Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Buông Tha

giới thiệu nhaaaaa

Hi! Đây chỉ là tui thấy hợp lên ghép thôi, không có thật nên có bị trùng tên ai thì xin lỗi nha 🫶🏻🫶🏻🫶🏻
Khoa
Khoa
Khoa: 17 tuổi, cao m6(Alpha: hoa hồng) Nhà giàu, có hôn ước với đức nhưng không biết. Tính cách: học giỏi, hiền, điềm tĩnh, ít nói, và đôi khi có phần lạnh lùng với người lạ. Tuy nhiên, đối với bạn bè và người thân, anh rất tận tâm và sẵn sàng giúp đỡ. Ẩn sau vẻ ngoài cứng rắn là một tâm hồn nhạy cảm. Sở thích: đánh cầu, chơi game, nghe nhạc. Điều ghét: sự giả dối, tiếng ồn, dẹo, bánh bèo.
Đức
Đức
Đức: 17 tuổi m7 (Enigma: rượu vang) Nhà giàu, có hôn ước với khoa nhưng không biết. Tính cách: quậy phá, học giỏi, khó tính, chiếm hữu. Anh quen với việc kiểm soát mọi thứ xung quanh mình, khiến người khác nể sợ. Anh có đầu óc sắc bén, nhanh trí nhưng lại thường dùng trí thông minh để thao túng người khác. Sở thích: đánh nhau, chơi game, âm nhạc, lái xe. Ghét: sự phản bội, sự giả tạo, thất bại, dẹo, bánh bèo.
Duy
Duy
Duy: người yêu cũ của đức (Alpha: biển)
Hiền
Hiền
Hiền: bạn của khoa, giàu(Alpha: hoa tulip)
Nhi
Nhi
Nhi: bạn của đức
Thư
Thư
Thư: bạn của khoa
Đạt
Đạt
Đạt: bạn của khoa, giàu (beta)
Tuấn
Tuấn
Tuấn: bạn của đức, giàu (beta) thích bạn của khoa
Bố Khoa
Bố Khoa
Bố khoa: Alpha Chủ tịch Lưu
Mẹ Khoa
Mẹ Khoa
Mẹ khoa: Omega Bạn thân mẹ đức
Mẹ Đức
Mẹ Đức
Mẹ đức: Alpha Bạn thân mẹ khoa.
Bố Đức
Bố Đức
Bố đức: Enigma Chủ tịch Nguyễn
Phương
Phương
Con nhỏ này thích đức, mưu mô, ghéc khoa, luôn tìm cách hãm hại khoa.
Tùng
Tùng
Thằng này thích khoa nhưng mà khoa không thích chỉ coi là bạn, ghét đức.
Tg nha vô tri thôi
Tg nha vô tri thôi
Là tui đây tui là người vô tri thôi mặc kệ tui nha :))
Lần đầu tiên viên có gì sai sót thì bỏ qua nha iu 🫶🏻🫶🏻🫶🏻

Chap 1

Mở đầu
Khung cảnh: Cả hai đang đứng trên tầng thượng vào một đêm mưa.Hắn cố giữ em ở lại, nhưng em lại kiên quyết rời đi.
Đức
Đức
/Tiến một bước về phía em, tay giữ chặt cổ tay em/
Sorry nha tui không có ảnh của bạn top tui chỉ có ảnh của bạn bot thui 🥹
Đức
Đức
Em có thể chạy trốn, nhưng anh sẽ không để em biến mất mà không nói lời nào. Tại sao vậy Khoa? Tại sao em lại từ bỏ mọi thứ như thế này?
Mưa đổ xuống, dòng nước chảy dọc trên khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy đau khổ của hắn .
Đức
Đức
/Hắn siết cổ tay em mạnh hơn, nhưng ánh mắt vẫn chỉ tràn đầy nỗi tuyệt vọng, chiếm hữu./
Khoa
Khoa
/Em giằng tay ra, bước lùi lại./
Khoa
Khoa
Buông ra đi Đức. Em không phải người anh cần. Đừng cố bám víu vào thứ mà chính anh cũng không hiểu.
Khoa
Khoa
/Em cúi đầu, tránh ánh mắt hắn, đôi vai run lên vì lạnh hoặc vì cảm xúc đang cố kìm nén./
Đức
Đức
/Hắn bước tới, đứng chắn trước mặt em/
Đức
Đức
Không hiểu? Em nghĩ anh không hiểu sao? Anh đã thay đổi vì em, anh đã từ bỏ cả thế giới của mình chỉ để giữ em lại… Nhưng em chỉ biết bỏ chạy.
Đức
Đức
/Hắn đập mạnh tay lên bức tường cạnh đó, tiếng vang khiến em giật mình, ánh mắt hắn rực lửa. Nhưng đôi tay hắn đang run rẩy./
Khoa
Khoa
/Em ngẩng đầu lên, giọng nhỏ nhưng sắc bén./
Khoa
Khoa
Đó không phải là thay đổi, Đức. Đó là cố chấp. Anh nghĩ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu em ở lại, nhưng anh chỉ khiến mọi chuyện rối tung lên. Em cần một người làm chỗ dựa, anh hiểu không?
Nói đến đây, Khoa bật cười chua chát, bước lùi thêm vài bước, tự mình chạm vào lan can tầng thượng.
Đức
Đức
/Hắn nhanh chóng nắm lấy cánh tay em, kéo em lại khỏi lan can/
Đức
Đức
Đừng làm thế!
Giọng hắn khàn đặc, pha lẫn nỗi sợ.
Đức
Đức
/Hắn kéo em vào vòng tay mình, ôm chặt như thể chỉ cần buông ra, người kia sẽ tan biến./
Đức
Đức
Anh không quan tâm em nghĩ gì. Anh chỉ cần em ở đây. Chỉ cần thế thôi…
Khoa
Khoa
/Em đứng yên một lúc trong vòng tay hắn, rồi từ từ gỡ tay hắn ra/
Khoa
Khoa
Không phải mọi thứ có thể giữ lại đều đáng giữ Đức à. Anh phải học cách để mất đi… trước khi chính anh đánh mất bản thân mình.
Khoa
Khoa
/Em đặt tay lên vai hắn một lúc, ánh mắt thoáng buồn nhưng kiên quyết. Sau đó, em quay lưng bước đi, để lại Đức đứng đó, trơ trọi giữa màn mưa./
Đức
Đức
/Hắn đứng lặng một lúc, bàn tay rơi thõng xuống bên hông, ánh mắt mờ đi trong cơn mưa lạnh giá/
Đức
Đức
Nếu em rời đi, anh sẽ học cách buông tha… nhưng đừng bắt anh phải quên.
Lời nói hắn như hòa vào tiếng mưa, không ai nghe thấy, chỉ còn lại bóng lưng em khuất dần trong đêm tối.
Vì sao câu chuyện lại như thế, vì hắn đã lừa dối em và qua lại với người cũ.
Tg nha vô tri thôi
Tg nha vô tri thôi
Chỉ đến đây thôi chứ lười gòi :))
Tg nha vô tri thôi
Tg nha vô tri thôi
Pai pai pai pai

Chap 2: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Cậu, hắn - Đức Em - Khoa
Buổi sáng hôm ấy, lớp học ồn ào như một bãi chiến trường. Đức bước vào lớp với dáng vẻ bất cần, ánh mắt lạnh lùng quét qua tất cả, ai nấy đều im lặng trước sự xuất hiện của cậu – “trùm trường” mà không ai dám động vào. Hắn ngồi xuống chỗ quen thuộc ở bàn cuối, gần cửa sổ – nơi hắn luôn thích, bởi nó đủ xa để không ai làm phiền.
Nhưng rồi, cửa lớp bật mở. Một cậu trai gầy, dáng vẻ hiền lành với đôi mắt sáng bước vào. Đó là Khoa – học sinh mới chuyển đến.
Cô giáo
Cô giáo
Các em, đây là bạn Khoa. Bạn mới chuyển đến lớp chúng ta, hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ bạn!
Khoa khẽ cúi chào, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Vẻ ngoài dễ gần của cậu nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả lớp.
Cô giáo
Cô giáo
Khoa, em sẽ ngồi ở bàn cuối cùng, cạnh Đức nhé!
Lời cô giáo vừa dứt, Đức khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự khó chịu.
Đức
Đức
Đức: /lẩm bẩm/ Lại thêm phiền phức…
Khoa
Khoa
Khoa: /Em bước tới chỗ ngồi, gật đầu chào cậu/ Chào bạn, mình là Khoa. Mong được giúp đỡ.
Đức
Đức
/Hắn chỉ lườm cậu một cái rồi quay mặt đi, không buồn đáp lại. /
Từ giây phút đó, trong đầu hắn, Khoa đã trở thành cái gai khó chịu.
Cô giáo
Cô giáo
Rồi cả lớp mở sách ra học bài mới.
Trong tiết hắn không ngồi học hẳn hoi và làm mất tập trung của các bạn nên bị cô giáo nhắc nhở.
Cô giáo
Cô giáo
Khoa, em mới chuyển đến, cần chú ý hơn để theo kịp các bạn. Đức, em ngồi yên và tập trung đi, đừng để tôi phải chuyển em lên bàn đầu.
Cả lớp cười khẽ, khiến Đức lườm Khoa đầy khó chịu, cho rằng cậu ta là nguyên nhân mình bị nhắc nhở.
Khoa im lặng ghi chép, còn Đức thì quay bút với vẻ bất cần. Cô giáo tiếp tục bài giảng, không khí lớp học trở lại yên tĩnh, nhưng mâu thuẫn giữa hai người đã bắt đầu nhen nhóm.
Trong giờ ra chơi:
Khoa nhanh chóng làm quen với các bạn trong lớp. Hiền, Thư, Đạt và Tùng những người dễ gần, đã giúp Khoa hòa nhập. Những tiếng cười vang lên từ nhóm bạn mới của Khoa càng khiến Đức bực bội.
Trong khi đó, bạn của Đức – nhóm “đầu gấu” của trường – cũng kéo đến để chào hỏi. Một trong số họ vỗ vai Khoa.
Tuấn
Tuấn
Ê nhóc, mới đến à? Có cần bọn tao chỉ cách sống sót ở trường này không?
Nhi
Nhi
Mày dọa nó cái gì? /vô đầu tuấn/ tao tên nhi, còn cái thằng ất ơ này tên là tuấn ,mày cẩn thận đấy con phương nó thích thằng đức đấy có gì né né nó ra không lại gây hoạ đấy.
Khoa
Khoa
/Em chỉ mỉm cười/ À ừ mình cảm ơn.
Câu trả lời điềm tĩnh của Khoa khiến cả nhóm bật cười, nhưng Đức thì cảm thấy cậu ta chỉ giả vờ ngoan ngoãn để thu hút sự chú ý. Hắn đứng dậy, lẳng lặng rời khỏi lớp và sang lớp bên cạnh – nơi Duy, người yêu của hắn, đang học.
Ra chơi tiết 3, Duy vô tình đụng phải Khoa ở hành lang.
Khoa
Khoa
Xin lỗi, mình không nhìn thấy bạn.
Duy
Duy
/lạnh nhạt/ Không sao.
Mọi chuyện tưởng chừng như chẳng có gì, nhưng Đức lại vô tình nhìn thấy cảnh đó từ xa. Trong mắt hắn, Khoa đã “bắt nạt” người yêu hắn.
Đức
Đức
/Hắn lao vào đẩy khoa ra và xem người yêu của hắn có bị sao không, khiến khoa chưa hiểu chuyện gì thì bị đức chửi./
Khi tiếng chuông tan học vang lên, Đức bước đến gần Khoa, ánh mắt sắc lạnh.
Đức
Đức
Mày ra sau trường đi. Tao có chuyện muốn nói.
Tại sân bóng phía sau trường, Khoa đứng đó, vẫn giữ vẻ bình thản, trong khi Đức bước đến, ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Đức
Đức
Mày tưởng mày là ai? Mới chuyển đến đã dám động vào người yêu tao à?
Khoa
Khoa
/Em ngạc nhiên/ Người yêu? Ý bạn là… bạn Duy? Mình chỉ vô tình va phải bạn ấy, mình đã xin lỗi rồi.
Đức
Đức
/Hắn không nghe lời giải thích, gằn giọng/ Câm miệng! Tao không cần nghe mày nói.
Hắn vung nắm đấm, đánh thẳng vào mặt em. Cú đấm bất ngờ khiến em loạng choạng, nhưng em không phản kháng.
Khoa
Khoa
/Em lau máu trên môi, ánh mắt vẫn kiên định/ Nếu bạn muốn đánh mình để hết giận, thì cứ làm đi. Nhưng mình không làm gì sai cả.
Sự bình tĩnh của Khoa chỉ càng khiến Đức cảm thấy em đang thách thức mình. Hắn định đánh tiếp, nhưng bạn bè của hắn lao vào cản lại khiến hắn dừng lại.
Tối hôm đó, tại nhà Đức, vừa bước vào nhà, Đức khựng lại khi nhìn thấy Khoa ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Đức
Đức
/Hắn ngạc nhiên, giọng đầy khó chịu/ Tại sao mày lại ở đây?
Bố Đức
Bố Đức
/ông cười lớn/ À, đây là Khoa – con trai chú Lưu. Hai đứa từng chơi với nhau hồi nhỏ, con không nhớ sao?
Đức nhìn Khoa chằm chằm, nhưng cậu chỉ im lặng, không nói gì.
Mẹ Đức
Mẹ Đức
À, còn chuyện này nữa… Hai đứa có hôn ước từ bé. Từ giờ, hãy làm quen đi nhé.
Lời nói đó như sét đánh ngang tai Đức.
Đức
Đức
/ hắn nổi giận/ Không đời nào! Con không đồng ý! Con đã có người yêu rồi!
Khoa
Khoa
/đứng dậy, bình tĩnh/ Cháu cũng không đồng ý. Cháu không thích hôn nhân sắp đặt.
Bố Khoa
Bố Khoa
/ông nghiêm mặt/ Hai đứa không có quyền từ chối. Đây là lời hứa giữa hai gia đình.
Sau khi người lớn rời khỏi phòng.
Đức
Đức
/đi đến gần Khoa, ánh mắt đầy giận dữ/ Mày… Mày chính là nguyên nhân mọi rắc rối này! Tao ghét mày!
Khoa
Khoa
/nhìn thẳng vào Đức, đáp lại bình thản/ Mình cũng không thích bạn. Nhưng chuyện này không phải lỗi của mình.
Ánh mắt kiên định của Khoa càng làm Đức cảm thấy khó chịu hơn. Hắn quyết tâm tìm mọi cách để hủy bỏ hôn ước, và hắn biết rằng từ nay, cuộc sống của hắn sẽ không còn yên ổn nữa.
Tg nha vô tri thôi
Tg nha vô tri thôi
Hiểu sao cái tác giả lười rồi 🥹
Tg nha vô tri thôi
Tg nha vô tri thôi
Thôi pai pai pai pai
🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻🫶🏻

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play