Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hào Quang [Đam Mỹ]

Chương 1

Một buổi chiều hè nóng oi bức, Hoàng Nhất Khang (Kang) đang lười nhác nằm chơi game, có lẽ cái thói mê game này là cậu di truyền từ ba nhỏ Uẩn Đồng của mình.

"Tao đi mid..." Tranh được lane, Nhất Khang cười hề hề. "Đến giờ đồ sát bình nguyên vô tận rồi."

Hoàng Nhã Nghi (Alice) đi từ ngoài vào tay cầm theo phong thư, cô nhìn thấy cảnh này thì tức giận nhéo tai em trai mắng.

"Định mê game đến khi nào? Sao không lo mà chăm chỉ làm việc đi?" Cô chị đi theo làm quản lý bị cậu dồn hết việc tất bật lo trước sau còn cậu lại lười nhác nằm chơi, có là phật cũng phải nổi giận.

Nhất Khang ấm ức xoa xoa cái tai đỏ hỏn vì bị bạo hành của mình.

"Nghệ sĩ cũng là con người mà. Cho em chơi hết hôm nay thôi."

"Đến khi nào em mới chịu lớn hả?"

Hắn mè nheo nhõng nhẽo với chị. "Chị đừng giận mà."

Tầm mắt di dời qua phong thư đang trên tay của chị, hắn cầm lấy tò mò. "Cái này là gì vậy?"

Vừa hỏi vừa mở ra. Bên trong là thư mời của chương trình sống còn "Boy Band International", Nhất Khang thú vị huýt sáo.

"Nghe có vẻ thú vị nhưng em không muốn tham gia."

Ném phong thư lên bàn rồi tiếp tục chơi game, từ khi hắn thành nghệ sĩ nổi tiếng thì rất lâu rồi hắn chưa tham gia chương trình sống còn nào khác. Alice thở dài ném thẳng cái gối vào em trai mình.

"Mày nhất định phải tham gia cho chị. Nếu không chị trói mày vào nhà vệ sinh liền mày tin không?"

"Chị dữ như vậy sẽ ế cả đời đấy." Bị chị đe doạ, Nhất Khang bất mãng phản bác.

"Ế thì tốt, có rất nhiều thời gian để đánh mày."

Rút dưới bàn ra cái gậy baton, thấy vậy Nhất Khang quỳ xuống ôm chân chị khẩn thiết xin tha.

"Tham gia, em sẽ tham gia mà."

"Vậy thì tốt." Cô đặt cây gậy lên bàn. "Ngoan vậy có phải đỡ ồn ào không?"

Alice đi lên phòng, Hoàng Nhất Khang lầm bầm. "Dữ như vậy thảo nào 30 tuổi rồi không ai thèm cưới."

Còn Hoàng Nhất Khang hiện tại cũng đã mon men chạm ngưỡng tuổi 28. Vẫn hệt lúc nhỏ, hắn có rất nhiều tính cách khác nhau để phù hợp với môi trường hắn tiếp xúc.

Chỉ có khi ở nhà hắn mới sống thật với gia đình. Tính cách thật của Nhất Khang là một người hoạt bát vui vẻ, thừa hưởng sự tinh ý và ân cần chu đáo từ ba lớn Hoàng Thiên Bá. Nhưng trong mắt Alice Nhã Nghi thì cô thấy em trai mình giống hệt mùa thua mát mát, hắn làm gì cô cũng thấy không được bình thường, đôi khi dùng ánh mắt dè bỉu nhìn em mình.

Mặc dù vậy thì Hoàng Nhất Khang vẫn mặt dày bám lấy chị trêu chọc ăn vạ.

"Thằng em phiền phức." Hoàng Nhã Nghi cảm thán.

...

Ở một nơi khác, tại quán cà phê có một người đang lướt điện thoại ở quầy pha chế, cậu thở dài một hơi buồn bã khi thấy công ty giải trí lớn chuẩn bị tổ chức chương trình sống còn.

"Boy Band International..." Cậu mặt mày ủ rũ. "Ước gì mình được mời."

Đây là cơ hội có lẽ là cuối cùng của cậu để quay trở lại ngành giải trí lần nữa.

Cậu tên là Đoàn Tinh An, sinh ra trong một gia đình rất bình thường như bao người. Tuổi thơ của cậu có lẽ thấm đẫm nước mắt và ám ảnh, từ nhỏ mẹ con cậu bị ba đánh đập tàn bạo, những lúc bị đánh cậu chỉ biết quỳ xuống năng nỉ ba xin ba tha cho. Nhưng có lẽ lão ta không phải là con người, lão chỉ biết đánh thoả cơn tức giận mới dừng lại, lúc đó cũng là lúc cậu đã ngất đi. Không biết bao nhiêu lần cậu nhập viện vì bị đánh.

Đến lúc không chịu nỗi cảnh con bị bạo hành nữa thì mẹ cậu đã đề nghị li dị, lúc đầu bà bám víu chỉ vì sợ một mình không nuôi nổi hai con nên mới chịu đựng nhưng tên cầm thú đó không chỉ đánh bà mà đánh cả con, nhìn con bị đánh đến chết đi sống lại thì bả không thể chịu nỗi nữa.

Ông ta đã có nhân tình bên ngoài nên mới dễ dàng đồng ý cho mẹ con cậu rời đi.

Bị đánh đến ám ảnh, tâm lí hai đứa trẻ sợ phải ở với ba, anh em Tinh An đã quỳ xuống xin mẹ đừng bỏ rơi hai chúng. Người mẹ đẫm nước mắt nhìn hai con, hôn lên khuôn mặt bé nhỏ.

"Mẹ sẽ không bỏ rơi hai con đâu."

Đến lúc sắp ra toà, bà đề nghị để mình nuôi con. Ngày đó luật pháp quy định con chưa đủ 18 tuổi sẽ phải theo ba, ông ta lợi dụng điều đó ra điều kiện để hết tài sản lại cho ông ta thì ông ta sẽ nhường quyền cho bà nuôi con.

Lão ta vứt bỏ hai cục nợ càng vui mừng đỡ phiền phức.

Người đàn bà hiền lành cam chịu gật đầu, hai đứa trẻ thuận lợi theo mẹ, còn lão già khốn nạn kia ôm hết tài sản trở thành người giàu có chạy theo nhân tình. Mất hết tất cả, từ một gia đình bình thường trở thành người nghèo dưới đáy xã hội.

"Mẹ còn các con." Bà thút thít khóc vì cuối cùng cũng thoát được con quỷ dữ kia. Đổi tài sản lấy hai bảo bối về lòng.

Ba mẹ con không có nhà lủi thủi kéo nhau đi thuê tạm một phòng trọ, chủ trọ thương tình cho nương nhờ. Nhà ngoại thì trước kia ngoại mất tài sản được chia đều, anh chị em trong nhà trở thành người lạ. Giờ đây tài sản bị chồng lấy hết không còn một xu dính túi, bà không thể nhờ vả bất cứ ai nữa.

Bà đã phải chật vật lam lũ đi làm nuôi hai con ăn học đàng hoàng, gánh nặng trên vai ép bà phải cố gắng nhiều hơn vì vừa làm cha vừa làm mẹ.

Ông trời có mắt, lúc nhỏ Đoàn Tinh An trộm vía hát rất hay, kèm theo ngoại hình đáng yêu nên đội văn nghệ trường hay mời bé đi biểu diễn. Một lần nọ video biểu diễn ở trường vô tình được đăng tải, Đoàn Tinh An lọt vào mắt xanh của nhà sản xuất, thời gian đó bé được họ lăng xê có chút tiếng tăm. Cái thời mạng xã hội chưa được thịnh hành thì Đoàn Tinh An cũng xem như là được nhiều người biết đến chưa thể dùng từ nổi tiếng.

Cả ba mẹ con nhờ vậy mà đỡ khó khăn phần nào, từ không có gì trở nên có chút của cải dành dụm về sau mua nhà, đam mê trong người Tinh An bùng cháy mạnh mẽ. Loé sáng chưa được bao lâu tai nạn liền ập đến, Đoàn Tinh An bị chuẩn đoán viêm màng não, vì phát hiện muộn nên ảnh hưởng ít nhiều đến các giác quan.

Tiền tích góp khi đó lần lượt đội nón ra đi, anh hai của Tinh An là Tinh Húc cũng cố gắng phụ mẹ đi làm thêm kiếm tiền mua thuốc chạy chữa cho em. Không đủ tiền, mẹ An An phải đi vay mượn để trị bệnh cho cậu. Nhà nghèo bây giờ còn nghèo hơn.

Đoàn Tinh An chỉ biết bất lực nhìn mẹ khổ sở vì cậu. Cậu chỉ muốn chết quách đi ngay lúc này.

Cố gắng được đền đáp, may mỉm cười, cuối cùng sau khoảng thời gian dài chữa trị cậu cũng khỏi bệnh.

Như đã nói, căn bệnh ảnh hưởng đến các giác quan khác. Tai của Đoàn Tinh An bị lãng, đôi lúc người bên cạnh nói chuyện cậu sẽ không nghe thấy, mắt nhiều khi mờ mờ không nhìn rõ. Những chuyện đó không ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống thường ngày nhưng lại có ảnh hưởng đến con đường âm nhạc của Đoàn Tinh An.

Bề ngoài luôn miệng nói không sao cho mẹ yên lòng, bên trong thì đau đớn hơn ai hết. Rất khó khắn để chấp nhận và tập làm quen được với điều đó.

May mắn lâu đến nhanh đi, bệnh vừa khỏi thì chuyện xui khác kéo đến. Đoàn Tinh An đến thời điểm vỡ giọng, trong lúc này đây cậu như tuyệt vọng. Khỏi bệnh nhưng cậu không thể quay lại showbiz được vì giọng bị vỡ, Đoàn Tinh An đành phải tập trung vào việc học. Từng ngày trôi qua cậu chỉ cầu mong giọng cậu qua giai đoạn này sẽ không sao, vẫn hát được.

Lâu dần tên tuổi của cậu bị mọi người quên lãng, sau đợt vỡ giọng cậu vẫn hát được nhưng trong giới xuất hiện nhiều ngôi sao trẻ tiềm năng khác nổi trội. Đoàn Tinh An không tiền không thế, không có ai nâng đỡ, cậu cố gắng vùng vẫy ngoi lên nhưng mãi không thấy hi vọng.

Công ty chủ quản kí hợp đồng mười năm với cậu hiện tại cũng gần hết hiệu lực, họ vì không muốn đền bù hợp đồng nên hời hợt qua loa làm việc với Đoàn Tinh An, chẳng ai muốn mất thời gian với một người đã hết thời hết giá trị và còn bị khiếm khuyết. Suốt khoảng thời gian cậu trở lại không hề có hoạt động nào, chỉ cho tham gia vài mini show nhỏ ít ai biết đến. Mờ nhạt dần dần lặng mất khỏi showbiz.

Chương 2

Hiện tại chỉ còn một năm nữa là hết hợp đồng với công ty chủ quản, loay hoay mãi không có lịch trình, Đoàn Tinh An đành phải đi làm kiếm thêm thu nhập.

Một ca sĩ mang bí mật chuyện trên người có khiếm khuyết nhỏ đang làm pha chế tại một quán cà phê, ngồi trong góc hồi tưởng lại những năm sóng gió đầy tam tai của mình.

"Có lẽ năm đó mình bị sao thái tuế chiếu cố." Cậu trai nhỏ cười nhạt, tay lướt lướt màn hình thở dài.

Công bố dự án quay show cũng đã gần nửa năm, đợi mãi mà không thấy bên ban tổ chức gửi thư mời, cậu đoán chắc mình không còn cơ hội nữa rồi.

"Ai lại đi mời một người không còn tên tuổi tham gia chứ." Đoàn Tinh An vô vọng thì thầm.

Cậu tuyệt vọng rồi, đợi mãi không thấy ai mời, đoán chắc họ đã đủ người không đến lượt mình nữa. Cơ hội cuối cùng của cậu, Đoàn Tinh An chua chát từ bỏ.

...

Bên công ty Viber Entertainment chính là nơi tổ chức chương trình, nhà sản xuất và biên kịch vò đầu bứt tóc vì sắp đến ngày khởi máy vẫn chưa mời đủ ca sĩ.

Đạo diễn thở dài mệt mỏi đi ra quán cà phê ngồi nghỉ ngơi, trùng hợp nơi này chính là nơi Đoàn Tinh An làm việc.

Ngồi xuống thở dài gọi cốc cà phê rồi vùi đầu vào điện thoại liên hệ bên trợ lý.

"Cái tên ca sĩ Winwin kia vẫn chưa trả lời à?"

Trợ lý bị giận lây liền sợ hãi đáp nhanh gọn. "Dạ chưa ạ."

"Ỷ là ca sĩ nổi tiếng rồi không xem ai ra gì. Bảo sẽ trả lời lại đến giờ đã qua một tháng rồi vẫn chưa trả lời. Chương trình thì hai ngày nữa quay rồi, ai mà đợi được. Mau tìm người khác đắp vào cho tôi."

Nói một tràng dài rồi dập máy thở hồng hộc tức giận.

"Thời đại này ai cũng mắc bệnh ngôi sao."

Đoàn Tinh An lúc này mới mang cà phê ra bàn, bé phục vụ đã đi vệ sinh nên nhờ cậu mang ra hộ. Vừa ra bàn, đạo diễn di chuyển tầm mắt nhìn cậu, đôi mắt dò xét khẽ nhíu mày cố nhớ điều gì đó.

"Cậu nhìn rất quen mắt."

Cậu trai nhỏ nghiên đầu lễ phép mỉm cười. "Ngài là đạo diễn Lê đúng không?"

"À..." Đạo diễn Lê vỗ lên bàn phấn khích. "Tiểu Dạ đúng không? Quân của công ty SH Entertainment."

Tiểu Dạ là tên ở nhà, khi còn nhỏ cậu đi diễn luôn có mẹ đi theo, mọi người nghe mẹ cậu gọi nên cũng gọi theo. Dần dần ai cũng gọi cậu là Tiểu Dạ hoặc bé An thay vì gọi cả họ tên như bao người.

"Dạ phải." Thời còn hoạt động trong công ty, khi đi diễn cậu có gặp người này vài lần, mấy năm dài trôi qua không ngờ vẫn còn nhớ cậu.

Đạo diễn Lê kéo cậu ngồi xuống bàn có nói chuyện hỏi thăm vài câu. Chuyện của cậu người này cũng biết ít nhiều, thở dài một hơi buồn tiếc cho một tài năng bị công ty chôn vùi. Một đứa trẻ mới vừa bước qua tuổi hai mươi, lễ phép luôn gọi dạ bảo vâng thế này khiến ai cũng yêu mến, đột nhiên đạo diễn Lê ngẫm nghĩ điều gì đó rồi mỉm cười ẩn ý hỏi cậu.

"Tiểu Dạ này."

"Dạ chú cứ nói ạ."

"Cháu vẫn còn đam mê hát chứ?"

"Hát là điều mà cháu luôn luôn không thể từ bỏ." Không chần chừ Đoàn Tinh An liền trả lời, đôi mắt thoáng buồn cúi mặt nhìn xuống bàn.

Lê Nham vỗ vai cậu, khuôn mặt nghiêm túc.

"Chú chân thành mời con tham gia chương trình thực tế của chú."

Cậu trai nhỏ có vẻ không nghe rõ nghiên đầu nhìn khẩu hình miệng của người đối diện.

"Boy Band International là chương trình của chú chịu trách nhiệm sản xuất, chú mời cháu tham gia được chứ?" Lê Nham lập lại lần nữa, thái độ rất trân trọng không có gì gọi là qua loa.

Đoàn Tinh An che môi để khống chế bản thân không hét lên, cậu mừng rỡ gật đầu như trống bỏi. Cậu không ngờ Lê Nham lại là đạo diễn của chương trình đó, ông trời vẫn chưa triệt đường đam mê của cậu.

"Dạ có, rất muốn ạ."

"Vậy được, ngày mai thư mời sẽ đến nhà, cháu đợi nhé."

Ngày hôm đó tâm hồn Đoàn Tinh An như mùa xuân ùa về, cậu vui vẻ hát ngân nga. Về đến nhà, cậu vui vẻ gọi mẹ để khoe, mẹ cầu mừng cho con trai rưng rưng nước mắt.

"Chúc mừng con trai của mẹ nhé."

Mấy năm nay cậu bươn chải trên thành phố cố gắng tìm cơ hội ở lại để hoạt động nghệ thuật, trầy trật mấy năm cuối cùng cũng thấy cơ hội.

Cấp tốc ngày hôm sau, đạo diễn Lê Nham quả thật rất trân trọng người cuối cùng này. Sợ cậu tủi thân vì cậu là người cuối cùng vé vớt của chương trình nên đã đích thân tự mình viết giấy mời cho cậu. Đoàn Tinh An cầm giấy mời cảm động rưng nước mắt nói với anh chủ tiệm cà phê mình đang làm.

"Em có cơ hội rồi, cuối cùng có cơ hội rồi."

Anh chủ tiệm mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ.

"Chúc mừng em." Anh là người nhìn cậu cố gắng từng ngày suốt mấy năm qua. "Trồng cây có quả ngọt rồi nhé. Hi vọng anh sẽ thấy em toả sáng trên tivi."

Anh cho cậu nghỉ việc pha chế để tập trung vào sự nghiệp của mình. Cậu trai nhỏ lễ phép cảm ơn rồi về trọ thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi quay hình.

Bên công ty chủ quản của Đoàn Tinh An nhận được thư mời chỉ đích danh cậu tham gia nên mắt nhắm mắt mở hời hợt cử đại một trợ lý đi cùng cậu đến trường quay.

"Trần Kim Chi, cô đi theo cậu ta đi."

"Tại sao lại là tôi? Tôi không muốn." Cô ta dùng dằng khó chịu. "Để nó đi một mình đi."

"Để cậu ta đi một mình thì cánh nhà báo và các nhà đài khác nhìn chúng ta như thế nào. Mặt mũi để ở đâu?" Trưởng phòng tức giận nói. "Không nói nhiều, một là cô đi theo nó. Hai là cuốn gói ra khỏi công ty."

Đường đường là trưởng phòng mà lại để nhân viên cãi lại như thế khiến hắn ta tức giận dứt khoát cảnh cáo. Trần Kim Chi hậm hực vâng một tiếng nhận công việc.

Thấy thái độ của công ty chủ quản, Đoàn Tinh An thoáng buồn rồi nhanh chóng gạc sang một bên lấy lại tinh thần để đón nhận một hành trình mới.

Ngồi trên xe, vị quản lý kia khinh thường không quan tâm đến Đoàn Tinh An, cô ta chỉ một mực lo quay phim chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.

Miệng làu bàu. "Tại sao lại phải đi theo cái thằng hết thời này chứ? Đúng là xui xẻo thật." Cô ta bĩu môi chán chường. Bởi vì cậu mà cô ta phải ra ngoài lăn lộn đen da thay vì ngồi trong phòng lạnh làm việc nhẹ nhàng.

Cậu trai nhỏ vì tai có vấn đề nên không nghe thấy những lời đầy gai nhọn kia. Xuống xe, cô ta không phụ cậu xách đồ mà đi xuống xe trước. Giống đại tiểu thư nhà giàu và người hầu trong phim thật.

Cô ta nhìn quanh trường quay ghét bỏ. Giờ này ở công ty chắc chắn các nghệ sĩ khác đã đến làm việc, cô ta không thể nhìn thấy các nghệ sĩ nổi tiếng của công ty nữa rồi.

Hừ lạnh một tiếng đi vào trước, Đoàn Tinh An chật vật xách đồ theo sau. Cũng không có gì nhiều chỉ là vài bộ đồ và vật dụng cá nhân chuẩn bị cho lúc quay hình đề phòng trường hợp giờ quay kéo dài đến khuya. Nhưng nhìn quanh các nghệ sĩ khác đều là trợ lý xách đồ thay họ, Đoàn Tinh An lắc đầu thở dài không biết nói gì.

Xoạt một tiếng, túi đồ nhẹ nhàng được một người khác xách lên.

"Để tôi giúp cậu." Người đó đi nhanh vào trong. Khi bé An chưa kịp nhìn rõ mặt.

Đoàn Tinh An tay cầm bình nước, vai mang balo, tay thì cầm máy quạt mini kẹp thêm điện thoại khệ nệ chạy theo hệt cái đuôi nhỏ.

"Boy Band International chính thức bắt đầu."

Chương 3

Cậu trai nhỏ lon ton chạy theo người con trai kia vào trong. Đến nơi liền thấy Trần Kim Chi trợ lý của cậu đang hồ hởi bao vây lấy vị minh tinh nổi tiếng Hoàng Nhất Khang. Đoàn Tinh An mở tròn hai mắt, cậu không nghĩ đến đây còn có thể gặp sao hạng S.

"Không thể tin vào mắt mình." Cậu cảm thán thốt lên.

Người con trai kia phì cười đặt túi đồ xuống đất. Mặt mũi người này rất sáng sủa dễ mến nhoẻn miệng cười khả ái.

"Chào Tiểu Dạ."

Cậu trai nhỏ Đoàn Tinh An chỉ cao vỏn vẹn 1m68 ngước nhìn người cao ráo trước mặt đoán tầm 1m80, trông rất quen mắt. Cậu cố gắng nhớ lại thì thốt lên.

"Aaaa... Phạm Vu Tân." Cậu bé con vui vẻ nhảy cẩn lên. "Cậu cao quá mình nhìn không ra."

"Chứ cậu nghĩ ai xa lạ lại chịu xách đồ hộ cậu chứ?"

Hai người vốn là bạn thuở nhỏ cùng chung công ty khá thân thiết. Từ khi Đoàn Tinh An bị bệnh, Phạm Vu Tân thì chuyển công ty nên cả hai mất liên lạc không gặp nhau nữa.

Hai người vui vẻ hoan hoan hỉ hỉ tay bắt mặt mừng. Hoàng Nhất Khang ở gần đó bị Trần Kim Chi chụp ảnh mãi khẽ nhíu mi khó chịu.

"Thật phiền." Vì là nghệ sĩ lớn nên hắn phải cố gắng giữ hình tượng, không thể thô lỗ ra mặt.

Lời vừa buông ra, cô ta nghe thấy cứ nghĩ đang nói hai người kia nên gằn giọng thể hiện.

"Nè, cậu kia. Mau tìm chỗ ngồi đi, có thấy phiền người khác không?"

Phạm Vu Tân thấy cô ta cũng có ý nhắm đến mình, vô cớ bị một người lạ nói nên mặt mũi đơ ra khó hiểu nhìn Trần Kim Chi. Đoàn Tinh An mau chóng kéo tay cậu bạn mình tìm chỗ ngồi xuống tâm sự.

Hai người như cá gặp nước mãi buôn chuyện đến lúc 20 nghệ sĩ có mặt đầy đủ mới chịu dừng lại. Hoàng Nhất Khang bên cạnh thầm khán phục hai người này, lòng thầm nghĩ. "Chuyện ở đâu mà nói nhiều được như vậy?"

Đôi mi rũ xuống bị nốt ruồi đỏ sau gáy của Đoàn Tinh An thu hút, miệng khẽ cong lên. "Giống ba nhỏ."

Máy quay bắt đầu khởi máy, các nghệ sĩ lần lượt được lên hình, theo thứ tự gọi tên quay phần giới thiệu cá nhân. Đoàn Tinh An nhìn thấy đạo diễn Lê Nham liền cúi đầu chào, vô tình đập vào mắt Hoàng Nhất Khang, hắn trầm ngâm không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Và sau đây là ca sĩ mới được debut gần đây Taan." Tiếng MC dẫn chương trình vang lên.

Nghe tên, Đoàn Tinh An ngơ ngác hỏi. "Tang á? Ai vậy nhỉ?"

"Ha ha, Taan chứ không phải Tang. Nghệ danh của mình, mình đi trước nhé." Phạm Vu Tân phì cười tạm biệt cậu bạn nhỏ của mình.

Có lẽ vì mới debut chưa có tên tuổi nên Đoàn Tinh An vẫn chưa biết đến nghệ danh Phạm Vu Tân.

Đoàn Tinh An nhìn theo bóng hình cao lớn kia bĩu môi đáng yêu. "Cậu ấy cao thật." Lòng thầm quyết sau này nhất định không được đứng gần cậu ta. "Sao có thể cao lớn được như vậy nhỉ?" Cùng tuổi nhưng người trên trời người dưới đất nha.

Hoàng Nhất Khang phía sau nghe Đoàn Tinh An nói chuyện một mình bất giác buồn cười. "Sao có người lạ kì như vậy nhỉ?"

Lần lượt các ca sĩ khác

"Tô Ngọc Vi với nghệ danh là Visual, Tiêu Khách nghệ danh Tikha, Lưu Dương Dương nghệ danh YuYu, Đào Túy, Demo, Lão Tứ, Page, Firer, Harry, Luser... Và nhiều nghệ sĩ khác."

Đến lượt của Đoàn Tinh An vì cậu ngoan ngoãn lễ phép, đam mê cháy bỏng bị công ty kìm hãm chưa có cơ hội bùng cháy, nhận thấy hoàn cảnh của cậu rất đáng thương, đạo diễn Lê Nham đồng cảm muốn cho cậu cơ hội bắt đầu lại.

Lê Nham gật đầu với MC, MC gật đầu hiểu ý. Đạo diễn Lê có trao đổi với MC phỏng vấn cho Đoàn Tinh An lên hình nhiều hơn người khác một chút, cậu được đạo diễn hơi ưu ái thiên vị.

Hoàng Nhất Khang tinh mắt để ý thấy, đôi mày lần nữa nhíu lại nhìn Đoàn Tinh An, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa. "Ở đây có cửa sau?" Hắn khó hiểu tự hỏi.

"Và sau đây là một ca sĩ khá trẻ tuổi gắn liền với tuổi thơ của nhiều người, chắc chắn ai cũng biết người này. Xin giới thiệu ca sĩ Đoàn Tinh An hay còn cái tên gọi gần gũi khác là bé An."

Nghe đến lượt mình, cậu hồi hộp đứng dậy chạy ra, nam nhân với đôi mắt đẹp đẽ nhìn theo bóng lưng nhỏ bé dần chạy xa, dáng chạy này hắn thấy giống...

"Giống con vịt." Hoàng Nhất Khang thì thầm trong miệng.

Đoàn Tinh An chạy vào, Phạm Vu Tân hồ hởi vỗ vỗ Tô Ngọc Vi bên cạnh chỉ chỉ. "Bạn em đấy."

"Dễ thương nhỉ?" Tô Ngọc Vi hưởng ứng theo.

Đoàn Tinh An được nhiều ánh mắt theo dõi nên hơi run sợ giới thiệu. "Xin chào mọi người, em tên là Đoàn Tinh An nghệ danh là NeeGift."

Đợi Đoàn Tinh An nói xong thì có người nhanh miệng lên tiếng. "NeeGift ơi. Mẹ tôi rất thích cậu, lúc nhỏ mỗi lần tôi ăn cơm là mẹ sẽ mở nhạc của cậu cho tôi nghe, miệng luôn khen bé An đáng yêu quá. Về sau tôi làm ca sĩ cũng là mẹ định hướng cho tôi vì bà quá thích bé An đấy." Đào Túy phấn khích nói nhanh như sợ ai đó cắt lời mình.

"Dạ cảm ơn ạ." Bé An lễ phép cúi đầu cảm ơn Đào Tuý.

Sau lời nói từ Đào Túy, mọi người hưởng ứng tán đồng. "Bé An là cái tên gắn liền với tuổi thơ của mọi người nhỉ." Demo cười khì khì nói.

"Phải, lúc nhỏ tôi toàn nghe nhạc của bé An thôi." Luser gật đầu đồng ý.

Mọi người nhao nhao tám chuyện một đỗi đạo diễn Lê ra hiệu cho MC tiếp tục phỏng vấn.

"NeeGift này, em có thể tiết lộ bị mật về nghệ danh của mình không?"

"Dạ cũng dễ hiểu lắm ạ, bởi vì ở nhà em tên là Tiểu Dạ, trong tiếng Hàn thì từ "Dạ" sẽ đọc là "Nae" em đổi thành hai chữ e cho dễ thương, còn Gift đơn giản là món quà thôi ạ."

Đoàn Tinh An giải thích xong, MC cười rộ lên. "À, NeeGift hiểu theo nghĩa Tiểu Dạ là một món quà. Vâng hôm nay chương trình Boy Band International có một món quà nhỏ rất đáng yêu mang tên Tiểu Dạ. Cảm ơn NeeGift rất nhiều."

Cậu bạn nhỏ ngại ngùng cúi đầu chào MC lon ton lên khán đài tìm một chỗ yên tĩnh ít người để ngồi dễ dàng quan sát mọi người.

Sau Tiểu Dạ và người cuối cùng lên hình chính là Hoàng Nhất Khang, người được mọi người chờ đợi nhất hiện tại.

"Sau đây là người cuối cùng, đối thủ đáng gờm nhất của các thí sinh còn lại đó chính là ca sĩ Hoàng Nhất Khang, được biết đến với nghệ danh O.K."

Sau lời giới thiệu của MC chính là tiếng oà vang và vỗ tay của mọi người rộ lên. Tô Ngọc Vi ngồi cạnh Phạm Vu Tân thì thầm.

"Anh dám chắc đội hình debut chắc chắn có anh ấy." Đẹp trai cao ráo ấn tượng đúng nét của nam chính xé truyện bước ra còn tài giỏi nếu không debut cùng nhóm nhạc thì quả là sai sót lớn.

Nam nhân chỉnh tề tự tin đứng trước máy quay, giới thiệu ngắn gọn. "Xin chào, tôi là O.K."

Phần giới thiệu của 20 người đã xong, máy tạm thời dừng quay để mọi người nghỉ ngơi. Hoàng Nhất Khang đi về phía chị mình đang đợi sẵn, Nhã Nghi ngáp ngắn ngáp dài.

"Còn quay bao lâu nữa?"

"Em nghe bảo còn phần thể lệ cuộc thi nữa."

Không nghe lọt câu nói của em trai, Nhã Nghi bị thu hút bởi cậu bạn nhỏ Tiểu Dạ. Cô nàng kéo kéo em mình.

"Bé An cũng tham gia, nếu ba nhỏ mà biết sẽ rất thích đấy."

Nhớ lại lúc nhỏ mỗi lần Uẩn Đồng nhìn thấy Đoàn Tinh An thì rất là phấn khích, cậu rất mê Bé An, mê đến nỗi bắt Hoàng Nhất Khang mặc đồ y hệt người kia.

Hoàng Nhất Khang nhớ về quá khứ kia chỉ biết bất lực cười trừ chẳng biết nói gì.

Về phía Đoàn Tinh An, cậu đi ra khỏi set quay thì không thấy trợ lý đâu nữa, nghe mọi người bảo Trần Kim Chi đã đi về trước, cô ta nghe nói quay đến tận hai giờ sáng liền đứng dậy xách túi đi về.

Đoàn Tinh An không mấy bận tâm về người trợ lý này, có cũng được không có cũng chẳng sao, dù gì cô ta không hề tình nguyện làm trợ lý cho cậu vậy thì ép buộc làm gì.

Cậu ngồi xuống ghế lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, dáng vẻ lủi thủi cô đơn một mình khiến ai nhìn vào đều thương xót trong lòng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play