[RhyCap] Tin Nhắn Của Trò Chơi Bi Thảm
Chap 1: Gặp Lại Trong Nỗi Đau
Nguyễn Quang Anh ngồi dựa lưng vào ghế bọc da cao cấp, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua màn hình điện thoại. Tin nhắn từ một số liên lạc cũ xuất hiện khiến ngón tay anh khựng lại. Tên của người đó – Hoàng Đức Duy – như một nhát dao vô hình khơi lại những kỷ niệm tưởng chừng đã chôn vùi.
Nguyễn Quang Anh
Cậu cần gì?
Hoàng Đức Duy
Gặp tôi, ngay bây giờ.
Nguyễn Quang Anh
Không rảnh.
Hoàng Đức Duy
Anh vẫn vô tình như vậy, đúng không? Nhưng tôi không có thời gian để chờ sự đồng ý của anh. Địa điểm: Phòng họp SIG, 8 giờ tối. Đừng để tôi phải tự đến tìm anh.
Nguyễn Quang Anh
Ra lệnh cho tôi? Cậu quên thân phận của mình rồi?
Hoàng Đức Duy
Có lẽ anh quên tôi là ai.
8 giờ tối, SIG – trụ sở công ty nổi tiếng với hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhưng ẩn chứa vô số bí mật đen tối.
Nguyễn Quang Anh bước vào phòng họp lớn, không ai khác ngoài Hoàng Đức Duy đang ngồi đó, ánh mắt kiên định nhưng có chút bối rối khi đối diện với anh. Họ đã từng là tất cả của nhau, nhưng giờ đây, khoảng cách giữa họ là vô hình mà hữu hình, là tình yêu lẫn thù hận.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ cậu có tư cách gì mà gọi tôi tới đây
Hoàng Đức Duy
Chẳng phải anh muốn SIG? Tôi mang tới cơ hội cho anh.
Nguyễn Quang Anh
Thẳng thắn đấy, Duy. Nhưng tôi không thích cách cậu chơi bài này.
Hoàng Đức Duy
Vậy anh muốn thế nào? Tùy ý anh quyết định.
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn cậu.
Câu nói ngắn gọn nhưng như đâm thẳng vào ngực Duy. Anh nhắm mắt một giây, che giấu cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Quang Anh luôn biết cách khiến anh cảm thấy bản thân nhỏ bé, vô giá trị.
Nguyễn Quang Anh
Sao? Không trả lời được à? Hay cậu đang nghĩ cách rời bỏ như trước?
Hoàng Đức Duy
Tôi không hối tiếc.
Nguyễn Quang Anh
Cậu sẽ hối tiếc, vì cậu không bao giờ trốn thoát được khỏi tôi.
Hoàng Đức Duy
Anh nghĩ tôi vẫn còn sợ anh sao?
Nguyễn Quang Anh
Cậu nên sợ. Vì lần này, tôi sẽ không để cậu thoát.
Chap 2: Dây Xích Của Thù Hận
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt. Nguyễn Quang Anh bước tới gần Hoàng Đức Duy, từng bước chậm rãi như một con thú săn mồi.
Nguyễn Quang Anh
//Anh cúi xuống, giữ chặt cằm của Duy bằng bàn tay mạnh mẽ.//
Nguyễn Quang Anh
Cậu có thể tiếp tục giả vờ kiên cường, nhưng tôi thì không. Cậu là của tôi, Duy.
Hoàng Đức Duy
//Cậu ngẩng lên, đôi mắt đầy phản kháng nhưng giọng nói lại run rẩy.//
Hoàng Đức Duy
Tôi không còn là người mà anh từng biết.
Nguyễn Quang Anh
Không quan trọng. Tôi sẽ khiến cậu trở lại như trước, ngay bây giờ.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ một cuộc họp sẽ giữ được lòng tự trọng của mình sao? Sai rồi, Duy.
Hoàng Đức Duy
Đừng làm điều này, Quang Anh. Tôi không phải một món đồ của anh.
Nguyễn Quang Anh
Sai tiếp. Cậu là món đồ thuộc về tôi. Và tôi muốn lấy lại thứ thuộc về mình.
Lời nói của Nguyễn Quang Anh như lệnh từ một vị vua tàn nhẫn. Anh kéo Duy sát lại, ánh mắt thách thức mọi sự chống cự.
Duy cố vùng ra, nhưng sức lực không thể sánh bằng người đàn ông trước mặt. Những ký ức cũ ùa về như sóng cuốn, nhấn chìm anh trong nỗi đau và sự yếu đuối không thể kháng cự.
Hoàng Đức Duy
Nếu anh tiếp tục như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần sự tha thứ. Tôi chỉ cần cậu.
Quang Anh đẩy Duy dựa vào bức tường lạnh lẽo của căn phòng họp. Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn trần chiếu xuống, càng làm nổi bật sự đối lập trong ánh mắt của họ – một bên là khao khát chiếm đoạt, một bên là sự giằng xé giữa đau đớn và tuyệt vọng.
Anh cúi xuống, môi chạm vào cổ của Duy, buộc người kia phải ngửa đầu để đón nhận. Bàn tay mạnh mẽ di chuyển một cách táo bạo, cởi từng chiếc cúc áo trên bộ vest chỉnh tề của Duy.
Hoàng Đức Duy
Quang Anh… dừng lại!
Hoàng Đức Duy
//Giọng nói của cậu yếu ớt nhưng không có sức mạnh thực sự.//
Nguyễn Quang Anh
Dừng lại? Khi nào cậu học được cách nói không với tôi?
Nguyễn Quang Anh
//Anh nhếch mép, đôi mắt hiện rõ sự chiếm hữu không che giấu.//
Duy run rẩy, nhưng sâu trong ánh mắt của anh là sự khuất phục không thể che giấu. Cơ thể anh phản bội lại lý trí, như thể mọi giác quan chỉ còn biết nghe theo người đàn ông trước mặt.
Bàn tay Quang Anh không dừng lại. Anh kéo mạnh áo của Duy, những khuy áo bật tung, lộ ra làn da trắng mịn dưới ánh đèn.
Hoàng Đức Duy
Anh đang đùa với tôi hay muốn hủy hoại tôi thêm lần nữa?
Nguyễn Quang Anh
Hủy hoại cậu? Không, tôi đang nhắc nhở cậu rằng cậu thuộc về ai.
Hoàng Đức Duy
Tôi ghét anh.
Nguyễn Quang Anh
Ghét? Vậy hãy ghét tôi thêm chút nữa, Duy. Vì tối nay tôi sẽ không để cậu quên được tôi.
Tiếng thở gấp gáp vang lên, hòa vào bầu không khí căng thẳng của căn phòng. Quang Anh không hề nương tay, những động tác của anh vừa mạnh bạo vừa đầy ma mị, buộc Duy phải đối diện với cảm xúc thật trong lòng mình.
Duy muốn chống cự, nhưng sức nóng từ người Quang Anh tỏa ra như thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh.
Khi mọi thứ kết thúc, Quang Anh ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt Duy.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ rằng có thể rời bỏ tôi, nhưng tôi sẽ cho cậu thấy rằng điều đó không bao giờ xảy ra.
Hoàng Đức Duy
//Cậu mím môi, nước mắt chực trào nhưng không rơi. Cúi mặt, không đáp lại.//
Chap 3: Những Xiềng Xích Vô Hình
Hoàng Đức Duy ngồi thẫn thờ trên ghế da sau khi Quang Anh rời khỏi phòng. Làn gió đêm len lỏi qua khung cửa sổ hé mở khiến anh khẽ rùng mình. Áo sơ mi đã rách, dấu vết đỏ hằn trên cổ và vai như minh chứng cho sự chiếm hữu của người đàn ông kia.
Anh đưa tay chạm vào vết bầm, khóe mắt cay xè. Cảm giác đau nhói trong lồng ngực còn mãnh liệt hơn nhiều lần những gì cơ thể phải chịu đựng.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, kéo anh về hiện thực.
Trần Thiện Thanh Bảo
Duy, tình hình sao rồi? Nguyễn Quang Anh có động tĩnh gì không?
Hoàng Đức Duy
Ổn. Anh ta sẽ không từ bỏ SIG.
Trần Thiện Thanh Bảo
Cẩn thận. Cậu ta không đơn giản. Nếu thấy nguy hiểm, rút ngay.
Duy tắt điện thoại, đôi mắt trống rỗng nhìn vào màn đêm. Anh đang làm gì? Liệu việc cố gắng bảo vệ SIG bằng cách đối đầu trực tiếp với Nguyễn Quang Anh có phải là quyết định đúng đắn, hay chỉ khiến mọi chuyện thêm rối ren?
Hơi thở anh dồn dập khi nhớ lại ánh mắt tàn nhẫn nhưng đầy đau khổ của Quang Anh. Dường như, trong khoảnh khắc nào đó, anh thấy được một Quang Anh khác – không phải kẻ chỉ biết chiếm hữu và làm tổn thương anh, mà là người đàn ông từng yêu anh hơn cả bản thân mình.
Đổ Hải Đăng
Cậu ổn không, Duy?
Hoàng Đức Duy
Tôi không sao, anh Đăng. Anh gọi tôi có việc gì?
Đổ Hải Đăng
SIG đang có vấn đề về nội bộ. Tôi nhận được thông tin có gián điệp trà trộn vào đội ngũ cấp cao của cậu. Làm việc cẩn thận.
Hoàng Đức Duy
Tôi hiểu. Cảm ơn anh.
Từ góc tối của căn phòng, một người đàn ông đứng lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc qua hệ thống giám sát. Anh nhếch môi cười lạnh, trong tay là hồ sơ mật về SIG, với ảnh của Hoàng Đức Duy ở trang đầu tiên.
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ mình có thể giữ SIG an toàn sao, Duy?
Nguyễn Quang Anh
//Giọng nói vang lên đầy vẻ mỉa mai.//
Nguyễn Quang Anh
//Anh ném tập hồ sơ xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua màn hình máy tính.//
Nguyễn Quang Anh
Cậu không có lựa chọn, Duy. Hoặc là SIG, hoặc là chính bản thân cậu. Chúng ta xem ai sẽ thắng.
Nguyễn Quang Anh
Ngày mai, 9 giờ sáng. Gặp tôi ở phòng làm việc.
Nguyễn Quang Anh
Đừng khiến tôi phải ra tay để lôi cậu tới.
Hoàng Đức Duy
Anh muốn gì ở tôi, Quang Anh? Tôi đã cho anh mọi thứ.
Nguyễn Quang Anh
Cậu chưa cho tôi đủ. Và tôi sẽ tự lấy những gì mình muốn.
Sáng hôm sau, Duy xuất hiện đúng giờ, bộ vest đen chỉnh tề che đi những dấu vết của đêm trước.
Nguyễn Quang Anh
//Anh ngồi chờ sẵn, ánh mắt sắc như dao lướt qua cơ thể Duy.//
Nguyễn Quang Anh
Cậu đến rồi. Tôi cứ tưởng sẽ phải tới SIG để kéo cậu về.
Hoàng Đức Duy
//Cậu siết chặt tay, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.//
Hoàng Đức Duy
Anh muốn gì ở tôi?
Nguyễn Quang Anh
Muốn cậu.
Nguyễn Quang Anh
//Anh đứng lên, bước về phía Duy.//
Hoàng Đức Duy
SIG không phải thứ anh muốn sao?
Nguyễn Quang Anh
SIG chỉ là một phần. Nhưng tôi sẽ bắt đầu từ cậu.
Nguyễn Quang Anh
Tôi sẽ khiến cậu nhớ rằng, trên đời này chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cậu.
Hoàng Đức Duy
Đừng ép tôi.
Nguyễn Quang Anh
Ép? Đây chỉ là sự thật. Cậu thuộc về tôi, Duy, dù cậu có muốn hay không.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play