Là ngũ hoàng tử, xuất thân cao quý, huynh trưởng là nhị hoàng tử nhưng lại là thái tử.
Y là Mục Ngôn, so với những hoàng tử công chúa khác xuất thân vô cùng tốt, sinh mẫu là hoàng hậu, huynh trưởng là thái tử, trưởng tỷ là tam công chúa.
Đáng tiếc mẫu hậu mất khi y mới bốn tuổi, huynh trưởng và trưởng tỷ đều không muốn quản y, sinh phụ càng không muốn quản, để mặc y làm càn, sống trong nhung lụa muốn gì chỉ cần la hét bảo cung nữ thái giám.
Y gặp hắn năm y mười sáu.
Mục Ngôn năm đó chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, không biết đánh nhau chỉ biết đọc sách, nhưng nổi tiếng thông tuệ, hoàng đế đánh giá y rằng nếu có thể thi cử không dựa vào thân phận nhất định có thể làm một trạng nguyên.
Lời khẳng định ấy đưa Mục Ngôn đến nguy hiểm mà y chẳng hề muốn.
Bào huynh là thái tử, trưởng tỷ là công chúa đi hoà thân, đã gả rồi, thái tử nếu có thêm đệ đệ là y làm cánh tay đắc lực thì càng dễ dàng ngồi lên vị trí hoàng đế.
Đại hoàng tử không vui, tứ hoàng tử không nốt.
Hoàng đế lần đó lại muốn Mục Ngôn đến phía Nam thay ông du tuần, thị sát tình hình bách tính, đấy là thời điểm tốt để ám sát.
Lúc ra khỏi Kinh Thành, đến ngoại ô, thích khách xông đến.
Con ngựa bị doạ, nhanh chóng “hí” một tiếng. Mục Ngôn bị doạ một trận hét một tiếng thất thanh.
Khi máu của phu xe bắn lên màn xe ngựa, Mục Ngôn biết sắp đến mình, y lại không biết đánh nhau, chỉ biết khóc, lập tức khóc lớn một trận gọi to:”Mẫu hậu cứu con”
Thích khách còn chưa ra tay đã bị một thanh đao nhỏ lao đến xiên chết.
Một thiếu niên nhanh chóng vén rèm xe ngựa, cúi người hỏi Mục Ngôn:”Không sao chứ?”
Mục Ngôn khóc nháo một trận, thiếu niên kia xua tay, hốt hoảng nói:”Đừng khóc, ngươi là nam nhân đấy, thật mất mặt nam nhân”
Mục Ngôn thấy người trước mắt không giết mình, nhanh chóng bám lấy đối phương thật chặt rồi nói:”Ta sợ, ta sợ lắm”
Thiếu niên kia bị ôm càng bị doạ một trận.
Mục Ngôn ở trong lòng đối phương khóc nháo một trận sau đó lại ngủ say.
Người kia sợ đánh thức thiếu niên trong lòng mình, chỉ nhẹ nhàng đặt y xuống bên trong xe ngựa, nhưng hắn vẫn sợ, hắn bảo vệ y một lần được, có điều lỡ như hắn vừa đi y lại gặp nguy hiểm, như vậy chẳng phải tốn công bảo vệ sao?
Nghĩ thế hắn liền ở lại.
Đến đêm, Mục Ngôn tỉnh dậy, y dụi mắt.
Nhìn xung quanh tối om lại nóng, y vén rèm xe ngựa ra nhìn.
Người cứu Mục Ngôn đang ngồi cạnh gốc cây nướng cá.
Mục Ngôn bị doạ hoảng, ban ngày mắt mũi lèm nhèm, y không thấy hắn, lỡ hắn đợi y khóc xong rồi ngủ một giấc dậy sau đó giết y thì sao.
Mục Ngôn sợ hãi chui tọt một góc, lần nữa khóc một trận gọi to:”Mẫu hậu cứu con”
Người kia bị tiếng gọi của y làm giật mình, nhanh chóng tiến đến, vén rèm xe ngựa, thấy y lại khóc liền hỏi:”Ngươi khóc cái gì?”
Mục Ngôn hỏi hắn:”Ngươi...ngươi đến giết ta đúng không? Ngươi đợi ta tỉnh sẽ giết ta?”
Y nháo một trận nói:”Ta không có giết người mà, ta cũng không gây chuyện sao ngươi lại muốn giết ta”
Người kia bị y làm cho tức giận, hắn nói:”Ta không rảnh đến mức cứu ngươi rồi lại giết ngươi”
Mục Ngôn hỏi hắn:”Ngươi...ngươi cứu ta? Ngươi là người của nhị hoàng huynh hay là của phụ hoàng?”
Người kia giật mình, thì ra là người hoàng thất. Hắn trả lời:”Không phải của họ, ta vô tình đi ngang nên tiện tay cứu ngươi thôi, ta đưa ngươi về hoàng cung”
Mục Ngôn nhào đến, ôm lấy hắn, sợ hãi nháo một trận:”Đừng bỏ ta mà, ta rất sợ, huynh ở cạnh ta đi, ta sợ lắm”
Người kia lúc này đã bị y làm cho bất lực đến không chịu được, hắn nói:”Ta có thù với nhị hoàng huynh của ngươi cũng là thái tử hiện tại”
Mục Ngôn nói vội với hắn:”Ngươi đừng có giết ta, nhị hoàng huynh với ta không thân thiết, huynh ấy bỏ mặc ta, huynh ấy chưa từng xem ta như đệ đệ”
Người kia hỏi y:”Ngươi là hắn bào đệ hay chỉ cùng sinh phụ khác sinh mẫu?”
Mục Ngôn trả lời:”Ta là y bào đệ, mẫu hậu y là mẫu hậu ta”
Người kia liền bị lời này làm cho kinh ngạc, đến bào đệ cũng không thương sao? Sợ bị tranh mất đế vị? Hắn là thái tử rồi, đệ đệ cái gì cũng sợ, là kiểu trói gà không chặt, hắn không cần sợ vị đệ đệ này tranh mất ngai vàng, sao lại bỏ mặc.
Mục Ngôn bám lấy hắn không buông, y nói:”Phụ hoàng không để ý đến ta, y cả đời chưa từng nhìn qua ta quá ba lần, lúc ta sinh, lúc ta đến Quốc Học Viện và mấy ngày trước khi y gọi ta đến Ngự Thư Phòng bắt ta đến phía Nam thị sát dân tình thay y”
Hắn im lặng trầm ngâm, đến một ám vệ cũng không có mặt bảo vệ, đến binh lính một người cũng chẳng có, đây thật sự là một hoàng tử sao?
Hắn năm đó gặp thái tử còn khoa trương hơn nhiều.
Người kia sau đó lên tiếng:”Ta đưa ngươi đến phía Nam, thị sát xong sẽ đưa ngươi về Kinh Thành, ta bảo vệ ngươi, xong việc ta rời đi”
Mục Ngôn lại không muốn, y ôm chặt lấy hắn nói:”Đừng đi mà, ta rất sợ, bọn họ đều không nghe lệnh ta, ta rất sợ, bọn họ chỉ nghe lệnh từ nhị hoàng huynh và phụ hoàng ta, đều coi thường ta, huynh đừng đi mà, ta rất sợ, huynh về Kinh Thành cùng ta đi, huynh bảo vệ ta cả đời đi”
Hắn bị lời y nói lần nữa bị doạ, người này có thật là hoàng tử không? Không ai nghe lệnh?
Hắn hỏi y:”Ngươi nói thật à? Bọn họ không nghe ngươi?”
Mục Ngôn buông hắn ra, y kéo tay áo lên, để lộ vết thương không băng bó, tuy đã kết vảy nhưng nhìn qua cũng nhận ra đó đều là vết thương bị đánh nhiều lần chứ không phải một lần. Cả hai cánh tay đều như vậy, Mục Ngôn mím môi nói:”Sau....sau lưng cũng có”
Hắn hỏi y:”Ngươi có thật là hoàng tử không vậy? Ta thấy ngươi chẳng khác gì chó của bọn họ cả, chỉ có chó mới bị đánh thôi”
Mục Ngôn run rẩy vì lạnh, y điên cuồng lắc đầu nói:”Ta không biết, ta không có mẫu hậu, mẫu hậu không bên cạnh bảo vệ ta nữa, từ khi ta có kí ức người không còn bên cạnh ta nữa”
Mục Ngôn đưa tay lau nước mắt trên mặt, hắn mềm lòng nói:”Ta bảo vệ ngươi, ta bảo vệ ngươi cả đời”
Mục Ngôn ngẩn người nhìn hắn, sau đó lại ôm chầm lấy hắn khóc một trận. Y rất sợ, chỉ có người này bảo vệ y.
Mẫu hậu của y từng nói qua:”Ngôn nhi, con quá mềm yếu, sau này sẽ có một ngày, có một người nào đó thay mẫu hậu bảo vệ con”
Mục Ngôn chỉ nhớ lời đó, bởi vì đó là lời cuối cùng mẫu hậu y nói, hai ngày sau khi bệnh hành vật vã trên giường, bà biết sắp không lâu nữa phải đi liền nói lời cuối cùng này với y.
Mục Ngôn đoán “người thay mẫu hậu bảo vệ con” trong lời mẫu hậu y nói là người này. Bởi vì ngoài hắn ra chẳng có ai chịu bảo vệ y cả.
Đối phương lên tiếng:”Ta là Cố Mặc, ta phải gọi ngươi thế nào?”
Mục Ngôn trả lời:”Mục Ngôn, Mục Ngôn là tên mẫu hậu đặt cho ta”
Cố Mặc đỡ Mục Ngôn xuống khỏi xe ngựa.
Hắn đã nướng xong cá, Mục Ngôn xuống chỉ việc ăn thôi.
Cố Mặc còn chẳng tin một hoàng tử có thể ăn được cá này, cũng không tin Mục Ngôn ăn được cá nóng.
Đến khi hắn thấy y thuần thục mà cầm thanh cũi xiên cá nướng, đưa lên ăn, không chút gượng gạo cũng không sợ bỏng thì triệt để tin rồi, tin vị hoàng tử trước mắt bị người hầu ngược đãi.
Mục Ngôn hỏi hắn:”Sao vậy? Huynh không ăn sao?”
Cố Mặc trả lời:”Ngươi trong cung....”
Mục Ngôn hỏi hắn:”Chuyện ăn uống của ta?”
Cố Mặc gật đầu, Mục Ngôn liền nói:”Trong cung ta hay bị bọn họ bỏ đói, buổi tối luôn phải tự đi mò xem có gì ăn không. Có một cung nữ nhỏ tuổi, mới nhập cung một năm thường xuyên mang đến cho ta một chiếc bánh bao nhỏ hoặc một củ khoai lang nướng, đó là năm ngoái, năm nay cách đây mấy tháng trước cung nữ ấy bị đánh chết rồi”
Cố Mặc kinh ngạc, đánh chết? Mục Ngôn nói với hắn:”Chỉ cần là cung nữ giúp ta đều sẽ bị đánh chết”
Cố Mặc nói ngay với y:”Ta không biết có nên tin ngươi là ngũ hoàng tử hay không nữa, làm gì có hoàng tử nào khổ sở như ngươi”
Sau khi ăn tối, Cố Mặc đỡ Mục Ngôn lên xe ngựa, hắn đích thân đánh xe rời đi.
Chiếc xe ngựa chạy một tháng mới đến phía Nam, Mục Ngôn xuống xe ngựa, nơi này là quê của Cố Mặc, hắn có thể dẫn y đi tham qua, cũng có thể kể y nghe tình hình. Hơn nữa không chỉ quê, mà sư môn của hắn cũng ở đây.
Mục Ngôn kéo tay áo Cố Mặc lên tiếng:”Bạch phủ gia ở đâu vậy tiểu Mặc ca?”
Cố Mặc hỏi ngay:”Có chuyện gì à?”
Mục Ngôn gật đầu, Cố Mặc không hỏi, nhanh chóng đưa Cố Mặc đến Bạch phủ.
Mục Ngôn nhìn một chút sau đó nói:”Huynh đợi ta bên ngoài”
Y lon ton chạy đến nói gì đó, lính gác sững sờ một chút sau đó mở cửa chạy đến giữa sân hét lên:”Lão gia, tiểu nhi tử của nhị tiểu thư về rồi”
Lão gia và gia quyến nhanh chóng chạy ra. Mục Ngôn nhanh chóng khóc nháo một trận, y ôm lấy tổ phụ nói:”Tổ phụ, con muốn về nhà, con không muốn ở đó đâu”
Bạch lão gia nhanh chóng ôm chặt Mục Ngôn trong lòng, đoán chừng tôn tử bị bắt nạt không nhỏ.
Tiên hậu có ba hài tử, xếp đầu là nhị hoàng tử, cũng tức là thái tử. Xếp giữa là tam công chúa đã gả đi hoà thân, xếp nhỏ nhất chính là ngũ hoàng tử Mục Ngôn.
Bạch lão gia hỏi ngay:”Nhị ca con và tứ tỷ con không quản sao?”
Mục Ngôn lắc lắc đầu, y nói:”Tam tỷ từ đầu đã không quan tâm, nhị ca cũng vậy, con đều đói mỗi ngày, cung nữ giúp con dúi con chỉ một cái bánh bao thôi chưa đến nửa tháng sau bị đánh chết”
Bạch lão gia nghe mà đau lòng. Tỷ tỷ và huynh trưởng sống trong nhung lụa thường xuyên xuất hiện trong yến tiệc, riêng vị hoàng tử nhỏ nhất của tiên hậu này, chưa từng xuất hiện, lại còn thường xuyên bị bắt nạt. Thâm cung lạnh lẽo vô tình. Ông chỉ nghĩ năm đó quả nhiên không nên gả nhi nữ cho hoàng đế.
Biểu tỷ Mục Ngôn tiến đến, trước ánh mắt của mọi người kéo một cái rách tay áo y, cánh tay để lộ vết thương đã thành xẹo. Nàng lên tiếng:”Quả nhiên không sai, ngay từ khi đệ ấy nói con liền nghĩ nhất định trên người đệ ấy có thể có vết thương mà”
Bạch lão gia nhìn đến kinh hãi, sau đó dần chuyển sang giận dữ, ông nói:”Đi vào, cởi y phục ra, ta phải xem cho rõ tôn tử ta chịu bao nhiêu uất ức mấy năm để lần sau ta phải đến hỏi tội hắn, ta gả nhi nữ cho hắn, nhi tử ta chết rồi vậy mà hắn vẫn không chăm tốt tôn tử ta”
Mục Ngôn quay đầu, vươn tay vẫy vẫy gọi Cố Mặc đến. Hắn tiến đến bên cạnh y, Mục Ngôn ôm lấy cánh tay Cố Mặc, y nói:”Tổ phụ, Ngôn nhi gặp y tiểu Mặc ca trên đường, là huynh ấy cứu con một mạng, cũng là nhờ huynh ấy con mới đến được đây”
Bạch lão nghe tôn tử nói như vậy liền nghĩ Cố Mặc nhất định là người tốt, nhanh chóng thân thiện cười vỗ vai Cố Mặc bảo:”Tiểu Mặc đúng không? Vào trong đi, ân nhân của ta tôn tử cũng là ân nhân của Bạch gia ta, mau vào trong, ta sẽ chăm sóc thật chu đáo”
Nói xong liền ra lệnh:”Người đâu, chuẩn bị phòng cho tiểu thiếu gia và ân nhân”
Đến ngọ thiện, ngoại trừ đích trưởng thì không ai ngồi trên bàn dùng ngọ thiện cùng Mục Ngôn. Bạch gia tôn ti trật tự rõ ràng, trên bàn ngoại trừ tổ phụ, cửu cửu dòng đích thì chỉ có hai biểu tỷ và một biểu đệ. Thẩm thẩm vừa mất năm ngoái, tổ mẫu cũng mất năm năm rồi.
Bạch lão gia hỏi Cố Mặc:”Tiểu Mặc, con là quê nơi nào? Tên họ là gì? Phụ mẫu ra sao?”
Cố Mặc trả lời:”Con họ Cố tên Mặc, bốn tuổi đã mất cả phụ lẫn mẫu, quê ở Du Hạc Trấn”
Bạch lão gia nhíu mày, Du Hạc Trấn là cùng quê với nhà họ Bạch, bốn tuổi đã không có phụ mẫu? Ông hỏi:”Con có muốn biết phụ mẫu mộ phần ở nơi nào không? Còn nhỏ thế đã mất phụ mẫu sợ là đến mộ phần cũng không biết ở nơi nào”
Cố Mặc trả lời:”Không hẳn là mất, năm đó phụ mẫu bỏ con đi, sau đó nghe nói là mẫu thân còn sống nhưng ở đâu thì không rõ còn phụ thân thì bị đánh chết rồi”
Bạch lão gia nghe xong rất thương, ông nói:”Để ta, ta sẽ cho người điều tra thử xem phụ mẫu con tình hình năm đó ra sao”
Sau đó ông quay đầu, gắp đồ ăn cho Mục Ngôn rồi hỏi:”Lần này đến đây là có chuyện gì sao? Nếu không có gì chỉ đơn giản là bỏ nhà đi bụi thì cứ ở lại, còn nếu có việc thì giao cho người của Bạch phủ đi làm rồi gửi về cho phụ hoàng con, còn con thì ở lại Bạch phủ”
Mục Ngôn gật đầu bảo:”Đúng thật là có chuyện”
Bạch lão gia liền nói:”Vậy chút nữa con đến Thư Phòng tìm ta, đưa ta việc của con, ta sẽ thay con xử lí, đến đây rồi thì đi chơi đi, đừng nghĩ đến làm việc”
Mục Ngôn tươi cười mà gật đầu.
Đến chiều, sau giờ nghỉ trưa. Mục Ngôn lon ton định rời Bạch phủ đi chơi, vừa ra khỏi cửa, Cố Mặc đã dùng kiếm chặn y hỏi:”Đi đâu?”
Mục Ngôn liền gọi hắn:”Tiểu Mặc ca”
Cố Mặc thu kiếm ôm kiếm vào lòng hỏi:”Nói đi, đi đâu?”
Mục Ngôn trả lời:”Ta đi chơi”
Cố Mặc hỏi Mục Ngôn:”Đệ đến nơi này rồi sao? Không sợ bọn họ bắt nạt đệ giống trong hoàng cung?”
Mục Ngôn lắc đầu, y lấy ra một lá thư nhàu nát cũ kĩ từ trong tay áo đưa cho hắn, sau đó lên tiếng:”Mẫu hậu để lại thư, người nói ta nếu có rời cung có thể đến phía Nam, tổ phụ sẽ yêu thương và bảo vệ ta, dặn ta không cần kiêng dè nể sợ người”
Cố Mặc vươn tay xoa đầu Mục Ngôn, hắn nói:”Đệ cả ngày chỉ mẫu hậu mẫu hậu”
Mục Ngôn lúng túng đỏ mặt, quả thật đa số mỗi lần y định giải thích điều gì, đều nói trước là mẫu hậu dặn ta, mẫu hậu nói với ta, của mẫu hậu để lại.
Hai người bọn họ đi dạo ở Hạc Du Trấn, trên con phố đông đúc nhộn nhịp do Bạch gia quản lí.
Mục Ngôn lon ton chạy trước, tay cầm theo kẹo hồ lô. Y thích nhất là được ở bên ngoài đi dạo thế này.
Lúc Mục Ngôn đang chạy, y đột nhiên ngừng lại, sau đó nhanh chóng quay đầu, lao về phía Cố Mặc.
Vừa kịp lúc, y sắp đến nơi thì một mũi tên bắn tới, Mục Ngôn hét lên:”Tiểu Mặc ca cứu ta”
Mũi tên ấy bắn hụt do Mục Ngôn đã chạy về phía Cố Mặc.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy mũi tên, đưa tay ôm lấy y vào lòng, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm, Cố Mặc sau đó lên tiếng:”Về phủ, nơi này bị mai phục rồi, ở đây có hai thế lực muốn giết đệ”
Mục Ngôn còn chưa gật đầu, Cố Mặc đã bế vội y lên, dùng khinh công bay đi.
Hắn mang y chạy nhanh về Bạch phủ, với tình hình hiện tại, rất khó đánh nhau bên ngoài, nhất là khi có những hai thế lực ở đây. Mình hắn không thể đánh được với hai thế lực đó.
Bạch lão gia thấy hai người quay về liền hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”
Mục Ngôn hét lên:”Tổ phụ, có thích khách, cứu con”
Bạch lão gia sững người sau đó nói to ra lệnh:”Người đâu, bảo vệ Bạch phủ, có thích khách”
Ông kéo tay tôn tử, đưa theo cả Cố Mặc lôi đi, nhanh chóng đẩy cả hai vào trong một căn phòng, nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Ánh mắt ông sau đó đảo quanh tìm kiếm, mười mấy bóng đen trên mái nhà đều bị ông phát hiện ngay, ông gọi:”Lão thất”
Ngay lập tức một thân ảnh hồng y lao đến, không qua lâu đã đoạt mạng được toàn bộ thích khách, cũng không quên mang hai tên còn sống xuống, đặt trước mặt ông.
Người này là nhi tử nhỏ nhất của ông với thiếp thất, cũng chỉ lớn hơn huynh trưởng Mục Ngôn một tuổi.
Bạch lão gia sau đó ra lệnh:”Tra cho rõ, tra xong rồi mang đầu bọn chúng ném đến chỗ chủ của chúng”
Hồng y nam tử nhanh chóng gật đầu vâng lệnh sau đó mang theo hai hắc y nhân biến mất.
Nửa đêm, đối phương nhanh chóng đến Thư Phòng cùng với tin tức. Bạch lão gia vẫn còn thức, đang ngồi lau kiếm, ông đã ngồi đó lau rất lâu rồi.
Đối phương thi lễ rồi nói:”Chuyện ban chiều đã tra ra, chủ mưu là tứ hoàng tử và đại hoàng tử, hai người này không cùng phe, chỉ là sợ Ngôn nhi lập công, nếu về phe thái tử sẽ gây thêm bất lợi cho bọn họ, hai người họ cũng có ý định hạ bệ thái tử để giành lấy hoàng vị”
Bạch lão gia hỏi:”Con xử lí thế nào rồi?”
Thất thúc của Mục Ngôn, Bạch Niên trả lời:”Phụ thân yên tâm, nhi tử đã cho thuộc hạ thúc ngựa mang đầu đến Kinh Thành ngay trong đêm rồi”
Bạch lão gia hỏi chuyện khác:”Vậy chuyện ta bảo con điều tra thì sao?”
Bạch Niên lấy ra một mảnh giấy nhỏ, hắn nói:”Đây là toàn bộ tin tức mới điều tra được, thiếu niên tên Cố Mặc ấy....vốn dĩ nên mang họ Hàn, là nhi tử của đích nữ nhà họ Hạ bỏ trốn năm đó với một thiếu niên dị tộc mang họ Hàn. Năm đó đích nữ họ Hạ bị lôi về gia tộc chịu đựng hai mươi roi, còn người kia đã bị đánh chết, vứt xác ngoài cửa lớn Hạ gia. Vị kia sau đó xuất giá lần hai, gả cho thế tử nổi tiếng tệ hại của nhà họ Tô”
Bạch lão gia hơi im lặng, Bạch Niên sau đó nói thêm:”Còn có một tin tức con vừa nhận, chỉ là một tin chưa được xác thực rõ ràng”
Bạch lão gia lên tiếng:”Nói ta nghe xem”
Bạch Niên trả lời:”Hắn là môn chủ kế nhiệm của Thất Phong Môn”
Bạch lão gia sững người, Thất Phong Môn khá có tiếng trong giang hồ, mạng lưới tình báo bao bọc khắp thế giới. Thân là môn chủ lại chạy đi khắp nơi sau đó lại quen với ngũ hoàng tử yếu ớt rồi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ đối phương?
Bạch Niên nói với ông:”Nghe nói tính tình môn chủ cổ quái thất thường, nhưng ra tay cũng không tàn nhẫn tuyệt tình. Năm đó đại sư huynh hắn phản bội môn phái, giết chết sư phụ, đả thương hai sư đệ, thân là tam sư huynh, hắn đã đuổi đại sư huynh đến tận Kinh Thành, mặc kệ thái tử cứu tên đó bảo vệ trong Đông Cung mà ra tay giết người trước mí mắt thái tử”
Bạch lão gia đập bàn nổi giận hỏi:”Hắn cần gì ở Ngôn nhi? Ngôn nhi làm gì có gì cho hắn? Bạch gia không thể nhúng tay và cũng không nhúng tay nếu Ngôn nhi không đồng ý, hắn rốt cuộc có ý định gì?”
Cố Mặc ở cửa, hắn nghe rõ, nhanh chóng tiến vào, vừa đi vừa nói:”Yên tâm đi Bạch lão gia, ta không có hứng thú với Mục Ngôn”
Bạch lão gia ngây người, kẻ này đến không tiếng động, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Bạch Niên rút kiếm, chỉa về phía Cố Mặc, hắn cười bảo:”Ta không đến giết hay lợi dụng Mục Ngôn, cũng chẳng đến vay mượn thế lực Bạch gia”
Bạch Niên hỏi ngay:”Vậy ngươi cứu Ngôn nhi có mục đích gì?”
Cố Mặc trả lời:”Thấy ngứa mắt đám kia nên cứu”
Bạch Niên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, Cố Mặc liền nói:”Ngươi biết đấy, Thất Phong Môn bọn ta muốn biết giáo chủ của Sở Huyên Giáo mới lập gần đây, nghe nói giáo chủ bọn họ ở Kinh Thành nên mới đến điều tra”
Sở Huyên Giáo là một thế lực mới nổi gần đây, tạo ra không ít sóng gió trong Kinh Thành và cả bên ngoài, riêng giáo chủ vẫn là điều bí ẩn, tuy chẳng phải tà giáo gì nhưng giang hồ đều kiêng kị, bọn họ muốn biết rõ giáo chủ của tổ chức này là ai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play