Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Hẹn Kiếp Phù Hoa

Hồi 1[ Giao thoa định mệnh - giây phút đầu tiên 1]

❌ No toxic ❌
_______________
Ngay trước khi ánh hoàng hôn buông xuống, làng An Bình đã ngập tràn sắc màu của mùa xuân.
Những dải lụa đỏ, vàng tươi thắm treo dọc theo những con đường nhỏ, xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng của người dân.
Bên bờ sông, nơi nước chảy êm ả dưới ánh hoàng hôn đỏ thẳm, không gian ấy như được tô điểm bằng những giọt nắng cuối ngày lung linh.
Trong cái không khí nhộn nhịp ấy.
Hoàng Đức Duy - một chàng thanh niên trẻ với mái tóc mềm mại và đôi mắt dịu dàng, trong bộ áo dài truyền thống màu xanh mát mẻ - đang nhẹ nhàng đi dọc theo bờ sông.
Cậu tạm gác lại những lo toan đời thường, để lòng mình được tự do đắm chìm trong không gian ấm áp của mùa xuân.
Đôi lúc, tiếng cười của trẻ con chạy nhảy qua những con đường làng vang lên như khúc nhạc du dương, hòa vào tiếng suối róc rách và làn gió mát rượi.
Tình cờ, Nguyễn Quang Anh - chàng bác sĩ lớn hơn cậu chừng 2 - 3 tuổi, vừa mới về từ thành phố với đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ.
Anh khoác lên người một bộ trang phục giản dị nhưng toát lên vẻ chân chất - cũng đang dạo bước bên bờ sông.
Anh chậm rãi đi theo từng bước chân, như đang tìm kiếm điều gì đó không thể định nghĩa bằng lời.
Lúc ban đầu, ánh mắt của anh dừng lại bên một cụm hoa dại ven sông. Nhưng rồi lại dần chuyển sang ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, như đang hòa mình vào bức tranh thiên nhiên làng quê đầy màu sắc.
_______________
Giữa lúc Đức Duy dừng lại bên chiếc cầu gỗ cổ, tay cầm một bó hoa nhỏ tặng cho mẹ già.
Ánh mắt cậu bất chợt gặp chạm với anh.
Thời gian như chậm lại, chỉ còn lại tiếng tim đập nhanh của cả hai.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, như cả vũ trụ đành dừng lại để chứng kiến sự gặp gỡ định mệnh ấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Với chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt chân thành, từ từ tiến lại gần //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// Giọng trầm ấm, rụt rè // Xin chào, cậu có thể cho tôi hỏi… đường đến ngôi chùa kia không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Hơi bất ngờ trước lời hỏi đột ngột, vẫn nở một nụ cười nhẹ nhàng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ, ngôi chùa nằm ngay cuối con đường đó, tôi sẽ chỉ cho cậu
Nói rồi hai người cùng bước đi bên nhau trên con đường làng quen thuộc.
Nơi những bức tường cũ kỹ và những mảnh vải áo dài bay bay trong gió như kể về bao câu chuyện xưa cũ.
__________________

Hồi 2[ Giao thoa định mệnh - giây phút đầu tiên 2]

_________________
Trên đường đi, cuộc trò chuyện của họ chậm rãi mở ra như một cánh hoa từ từ hé nở.
Anh chia sẻ về hành trình tìm về quê hương, về những gian truân và niềm vui giản dị trong từng khoảnh khắc của cuộc sống.
Duy lắng nghe, đôi mắt long lanh như chứa đựng bao nỗi mộng mơ và hy vọng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em biết không, mỗi khi đi qua bờ sông này, anh luôn cảm nhận được hơi ấm của quê hương
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Như từng cơn gió nhẹ nhàng, từng tia nắng len lỏi dưới tán cây khiến anh tin rằng mọi điều đều có định mệnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Nhẹ nhàng đáp lại// Em cũng vậy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có những lúc mệt mỏi, bất an, em đều đến đây. Nó có thể xoa dịu tâm hồn một cách kỳ lạ
Những câu chuyện của họ không quá phô trương, không cần những lời hứa hoa mỹ hay những dòng thơ lung linh.
Chỉ đơn giản là những lời nói chân thành
Từng câu một như những hạt mưa nhẹ rơi trên mái hiên, làm dịu đi cái nóng của cuộc sống.
________________
Khi họ đến ngôi chùa nhỏ.
Ánh hoàng hôn đã chuyển dần sang sắc tím dịu nhẹ.
Trước cổng chùa.
Dưới bóng những cây cổ thụ, anh bỗng dừng lại, hơi run run trao cho cậu một chiếc vé nhỏ mà anh cất giữ trong túi áo.
Đó là vé mời tham dự lễ hội của thành phố.
Một lời mời mở ra cánh cửa cho những câu chuyện mới – và có lẽ, đây cũng là giây phút mở ra một câu chuyện tình đầy bất ngờ phía trước
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhìn sâu vào mắt cậu// Em có muốn cùng anh đến xem lễ hội không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh tin rằng, giữa những con người xa lạ, có thể sẽ tìm thấy niềm vui và hy vọng mới
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngập ngừng, rồi nở nụ cười tươi// Uhm, rất mong chờ điều đó
Thời khắc ấy.
Dưới ánh sáng dịu dàng của hoàng hôn và bên tiếng thì thào của dòng sông Hoàng Giang, hai con người dường như quên hết những ưu phiền của cuộc sống.
Họ chỉ biết rằng, ngày hôm đó.
Họ đã tìm thấy nhau trong khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ý nghĩa - một khởi đầu mới cho câu chuyện tình yêu chậm rãi nhưng sâu sắc.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả làng An Bình cũng ngừng lại, để ngắm nhìn và chứng kiến sự giao thoa của hai tâm hồn đang dần tìm về nhau.
Những giây phút ấy, dù ngắn ngủi nhưng đầy ắp cảm xúc, hứa hẹn mở ra một chương mới với bao điều bất ngờ và mong đợi.
_________________

Hồi 3[ Những Ngày Bên Nhau – Từ Xa Lạ Thành Thân Quen 1]

_______________
Sau lần gặp gỡ định mệnh bên bờ sông Hoàng Giang, anh dường như đã tìm thấy một lý do để lưu lại lâu hơn ở làng An Bình.
Từ một người lạ vừa về quê. Anh nhanh chóng trở thành cái tên được nhắc đến nhiều nhất - chủ yếu là do những tình huống “khó đỡ” giữa anh và cậu, khiến cả làng có thêm chuyện để cười.
Hôm ấy
Anh tình cờ nghe bà Năm - bà hàng xóm nhiều chuyện nhất làng - kháo nhau rằng cậu thường giúp mẹ mang rau ra chợ bán vào mỗi buổi sáng.
Nghĩ đây là cơ hội tốt để gặp cậu.
Anh hào hứng chạy đến bờ sông từ sáng sớm, nhưng không ngờ lại bị vướng vào một tai nạn...
Cậu đang đi qua chiếc cầu gỗ cũ để mang giỏ rau ra chợ thì nghe tiếng bước chân gấp gáp phía sau.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Vừa quay lại, thấy anh chạy như bị ma đuổi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngạc nhiên// Ủa, anh chạy làm gì gấp vậy? Đang đua với ai hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Thở hổn hển, nhưng cố sĩ// Đâu có, anh chỉ muốn… hóng gió buổi sáng th...
Nhưng chưa kịp hoàn tất câu nói.
Anh dẫm phải một thanh gỗ lỏng trên cầu, khiến nó bật lên làm anh mất thăng bằng.
Trong khoảnh khắc ấy, người ta chỉ nghe thấy một tiếng hét.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Á Á Á—!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Rơi xuống sông ngay trước mặt cậu, tạo ra một cú “tõm” hoành tráng//
Nước văng tung tóe, khiến không chỉ anh mà cả người cậu cũng ướt sũng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Cố nhịn cười mà không nổi//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Che miệng cười đến mức không đứng vững nổi nữa//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Bò lên bờ, bộ dạng ướt nhẹp như một con mèo lười bị tạt nước//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Vừa cười vừa chìa tay đỡ// Anh ơi, anh đang đi hóng gió hay đi tắm sông thế?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Ngượng ngùng, nước chảy ròng ròng// Anh nghĩ… chắc là cả hai
Dân làng đứng xem thì được một trận cười hả hê.
Từ đó, câu chuyện về "chàng trai rớt sông vì hóng gió" nhanh chóng lan khắp làng.
________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play