Vào một ngày của thành 8 mát mẻ ở thành phố Hoa Cung, tại một ngôi nhà nọ, có một cô gái tên là Lý Thanh Đam, 23 tuổi, nghề nghiệp hiện tại của cô là một nữ nhà văn, đã xuất bản vài cuốn sách và có một số thành công nhất định ở giới viết. Giờ cô đang ngồi ở bàn làm việc, mắt cứ hướng vào màn hình laptop, tay bấm rất điêu luyện. Đang bấm chữ hay ho thì cô bỗng dưng dừng lại, bởi vì cô bị mất cảm hứng sáng tác và bí ý tưởng ngay lúc này. Cô ngồi thẳng người lại, ngước cổ lên một chút rồi xoay nhẹ, cái tiếng kêu rắc rắc phát ra, chắc tại cô ngồi nhiều quá nên vậy. Cô suy nghĩ gì đó rồi đứng dậy, lấy túi xách nhỏ ở góc bàn rồi rời khỏi nhà. Trong lúc đang đi dạo để tâm trạng thoải mái hơn và lấy cảm hứng tốt hơn thì bỗng có một tên ất ơ nào đó từ đâu xổng ra không biết, tay cầm con dao, cười điên cười dại, miệng cứ lẩm bẩm thế này:
- Con quỷ kia, ta sẽ giết ngươi.
“. . .”, cô còn chưa kịp định hình chuyện gì đã xảy ra thì đã bị tên đó xông thẳng tới lấy con dao đâm cho mấy nhát. Cô ngã xuống cùng với vũng máu và tiếng hét. Mọi người ở đó chứng kiến được có chút sửng người nhưng rồi cũng phải vội vàng chạy tới gọi cấp cứu và chạy tới giữ chặt tên đó lại để không tên đó làm loạn. Được biết, tên ất ơ hồi nãy lên cơn vì dùng ma túy, và giờ đang đợi lực lượng chức năng đem đi. Còn cô, đang trên đường cấp cứu, vì mất máu quá nhiều nên đã tử vong. Trước khi mất, cô trách ông trời vì sao lại cho cô yểu mệnh, những ý định dang dở vẫn chưa thực hiện được.
Hình như ông trời đã nghe được tâm tư và sự trách mắng của cô nên thương tình đã chuyển linh hồn của cô qua một thế giới song song, nhập cô vào một cơ thể mới toanh.
Tại một bệnh viện lớn, ở một căn phòng số 102 cũng không phải dạng vừa, cô tỉnh lại, đảo mắt ngơ ngác nhìn xung quanh rồi thầm nghĩ: "Đây là thiên đường hay địa ngục?", đang nằm suy nghĩ ngẩn ngơ thì có một tiếng nói vang vảng đâu đây.
- Chào, giờ ở đây, tên cô sẽ là Phượng Thanh Đam, 18 tuổi. Linh hồn cơ thể này đã ngỏ ý với tôi nên cô mới có cơ hội sống. Nhắc trước, đừng có để chết lãng xẹt như khi ở thế giới đó nghe không?
Cô nghe khó hiểu dữ lắm, rồi bảo:
- Ông cho tôi chết vậy mà? Mà 18 tuổi, thế tôi lại đi học hả?
Tiếng nói lại vang lên:
- Ủa? Ai biết. Thôi, thế giới này không khác gì thế giới mà cô từng sống đâu, sẽ nhanh chóng hoà nhập được thôi.
". . .", alo ông trời ơi, nói rõ ràng về thế giới này tí được không? Tuy nhiên, cô có cảm giác thế giới này như lời ông trời nói thật, thêm một cái nữa là hình như cô sống trong nhung lụa vì phòng bệnh này rất sang trọng. Cô mới ngồi dậy, đang quay người chỉnh gối lại thì bỗng có tiếng kêu.
- Phượng Thanh Đam!
Bỗng có tiếng kêu làm cô giật mình quay lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người đó ôm thật chặt khiến cô suýt nghẹt thở.
- Này! Nghẹt... nghẹt...
Người đó nghe vậy mà buông ra, khóc sướt mướt nói:
- Mày tỉnh rồi. Tao tưởng mày sẽ đi nữa cơ.
Thanh Đam ngạc nhiên, hỏi:
- Tôi bị sao?
Người đó cũng bất ngờ, hỏi ngược:
- Bộ mày không nhớ gì à? Hay là sốc quá nên mất trí nhớ rồi?
"Thì người ta có biết ở đây là đâu mà nhớ!", cô tự nhẩm trong đầu là vậy. Cô còn chưa kịp nói gì thêm thì người đó đi đâu mất rồi. Ít phút sau, người đó đi cùng với bác sĩ. Mất thêm mấy phút nữa, bác sĩ mới nhìn người đó bảo:
- Bệnh nhân mất trí nhớ rồi. Có lẽ nhiều việc không cần nhớ thì tốt hơn.
Người đó gật gật, mặt có vẻ buồn, rồi ngồi ngay cạnh giường mà nhìn cô. Cô nhìn lại, có chút ngượng, bảo:
- Cô tên gì vậy?
Cô gái đó nghe được liền cười nói:
- À, tao tên là Tiết Băng Huyết, tiểu thư nhà họ Tiết, bạn thân đầy đáng yêu của mày.
Thanh Đam ồ lên, cái tên không có liên quan đến khuôn mặt, vóc dáng của cô gái này luôn ấy. Cô ấy nhìn vào là muốn yêu liền vì rất dễ thương.
- Thế có gì xảy ra với tôi hả?
Băng Huyết tặc lưỡi một tiếng rồi đáp:
- Ầy, nhờ cái tên khốn với cú sốc về việc bố mẹ mày mất đó. Mày nghĩ quẩn, may mà có tao phát hiện kịp, không là mày đi rồi.
Cô nghe mà chỉ biết gật đầu, nhưng chủ cơ thể đi thật chứ không may nữa. Tuy nhiên, cô rất tò mò cái tên khốn mà bạn của chủ cơ thể này nhắc đến.
- Thế tên khốn đó là ai vậy?
Băng Huyết nhận được câu hỏi mà mặt hầm hực dữ lắm, bảo:
- Thôi, không cần nhắc đến đâu. Dù sao mày với hắn không liên quan gì nữa rồi.
Cô mỉm cười, nói:
- Cảm ơn đã ở bên cạnh tôi.
Băng Huyết chu cái môi xinh xinh, nhõng nhẽo bảo:
- Xưng hô lạnh lùng quá hà.
Cô gãi đầu cười trừ, đáp lại:
- Thế đổi lại là được mà, cảm ơn mày.
Nhỏ cười tít cả mắt. Rồi nhỏ hì hục chuẩn bị đồ ăn cho cô. Rồi cô lại được biết thêm nhiều thông tin như đây là thành phố mang tên Dưa Hấu, cô là tiểu thư của nhà họ Phượng, đẹp người đẹp nết, đang học trường liên cấp Bốn Mùa. Nói chung không khác gì thế giới cô đã từng sống, chắc chắn nhập gia tùy tục sẽ thành công. Khi đã biết thông tin cơ bản, cô thực sự rất muốn biết cái tên khốn đó là ai, là ai mà dám sỉ nhục một cô gái xinh đẹp như này. Và khá xót xa vì mới 18 tuổi đã mất cả bố lẫn mẹ.
Một lát sau, cô ngồi không cũng chán nên cô quay qua hỏi Băng Huyết có đem gì để làm không thì nhỏ đưa cho cô một chiếc điện thoại rất xịn xò. Hồi trước, cô cũng có tự thưởng cho bản thân một cái điện thoại cũng không tồi, đạt nhiều thành tựu mà không tự tặng cho mình một thứ nào cũng uổng. Tuy nhiên, nó cũng thường thôi, so với cái cô đang cầm thì không bằng một góc. Cô mở thử thì nó hiện lên luôn, thì ra có thể mở dấu vân tay, cô thấy rất nhiều cuộc gọi tứ phía đến từ Băng Huyết.
- Gọi 30 cuộc.
Nhỏ gãi đầu ngại ngùng, nói:
- Tại... Cứ thấy bất an... nên... Ai mà...
Cô mới cắt ngang lời nhỏ, mỉm cười, nhẹ nhàng bảo:
- Không sao. À, nãy tao quên hỏi, thế mày làm bạn thân tao lâu chưa?
Băng Huyết trả lời:
- Hồi còn nhỏ đã chơi với nhau rồi á.
Cô gật gật đầu rồi lại hỏi:
- À, mày có hỏi bác sĩ khi nào xuất viện không?
Băng Huyết vui vẻ nói:
- Hai ngày nữa, phải quan sát thêm đó.
Cô gật gật đầu, rồi bấm điện thoại, cô vào mạng xã hội của chủ nhân cơ thể xem có gì không. Vào trang cá nhân trước. Ai ngờ đâu, người này có vẻ rất ít đăng bài, hầu như toàn mấy bài viết về tình yêu của chủ cũ và tên khốn mà Băng Huyết nhắc thôi. Nếu là cô thì sẽ đăng đầy bài viết, một phần cô muốn giữ kỷ niệm, một phần vì cô là nhà văn đã được mọi người biết đến. Rồi cô lướt bên trang chung, không có gì thú vị. Ít phút sau thì cô để điện thoại xuống ở ngay cạnh. Dự định sẽ ra ngoài dạo chơi một chút thì có người đến.
- Trời ơi, cháu tôi!
". . .", chưa kịp định thần chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đã bị ôm cứng ngắt. Cô bị một người đàn bà tuổi trung niên, mặc bộ đồ sang trọng ôm lấy và người đó khóc thành tiếng. Cô cất giọng với đầy thắc mắc:
- À... ừm... ai vậy ạ?
Người ấy nghe xong buông ra, vừa giơ tay lau nước mắt rời trên mặt mình, đồng thời vừa tỏ vẻ khá bất ngờ mà nhìn cô, lúc này Băng Huyết mới giải thích mọi chuyện cho bà ấy nghe, sau đó nhỏ nhìn cô mà bảo:
- Đây là người cô bên nội của mày.
Cô cười trừ nhìn người đàn bà này, người đó nhìn với ánh mắt tràn ngập sự xót thương. Đứa cháu cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa mà gặp bao nhiêu biến cố. Bà ấy áp tay mình vào má cô mà cất giọng dịu dàng:
- Cô tên Miên Lan. Không sao, quên đi chuyện buồn cũng tốt.
Thanh Đam đáp:
- Con xin lỗi vì không thể nhớ ra cô
Bà ấy chẹp miệng, bảo:
- Không sao cả. Ăn gì chưa?
Cô mỉm cười nói:
- Dạ rồi.
Nhìn người cô bên nội này mà cô nhớ đến gia đình ở bên thế giới kia. Không biết họ sẽ như nào khi biết tin con gái của mình qua đời.
Thăm cũng được một lúc, bà cô phải về vì việc bận, trước khi đi, bà cô dặn dò, nhắc nhở Thanh Đam rất nhiều thứ.
- Vâng, cô đi cẩn thận.
. . .
Thời gian cứ trôi qua nhạt nhẽo cho đến hai ngày sau, cô được về nhà. Cô sửng người vì nhà quá to, quá rộng, nó như một lâu đài đúng nghĩa. Đang ham hố nhìn căn nhà, cô bị giật mình vì tiếng kêu của một người đàn ông.
- Chào cô chủ, mừng cô chủ về.
Cô ngơ ngác, cúi đầu chào lại, Băng Huyết ra hiệu cho người đàn ông đó đem đồ lên. Ít giây tiếp theo thì nhỏ quay lại nhìn cô, bảo:
- Vào nhà đi. Có gì gọi tao.
Dứt câu, Băng Huyết đi về nhà luôn. Cô từ từ, chậm rãi bước vào trong căn nhà. Ở bên trong, không gian rất đẹp, đậm chất mùi tiền như những bóng đèn, ghế sofa, tủ đựng,... Cô nhìn quanh mà há hốc mồm luôn. Sau đó cô bước lên trên lầu, có thang máy để đi lên luôn mới xịn. Bây giờ chỉ biết oà lên mà thôi. Rồi cô đứng trước cửa của một căn phòng, cô có linh cảm đây là căn phòng của chủ cơ thể. Thế là cô mở ra, đúng như cô dự đoán. Phòng này rộng gấp mấy lần phòng ngủ của cô lúc trước. Cô tới phía giường rồi nằm xuống. Cô mới thốt lên rằng:
- Nó đã quá!
Rồi bỗng dưng đầu cô nảy ra một ý nghĩ, bản thân mình lúc trước là nhà văn, khó khăn lắm mới đạt được vài thành công và có ý định to lớn hơn thì yểu mệnh.
Cô thầm nghĩ: "Sao mình không làm lại từ đầu nhỉ? Ở đây thực hiện ước mơ được mà, quá đơn giản!". Rồi cô ngồi dậy, đi tới tủ đựng quần áo, mở ra toàn đồ hiệu, mặc dù quần áo, váy vóc có phần đơn giản.
- Kệ. Gu ăn mặc quá dễ thương, duyệt.
Tiếp tục sau đó, cô tới bàn học. Hồi trước cô yếu nhất mấy môn tự nhiên, điểm số của bên xã hội rất ổn áp nhưng tự nhiên lại ba chấm. Tuy nhiên, xem mấy bài kiểm tra Toán, Hoá, Sinh, Lý thì cô lẩm bẩm:
- Sao mà giỏi mấy môn này hay quá vậy? Trời ơi, phải làm như nào đây?
Tuổi thật linh hồn của cô là 23 tuổi, còn thân xác là 18 tuổi. Nay thấy cuối tuần nên cô tranh thủ xem lại mấy bài hồi trước mà thân chủ từng học và hỏi Băng Huyết những bài học gần đây để mai đỡ bị quê.
- Nhìn lạ quá trời quá đất rồi!
Cô xem như vậy cho đến ăn tối luôn. Sau đó, cô đi tới một căn phòng, có lẽ là căn phòng của bố mẹ thân chủ, cô thở dài, cô hứa với lòng sẽ sống tốt thay con gái của họ. Tiếp đến, cô phải lên phòng để mở mấy bài giảng trên mạng lên nghe. Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ cũng hơn năm, giờ nghe mấy bài cấp ba này, cô chỉ muốn đi ngủ mà thôi. Tầm 45 phút sau, cô ngủ quên lúc nào không hay.
Lúc 6 giờ sáng của hôm sau, có một tiếng hét vang vọng khắp căn nhà, hét mà mấy người giúp việc đứng ngoài sân còn nghe. Cô trong phòng cũng giạt mình tỉnh dậy luôn. Trong bụng cô thầm nghĩ: "Tiếng hét của vũ trụ đúng nghĩa à?". Cô lọ mọ ngồi dậy, đi đánh răng rửa mặt rồi mở cửa tủ lấy đồng phục ra mặc. Mặc xong xuôi thì cô trang điểm nhẹ nhàng sương sương một chút, sau đó mới đi xuống. Vừa mới bước xuống lầu đã thấy Băng Huyết chống nạnh đứng đó rồi.
- Từ từ chứ mày.
Băng Huyết nghe được giọng cô thì ngước lên nhìn, tính là sẽ cằn nhằn vì nay đi học mà ngủ nướng thì vội chững lại và thay vào đó là những lời khen ngợi:
- Vẫn đẹp, nay đẹp hơn nhiều.
Cô phì cười, vỗ nhẹ vai nhỏ mà bảo:
- Khéo nịnh.
Băng Huyết phồng má đáp lại:
- Nịnh đâu. Sự thật mà.
Cô mỉm cười, nói:
- Ừm hưm. Thôi, chúng ta đi học.
Băng Huyết gật đầu. Cả hai nắm tay nhau tới chỗ xe đậu, ngồi vào rồi được bác tài xế chở đến trường. Khi đã đến nơi, Thanh Đam và Băng Huyết cùng nhau bước vào trong trường. Nãy cô có bảo với nhỏ, chỉ cái tên khốn đó cho cô biết mặt miếng. Mới đi được vài bước thì mấy học sinh gần đó đều ồ lên.
- Thanh Đam quay lại rồi. Nay nhìn khác quá!
- Ừ, tao cũng thấy gì đó lạ lạ.
Gần 7749 lời bình luận của các camera chạy bằng cơm.
Cô không để tâm những lời nói ấy, lạnh lùng lướt quá vì cô đã quá quen mấy lời bàn tán. Đang đi, Băng Huyết mới chững lại, vỗ nhẹ vào vai cô mà chỉ về một hướng.
- Tên khốn đó kìa... Nay có đứa mới, nhanh ghê.
Cô nhìn rồi thầm nghĩ: "Yêu được thằng nhóc này hay quá vậy?", cô nhướng mày nhìn rồi quay sang nói với Băng Huyết:
- Tao yêu thằng này á? Nó xấu ngoắc mà yêu được á, gu tao hồi trước mặn mòi dữ vậy hả?
Băng Huyết ngạc nhiên, bảo:
- Uầy... Lúc trước mày khen nó như gì á, ngồi chung bàn với mày đó.
Cô bụm miệng cười, đáp lại:
- Tao không nghĩ tao yêu được thằng này được.
Băng Huyết cũng cười theo, sau đó cả hai cùng vào lớp học, nhỏ chỉ cho cô chỗ ngồi. Nhỏ ở bàn bên cạnh. Khi chuẩn bị đến giờ vào học thì thằng kia cũng bước vào, nhìn thấy cô mà mặt mày tỏ vẻ khó chịu dữ lắm.
- Này, vào nhớ đổi chỗ nghe chưa?
Cô lườm một cái, rồi lấy tay chống cằm, bơ đẹp tên này luôn. "Bốp", cô bị tên này đánh cho một cái. Vô duyên vô cớ quá! Cô đứng phóc dậy, bẻ khớp tay rồi đấm vào mắt hắn.
- Bố láo với tôi à? Vô duyên, thích gây sự à?
Mọi người trong lớp trố mắt nhìn, không ngờ có một ngày thấy cô đánh người khác, trong trí nhớ của họ, Phượng Thanh Đam là một người rất dịu dàng, thùy mị, đặc biệt là rất yêu tên này đến mức gì cũng cho.
- Má mày, con này hay nhỉ? Tưởng là con tiểu thư nhu nhược, yêu tôi hơn cả bản thân của nhà họ Phượng lúc trước, bị tôi đá, buồn đến mất trí rồi à?
Cô nhếch mép, đánh cho tên đó thêm phát nữa. Thuận thế thì đánh tiếp, cào tiếp, tên đó đã bị bầm mắt, còn vài vết xước do cô để lại. May giáo viên chủ nhiệm đến đúng lúc, không thì hắn cũng chưa biết sẽ có thêm vài vết cào nữa không.
- Thanh Đam đã quay lại lớp học, cô rất mừng. À, cô cũng muốn giới thiệu với cả lớp là hôm nay lớp mình sẽ có thêm hai bạn mới chuyển đến. Hai bạn bên ngoài vào lớp đi.
Lời nói của cô giáo vừa dứt, có hai chàng trai bước vào, một người có nét đẹp lạnh lùng rất độc đáo, một người có nét đẹp ma mị.
- Hai đứa tự chọn chỗ ngồi nhé.
- Vâng.
Chàng trai có nét ma mị bước xuống, ngỏ ý ngồi chung với Băng Huyết. Nhỏ cũng đồng ý, có người ngồi chung bàn cũng vui. Cô đang suy nghĩ thì tên kia ngồi bên cạnh lên tiếng:
- Nè, tôi có ý định đổi chỗ khác ngồi, ngồi ở đây không?
Chàng trai nhướng mày đi tới, hất tên đó ra một cách phũ phàng.
- Nè...
Anh chỉ lạnh giọng nói:
- Kiếm chỗ khác đi.
Thế là cô khoẻ, khỏi phải nói. Tên kia xuống bàn khác ngồi, lòng chắc cay cú lắm. Cô mới quay sang nhìn chàng trai kia, thầm muốn cảm ơn lắm.
- Cô có phải là Phượng Thanh Đam không?
Cô gật nhẹ đầu, chàng trai lại tiếp nói:
- Tôi là vị hôn phu của cô, Vũ Thiên Thiên.
". . .", ôi cái gì nữa vậy? Hôn phu á? Sao không ai nói gì hết vậy? À đúng rồi, hai ngày trước, người cô bên nội có nói với Thanh Đam về nhà họ Vũ, có hôn ước với nhà bên đó. Chắc đây đại thiếu gia của nhà họ Vũ rồi.
- Chào anh.
Thiên Thiên nghe vậy cũng không nói gì thêm. Và rồi, sau 15 phút đầu giờ, được giáo viên chủ nhiệm dặn dò về hoạt động tuần này thì đã đến tiết đầu tiên.
Cô nghe như vịt nghe sấm, không hiểu gì trơn. Mấy kiến thức này cô đã quên gần hết rồi, còn là môn tự nhiên - Sinh học. Chán thiệt chứ. Anh khẽ nhìn qua, nhướng mày nhìn mặt đoán ra được liền.
- Có gì tôi bày cho.
- Thế phiền anh rồi.
Rồi đến tiết hai, môn Lịch Sử, khá ổn áp. Học đến 45 phút sau, giờ ra chơi đã đến. Anh nhìn cô rồi lên tiếng:
- Nghe đồn cô giỏi tự nhiên lắm, sao giờ ngu ngơ như con vịt con vậy?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play