ngợi, không dừng lại.
Nhân viên
Nhân viên
Chết tiệt
Nhân viên đứng thở hổn hển, đôi tay vẫn còn run rẩy . Cả cơ thể anh ta đang đầy mồ hôi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Những gì vừa xảy ra như một cơn ác mộng không thể tin nổi.
Anh ta không còn lựa chọn nào khác. Không thể đứng im, anh vội vã rút điện thoại ra khỏi túi và bấm số. Mắt anh ta không thể dời khỏi cảnh tượng hỗn loạn quanh mình.
Điện thoại reng lên một hồi lâu, rồi giọng nói quen thuộc của tiến sĩ vang lên, lạnh lùng và đầy quyền lực.
Tiến sĩ
Tiến sĩ
Có chuyện gì?
Nhân viên
Nhân viên
(giọng căng thẳng): Thưa tiến sĩ, 1407 đã… đã trốn thoát. Tôi không hiểu sao, cô ấy đã tấn công tôi trong lúc tôi đang lấy máu của cô ấy. Tôi không thể kiểm soát được nữa, tôi đã thất bại.
Giọng nói của tiến sĩ không hề thay đổi, lạnh lùng như mọi khi, nhưng có thể cảm nhận được sự tức giận trong đó.
Tiến sĩ
Tiến sĩ
Con bé đã đi đâu?
Nhân viên
Nhân viên
Chúng tôi không biết, tiến sĩ. Cô ấy chạy ra ngoài hành lang. Tôi đã cố gắng đuổi theo, nhưng… nhưng cô ấy quá nhanh. Không thể xác định được lối đi.
Tiến sĩ
Tiến sĩ
(trầm giọng): Được rồi. Nghe tôi đây. Tôi sẽ cho người truy bắt con bé ấy ngay lập tức. Đảm bảo không được để nó ấy thoát ra ngoài. Nếu nóđến gần khu vực ngoài cổng, chúng ta sẽ mất hết tất cả.
Nhân viên im lặng, cảm giác như toàn bộ không khí trong phòng thí nghiệm bị nén lại, tạo thành một áp lực vô hình. Tiến sĩ biết rõ hậu quả nếu Nữ9 ra ngoài thế giới bên ngoài. Đây không chỉ là vấn đề của một cá thể thí nghiệm, mà là sự đe dọa đối với tất cả những gì họ đã và đang xây dựng.
Tiến sĩ
Tiến sĩ
(ra lệnh): Tôi sẽ cho người đến. Cậu hãy cố gắng tìm ra vị trí của con bé và thông báo ngay lập tức khi có tin tức. Đừng để đi xa hơn.
Nhân viên
Nhân viên
Vâng, thưa tiến sĩ
Tiến sĩ ngắt điện thoại, không để lại cơ hội cho bất kỳ sự phản kháng nào. Đầu óc ả ta đang chạy đua với thời gian. 1407 không chỉ là một vật thí nghiệm. Mà còn là một phần trong dự án nghiên cứu đầy tham vọng—và nếu nó ra ngoài, những công trình của họ sẽ sụp đổ trong chớp mắt.
Nhân viên nhìn về phía cửa ra vào, lắng nghe những tiếng bước chân đang dần gần lại. Cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy anh ta. Nhưng điều duy nhất anh ta biết lúc này là, nếu không bắt được cô ta, mọi thứ sẽ kết thúc.

Chương 2 : Trốn thoát

Nhân viên
Nhân viên
Nhanh lên! Cô ta không thể thoát!
Nhân viên
Nhân viên
Mau chia ra tìm cô ấy!
Trong lúc nàng hoảng loạn chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm, cơ thể như đang chịu đựng sự đau đớn khủng khiếp. Những vết thương từ các thí nghiệm trước đó, những vết bỏng, vết bầm tím vì bị dây điện đánh vào, đều hành hạ nàng. Nhưng lúc này, tất cả những gì nàng có thể nghĩ đến là phải thoát ra, phải rời khỏi nơi này.
Nàng lao qua hành lang, những bước chạy không vững vàng, từng cơn đau nhói dọc theo cánh tay và đôi chân. Hơi thở hổn hền, và cảm giác như mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng. Lúc này, nàng không còn thời gian để nghĩ đến vết thương của mình nữa, mà chỉ biết một điều duy nhất là chạy.
Film
Film
A
Bất ngờ, nàng cô vấp phải một mảnh kim loại bị vỡ từ một thiết bị nào đó nằm vương vãi trong hành lang. Cả người loạng choạng, rồi ngã xuống đất với một tiếng va chạm sắc lạnh. Nàng đau đớn hét lên một tiếng, đôi tay chống xuống sàn nhưng không đủ sức đứng lên ngay lập tức.
Nhân viên
Nhân viên
Bên kia có tiếng động! Mau qua bên đó.
Nàng gượng dậy, cố đứng lên, nhưng mỗi bước đi đều đau đớn. Nàng thấy mình bị rách một vết sâu trên cánh tay, vết máu loang ra trên bộ đồ của mình, máu nóng đầm đìa trên da thịt. Nhưng nàng không thể dừng lại.
Nàng lao qua hành lang, những bước chạy không vững vàng, từng cơn đau nhói dọc theo cánh tay và đôi chân. Hơi thở cô hổn hền, và cảm giác như mọi thứ xung quanh bắt đầu quay cuồng.
Bằng!
Ngay khi rẽ qua một khúc ngoặt, một cơn đau nhói bất ngờ xé rách phần bụng của nàng. Một mảnh kính vỡ từ chiếc cửa kính gần đó bắn trúng, cắt sâu vào da thịt.
Tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần. Nàng không thể dừng lại, dù mỗi bước đi khiến cơn đau dồn lên như những nhát dao. Đám nhân viên bảo vệ không bỏ cuộc, họ vẫn đang bám theo sát.
Nhân viên
Nhân viên
Chặn cô ta lại! Không để cô ta ra ngoài!
Một tia hy vọng lóe lên khi nàng vô tình nhìn thấy một cửa sổ nhỏ ở phía cuối hành lang, vừa đủ để bản thân chui qua. Nhưng lối thoát này chỉ cách đám nhân viên có vài mét. Nàng không có nhiều thời gian, và nàng biết, nếu không hành động ngay, họ sẽ bắt kịp.
Không suy nghĩ nhiều, nàng lao về phía đó, từng bước đi nặng nề, cơ thể không còn đủ sức nhưng không thể dừng lại. Nhưng ngay khi vừa vươn tay đến gần cửa sổ, một tiếng nổ vang lên từ phía sau, và một cơn đau khủng khiếp đột ngột trào dâng ở chân trái.
Viên đạn đã xuyên qua bắp chân, và cơ thể nàng mất thăng bằng ngay lập tức. Nàng quy. xuống nền gạch lạnh, đau đớn tột cùng. Máu bắt đầu rỉ ra từ vết thương, loang ra trên nền gạch.
Với sức lực còn lại, nàng cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái của nàng gần như không thể cử động. Mỗi bước đi là một cực hình, nhưng vẫn kiên trì lê từng bước một. Đám nhân viên phía sau đã bắt đầu lao tới. Họ đang gần, và nếu nàng không hành động ngay, tất cả sẽ kết thúc.
Nàng nhìn thấy cửa sổ trước mắt, lòng thắt lại vì đau đớn, nhưng ngay lập tức, nàng liều lĩnh lao về phía đó.
Nhân viên
Nhân viên
Cô ta đang đến gần cửa sổ! Chặn cô ta lại!
Nàng nhanh chóng đẩy cửa sổ lên, cánh cửa kêu lên một tiếng cót két, báo hiệu sự bất thường. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ biết phải thoát ngay lập tức.
Với một động tác quyết liệt, nàng đặt tay lên bệ cửa, dùng chân phải để đẩy cơ thể lên. Nhưng chân trái bị thương khiến nàng mất thăng bằng, cơ thể lảo đảo, như thể đang rơi vào vực thằm.
Cố gắng gồng mình một lần nữa, nàng dùng sức tay trái kéo mình qua cửa sổ, mặc cho chân trái đau đớn đến mức tê liệt. Cả người lắc lư như đang nhảy trong không khí. Nàng lao người ra ngoài cửa sổ.
Bùm
Cả cơ thể nàng rơi xuống đất với một cú va chạm mạnh. Tiếng va chạm đinh tai nhức óc. Cơn đau từ vết thương khiến mọi thứ xung quanh xoay mòng mòng.
Mặc dù chân trái bị thương nặng, nàng vẫn cố gắng dùng tay trái để đỡ cơ thể đứng lên. Đầu gối bên trái không còn cảm giác, nhưng nàng phải cố gắng. Lúc này, sự hoảng loạn không còn là lựa chọn.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn quanh. Xung quanh chỉ có những tòa nhà cao tầng và con hẻm vắng lặng, không bóng người. Tuy nhiên, nàng không thể dừng lại lâu. Những tiếng còi hú từ xa đã vang lên, những chiếc xe tuần tra đang đến gần. Đám nhân viên sẽ không bỏ cuộc.
Nàng vội vã lết từng bước một, chân trái tê dại, mỗi bước đi như một cực hình, nhưng nàng biết rằng mình phải tiếp tục. Bất chấp mọi đau đớn, buộc mình phải đi. Cơ thể nàng đang yếu đi từng giây một, nhưng không còn sự lựa chọn khác.
Nàng cố gắng tìm kiếm nơi ẩn nấp, nhưng thành phố xung quanh vẫn vắng lặng, không có ai. Những chiếc xe tuần tra bắt đầu xuất hiện ở các góc phố, ánh đèn nhấp nháy trong đêm. Nàng biết mình không thể dừng lại, nhưng cũng không thể đi xa hơn nữa.
Những cơn hoa mắt và chóng mặt bắt đầu chiếm lấy tầm nhìn của nàng, và bước đi của nàng ngày càng chậm lại, không còn vững vàng. Mỗi giây trôi qua như một thử thách.
Cuối cùng, sự mệt mỏi đã đánh bại nàng . Cơ thể kiệt quệ, tâm trí mờ mịt, nàng gục ngã xuống vỉa hè, khuôn mặt đầy máu, mắt nhắm nghiền, hơi thở dần yếu đi.
Namtan Tipnaree
Namtan Tipnaree
Nè! Cô gì ơi?
Namtan Tipnaree
Namtan Tipnaree
Cô có sao không?

Chương 3 : Giúp đỡ

Xoảng!
Tiến sĩ
Tiến sĩ
[Tức giận] : Chết tiệt! Có mỗi một đứa con gái mà các người cũng không bắt được.
Nhân viên
Nhân viên
[ Sợ ] : Tiến sĩ…tiến sĩ…cô ta… đã chạy ra ngoài qua một cửa sổ ở tầng ba. Chúng tôi đã cố gắng truy tìm, nhưng…có vẻ…có vẻ như cô ta đã rời khỏi khu vực.
Tiến sĩ
Tiến sĩ
Báo cho tất cả các đơn vị an ninh và các đối tác liên quan. Mọi nỗ lực phải được tăng cường ngay lập tức. Tất cả các lối thoát trong thành phố phải được phong tỏa ngay. Con bé ấy không thể đi xa như vậy.
Nhân viên
Nhân viên
Tiến sĩ… cô ta đã bị thương.
Tiến sĩ
Tiến sĩ
Không quan trọng. Chỉ là tự làm mình kiệt sức, chúng ta sẽ tìm ra . Con bé đó sẽ không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng ta. Nó cũng chỉ là một vật thí nghiệm… và vật thí nghiệm không thể chạy trốn mãi được.
—————————————
Sau một quãng đường dài, Namtan quyết định đưa nàng về nhà mình. Mặc dù cô không biết người con gái này là ai, nhưng tình hình hiện tại quá khẩn cấp, và cô không thể đưa nàng đến bệnh viện — đó sẽ là nơi không an toàn, dễ dàng bị phát hiện. Cô chỉ còn một lựa chọn: nhà của mình, nơi sẽ giúp nàng tạm thời ẩn náu, ít nhất cho đến khi tỉnh lại và có thể trả lời vài câu hỏi.
Xe dừng lại trước một căn hộ nhỏ trong khu phố yên tĩnh. Namtan vội vã mở cửa xe, nhẹ nhàng bế nàng ra khỏi xe. Nàng nằm bất động trong vòng tay cô, đôi mắt nhắm nghiền, thở yếu ớt. Dù thương tích của nàng rất nặng, nhưng Namtan không thể để nàng nằm lại trong xe lâu hơn, bởi nàng rất có thể sẽ mất mạng nếu không được chăm sóc.
Namtan bế nàng lên cầu thang, bước nhẹ nhàng từng bước một để không làm nàng đau thêm. Cánh cửa căn hộ mở ra, không gian trong nhà hơi u ám nhưng ấm cúng. Cô đặt nàng xuống chiếc giường của mình.
Namtan nhanh chóng đi tới chiếc tủ thuốc trong phòng, tìm lấy băng gạc, thuốc sát trùng, và kéo tay áo lên chuẩn bị cho công việc băng bó. Cơ thể cô có chút run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì cô nhận ra mức độ nghiêm trọng của vết thương. Nàng có thể mất máu nhiều, và nếu không được sơ cứu kịp thời, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Namtan Tipnaree
Namtan Tipnaree
Phù! Cuối cùng cũng xong.
Namtan Tipnaree
Namtan Tipnaree
Hãy mau tỉnh lại nhé!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play