|AllCaptain| Cuộc Sống Mới
Giải Cứu
Trong một góc nhỏ của thế giới, có một đứa trẻ mồ côi nghèo sống trong căn nhà cũ kỹ, nơi mà những bức tường đã ngả màu theo thời gian..Mỗi sáng, ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ, nhưng ánh sáng ấy không đủ để xua tan đi cái lạnh lẽo trong lòng. em thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với đôi mắt trống rỗng, nơi mà những đứa trẻ khác vui đùa, cười nói, còn nó chỉ có một mình.
Nỗi cô đơn như một chiếc bóng luôn bám theo, không rời xa dù chỉ một giây. Mỗi bữa ăn không đầy, khiến thân ảnh nhỏ gầy gò đến đáng thương.., ngồi một mình bên bàn ăn trống trải, nghe tiếng thì thầm của gió bên ngoài. Bữa cơm không có tiếng cười, không có những câu chuyện kể, chỉ có tiếng thìa va chạm với đĩa, vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Đêm đến, khi mọi thứ chìm vào giấc ngủ, nỗi cô đơn lại càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết em nằm trên chiếc giường cũ, nhìn lên trần nhà, tưởng tượng ra những hình ảnh về cha mẹ, về những kỷ niệm mà em chưa bao giờ có. Những giấc mơ về một gia đình ấm áp, về những vòng tay ôm chặt, về những lời ru êm ái, tất cả chỉ là những điều xa vời, như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Hoàng Đức Duy cảm nhận được sự lạnh lẽo đến đang sợ một mình trong căn nhà tồi tàn và tối om,..thật đáng thương...em có đáng phải chìm trong sự cô đơn này không?...
Tấm thân nhỏ gầy gò dù mệt mỏi cũng cống gắng bương trải tìm chút ít thức ăn bỏ vào bụng nhỏ...em làm trong một quán nước nhỏ, làm một cách chăm chỉ nhưng...
Ông chủ nơi đây một kẻ biến thái..kẻ mà mọi nhân viên cả nam và nữ đều e dè sợ sệt mà tránh né..đang nhắm vào em..
Sự xinh đẹp thuần khiể của một đứa trẻ trong sáng chưa mang bụi trần là thứ béo bở khiêu khích khiến gã muốn chiến lấy em một cách mạnh bạo...
Em đang chăm chỉ làm việc thì nghe chất giọng đáng sợ quen thuộc làm em lạnh sống lưng..
Hoàng Đức Duy |Em|
Ô-ông chủ..
Em cứng đơ người khi bàn tay của gã nhanh chóng chụp lấy eo nhỏ của em bắt đầu sờ soạn..các nhân viên khác đứng xung quanh nhìn thấy sự sợ hãi của em mà bản thân cũng đau lòng nhưng họ chẳng làm được gì...
Em phải làm gì đây?? Bàn tay nhỏ lạnh buốt cứng đờ ra chẳng cử động được...
Gã
Ngoan Ngoãn vâng lời sẽ được thưởng~
Gã được nước làm tới khi thấy em không chống cự bản thân kê sát cổ trắng ngần mà phả hơi ấm nóng vào em...
Lạy chúa! Gã ta hành sự như một kẻ lỗ mãng trước camera và trước mặt tất cả nhân viên và khách hành..thật khôbg biết xấu hổ...
Quang Anh và Bảo Khang từ nãy đến giờ ngồi trong gốc khuất mà xem cách hành xử đầy khinh tởm của gã không nhịn nổi tay tháo nón và khẩu trang bước đến thì bị fan quay quanh...Đúng là những người nổi tiếng thuộc hàng top nhỉ...
Sự ồn ào khiến gã phân tâm và nhân cơ hội đó em đã đẩy ngã gã và chạy đi..
Nhận thấy con mồi ngon béo bở gã ta cố đứng dậy vươn tay bắt lấy nhưng vừa kịp lúc Bảo Khang thoát khỏi đám đông tay kéo em về sau lưng mình đứng chắn trước gã..
Phạm Bảo Khang
Tôi thấy ông tấy mấy tay chân hơi nhiều rồi đấy??
Gã
Mẹ nó...quán tao, nhân viên của tao,tao muốn đụng chạm hay làm việc gì là chuyện của tao..
Gã ta nhíu mày nghiến răng nhìn cả hai..mẹ kiếp, mồi ngon đến tay còn bị vụt mất...cay thật...
Nguyễn Quang Anh
Thằng ranh con này có clip ông có ý đồ sờ mó vài nhân viên nữ và có clip ông có ý đồ với đứa trẻ này...cái này nếu mang lên đồn thì sao nhỉ?
Quang Anh cũng tham chiến bày bằng chứng ra trước mắt gã ta làm gã mặt cắt không còn giọt máu mà sợ hãi...
Nguyễn Quang Anh
Ông...cúi đầu xin lỗi tất cả các nhân viên ở đây hoặc..lên đồn uống trà trình báo?
Sợ phải lên phường gã ta ngoan ngoãn làm theo..nhưng bản thân gã đâu biết Quang Anh đã âm thầm gửi cảnh sát....
Loạn đã được dẹp em liền xin thôi việc..ai ai cũng tản đi...
Phạm Bảo Khang
Bé...không sao chứ?
Hoàng Đức Duy |Em|
E-em kh..không sao ạ! Em cám ơn các anh...
Bảo Khang quay đầu sang hỏi thăm xem xét xem em bé trước mắt có bị thương gì không?
Nguyễn Quang Anh
Sao lại chọn làm việc ở mấy nơi như này?
Hoàng Đức Duy |Em|
Vì em không có đi học...không có bằng nên đây là cách cuối rồi ạ...
Hoàng Đức Duy |Em|
Cảm ơn hai anh rất nhiều vì hai anh giải vây cho em,..
Em cúi đầu ngoan ngoãn kết câu chuyện bằng lời cảm ơn và nụ cười siêu xinh xắn đến mức hai anh đối diện bị nụ cười thiên sứ kia làm cho khờ dại..
Về đến nhà cả hai chẳng thể tập trung về công việc và cả hai đều mất ngủ vì bản thân bị say đắm ngụ cười ấy mất rồi...
Quang Anh bấm bấm bàn phím gửi ảnh nhắn tin với ai đó...
Nguyễn Quang Anh
Điều tra đứa bé này...
..Hôm nay đã kết thúc nhưng hai con người nào đó vẫn đắm chìm vào nụ cươi thiên sứ khó mà thoát rồi~
Bắt Đầu Mới
---
Hôm đó, khi em trở về căn nhà cũ kỹ của mình với tâm trạng hỗn loạn. Nỗi sợ hãi về ông chủ biến thái vẫn còn đọng lại, nhưng xen lẫn là sự ấm áp khi nhớ đến ánh mắt bảo vệ của Quang Anh và Bảo Khang. Em tự hỏi vì sao họ lại xuất hiện đúng lúc như vậy, vì sao họ lại giúp em.
Đêm ấy, như bao đêm khác, Đem nằm co ro trên chiếc giường nhỏ cứng ngắc. Nhưng thay vì mơ về những điều xa vời, hình ảnh hai người đàn ông xa lạ ấy cứ xuất hiện trong tâm trí em. Em không biết, chính đêm đó, hai người đàn ông kia cũng mất ngủ.
Quang Anh nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, thông tin về em hiện ra trước mắt. Những dòng chữ ngắn ngủi nhưng lại như bóp nghẹt trái tim anh: "Hoàng Đức Duy, 16 tuổi. Mồ côi cha mẹ từ năm 10 tuổi. Không có người thân, tự kiếm sống qua ngày bằng các công việc lặt vặt." Anh thở dài, ánh mắt lấp lánh sự trăn trở.
Bảo Khang bước vào phòng anh, trên tay là hai ly cà phê. Anh đặt một ly xuống bàn, ngồi đối diện Quang Anh...
Phạm Bảo Khang
Thế nào rồi? Có định làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Em muốn đưa em ấy về sống cùng chúng ta anh nghĩ sao?
Phạm Bảo Khang
Anh đoán trước được rồi. Nhưng em nên nói chuyện với em ấy trước, biết đâu em ấy không muốn
Sáng hôm sau, khi em đang dọn dẹp căn nhà nhỏ, tiếng gõ cửa vang lên. Cậu ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người đàn ông hôm qua đứng trước mặt.
Hoàng Đức Duy |Em|
Hai anh là....
Nhìn thấy hai ân nhân quen thuộc đã cứu mình hôm trước em không khỏi bất ngờ..Sao họ biết căn nhà cũ kỹ này mà tìm đến nhỉ?
Nguyễn Quang Anh
Tôi là Nguyễn Quang Anh...còn đây là Phạm Bảo Khang, chúng ta đã gặp nhau hôm qua...
Phạm Bảo Khang
Hôm nay chúng tôi tìm đến đây là có vài chuyện muốn trao đổi với em..
Hoàng Đức Duy |Em|
Quang Anh... Bảo Khang..?
Em lắc đầu, rụt rè mời họ vào. Trong căn nhà nhỏ bé nhưng gọn gàng, Quang Anh nhìn xung quanh, cảm nhận được sự thiếu thốn trong cuộc sống của em.
Phạm Bảo Khang
Đức Duy...Chúng tôi đã tìm hiểu hoàn cảnh của em. Chúng tôi muốn giúp em, không phải chỉ vì hôm qua mà còn vì... chúng tôi thấy em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn.
Em tròn mắt nhìn họ, ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên.
Hoàng Đức Duy |Em|
Nhưng... làm sao em có thể...?
Nguyễn Quang Anh
Em có thể đến sống với chúng tôi
Phạm Bảo Khang
Chúng tôi sẽ chăm sóc em, cho em cơ hội đi học lại và sống một cuộc sống tốt hơn
Im lặng, ánh mắt đầy cảm xúc..họ thật tốt nhưng mộ người chẳng có gì trong tay như em thì ân tình này làm sao em trả lại đây..
Hoàng Đức Duy |Em|
Nhưng... em không muốn làm phiền hai anh...Em...
Phạm Bảo Khang
Em không phiền đâu...Đừng từ chối cơ hội này, Đức Duy. Chúng tôi thực sự muốn giúp em.
Sau vài phút do dự, em bật khóc. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, cậu cảm nhận được sự quan tâm thực sự từ người khác....
---
Từ hôm đó, cuộc sống của em hoàn toàn thay đổi. Em chuyển đến sống trong căn hộ rộng lớn của Quang Anh và Bảo Khang. Những bữa ăn không còn lạnh lẽo, những giấc ngủ không còn đầy ác mộng.
Quang Anh và Bảo Khang trở thành những người anh trai thân thiết, chăm sóc và dạy dỗ cậu. Họ gửi em đến một ngôi trường tốt, mua cho cậu những bộ quần áo mới và thậm chí còn thuê gia sư để cậu theo kịp chương trình học.
Dù vậy, em vẫn giữ được sự khiêm tốn và lễ phép. Em không bao giờ quên những ngày tháng khó khăn của mình, điều đó khiến Quang Anh càng thêm yêu mến em.
---
Một ngày nọ, Quang Anh nhận ra trái tim mình đã thay đổi.
Khi nhìn em cười hạnh phúc trong sân vườn, Quang Anh cảm thấy trái tim mình như lỡ nhịp. Anh không biết từ khi nào, sự quan tâm dành cho em không còn đơn thuần là trách nhiệm.
Bảo Khang cũng không ngoại lệ. Mỗi khi em ngước lên nhìn anh với đôi mắt ngây thơ, anh cảm giác như cả thế giới này đều trở nên tươi đẹp hơn.
Cả hai người đều không nói ra cảm xúc của mình, nhưng sự cạnh tranh ngầm giữa họ dần xuất hiện. Những cái nhìn, những lời nói tưởng chừng như vô tình nhưng lại mang đầy ẩn ý.
Liệu trái tim thiên thần của em sẽ thuộc về ai? Cuộc sống mới của cậu sẽ mang đến những thay đổi gì? Hành trình tình cảm lặng lẽ nhưng mãnh liệt giữa ba người bắt đầu...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play