Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Chu Tô/ZhuSu] Chồng Tôi Là Vị Thần Của Địa Ngục

Giới thiệu, Chap 1:Duyên âm

Con t/g
Con t/g
Ní hảo
Con t/g
Con t/g
Toi lại ra bộ mới nữa nè
Con t/g
Con t/g
Giới thiệu
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo Là sinh viên năm nhất đại học TF Tính cách: có cá tính mạnh, nhưng tâm tư trong trẻo, ngọt ngào.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm Là con của vị thần cai quản địa ngục Hades và nữ thần mùa xuân Persephone Còn một tên khác do cha mẹ đặt cho là Lasonas Tính cách:độc đoán,lạnh lùng, nhưng rất chung tình giống cha của mình
-------------------------------
Năm 20**, Trùng Khánh, Trung Quốc. Đại học TF
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu nói cái gì?Duyên âm?
Tô Tân Hạo gần như hét vào mặt bạn cùng bạn, thu hút không ít ánh nhìn tò mò. Cậu vội vàng xin lỗi mọi người, rồi sau đó lần nữa ngồi xuống. Tả Hàng xoa lỗ tai bị dày vò không ít
Tả Hàng
Tả Hàng
Ừ, có khả năng là cậu bị dính duyên âm. Ngoài thường xuyên bị "động chạm", cậu còn có thấy gì lạ không?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo không nhịn được lầm bầm
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Lúc nào, tâm trí tớ cũng thơ thẩn, không thể tập trung vào bất cứ công việc gì.
Nghe vậy, Tả Hàng không khỏi nhíu mày lo lắng
Tả Hàng
Tả Hàng
Đúng là trước kia cậu không có như vậy
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vậy tớ phải làm sao bây giờ? Mỗi ngày đều trôi qua thật nặng nề.
Cậu gần như phát điên với "vật thể" lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu, khi thì "động chạm", khi thì trêu đùa khiến cậu thơ thẩn. Nếu không sớm giải thoát khỏi "nó", cậu nghĩ có thể sẽ bị ép đến chết.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tớ biết một ngôi chùa, ở đó có một sư thầy có thể nhìn thấy người âm. Tốt nhất, chúng ta nên tới đó gặp ông ấy.
Tô Tân Hạo đột nhiên cảm nhận được niềm hy vọng lớn, cậu vội vàng gật đầu.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tan học, chúng ta mau tới đó đi. Càng để lâu, tớ càng không yên tâm.
Tả Hàng
Tả Hàng
Được, vậy tan học chúng ta đi.
-------------------------------
Tan học, Tả Hàng dẫn theo Tô Tân Hạo đến một ngôi chùa ở bên rìa ngoại ô thành phố. Nói là ngoại ô thành phố, nhưng nó dường như hoàn toàn cách biệt với cuộc sống loài người. Dường như không có mấy ai dám lảng vảng quanh khu vực tôn nghiêm này.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tả Hàng, là nơi này đúng không?
Cậu không nhịn được mà quay đầu hỏi.
Tuy rằng đã từng đi tới rất nhiều ngôi chùa khác nhau, nhưng đây là lần đầu tiên, Tô Tân Hạo cảm nhận được một luồng khí lạnh khó tả, khiến lông tơ trên cơ thể cậu như dựng đứng cả lên.
Tả Hàng
Tả Hàng
Chắc chắn mà, trước kia, tớ đã từng tới đây một lần.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu từng tới đây để làm gì? Để cắt duyên âm?
Tô Tân Hạo chỉ nói bâng quâng, nhưng ai ngờ thật thật sự chọc đúng tim đen của đối phương. Cả hai nhìn nhau, sau đó không nói gì.
Mất một lúc lâu, Tả Hàng mới nhẹ nhàng mở miệng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cũng không phải cắt duyên âm. Chỉ là người ấy tự nguyện không chạm đến cuộc sống của tớ nữa thôi.
Tả Hàng
Tả Hàng
Thôi, mau vào đi, trời sắp tối rồi. Tớ không muốn rời khỏi đây sau khi trời tối đâu.
Cả hai người họ sau đó bước vào một căn chính điện. Căn chính điện được thiết kế theo hướng có phần cổ quái và kỳ lạ. Tả Hàng dường như đã quen thuộc với nơi này, liền nhanh chóng mở cánh cửa ra, bước vào trong căn chính điện đó. Vừa bước vào, cả hai không hẹn mà run rẩy. Không khí bên trong chính điện lạnh lẽo đến khó tả, vừa u uất lại không kém phần rùng rợn
Trong chính điện không được trang hoàng đèn cỡ lớn, chỉ có những ngọn đèn đỏ réo rắt
May mắn thay, bên trong có rất nhiều người, hầu hết là các đồ đệ đang ngồi thiền trong im lặng, không gian hoàn toàn im ắng, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Tô Tân Hạo đưa tay nắm lấy tay Tả Hàng cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Tả Hàng
Tả Hàng
Không sao đâu, không sao đâu.
Tả Hàng lên tiếng an ủi
Tả Hàng
Tả Hàng
Đợi một lát, sư thầy sẽ tới ngay bây giờ.
Y vừa dứt lời, một giọng nói trầm từ tính vang lên từ phía đối diện. Một sư thầy ăn vận đơn giản, nghiêm nghị từ trong bóng tối bước ra.
Sư thầy
Sư thầy
Tả Hàng, lâu rồi không gặp cậu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Phải, cũng lâu rồi.
Tả Hàng hơi cúi đầu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Nhưng lần này, tôi có đưa một người bạn tới gặp ông. Mong ông có thể giúp đỡ cậu ấy.
Giây sau, y liền đẩy cậu về phía trước.
Tô Tân Hạo bị đẩy lên trước mắt vị sư thầy kia, không tránh khỏi bối rối. Kỳ quái là, đối phương không nhìn cậu bao lâu, lại liên tục nhìn ra phía cửa đối diện.
Sư thầy
Sư thầy
Cậu là Tô Tân Hạo?
Giọng có ông có đôi phần sửng sốt, dường như ông đã biết được điều gì đó.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đúng vậy. Nhưng sao...sao ông lại biết tên của tôi?
Đối với câu hỏi của cậu, lão ta không vội trả lời ngay, rồi chỉ về chiếc bàn đối diện.
Sư thầy
Sư thầy
Tới kia đi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Tô Tân Hạo và Tả Hàng nhìn nhau, sau đó theo chân lão đến chiếc bàn nhỏ đối diện với chính điện. Chờ đến khi tất cả đã ngồi xuống, vị sư thầy kia vẫn im lặng, không nói gì, nhưng ánh mắt đang không ngừng đánh giá cậu.
Lão ta chỉ về hướng cửa khi nãy, ánh mắt lần nữa xuất hiện vài tia lo sợ.
Sư thầy
Sư thầy
Đây không thể gọi là duyên âm
Lão ta khẳng định chắc nịch, dường như, lão đang cố gắng để tìm ra các biểu đạt dễ hiểu nhất, nhưng lại không có cách nào nói thẳng ra được.
Sư thầy
Sư thầy
Người đàn ông kia, cậu và hắn có quan hệ gì?
Tô Tân Hạo hoảng rồi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Người đàn ông nào? Tôi không thể nhìn thấy hắn.
Sư thầy
Sư thầy
Chính là người đàn ông đang đứng chờ cậu ở cánh cửa đối diện kia.
Sư thầy vừa dứt lời, cánh cửa đối diện vang lên tiếng đong đưa kẽo kẹt, chính thức dọa Tô Tân Hạo sợ đến ngây người.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Thật sự có một người đàn ông đã đi theo tôi? Ông có biết hắn có mục đích gì không?
Lão lần nữa nhìn ra cửa, ánh mắt thoáng phần sợ sệt.
Sư thầy
Sư thầy
Ta chỉ có thể nói, cậu đã bị chọn trúng rồi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Bị chọn trúng? Vậy...vậy ông có thể giúp tôi không? Chính là...khiến hắn buông tha cho tôi?
Trái với sự khẩn thiết của đối phương, sư thầy lại lạnh lùng từ chối. Lão ta sợ lại vướng vào rắc rối khó lường này.
Sư thầy
Sư thầy
Thật sự xin lỗi, người đàn ông kia là...haiz, hắn không cho phép ta nói.
Dường như tội nghiệp cho thiếu niên trước mặt, lão lại không nhịn được bồi thêm.
Sư thầy
Sư thầy
Ta cũng không thể làm gì hơn, chỉ có thể tặng cậu một câu: Cố gắng thực hiện những gì bản thân mong muốn, vận mệnh này thật sự khó mà tránh khỏi.
Nói rồi lão ta phất tay, trực tiếp đuổi người ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Đứng bần thần trước căn chính điện, Tô Tân Hạo dường như vẫn có chút không tin được, cậu mấp máy môi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cậu nói xem, ý ông ấy là gì? Ý ông ấy là tớ sắp...chết sao?
Tả Hàng khi nãy nghe thấy toàn bộ, cũng không tránh khỏi bàng hoàng.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu trước tiên cứ bình tĩnh đã. Chắc chắn sẽ có cách. Những lời này căn bản không thể tin toàn bộ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tả Hàng, tớ...tớ muốn gặp cha mẹ.
Cái cảm giác lạnh lẽo và cô độc đến tận xương tủy ngay lúc này khiến cậu có linh cảm, cậu thật sự sắp phải rời khỏi nơi này rồi.
Cậu rất muốn gặp những người thân yêu của mình lần cuối.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu quên rồi à? Cha mẹ cậu...đang ở nước ngoài rồi mà.
Lời vừa nói ra, tâm trạng của cậu liền lao xuống vực sâu không phanh. Chẳng lẽ, một cơ hội cuối để gặp họ cũng khó khăn như vậy sao?
Tả Hàng
Tả Hàng
Tô Tân Hạo, đừng suy nghĩ nhiều. Tớ có lá bùa này, cậu hãy cầm lấy và đeo lên cổ 24/7, còn nữa, tối nay, tớ sẽ qua nhà cậu ngủ. Có hai người, khẳng định hắn không dám làm gì đâu.
Tô Tân Hạo vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.
----------------------
Tô Tân Hạo trở về nhà, việc đầu tiên là tìm lấy một con dao cắt hoa quả và đặt lên đầu giường, sau đó, kiểm tra tất cả ổ khóa cửa sổ và cửa chính, thậm chí còn cẩn thận buộc dây bùa chằng chịt.
Lát sau, Tả Hàng cũng tới, mang cho cậu một ít đồ ăn nhẹ. Từ sáng đến giờ, vì lo lắng chuyện kia, khiến cậu đến một hạt cơm cũng không thể nuốt vào bụng. Nhưng Tô Tân Hạo cũng chỉ qua loa ăn một vài miếng, thực sự không có tâm trạng để ăn uống lúc này.
Tả Hàng
Tả Hàng
Cậu đã thử gọi cho cha mẹ chưa?
Đang ăn, Tả Hàng nhìn sắc mặt của cậu không tốt lắm, đánh liều hỏi một câu.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đã gọi.
Tô Tân Hạo lộ ra nụ cười chua chát.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Nhưng họ nói họ đang bận. Nếu cần tiền thì lát nữa sẽ chuyển qua.
Dường như nhận thấy cậu không có cao hứng khi nói về vấn đề này, Tả Hàng cũng không nói nữa, chỉ cắm cúi ăn cho xong phần của mình.
Sau khi ăn xong, vì quá mệt, cả hai nhanh chóng lên giường, trùm chăn lên đến mũi, chỉ thò hai con mắt. Tô Tân Hạo cứ nơm nớp lo sợ, nằm nhìn mãi lên trần nhà, đến đèn phòng cũng không dám tắt, cứ sáng mãi trong đêm.
Tô Tân Hạo còn tính thức thâu đêm, để nhìn rõ xem người đàn ông đó sẽ xuất hiện như thế nào, hắn có dám xuất hiện khi cậu còn thức hay không? Nhưng chỉ nằm vậy được vài phút, cậu mắt lim dim bắt đầu chìm vào giấc ngủ, căn phòng vẫn sáng đèn.
Có lẽ vì lo lắng quá nhiều, mà cả hai không nhận ra, vừa điểm qua mười hai giờ, chính là sinh nhật mười tám tuổi của Tô Tân Hạo.
Lúc này, ánh điện trong căn phòng vụt tắt, gió không ngừng lùa qua khe cửa, tháo lớp khóa cửa đã được Tô Tân Hạo buộc kín chằng chịt.
Gió lùa lạnh buốt, không ngừng quấy nhiễu căn phòng nhỏ của hai thiếu niên. Nhưng kỳ lạ là, đương sự còn đang nằm trên giường không hề tỉnh lại, cho dù căn phòng đã bị quậy phá đến là thảm.
Nhìn hai bóng người ôm lấy nhau trên giường, "người đàn ông kia" dường như không vui. Hắn vừa định phẩy tay một cái, một bàn tay đã lập tức ngăn hắn lại.
Trương Cực
Trương Cực
Khoan nào. Đừng động đến bé yêu của tôi chứ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nhìn thấy gì không? Bé yêu của cậu đang ôm bé cưng của tôi chặt cứng đấy.
Trương Cực
Trương Cực
Nể mặt tôi đi, tôi sẽ đưa cậu ấy đi ngay. Ở đây sẽ là không gian riêng của hai người, được chứ?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Biết vậy thì nhanh lên đi, đừng phá hỏng hôn sự của tôi.
Chu Chí Hâm, vị thần cai quản sổ sách dưới địa ngục, đứng đó ngạo nghễ nhìn xuống, dường như một cái liếc mắt cũng không dành cho bất kỳ ai, chỉ dành cho một người vẫn đang say sưa trong giấc ngủ.
Trương Cực
Trương Cực
Được, được, vậy chúc ngài tân hôn vui vẻ nhé!
Trương Cực dường như cũng chẳng muốn nhiều lời, trực tiếp ôm Tả Hàng trên tay, rồi từ bên ngoài cửa sổ, nhảy xuống. Căn phòng lúc này chỉ còn hắn và Tô Tân Hạo.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Cha tôi nói không sai mà, phải mạnh mẽ mà giành lấy tình yêu của mình.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đến lúc rồi, bạn trai nhỏ ạ.
~Hết~
Con t/g
Con t/g
Hết rồi
Con t/g
Con t/g
Bye

Chap 2:Quỷ tha ma bắt

Sáng hôm sau, vì Tả Hàng tỉnh dậy đã phát hiện mình không còn ở trong phòng Tô Tân Hạo nữa, mà đang nằm trên chiếc giường của chính mình. Linh cảm có chuyện chẳng lành, Tả Hàng từ trên giường bật dậy, vệ sinh cá nhân qua loa sau đó một đường chạy thẳng đến nhà Tô Tân Hạo.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tô Tân Hạo, mở cửa!!
Mãi không nghe thấy tiếng trả lời, Tả Hàng trực tiếp phá cửa xông vào. Lên đến phòng Tô Tân Hạo, cảnh tượng đập vào mắt y thật kinh khủng. Căn phòng lộn xộn như bị ai đó đập phá. Còn Tô Tân Hạo thì vẫn nằm trên giường với chiếc chăn yên vị trên người.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tô Tân Hạo, Tô Tân Hạo!
Y đi lại gần, lay lay người cậu.
Cảm thấy cả thân người Tô Tân Hạo không có nhiệt độ, y run run đưa ngón tay lên mũi cậu tìm hơi thở...
Tả Hàng
Tả Hàng
Tô Tân Hạo!!!! Tỉnh lại đi, Tô Tân Hạo!!!
------------------
Cảnh sát bao quanh nhà của Tô Tân Hạo, thu thập chứng cứ, chụp ảnh hiện trường sau đó đưa thi thể Tô Tân Hạo cho bên pháp y đi xét nghiệm.
NVP nam
NVP nam
Pháp y:Theo bề ngoài, nạn nhân không bị thương gì cả, không xuất hiện tổn thương hay bị trúng độc. Nếu muốn biết rõ hơn về tình trạng cậu ấy phải chờ kết quả bên pháp y.
Tả Hàng
Tả Hàng
Vâng.
Tả Hàng sầu não gật đầu.
Bỗng có tên trợ lý chạy hớt ha hớt hải lại báo cáo cho viên cảnh sát.
NVP nam
NVP nam
Cảnh sát 1:Báo cáo, trong phòng có camera. Tôi nghĩ cái này sẽ giúp được chúng ta.
NVP nam
NVP nam
Cảnh sát 2:Camera?
Viên cảnh sát và Tả Hàng nhìn nhau, gật đầu. Lôi laptop ra, kết nối với thẻ nhớ rồi tìm đoạn phim quay được hôm qua.
Trong đoạn phim được trích ra như một bộ phim kinh dị. Cửa sổ tự mở, thân thể của Tả Hàng như được ai đó bế lên, lao xuống từ bên cửa sổ, sau đấy là cả người Tô Tân Hạo co giật. Viên cảnh sát với cậu trợ lý toát mồ hôi hột.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tô Tân Hạo...bị con quỷ kia bắt mất rồi...
---------------
Tiếng kèn trống inh ỏi bên tai nhưng cũng không có cách nào đánh thức thân thể ê ẩm của Tô Tân Hạo lúc này. Trong những giấc ngủ mơ màng, luôn có một đôi tay vuốt ve cơ thể cậu. Đôi bàn tay lạnh lẽo đó chạm vào làn da mịn màng từng chút, vuốt ve cổ và vai, nán lại trên ngực và từ từ trượt xuống bụng dưới.
Một hơi thở lạnh lẽo và mơ hồ len lỏi vào tai, khi bàn tay đó chạm vào nơi thân mật của cậu, cơ thể trở nên run rẩy và tê liệt.
Tô Tân Hạo cảm nhận cơ thể của cậu không thể di chuyển, cậu chỉ có thể cảm nhận nỗi sợ kỳ lạ này trong bóng tối hết lần này đến lần khác.
Bàn tay kia rất biết cách trêu chọc, áp lực nhẹ và nặng nề, làm cậu không thể không phát ra âm thanh, đôi môi lạnh lẽo và mềm mại hôn lên môi tôi, một chút vướng víu, một chút xâm nhập.
Trong mơ hồ, một giọng nói trầm ấm vang bên tai.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đừng sợ,chỉ một lát thôi
Kèm theo đó là một vật thể to lớn chen chúc vào nơi tư mật của cậu, đau đớn như bị xé làm đôi. Tô Tân Hạo muốn kêu xin tha mạng, nhưng âm thanh cổ họng phát ra là như tiếng ngân nga khích lệ người phía trên càng thêm điên cuồng. Sự tra tấn dài dằng dẵng khiến cậu đau đớn đến mức ngất đi.
Trước khi ngất đi, cậu còn nghe thấy một tiếng gầm nhẹ gần tai.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Bé cưng...
Hắn ta vuốt ve cơ thể cậu hết lần này đến lần khác, đôi tay hắn quen thuộc chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đây...là đâu...
Cậu đưa tay lên day day trán, mắt từ từ thích nghi với khung cảnh xung quanh. Nháy mắt, cậu lập tức cảm nhận điều gì đó không đúng lắm ở đây.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em tỉnh rồi sao bé cưng?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh...là ai?
Hắn ta không trả lời. Đôi tay không thành thật càng không biết lớn nhỏ đi sâu hơn vào điểm tư mật.
Lúc này, Tô Tân Hạo mới kịp nhận thức hoàn cảnh hiện tại của mình. Trên người cậu đang mặc một bộ hỷ phục đỏ rực, hơn nữa, còn chẳng nghiêm chỉnh mà bị xé rách đến đáng thương. Càng đáng sợ hơn, bàn tay người đàn ông đang không ngừng đi sâu vào nơi nhạy cảm, cậu bị dọa sợ đến hết hồn.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh…anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra, cứu mạng! Có biến thái. Á á á!!!
Tô Tân Hạo gào thét đến lợi hại, nhưng người đàn ông phía trên dường như không mấy để tâm, tuy nhiên, hắn đã dừng lại hành động của mình, và hỏi một câu chẳng mấy liên quan.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em đói không?
Giọng nói của hắn trầm khàn, dường như là giọng nói thốt lên từ địa ngục. Lúc này, Tô Tân Hạo mới phát hiện đó là một người đàn ông đẹp đến điên đảo. Nhưng mà, hắn đang cưỡng bức cậu, đẹp hay không thì quan trọng cái gì cơ chứ?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đói cái đầu anh! Tại sao lại đưa tôi đến đây? Tại sao anh lại làm vậy với tôi???
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Lát nữa em sẽ biết, em chỉ cần nhớ tôi tên Chu Chí Hâm là được.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi không quan tâm. Anh mau buông ra.
Nhận thấy bàn tay của hắn vẫn đặt ở nơi khó nói kia, cậu liền một cước đạp hắn từ trên giường xuống, còn mình lấy chăn cuộn tròn lại.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Được rồi, tôi biết em chưa thể thích nghi cuộc sống ở đây, nhưng chúng ta đã được trời đất chứng giám trở thành phu phu, em cũng không còn sự lựa chọn nào khác
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Phu phu?
Tô Tân Hạo nằm trong chăn run rẩy
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ý anh là tôi và anh đã trở thành phu phu?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đúng vậy, chào mừng em đến với địa ngục của tôi.
~Hết~
Con t/g
Con t/g
Nhớ like cho tui nhe
Con t/g
Con t/g
bye

Chap 3:Dương gian

Tả Hàng
Tả Hàng
Ông nói đi, hắn ta đem hồn Tô Tân Hạo đưa đi đâu?
Tả Hàng tức giận đến ngôi nhà ngoại ô kia chất vẫn lão thầy trừ tà. Lão ta cũng không bất ngờ, nhàn nhạt cầm ly trà lên, nhấp môi.
Sư thầy
Sư thầy
Đến đâu cậu cũng biết, hỏi tôi bằng thừa.
Tả Hàng
Tả Hàng
Nói. Làm thế nào để đem hồn cậu ta quay về, trước khi cái xác kia bị bên cảnh sát mổ xẻ.
Sư thầy
Sư thầy
Vô ích, không thể đưa hồn cậu ta về được. Người bắt cậu ta là kẻ rất có quyền lực ở dưới.
Tả Hàng
Tả Hàng
Ý ông là... thần địa ngục?
Sư thầy
Sư thầy
Không phải thần địa ngục, mà là người con trai duy nhất của ngài ấy, là người mà ngài ấy vô cùng trọng vọng.
Ánh mắt bất lực của Tả Hàng nhìn lão ta khiến lão có ý định muốn giúp, nhưng nghĩ lại lão còn cần cái mạng quèn này nên không thể nào làm liều.
Tả Hàng
Tả Hàng
Tôi muốn dùng Triệu Hồn!
Sư thầy
Sư thầy
Cậu biết nó? Vậy cậu tự làm đi, tôi không dám.
Tả Hàng
Tả Hàng
Vậy ông phải đưa thần chú cho tôi, tôi cần nó.
Lão già gật đầu, lôi một cuốn sách cổ bám bụi trên bàn thờ sau lưng lão ra. Phủi nhẹ lớp bụi, ông tìm đến trang chứa câu thần chú kia.
Triệu Hồn là gọi hồn người chết quay về. Sử dụng cách này phải cần có một ngàn người cầm một ngàn ngọn nến, các ngọn nến đó phải được thắp sáng trong cùng một lúc, sau đó niệm thần chú cùng với tên người cần được hồi vong, dù hồn đang phiêu lạc phương nào cũng sẽ tự động quay về thân xác của mình.
Tả Hàng tính dùng cách này để đưa cậu quay về, nhưng vấn đề nan giải là một ngàn người này tìm ở đâu?
--------‐----------
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi muốn về.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Trễ quá rồi, em không thể về lại...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tại sao? Anh đưa tôi xuống được thì đưa tôi về được. Hay anh muốn nhốt tôi?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không phải, tôi...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh là kẻ bắt cóc, tôi…tôi sẽ kiện anh.
Chu Chí Hâm thở dài, sau đó ngon ngọt dỗ dành.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Bé cưng à, đây là địa ngục. Quá trễ rồi, em không thể trở về dương gian được nữa. Thân xác của em cũng không còn là của em nữa rồi.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Địa ngục? Thân xác...nói vậy...tôi chết rồi sao?
Không. Không thể nào... cậu không thể chết. Cuộc đời cậu quá ngắn ngủi rồi. Cậu còn nhiều thứ chưa thực hiện, sao có thể nói chết là chết sao???
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi...chết rồi?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
.......
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Nói!!!
Tô Tân Hạo đứng dậy, chăn vẫn trùm kín lấy cơ thể, hai tay cầm lấy cổ áo hắn mà xốc lên.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Tôi xin lỗi
Bốp, một cú đấm từ tay cậu giáng lên mặt hắn. Sau đó, Tô Tân Hạo gần như sụp đổ mà rơi lệ.
Chu Chí Hâm biết tâm trạng cậu không tốt, hắn cũng không biết cách nào để an ủi, được rồi, dù sao lỗi này cũng xuất phát do hắn.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Được rồi, đừng khóc nữa, một lát nữa là lễ thành hôn của chúng ta, tôi không hy vọng em mang gương mặt này tới lễ đường, gặp cha và mẹ. Tôi cho phép em trở về dương gian một lần cuối, xem như là lời từ biệt đi.”
Nói rồi, hắn búng tay một cái, Tô Tân Hạo phút chốc đã được đưa tới một dòng sông, cậu tìm thấy một người lái đò.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ông ơi. Cháu muốn sang sông
Người lái đò như nghe thấy, ông ta từ từ chèo thuyền qua chỗ cậu, mở mắt nhìn cậu.
NVP nam
NVP nam
Người lái đò sông Hoàng Tuyền:Cậu muốn sang sông? Hôm nay giỗ cậu sao? Đã được sự chấp thuận để lên dương gian hay chưa?
Lúc này cậu mới nghĩ. Có lẽ đây là sông Hoàng Tuyền, cậu mới gật đầu.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Dạ, đã chấp thuận rồi ạ.
Lão ta ngạc nhiên, mắt mở to hơn.
NVP nam
NVP nam
Người lái đò sông Hoàng Tuyền:Chà chà chuyện lạ. Được rồi, cậu lên đây.
Tô Tân Hạo thở phào bước lên con đò nhỏ, ngồi trên đò cậu nhìn ngắm xung quanh, mặc dù chỉ toàn là màu đen với xám xịt.
Cậu khát nước quá, tính với tay xuống sông múc một ít nước thì lão già kia ngăn lại.
NVP nam
NVP nam
Người lái đò sông Hoàng Tuyền:Này, ma mới à? Không biết nước này không uống được hay sao?
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Sao vậy ạ?
NVP nam
NVP nam
Người lái đò sông Hoàng Tuyền:Cậu thử múc lên tay cậu một ít đi
Tô Tân Hạo hoang mang nhìn lão, sau đó đưa tay vớt một ít nước sông lên. Nước sông hơi đục lạnh cóng trên tay cậu, một giây sau liền biến thành rắn rết đẫm máu. Cậu hốt hoảng vẫy vẫy tay cậu ra.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Ối!!
NVP nam
NVP nam
Người lái đò sông Hoàng Tuyền:Đấy là lí do đó.
Tô Tân Hạo ngồi thu người lại, đem tay mình chôn chặt trong áo. Nhớ lại cảnh trên tay cậu ban nãy mà không khỏi buồn nôn.
NVP nam
NVP nam
Người lái đò sông Hoàng Tuyền:Đến nơi rồi, nhớ quay về đúng hạn.
Tô Tân Hạo gật đầu chào tạm biệt. Có ngu mới quay lại chỗ này thêm một lần nào nữa.
Cậu đi tiếp, lần mò theo lối mòn mà đi. Đi đến một cánh rừng, cậu nhìn hai bên đường toàn là những con ma vừa chết cặm cụi ăn một thứ gì đó trong cái thùng. Cậu thắc mắc đứng nhìn mãi thì có con quỷ đứng canh giải thích.
NVP nam
NVP nam
Quỷ con:Trên dương gian, con người thường hay lãng phí thức ăn. Những thức ăn được lãng phí bọn họ đem đổ đi thì xuống dưới đây nó sẽ tích tụ vào chiếc thùng gỗ kia, đợi bọn họ chết đi, họ sẽ tiếp tục ăn cho hết chúng, có ôi thiu cũng ăn. Nếu không ăn mà muốn đi tiếp, họ sẽ không được đầu thai.
Tô Tân Hạo nghe xong như được khai sáng, vậy thì chắc sẽ không có ai là không có thức ăn bỏ mứa nhỉ? Như cậu không thích ăn hành tây, cậu thường để nó sang bên mà ăn thức ăn còn lại.
NVP nam
NVP nam
Quỷ con:Tùy vào thức ăn bỏ mứa lại là gì, nhiều hay ít thì sẽ ăn hoặc không ăn.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Đọc được suy nghĩ của tôi à?
Con quỷ cười cười gật đầu, sau đó lại tiếp tục đốc thúc bọn họ ăn cho xong.
Tô Tân Hạo không nhìn nổi nữa, cậu đi tiếp. Đến một luồng sáng nhỏ kia, cậu bước vào đó...
Bước vào luồng sáng nhỏ, vì chói mắt nên Tô Tân Hạo đưa tay lên che lại. Từ từ ổn định, để đôi mắt được thích ứng với ánh sáng hiện tại, cậu mới có cơ hội nhìn rõ khung cảnh.
Là dương gian. Cậu đã quay về được dương gian rồi.
Nhưng mà... mọi người không nhìn thấy cậu. Cậu đi gọi hết người này đến người khác, nhưng không một ai hay. Đến khi cậu đứng trước mặt người đó cản đường, họ đi xuyên qua cậu...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Gì vậy trời?
Tô Tân Hạo bây giờ mới nhận thức được vấn đề. Cậu phải về nhà, phải hòa nhập lại thân xác của cậu mới được. Vừa mới nghĩ trong đầu, vụt một cái cậu đã về tới nhà.
Cậu nhìn căn nhà có chút trống trải, có rất nhiều hoa hồng trắng ở trong nhà. Tô Tân Hạo vì hơi lạnh lẽo mà rùng mình. Cậu lên phòng, tìm lại thân xác ở trong chăn. Kết quả tìm mãi vẫn không thấy đâu, vô tình cậu thấy một bàn thờ nhỏ ở góc phòng.
Tô Tân Hạo tiến lại thì hoảng sợ. Bức ảnh trên bàn thờ là hình chân dung của cậu...
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không thể nào...
~Hết~
Con t/g
Con t/g
Like cho tui ik mà
Con t/g
Con t/g
Bye

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play