Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vợ Ơi, Anh Xin Lỗi

Chương1: Con nhỏ khó ưa

Tại một quán cà phê...

Tô Dật Chỉ đang ngồi làm việc bên chiếc máy tính của mình.

(Tô Dật Chỉ : *30**t*) giám đốc tập đoàn Khải Thừa ,đẹp trai nhưng không hay gần nữ giới )

Hạ Vy Vy bước vào quán liền lại chỗ của Dật Chỉ.

( Hạ Vy Vy : 18t) Đang học cấp 3

- Chú này ! Chú có thể nhường chỗ này cho tôi được không?

Bất giác Dật Chỉ ngẩng cao đầu lên. Một cô gái mặc quần bò ôm sát đùi và chiếc áo sơ mi để lộ một bên vai ,tay đang ôm tập bản vẽ trong tay.

- Cô bé! Trong quán còn nhiều chỗ trống mà !

- Chính vì còn nhiều chỗ trống nên tôi mới hỏi chú nhường lại chỗ này cho tôi .Chỗ này tôi ngồi quen rồi không muốn ngồi chỗ khác.

- Nhưng chỉ chỗ này mới có ổ điện mà laptop tôi lại đang hết pin

Hạ Vy (Vy Vy) tròn xoe mắt nhìn chằm chằm Dật Chỉ.Cái con bé này nhìn qua thì chắc đang học đại học năm nhất, năm hai trong khi tôi đã 30 tuổi đầu rồi lại còn là CEO của tập đoàn đế quốc Khải Thừa. Ấy thế mà nó lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Đúng là không thể chấp nhận được.

- Tôi nói cháu không hiểu sao?

Ngay lập tức nó đi sang bàn đối diện với tôi ,quẳng cặp sách vào cái ghế một cái "bụp"

rồi kéo manh một chiếc ghế khác ngồi xuống.

Và cô nhóc đó lẩm bẩm nói xấu tôi : " Đồ ông già nhỏ mọn! ". Cái gì? Ông già nhỏ mọn ư? Nếu nó nói là " Thằng cha già nhỏ mọn " thì có lẽ tôi chả thấy gì đâu. Nhưng đằng này nó lại bảo tôi là " Đồ ông già ". Nói thật, tôi tuy đã 30 tuổi nhưng ai cũng bảo tôi là trẻ hơn so với tuổi, đẹp trai ,phong độ hơn khối mấy thằng cha bằng tuổi mình. Vậy mà con bé đó lại dám kêu tôi là "ông già", thật chẳng biết nhìn người tí nào. Nhưng thôi, tôi lớn hơn nó cả chục tuổi, không chấp trẻ con làm gì.

Tôi nghe thấy tiếng hút nước chùn chụt từ cái bàn đối diện. Con gái con đứa kiểu gì chẳng biết tế nhị gì cả. Đến lúc hết nước,ống hút gặp đá ,rít mạnh. Tôi quay sang nhìn, cốc sinh tố sữa chua của nó hết sạch trong khi cốc nâu đá của tôi gần như vẫn còn nguyên hay cùng lắm là vơi đi một, hai thìa. Von nhỏ đó đứng lên ra khỏi quán và trước khi ra khỏi quán nó không quên tặng tôi một cái lườm cháy da mặt.

Sau cái ngày gặp con bé đó, tôi không biết có phải nó độc mồm độc miệng rủa tôi không nữa, mà tôi liên tiếp gặp chuyện bực mình. Nhất là mẹ tôi ( Uông Mẫn Na) bà cứ liên tục càu nhàu tôi chuyện đến giờ này mà vẫn chưa có bạn gái. Nói thật, xung hạn tôi thì không thiếu nhưng khổ nỗi, tôi chỉ mải miết với công việc, hơn nữa tôi cũng biết họ sẽ không làm vừa ý tôi đâu Bởi " tiêu chuẩn con dâu nhà họ Tô" của mẹ cao lắm. Bà quá kĩ tính.

- Tối mai con đi xem mắt đi, đó là con gái một người bạn của mẹ.

- Xem mắt ? Con không có thời gian đâu!

- Sao lại không? Mẹ không cần biết con bận gì, nhưng việc gặp mặt con phải đi. Con nghĩ, mẹ bỏ bao nhiêu thời gian ra để tìm vợ cho con là rảnh lắm à? Mẹ nói rồi đó. Con liệu mà thu xếp.

7h tối hôm sau.... Tại khách sạn mà mẹ tôi đã đặt trước.

Dấu hiệu để nhận biết đối phương là cô gái đó cầm một tờ báo, tôi đến gần...

- Không phải thế chứ! - Tôi thốt lên.

Ai mà ngờ được cô gái mà mẹ muốn tôi gặp là con bé ở quán cà phê hôm trước...

Con bé nhếch miệng cười khẩy...

- Không ngờ lại là ông, đúng là có duyên ghê gớm.

Sao tôi ghét cái cách nói chuyện của nó thế không biết. Tôi toan quay đầu bước đi thì nó chạy ra khỏi bàn đứng trước mặt tôi .

- Sao chú bỏ đi sớm vậy? Mình vẫn còn chưa nói chuyện mà - Mặt nó cười đầy vẻ thách thức tôi.

Chương 2: Oan gia ngõ hẹp

Tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói chuyện nữa.

- Chú đừng vội kết luận như vậy! Biết đâu chúng ta lại hợp nhau.

- Tôi không nghĩ vậy đâu cô bé ạ!

- Chú không thử sao biết - Sau đó nó trở về chỗ ngồi, hớp một hụm nước lọc ở sẵn trên bàn. Nó lại nói:

- Dẫu sao thì cả chú và cháu đều đến rồi, chi bằng chúng ta cùng "ngồi xuống ôn lại chuyện cũ, bổ sung chuyện mới" với nhau, chú thấy sao?

Tôi cũng không hiểu ý con bé lắm. Chuyện cũ mà nó nói thì tôi hiểu, còn chuyện mới là sao? Rồi tôi cũng trở lại bàn. Con bé bình thản lật menu

- Chú uống gì?

- Capuchino ít đường, nhiều sữa, không quá ngọt, không nóng, độ ấm vừa phải ...

- Đã ai nói với chú là chú rất khó tính trong việc chọn đồ uống chưa?

- Cô là người đầu tiên.

- Được rồi, cho em một sinh tố sữa chua - nó quay sang nói với nhân viên bồi

[.........]

Nhìn nó chọc chọc ngoáy ngoáy cốc sinh tố làm tôi thấy khó chịu

- Sao chú cứ cau mày nhăn mặt thế. Tôi giật mình, nó có cả mắt trên trán à ?

- Cau mày vào thì trán của chú sẽ có nhiều nếp nhăn hơn đó. Đã tuổi này rồi không kết hôn sinh con đi, giờ vần đi xem mắt .

- Chắc không phải là chú bị "cong" chứ ???

Trời ơi tôi muốn nhét cái gì đó vào mồm nó quá. Nó nói chuyện hay một tí thì chết người à?

- Sao chí không nói gì? Có phải là bị cháu nói trúng tim đen của chú rồi không ?

- Cháu có biết phải ăn nói với người lớn hơn tuổi cháu thế nào không?

- Có! Nhưng đó là với những người đáng kính thôi .

Phải nói thật đây là lần đầu tiên tôi gặp phải con nhỏ không biết điều thế này. Nói chuyện với nó một hồi chắc tôi tăng xông lên rồi chết quá .

- Có lẽ một lúc nào đó chú sẽ thấy hối hận vì buổi nói chuyện không mấy khôn khéo dành cho hôm nay. À, hôm nay ta mới ôn được chuyện cũ mà chưa bổ sung được chuyện mới. Hẹn chú dịp khác. Chào!

Trời! Nó vừa nổi nóng với tôi à? Đáng lẽ người nổi nóng phải là tôi chứ ? Nó tức cái khỉ khô gì?

Tôi về tới nhà, mang hết cái tức giận từ buổi gặp mặt trút lên mẹ tôi - tất cả cũng do vái ý tưởng đi gặp mặt của bà mà ra.

- Sao về sớm vậy con? Thế nào? Có gặp được cô ấy không?

- Có! Đến cái là gặp được ngay.

- May quá, vậy sao! Thế cô ấy được chứ?

- Hơn cả sức tưởng tượng.

- Thật hả? Bà ấy quả không hề tâng bốc con gái mình! Thấy bảo cô ấy được cả người lẫn nết.

- Mẹ đùa đấy à? Cô ta có mà xấu cả người lẫn nết í.

- Con nói gì vậy?

- Haizz! Mà con không biết mẹ chọn người kiểu gì nữa. Một con nhỏ thù dai, lại còn khó ưa, ăn nói thì khó nghe.

- Vậy sao? Có nhầm không? Bạn mẹ lại bảo ai cũng khen nó xinh đẹp, dịu dàng.

- Tại mẹ chưa gặp cô ta thôi, gặp rồi thì con nghĩ mẹ sẽ còn khó ưa hơn cả con. Chắc bạn mẹ, bà ấy quá tâng bốc con gái mình rồi. Lần sau mẹ đừng bắt con làm mấy cái chuyện vớ vẩn này nữa. Mất bao thời gian của con. Thôi, con về phòng.

Tôi bỏ về phòng bỏ lại mẹ tôi chưng hửng ở dưới phòng khách. Nghe những gì mẹ tôi bảo về cô ta sao mà tôi cứ thấy như là một trời một vực vậy. Khéo có mà là hai con người hoàn toàn khác nhau cũng nên. Con nhỏ đó xinh đẹp, dịu dàng cái nỗi gì? Có mà đành hanh ghê gớm thì có!

Vì con nhỏ đó mà cả đêm tôi chả thể vào đầu được mấy cái đề xuất dự án. Thế là bỏ phí cả một đêm làm việc.

Chương 3: Anh hùng cứu kẻ thù

Tôi lái con Santafe đen đi trên đường. Thật là lạ, có lẽ nhờ ngủ được một giấc ngon lành mà sáng nay tôi thấy người tỉnh táo và sảnh khoái lạ. Đường giờ này vần còn ít người ,tại bữa nay cao hứng thế nào tôi lại muốn đi làm sớm để tạt qua quán cà phê hôm trước. Tôi thích sự yên tĩnh của nó. Chợt tôi lại nhớ tới con nhỏ đó, nó từng bảo cái bàn tôi ngồi là chỗ quen của nó, chứng tỏ nó cũng hay đến đó. Nhưng một người như nó mà cũng đến cái quán cà phê mà có lẽ chỉ dành cho ai thích sự yên tĩnh và nhẹ nhàng như tôi. Còn nó, tôi nghĩ sự ồn ào, náo nhiệt và sôi động hợp với nó hơn.

Tôi bước vào quán, khá bất ngờ, tôi thấy nó - con nhỏ khó ưa ngồi ngay ở cái bàn quen của nó và đang hướng đôi mắt xa xăm nhìn ra khung cửa kính. Trên bàn là đĩa bánh mỳ ốp la và cốc sinh tố sữa chua.Có lẽ nó rất thích món này hay sao mà lần nào tôi cũng thấy nó chỉ chon uống sinh tố sữa chua. Mà không biết con nhỏ đang nghĩ gì nhỉ, nhìn đôi mắt nó xa xăm thế chắc là phải đang nghĩ cái gì đó đặc biệt quan trọng lắm. Tôi đắn đo không biết có nên bước vào không. Nhỡ lại đụng độ với con bé ấy thì phiền phức lắm.

Đang suy nghĩ chợt con bé quay ngoắt ra nhìn tôi. Nó tròn xoe đôi mắt, đôi lông mày nó chợt nhíu lại rồi lại giãn ra, nó nó đưa cốc sinh tố lên miệng vừa hút vừa nhìn tôi. Tức không chịu được. Tôi không c sự lựa chọn nào khác. Tôi bước ra và cố tỉ vẻ không thèm bận tâm. tới sự có mặt của nó ở đây. Tôi chọn một cái bàn cách xa nó, tít tận trong cùng. Tôi ngồi vào chỗ và gọi đồ rồi mà con nhỏ đó vẫn cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm. Thật chả biết vô duyên là gì. Tôi đưa mắt nhìn lại nó, nó liền đưa miếng bánh mỳ ốp la bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến cứ như là hàm ý chỉ tôi giống miếng bánh mỳ đó vậy.

Đấy, nhìn nó vậy ai có thể chấp nhận được nó là một đứa con gái xinh đẹp,dịu dàng như lời mẹ tôi nói chứ. Tôi vừa nghĩ đến thì thấy con nhỏ đứng dậy trả tiền. May quá, thế là tôi cũng thoát được nó. Nhưng không hẳn như tôi nghĩ .

- Ôi thôi chết, cháu để quên tiền ở nhà rồi. - Con nhỏ sau một hồi lục lọi khắp túi quần túi áo tá hỏa phát hiện ra nó để quên tiền ở nhà. Bất chợt, tôi bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nó. Tôi quay mặt đi, không thèm nhìn và giả vờ như mình đang phải tập trung vào đồ ăn trên bàn. Tôi biết con nhỏ đang nhìn tôi dữ lắm. ánh mắt hình viên đạn cũng nên vì tôi thấy gáy tôi nóng bừng mà. Hì, hình như tôi thấy sướng. Mà tệ thật, từ lúc nào tôi lại đi chấp trẻ con thế này!?! Ngưng thôi, ai bảo con bé đó có thù oán với tôi chứ!

Đang mỉm cười sung sướng thì tôi giật mình bởi tiếng con bé. Nó đứng cạnh tôi lúc nào không hay.

- Chú có thể cho cháu mượn tiền được không?

Tôi ngước lên nhìn nó.

- Không có tiền mà cũng đi ăn sao cô bé?

- Chú...!- Mặt nó nóng đỏ, có lẽ nó đang rất giận.

Mặc kệ thôi tôi chả bận tâm.

- Cháu quên tiền ở nhà. Nếu biết không có tiền cháu đã không vào!

Tôi cười khẩy:

- Biết trước thì đã giàu cô bé ạ!

- Thế tóm lại là chú có cho cháu mượn tiền không?- Nó gần như gắt lên với tôi. Tôi định quạng lại nó cơ, nhưng thấy mắt nó hình như ươn ướt, tôi lại thôi.

- Được, coi như mời một người quen vậy. Được chứ!- Nó gật đầu cái "rộp" mới sợ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play