" Sở Nhật Luân, mày sáng sớm mà làm gì ngoài vườn vậy hả?"
Một phụ nữ trung niên đứng từ ban công tầng hai nhìn xuống. Bà ta với bộ đồ ngủ bằng nhung trắng tinh. Ánh mắt đầy sự khinh bỉ hiện ra mà nhìn chàng trai dưới sân.
Mà phía dưới sân, một cậu con trai thân hình cân đối đang chạy bộ với một con chó. Hắn ta không quan tâm đến lời nói của người phụ nữ mà tiếp tục chạy.
Bà ta tức giận vì bị ngó lơ. Đập mạnh tay lên thành ban công rồi bực bội đi vô.
Sở Nhật Luân chạy bộ đến sáu giờ, rồi lên phòng của mình thay đồ đi học.
Hắn nhìn bản thân trong gương. Khuôn mặt, cơ thể và giọng nói đều khác với hắn nghĩ, chỉ có cái tên là giống mà thôi.
Sở Nhật Luân hắn đã chết ở tuổi 35. Ở cái tuổi sung mãn nhất của đàn ông. Hắn kiếp trước là một Đại Tướng trong quân đội, được bao người kính nể. Nhưng mà tiếc thay, một lần làm nhiệm vụ cấp quốc gia lại bị một nhóm khủng bố cho nổ bom mà chết. Một cái chết lãng xẹt đối với bản thân hắn và cái chết vinh quang đối với đất nước.
Hắn tưởng có thể thảnh thơi nơi suối vàng uống trà đàm đạo với lão diêm vương. Nhưng hình như lão không thích hắn lắm nên đá hắn lên trần gian rồi cho vô cái cơ thể ẻo lả này sao?
Đã được một tuần 10 ngày từ lúc hắn biết mình sống lại. Tiếp nhận kí ức của thân chủ, sống thay cho thân chủ.
Lại nói, cái thân chủ này cũng lạ. Vậy mà lại tự sát rồi nằm đó. Hắn nhập vào cái xác này là một ngày sau khi thân chủ chết. Trên cơ thể này mấy cái vết thương như dao cứa vào đều biến mất hết, như thể không hề tồn tại một ngoại thương nào trên người. Nhưng nó vẫn để lại những vết sẹo ghê người.
Chỉ là... những vết bầm tím không biến mất. Đây cũng được coi như là đặc ân của lão diêm vương đi?
" Chậc, cái cơ thể này đúng là yếu đuối." Hắn nhìn bản thân đang bán khỏa thân mà tự chửi. Đã mười ngày, vậy mà mấy cái vết bầm tím vẫn không mất đi, nó vẫn đang tím xanh trên da hắn. Trong hắn xanh xao như sấp chết đến nơi vậy.
" Thôi được rồi, có công mài sắt có ngày nên kim. Không cần phải vội vã làm gì, chỉ khiến cơ thể thêm tồi tệ thôi." Sở Nhật Luân thở dài. Hắn thay quần áo rồi đi ra ngoài soạn sách vở.
Chán chê thay, kiếp trước hắn không học đại học mà lại chọn nhập ngũ rồi đi trên con đường của một quân nhân. Vậy mà bây giờ lại bắt hắn học lại cấp 3, đúng là đáng ghét mà.
" Mà, dù có học thì chắc gì mình đã khôn? Chọn nhập ngũ như trước là được." Sở Nhật Luân nghĩ thế đấy.
Hắn vác cặp xuống dưới nhà. Bên dưới là những người trong gia đình đang ngồi tụ lại tại cái bàn ăn lớn. Có một phụ nữ trung niên, một lão già trung niên và hai thằng nhóc nhãi ranh đang nói chuyện rất vui vẻ.
Sở Nhật Luân đi xuống, tiếng cười nói rôm rả liền biến mất. Thay vào đó là ánh nhìn đầy căm ghét, đố kị và khinh bỉ.
" Sở Nhật Luân, mày có biết nãy giờ ba mẹ đang đợi mày không hả? Tại sao lại dậy muộn như vậy?" Người đàn ông trung niên lên tiếng, ông liếc mắt nhìn thằng con trai là hắn.
" Ông, thằng bé dậy sớm lắm, nó chạy bộ xong rồi mới về phòng mà. Chỉ là... em muốn quan tâm nó một chút mà nó ngó lơ nên em hơi buồn thôi." Con đàn bà trung niên kia lên tiếng, giọng dỗ dành lão nhưng lại hơi kì kì...
Kì này hai vợ chồng lão ăn cơn không ngon rồi.
" Tôi muốn ăn với mấy người hồi nào vậy hả? Là tự các người ngồi đó chờ như mấy con cún chờ chủ cho ăn đấy chứ? Mà tôi chỉ có một con chó là tiểu Lạc mà thôi. Không có ý định nhận thêm đâu." Sở Nhật Luân lạnh lùng đi lại tủ lạnh, mở ra rồi lấy chai nước ngọt uống mấy hụm. Thản nhiên không tôn trọng hai người trưởng bối kia.
Cả hai bị hắn nói mà tức đỏ mặt. Lại hai thằng con ngu ngơ kia lên tiếng.
" Im đi tên Beta không có địa vị trong gia đình. Mày mau xin lỗi ba mẹ tao nhanh lên!"
Tên tóc dựng ngược quát tháo. Trong cái giọng nói non nớt là cái sự kiêu căng đầy ngạo mạn.
" Một Beta không có địa vị sao? Thật vấy bẩn gia đinh này mà." Tên ranh con bên cạnh tiếp lời, nó như một trời một vực với thằng nhóc tóc dựng ngược. Người đàn bà trung niên lên tiếng giải vây.
" Được rồi, không được nói anh con như vậy. Dù các con có là Alpha cấp A đi chăng nữa thì anh ấy cũng là anh của con. Tôn trọng một chút đi nào."
Bà ta cố nhấn mạnh câu "Alpha cấp A" để cho Sở Nhật Luân thấy, hắn thấp kém còn hơn cả hai thằng em song sinh của mình.
" Hừ, đúng là vô dụng. Y như con mẹ mày, đều không bằng một góc của mẹ kế mày. Sinh cho tao cặp song sinh không nói, còn là Alpha cấp A. Chẳng giống như con mụ đó, mang tiếng Omega cấp S mà đẻ cho tao thằng con Beta tầm thường. Vô dụng như nhau!"
Sở Nhật Luân khựng lại, ông ta chửi mẹ hắn. À không, là chửi mẹ của thân chủ, là người sống trong thân xác này, chẳng lẽ lại không thể đòi lại công bằng cho thân chủ?
" Nực cười, nếu không có mẹ tôi thì ông có được như này không? Ông cướp tất cả của mẹ tôi, đem bà ấy thành cái công cụ cầu mưu tiền tài rồi đến khi hết giá trị, ông lại ném bà ấy như món đồ bỏ đi. Ông nói xem ai mới là người vô dụng?"
" Gia tộc ông được như bây giờ là nhờ ai? Không có mẹ tôi, ông bây giờ là thằng ăn mày ngoài đầu đường rồi. Còn lâu mới được ngồi trên cái ghế sang trọng, sống trong căn nhà sa hoa này!" Sở Nhật Luân nắm chặt lấy chai nước. Hắn tuy không phải Sở Nhật Luân thật, nhưng cảm giác người sinh ra mình bị sỉ nhục, cho dù không phải nguyên thân thì hắn cũng không chịu được.
Hắn không quan tâm người mẹ này là ai, hắn chỉ cần biết rằng bà ấy đã vất vả đau khổ đến nhường nào để sinh ra "Sở Nhật Luân". Đem thân chủ nuôi dưỡng đến bây giờ là quá tuyệt vời rồi.
" Hỗn xược, thằng nghịch tử như mày nên cút đi như mẹ mày đi! Đừng ở đây làm chướng mắt tao nữa!" Lão đập bàn mạnh một cái, ba người còn lại đều mang tâm thế xem kịch mà hóng.
" Vậy ông có dám trả lại toàn bộ sự nghiệp của mẹ tôi lại đây hay không? Ăn bám người khác không thấy nhục hay gì?" Sở Nhật Luân khinh bỉ nhếch mép, ba cái trò dọa nạt sao. Hắn đây đếch sợ!
" Mày... mày!" Ông ta bị hắn đá cho thở không thông, ôm tim mình thở dốc. Lúc này bà vợ kế mới vội vã đỡ ông.
"Quản gia, mau gọi bác sĩ tư nhân nhanh lên! Lão gia lên cơn đau tim rồi!"
Cả nhà đại gia tộc bây giờ nháo nhào hết lên. Ai cũng tay chân tất bật làm việc. Chỉ có Sở Nhật Luân là thản nhiên rời đi như chưa có gì. Khi đi hắn còn không quên đe dọa lại.
" Liệu mà sống cho dai để còn thấy tôi đập nát cái nhà này. Ông bố vô trách nhiệm."
Thế giới mà Sở Nhật Luân được sống lại là một thế giới mà giới tính được chia theo nhiều loại.
Nếu ở thế giới trước có trai với gái thì ở đây, người ta chia thành: Alpha, Omega, Beta. Ngoài ra còn có giống hiếm là Enigma, mỗi giống loài sẽ có các cấp từ D đến S. Riêng Enigma không cần cấp bậc, vì họ thuộc loài cấp quốc gia, và cũng có thể đánh dấu cả Alpha.
Và Sở Nhật Luân hắn là một Beta cấp A rất bình thường. Không có gì nổi bật. Ở đây, nếu không có Enigma thì Alpha coi như kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, kẻ thống trị các giống còn lại.
Beta không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố và không có tin tức tố. Alpha và Omega có một mùi hương có thể thu hút lẫn nhau, và cả hai đều có một thứ gọi là kì phát tình. Như cái tên, kì phát tình là lúc mà Alpha và Omega không thể kiểm soát mùi Pheromone hay còn gọi là tin tức tố. Khi kì phát tình đến, cơ thể có hai cách để kiểm soát, một là tiêm một loại thuốc ức chế lại tin tức tố, hai là phải được đánh dấu bởi Alpha và Alpha phải làm tình để giải tỏa cơn khát tình dục nếu không tiêm thuốc.
Lại nói, Omega chỉ có thể bị một Alpha đánh dấu và không thể sống nếu không có tin tức tố của Alpha đã đánh dấu. Ngược lại, Alpha có thể đánh dấu nhiều Omega và không bị phụ thuộc vào Omega. Trừ trường hợp phải sinh sản, không có Omega và Beta nữ thì không thể sinh sản.
Đó cũng chính là lí do vì sao mà ban nãy hai thằng con song sinh lại ngang ngược như vậy. Vì chúng là Alpha cấp A cao quý.
Hôm nay trên đường đến trường như bình thường. Lại lao đâu ra một thằng ranh khác tạt đường hắn.
Sáng sớm hắn đã không vui rồi, giờ lại có thằng khác đến kiếm chuyện với hắn.
Chiếc xe hơi đen sang trọng dừng lại, cửa kính mở ra rồi một thằng tầm tuổi hắn ló đầu ra huênh hoang nói.
" Này, có biết nhìn không vậy hả? Tý nữa làm bẩn xe ông rồi đấy!"
" Tôi đi trên lề, cậu lái xe lên thẳng lề cho người đi bộ. Cậu sai chứ tôi không sai." Sở Nhật Luân lạnh lùng nhìn cậu ta, ánh mắt như dao như kiếm chĩa vào cổ khiến cậu ta tái xanh mặt.
" Mày đừng có ngông cuồng, một thằng không có nổi mùi tin tức tố thì có thể làm gì với Alpha cấp S như tao hả?"
Cậu ta nhếch mép, cố gắng trấn tĩnh bản thân để không bị ánh mắt đó dọa sợ.
" Đùa, mình là Alpha cấp S cao quý. Việc gì lại sợ cái thằng Beta thấp kém được!" Cậu ta thầm nghĩ, nhưng mà cái ánh mắt đó ghê quá. Cứ như đi giết người về vậy.
" Cấp S cũng là con người, không phải là thứ cao quý gì đâu. Chết rồi cũng chỉ là bộ xương trắng như người khác." Sở Nhật Luân nói rồi bỏ đi, hắn bỏ lại cậu ta ngơ ngác ở đó.
" Mẹ nó, Đỗ Gia Hoàng tôi mà lại giống các người sao hả? Nằm mơ đi, thứ thấp kém không biết điều kia!" Cậu lái xe vọt theo sau Sở Nhật Luân. Mở cửa kính xuống nói.
" Có ngon khai danh tính ra đây. Tôi cho cậu thấy thế nào là danh dự của Alpha cấp S!"
Sở Nhật Luân bơ đẹp luôn, mặc kệ tên nhóc con lải nhải bên cạnh mình. Từ thản mà đi và coi cậu như không khí.
Mà hắn quên mất rằng, không có không khí thì con người không sống được.
" Mẹ kiếp!" Đỗ Gia Hoàng phóng xe đi trước, còn không quên nẹt bô để khói đen mù mịt trước mặt hắn khiến Sở Nhật Luân đen mặt.
" Bình tĩnh, chỉ là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Không nên mất kiểm soát như vậy."
Hắn vẫn tiếp tục đi học. 7 giờ 30 sáng, học sinh đã tập hợp đầy đủ lại trong lớp.
" Các bạn học sinh chú ý. Hôm nay lớp ta có học sinh mới chuyển đến, cậu ấy là một Alpha cấp S. Hãy hòa thuận với bạn ấy nhé. Mời em vào." Một giáo viên Beta đứng trên bục nói, sau câu cuối cửa lớp mở ra rồi một người bước vô.
" Cấp S sao? Chắc oai phong lắm nhỉ?" Một Omega nam nói, lại thêm mấy học sinh khác bàn tán sôi nổi.
" Lớp trật tự!"
Alpha cấp S đi vô, dáng người cao chuẩn, khuôn mặt theo kiểu nửa anh tuấn nửa thiếu niên. Bên mắt phải còn có một nốt ruồi lệ chi trông càng nổi bật trên khuôn mặt hoàn hảo.
Có thể nói, nốt ruồi đó là khuyết điểm làm tăng vẻ hoàn hảo cho khuôn mặt. Cậu ta đứng cạnh cô giáo, cao hơn cô hai cái đầu rồi thờ ơ nói.
" Chào, Đỗ Gia Hoàng. Không hân hạnh gặp mặt, như cô nói đó Alpha cấp S."
Cả lớp: "...."
Cô giáo: "...."
"Quả không hổ là Alpha cấp S, đúng là rất soái aaa!" Mấy Omega nam nữ thét lên đỏ mặt. Tên đó vậy mà lạnh lùng đến thần hồn điên đảo a.
Sở Nhật Luân bên này nghe được cái tên Đỗ Gia Hoàng mà ngước nhìn lên bục. Là cậu ta.
" Đúng là oan gia." Hắn lầm bầm, quay ngay đi chỗ khác. Đỗ Gia Hoàng cũng liếc mắt thấy hắn, vứt ngay cái vẻ lạnh lùng mà hô hào lên.
" Tên Beta kia, thì ra là cậu học cùng lớp với tôi! Mau nói tôi xem tại sao sáng nay lại bơ tôi hả?" Cậu chỉ tay vào chỗ hắn, ngay tức khắc hàng loạt ánh mắt đầy tò mò, đố kị, hóng hớt... nhìn về phía hắn.
Sở Nhật Luân: " ......."
Đây là muốn phá cuộc sống yên bình của hắn sao?
Sở Nhật Luân im lặng nhìn Đỗ Gia Hoàng khiến cậu nhóc bất giác rùng mình.
" Không phải cậu ta là Beta thôi sao? Sao lại khiến bản thân mình run sợ đến vậy chứ? "
" Người có thể khiến Alpha sự chỉ có Alpha cao hơn hoặc Enigma. Nhưng quốc gia mới chỉ có một Enigma thôi và hiện tại người đó đang theo quân đội rồi. Làm sao có chuyện có người thứ hai là Enigma được chứ?" Đỗ Gia Hoàng nghi hoặc lùi lại nửa bước.
Sở Nhật Luân đã thành công dọa sợ tên nhóc đó. Lúc này hắn mới quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn bơ câu hỏi của cậu.
Cô giáo hơi sợ, Alpha cấp S ở đây. Chỉ cần phóng một chút tin tức tố là có thể giết cả lớp. Cô quay sang giảng hòa.
" Được rồi, hai đứa ra chơi rồi nói chuyện. Bây giờ cô sẽ sắp chỗ nhé. "
Nghe câu đó, cả lớp lại rầm rộ lên giơ tay
" Cô ơi, chỗ em còn trống nè. Cô cho bạn vào ngồi đây đi."
"Chỗ này nè cô ơi, em cô đơn quá cô ơi. Cho bạn ngồi chung cho em đỡ buồn cô ơi."
" Mày coi tao là không khí à con kia. Tao bạn thân mày đấy!"
" Mày tránh ra cho tao. Chỗ này của bạn học Đỗ rồi đó!" Cô bạn thân đó liền đẩy bạn mình đi rồi lại hớn hở quay lên bảng dành bạn mới.
Sở Nhật Luân đâu có quan tâm, mặc dù bên cạnh hắn không còn chỗ dư nào.
" Được rồi, thế này đi. Bạn Đỗ khá cao nên cô cho xuống dưới, A em lên bàn ba dãy hai ngồi đi cho bạn Đỗ ngồi đó."
Sở Nhật Luân giật mình, tên A kia là bạn cùng bàn của hắn.
" Tại sao chứ cô, em vẫn muốn ngồi đây hơn mà." Bạn học A kia lên tiêng bày tỏ.
" Cô cho ngồi đó để bạn học Sở giúp đỡ bạn Đỗ. Dù sao thì bạn Sở cũng học rất tốt. Đúng chứ bạn Sở?"
Sở Nhật Luân muốn chạy trốn thực tại.
Sở Nhật Luân muốn hãy khỏi cái lớp học này.
Sở Nhật Luân cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt của mấy con mãnh thú mang tên học sinh kia.
Mấy cái ánh mắt của Omega nam và nữ trong lớp cứ chằm chằm vào hắn như muốn băm hắn làm trăm mảnh vậy. Bô học giỏi cũng có tội sao?
" Em sao cũng được thưa cô."
Cô giáo mỉm cười vỗ tay: " Vậy là đồng ý nhé, bạn học Đỗ em xuống cuối dãy hai ngồi cùng đi. Là bạn Beta tóc che gần hết mắt ấy."
" Em cảm ơn."
Đỗ Gia Hoàng cười thầm trong lòng. Ngồi với ông đây thì đừng mơ mà sống yên ổn. Ông sẽ cho mi biết thế nào là lễ độ!
Ừ đấy,suy nghĩ nó thế chứ thực tại nó như này này.
" Chào, giới thiệu lại nha. Tôi là Đỗ Gia Hoàng sẽ học cùng cậu trong khoảng thời gian tới. Rất vui được làm quen."
Cậu mỉm cười ngồi xuống phần bàn còn lại của mình. Sở Nhật Luân trực tiếp bẻ gãy cái nụ cười làm ba.
" Không hứng thú làm quen. Vui lòng im lặng."
Và, biết cái mặt của Đỗ Gia Hoàng nó như nào không? Đương nhiên là sượng hơn là sầu riêng sượng rồi.
Sầu riêng này chỉ mình cậu ăn thôi. Không có sầu chung đâu.
Và cứ thế, ngày đi học hôm nay của hắn thật sự rất tồi tệ. Với một con người kiệm lời, không biết trò chuyện với người khác như hắn phải chống chịu bùng nổ của ngôn từ.
Đỉnh điểm là mỗi lần ra chơi giữa các tiết, học sinh trong lớp sẽ bu lại chỗ hắn. À không là bu vào chỗ còn lại cạnh hắn nói chuyện.
Nào là:
" Gia Hoàng, cậu sao lại chuyển đến dây vậy?"
" Cậu cho tớ phương thức liên lạc đi, khi nào rảnh chúng ta đi chơi nha."
" Tớ là Nguyễn Văn B, rất vui được làm quen với cậu."
Vân vân và mây mây.
Cứ thế, mấy câu này nó lặp lại khiến cái não của Sở Nhật Luân phải đi chữa cháy gấp. Không chịu nổi nữa đâu.
Đến khi ra chơi 30 phút. Hắn trực tiếp chạy vọt ra ngoài chỗ nào ít người để yên tĩnh
" Khiếp thật, mấy người đó là cái loa phát thanh hay sao vậy? Có cần nói nhiều đến vậy không?"
" Câu nào cũng như câu nào, khác quái gì mà cứ hỏi đi hỏi lại chục lần."
Sở Nhật Luân vỗ vỗ tai mình, hình như ù tai rồi. Không nghe gì ngoài tiếng " u u " cả.
" Nhật Luân, sao nhóc lại ngồi đây nữa rồi?"
Hắn ngước lên nhìn người, là một đàn anh khóa trên đang đi chơi với bạn. Hắn nghĩ mãi mới nhớ ra tên người này.
" Anh Thiên, em đang ngồi nghỉ một chút. Đầu hơi đau."
Võ Ngọc Thiên là Alpha cấp B, tính tinh ôn nhu nên rất được lòng mọi người. Anh cũng là một trong đám bạn thân của nguyên thân.
" Em không sao chứ? Có ốm không, nếu mệt quá thì xuống phòng y tế đi nhé. Cố quá là không tốt đâu. Anh cho này, uống rồi đi nghỉ đi nhé."
Ngọc Thiên đưa cho hắn một hộp sữa tươi. Nhắc nhở cần thận rồi cùng bạn rời đi.
" Mình không đến nỗi phải nghỉ học đâu."
Nguyên thân trước đây học rất nhiều, đến nỗi quầng thâm đen còn hơn gấu trúc nữa. Tóc để dài cũng kệ nó, che mặt đi càng tốt. Nhưng được cái không bị vấn đề về mắt, coi như tạm ổn.
Sau khi hắn nhập vô cơ thể này, hắn đã phải sập nguồn ngay lập tức vì đói và đau. Sau khi gắng gượng mãi mới mò được cái bánh ngọt ăn chống đói.
Phải nói cơ thể hiện tại có tiến triển khá tốt, một thời gian nữa là hắn sẽ đem cơ thể mỏng như cây que này thành một người cân đối. Để làm được điều đó hắn cần phải chải chuốt lại cái mặt đã.
Thế là Sở Nhật Luân nhân lúc ba mươi phút không làm gì, vừa uống sữa vừa lướt mạng tìm cách chăm sóc da cho nam và các trị quầng thâm mắt.
Và giỏ hàng đặt đồ của hắn có tới mấy chục món khác nhau.
" Tiền nhiều, không tiêu thì phí lắm."
_________
Tôi bị anti Haruno Sakura....
Cũng chỉ vì cái câu: " Cứu tớ với Naruto, cảm ơn cậu Sasuke."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play