Trời đã tối.Trên con đường thẳng lác đác vài bóng xe chạy qua.
Hoàng Diệu Trúc ngồi trên ghế lái, lái chiếc ô tô màu trắng bạc. Khi cô chạy qua đoạn đường quốc lộ vắng vẻ thì bất ngờ xe của cô bị mất lái, khiến cho cô phải phanh gấp làm cho đầu xe đâm thẳng vào một cái thùng phi bên rìa đường. Chiếc xe dừng hẳn, người trên xe ngả hẳn người về đằng trước, đầu cô đập mạnh vào tay lái xe. Hoàng Diệu Trúc từ trong hoảng loạn ngồi thẳng người ngẩng lên nhìn đoạn đường vắng tối om phía trước. Cô đưa tay đỡ trán ôm chỗ đầu bị sưng lên một mảng, chống đỡ mà tháo dây an toàn bước xuống xe.
Đi ra phía đằng trước kiểm tra một lượt. Chiếc xe của cô va chạm mạnh với thùng phi sắt mà sất sát đôi chút. Cô khom người đưa tay chạm vào mấy vết xước ngoài xe mà âm thầm xót của.
" Haizz! Em xe của mình mới mua được có hai tháng, vậy mà chưa gì đi đã hỏng hóc như vậy! Xem ra ông chủ bán xe kia lừa mình mua xe không tốt rồi! ".
Cô đem theo cái đầu bị đau, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Ánh mắt cô lóe lên nhìn thấy một ông bác đi bộ gần đó, cô nhanh chóng đi tới nhờ trợ giúp.
Ông bác đó nhìn cô một lượt rồi lại hướng mắt nhìn sang cái xe ô tô đậu nên lề đường của cô. Ông bác thấp giọng nói:
" Cô gái! Tối như vậy rồi xe cô lại hỏng ngay giữa đường như này thật không ổn! Gần đây hai cây số có một tiệm sửa xe. Để tôi giúp cô gọi cho nhân viên bên họ tới giúp đem chiếc xe này tới đó sửa chữa ".
Nghe được ông bác nói vậy, Hoàng Diệu Trúc mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, cô hơi thấp đầu nói lời cảm ơn. " Cảm ơn bác! Vậy làm phiền bác! ".
Sau khi nhân viên sửa xe tới đã đem theo xe vận chuyển về gara của họ để sửa. Còn có lòng tốt chở cô về nhà nữa.
Một tuần sau.
Hoàng Diệu Trúc với mái tóc đen dài ngang lưng. Hôm nay cô bối tóc hình củ tỏi, để chừa ra hai lọn tóc rối rũ xuống hai bên xương gò má. Ngũ quan cô hài hòa, cân đối. Đôi mắt to tròn nhìn vô cùng có hồn. Nước da đặc biệt trắng sáng. Cô mặc quần áo bác sĩ, đang đứng ở trong phòng bệnh khám bệnh cho bệnh nhân.
Lúc cô từ trong bệnh viện bước ra thì gặp phải hai cảnh sát viên. Hai người kia mặc áo cảnh sát, đưa ra giấy phép hành nghề trước mặt cô. Một trong hai người họ vẻ mặt nghiêm ngặt nói với cô.
" Chúng tôi là cảnh sát. Được lệnh cấp trên yêu cầu cô hợp tác về đồn một chuyến. Chúng tôi nghi ngờ cô là nghi phạm có liên quan đến một vụ tai nạn giao thông lái xe đâm chết người tại đường quốc lộ 8! ".
Hoàng Diệu Trúc còn chưa hiểu chuyện gì. Nhìn tới nét mặt nghiêm chỉnh của hai viên cảnh sát thì không khỏi hoang mang. Cô khẽ chau mày khẳng định.
" Tôi khi nào lại liên quan đến vi phạm pháp luật chứ? Có phải các anh tìm nhầm người rồi không? ".
Mặc cho cô có biện minh gì đó, hai viên cảnh sát vẫn là tuân thủ mệnh lệnh bắt ép cô phải theo họ về đồn làm việc.
Bất đắc dĩ cô đành tạm thời đi theo bọn họ. Trước cứ tới đó làm rõ. Dù sao cô cũng không làm gì phạm pháp. Không làm thì không có gì phải sợ hết! Cây ngay không sợ chết đứng!
Tại đồn cảnh sát, cảnh sát làm việc với cô. Bọn họ đưa ra những chứng cứ, ép hỏi cô để lấy khẩu cung về vụ tai nạn cách đây một tuần.
" Xin hỏi cô, vào hôm chủ nhật tuần trước, tại đoạn đường ngã tư của quốc lộ 8, có phải xe của cô đã va chạm trên đường và có sất sát nhẹ phải đem đến tiệm sửa xe gần đó để sửa không? ".
Cô nhìn tới nét mặt nghiêm nghị tra hỏi của viên cảnh sát trước mặt, nhớ lại đúng là tuần trước chiếc xe của cô đụng trúng cái thùng sắt trên đường, cô đã đem nó đi sửa chữa, ngày mai định sẽ lấy về.
Nào ngờ, xe còn chưa lấy được thì đã bị vu khống cho cái tội lái xe gây tai nạn này rồi.
Cô bình tĩnh mà gật đầu một cái với cảnh sát.
Nhìn tới những bức ảnh chụp chiếc xe của mình trên mặt bàn, lại nghe được vị cảnh sát tiếp tục nói:
" Tôi đã hỏi người chủ tiệm sửa xe đó. Anh ta nói rằng chiếc xe của cô bị xước do va quệt. Cô giải thích sao về chuyện này? ".
Trước sự tra khảo của viên cảnh sát, cô không hề tỏ ra sợ hãi mà vô cùng bình tĩnh đáp trả.
" Ngày hôm đó xe của tôi đang đi giữa đường thì bị mất lái. Tôi phải phanh gấp lại cho nên xe đã bị tông vào một cái thùng phi bên lề đường, mới bị xước như vậy! Còn về vụ tông xe gì đó, tôi hoàn toàn không biết gì hết ".
Cảnh sát lấy được lời khai của cô. Tuy nhiên bọn họ cũng không lập tức thả cô đi. Mà giữ cô lại trong đồn. Bởi vì khi chưa tìm ra được hung thủ thật sự thì tất cả nghi phạm thuộc diện tình nghi đều không được phép thả tự do.
Điều này khiến cho Hoàng Diệu Trúc có chút bực dọc. Cô rõ ràng chẳng làm gì, lại bị giữ ở lại đây không cho ra ngoài. Cô còn có công việc khám chữa bệnh của mình nữa đó! Bệnh viện còn có một đống bệnh nhân đang chờ cô khám chữa! Thời gian của cô từng giây từng phút trôi qua đều đáng quý. Đám cảnh sát bọn họ có chịu trách nhiệm được không?
Không nghĩ tới cô vậy mà bị bọn họ giữ lại đến tận lúc trời tối. Gần một ngày trời bị giữ lại đồn cảnh sát khiến cho cô có chút mất kiên nhẫn. Lúc này cô nhìn tới mấy viên cảnh sát đi ra đi vào bận rộn trước mắt thì không nhịn được rời khỏi ghế nhựa, bước đến chỗ một viên cảnh sát đang ngồi ở góc bàn làm việc mà hỏi:
" Này anh! Rốt cuộc thì khi nào tôi mới được thả ra vậy? Tôi đâu hề có liên quan gì đến vụ tai nạn kia! Tôi rất bận rộn. Tôi muốn về nhà ! ".
Vị cảnh sát kia nhìn lên cô, anh ta im lặng một lúc rồi nói: " Xin lỗi cô! Chúng tôi cần chấp hành mệnh lệnh của cấp trên! Khi vụ việc chưa được làm rõ thì cô không thể về ".
Giọng nói anh ta cứng ngắc khiến cho cô suýt chút nữa không thể kiên nhẫn thêm. Cô khẽ nhíu mày.
Đúng lúc này thì từ bên ngoài cửa một người đàn ông dáng người cao ráo bước vào. Ngay khi anh ta bước vào liền cất tiếng lành lạnh nói:
" Để cho cô ấy rời đi đi! Cô ấy không có liên quan gì đến vụ tai nạn này ".
Anh cảnh sát vừa rồi nói chuyện với cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông vừa mới bước vào thì quay ra. Giọng nói đè thấp xuống.
" Anh Trình! Vậy là sao ạ? ".
Hoàng Diệu Trúc quay lại, người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, đẹp trai, nét mặt có hơi lạnh lùng, mặc phục trang dành cho cảnh sát. Anh ta nhìn liếc cô một cái rồi quay sang nhìn cấp dưới của mình mà âm trầm lên tiếng.
" Tôi đã trích xuất lại camera ở đoạn đường nơi xảy ra vụ tai nạn. Tuy là ở chỗ xảy ra tai nạn camera lại bị hỏng mất. Nhưng chỗ đoạn đường trước đó hai mét thì có nhìn thấy một góc nhỏ của đầu xe là màu đen. Ô tô của cô ấy là màu trắng. Vả lại đoạn đường của cô ấy cũng cách khá xa hiện trường. Cho nên cô ấy vô tội ".
Cô được thả về cho nên cũng không để ý đến bọn họ nữa. Càng không cần để tâm vụ tai nạn kia. Chỉ là lúc sắp sửa đi ra khỏi cửa lại nghe được giọng nói của vị cảnh sát kia nói với người đàn ông mới bước vào khi nãy.
" Anh Trình, vậy người gây tai nạn cho Trình Ngọc đã bỏ trốn rồi sao? ".
Người được gọi là anh Trình kia khẽ gật đầu " ừm " một tiếng, sắc mặt có chút không tốt.
Mà Hoàng Diệu Trúc ngay khi nghe tên của người bị xe đâm kia thì cả người khựng lại, cô hơi nhíu mày tự hỏi.
Trình Ngọc? Là trùng hợp nghe được cái tên này sao?
Trình Ngôn quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt sắc bén nhìn ra cô gái kia chưa đi hẳn, lại có vẻ hơi khựng lại tại chỗ, cả người cứng đờ.
Trong đầu nảy số, thật nhanh Trình Ngôn liền bước tới chỗ Hoàng Diệu Trúc mà vòng tới trước mặt cô. Anh ta đưa ra một bức ảnh chụp khuôn mặt của một người đàn ông. Thanh âm nhàn nhạt của anh ta vang lên hỏi cô.
" Cô có quen biết anh ấy không? Trình Ngọc- chính là người bị tai nạn xe tông chết ở đoạn đường quốc lộ số 8 ngày hôm đó ".
Ngay khi hai mắt cô nhìn rõ người đàn ông trong hình, lại nghe được những lời Trình Ngôn nói lẫn vào. Thoáng chốc khiến cho cô kinh ngạc, sửng sốt mà ngẩng lên nhìn anh ta. Sắc mặt cô không tốt. Thật lâu mới lên tiếng khẽ xác nhận.
" Tôi có quen với Trình Ngọc...Cậu ấy là bạn học cũ năm cấp ba của tôi. Chỉ là, không nghĩ đến...cậu ấy lại gặp tai nạn mà qua đời! ".
Trong lời nói của cô tràn đầy vẻ tiếc thương. Trình Ngôn cũng không nhìn ra là cô đang nói dối. Anh ta lựa chọn tin tưởng mà cất lại tấm ảnh kia nhét vào trong túi áo trước ngực.
Nhìn ra ngoài trời đã tối. Trình Ngôn quay sang đề nghị với cô.
" Trời cũng tối rồi! Chỗ chúng tôi dù sao cũng đã làm lãng phí thời gian một ngày này của cô. Để tôi đưa cô về xem như tạ lỗi ".
Vốn dĩ cô định sẽ bắt taxi về. Nhưng vị cảnh sát này đã có lòng như vậy thì cô cũng không ngại tỏ ra khách khí.
Một viên cảnh sát khác trong phòng thấy thế thì đề nghị với Trình Ngôn.
" Đội trưởng! Hay là để em đưa người về cho! Dù sao anh cũng đã bận rộn cả ngày rồi! ".
" Không sao! Đây là trách nhiệm của tôi ". Trình Ngôn khẽ khàn giọng đáp lại. Cũng khômg có ý định giao lại cô cho cấp dưới của mình.
Hoàng Diệu Trúc ngồi ở trên chiếc G63 của Trình Ngôn, được anh ta chở về.
Trên đường đi, anh ta liên tục dò hỏi cô một số chuyện có liên quan đến Trình Ngọc.
" Cô và Trình Ngọc có mối quan hệ như thế nào? ".
Cô ngồi ở bên ghế lái phụ, giật mình nhìn sang anh ta. Cảm thấy anh ta chính là đang cố dò hỏi muốn moi thông tin của cô đây mà. Cô im lặng một lát rồi tự nhiên trả lời.
" Hồi học cấp ba anh ấy là một người bạn rất tốt của tôi. Tính tình anh ấy ôn nhu ấm áp, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Cho nên các bạn học đều rất yêu quý anh ấy ".
" Vậy sao! Vậy...hồi đó anh ấy có từng gây thù chuốc oán với ai không? ". Trình Ngôn vừa tập trung lái xe vừa có thể gặng hỏi cô.
" Anh ấy tính tình tốt như vậy, làm gì khiến cho người ta ghét được. Này! Tôi thấy anh đây là dò hỏi tôi là chính, lái xe chở tôi về chỉ là phụ thôi, đúng không? ". Cô quay sang nửa đùa nửa thật nói.
Trình Ngôn lúc này không còn cái vẻ mặt nghiêm ngặt kia nữa. Anh ta bị cô trêu chọc mà có hơi xấu hổ thừa nhận.
" Thật xin lỗi! Tôi chỉ là muốn điều tra cho rõ vụ này. Không giấu gì cô, Trình Ngọc là anh họ của tôi. Ba mẹ anh ấy qua đời từ khi anh ấy còn nhỏ. Anh ấy ở cùng với một người bà con. Cho đến một tuần trước tôi nhận được thông báo mới biết, người bị xe đâm chết là anh ấy! ".
Nét mặt Trình Ngôn lúc nói chuyện thoáng hiện lên tia đau buồn.
Hoàng Diệu Trúc hơi ngây người ra một lúc. Cô có chút bất ngờ khi biết vị cảnh sát trưởng đang lái xe đưa cô về này lại là em họ của Trình Ngọc.
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, làm cho cô giật mình nhìn xuống điện thoại cầm trên tay.
Nhìn số gọi đến cô liền nhanh chóng bắt máy.
" Alo! Bác hai! Có chuyện gì sao ạ? ".
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhàn nhạt của một người đàn ông.
" Diệu Trúc! Ông nội bệnh nặng, muốn cháu trở về gặp ông ".
Lời nói ngắn gọn truyền đạt đến cô. Cô tay cầm điện thoại rơi vào trầm ngâm một lát. Cuối cùng vẫn là " vâng! " một tiếng đồng ý.
Cô tắt máy. Quay sang báo lại địa chỉ nhà cho Trình Ngôn.
" Xin lỗi! Phiền anh chở tôi tới biệt thự số 369 đường Lê Hoa được không? ".
Trình Ngôn lúc đầu nghe cô báo chở cô về một tòa chung cư, bây giờ lại đột nhiên rẽ hướng. Đoán chừng là vì chuyện của người vừa gọi đến. Nhưng anh không hỏi nhiều. Tay lái rẽ hướng ngược lại đi thẳng tới biệt thự kia.
Lúc đến nơi, Hoàng Diệu Trúc bước xuống xe còn không quên nói lời cảm ơn với Trình Ngôn.
Trình Ngôn nhìn vào trong biệt thự lớn đồ sộ trước mặt, quay qua hỏi cô một câu.
" Cô là người nhà gia tộc Vương Thiên sao? ".
Trước câu hỏi này, cô chỉ khẽ gật đầu một tiếng. Cũng không nói gì thêm. Sau khi chào tạm biệt với Trình Ngôn thì quay vào bấm cửa chuông cổng. Chỉ thấy một lát sau có một người làm đi ra mở cổng cho cô vào.
Trình Ngôn nhìn bóng lưng cô đi càng lúc càng xa, tận cho đến lúc bước vào hẳn trong nhà đó anh ta mới lái xe rời đi.
Biệt thự nhà Vương Thiên. Dòng tộc giàu có nhất nhì trong nước. Sao anh ta có thể không biết.
Huống hồ gì anh ta còn làm trong nghề cảnh sát. Chỉ là cô gái kia...cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì với nhà đấy? Là con cháu nhà Vương Thiên sao?
Nhưng đây đều không nằm trong phạm vi quan tâm của anh ta.
Hoàng Diệu Trúc theo chân người giúp việc đi lên trên lầu. Biệt thự Vương Thiên gia rất lớn. Tầng hai đi mãi mới tới căn phòng cuối dãy.
Cô đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy không khí trong phòng lúc này vô cùng yên tĩnh.
Bốn người trong phòng sắc mặt lạnh nhạt nhìn ra cửa. Khi thấy người đến là cô thì đều im lặng không nói gì.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, ngồi ung dung ở một cái ghế gỗ góc phòng. Dáng ngồi quý phái quay ra nhìn cô, sắc mặt của bà ấy cho cô không mấy tốt đẹp. Người đàn bà này vừa nhìn thấy cô bước vào thì hơi bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
Cô cũng quá đỗi quen thuộc với thái độ của bác dâu ba này rồi!
Cô đánh mắt nhìn sang, thấy vợ chồng bác hai đều đang đứng ở một bên mép giường. Trên giường là một ông lão chừng bảy tám mươi tuổi, ông vẫn đang mở mắt, nằm im không nhúc nhích.
Lúc này ông đột nhiên lên tiếng khó khăn.
" Là..Diệu Trúc phải không? ".
Cô bước nhanh tới bên giường của ông, giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
" Vâng! Là cháu! Ông! Mấy tháng không gặp, sao ông lại ốm đi nhiều như vậy? ".
Lão gia chủ nhà Vương Thiên mấy tháng trước vừa bị một trận bệnh nặng, chỉ có thể nằm liệt giường. Nhưng lúc đó sức khỏe của ông vẫn ổn, cả người cũng không thiếu sức sống như lúc này.
Hiện giờ nói chuyện cũng khó khăn. Chỉ có thể thì thào vài ba câu. Ông nói:
" Ông già này...vẫn còn khỏe lắm! Diệu Trúc! Cháu...cháu chuyển về đây đi! ".
Nghe được ông nói, mấy người ở trong phòng đều có suy nghĩ khác nhau. Chỉ là cô vốn dĩ không có ý định sẽ chuyển về căn nhà này nữa...
Cô vốn là một cô nhi không cha không mẹ. May mắn được con gái út của nhà Vương Thiên nhận nuôi. Bà ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi!
Đã nuôi lớn cô, cho cô ăn học.
Chỉ là...mấy năm trước bà ấy đột nhiên mất tích không rõ nguyên do. Bà ấy không lấy chồng sinh con. Chỉ có một đứa con gái nuôi là cô.
Nhưng kể từ lúc bà mất tích, cô còn chưa hết đau buồn thì người xung quanh đều nói cô là sao chổi khiến cho mẹ nuôi mình biến mất.
Người trong nhà này ai ai cũng đều máu lạnh không có tình thân.
Nhận thức rõ điều này, cho nên cô đã quyết định dọn ra ngoài sống.
Nhưng bây giờ...ông nội lại đột nhiên muốn cô quay về đây?
Ngay khi thấy cô im lặng không nói gì, lão gia chủ dường như biết cô không muốn, nhưng ông sớm đã coi cô cháu gái này như cháu gái ruột. Cho nên bằng mọi giá ông cũng phải để cô trở về đây sống. Ông bỗng nhiên thở gấp khiến cho mấy người con của ông đều lo lắng chạy tới.
Lúc này, bác ba vẫn không nói gì đứng ở một góc, sắc mặt thờ ơ có hơi nhíu mày, cau có mà lên tiếng.
" Cô cứ dọn về đây đi! Còn ngập ngừng lằng nhằng cái gì nữa! Còn phải để ba tôi cho người tới đón về à? ".
Bác ba cùng với vợ của bác ấy hai người này vốn tính khí vẫn luôn không tốt. Ngày thường càng không thèm cho cô một cái sắc mặt tốt. Nói chính xác là không hề xem cô ra gì.
Trong cái nhà này hai vợ chồng bác hai là trung lập nhất. Nhưng thay vì nói là trung lập thì là nói hai người bọn biết che giấu suy nghĩ. Bề ngoài vẫn luôn đối với cô có vài phần khách khí.
Bác Lê Dung là vợ của bác hai, lúc này nhìn cô nhu hòa mà khẽ lên tiếng.
" Diệu Trúc! Tình hình của ông nội bây giờ không mấy khả quan. Cháu là bác sĩ, trở về biệt thự tiện thể giúp người trong nhà chăm sóc ông! ".
Mặc dù chuyện này cô không hề muốn. Nhưng nhìn sang ông nội còn đang ho khụ khụ mấy tiếng, sắc mặt trắng bệch vốn không tốt, cô lại thấy có mấy phần không yên tâm.
Dù sao cô cũng không thể ích kỷ tùy hứng như vậy! Dẫu sao trong cái nhà này ông nội đối với cô vẫn luôn yêu thương. Cho dù không phải máu mủ ruột thịt nhưng cũng có ân tình.
Cuối cùng cô vẫn là đành gật đầu đồng ý chuyện dọn về biệt thự.
Nhìn cô gái mặc áo blouse trắng đã đồng ý, ông nội không khỏi vui mừng, hai mắt hơi cong híp lại.
Mọi chuyện xem như đã định. Ngày mai cô sẽ chuyển đồ đạc dọn về biệt thự.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Diệu Trúc sắp xếp công việc ở bệnh viện xong thì dọn hết đồ đạc ở chung cư bên ngoài. Cô thuê một chiếc taxi chở đồ đạc về biệt thự Vương Thiên.
Kéo chiếc vali nặng nề bước vào trong nhà, cô khẽ dừng lại một chút để thở. Ngừng một lát cô lại tiếp tục hai tay kéo va li lết vào trong nhà.
Khi đi ngang qua phòng khách, âm thanh bánh xe lăn của vali thu hút sự chú ý của người trên ghế sofa. Cô đúng lúc nhìn ra chỗ đó, cả người đứng im, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào phía ba người đang ngồi trên ghế sofa cũng đang nhìn tới cô.
Một người đàn ông khuôn mặt sắc nét, ngũ quan cân đối hài hòa, đẹp một cách hoàn mỹ. Cặp mắt phượng dán trên người cô. Sống mũi cao thẳng tắp cùng bờ môi mỏng đầy sức mê hoặc. Người đàn ông có nước da trắng, mái tóc hơi rũ xuống tầm mắt, tạo nên cảm giác thần bí. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cùng với hai bên phải trái, mỗi bên một người phụ nữ.
Mà nhìn vào hai người phụ nữ ngồi cạnh anh ta lúc này, cô thầm đánh giá.
Cô gái ngồi bên phải anh ta ăn mặc giản dị, mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, mái tóc đen dài qua eo buộc nửa đầu. Vừa nhìn liền tạo ra cho người ta cảm giác đây là một cô gái dịu dàng hiền thục.
Trái ngược với cô ấy, cô gái ngồi dính sát bên trái người đàn ông vừa nhìn lại có vẻ phóng khoáng hơn. Cô ấy có một thân hình nóng bỏng. Áo bó sát cúp ngực, kết hợp với chiếc váy ngắn đến đùi, làm lộ cặp chân dài trắng thẳng tắp như người mẫu của cô ấy. Mái tóc cô ấy có màu nâu tây, xoăn ngang lưng, khuôn mặt khá sắc sảo.
Nhìn cảnh tượng trái ôm phải ấp của người đàn ông, Hoàng Diệu Trúc ấn tượng đầu tiên với anh ta chính là không hề tốt một chút nào. Mặc dù chưa từng gặp qua người đàn ông này trong nhà, nhưng lần đầu gặp mặt, cô liền khẳng định anh ta thuộc loại thiếu gia ăn chơi trác táng.
Khẳng định không phải loại người tử tế.
Gương mặt đẹp thì sao chứ? Dáng người anh tuấn thì đã thế nào? Loại đàn ông lăng nhăng như này, cô không muốn để ý.
Cô trực tiếp kéo vali đi tiếp, không để ý đến chỗ ba người còn đang hiện diện trong phòng khách.
Hành động của cô khiến cho cô gái nóng bỏng bên cạnh người đàn ông có hơi tức giận, nổi nóng mà lớn tiếng gọi.
" Này! Cô không biết phép lịch sự à? Không thấy chúng tôi đang ngồi ở đây à? ".
Nghe thấy tiếng cô gái đó, cô dừng chân. Quay sang nhìn đến bọn họ một lượt mà bình tĩnh cất giọng.
" À, tôi không có thói quen chào hỏi người xa lạ ".
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của người đàn ông đặt ở trên người mình, cô không quan tâm mà quay mặt muốn bỏ đi. Kết quả cô gái kia giống như là một cô tiểu thư được nuông chiều mà nổi tính khí.
" Cô đây là đang có ý gì? Anh Thiên Hoành! Người giúp việc nhà anh giờ cũng biết lên mặt với chủ nhà à? Em không chịu đâu! Anh bảo bác gái đuổi việc con nhỏ này đi! ".
Cô ta quay sang người đàn ông bên cạnh mà cất giọng nũng nịu.
Nghe thấy cô gái kia vậy mà xem mình thành người giúp việc, còn nói muốn đuổi việc cô. Hoàng Diệu Trúc không thể phớt lờ được nữa. Cô buông vali trong tay ra, từng bước từng bước đi đến chỗ cô gái đó.
Khuôn mặt cô lạnh lùng mang theo cảm giác lạnh lẽo mà đi đến gần, dọa cho cô gái kia sợ đến rùng mình nhẹ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play