Love Is.
Chương 1: Trần Lưu Linh.
/ /: Suy nghĩ nhân vật
' ': Nhân vật thì thầm
_____: Chuyển cảnh
// //: Cũng là chuyển cảnh
_____________________________
Tiếng chuông ra chơi vừa reo.
Cũng là lúc lớp 10A6 kết thúc giờ kiểm tra một tiết.
Cô vừa đưa tờ giấy kiểm tra cho ban cán sự, vừa quay ra buôn chuyện với mấy cô bạn trên dưới trái phải.
Nguyễn Trúc Hòa
Sao? Chép được tí nào không?
Bên trên cô, Trúc Hòa, bạn thân phao bài chí cốt của cô, chiến thần chép phao, bà hoàng gian lận.
Trần Lưu Linh
Ngon ơ luôn. Đủ trên điểm liệt là được rồi.
Trần Lưu Linh
Đằng nào cũng chả bao giờ bà chủ nhiệm ý kiến gì.
Lưu Giang An
Lần sau chép cho kín kín vào. Thấy nãy bà giám thị đi qua mà bà chủ nhiệm lo sốt cả lên tại hai đứa cậu ngay cửa sổ đấy.
Trần Lưu Linh
Lo gì, bố mẹ tớ nướng thêm tí tiền là trót lọt ngay.
Trần Lưu Linh
Tiết sau lại kiểm tra 45 phút Lịch Sử đấy, chuẩn bị "đồ nghề" chưa Hòa?
Nguyễn Trúc Hòa
Khỏi phải lo. Đủ từ a đến z. Không một con kiến lọt được khỏi bài.
Hòa nói nhỏ gì đó, rồi díu díu vào tay cô một tờ giấy bé xíu với những dòng chữ chi chít.
Trần Lưu Linh
Rồi làm sao tớ đọc được?
Nguyễn Trúc Hòa
Đã phao bài là không được ý kiến nhé.
Trần Lưu Linh
Chậc chậc. Thôi được rồi.
Cô cười bất lực, nhưng cũng có chút vui vẻ trong đó.
Cô khẽ nói thầm gì đó cho Hòa, tiện thể díu đầu Giang An đang đánh game vào nghe chung.
Trần Lưu Linh
Tí về đi ăn lẩu nhé? Tớ bao.
Nguyễn Trúc Hòa
Tuyệt! Nhà hàng lần trước hả?
Nghe đến đồ ăn là cô nàng Trúc Hòa rực rỡ tươi vui ngay. Còn Giang An trông chẳng lấy làm hứng thú lắm.
Trần Lưu Linh
Ừm hứm, đồ ăn ở đấy ngon phết.
Trần Lưu Linh
Tiện thể ghé thăm concert của anh 24PT yêu quý tối nay luôn.
Lưu Giang An
Linh ơi xin hãy nhận tớ làm con nuôi.
_____________________________
Tiết kiểm tra rồi cũng tới sau tiếng chuông ra chơi cuối cùng.
Cô ngồi thẳng tắp, một tay che tờ phao, một tay chép lia lịa, làm sao cho trông tự nhiên nhất có thể.
Bởi vì cô trước đã nghĩ để sinh con, một cô mới sẽ dạy thay.
Thật không may, cô này nổi danh rất chính trực. Dù một tờ phao nhỏ hơn cọng tóc, cô vẫn có thể nhìn ra rồi đánh dấu bài làm của học sinh đó. Khả năng nhận "tiền uống trà" của học sinh là bằng 0.
Hơn hết, cô ấy còn là con của một gia đình công chức lớn. Nhà cô, Lưu Linh, có thể là một tập đoàn danh giá, tuy nhiên lại không thể động vào nhà cô giáo. Vậy nên cơ bản là không thể đút lót cho người chức cao hơn để "xem xét" cho qua bài dù bị cô ấy đánh dấu bài. Càng không thể nhờ khiển trách hay kỉ luật cô ấy.
Cô lười học, nhưng những điều về chính trị và xã hội cô đã được dạy từ nhỏ, cô thừa biết những điều căn bản.
Trần Lưu Linh
/Câu này là gì đây../
Những dòng chữ bé xíu xiu chi chít, nhìn vào tưởng đâu đang cố gắng tô đen cả tờ giấy nhưng hết mực để tô.
Trần Lưu Linh
/184..? 194? 1954? Chắc là 1954./
Trần Lưu Linh
/Năm 1954, đã có..? Chữ bé quá../
Trần Lưu Linh
/À, đọc được rồi./
Cô chép chậm rãi từng chữ từng từ.
Giáo viên Sử
Các em còn 15 phút nhé. Cố lên. Những bài này cô trước đã dạy hết rồi, cứ vậy mà làm.
Cô căng mắt ra chép cũng chỉ được 15 câu trên tổng số 75 câu. Những câu còn lại, một số câu chữ bị nhòe cô không nhìn được, phần lớn thì không có trong phao.
Cô hiện tại đang làm đến câu thứ 35, đúng hơn là chép. Hầu như các câu cô đều bỏ hết.
Câu 35, duy chỉ có câu này có câu hỏi liên quan nhất đến phao.
Những câu còn lại của cô đều trông rất chắp vá.
Trần Lưu Linh
/Ngon, pha này trên điểm liệt rồi./
Cô theo thói quen rướn người về phía trước để dịch được chữ của cô bạn mình trong phao.
Và thói quen của cô lại không đúng lúc lắm.
Cô cúi xuống quan sát tờ phao, quên mất nó đang quá lộ liễu. Do quá phấn khích nên cô quên mất rằng không phải cô cũ đang trông lớp, cũng không để ý bóng người sát bên mình nãy giờ.
Cô chỉ vừa ghi kịp vài dòng, một bàn tay cầm bút bi đỏ đã tiến tới tờ giấy kiểm tra, tiện tay giật lấy tờ phao trong tay cô.
Giáo viên Sử
Lát nữa cùng phụ huynh đến phòng giáo viên của tôi.
Nguyễn Trúc Hòa
'Thôi xong Linh rồi..'
Lưu Giang An
'Có cách nào cứu được không..'
Nguyễn Trúc Hòa
'Chịu thôi, cậu ấy bị bắt ngay tại trận mà..'
Giáo viên Sử
Cả lớp trật tự, tiếp tục làm bài. Các em còn mười phút.
Cô vừa cất lời, An, Hòa và các học sinh khác im phăng phắc.
Lưu Giang An
/Thôi thì lát nữa an ủi cậu ấy vậy./
Nguyễn Trúc Hòa
/Thôi thì lát nữa an ủi cậu ấy vậy./
_____________________________
Trần Lưu Linh
Mẹ nó, còn đúng một tí là xong rồi!
Cô bực dọc, giọng nói có chút cáu kỉnh.
Nguyễn Trúc Hòa
Xui thôi..Thôi, không sao, có bọn tớ ở đây.
Lưu Giang An
Chắc bả cũng không làm căng đến thế đâu. Nghe bảo thương học sinh lắm, cùng lắm gọi lên nói chuyện thôi.
Trần Lưu Linh
Thật à? Thế thì may quá. Phìu..
Nguyễn Trúc Hòa
Thôi, đừng buồn, tí đi ăn tớ bao.
Trần Lưu Linh
Đi tiệm bánh đi. Tớ hết muốn ăn lẩu rồi.
Giang An đưa ra cho cô một cái máy chơi game hiện đại.
Có thể nhận thấy dễ dàng, đây là mốt mới của nhà XYX.
Lưu Giang An
Thi xem ai điểm cao hơn không?
Trần Lưu Linh
Chắc không? Tớ thắng là cái chắc!
Giang An đưa cho Trúc Hòa một cái máy khác. Cô nàng hào hứng đón nó.
Nguyễn Trúc Hòa
Hai cậu thua hết, tớ mới thắng nhé!
Lưu Giang An
Đố cao điểm hơn tớ luôn.
_____________________________
Thời gian trôi bẫng đi nhanh chóng.
Phòng giáo viên, chưa một lần cô phải đến đây. Căn phòng rộng rãi, trông gọn gàng và ngăn nắp, đâu vào đấy, dù đồ đạc đã lấp đầy căn phòng. Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ, lạnh lạnh nhưng cũng có ấm ấm bởi hơi ấm của gỗ. Đã là mùa đông rồi, lạnh là phải.
Nếu ngồi hoặc đứng gần cửa sổ, có thể dễ dàng ngửi được mùi gỗ mới thoang thoảng. Tuy vậy, có vẻ mùi gỗ này không gây hại.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế dài gần bờ tường cùng bố và mẹ cô, đối diện với cô giáo.
Cô giáo đóng hai cửa sổ lại, rồi cũng ngồi xuống cùng ở ghế bành đối diện còn lại. Cô đặt lên bàn một tờ giấy, là bài kiểm tra vừa nãy của cô.
Giáo viên Sử
Vâng, em là giáo viên tạm thời bộ môn Lịch Sử của em Trần Lưu Linh. Hôm nay em thật sự rất cần trao đổi với anh chị, phụ huynh của cháu.
Bố mẹ cô trao đổi với cô giáo một cách vắn tắt, cố gắng thuyết phục cô ấy hủy đánh dấu bài cô.
Trong khi cô ở một bên bồn chồn khôn nguôi.
Cô khẽ bấm móng tay cái bên trái vào ngón tay cái còn lại trong vô thức. Nếu tin tức này để lộ ra ngoài, cánh báo chí sẽ đồn rằng một người luôn "hái được điểm cao" dù là nhờ gian lận như cô đột nhiên bị phát hiện gian lận trong giờ thi, chuyện đó sẽ được thêu dệt đến tận mây.
Cô không thể để điều đó ảnh hưởng đến công việc của bố mẹ.
Không thiếu gì cách để chuyện này bị đồn ra ngoài.
Vì vậy dù ra sao, cô cũng không thể để yên như vậy.
Cô mải chìm trong lo nghĩ, tai như ù đi, không thể và không muốn nghe cuộc trao đổi giữa bố mẹ cô và cô giáo.
_____________________________
Giáo viên Sử
Cảm ơn phụ huynh đã dành thời gian.
..? Tại sao họ không bảo cô về cùng như những lần trước? Trước kia mỗi khi bị gọi lên phòng giáo viên, cô thường sẽ đứng ngoài đợi, khi xong họ sẽ gọi cô về.
Giáo viên Sử
Còn em, Lưu Linh.
Chắc chắn là đang chuẩn bị giáo huấn cho cô, như cách mấy bà dạy kia thường làm.
Giáo viên Sử
Lần này cô tha. Nhưng, không có lần sau.
Mắt cô như sáng rực lên ngay tức thì. Tạm bỏ qua việc tại sao đột nhiên cô lại được tha, ít nhất cô không bị lập biên bản! Không lộ ra bên ngoài, như vậy là quá tốt.
Trần Lưu Linh
D-dạ..!? Vậy thì em cảm ơn cô!
Cô cảm ơn rối rít, thật sự là may quá.
Không biết tại sao, nhưng lần này cô thấy thoải mái với việc mình sắp sửa bị giáo huấn.
Giáo viên Sử
Cô tha cho em lần này.
Giáo viên Sử
Bài kiểm tra giữa kì hai môn Lịch Sử sắp tới, nếu em không đạt trên 8, cô sẽ suy xét lại.
Thế thì thà đánh dấu bài còn đỡ vô vọng hơn mong chờ điểm thi của cô.
Trần Lưu Linh
E-em sẽ cố hết sức. Chỉ cần..
Trần Lưu Linh
Cô đừng nói với ai chuyện này được không ạ..
Giáo viên Sử
Tuy nhiên, em vẫn phải bị phạt, nếu không sẽ không công bằng cho các bạn khác.
Giáo viên Sử
Điểm kiểm tra thường xuyên của em tạm thời sẽ có điểm 0 của lần này.
Giáo viên Sử
Em cố gắng gỡ điểm nhé.
Trần Lưu Linh
Em cảm ơn cô.
Giáo viên Sử
À mà, đừng dùng tài liệu trong phòng thi nhé em.
Đột nhiên cảm thấy không đáng ghét đến thế. Thậm chí có chút thích cô ấy?
_____________________________
Người đàn ông trung niên ngồi nghiêm nghị trên ghế dài, đôi mắt nghiêm túc nhìn cô. Bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ cũng là trung niên, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
Trần Phúc Lộc
Bố mẹ đã thảo luận rất nhiều.
Bố cô tiếp tục sau vài giây đợi cô bắt đầu lắng nghe.
Tại sao họ lại nhìn cô như thế?
Ánh mắt không nuông chiều như mọi ngày.
Lần cuối cô ngồi nghiêm túc trò chuyện với họ là bao lâu rồi nhỉ?
Liễu Đào Yên
Con gái yêu à.
Liễu Đào Yên
Bố mẹ rất yêu con.
Mẹ cô bây giờ giọng nói dù trìu mến nhưng vẫn có chút cứng rắn.
Thật bồn chồn. Thật khó chịu.
Trần Phúc Lộc
Bố và mẹ không thể chiều con mãi được.
Liễu Đào Yên
Con sẽ phải dành nhiều thời gian học hơn!
Trần Phúc Lộc
Bố mẹ sẽ thuê gia sư cho con.
Trần Phúc Lộc
Bố mẹ đã nghe cô giáo con bảo về việc yêu cầu về điểm thi giữa kì hai này.
Đùa à. Cô thì lấy đâu ra thời gian dành cho ba thứ gia sư đó.
Thời gian shopping còn không có.
Liễu Đào Yên
Và để cho con có động lực học.
Trần Phúc Lộc
Từ nay đến sau kì thi giữa kì hai, con sẽ không có tiền tiêu vặt.
Cô bây giờ mới phát hoảng nhẹ.
Mặt bố và mẹ của cô không lấy nổi chút dao động.
Chẳng lẽ họ thực sự nỡ để cô không có lấy một đồng?
Trần Lưu Linh
Con không muốn!
Liễu Đào Yên
Bố và mẹ quyết định rồi.
Liễu Đào Yên
Không thể thay đổi.
Trần Lưu Linh
Nhưng tối nay con đã hẹn Hòa và An đi chơi rồi!
Trần Phúc Lộc
Vậy thì không thể để con thất hứa với bạn được.
Trần Phúc Lộc
Đây sẽ là số tiền tiêu vặt cuối cùng con được tiêu từ bây giờ. Nhưng nhớ là không được thất hứa với bạn.
May quá. Cô vẫn được nuông chiều.
Cô đã đoán đúng, họ không nỡ để con gái rượu là cô đây chịu khổ.
_____________________________
Trần Lưu Linh
An ơiiiiii!!
Trần Lưu Linh
Hòa ơiiiiiii!
Trần Lưu Linh
Tớ bị bố mẹ cấm đi chơi sau mười giờ đêm rồiii!!
Cô mặt khóc không ra một giọt nước mắt, vừa giữ tay Trúc Hòa vừa rên rỉ ỉ ôi.
Bố mẹ cô đã đặt ra luật mới trong gia đình.
Không được đi chơi sau mười giờ tối.
Nếu không sẽ bị cắt tiền tiêu vặt thêm một tháng.
Nguyễn Trúc Hòa
Ỏoo thương nhỉ. Cứ trốn đi thôi, ngại gì?
Trần Lưu Linh
Các cậu không hiểu được sự đáng sợ của không có tiền tiêu vặt đâuu!!
Trần Lưu Linh
Tớ sẽ không thể đi shopping, Shopaa hay Lezede cùng các cậu nữaaaa!
Trần Lưu Linh
Hoặc bất cứ chỗ ăn chơi nàoo!
Giang An thở dài, Trúc Hòa thở dài thườn thượt.
Lưu Giang An
Chúng ta có thể lùi một chút mà. Đi sớm hơn một chút, về sớm hơn một chút.
Trần Lưu Linh
Từ ngày mai tớ bị cắt tiền tiêu vặt rồi...
Lưu Giang An
Sao lại cắt??
Trần Lưu Linh
Liên quan đến vụ hồi chiều.
Trần Lưu Linh
Tớ sẽ kể trên đường, đi thôi.
Trần Lưu Linh
Nói chung là vậy.
Trần Lưu Linh
Tớ còn không được đi chơi thêm với các cậu nữa cơ!
Trần Lưu Linh
Tớ phải học thêm gia sư nữa!
Nguyễn Trúc Hòa
Chết rồi, người chưa đi học thêm gì bao giờ đã nghe và sợ hãi.
Trần Lưu Linh
Ước gì tớ cũng được thế..
Trần Lưu Linh
Thôi thì đi kỉ niệm ngày cuối thôi!
Lưu Giang An
Khiếp, nghe như kiểu nhóm sắp tan ấy!
Nguyễn Trúc Hòa
Đúng đúng!
_____________________________
Bầu trời còn là một màu lờ mờ tối.
Thế quái nào cô lại thức dậy vào năm giờ sáng sớm tinh mơ thế này?
Do hôm qua cô đã ngủ từ chín rưỡi sau chuyến đi chơi cuối cùng của giữa kì hai.
Bởi vì quá buồn bực, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bình thường cô toàn sát nút giờ học mới dậy. Chuyện lạ gì vậy?
Tự nhiên..cô cảm thấy rất khỏe khoắn?
Và giấc ngủ vừa rồi cũng..đã thật.
Cô thường đi chơi với Giang An và Trúc Hòa đến tận lờ mờ sáng mới về.
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa từng ngủ như vậy.
Nên có thể coi đây là lần đầu tiên cô có một giấc ngủ đã.
Từ nay đến giữa kì sẽ ngủ được nhiều như vậy.
_____________________________
Người giúp việc
Cô chủ ơi, mẹ cô cho gọi cô xuống nhà ạ.
Trần Lưu Linh
Tôi biết rồi.
Mẹ bảo rằng chiều nay vị gia sư mới thuê kia sẽ đến.
Tự dưng cô cảm thấy có chút tò mò.
Nhưng, cô không hề muốn học bây giờ tí nào. Nói đúng hơn là không bao giờ muốn.
Tiếc là, cuối cùng cô vẫn phải đi.
Liễu Đào Yên
Đây sẽ là gia sư kèm con trong thời gian sắp tới.
Liễu Đào Yên
Mong cháu giúp đỡ con cô nhé.
Liễu Đào Yên
À, hai đứa hình như trạc tuổi nhau, khéo sẽ nói chuyện hợp đấy.
Liễu Đào Yên
Sao hai đứa nhìn lạ vậy..? Hai đứa quen nhau hả?
Trần Lưu Linh
LÊ PHÚC HÙNG!!!???
Chương 2: Buổi dạy đầu tiên.
/ /: Suy nghĩ nhân vật
' ': Nhân vật thì thầm
_____: Chuyển cảnh
// //: Cũng là chuyển cảnh
-------: Lời nói bị cắt do tác giả không biết viết kiểu gì
✦Hình ảnh của nhân vật có thể
chỉ mang tính chất minh họa✦
_____________________________
Trần Lưu Linh
Lê Phúc Hùng!??
Trần Lưu Linh
Cái tên mọt sách cuồng học!!??
Liễu Đào Yên
Ủa hai đứa biết nhau hả?
Cậu trai kia đeo một cái túi bên tay trái, đeo kính, mặt thoạt nhìn lạnh lùng, hay đúng hơn là không mấy biểu lộ cảm xúc. Cậu ta có chút ngạc nhiên khó giấu, nhưng rồi cũng quay lại vẻ ban đầu của mình.
Lê Phúc Hùng, một tên mọt sách điển hình của lớp.
Trần Lưu Linh
Mẹ, tại sao lại là cậu ta!!??
Trần Lưu Linh
Con không muốn!
Cậu ta dường như có hơi chút ngập ngừng trước lời nói kiên quyết của cô.
Liễu Đào Yên
Thôi nào, cậu ấy là người duy nhất rất phù hợp với điều kiện bố mẹ đưa ra đấy.
Liễu Đào Yên
Cậu ấy có một tư duy sắc bén và rộng mở đấy, kiến thức cũng rất vững.
Liễu Đào Yên
Có cậu bé này dạy kèm thì con sẽ giỏi hơn, cũng thông minh hơn nữa.
Trần Lưu Linh
Con không muốn! Cậu ta chỉ là một tên cuồng sách nghèo hèn mà thôi! Con không đồng ý!
Cô hậm hực lớn tiếng. Trong ấn tượng của cô, cậu ta suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào học, dù chỉ là nhìn lướt qua cũng thấy đang vùi đầu vào sách.
Đặc biệt là lối sống tiết kiệm đến lố bịch, thật nghèo hèn..
Mình vừa nói cái quái gì vậy..?
Trần Lưu Linh
Tôi không có ý nói cậu như vậy..
Cô tự biết rằng, lời mình nói thật ngu ngốc. Cái gì mà nghèo hèn nên mới ghét chứ. Cô còn chẳng thực sự thấy bực mình vì điều đó.
Cô còn không biết lí do tại sao, chỉ biết rằng cô không ưa cậu ta. Đơn giản là không ưa.
Huống chi là cậu ta, người bị cô nói như thế.
Mẹ của cô trông biểu cảm đầy ngượng ngùng và gượng gạo, bà cười gượng, nói vài câu để xua tan bầu không khí.
Liễu Đào Yên
À, hai đứa có muốn học luôn bây giờ không, hay tí mới học?
Trần Lưu Linh
Mẹ à..con thực sự, thực sự không muốn học với cậu ta.
Cô tha thiết nhìn mẹ, nhưng vẫn quay lại nhìn cậu ta, xua tay như đang nói rằng "không phải chê cậu nghèo, đừng nhìn tôi kiểu thế" dù cậu ta thậm chí còn không biểu lộ bất cứ biểu cảm nào hồi nãy.
Cơ mà, tại sao cậu ta lại không tức giận?
Liễu Đào Yên
Thôi nào con yêu. Cậu ta bằng tuổi con nhưng là người duy nhất đủ điều kiện dạy con đấy.
Trần Lưu Linh
Con không chịu đâu..
Lê Phúc Hùng
A..tôi..Tôi có thể kèm cậu, đừng thay thế người khác.
Cậu trai kia bây giờ mới lên tiếng, Cậu ta trông tưởng như giọng nói sẽ lí nhí, ai ngờ lại ôn hòa, vừa đủ để nghe.
Cơ mà cậu ta vừa nói cái gì vậy?
Trần Lưu Linh
Trong khi tôi vừa mới xúc phạm cậu..?
Lê Phúc Hùng
Tôi không để tâm đâu.
Ồ, tưởng tượng vừa bị bác bỏ của cô lại là thật à? Giọng cậu ta bình thường lí nhí thật à?
Trần Lưu Linh
Tôi tưởng dạy thêm cậu sẽ không thể vùi đầu vào sách?
Lê Phúc Hùng
Cái này..không thể nói được.
Trần Lưu Linh
...Hả? Cậu nói sợ tôi nghe thấy à?
Liễu Đào Yên
Thôi nào hai đứa này. Mới buổi đầu tiên, không nên gây hấn chứ.
Liễu Đào Yên
Linh à, cậu ấy dù sao cũng được coi là khách, con đã được học ra sao?
Liễu Đào Yên
Giúp việc ơi.
Liễu Đào Yên
Dẫn hai đứa này lên phòng học tầng hai nhé, cô cũng vào đấy, có gì còn giúp đỡ.
Người giúp việc
Mời cô chủ và cậu đi hướng này.
Thực sự, có cái gì đó ở cậu ta khiến cô có chút không ưa, nhưng không thể biết nổi.
Cô không kìm được, liếc sang cậu ta đang đi bên cạnh cô giúp việc bên cạnh cô. Cậu ta đang quan sát qua nhà cô, ánh mắt lướt qua, ngắm nhìn những thứ lạ lẫm.
Nghe đến học làm cô thấy thật khó chịu.
Cô đã năm lần bảy lượt xin xỏ bố mẹ cô đừng thuê gia sư, thế mà hai bọn họ vẫn rất kiên định.
Và vấn đề mới, thế quái nào cậu ta lại được thuê?
Để học sinh lớp mười kèm gia sư cho một học sinh lớp mười khác thì khác nào đang bảo người mù dẫn người mù đi qua đường đâu.
Trần Lưu Linh
'Tại sao lại được thuê được chứ..'
Cô lẩm bẩm, những từ trong suy nghĩ của cô bất giác tuột ra khỏi miệng.
Người giúp việc
Cô chủ, mình đã đến nơi rồi, mời cô vào.
Người giúp việc thuần thục mở cửa, có ý mời cô vào trước.
Cô hình như chưa từng vào lại phòng này kể từ khi cô lên cấp hai. Đơn giản thôi, nhìn những tủ sách to đùng xung quanh là hiểu.
Ở giữa, vẫn là cái bàn trong kí ức của cô. Trong kí ức, nó rộng và dài, phải gấp chín, mười lần cô, nhưng giờ, do đã lớn, cái bàn trông nhỏ bé hẳn.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống sàn, đối điện, cậu ta sau khi được người giúp việc mời, cũng ngồi xuống.
Người giúp việc đợi hai người ngồi hẳn mới đóng cửa, đứng nép gần cánh cửa.
Quay lại với cô và cậu, xung quanh bàn có rất nhiều sách tham khảo chất chồng.
Đây là thói quen của bố cô.
Cô thường bắt gặp ông ấy ở thư phòng và đọc sách, vì vậy cô từ lâu đã quen với việc ông ấy thường để sách ở nguyên trạng để lần sau đọc tiếp. Rồi hết quyển này đến quyển khác, nhiều lần thành chất đống.
Những giúp việc mới không biết, tiện tay dọn và xếp lại đống sách đó, bị ông mắng nặng nề. Từ đó họ luôn để nguyên đống sách ở đó.
Lê Phúc Hùng
Cậu..không cầm theo sách giáo khoa sao?
Cô lặng lẽ chỉ vào tủ sách tham khảo dày đặc sách.
Trần Lưu Linh
Đủ loại sách từ đủ nhà xuất bản luôn.
Lê Phúc Hùng
Vậy chúng ta bắt đầu từ lý thuyết nhé?
Trần Lưu Linh
Tôi không thích học lý thuyết.
Lê Phúc Hùng
Vậy tôi kiểm tra kiến thức căn bản của cậu đã nhé?
Trần Lưu Linh
Tùy. Mà, tại sao gia đình tôi lại nhận cậu? Cậu có quan hệ họ hàng gì với nhà tôi à?
Lê Phúc Hùng
Tôi vào bằng thực lực..Vậy, tôi hỏi vài câu cơ bản của tất cả các môn nhé?
Trần Lưu Linh
Trong ấn tượng của tôi, cậu rất nghiện sách. Có thể tôi đoán được lí do rồi.
Trần Lưu Linh
Nhưng tôi không biết liệu cậu có giỏi thật hay không.
Lê Phúc Hùng
Làm ơn đừng đánh trống lảng nữa. Tôi có giữ bài xét nghiệm đó, cậu có thể xem.
Cậu ta đưa ra một xấp giấy, điểm..gần như tuyệt đối. Có vẻ cậu ta không nói dối.
Trần Lưu Linh
Tiền lương cậu nhận được là bao nhiêu một tháng?
Cậu ta nói ra một dòng số cũng tương đối nhiều.
Trần Lưu Linh
Nếu tôi ra giá gấp đôi, liệu cậu có bao che cho việc tiết nào cũng không học không?
Lê Phúc Hùng
Cái này..không được.
Lê Phúc Hùng
Cậu còn hỏi gì không? Tôi hỏi câu đầu nhé.
Ôi chết tiệt, cô chưa nghĩ ra được thêm ý nào để đánh trống lảng nữa! Giờ chẳng lẽ phải ngồi học? Mơ à?
Trần Lưu Linh
A, cậu tên gì ấy nhỉ?
Lê Phúc Hùng
...Cậu vừa mới ngạc nhiên nói tên tôi hồi nãy.
Trần Lưu Linh
Ừm, tôi quên rồi. Cậu tên gì thế?
Lê Phúc Hùng
Lê Phúc Hùng.
Trần Lưu Linh
À, Lê Phúc Hùng, vậy cậu thực sự là mọt sách hả?
Lê Phúc Hùng
Làm ơn quay trở lại việc chính của cậu đi. Câu đầu tiên-
Trần Lưu Linh
Này, cậu không nghĩ giọng đó quá thô lỗ so với khách hàng của cậu là tôi sao?
Trần Lưu Linh
Nghe giống đang bực mình tôi lắm.
Cô có thể khiến cậu ta bất lực bỏ đi đúng không? Mong là được.
Trần Lưu Linh
Lịch sự hơn đi.
Lê Phúc Hùng
..Cậu có thể trả lời câu này hộ tớ được không?
Trần Lưu Linh
/Nghe thật hả trời../
Trần Lưu Linh
Cậu không phải nghe theo đâu-
Trần Lưu Linh
À không, ý tôi là có.
Lê Phúc Hùng
Câu đầu tiên------------------
Từ từ, không được! Sao đột nhiên cậu ta đọc như gió vậy????
Lê Phúc Hùng
------------------------------------
Lê Phúc Hùng
Đó là câu đầu tiên, cậu thử giải thích đi.
Cậu ta dù đọc nhanh thật, nhưng câu từ lại tròn vành và dễ hiểu bất ngờ.
Dễ hiểu thì dễ hiểu, nhưng đáp án là gì?
Không trả lời là không phải học, đúng không?
Trần Lưu Linh
Tôi không biết.
Trần Lưu Linh
Này, cậu có thể ngồi chơi hết hôm nay mà, đâu nhất thiết phải dạy đâu?
Lê Phúc Hùng
Như thế là đang nói dối đấy.
Lê Phúc Hùng
Phụ huynh cậu trả tiền cho tôi để tôi dạy cậu, nên tôi sẽ dạy cậu.
Trần Lưu Linh
Nhưng này..tôi không biết trả lời đâu.
Lê Phúc Hùng
Chỉ để kiểm tra kiến thức thôi, cậu làm thử xem.
Giọng cậu ta cứ nhứ bị nhốt trong cổ họng ấy. Nếu không phải do phòng này cách âm tốt, không lẫn tạp âm bên ngoài, khéo cô còn không biết cậu ta nói gì.
Trần Lưu Linh
Cậu..này, đây là đang bắt nạt người không biết làm bài đấy..
Lê Phúc Hùng
Cậu không biết làm bài này..?
Lê Phúc Hùng
...Đây là bài toán nhẩm đơn giản lớp 7 mà.
Trần Lưu Linh
Xin lỗi đi, tôi không biết làm đâu.
Lê Phúc Hùng
..Thôi được rồi. Cậu thấy bản thân giỏi những môn nào?
Trần Lưu Linh
Tôi tưởng cậu dạy mỗi sử, hỏi mấy môn kia làm gì?
Lê Phúc Hùng
Tôi kèm tất cả các môn.
Trần Lưu Linh
...Cậu bằng tuổi tôi đấy, dạy nổi không vậy?
Trần Lưu Linh
Dù có là mọt sách thì không phải quá vô lí à?
Lê Phúc Hùng
Tôi kèm được.
Lê Phúc Hùng
..Tôi gần như tuyệt đối các bài kiểm tra của phụ huynh cậu mà.
Trần Lưu Linh
Này này..vậy không công bằng tí nào. Tại sao cậu giỏi vậy được?
Lê Phúc Hùng
Vậy giữ tôi lại làm gia sư cậu đi, cậu sẽ hiểu.
Trần Lưu Linh
Cậu nói móc tôi à?
Lê Phúc Hùng
Nói chung là, làm bài này trước đã.
Trần Lưu Linh
Bắt nạt kìa.
Lê Phúc Hùng
Vậy thì rốt cuộc cậu giỏi môn nào..
Trần Lưu Linh
Ai mà biết, trước giờ có học tí gì đâu.
Lê Phúc Hùng
Cậu có giữ điểm thi tuyển sinh không?
Trần Lưu Linh
Ngứa mắt quá, tôi đốt hết rồi.
Lê Phúc Hùng
Vậy làm bài kiểm tra toàn diện nhé.
Cậu ta lấy ra một xấp giấy khác. Trong cái cặp đấy rốt cuộc có bao nhiêu giấy tờ sách vở vậy?
Lê Phúc Hùng
Cậu..có thể để điện thoại sang một bên được không?
Trần Lưu Linh
Giờ điện thoại của tôi cũng bị cấm á?
Lê Phúc Hùng
Thì chúng ta đang học mà..
Trần Lưu Linh
Chậc..sao cũng được.
Cô giơ tay, đưa điện thoại cho người giúp việc lúc nãy, người giúp việc liền đón lấy.
Lê Phúc Hùng
Nếu cậu xong xấp đề kiểm tra thực lực này, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ sớm.
Trần Lưu Linh
Nếu tôi không làm?
Lê Phúc Hùng
Tôi sẽ giảng cho cậu lý thuyết toán như giáo án của tôi.
Trần Lưu Linh
Thôi cho xin luôn đấy.
Trần Lưu Linh
...Vậy nếu tôi làm?
Lê Phúc Hùng
Nếu thực lực cậu đủ chỉ tiêu, số thời gian còn lại của buổi hôm nay sẽ không cần làm gì cả.
Trần Lưu Linh
Chỉ tiêu là bao nhiêu?
Lê Phúc Hùng
Trên một điểm tất cả các bài là được.
Trần Lưu Linh
Chỉ cần vậy thôi?
Trần Lưu Linh
Cậu có phải coi thường tôi không đó..
Lê Phúc Hùng
Xin lỗi nếu tôi lỡ..
Trần Lưu Linh
Thôi đừng nói nữa đi. Tôi làm là được đúng không?
Trần Lưu Linh
Nhân tiện thì, lịch học thế nào vậy?
Trần Lưu Linh
Ê khoan, mỗi ngày?
Cô bật cười ra tiếng, nhưng rồi cũng tém tém lại.
Trần Lưu Linh
Tôi tưởng cậu cuồng học? Như vậy thì cậu lấy đâu ra thời gian?
Lê Phúc Hùng
Dạy kèm người khác cũng là một cách học đấy.
_____________________________
Trần Lưu Linh
Rồi, làm xong rồi này.
Coi vậy mà cô thực sự nghiêm túc làm đống giấy đó.
Lê Phúc Hùng
...Đỉnh thật. Trần đời tôi chưa thấy bài nào sai be bét thế.
Trần Lưu Linh
Nè, xúc phạm quá đó.
Trần Lưu Linh
Cậu còn chưa chấm mà?
Trần Lưu Linh
Chấm lại đi rồi hẵng nói.
Cậu ta cầm xấp đề trong tay, tay còn lại lấy một cây bút đỏ từ trong cặp ra, vừa cầm đã ghi đỏ được vài câu trên bài của cô.
Dù sao cô cũng không có hi vọng mình sẽ làm đúng.
Cô nằm gục xuống bàn, cằm đè nhẹ lên tay, thở dài.
Cô suy nghĩ vài thứ gì đó trong đầu, nghịch nghịch móng tay của cô, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu ta chấm bài mà chán nản.
Cậu ta có thể chỉ cần gạch hết bài, dù gì cũng sai và bỏ trống một đống.
Cô liếc nhìn khuôn mặt cậu ta.
Ưa nhìn, thật sự ưa nhìn, cô nói thật, không đùa.
Cậu ta có nước da vàng đặc trưng của người châu Á, hơi ngả nâu một chút. Mắt hai mí rũ xuống, không quá dài nhưng cũng gọi là tương đối, đủ che khuất đôi mắt nâu đen nếu nhìn từ trên xuống.
Sống mũi cao ngay thẳng, dọc xuống là đôi môi có chút nhợt nhạt nhưng không thâm đen, chắc chỉ cần uống tí nước là đẹp ngay.
Mái tóc đen phồng phồng. Người ta nói cái răng cái tóc là vóc con người, tóc cậu ta có thể gọi là năm, sáu phần sắc đẹp rồi.
Cô tấm tắc khen, thầm nhận xét.
Gu ăn mặc trông cũng ưa nhìn, sáng sủa, hơi tệ ở khoản biểu cảm, điều đó khiến cậu ta mang một sắc thái trầm lặng, xa cách.
Rất dân dã mà vẫn lịch sự.
Cô không quá xét nét về việc phải đẹp như này, hoàn hảo như kia, đối với cô, chỉ cần trông ưa nhìn, sáng sủa là có điểm cộng rồi.
Nói vậy thôi, chứ cậu ta dù đẹp theo cách cá tính riêng thì vẫn nghiêng nước nghiêng thành chán.
Cô tiếp tục thở dài, lâu quá.
Trần Lưu Linh
Cậu sắp chấm xong chưa..Chán quá.
Lê Phúc Hùng
Sắp xong rồi. Cậu có thể làm gì đó để giết thời gian lúc đợi tôi chấm xong bài, nếu cậu thấy chán.
Trần Lưu Linh
Tôi để ý cái này.
Cô đột nhiên hạ tông giọng xuống.
Trần Lưu Linh
Cậu nói chuyện nghe dễ gần hơn thì phải. Thấy thoải mái hả?
Cậu ta trầm ngâm bất động một lúc, như đang suy tính gì đó, sau đó liền tiếp tục chấm bài và nói với giọng văn mẫu.
Lê Phúc Hùng
Tôi xin lỗi. Khiến cậu khó chịu rồi.
Trần Lưu Linh
Tôi chưa hề nói mình khó chịu nhé.
Trần Lưu Linh
...Coi như tôi chưa nói gì đi. Cậu chấm tiếp đi.
Cô lại gục đầu xuống bàn, thi thoảng ngẩng lên nhìn chằm chằm vào cậu ta.
_____________________________
Lê Phúc Hùng
Bài của cậu xong rồi này.
Trần Lưu Linh
Sao? Được rồi?
Lê Phúc Hùng
Ừm, chỉ có điều..
Trần Lưu Linh
Chỉ có điều?
Lê Phúc Hùng
Hầu hết dưới 1 điểm.
Trần Lưu Linh
Tôi đã bảo cậu cứ gạch đại đi mà.
Lê Phúc Hùng
Không, không hẳn.
Lê Phúc Hùng
Có một môn của cậu điểm cao bất ngờ đấy.
Cậu ta giơ trước mặt cô một tờ giấy, kèm với biểu cảm có chút ngạc nhiên, đó là bài làm môn Văn hồi nãy của cô.
Lê Phúc Hùng
Bài văn của cậu miêu tả tinh tế lắm.
Lê Phúc Hùng
Tuy hơi vòng vo.
Lê Phúc Hùng
Phần đọc hiểu có hơi kém.
Lê Phúc Hùng
Cậu có tiềm năng đấy.
Trần Lưu Linh
H-hả..!? 6,5 điểm?! Gì cao thế?
Trần đời cô chưa bao giờ trên 6 điểm cả. 6,5 là quá cao rồi.
Cô hơi giật mình, ngồi phắt dậy, khó tin nhìn bài làm của mình.
Trần Lưu Linh
..Thôi bỏ đi.
Cô cười thầm trong lòng, trong lồng ngực tự dưng cảm thấy vui vẻ hẳn lên.
Trần Lưu Linh
Vậy...Xong rồi đúng không. Hôm nay không phải học nữa đúng không?
Lê Phúc Hùng
Tất nhiên là có. Các môn khác cậu thiếu kiến thức trầm trọng.
Trần Lưu Linh
Đầu năm đến giờ có học bao giờ đâu..
Trường của cô là trường danh giá nhất nhì ở nơi xa hoa này. Lớp của cô, đồng thời cũng là của cậu ta, là một trong những lớp hội tụ toàn con ngoan trò giỏi, dĩ nhiên những gia đình tài phiệt chắc chắn không bỏ qua cơ hội cho con mình theo học.
Bố mẹ của cô đã "biếu" số tiền không hề nhỏ để cô theo học lớp này, bởi vì cô chẳng có năng khiếu hay kiến thức gì, số tiền vào lại càng lớn. Vậy nên, hiện tại đó là lớp cô.
Thường thì muốn vào phải có tài năng cực giỏi, kể cả có đút tiền. Năng lực càng lớn thì tiền cần càng ít.
Tuy nhiên, cô là trường hợp đặc biệt.
Số tiền bố mẹ cô cống cho trường, kể cả xây thêm mấy ngôi trường nữa giống như bây giờ, tiền dư ra vẫn đủ để một nhân viên làm công sống thoải mái đến kiếp sau.
Trường này, với những người đã nhập học, không ai là không biết nó tham nhũng đến mức nào.
Mọi người trong lớp không ai là bố mẹ không đút lót, dù nhiều hay ít.
Chính vì vậy, cô thấy rất thoải mái với sự nuông chiều của bố mẹ cô.
Cô sống vô lo, vô nghĩ, cho đến lúc này đây, đột nhiên bố mẹ bắt cô phải học gia sư.
Cậu ta, Lê Phúc Hùng, trường hợp đặc biệt của đặc biệt.
Cậu ta vào lớp 10A6 này hoàn toàn bằng thực lực.
Không cần giáo viên hay ai nói, ai cũng tự thấy rằng cậu ta hầu như điểm tối đa tất cả các môn.
Vả lại điều kiện gia đình cậu ta cũng không thể đút để lấy điểm được.
Còn một vấn đề nữa, trường này vẫn có phần liêm chính.
Cụ thể là, điểm thi sẽ xét tầm 70% là học lực thật, 30% còn lại thì tùy vào số tiền cửa sau.
Vậy mà cậu ta vẫn vào được, lại còn là lớp 10A6 vạn người trông mong, đây đích thị là giỏi của xuất sắc.
Lê Phúc Hùng
..Cái này là kiến thức của cấp 2.
Cô khẽ giật mình, có lẽ cô chìm trong suy nghĩ hơi lâu.
Lê Phúc Hùng
Ý tôi là, hôm nay tôi sẽ nói sơ qua kiến thức cơ bản cho cậu, từ môn Lịch Sử nhé?
Trần Lưu Linh
À ừ..Cũng được.
Cô trong khi còn chưa hiểu lắm đã đồng ý. Và có lẽ đó là sai lầm lớn nhất đời cô.
Trần Lưu Linh
Dừng, dừng. Dừng lại đã. Đau đầu quá, đừng giảng nữa.
Cô xoa thái dương, thở ngắn than dài. Cậu ta vừa mới giảng cái gì ấy, không phải lịch sử.
Trần Lưu Linh
Ok, tôi sẽ nghiêm túc học, vậy nên, làm ơn, giảng dễ hiểu thôi.
Lê Phúc Hùng
Cậu chưa hiểu phần nào?
Lê Phúc Hùng
...Đây là lí do mức lương cao chăng.
Cậu ta lẩm bẩm, lời tuột khỏi miệng.
Trần Lưu Linh
Thông cảm cho người thiếu kiến thức đi.
Lê Phúc Hùng
Hầu hết là các kiến thức tổng hợp của năm lớp 9, cậu chắc hẳn phải học hết rồi chứ?
Trần Lưu Linh
Cậu có biết lớp mình là lớp gì không?
Lê Phúc Hùng
...Tôi quên mất. Xin lỗi.
Lê Phúc Hùng
Thôi được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi nghĩ cậu chưa cần phải hiểu hẳn đâu. Đầu tiên, học thuộc trước đã. Đến cơ chúng ta sẽ tìm hiểu sau.
Lê Phúc Hùng
Trong quyển sổ này có chứa kiến thức ngắn gọn, cậu chỉ cần học thuộc trước là được.
Cậu ta đưa cho cô một quyển sổ to sần sùi, bìa trông như sắp rơi khỏi sổ. Cậu ta ắt hẳn phải dùng mài dùng mòn nó rất nhiều.
Lê Phúc Hùng
Xin lỗi nếu cậu thấy khó chịu với nó. Tôi thường dùng nó cho mình hơn nên không để ý lắm.
Cô chần chừ một lúc, sau đó miễn cưỡng mở nó ra. Ồ, bên trong trông sạch sẽ, gọn gàng kì lạ, khác hẳn bên ngoài. Chữ không đẹp nhưng đọc được.
Trần Lưu Linh
Chỉ cần học thuộc cái này thôi?
Lê Phúc Hùng
Cậu học thuộc tầm một đến hai trang đầu nhé. Buổi kèm vào ngày mai, tôi sẽ thử kiểm tra cậu.
Trần Lưu Linh
..Đột nhiên tôi hết muốn học rồi.
Trần Lưu Linh
Bảo tôi học thuộc thì thà bảo tôi đi thi học sinh giỏi nghe còn thiết thực hơn.
Trần Lưu Linh
Trí nhớ tôi không tốt lắm đâu.
Lê Phúc Hùng
Cố lên, tôi tin ở cậu.
Trần Lưu Linh
..Uầy, nói tỉnh bơ luôn.
Lê Phúc Hùng
Cố lên. Sắp thi giữa kì rồi, nếu cậu chưa thuộc được những thứ cơ bản này thì khó lên nổi trung bình.
Lê Phúc Hùng
Chỉ cần học thuộc thôi, được chứ?
Trần Lưu Linh
...A. Tôi ghét học.
Lê Phúc Hùng
Vậy, hẹn gặp cậu ngày mai.
Trần Lưu Linh
Một buổi học tầm bao lâu vậy?
Lê Phúc Hùng
Một tiếng mỗi ngày thôi.
Trần Lưu Linh
Cô, đưa tôi điện thoại đã.
Cô giúp việc nhanh chóng đưa cho cô.
Trần Lưu Linh
...Ngồi đây cũng tròn 1 tiếng thật này.
Lê Phúc Hùng
Vậy, chào cậu.
Cô vô thức giữ lấy cổ tay cậu, người chuẩn bị rời đi.
Nhưng cũng nhanh chóng nhận ra và buông tay.
Trần Lưu Linh
Cậu...ở lại với tôi một chút nữa đi.
Trần Lưu Linh
Ngồi nói chuyện thôi cũng được.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Lý do mà cô giữ cậu ta lại đây thêm lát nữa.
Nhưng không hiểu sao nói chuyện với cậu ta khá vui.
Lí do cô vừa làm đống bài kiểm tra kiến thức đó theo lời cậu ta là vì khi đó cậu ta nói chuyện rất bình thường, như bao người bình thường.
Trong tiềm thức của cô, cô thường nghĩ rằng cậu ta sẽ là mẫu người nói chuyện rất văn mẫu và lịch sự, ai ngờ cậu ta có phần rất thân thiện, cũng có chút dễ gần.
Cô có chút tò mò, cũng muốn trò chuyện thêm một lát nữa.
Lê Phúc Hùng
Tôi được phép à..?
Cậu ta liếc nhìn người giúp việc, rồi lại nhìn cô, sau cũng ngồi xuống.
Nói rồi, cậu ta lôi từ trong cặp ra một xấp tài liệu to đùng.
Trần Lưu Linh
Cái gì vậy? Hung khí hả?
Lê Phúc Hùng
Tôi muốn làm nốt bài tập đã.
Ôi không. Cái giọng bé tí như bị nhốt trong cổ họng đấy lại quay về rồi.
Trần Lưu Linh
Cậu nói to lên chút đi được không?
Trần Lưu Linh
...Thôi bỏ đi.
Trần Lưu Linh
Này, cậu tính làm đống đó đến tận lúc về luôn?
Trần Lưu Linh
Nè nè, vậy là hơi bơ đẹp tôi rồi đấy..
Lê Phúc Hùng
Vậy tôi về nhà làm nhé? Dù sao cũng hết buổi học hôm nay rồi.
Trần Lưu Linh
Haizz...Thôi được rồi. Chào. Hẹn gặp ngày mai.
Bây giờ cậu ta mới về thật. Vậy là hết buổi dạy đầu tiên.
Cô bây giờ mới biết rằng.
Cậu ta nói chuyện nghe "dễ gần" mà cô bảo, thực chất chỉ là khi cậu ta dạy kèm cô.
Cụ thể là khi cô thực sự nói hoặc làm về chủ đề học. Lúc đó cậu ta mới có chút (nhỏ xíu) thoải mái trò chuyện.
Những lúc khác, cậu ta thực sự là con người lịch sự kiểu mẫu.
Bây giờ cô biết cô không ưa cậu ta ở điểm nào rồi.
Cậu ta quá nhàm chán và tẻ nhạt, cùng với đống dòng chữ "Tôi muốn ở một mình" phủ kín người.
Cùng lúc đó, một người giúp việc khác gõ cửa bước vào, nhẹ nhàng gọi cô trong khi tiến gần cô. Trên tay người giúp việc đó là một ly đồ ăn nhẹ ngon mắt.
Người giúp việc
Cô chủ ơi, bà chủ nói rằng chúng tôi làm chút đồ ăn nhẹ cho cô chủ. Mời cô ạ.
Người giúp việc cất gọn đồ (hầu như của bố cô) ở trên bàn, sau đó đặt ly xuống cho cô.
Ôi đồ ăn nhẹ. Cô thích nó.
Người giúp việc sau đó ra ngoài. Cô nhẹ nhàng múc một muỗng. Kem sữa béo béo ngọt ngọt, cô thưởng thức món ăn nhẹ của mình một cách tận hưởng.
Cô đột nhiên tò mò. Liệu có cách nào khiến cậu ta, Lê Phúc Hùng, bộc lộ cảm xúc không nhỉ?
Cậu ta hôm nay cùng lắm chỉ có hai biểu cảm, một là lạnh như băng, hay gọi cách khác là u sầu, hai là mắt hơi mở to chút vì ngạc nhiên.
Nếu cô thực sự học đống Lịch Sử kia, cậu ta sẽ lộ ra biểu cảm gì nhỉ?
Cô cứ thế nhâm nhi ly kem của mình.
________________________________________
Tối hôm đó, cô, Trần Lưu Linh thực sự học thuộc đống đó, dù cô học mỗi hai trang đầu.
Cô phải mất gần một tiếng để học thuộc.
Trần Lưu Linh
Nhưng phải công nhận, ngôn từ thực sự dễ hiểu.
Và cả buổi tối để nghĩ về cậu gia sư đặc biệt kia.
Cậu ta trái ngược hoàn toàn với hầu như những người cô từng quen.
Làm cô cảm thấy rất hứng thú.
Cô đột nhiên cảm thấy muốn học gia sư tiếp ghê.
Buổi tối, cậu, Lê Phúc Hùng đang làm thêm tại cửa hàng tiện lợi. Hôm nay cửa hàng vắng khách hơn mọi khi, rất thuận lợi để cậu tiện thể làm bài tập.
Lê Phúc Hùng
/Thỉnh thoảng cậu ấy lại nhìn chằm chằm mình, mặt mình dính gì à?/
Cậu vừa làm vài bài tiếng anh nâng cao vừa tự hỏi. Nhưng rồi cũng gạt các suy nghĩ ngoài lề sang một bên và tiếp tục làm bài.
Chương 3: Làm quen.
/ /: Suy nghĩ nhân vật
' ': Nhân vật thì thầm
_____: Chuyển cảnh
// //: Cũng là chuyển cảnh
-------: Lời nói bị cắt do tác giả không biết viết kiểu gì
✦Hình ảnh của nhân vật có thể
chỉ mang tính chất minh họa✦
Author
Các chap extra xuất hiện random, nào drama, tình tiết căng thì sẽ không có.
_____________________________
Sương mây tản ra khỏi màn đêm.
Mặt trời mạnh mẽ vươn lên ở cuối những dãy nhà cao tầng chồng chéo gần nhau. Nó điểm xuyến thêm vài con chim thức giấc, sải cánh bay cao, như thể những cụm pháo hoa khai trương chào mừng nó.
Một ngày mới tươi đẹp đã đến.
Ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ gỗ trang nhã, hắt nhẹ qua tấm chăn được trang trí hình hoa nhài đắp gọn gàng lên chủ nhân của nó. Ánh nắng dịu dàng hắt qua mắt Lưu Linh, như đang gọi cô dậy. Trần Lưu Linh mở hé mắt nhìn trần nhà, cho đến khi cô quen được ánh sáng, cô mở hẳn ra. Cô ngồi dậy, vươn vai, rồi khẽ ngáp một cái.
Đoạn, cô vươn tay, ngái ngủ với lấy điện thoại của cô trên bàn gỗ cạnh giường.
Cô mở điện thoại, nhìn lướt qua.
Trần Lưu Linh
Gần một tiếng nữa vào học..
Trần Lưu Linh
/Có nên ngủ tiếp không ta../
Cô với tay, bật công tắc điện của phòng. Cả căn phòng sáng bừng lên màu bóng đèn. Ánh sáng át màu nắng hồi nãy còn vương vấn trên chăn của cô.
Nắng nhạt màu rồi là điều tất nhiên. Những người giúp việc đã nhắc nhở từ sớm rằng từ hôm nay mùa đông sẽ đến. Vì vậy khó tránh khỏi việc ánh nắng có phần yếu ớt.
Cô lờ đờ rời khỏi giường, không nhanh không chậm đi vào phòng tắm riêng của mình. Phòng ngủ của cô hầu như bao hàm các tiện ích cần thiết của cô, bao gồm cả phòng tắm tích hợp nhà vệ sinh.
Cô dành thời gian cho công việc vệ sinh cá nhân, sau đó là đi ra ngoài, mở tủ quần áo to và rộng của mình, lấy bộ đồng phục thu đông của trường, sau đó là quay lại phòng tắm.
Một lúc sau khi tắm xong, cô thay bộ đồng phục thu đông, bao gồm sơ mi trắng rộng dài tay và quần ống rộng. Do là đồng phục thu đông, thường được thiết kế khá rộng, chúng không thể tôn dáng người xinh đẹp của cô. Tuy nhiên trông cô vẫn rất đẹp khi mặc chúng.
Cô lấy áo sweater cổ điển của mình, mặc bên ngoài áo sơ mi, để lộ cổ áo đã được gấp ra ngoài. Trang phục của cô bây giờ vừa ấm mà vẫn xinh đẹp.
Cô vươn vai thêm một lần nữa. Ngắm nhìn mình trong gương, thật xinh đẹp biết bao.
Mặt trắng trẻo xinh xắn, mắt lấp lánh màu nâu nhạt do ánh sáng chiếu vào, mái tóc nâu xoăn uốn lượn, cái mũi cao thẳng nhỏ nhắn, đến cả cách chọn đồ cũng không chê vào đâu được.
Trần Lưu Linh
Ôi sao lại có người đẹp đến thế~
Trần Lưu Linh
Là mình chứ ai~
Cô cười tươi tắn, mang vẻ mặt đầy vui vẻ đi xuống tầng.
Người giúp việc
Cô chủ, mời người dùng bữa sáng.
Trông người giúp việc này trẻ hơn những người khác, hình như vừa mới được nhận.
Trần Lưu Linh
Tôi biết rồi, tiện thể, phiền chị làm cho tôi một cốc sữa ấm nhé. Topping gì tùy chị làm.
Cô hớn hở bước tới phòng ăn. Trong phòng ăn, mẹ của cô đang thưởng thức bữa sáng. Bữa sáng vẫn ngon mắt, ngon miệng, sang trọng và đầy tâm huyết như mọi khi.
Bởi vì đầu bếp chính ở đây chỉ có một người, đó là cô Lý, vậy nên các bữa ăn thường mang đậm phong cách và tất cả tâm huyết của cô.
Cô ấy vừa tầm tuổi trung niên, là một đầu bếp có tâm và có tầm, vậy nên nhà cô rất tin tưởng cô ấy.
Hơn hết, cô rất kĩ tính, thường nghiền ngẫm sở thích ăn uống của gia đình cô, vì vậy bữa ăn sẽ phù hợp đến hoàn hảo với mỗi thành viên.
Cô kéo ghế, ngồi đối diện mẹ cô, người đang lia vài đường trên miếng bít tết của bà.
Trần Lưu Linh
Con mời mẹ ăn sáng.
Liễu Đào Yên
Ừm. Ăn đi, xong còn đi học nữa con.
Người giúp việc trẻ tuổi ban nãy bưng đến cốc sữa ấm cô yêu cầu. Sữa ấm, ấm là thật. Topping bày trí đẹp, có chút ngon mắt, người giúp việc này cũng có tâm đấy.
Cô nhấp một ngụm sữa, chầm chậm lên tiếng.
Trần Lưu Linh
Mẹ, mẹ xuống lâu chưa ạ?
Liễu Đào Yên
Mẹ vừa mới xuống tầm vài phút thôi. Hôm nay con xuống có hơi muộn, con dậy muộn hả?
Cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, muộn thật, bảy giờ bốn mươi phút rồi.
Cũng tại tối qua nghĩ về vị "gia sư mới" kia nhiều quá quên cả ngủ.
Cô bận nghĩ xem là sao cậu ta trông đáng ghét thế.
Còn chừng hai mươi phút nữa vào học.
Trần Lưu Linh
Hôm qua con ngủ hơi muộn ạ.
Liễu Đào Yên
Vậy à, thôi con ăn nhanh đi. Lát nữa đi thì con có bị muộn không?
Trần Lưu Linh
Cũng hơi hơi ạ. Tầm năm phút nữa con đi thì chắc vẫn kịp.
Nhà cô có hơi xa trường, đi đến đó bằng ô tô riêng thì chắc sẽ mất tầm mười phút.
Liễu Đào Yên
Nếu không kịp ăn thì mẹ sẽ nói tài xế của con mang bữa sáng lên cho con, được không?
Bình thường thì mẹ cô sẽ đưa cô luôn một khoản tiền mỗi khi cô thỉnh thoảng đi muộn.
Mẹ cũng nghiêm túc với lệnh cấm tiền tiêu vặt thật đấy..
Trần Lưu Linh
Nếu con cần thì con sẽ gọi ạ.
Cô quay lại với bữa sáng của mình.
_____________________________
Cô bước nhanh vào trường. Vừa đúng lúc, cô đụng mặt Trúc Hòa trên hành lang của khối.
Nguyễn Trúc Hòa
Ủa Lưu Linh, cậu nay đi muộn hả?
Trần Lưu Linh
Haa..Hôm qua tớ ngủ muộn.
Nguyễn Trúc Hòa là một trong những người đến lớp sát giờ nhất của lớp. Vì vậy thường phải vào giờ học cô mới thấy mặt cô nàng.
Nguyễn Trúc Hòa
Chuyện lạ ha.
Lưu Giang An
Chào buổi sáng. Hai cậu nay đi cùng nhau hả?
Trần Lưu Linh
Có thể coi là vậy.
Trần Lưu Linh
Sáng nay tớ thấy anh 24PT tổ chức tặng chữ kí, cậu có đi không?
Lưu Giang An
Thật hả?? Đến mấy giờ vậy?
Trần Lưu Linh
Nghe bảo là tầm mười đến mười một giờ sáng. Anh ấy trông tận tình với fan hâm mộ lắm.
Nguyễn Trúc Hòa
Ủ ôi deal ngon thế. Cậu có tính ra về đi không An?
Trần Lưu Linh
Mà, nay trời lạnh nhỉ.
Lưu Giang An
Chắc tại mùa đông.
Nguyễn Trúc Hòa
Ừ, lạnh thật.
Cô bắt đầu việc yêu thích thứ hai của mình mỗi ngày, đó là ngồi tám chuyện cùng Giang An và Trúc Hòa.
_____________________________
Giáo viên
Cả lớp. Tiết thực hành này, các em chia thành tám nhóm cho cô nhé.
Trần Lưu Linh
/Nghe cũng không tệ./
Xung quanh cô hầu như cô đều quen và chơi cùng hết. Còn có Trúc Hòa và Giang An, hai người bạn thân của cô ngồi ngay gần cô. Những người khác cô cũng hòa đồng cùng, nói chung là có thể bắt chuyện.
Giáo viên
Cô đọc theo danh sách lớp nhé. Để cô xem nào.
Giáo viên
Lớp có bốn mươi bạn, mỗi nhóm năm bạn, cô sẽ gọi theo thứ tự tên trong sổ.
Trần Lưu Linh
/Tên á?? Bình thường cổ toàn chia theo nhóm mà??/
Trần Lưu Linh
/Mình còn chưa xem tên của An và Hòa trong sổ có gần hay không bao giờ../
Trần Lưu Linh
/An thì chắc chắn không thể, nhưng Trúc Hòa./
Trần Lưu Linh
/L và H gần nhau, mong là được./
Cô giáo đó mở tủ của lớp, tìm sổ báo danh để xem danh sách các học sinh. Trong lúc đó, Trần Lưu Linh quay xuống.
Trần Lưu Linh
'Ê Hòa, tớ với cậu tên gần nhau không?'
Nguyễn Trúc Hòa
'Số thứ tự cậu là bao nhiêu?'
Trần Lưu Linh
'Mười chín.'
Nguyễn Trúc Hòa
'Tớ mười bảy, lớp bốn mươi người, tớ với cậu chung nhóm vẫn được á.'
Trần Lưu Linh
'Tự dưng không thêm được An vào, tiếc vãi.'
Trần Lưu Linh
'Hay tí nữa nghỉ giữa giờ, bọn mình rủ cả An đi chơi đi.'
Nguyễn Trúc Hòa
'Cúp tiết á?'
Trần Lưu Linh
'An, tí nữa giờ nghỉ, bọn mình cúp tiết đi.'
Trần Lưu Linh
'Cậu muốn gặp anh 24PT không? Tiện thể đi chơi luôn. Cô tiết sau dễ tính mà.'
Lưu Giang An
'Ok, chốt kèo.'
Giáo viên
Cô đọc từng năm bạn một lần, các em tự về chỗ với các bạn nhé.
Giáo viên
Nhóm bốn gồm các bạn: Lê Phúc Hùng, Nguyễn Trúc Hòa, Phan Dương Chúc Khánh, Trần Lưu Linh và Phan Dương Tuấn Minh.
Cô thở phào. May ghê. Cô cũng quen thân hầu hết các thành viên của nhóm này. Trừ Lê Phúc Hùng ra (không lí nào cô lại quen và thân với cậu ta).
Và cũng trừ Lê Phúc Hùng ra, nhóm này thích nói chuyện hơn là học, rất thích hợp để tán gẫu chuyện đời tư đến lúc hết tiết.
Giáo viên
Các bạn chung một nhóm, cùng thảo luận về bài văn cô vừa chiếu trên bảng và thực hiện các yêu cầu của từng nhóm nhé.
Rồi, đến giờ cái lớp này tỏa sức tung hoành rồi.
Lớp bây giờ rôm rả, nhộn nhịp không khác gì đàn ong vỡ tổ.
Nói cũng phải thôi, khi chia nhóm, cô chưa từng thấy ai trong lớp này thực sự làm bài tập nhóm. Đây là lớp 10A6 cơ mà.
Giáo viên cũng chả xa lạ gì nữa. Cô chỉ không thích việc không đâu tự dưng đổi cách chia nhóm làm gì.
Quay lại với nhóm của cô.
Cặp song sinh thân thiện, dễ gần, Phan Dương Chúc Khánh và Phan Dương Tuấn Minh.
Cô quen được với hai người này là nhờ cô bạn Trúc Hòa hướng ngoại, yêu xã hội của mình.
Ngoài ra cô quen và biết được hầu hết cái lớp này cũng nhờ cô bạn ngoại giao của mình luôn.
Trần Lưu Linh
Uầy, hình như cũng khá lâu rồi tớ mới nói chuyện với hai cậu đấy.
Phan Dương Tuấn Minh
Ỏ, hai cô nàng này vẫn đáng yêu như mọi khi ha.
Phan Dương Chúc Khánh
Được hai người đẹp đây nói chuyện cùng, tớ hơi bị vui đấy~
Chúc Khánh nở một nụ cười không thể nào đểu hơn.
Trần Lưu Linh
Nhìn cậu cười làm tớ muốn đấm ghê.
Phan Dương Chúc Khánh
Thôi mà, bạo lực quá đó.
Phan Dương Chúc Khánh
Tớ có nên sợ chút không nhỉ?
Nguyễn Trúc Hòa
Sợ từ thiện cho bạn tớ hay gì, thế thì xin kiếu à.
Nguyễn Trúc Hòa
Hay hôm nào làm bữa game đi.
Phan Dương Tuấn Minh
Game gì?
Nguyễn Trúc Hòa
Gì cũng được.
Trần Lưu Linh
Nghe cũng có lí.
Phan Dương Tuấn Minh
Uầy, chọc đúng chỗ ngứa của tớ rồi, dạo này đang nghiện game.
Phan Dương Chúc Khánh
Mấy cậu không biết đâu, thằng em bé nhỏ này của tớ hôm qua đánh game đến tận sáng, mệt đủ rồi thì đi than thở với một người vô tội vừa mở mắt chào buổi sáng như tớ đấy.
Phan Dương Tuấn Minh
Anh trai yêu quý của tôi à..
Nguyễn Trúc Hòa
Uầy, mặt cậu sắp bốc khói rồi kìa. Cậu nấu nước sôi trên má hả?
Phan Dương Tuấn Minh
Để tớ kể mấy cậu nghe về việc người anh trai yêu quý của tớ này và tình đơn ph-
Chắc kèo là cụm "tình đơn phương".
Phan Dương Chúc Khánh
Shh, im lặng nào em trai bé nhỏ của anh.
Nguyễn Trúc Hòa
Phát hiện mới.
Trần Lưu Linh
Đỏ mặt không tự sinh ra và mất đi, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác.
Trần Lưu Linh
Hai anh em nhà cậu chí chóe nhau thật đấy.
Cô chẳng xa lạ gì về tính của hai người này nữa. Vạch hết lưng của người còn lại cho mọi người xem đã là sở thích luôn rồi.
Thực ra nhìn như chó với mèo vậy thôi chứ hai người này, một trong hai người gặp chuyện gì thì người còn lại sẽ xông xáo lao ra bảo vệ cho mà xem.
Cô cũng chưa thấy hai người này thực sự tiết lộ những thứ quá đáng hoặc bí mật riêng tư của đối phương bao giờ.
Nói chung là, anh em tình thương mến thương.
Nhưng mà, trông hai người này bây giờ như kiểu sắp bẻ cổ đối phương luôn rồi..
Nguyễn Trúc Hòa
Chill down, anh em mến thương, crush cậu là ai vậy, kể bọn tớ nghe với.
Xin lỗi, nhưng cô cũng tò mò..
Trần Lưu Linh
Ừm, kể tớ nghe với.
Phan Dương Chúc Khánh
Không.
Phan Dương Chúc Khánh
Ngại bỏ mẹ.
Trần Lưu Linh
Nào muốn nói về người ấy thì cứ gọi bọn tớ nhé~
Cô cười, một nụ cười đầy châm chọc.
Cô cười đùa, nói chuyện với họ rất lâu.
Vì sao cô và Hòa vô tư nói chuyện với hai người họ như vậy á?
Vì họ thấy thoải mái với cách nói chuyện đó chứ sao.
Vậy nên cô và họ nói chuyện rất hợp cạ.
Mà khoan, nhắc đến nói chuyện mới nhớ.
Hình như cô quên mất một người.
Cô kín đáo, khẽ liếc nhìn cậu ta.
Ôi mẹ ơi...Có người ngồi làm bài trong giờ học.
Còn ai khác vào đây nữa, Lê Phúc Hùng, người mà im ỉm từ đầu đến giờ, đang chuyên tâm ngồi làm bài hộ nhóm.
Trần Lưu Linh
Này, cậu ngồi làm thật đấy à..
Nguyễn Trúc Hòa
Làm gì cơ?
Trần Lưu Linh
A..không, tớ không nói các cậu.
Không nói bọn họ, thì ở trong cái nhóm này chỉ còn một người.
Ba người bọn họ vô thức nhìn về phía người còn lại trong nhóm.
Nguyễn Trúc Hòa
Kệ cậu ta đi, tớ cũng không lạ lắm.
Phan Dương Tuấn Minh
Ờ, cũng phải. Cậu ta lúc nào mà chẳng không đang làm bài tập thì cũng là đến thư viện trường học bài.
Cô lẩm bẩm, lí nhí phát ra vài tiếng trong miệng "Vậy hả..".
Cả nhóm sau đó cũng quay lại nói chuyện tiếp.
Nhưng cô thì dần dần im lặng trong cuộc trò chuyện, thay vào đó, cô khẽ nhìn chằm chằm vào Lê Phúc Hùng và tay cậu ta, thứ đang viết lách không ngừng nghỉ.
Cô chống cằm, nhìn chằm chằm vào vở của cậu ta, càng lúc càng dịch xa ra khỏi Trúc Hòa, cho đến khi cô ngồi gần như đối diện cậu ta.
Có cái gì đó ở cậu ta, điều đó khiến cô bị thu hút.
Rồi cô vô thức cất lời, khi những người còn lại đang nói chuyện cười đùa.
Trần Lưu Linh
Cậu đang làm gì vậy?
Cậu ta theo phản xạ ngước lên nhìn cô, nhưng sau đó cũng cúi xuống nhanh chóng.
Những người kia bị ngắt quãng, cũng theo phản xạ mà nhìn cô.
Phan Dương Chúc Khánh
Lưu Linh?
"Có thể chỉ tôi được không?", cô muốn nói thế, nhưng những người còn lại đang nhìn chằm chằm vào cô, ai nhìn vào cũng biết cô không nên tự dưng nói về học hành, khi cả nhóm đang cười đùa như thế.
Cô muốn nói thế, không phải vì muốn làm bài tập thật, cô chỉ muốn bắt chuyện với cậu ta, nhưng thế thì còn kì lạ hơn, vì cậu ta vốn dĩ trong lớp này chẳng ai nói chuyện cùng.
Trần Lưu Linh
Không, không có gì.
Trần Lưu Linh
Tớ nói nhầm.
Những người khác lại quay đi.
Lần này cô nói nhỏ hơn, gần như thì thầm.
Trần Lưu Linh
Lê Phúc Hùng, tôi gọi cậu đấy.
Lê Phúc Hùng
...Tôi giúp gì được cho cậu?
Trần Lưu Linh
Cậu...tôi..tôi xin lỗi vì việc hôm qua tôi nói cậu nghèo hèn..
Trần Lưu Linh
Tôi biết tôi nói vậy là vô duyên, rất vô duyên, xin lỗi cậu.
Trần Lưu Linh
Cậu có cần tôi làm gì để xin lỗi cậu không..? Nếu tôi làm được, tôi sẽ làm.
Lê Phúc Hùng
...Không, tôi không để tâm lắm. Tôi dù sao cũng quen rồi. Cậu không phải làm gì đâu.
Trần Lưu Linh
Tôi xin lỗi cậu, nhé?
Trần Lưu Linh
Xin lỗi vì tôi đã nói chuyện vô duyên và xúc phạm cậu.
Giờ nói gì nữa nhỉ. Bắt chuyện với cậu ta, đúng không?
Trần Lưu Linh
Cậu đấy, có thấy thoải mái khi nói chuyện với tôi không? Hay cậu hướng nội?
Uầy, Trần Lưu Linh ơi, không thể nào khùng hơn. Nhìn là biết cậu ta hướng nội rồi, cậu ta không muốn nói chuyện, điều đấy lù lù luôn kìa.
Cô nhớ hình như cô bắt chuyện giỏi lắm mà nhỉ.
Chưa đợi cậu ta kịp trả lời, cô nói tiếp.
Trần Lưu Linh
Làm quen với tôi không?
Cậu ta đột nhiên dừng viết lách, ngơ ngác nhìn cô, không kìm được mà thốt lên "Hả?".
Lê Phúc Hùng
Cậu..cậu biết tôi là ai mà?
Trần Lưu Linh
Không phải kiểu đấy.
Cũng không phải cô là người ít bạn. Cô chỉ cần ra ngoài đường và bắt chuyện vài ba câu là cô có ngay một người bạn mới.
Chuyện này không có gì to tát cả, đúng không?
Nhưng hình như nay tim cô đập nhiều hơn mọi khi thì phải.
Lê Phúc Hùng
Làm bạn với cậu?
Lê Phúc Hùng
Cậu không tính bắt nạt tôi đâu, đúng không..? Không phải thua cược luôn?
Trần Lưu Linh
Tôi nói thật mà. Làm quen nhé?
Trần Lưu Linh
Tôi là Trần Lưu Linh, hân hạnh được làm bạn với cậu.
Nghe không thể nào đối tác làm ăn hơn.
Cô muốn làm quen với cậu ta, cũng đâu khác các công ti muốn làm quen với đối tác, khác cái không mang lại lợi ích vật chất lắm.
Lê Phúc Hùng
Tôi là Lê Phúc Hùng.
Đột nhiên ngực cô như vừa có tiệc ăn mừng vậy, râm ran quá này.
Làm quen được với cậu ta rồi.
Có thêm một người bạn mới.
Cậu ta khẽ cúi đầu, tiếp tục làm bài tập.
Có chuyện này còn sốc hơn gấp ba mươi lần.
Đó giờ cậu ta biết cười hả?
Cô chống cằm, khen thầm trong lòng.
Nụ cười của cậu ta, nó có một cái gì đó khiến cô cảm thấy cứ vui vui. Và còn rất đẹp nữa.
Đột nhiên cô muốn cảm ơn bố mẹ đã ban cho cô một cặp mắt sáng để nhìn thấy cảnh tượng kì bí này.
Nhưng, cô không để ý rằng, nãy giờ có ba cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô và cậu ta.
Phan Dương Chúc Khánh
Cậu vừa..
Phan Dương Tuấn Minh
Ngỏ lời kết bạn với cậu ta thật à?
Cô giật mình thon thót, quay qua nhìn bọn họ, rồi quay lại nhìn cậu ta. Ôi..nụ cười khẽ của cậu ta biến mất luôn rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy tiếc nuối.
Cô đã nghĩ rằng, họ sẽ nhìn cô và cảm thấy cô kì lạ, nhưng, trái lại, họ lại rất rạng rỡ.
Phan Dương Tuấn Minh
Cậu đỉnh vậy, bắt chuyện được luôn!
Phan Dương Chúc Khánh
Trước tớ bắt chuyện, cậu ta còn không trả lời, cậu làm sao hay thế?
Phan Dương Chúc Khánh
Phúc Hùng, cậu làm bạn với Trần Lưu Linh rồi, vậy tôi cũng làm bạn với cậu nha?
Phan Dương Tuấn Minh
Tôi cũng muốn.
Nguyễn Trúc Hòa
Tôi tưởng cậu là mọt sách cách mình với xã hội chứ.
Nguyễn Trúc Hòa
Làm bạn không?
Cậu ta được yêu quý thế mà.
Bạn mình được yêu quý, cô cũng vui lây.
Dù vừa mới làm quen và kết bạn được chưa đầy một phút trước.
Nguyễn Trúc Hòa
Chỉ bọn tớ đi Linh, sao cậu bắt chuyện được với cậu ta hay vậy?
Phan Dương Chúc Khánh
Tớ cũng muốn biết.
Trần Lưu Linh
Tớ không biết đâu.
Trần Lưu Linh
Họ muốn làm bạn với cậu kìa, Phúc Hùng?
Lê Phúc Hùng
Tôi...rất vui được làm quen với các cậu.
Trần Lưu Linh
Cậu được yêu quý rồi, vậy nên cười nhiều lên nhé?
Nguyễn Trúc Hòa
Linh ới Linh ời, tớ chưa nghe ai nói chuyện với bạn mới như vậy bao giờ.
Trúc Hòa cười khúc khích.
Cô tự dưng nhận ra, lời cô vừa nói hơi sai sai. Cậu ta cười thì liên quan gì đến tình huống hiện tại. Thấy nhục ghê..
Trần Lưu Linh
Coi như tôi chưa nói gì đi. Nói chung là, rất vui được làm bạn với cậu.
Cậu ta đang phải bối rối đối mặt với một loạt các câu hỏi của ba người kia. Nhân lúc đó, cô lùi sang một góc khuất của nhóm, nhìn họ làm quen với nhau.
Cô khoanh tay lên bàn, nằm xuống tay áo sweater len ấm áp của mình. Cô chỉ nhìn họ. Nhìn vào Lê Phúc Hùng, người dù đang bối rối nhưng vẫn nhìn ra được là đang vui ở kia.
Cô ngắm nhìn khuôn mặt của cậu ta, nhìn vào đôi mắt đen đó. Mắt cậu ta sâu, thêm màu trắng của các hình ảnh phản chiếu, trông rất thu hút.
Phan Dương Chúc Khánh
Cậu đang làm bài tập nhóm hả?
Nguyễn Trúc Hòa
Hình ảnh học sinh giỏi là đây sao.
Lê Phúc Hùng
Vậy, tôi làm xong phần này đã, được không..?
Nguyễn Trúc Hòa
Cậu cứ làm đi. Bọn tôi cũng không muốn làm lắm.
Trần Lưu Linh bật cười trong lòng.
Trần Lưu Linh
/Cậu làm bài thì đâu cần phải hỏi bọn tôi./
Cậu ta cúi xuống làm nốt câu cuối của phần bài tập.
Cô để ý, cậu ta vừa mỉm cười thêm một lần nữa.
Cô hình như thấy thích thích nụ cười hiếm thấy của cậu ta rồi.
Tâm hồn cô treo ngược lên tận đâu rồi.
Điều đó cũng bình thường, thỉnh thoảng cô sẽ như thế.
Đôi anh em song sinh kia đi chơi bóng rổ rồi.
Lưu Giang An
Linh ới Linh ơi?
Nguyễn Trúc Hòa
Linh ơi Linh có ở đây không?
Nguyễn Trúc Hòa
Cậu ấy lại vấn vương tận đâu rồi.
Cô ngẩn ngơ. Trong vô thức, cô nhìn vào chỗ đã có người ngồi ở bàn hai tổ hai. Cái người đeo kính, hướng nội, mọt sách kia.
Nguyễn Trúc Hòa
Lần gần nhất là bao lâu nhỉ?
Lưu Giang An
Hai hay ba ngày trước?
Lê Phúc Hùng như cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm vào mình, khẽ ngước nhìn, lại bắt gặp đúng ánh mắt của cô, cái ánh mắt không hề có ý định che giấu rằng đang nhìn chằm chằm cậu ta.
Cậu ta vội vàng cúi đầu xuống quyển sổ của mình, rõ ràng là bối rối khi bắt gặp cái nhìn của cô.
Hai người kia đang ríu rít nói chuyện với nhau.
Trần Lưu Linh không hiểu tại sao.
Tại sao, cô lại vô thức đứng dậy và bước về phía cậu ta.
Cô không thể dừng bước chân được, nó cứ tự di chuyển như thế.
Khi cô nhận ra, cô đã đứng bên cạnh Lê Phúc Hùng từ bao giờ. Trước sự bất ngờ và ngạc nhiên của Giang An và Trúc Hòa.
Cả lớp hầu như quay ra nhìn cô, người đang bắt chuyện với cậu ta, "tên lập dị" của lớp.
Cậu ta cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, ngước lên nhìn cô với vẻ mặt ngơ ngác.
Trần Lưu Linh
A, coi như tôi chưa làm gì đi nha.
Cô vội vàng quay lại chỗ của mình với gương mặt đầy thắc mắc, bỏ lại cậu ta đang ngơ ngác, người đáng ra mới phải thắc mắc.
Cả lớp quay lại việc mình đang làm dở. Cậu ta cũng quay lại với quyển sổ của mình, cô đoán vậy. Như thế càng tốt, cô đỡ phải ngại việc cậu ta vẫn đang nhìn cô hay không.
Ôi trời đất mẹ ơi...ngại quá..
Cô vùi đầu vào gối tay, mặt đối mặt với mặt bàn.
Nguyễn Trúc Hòa
Linh à, tớ đoán này nhé, cậu thích cậu bạn mới này rồi hả~?
Trần Lưu Linh
Không biết đâu..
Lưu Giang An
Cậu với cậu ta, làm bạn?
Nguyễn Trúc Hòa
Ừ, bọn tớ, Khánh và Minh vừa làm bạn với cậu ta tiết trước.
Lưu Giang An
Mấy cậu đi làm bạn với cậu ta?
Lưu Giang An
Bộ mấy cậu không biết nhà cậu ta như nào hả?
Lưu Giang An
Nhà cậu ta nghèo lắm đấy.
Cô quên cả ngại, ngước lên nhìn cô bạn Giang An của mình với vẻ mặt khó hiểu.
Ừ thì, hôm qua cô cũng nói vậy với Lê Phúc Hùng, nhưng mà cô hoàn toàn không có ý đó. Và, cô thấy chuyện cậu ta nghèo chẳng là chuyện gì to tát.
Cậu ấy đang nhăn mặt, lộ rõ vẻ..kinh tởm.
Trần Lưu Linh
Cậu..sao vậy?
Trúc Hòa nói cùng, giọng điệu thản nhiên, nhưng có ý bất bình với Giang An.
Nguyễn Trúc Hòa
Cậu ta giàu hay nghèo thì quan trọng gì đâu. Tớ còn thấy cậu ta thú vị phết.
Nguyễn Trúc Hòa
Trông tưởng khó nói chuyện, vậy mà nói chuyện okela mà.
Lưu Giang An
Nhưng cậu ta nghèo! Tởm vãi.
Trần Lưu Linh
Cậu...phân biệt giàu nghèo?
Trần Lưu Linh
...Cậu đang nói rất khó nghe luôn đấy.
Nguyễn Trúc Hòa
Cậu bị sao vậy An?
Lưu Giang An
Tớ không quan tâm!
Lưu Giang An
Mấy cậu không thấy à? Quần áo cậu ta trông rõ rẻ tiền, nhìn cái áo kia xem, còn không bằng hàng chợ!
Lưu Giang An
Chơi cùng cậu ta, mấy cậu không thấy ngượng à??
Trần Lưu Linh
Tớ đồng ý với Hòa, tớ không thấy ngượng chút nào, cậu sao vậy?
Lưu Giang An
Người có sao là các cậu ấy!
Trần Lưu Linh
An à, bình tĩnh nói chuyện đã, nhé?
Nguyễn Trúc Hòa
Bình tĩnh đã, để bọn tớ giải thích cho cậ-
Lưu Giang An
Tớ không cần biết! Nghỉ chơi với cậu ta đi. Không thì nghỉ chơi với tớ. Tớ, hoặc cậu ta.
Trần Lưu Linh
Cậu bình tĩnh đã!
Trần Lưu Linh
Bọn tớ đã nói gì cậu chưa?
Lưu Giang An
Mấy cậu thì hiểu gì chứ?
Lưu Giang An
Tớ chỉ muốn tốt cho mấy cậu thôi!
Lưu Giang An
Mấy cậu đâu biết mấy cái tên nhà nghèo đấy sẽ hại các cậu hay không?
Lưu Giang An
Mấy cậu biết được chắc?
Lưu Giang An
Nghỉ chơi đi, nhân lúc chỉ vừa làm bạn thôi!
Nguyễn Trúc Hòa
Cậu đang quá đáng lắm rồi đấy!
Nguyễn Trúc Hòa
Tớ đã bảo từ từ cơ mà??
Cô không muốn cãi nhau. Không muốn. Nhất là với Giang An, một người bạn thân thiết của cô.
Vừa lúc đó, Khánh và Minh bước vào lớp.
Hai người họ ngạc nhiên nhìn cô, An và Hòa, vì cả lớp đang im phăng phắc nhìn ba người cãi nhau.
An là người thứ ba nhận ra điều đó. Cậu ấy đỏ bừng mặt vì xấu hổ, giật lấy cặp của mình và chạy nhanh ra khỏi lớp.
Nguyễn Trúc Hòa
Lớp mấy rồi còn làm trò giận dỗi bỏ về chứ..
Nguyễn Trúc Hòa
Lát nữa để tớ bảo cô cậu ấy xin nghỉ.
Đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn.
Hỗn độn vì bất bình với Giang An, vì cậu ấy vừa chạy ra khỏi lớp, vì Lê Phúc Hùng, người mà có thể coi là nguồn cơn của mọi việc.
Cô bực bội, khó chịu, nhưng phần lớn vẫn là lo lắng.
Ba cây nến, cùng nhau tỏa sáng.
Một cây đang dần tắt ngúm.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play