Một thanh niên tỉnh dậy, đầu nhức như búa bổ, và cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng kỳ quái mà cậu chẳng thể nhớ rõ chi tiết.
Điều đầu tiên đập vào mắt cậu là trần nhà – một trần nhà lạ lẫm, không phải là cái trần bê tông cũ kỹ quen thuộc của căn phòng trọ nhỏ ở Việt Nam.
Cậu chớp mắt vài lần, cố gắng định thần. Ánh sáng từ một chiếc đèn chùm pha lê lớn treo lơ lửng trên trần rọi xuống, khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng lung linh.
Đó là một loại ánh sáng mà cậu ta không bao giờ nghĩ mình có thể nhìn thấy trong đời, trừ khi... cậu đang ở trong một khách sạn hạng sang nào đó. Nhưng đây không phải khách sạn.
Cậu ngồi bật dậy, quan sát xung quanh. Căn phòng này quá rộng lớn, quá lộng lẫy. Bức tường được trang trí bằng những bức tranh sơn dầu đắt giá, sàn nhà lót gỗ mun bóng loáng phản chiếu ánh đèn.
Một tấm gương lớn dát vàng chiếm trọn bức tường phía trước. Ngay cả chiếc giường cậu vừa nằm cũng là loại giường hoàng gia, với màn che bằng lụa trắng buông xuống nhẹ nhàng.
“Mình... đang ở đâu vậy?” - Cậu nhíu mày.
Cậu bước xuống giường, đôi chân trần chạm vào tấm thảm dày mềm mại. Điều đó càng làm tăng thêm sự bất an trong lòng.
Cậu không nhớ nổi mình làm cách nào đến đây. Đêm qua, cậu còn nằm trong căn phòng trọ bé tí ở Hà Nội, chật chội, nóng bức. Thế mà giờ đây...
Hạo bước tới tấm gương lớn. Cậu muốn nhìn xem gương mặt của mình trông thế nào sau giấc ngủ dài kỳ quái này.
Nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt cậu chạm vào hình ảnh phản chiếu trong gương, tim cậu như rớt khỏi lồng ngực.
Đó không phải là cậu.
“Cái méo gì thế này?! Khuôn mặt đẹp trai lúc trước của mình sao lại thay bằng khuôn mặt đẹp trai hơn chứ? ”
Người trong gương không phải Hạo – chàng trai gầy gò, cao chưa tới mét bảy, mặt mũi bình thường như cơm nguội, tóc cắt ngắn quê mùa. Thay vào đó là một chàng trai hoàn toàn xa lạ với khuôn mặt đẹp trai đến mức không thực.
Anh ta có mái tóc đen óng ả, dài vừa đủ che trán. Đôi mắt to với ánh nhìn sắc sảo, màu hổ phách kỳ lạ.
Làn da trắng mịn như sứ, sống mũi cao, khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo như được tạc ra từ đá cẩm thạch. Đôi tay chạm nhẹ lên gương, Hạo cảm nhận rõ ràng bàn tay lạ lẫm này đang là của mình.
" Quá mạnh mẽ, quá tuyệt vời ! Đây chắc chắn là mơ đúng không? "
Hạo tự hào và thích ứng rất nhanh với cơ thể này. Cậu quay lại nhìn căn phòng, cố gắng tìm thêm manh mối.
Trên bàn làm việc gần đó, cậu thấy một tập hồ sơ đặt ngay ngắn. Trên bìa hồ sơ có ghi dòng chữ bằng tiếng Trung: “Bạch Tử Hạo”.
Hạo nhíu mày. Cậu cầm tập hồ sơ lên, lật giở từng trang. Bên trong là thông tin chi tiết về một người đàn ông trẻ tuổi: Bạch Tử Hạo, 17 tuổi, con trai độc nhất của gia đình họ Hạo – một trong những tập đoàn tài phiệt lớn nhất Hoa Hạ. Ngoài ra, còn có thông tin học vấn, bảng thành tích xuất sắc cùng danh sách dài những dự án kinh doanh thành công mà Bạch Hạo đã tham gia.
“Mình... thành thiếu gia nhà giàu? Lại còn ở Hoa Hạ?”
Và thứ làm cậu ta bất ngờ nữa là, chỉ số IELTS của mình, cao đến mức không thể tin được.
Hạo lẩm bẩm, không thể tin nổi với trường hợp này.
Trong lúc đang cố xâu chuỗi mọi thứ, một cuốn nhật ký nhỏ rơi xuống từ trong tập hồ sơ. Hạo nhặt lên, mở ra.
...---...
Nhật ký của Hạo
Dòng chữ bên trong được viết bằng nét bút gọn gàng, thanh thoát:
...----------------...
“Ngày 17 tháng 7 :
Cuộc đời này sao mà tẻ nhạt. Ngày qua ngày, tôi chỉ biết đối mặt với những bữa tiệc xa hoa, những cuộc họp chán ngắt, và những con người giả tạo quanh mình. Có tiền, có quyền, có sắc – nhưng tất cả chỉ là một cái lồng vàng. Tôi thèm khát tự do, nhưng lại không thể thoát ra khỏi cái danh phận này...”
Hạo đọc qua từng dòng, cảm giác vừa kinh ngạc vừa khó chịu. Người thanh niên này dường như có tất cả những gì mà bất kỳ ai cũng ao ước: giàu có, quyền lực, ngoại hình xuất chúng. Thế nhưng, hắn ta lại coi tất cả là gánh nặng, là điều chán chường đến mức không buồn sống.
“Mịa đúng là bọn nhà giàu rảnh rỗi! Thôi thì để thằng đẹp trai như ta đây sống và chịu đựng khổ đau này hộ ngươi hê hê hê” – Hạo cười một cách biến thái.
Cậu gấp cuốn nhật ký lại, ném nó lên bàn. Nhưng vừa xoay người, cậu bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, mọi thứ đều quá yên tĩnh – một sự yên tĩnh đến mức đáng ngờ.
Cậu bước tới cửa sổ lớn của căn phòng, kéo rèm sang một bên.
Ánh sáng chói chang lập tức ùa vào, khiến cậu phải nheo mắt lại. Bên ngoài là một khuôn viên rộng lớn, với hàng cây xanh ngắt xếp thẳng tắp.
Xa hơn nữa, cậu nhìn thấy một con đường lớn dẫn ra thành phố – những tòa nhà cao tầng hiện đại nhấp nhô trong ánh nắng.
Mọi thứ có vẻ bình thường. Nhưng... tại sao cậu lại thấy bất an đến vậy?
Cậu nói thầm: " Hệ thống không xuất hiện hả? Người xuyên không thì phải có hệ thống chứ. "
...---...
Sau một thời gian chấp nhận thực tại, Thái cuối cùng cũng dần quen với cuộc sống của một "thiếu gia" trong thế giới mới.
Ký ức của nguyên chủ – Bạch Tử Hạo – giờ đây đã trở thành một phần của cậu, hòa trộn với ý thức của chính mình.
Và giờ đây, thân phận và tên của cậu ta sẽ là: Hạo.
Những ngày đầu xuyên không thật sự là một chuỗi những rắc rối không hồi kết, nhưng với trí thông minh và sự quyết tâm, Hạo đã vượt qua được.
Dẫu sao, ở thế giới này, Hạo không còn là một chàng trai Việt Nam bình thường nữa. Cậu bỗng nhận ra mình sở hữu một khả năng đặc biệt: cậu có thể phiên dịch gần như mọi ngôn ngữ sang tiếng Việt.
Đây không phải là kỹ năng mà chính Hạo tự học được; dường như đó là ngón tay vàng mà nguyên chủ Bạch Tử Hạo đã "để lại".
Trong thời gian ngắn ngủi sau khi xuyên không, Tử Hạo đã xuất sắc hoàn thành chương trình đại học tại một trong những trường danh giá nhất Hoa Hạ với điểm số tuyệt đối.
Sự xuất chúng này càng khiến danh tiếng "thiếu gia họ Bạch" ngày càng nổi bật trong giới thượng lưu. Nhưng với Hạo, tất cả chỉ là một màn diễn.
Và rồi, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn khi Ngư xuất hiện.
Hạo đang ngồi trong căn biệt thự rộng lớn của mình, đôi mắt dán vào màn hình máy tính. Cậu đang dịch một tài liệu cổ mà cha cậu – Bạch Quang Triệu – yêu cầu.
Dường như đó là một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, hoàn toàn khác với bất kỳ hệ chữ nào mà cậu từng biết. Nhưng thật kỳ lạ, chỉ cần nhìn vào từng ký tự, trong đầu Hạo đã tự động dịch nó sang tiếng Việt.
“Thú vị thật đấy mình bá vãi nồi...” – Hạo lẩm bẩm, ghi chú lại những dòng văn bản đã dịch được.
Nhưng ngay khi cậu định tiếp tục, một giọng nói vang lên trong đầu:
“Này, ta đói rồi. Mau nấu cơm đi!”
Hạo giật mình, làm rơi cây bút trên tay. Cậu lập tức đứng bật dậy, mắt đảo quanh căn phòng:
“Ai nói đấy?!”
Không có ai trả lời. Căn phòng hoàn toàn trống rỗng.
Hạo cảm thấy bất an. Đây không phải lần đầu cậu nghe thấy giọng nói này. Trong vài ngày gần đây, cậu bắt đầu nghe thấy một giọng nữ kỳ lạ vang lên trong đầu mình.
Ban đầu, cậu nghĩ đó chỉ là ảo giác, một phần hậu quả của việc xuyên không. Nhưng càng ngày, giọng nói đó càng rõ ràng và... phiền phức.
“Này, ta biết ngươi nghe thấy ta. Đừng làm lơ nữa!”
Hạo khựng lại. Giọng nói đó không chỉ vang lên; nó còn mang theo một cảm giác rất thực, như thể người nói đang đứng ngay cạnh cậu.
“Mày là ai?!” – Hạo hét lên, ôm đầu.
“Tao là tao. Tên tao là Ngư. Rất vui được gặp mày, Bạch Tử Hạo.”
Hạo trợn tròn mắt, toàn thân nổi da gà.
“Ngư? Là cái gì? Mày đang ở đâu?!”
“Ở trong đầu mày, rõ ràng thế mà còn hỏi.”
Hạo cảm thấy máu nóng dồn lên mặt.
“Mày đùa tao đấy à?! Ra khỏi đầu tao ngay!”
Ngư cười khúc khích, giọng điệu ngổ ngáo:
“Không được. Tao thích ở đây, vả lại cũng méo ra ngoài được. Cơ mà, tao đói quá. Mau nấu cơm đi!”
Hạo cảm giác như đầu mình muốn nổ tung.
“Tao không nấu gì hết! Mày nghĩ mày là ai mà đòi hỏi tao?!”
“Tao không đòi hỏi. Tao ra lệnh.”
“Ra lệnh cái đầu mày!”
Hạo hét lớn, đấm mạnh tay xuống bàn. Nhưng rồi, cậu nhận ra mình đang cãi nhau với một giọng nói không rõ hình hài. Toàn bộ sự việc này quá kỳ lạ và phi lý.
“Được rồi, tao hỏi lại lần nữa. Mày là cái gì? Sao mày lại ở trong đầu tao?” – Hạo cố gắng giữ bình tĩnh.
Ngư ngừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ.
“Tao đã nói rồi, Ngư ta đây cũng không biết. Tao chỉ tỉnh dậy và thấy mình ở đây, trong đầu mày. Vậy thôi.”
“Vậy sao mày biết tên tao?!”
“Vì tao sống trong đầu mày mà. Tao nghe hết những gì mày nghĩ. Tên Bạch Tử Hạo của mày tao nghe cả trăm lần rồi. Hơi dài dòng đấy, nhưng nghe cũng ngầu phết.”
Hạo siết chặt nắm tay, cảm giác vừa tức giận vừa bất lực.
“Thế... mày muốn gì ở tao?!”
“Nấu cơm.”
Câu trả lời ngắn gọn của Ngư khiến Hạo muốn phát điên.
“Tao không đùa đâu! Nếu mày không nói rõ, tao sẽ tìm bác sĩ tâm lý hoặc mời thầy trừ tà về xử lý mày!”
Ngư bật cười khanh khách, giọng điệu đầy thách thức:
“Thử đi. Tao cũng tò mò xem người ta sẽ làm gì với một giọng nói trong đầu mày.”
Hạo gục xuống bàn, cảm giác bất lực hoàn toàn.
...---...
Kể từ lúc đó, cuộc sống của Hạo hoàn toàn bị đảo lộn. Ngư không chỉ đơn thuần là một giọng nói. Cô ta quấy rầy cậu mọi lúc, mọi nơi: khi cậu làm việc, khi cậu ăn cơm, thậm chí cả khi cậu đang ngủ.
Có những đêm, Hạo giật mình tỉnh dậy chỉ vì Ngư hét lớn trong đầu:
“Dậy đi! Tao đói!”
Hoặc tệ hơn, cô ta bắt đầu kể những câu chuyện phi lý, những câu đùa vô duyên chỉ để chọc tức cậu.
" Ta đói đến mức có thể nuốt chửng nguyên cái vũ trụ vô tận này đấy ! "
Hạo đã thử mọi cách để "tống khứ" Ngư ra khỏi đầu: uống thuốc an thần, đi khám bác sĩ, thậm chí thử tập thiền. Nhưng chẳng có gì hiệu quả.
“Tao không phải ảo giác đâu. Mày nghĩ thiền là trục tao ra được hả? Non lắm.” – Ngư cười khẩy.
“Vậy mày là cái gì?! Là hệ thống à?! Hệ thống thì sao lại láo như mày chứ?”
" Hệ thống? Là mấy cái lập trình trong máy tính đúng hông? "
Một buổi tối, khi mọi thứ đã quá sức chịu đựng, Hạo nằm dài trên giường, nhìn trần nhà.
“Này... Ngư.”
“Gì?”
“Mày không biết mình là gì, đúng không?”
“Ừ. Nhưng mà sao?”
Hạo thở dài.
“Nếu mày không phải hệ thống, không phải ma, không phải ảo giác, vậy mày phải là cái gì đó. Mày không tò mò à?”
Ngư im lặng một lúc, rồi nói:
“Cũng tò mò. Nhưng giờ tao đói, tao không nghĩ được gì cả. Nấu cơm đi!”
Hạo lăn ra giường, hét lớn:
“Lại cơm! Bố mày điên mất!”
...--- Hết chap 1 ---...
Một tuần sau chuỗi ngày bị quấy nhiễu bởi giọng nói kỳ quặc trong đầu, Bạch Tử Hạo cuối cùng không thể chịu đựng thêm được nữa.
Mỗi ngày trôi qua, Ngư như càng biết cách chọc tức cậu hơn. Nếu ban đầu cô ta chỉ đơn thuần đòi ăn cơm, thì giờ đây, cô ta đã mở rộng “chủ đề phá hoại” sang việc bình phẩm cuộc sống cá nhân của Hạo.
Buổi sáng hôm đó, khi Hạo đang chuẩn bị bước xuống gara để lái xe đến công ty gia đình, giọng Ngư vang lên như mọi khi:
“Ê, bộ mày định mặc bộ đồ này đi làm thật à?”
Hạo nhíu mày.
“Có vấn đề gì với bộ đồ này? Áo vest đen, quần âu, giày da, chuẩn chỉnh.”
“Nhìn chẳng khác nào ông chú sắp dự đám cưới.”
“Ngậm mồm.”
Ngư bật cười khúc khích.
“Ngậm mồm? Mày quên rồi à, tao không có mồm. Tao chỉ là một giọng nói trong đầu mày thôi.”
Hạo dừng bước, mắt đảo quanh hành lang rộng lớn của căn biệt thự. Cảm giác mất kiểm soát khiến cậu bực tức, nhưng lại chẳng biết làm gì để đối phó với cô ta.
Ngồi trong xe, Hạo lấy điện thoại, lướt một danh sách dài những bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở Hoa Hạ. Một cái tên cuối cùng đập vào mắt cậu: “Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn – chuyên điều trị các rối loạn tâm lý hiếm gặp.”
“Mày đang làm gì đấy?” – Ngư thắc mắc.
“Đi khám bệnh.”
“Khám bệnh gì? Tao thấy mày khỏe mạnh mà.”
“Khỏe mạnh? Tao có một giọng nói phiền toái trong đầu suốt ngày đòi ăn cơm và chọc tức tao. Tao mà khỏe được chắc? À mà tao nói cho mày biết, mày sắp biến mất khỏi quãng đời này rồi”
“ Biến mất? Vậy thử xem người ta làm gì được tao. Tao cũng tò mò.” - Ngư bật cười lớn.
" Mịa mày con cá chết tiệt ! "
Hạo siết chặt tay lái, bực bội đến mức muốn hét lên, nhưng cố kiềm chế.
Chiếc Rolls-Royce Phantom lao vun vút trên con đường cao tốc dẫn đến bệnh viện. Hạo ngồi ở ghế sau, cố gắng thư giãn bằng cách lướt điện thoại, nhưng Ngư không để yên.
“Ê, bác tài của mày nhìn ngầu thế nhỉ. Nhìn mặt kiểu gì cũng giống sát thủ trong phim Hồng Kông.”
“Mọe im đi con cá lắm mồm này !”
Ngư phớt lờ lời cảnh báo của Hạo, tiếp tục lải nhải:
“Thật đấy, tao thấy ông ta cứ lầm lì, không cười, không nói. Mày không sợ à?”
Hạo bực mình, cầm điện thoại che mặt:
“Bác tài là người nhà, làm cho gia đình tao cả chục năm rồi. Đừng có bày trò.”
Nhưng đúng lúc đó, bác tài xế đột nhiên lên tiếng:
“Cậu chủ, nghe nói trên con đường này dạo gần đây có nhiều vụ án mạng kỳ lạ lắm. ”
Hạo ngẩng đầu, cảm giác bất an dâng lên.
“Án mạng? Ý chú là gì?”
Bác tài vừa lái xe vừa nói:
“Những vụ giết người kỳ dị. Hung thủ không bao giờ để lại dấu vết. Nạn nhân thường bị phát hiện trong tình trạng chỉ còn một phần xác và có các dấu răng kỳ lạ ở phần xác đó, cứ y như là bị ăn sống vậy...”
Hạo nuốt khan, quay sang nhìn qua cửa sổ.
" Liệu, mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo chăng? Mà thôi kệ đi, thịt người nghe nói... Chẳng có gì ngon cả, thậm chí khi ăn vào còn bị bệnh sinh lý do quá nhiều hormone vào cơ thể... "
Ngư lại trêu chọc suy nghĩ của cậu: " Ồ, vậy sao? Tao thì thấy thịt người liệu có gì ngon không đấy. " rồi đột ngột trở nên nghiêm túc, giọng điệu bớt đùa cợt: “Mày có cảm giác gì không? Tao thấy rùng rợn rồi đấy.”
“Mày còn biết sợ cơ à?” – Hạo lầm bầm.
Nhưng ngay sau đó, Ngư kêu lên:
“Ê, nhìn kìa!”
Hạo quay đầu ra cửa sổ. Trong khoảnh khắc, cậu nhìn thấy một đám đông những bóng người đang đứng bên vệ đường. Họ không có khuôn mặt. Chỉ là những hình dáng mờ mờ, trơ trọi như bóng ma.
“Chết tiệt... Cái quái gì vậy?!” – Hạo hét lên, tim đập thình thịch.
“Chắc tao không nhìn nhầm đâu. Mày cũng thấy đúng không?” – Ngư cắt ngang.
Bác tài vẫn lái xe bình thản, như thể không nhận ra điều gì bất thường. Hạo cố gắng giữ bình tĩnh, quay mặt đi, nhưng cảm giác bất an vẫn bủa vây.
Đột nhiên, chiếc xe phanh gấp, khiến Hạo bật người về phía trước.
“Chuyện gì vậy?!”
Bác tài không trả lời. Hạo ngẩng đầu lên, thấy ông ta đang ngồi bất động.
“Chú à? Chú làm sao thế?”
Bác tài từ từ quay lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạo. Ông ta cười, một nụ cười quái dị đến rợn người.
Rồi, trước sự chứng kiến của Hạo, ông ta bắt đầu... bẻ tay, bẻ chân, từng khớp xương kêu răng rắc. Cuối cùng, ông ta ngoẹo đầu sang một bên, gãy cổ, rồi gục xuống vô hồn.
“Mọe có phải là do mày làm không Ngư!?” – Hạo hét lớn, toàn thân run rẩy.
Ngư cũng hét lên:
“Mọe mày ai mà biết được, tao có cơ thể đâu mà làm! Tao không biết cái quái gì đang xảy ra, còn mày thì vứt mợ xác ông tài xế đi rồi lái xe mau lên !”
Hạo lập tức nhảy lên ghế trước, đẩy xác bác tài qua một bên. Cậu siết chặt vô lăng, đạp ga, chiếc xe lao vút đi. Nhưng từ gương chiếu hậu, Hạo nhìn thấy những bóng người không mặt đang bắt đầu đuổi theo.
“Chạy nhanh hơn nữa! Nhanh lên!” – Ngư la hét.
“IM ĐI! Tao đang cố đây!” – Hạo gào lên, mồ hôi túa ra như tắm.
Sau một cuộc rượt đuổi nghẹt thở, Hạo cuối cùng cũng nhìn thấy cổng bệnh viện Thanh Sơn.
Cậu đạp ga hết mức, lao thẳng qua cổng, làm gãy hàng rào chắn. Những bóng người biến mất ngay khi xe vượt qua khuôn viên bệnh viện.
Hạo thở hổn hển mở mắt dậy, đầu óc quay cuồng và nhận ra đây chỉ là giấc mơ. Nhưng trước khi cậu kịp bình tĩnh, cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng đứng bên ngoài, lịch sự nói:
“Cậu là bệnh nhân Bạch Tử Hạo đúng không? Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn thủ tục nhập viện. Mời cậu xuống xe.”
Hạo bước ra, chân run rẩy. Nhưng điều khiến cậu sợ hãi hơn cả là giọng của Ngư vang lên ngay lúc đó:
“Này... Tao cũng vừa mơ giống mày. Chắc chắn là mày không tưởng tượng đâu.”
Hạo khựng lại.
“Mày nói gì?”
“Tao cũng thấy. Tao thấy tất cả những gì mày thấy. Đây không phải là giấc mơ bình thường. Có cái gì đó không ổn.”
Hạo nhìn lên tòa nhà bệnh viện trắng toát vô cùng hiện đại trước mặt, cảm giác lạnh sống lưng. Mọi thứ không hề đơn giản như cậu nghĩ.
...--- Hết chap 2 ---...
" Sau khi có sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đối với bạn bây giờ sẽ không còn quan trọng nữa. Nó sẽ dần trở nên nhàm chán, và bạn sẽ phải hối hận "
...---Tiếp tục câu chuyện---...
Sau khi y tá dẫn Hạo vào căn phòng VIP, cậu không thể không thừa nhận rằng bệnh viện Thanh Sơn là một nơi được đầu tư rất hiện đại.
Căn phòng của cậu rộng rãi, nội thất cao cấp, mọi thứ đều được thiết kế để mang lại cảm giác thoải mái tối đa.
Chiếc giường êm ái trải ga trắng tinh, những chiếc rèm cửa màu xám nhạt che kín ánh sáng từ bên ngoài, và trên bàn là một máy tính bảng được đặt ngay ngắn bên cạnh lọ hoa tươi.
Tuy nhiên, dù căn phòng có hoàn hảo thế nào đi nữa, Hạo vẫn cảm thấy một sự bất an kỳ lạ bủa vây nơi này.
Đặc biệt là những nhân viên trong bệnh viện. Họ luôn xuất hiện với bộ trang phục kín mít từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng, giống hệt như những hình ảnh quen thuộc của các nhân viên y tế thời đại dịch COVID-19.
“Nhìn mấy người đó như sắp bắt mày đi làm thí nghiệm ấy,” Ngư bất chợt lên tiếng trong đầu.
“Mày có thể yên lặng trong một giây không? Tao cần suy nghĩ.”
“Ồ, nghĩ gì? Về việc làm sao trốn khỏi đây, hay nghĩ về bữa tối?”
Hạo lắc đầu, cảm thấy trò đùa của Ngư đã quá nhàm chán.
Nhưng rồi sự chú ý của cậu nhanh chóng chuyển sang một thứ khác: một tờ giấy thông báo được dán ngay ngắn trên cánh cửa tủ quần áo trong phòng.
Hạo bước đến gần và đọc nội dung trên tờ giấy.
“XIN CHÀO NGƯỜI CHƠI ĐÃ ĐẾN VỚI BỆNH VIỆN TÂM THẦN THANH SƠN”
Dưới tiêu đề là một danh sách sáu quy tắc mà bạn phải tuân thủ:
1. Luôn đóng kín cửa phòng của bạn vào ban đêm. Dù có nghe thấy tiếng gõ cửa hay tiếng gọi tên mình, tuyệt đối không được mở cửa.
2. Không sử dụng gương trong phòng sau 12 giờ đêm. Nếu bạn nhìn thấy mình trong gương vào lúc đó, hãy lập tức nhắm mắt và không được mở ra cho đến khi trời sáng.
3. Nếu nhận được bữa ăn có thịt đỏ, đừng ăn. Gọi ngay nhân viên y tế để đổi món.
4. Nếu bạn nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng khi không có ai ở đó, hãy giả vờ không nghe thấy. Đừng đáp lại hay tìm kiếm nguồn âm thanh.
5. Luôn kiểm tra đồng hồ treo tường trong phòng. Nếu nó ngừng chạy, hãy rời khỏi phòng ngay lập tức và không quay lại cho đến khi được sự cho phép từ nhân viên y tế.
6. Bạn chỉ được phép rời khỏi phòng vào ban ngày. Nếu ra ngoài vào ban đêm, hãy chắc chắn rằng bạn không nhìn bất kỳ ai trong hành lang. Nếu lỡ nhìn thấy, lập tức quay đầu đi hướng khác và trở về phòng ngay.
Sau khi đọc xong, Hạo không giấu nổi vẻ mặt bất ngờ.
Những quy tắc này kỳ quái và phi logic đến mức khiến cậu không biết phải phản ứng thế nào.
Nhưng điều khiến cậu lo lắng hơn cả là hai quy tắc trong số này có vẻ như mâu thuẫn nhau.
“Có vẻ như, mình đã gặp phải quy tắc quỷ dị. Và một trong hai quy tắc xung đột này là giả...” – Hạo lẩm bẩm.
“Tao thích cái quy tắc thứ ba đấy,” Ngư đột nhiên chen vào. “Thịt đỏ? Chắc là ngon lắm.”
“Mày nghiêm túc được không?” – Hạo tức giận. “Đọc không hiểu hay sao? Ăn bậy là chết đấy!”
Ngư bật cười: “Cái gì chả có lần đầu. Biết đâu thịt đỏ ở đây đặc biệt đến mức đáng để thử thì sao?”
Hạo siết chặt tờ giấy, cảm thấy sự tồn tại của Ngư trong đầu chỉ khiến mọi thứ thêm rối loạn. Cậu cố gắng phớt lờ những câu nói của cô ta và tự mình phân tích nội dung.
.........
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Một bác sĩ xuất hiện, trên người cũng mặc bộ đồ bảo hộ kín mít như những người khác. Ông ta mang theo một tập tài liệu và nhẹ nhàng bước vào phòng, kéo ghế ngồi xuống.
“Chào cậu Bạch Tử Hạo, tôi là bác sĩ Lưu, sẽ phụ trách tư vấn tâm lý cho cậu trong thời gian cậu ở đây.”
Hạo nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy khó mà tin tưởng một người mà mình không nhìn rõ mặt. Nhưng dù sao cậu cũng đang ở bệnh viện tâm thần, chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc phối hợp.
“Chào bác sĩ. Tôi có vài câu hỏi... Về những quy tắc này.” – Hạo chỉ vào tờ giấy.
Bác sĩ Lưu gật đầu, giọng điềm tĩnh: “Tôi biết chúng có vẻ kỳ lạ, nhưng chúng không phải trò đùa. Cậu nên nghiêm túc tuân thủ nếu muốn an toàn.”
Hạo nhíu mày: “An toàn khỏi cái gì? Đây chẳng phải chỉ là một bệnh viện sao?”
“Đúng, nhưng là một bệnh viện đặc biệt. Cậu sẽ sớm hiểu.”
Nghe vậy, Hạo cảm thấy khó chịu vì câu trả lời lấp lửng. Cậu liếc nhìn bác sĩ Lưu, định hỏi thêm, nhưng Ngư lại cướp lời:
“Ê, bác sĩ, ông thấy tôi là gì?”
Bác sĩ Lưu im lặng một lúc, rồi đáp: “Cô là một phần quan trọng. Nếu không có cô, cậu ta sẽ không thoát được nơi này.”
Ngư bật cười khoái chí: “Nghe thấy chưa? Tao quan trọng đấy. Mày nên biết ơn tao đi.”
Hạo đập mạnh tay xuống bàn: “Quan trọng cái gì mà quan trọng? Mày toàn gây rắc rối cho tao thôi!”
Bác sĩ Lưu đứng dậy, cắt ngang cuộc cãi vã: “Tôi không thể nói nhiều hơn, nhưng hãy nhớ kỹ lời tôi. Hợp tác với cô ấy, dù cậu có muốn hay không.”
Hạo bất lực nhìn theo bóng lưng bác sĩ rời đi. Cậu muốn hỏi thêm về những quy tắc, về sự kỳ quái của bệnh viện, nhưng lại chẳng kịp nói gì.
.........
Sau khi bác sĩ rời đi, Hạo ngồi thẫn thờ trong phòng. Những câu hỏi cứ liên tục xoay quanh đầu cậu, không tài nào tìm ra câu trả lời.
“Ê, đi dạo không?” – Ngư đề nghị.
“Đi dạo? Mày điên à? Sắp tối rồi. Tao chưa muốn chết.”
“Buổi chiều mà, mày quên quy tắc à? Chỉ cần không đi vào ban đêm là được.”
Hạo ngẫm nghĩ một lúc. Đúng là ban ngày thì không có quy tắc nào cấm cậu rời khỏi phòng.
Và nếu cứ ngồi trong phòng mãi thế này, chắc chắn cậu sẽ phát điên vì mớ bòng bong trong đầu.
Cuối cùng, cậu đứng dậy, chỉnh lại áo, và mở cửa phòng.
“Được rồi, đi thì đi. Nhưng nhớ câm mồm đấy.”
“Đồng ý! Mà mày định khám phá gì trước?”
Hạo bước ra hành lang, nhìn quanh. Nơi này trông như một khách sạn sang trọng hơn là bệnh viện.
Ánh sáng trắng từ đèn huỳnh quang chiếu xuống những hành lang dài bất tận, mỗi cánh cửa đều đóng kín, không một âm thanh phát ra từ đâu cả.
“Tao muốn biết, nơi này thực sự là cái gì.” – Hạo lẩm bẩm.
Ngư bật cười nhẹ: “Tao cũng tò mò. Nhưng nhớ đấy, thịt đỏ vẫn là ưu tiên hàng đầu của tao.”
Hạo lắc đầu, cảm giác cuộc hành trình này sẽ còn nhiều bất ngờ hơn cậu tưởng.
...--- Hết chap 3 ---...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play