Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đợi Anh Ngày Cuối Đông

Chương 1.

Tiệc cưới tàn, Hoài Thương phụ mẹ chồng dọn dẹp.

"9 giờ rồi con lo tắm rửa nghỉ ngơi còn để mẹ!"

"Vậy sao được ạ?"

Mẹ chồng gỡ lấy cái xoong trong tay cô, cười rất đỗi thân tình: "Có gì mà được với không được hả con? Mẹ là mẹ con chứ có phải người ngoài đâu mà con giữ kẽ. Chỉ còn mấy cái xoong thôi mẹ chà loáng là xong ngay. Con về phòng kẻo Vỹ Đình đợi."

Hoài Thương hai má nóng bừng, cười bẽn lẽn, nghe lời mẹ chồng: "Dạ!"

Cô mang tâm trạng khấp khởi về phòng tân hôn. Tay vịn lên nắm cửa, lòng hồi hộp.

Nói là vợ chồng. Hôn nhân tự nguyện dựa trên tình yêu nhưng cô và Vỹ Đình chưa từng đi quá giới hạn cái cầm tay. Mà số lần hai đứa ở bên nhau cũng không nhiều.

Anh hơn cô một tuổi, học trên cô một lớp, nhà anh và nhà cô chỉ cách nhau con ngõ nhỏ. Không biết từ bao giờ chàng thư sinh áo trắng nhà bên đã làm xao động trái tim cô thiếu nữ Hoài Thương.

Anh không có bố. Mẹ anh là cô giáo chủ nhiệm cô ba năm phổ thông nên thường ngày cô vẫn hay sang nhà anh. Có hôm cô viện lí do bài toán khó nhờ anh giải giúp, có hôm cô lấy cớ bài lý không biết cách làm đưa anh giảng hộ. Ba thứ linh tinh đủ môn học trên trường nên ngày nào Hoài Thương cũng có lí do để ngồi cạnh anh. Mắt dán vào miệng anh, mũi hít hà mùi nắng gió thuộc về riêng anh.

Dưới ánh đèn, cái bóng cao lớn của anh đổ cạnh chiếc bóng mong manh của cô trông rất đẹp đôi. Hoài Thương sinh lòng yêu thích.

Những đêm trăng sáng, anh hay mang đàn ghi ta ra đầu hè. Vỹ Đình tự học đàn và đánh rất hay. Hoài Thương nhớ, có một lần cô đứng bên cửa sổ nhìn sang nhà anh, cô không biết Vỹ Đình có thấy cô không mà vừa đàn vừa hát bài: "Hương thầm."

Giọng anh dưới trăng lạnh trầm ấm đến day dứt lòng người, tiếng đàn dìu dặt như có như không lặng lẽ đi vào hồn cô.

Hoài Thương không biết tâm ý Vỹ Đình như thế nào? Anh có thích cô không? Riêng cô rất rất thích anh. Trong lòng, trong tim cô âm thầm dệt một mơ ước. Theo tháng năm mơ ước đó cứ lớn dần, lớn dần.

Khi Vỹ Đình đỗ Đại học Kiến trúc vào thành phố học xa nhà, mẹ anh thương cô nhiều hơn. Theo nguyện vọng của ba mẹ cô và cô giáo chủ nhiệm, Hoài Thương thi vào Đại học Sư phạm tỉnh nhà.

Những năm tháng Đại học, mỗi đứa một nơi, anh bận việc của anh, cô bận việc của cô nhưng mỗi đêm trước khi đi ngủ, anh đều chúc cô ngủ ngon. Qua zalo, những nụ hôn xa nhen nhóm lửa vun đắp chờ mong nụ hôn gần ngày càng khắc khoải.

Bốn năm thấm thoát qua mau, ngày cô Tốt nghiệp Đại học, rồi thi đỗ vào biên chế được phân công về dạy trường cũ, mẹ anh vui mừng ra mặt.

Trong giây phút trọng đại cầm tờ quyết định trên tay, mẹ anh đôi mắt ngấn nước xúc động nói với cô: "Hoài Thương, con làm con dâu mẹ nha!"

Cô chỉ mỉm cười e lệ nhưng nhìn vào hai gò má đỏ hồng của cô, mẹ anh biết cô đồng ý. 

Sau đó không bao lâu, mẹ anh triệu hồi Vỹ Đình về nhà. Anh sang nhà thưa chuyện ba mẹ cô, rồi cầm tay cô cầu hôn trong chớp nhoáng...

Đám cưới được tổ chức, anh rước dâu về nhà. Tuy có nhanh chút nhưng vun đắp cả tình yêu thời thanh xuân nên Hoài Thương cũng không có bận lòng.

Hoài Thương mở cửa, rón rén đi về giường, cứ ngỡ anh có men nên ngủ quên nhưng không...chiếc giường cưới trống trơn, gối chăn lạnh lẽo. Nụ cười e lệ trên môi Hoài Thương nhạt dần.

"Anh Đình!" Cô gọi anh nho nhỏ.

Không nghe tiếng anh trả lời. Hoài Thương định lên phòng khách tìm anh...

Ngay giây phút xoay người, ánh mắt cô va vào tia sáng lóe lên từ vật để trên chiếc bàn con cạnh giường. Trái tim thấp thỏm phập phồng của Hoài Thương đập lỗi một nhịp. Cô bước lại gần.

Đó là những chiếc nhẫn vàng cô, chú, bác nhà anh mừng cháu trai thành gia lập thất. Dưới những chiếc nhẫn vàng chói lóa có một tờ giấy. Hoài Thương nhận ra chữ anh ngay từ giây đầu tiên.

Bàn tay cô run run cầm mảnh giấy, nhích từng bước nhỏ lại gần mép giường. Cô có linh cảm không tốt nên cần ngồi đàng hoàng rồi mới đọc.

"Hoài Thương!

Anh biết nói ra những lời này ngay đêm tân hôn thật là có lỗi với em. Nhưng biết làm sao bây giờ?

Công ty phân anh qua Nhật, ngày bay đã định, đúng 01 giờ sáng nay máy bay cất cánh. Anh chỉ đi ít tháng, hẹn em ngày Noel. Đợi anh nha!

Vỹ Đình."

Chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng Hoài Thương đọc đi đọc lại mấy lần vẫn chưa muốn thôi. Ngay thời điểm này, tại căn phòng này, mấy lời của anh như ca nước lạnh tạt thẳng vào lò lửa âm ỉ cháy mừng ngày hai đứa nên vợ nên chồng. Càng đọc càng tủi, nước mắt cô nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mảnh giấy làm loang lổ vết mực. Chữ đã nhòe, đêm đã về khuya, Hoài Thương cứ ngồi cúi đầu vào mảnh giấy. Cô cứ ngồi như thế, mất đi cảm giác thèm ngủ, thèm nằm như cả ngày dài ước ao.

Chương 2.

Tiếng gà eo óc gáy tàn canh. Đêm dài cuối cùng cũng rạng. Trong vắng lặng, Hoài Thương nghe rất rõ tiếng bước chân khe khẽ của mẹ chồng khi đi ngang qua phòng tân hôn.

Có lẽ, mẹ sợ động giấc ngủ đêm xuân quý giá ngàn vàng của đôi vợ chồng trẻ. Hoài Thương nghĩ thương bà.

Ba chồng mất khi mẹ chồng còn rất trẻ nhưng bà ở vậy nuôi con. Nhưng xem ra, anh không thương mẹ như cô từng nghĩ. Vội về rồi vội đi chẳng khi nào ăn với mẹ một bữa cơm với trăm ngàn lí do. Cô cứ ngỡ, ngày vui của hai đứa, anh có thể ngoại lệ ở nhà chơi với vợ, với mẹ dăm ba ngày.

Vậy mà, nói đi là đi. Đi không cho ai thấy, đi không chào tạm biệt mẹ một lời, không nói với tân nương là cô đây nửa tiếng.

Rốt cuộc lời từ biệt ngay lúc sum vầy khiến anh khó mở miệng hay còn một nguyên nhân nào khác khiến tâm anh không đặt ở đây?

Nghĩ đến phận mình hờn tủi nhưng nghĩ đến mẹ chồng...Hoài Thương liền gạt khô nước mắt. Cô đứng lên.

"Mẹ, dậy chi sớm vậy ạ?" Hoài Thương ôm lấy mẹ chồng từ phía sau.

Mẹ chồng lập tức quay lại, cầm hai bàn tay cô: "Hoài Thương, một cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như con chịu làm con dâu của mẹ là mẹ vui lắm rồi. Từ giờ, con hãy xem đây là nhà con, mẹ là mẹ con, con không cần phải để tâm hai chữ 'làm dâu'. Mẹ có tuổi dậy sớm quen mắt, còn con trong lứa tuổi thèm ăn, thèm ngủ nên đừng vì phận làm dâu mà giật mình thức giấc như thế?" Nói xong, mẹ dẫn cô về phòng: "Vào ngủ thêm đi ha, để thằng Đình sờ không thấy vợ, nó lại nghĩ mẹ hà khắt với con dâu." Bà cười, nụ cười hiền hậu như mẹ cô.

Hoài Thương ôm mẹ chồng, nhìn đau đáu vết chân chim hằn sâu nơi đuôi mắt, cô cười, nói với mẹ: "Cơ quan có việc gấp, chồng con đi công tác rồi ạ!"

Mẹ chồng có vẻ khó tin, bà nhìn chăm chú vào mặt cô, rồi gỡ hai tay cô vào phòng kiểm tra.

Lục tìm một lát từ trên giường đến tủ quần áo, cuối cùng đôi tay mẹ cũng chịu bất lực buông xuôi.

"Nó đi khi nào?" Mẹ tiu nghỉu ngồi xuống mép giường, đôi mắt rưng rưng nhìn cô.

Hoài Thương nở nụ cười an bình, cúi người ôm cổ bà, nói thật khẽ vào tai: "Ảnh mới đi thôi, xong việc ảnh sẽ về ngay!"

Niềm vui vừa vuột mất liền hiện về trong màu mắt mẹ: "Có thật không?"

"Dạ!" Cô đưa tay lau giọt nước mắt vừa lăn ra trên đôi gò má bạc màu: "Mà giả tỉ ảnh có về chậm xíu mẹ cũng đừng buồn nữa, từ giờ đã có con ở với mẹ!"

Mẹ chồng ôm lấy cô, cảm động tận đáy lòng: "Hoài Thương, con thật hiểu chuyện! Mẹ thật có phúc mới có được cô con dâu như con, thằng Đình tu trăm kiếp mới lấy được con làm vợ. Mẹ cảm ơn con."

Nói dối là một việc xấu nhưng đôi khi chính những lời nói dối ngọt ngào là vị thuốc bổ mang lại niềm vui cho mọi người.

Mẹ chồng vui, ba mẹ cô cũng vui, anh trai chị dâu cô cũng yên tâm vì cô em gái cành vàng lá ngọc của nhà họ Lê đã tìm đúng bến đỗ hạnh phúc.

Tự đeo cho mình bộ mặt nạ mãn nguyện với hôn nhân, Hoài Thương cũng dần quen với hạnh phúc trong thế giới ảo cô tự xây nên.

Đêm đêm, trong căn phòng lạnh lẽo, cái chờ cô chỉ là cuộc gọi chúc ngủ ngon như đã cài sẵn.

Cô muốn hỏi thăm anh thêm vài câu cho thắm tình chồng vợ cũng không có cơ hội.

"Anh ổn, cuối đông anh về, em đừng lo!"

Bấy nhiêu đó thôi đã vội vàng cúp máy.

Hoài Thương rất buồn nhưng sợ mẹ chồng buồn lây, ba mẹ cô lo lắng, cô phải giấu kín tâm tư vào trong, an ủi lòng rằng: Đã gần đến cuối đông.

Đêm qua trời trở lạnh. Những cơn gió bấc tràn về mang theo mưa đông buốt giá làm mẹ chồng cô trở bệnh. Căn bệnh đau nhức xương khớp ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ khiến bà bơ phờ. Hoài Thương quyết định đưa mẹ đi thành phố khám một chuyến.

Sợ Vỹ Đình lo. Nơi xứ người anh không tập trung làm việc nhỡ xảy ra sơ suất gì lại khổ, cô bàn với mẹ không nói với anh.

Cô đưa mẹ vào viện làm mọi thủ tục. Khi đã có kết quả, cô thở phào nhẹ nhõm, đỡ mẹ ngồi xuống ghế, mở cho mẹ chai nước, dặn dò: "Mẹ ngồi nghỉ ngơi đợi con ở đây. Con mua thuốc rồi hai mẹ con mình đi ăn trưa, sau đó xuống bến Nhà Rồng tham quan nha!"

Mẹ chồng cười, đôi mắt ánh lên niềm vui và tự hào: "Có con thật tốt Hoài Thương!"

Cô cười, nhìn sâu vào mắt mẹ: "Mẹ đừng khen con mãi thế, rồi có ngày con nhờn trở thói hỗn hào láo xược."

Mẹ chồng cô nụ cười càng đậm, cài lại mớ tóc vào tai cho cô: "Con dâu mẹ chọn sẽ không bao giờ như thế. Con lo mua thuốc, rồi hai mẹ con đi ăn nhà hàng."

Tại quầy thuốc, lúc đứng xếp hàng chờ đến lượt, cô vô tình thấy một người đàn ông cầm bọc thuốc bước ra từ vị trí đầu. Nếu nói người ta là chồng cô thì cô không tin vì Vỹ Đình đang ở Nhật. Nhưng nếu nói anh ta không phải Vỹ Đình thì thế gian này sao lại có người giống anh đến thế?

Chương 3.

Qua giây phút ngỡ ngàng, khi bóng người ta khuất sau lối rẽ, Hoài Thương giật mình chạy theo. Cô sụp chiếc mũ vành, nếu anh có nghi ngờ ngoái lại cũng khó mà nhận ra cô sau chiếc khẩu trang y tế kín như bưng.

Qua hết một hành lang, anh theo dấu mũi tên hướng đến Khoa sản.

Hai chữ 'khoa sản' như con dao ngoáy thẳng vào tim cô. Hoài Thương áp tay lên ngực đè áp nỗi sợ mơ hồ đang dần lớn, lặng lẽ đi theo.

Vỹ Đình vào một phòng VIP. Hoài Thương nép vào cánh cửa trộm nhìn vào bên trong.

Anh đặt nhẹ túi thuốc lên chiếc tủ con, khẽ khàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt yêu thương nhìn em bé sơ sinh, bàn tay dịu dàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên má người phụ nữ.

Bên trong, ấm áp, tròn vẹn, sum vầy là thế. Bên ngoài, Hoài Thương lạnh lẽo thấu tận tâm can. Nỗi đau càng nhân lên khi nghe tiếng người phụ nữ gọi Vỹ Đình.

"Chồng!"

Anh cười, nụ cười mang hết nắng ấm cả thế gian về cho người phụ nữ. Nụ cười đong đầy cả một tình yêu lớn. Giọng anh càng ấm áp yêu thương: "Vợ thấy trong người thế nào?"

"Em khỏe hơn rồi chồng!"

"Tiểu Kiều, em là người mẹ vĩ đại. Anh cảm ơn em đã sinh cho anh thiên thần nhỏ rất đáng yêu!"

Rầm!

Tiếng ngã lớn tán vào cánh cửa làm đôi phu thê bên trong giật mình.

"Để anh ra xem sao!"

Nhưng làm gì có ai.

Trong góc khuất cầu thang bộ, Hoài Thương thả người trượt dần xuống nền, ngồi bệt trên sàn lạnh lẽo. Cô úp mặt vào hai tay nghẹn ngào nghe lòng đổ vỡ.

Thế giới ngoài kia xôn xao, ồn ào biết bao còn thế giới của cô lặng câm chỉ toàn là mảnh vỡ.

"Xin hỏi, tôi có thể làm gì giúp em?"

Nếu nói nắng ở quê luôn ấm áp thì giọng nói của người này có thể ví như màu nắng ở quê cô. Nắng len vào sâu từng ngõ ngách rải chút vàng sưởi ấm đáy trái tim dần hoang lạnh. Cô ngước khuôn mặt đầm đìa nước nhìn người đối diện.

Người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng ánh mắt hiền từ như ông Bụt trong truyện cổ tích. Hoài Thương càng tủi thân hơn. Cô chôn khuôn mặt nhỏ vào hai gối, khóc cạn nốt nước mắt dành cho người đàn ông cô yêu suốt cả thanh xuân.

"Nếu em gặp chuyện gì đau lòng cần giúp đỡ, hay người nhà em vào đây đã xảy ra bất trắc thì em cứ nói, giúp được tôi rất sẵn lòng."

Hoài Thương lắc đầu. Chuyện này không ai có thể giúp cô.

"Xin lỗi đã làm phiền." Cô đứng lên lau hết nước mắt, nước mũi vào cánh tay áo, đeo lại chiếc khẩu trang, sụp kín chiếc mũ tìm đường về lại nơi mẹ anh đợi cô.

"Sao lâu thế con?"

"Nhà thuốc quá đông bệnh nhân mẹ à?" Dù đã cố gắng nhưng giọng cô không giấu được nỗi niềm, mẹ chồng nghi ngờ kéo vành mũ nhìn vào mắt cô.

"Hoài Thương, con khóc đó à?"

Cô cười bừa đại một lí do: "Lúc nãy, con gặp...một người chồng chăm nuôi vợ sinh rất cảm động mẹ ạ!"

Bà cười, mắng yêu: "Con lại nhớ thằng Đình rồi đúng không?" Bà ôm cô vỗ vỗ vào lưng, giọng bùi ngùi: "Hôm nay đã là ngày 12 tháng 12, chỉ còn 12 ngày nữa là đến Noel, chuyến này thằng Đình về, mẹ ngồi canh ngay cửa đến khi nào hai đứa có tin vui mẹ mới cho ra ngoài."

Về ư?

Liệu anh còn về như lời hứa?

Dù niềm tin chỉ còn 0.01% nhưng Hoài Thương vẫn rất hoài mong...

Những ngày chờ đợi ngày cuối đông, cô luôn vui vẻ. Dù đến trường hay lúc ở nhà, khi chăm sóc mẹ chồng hay trò chuyện cùng ba mẹ, cô vẫn luôn giữ nụ cười an nhiên trên môi nên không một ai biết được nỗi buồn ở trong tim cô.

Sáng ngày 24, giáo đường giục vang chuông thánh lễ, bà con trong xóm nô nức mừng đón mùa giáng sinh. Nơi phòng khách nhà anh, mẹ anh mua hẳn một cây thông noel to, treo lên đó đầy hộp quà to nhỏ, mẹ anh cầm tay cô bảo: "Tất cả hộp quà này đều là phần quà mẹ dành tặng con dâu và cháu nội, thằng Đình đừng mơ có phần!"

Hoài Thương chỉ biết mỉm cười. Mẹ anh thật thương dâu thương cháu...nhưng rất tiếc cô con dâu được hưởng phúc phần đó không còn là cô nữa.

Đêm qua, Vỹ Đình gọi điện bảo: "Nội ngày 24 anh sẽ về! Mẹ và em đừng trông!"

Anh về khi nào? Và biết anh có về không? Hoài Thương không dám khẳng định điều gì. Cô chỉ biết mỗi một việc: mình phải sẵn sàng tất cả để rời đi.

Mẹ chồng cặm cụi nấu món ngon chờ đón con về ăn mừng Noel, Hoài Thương không có tâm trạng nên xin phép bà về phòng.

Nhìn lại căn phòng mình sống lủi thủi gần nửa năm chờ chồng, lòng Hoài Thương chợt lạnh lẽo vô biên. Nơi đáy mắt cô cạn khô không còn nước mắt vì nó đã trót chảy quá nhiều từ khi phát hiện bí mật của Vỹ Đình.

Đầu óc cô trống không. Tâm cô càng tĩnh lặng. Vì cô biết ngày hẹn cuối đông này là sự kết thúc những ngày đông.

Cô phải đi đâu sau cuộc kết thúc này? Hoài Thương còn chưa có định hướng. Nhưng chắc chắn một điều là cô không thể ở quê nữa. Cô đã chuẩn bị đơn thôi việc, giấy bàn giao công việc và thư từ biệt ba mẹ, anh trai và chị dâu...

Tiếng con Milu sủa vang ngoài sân cắt tan dòng suy nghĩ miên man của Hoài Thương.

Cô nghe tiếng bước chân mẹ anh vội vàng chạy ra sân. Nghe rất rõ tiếng gọi con vỡ òa niềm vui của mẹ: "Vỹ Đình, con về rồi đó à!" Bà ôm chầm lấy con trai mừng mà chảy cả nước mắt, rồi quay sang mắng yêu con Milu: "Cậu chủ về mà mày sủa cái gì hả?"

Nhưng con Milu vẫn cố chấp. Nó hểnh mỏ hướng ra chiếc ô tô.

"Còn ai trong xe hả con?"

Vỹ Đình không nói.

Trong nhà, Hoài Thương đứng lên, đặt tờ giấy xin ly hôn có sẵn chữ kí trên chiếc tủ con đầu giường, đè lên đó những chiếc nhẫn vàng hôm đi anh để lại và cả chiếc nhẫn cưới có viên kim cương màu tím thủy chung cùng tấm ảnh một nhà ba người cô đã lén chụp ngày nào, rồi từ từ kéo chiếc vali rời phòng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play