Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Vân Nam Ký Sự - Diệt Quỷ Nhân

Chương 1

Một đám người đang tụ tập chỉ trỏ vào nhà lão Vương, một dòng họ có tiếng ở trong vùng này.

"- Chuyện gì đang xảy ra trong nhà lão Vương vậy??

Một người tò mò đi ngang liền gặn hỏi đám đông .

"- Có chuyện không tốt! con trai của lão ta không hiểu sao tính nết lại biến đổi, hắn ta ăn thịt con vật sống, hàng ngày chỉ cuộn tròn người trong nhà , nay còn muốn cắn cả cha hắn nữa !! ".

Một người đã chứng kiến cho hay .

"- Không ai vào giúp sao ? " Có người thắc mắc.

"- Những chuyện như này chúng ta cũng bó tay, nhưng Tống Kiều đã đi vào trong rồi .

Người được nhắc đến, Tống Kiều là một cô gái chỉ mới mười tám tuổi, cha mất sớm, nàng sống cùng mẹ trong thôn An Bình này. Từ khi sinh ra nàng đã có khả năng nhìn thấy được ma quỷ .Lúc đầu nàng đã rất sợ hãi và luôn trốn tránh những thứ như vậy. Nhưng có một sự việc đã xảy ra, làm cho nàng luôn cảm thấy ân hận.

 Ngày đó nàng chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày đều cùng mẫu thân ra chợ đêm bán đồ ăn . Mẫu thân của Tống Kiều mở một quán mì nho nhỏ ở trên phố, ngày hôm đó không có khách ghé đến quán, mãi đến khuya thì có một nữ tử bước vào.

Cô bé Tống Kiều lúc đó thoạt nhìn qua đã đoán có điềm chẳng lành. Nữ nhân đó sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt vô hồn, trên người còn toả ra một mùi hôi thối kì lạ .

"- một bát mì ! " Âm thanh vô cùng lạnh lẽo, khiến người nghe lạnh sống lưng .

 Nàng ta chỉ nói đúng ba chữ rồi lặng lẽ ngồi xuống bàn đợi . Dưới ánh nến lập loè, Tống Kiều phát hiện nữ nhân này không có bóng người phản chiếu dưới nền đất. Cô bé chắc chắn rằng cô gái không phải con người.

"- Mẫu thân , Có m....ma ! .

Cô bé kéo áo mẫu thân, người nép chặt vào tường, giọng run rẩy

"- Kiều nhi! Không được nói bậy !! con mau mang mì qua cho vị tỷ tỷ đó đi. "

Mẫu thân Tống Kiều lại cho rằng cô bé lại bịa chuyện, liền không tin nàng.

 Tống Kiều vô cùng sợ hãi, bưng bát mì trên tay, đi từng bước run rẩy đặt mì lên bàn. Nữ nhân kia sắc mặt vẫn như vậy, không hề có một chút biểu cảm . Đột nhiên ả ta bưng bát mì lên, ăn lấy ăn để như bị bỏ đói từ rất lâu, khi ăn cổ tay áo của ả ta rớt xuống. Tống Kiều phát hiện trên cánh tay của ả có những chỗ đã thúi rửa, bưng mủ lên trông thật khủng khiếp . Cô ta là một cái xác đang thối rửa ư ??? .

Tống Kiểu muốn cho mẫu thân biết, thế nhưng người mẹ lại chẳng mảy may nghĩ ngợi . Bà cho rằng cô cứ nói linh tinh. May sao không có gì xảy ra, cuối cùng nữ nhân kia cũng rời đi sau khi để lại năm đồng trên chiếc bàn.

Hai mẹ con cũng lúi húi dọn đồ trở về nhà. Nhưng mọi chuyện không chấm dứt ở đó. Từ khi trở về, Tống Kiều cứ thấy mẹ rất kì lạ, cách nói chuyện cũng không giống như mẫu thân trước đây, lạnh nhạt và vô cảm . Suốt ngày chỉ ở yên trong phòng và không tiếp xúc ánh nắng .

Nàng để ý thấy mẫu thân cứ đến nửa đêm lại thức dậy đi đâu đó . Hôm nay Tống Kiều nhất quyết phải biết được mẫu thân của nàng đang làm gì. Đêm đó, cô bé giả vờ ngủ thật say để đánh lừa bà ấy. Sau khi chắc rằng Tống Kiều đã ngủ, bà ta từ từ bước ra ngoài . Cô bé liền mở mắt , nhanh chóng bám theo phía sau . Bà đi đến bàn trang điểm, ngồi xuống, cầm chiếc gương ngắm nhìn bản thân

"- Cơ thể này cũng thật tốt, may mà ta đã kiếm được một thân xác khỏe mạnh , vài ngày nữa trăng tròn ta liền có thể ăn đứa trẻ kia và vài ta sẽ trở nên bất tử ha ha ha .. "

Bà ta cười nham nhở, cái miệng toác ra đỏ lòm trông rất kinh dị . Cô bé giật mình lùi lại phía sau thì đạp phải một món đồ chơi bị rớt xuống sàn.

Bà ta liền lập tức chú ý .

 " Ai ??? ".

Tống Kiều không kịp chạy trốn, chân như đông cứng lại một chỗ.

" - À, thì ra là mày! Nếu như mày đã biết tất cả thì ta sẽ bẻ xương cốt mày trước, để mày chút hơi thở đến ngày trăng tròn sẽ ăn mày !!! "

Tống Kiều sợ hãi, nhưng nàng vẫn lo cho mẫu thân nàng:

" - Mẫu thân ...bà không phải bà ấy!!!. Mẫu thân của ta đâu ???? "

"- Haha !!!! mẫu thân ngươi giờ không nghe thấy ngươi nói được đâu. Ta đã kiểm soát mẫu thân ủa ngươi rồi, bà ta giờ chỉ là một cái xác không hồn hhhha !!!!

"- Mau thả mẫu thân ta ra !!! ". Tống Kiều hét lên

 Ả không trả lời, mái tóc ả càng lúc càng dài ra túm chặt lấy chân tay Tống Kiều siết mạnh . Những chùm tóc như những cọng sắt ép chặt tay chân của cô bé, cứ như thế này thì chỉ một lúc nữa xương cốt đều sẽ vỡ vụn .

"- Không được làm hại con gái của ta ! ".

Giọng nói này, chính là mẫu thân của nàng. Bà biết cô bé gặp nguy hiểm, nên cố gắng giành lại ý thức của mình .

"- Hừm !!! Ngươi vẫn còn nói được ư ? " Ả ta cau mày lại.

Trông thấy con gái đang trong tình thế nguy hiểm, bà dùng hết sức có, giành lấy quyền kiểm soát cơ thể , dùng tay bẻ lấy những sợi tóc cứng cáp đang quấn chặt đứa con bé bỏng . Đôi tay của bà đã nhuốm đầy máu , vô cùng đau đớn nhưng vẫn không dừng lại.

Nhưng sức sống của những sợi tóc kia lại vô cùng mãnh liệt, chúng bị đứt ra thì lại sinh sôi .

"- Im lặng cho ta !!! ngày bây giờ ta sẽ hấp thu ngươi để ngươi biến mất hoàn toàn!! ".

Ả hét lên .

 Bà lúc này nhận ra rằng, để cứu con gái thì bà phải hi sinh. Bà nhìn Tống Kiều nói trong nước mắt:

"- Kiều Nhi... con.... hãy sống thật tốt , mẹ sẽ luôn bên cạnh con."

Dứt lời bà vơ lấy con dao trong ngăn tủ, liên tiếp đâm vào cơ thể mình.

"- Mẫu thân !!!!!!!".

Tống Kiều đau đớn nhìn mẹ ra đi nhưng chẳng thể làm gì được.

"- Không ổn!! Ả ta chết rồi, nếu không mau tìm một thân xác mới thì ta sẽ tan biến mất thôi !!!! ".

 Ma nữ lúc này đã thoát ra khỏi cơ thể của mẹ nàng, lộ nguyên hình là một ác ma già nua, gớm chiếc.

A ! Ta đã tìm ra thân xác mới rồi !!! ".

Ả lao nhanh về phía của Tống Kiều, muốn chiếm lấy thân thể của cô bé .

chương 2

Một thanh kiếm gỗ từ ngoài cửa phi đến với tốc độ cực nhanh. Thanh kiếm cắm ngay vào giữa trán của ma nữ, ả tả gào rú thảm thiết. Tống Kiều nhìn theo hướng kiếm lao đến, một vị đạo sĩ già xuất hiện, ông ta khoác lên mình một bộ y phục màu trắng .

"- Mau lại đây nhanh lên !!! ".Lão ta nhìn cô bé , gấp gáp hối thúc

Cô bé sốc lại tinh thần,vội chạy về phía sau người lạ mặt kia , cô bé cảm nhận vị lão lão này chính là người tốt, đến cứu mình .

Lão rút trong túi áo một lá bùa, kẹp chặt trong hai ngón tay , lão đọc cái gì đó như một thần chú, thời điểm đó Tống Kiều cũng không thể hiểu được lão đang làm gì . Chỉ thấy lão ném lá bùa về phía ả, một chiếc hộp bằng lửa xuất hiện nuốt chửng ả ta vào trong. Sau đó chiếc hộp từ từ thu nhỏ lại chỉ bằng một bàn tay .

Ông lão mới thở phào nhẹ nhõm.

"- Được rồi, đã ổn cả rồi, không còn nguy hiểm nữa đâu ."

 Khi nãy trông lão có vẻ nghiêm túc, nhưng bây giờ lại rất gần gũi, thân thiện .

"- Lão bá ... nhưng mẫu thân của ta...bà ấy ....".

Hai hàng nước mắt rưng rưng trên gương mặt Tống Kiều.

Ông lão nhìn thân xác người mẹ nằm lạnh lẽo, chỉ có thể lắc đầu .

"- Ta đoán được sự xuất hiện của ả ta, nhưng không thể ngăn được điều này xảy ra... thật xin lỗi cháu ".

"- Ta chỉ có mình mẫu thân thôi, từ nay ta sẽ phải sống thế nào đây ???

Tống Kiều bé nhỏ oà khóc.

"- Đừng khóc , nếu như mẫu thân con đã không còn, thì để ta thay mẫu thân con chăm sóc thật tốt cho con ."

Lão xoa đầu đứa trẻ, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi vì đã không thể đến sớm hơn.

Tống Kiều sau khi chôn cất cho mẹ, liền theo lão bá về nhà. Hoá ra lão bá này là Lão Chu, cũng là người của thôn An Bình, nhưng vì lão có phần kì lạ, lập dị mà mọi người đều tránh xa lão. Họ nói lão hay giả thần, giả quỷ, không cho con nít lại gần. Chính vì thế mà không phải ai trong thôn cũng biết đến người. Lão cứu giúp dân làng, không cần được tung hô, kính trọng .

"- Lão bá , con sau này cũng muốn giống người ." Cô bé nhỏ nhìn ông lão với ánh mắt quyết tâm .

"- Ồ ? Tại sao ? Con là nữ nhi, việc trở thành đạo sĩ diệt quỷ thực sự khó khăn ."

"- con muốn bảo vệ dân làng, sẽ không...ai phải bỏ mạng như mẫu thân của con nữa."

 Tuy lúc đó Tống Kiều chỉ mới sáu tuổi, nhưng trong lời nói lại vô cùng mạnh mẽ, lão thấy được bản lĩnh, khí phách của một đạo sĩ chân chính . Dù sao Lão Chu cũng già rồi, cũng đã đến lúc tìm người kế thừa.

" - Được, từ nay ta nhận con làm đồ đệ. Sau này hãy cùng ta đi diệt quỷ, học tập để trở thành một đạo sĩ ".

" - Con rõ rồi thưa sư phụ !". Tống Kiều mừng rỡ.

Thời gian thấm thoát qua đi, Tống Kiều giờ đã là một thiếu nữ xinh đẹp.Hôm nay, có người nhà lão Vương tìm đến nhờ sư phụ nàng đến xem một chuyến, nhưng lão Chu giờ đây đã quá già, sức đã yếu đi, tất cả nhờ vào sự chăm sóc của Tống Kiều .

"- Tống Kiều, con qua bên đó một chuyến đi ". Giọng lão thều thào .

"- Người muốn con đến đó một mình ? Trước giờ con đều đi cùng người, liệu rằng mình con thì con có thể...."

Tống Kiều chưa nói hết câu, lão liền xua tay đi.

"- Ta tin tưởng ở con, nhất định con sẽ làm được".

"- Vậy con sẽ qua bên nhà lão Vương một chút, người hãy đợi con.

Lão không trả lời, chỉ nằm im, không động tĩnh . Nàng nhanh chóng mang theo một ít đồ nghề rồi rời đi .

 "- Kia có phải là vị đạo sĩ mà lão Vương mời tới không ? ".

Thấy nàng bước đến , có người liền thắc mắc.

"- Không phải đâu, ta nghe nói người mà lão Vương mời là lão Chu mà ."

"- Nhưng cô gái đó cũng chính là đệ tử của lão Chu đấy !!! ".

"- Thì đã sao ?? Nữ nhân lại đi làm đạo sĩ, chắc lại hàng bịp bợm ".

Người nói ra, kẻ nói vào , nhưng Tống Kiều cũng chả mấy quan tâm . Nàng đi thẳng vào trong nhà, trông thấy lão Vương ôm lấy cổ mình, cũng may chỉ bị thương nhẹ, còn con trai lão thì đang nằm một góc trong nhà, cuộn tròn lại ngủ .

"- Cô nương đây là ....? Lão Vương trông thấy nàng đi đến liền hỏi .

"- Ta tới đây theo sự ủy thác của sư phụ ta, lão Chu .Ông ấy bệnh rồi, không thể đích thân đến đây được."

 Tống Kiều giải thích, ánh mắt nàng lại luôn bám sát lấy vị nam nhân kì dị trong góc phòng.

"- Lão Vương, nhà ông có thường ăn thịt chó mèo không ? ".

" - Không có, nhà ta không ăn chó mèo ....A ! Cô nương nói làm ta nhớ tới, vợ ba của ta rất ghét mèo. Có một lần, một con mèo hoang đã đi vào phòng nàng ấy. Nàng ta đã vô cùng tức giận mà cho hạ nhân giết chết con mèo đó ".

"- Chẳng trách lại gây ra nghiệp ." Nàng lắc đầu.

"- Cô nương nói vậy là ý gì ? ".

"- Con mèo đó ..nó đang mang thai đúng chứ ? ".

mặt nàng lạnh băng hỏi lão.

"- Sao ? Tại sao cô biết được ? Cô nương chỉ là một nữ nhân thôi mà ? ".

Lão Vương khá bất ngờ trước những lời nói của nàng .

Nàng không quan tâm đến những câu hỏi của lão, nàng nói tiếp:

"- Tam phu nhân nhà ông đã gây ra hoạ lớn. Con mèo đó chết đi hóa thành ác linh trong nhà ông. Nó đã nhập vào con trai của ông , sẽ giết sạch họ Vương nhà ông đấy .

"- tiểu cô nương ! À không nữ đại hiệp, xin hãy cứu họ Vương ta, cầu xin người ".

Lão ta bây giờ mới cảm thấy lo lắng.

Chương 3

Mặc cho lúc nãy lão Vương có phần coi thường nàng nhưng mạng người cũng không phải chuyện đùa, cứu người vẫn là trên hết.

"- Các người hãy tránh xa nơi này một chút, lát nữa ta gọi các ngươi hãy vào ."

Tống Kiều nét mặt nghiêm túc.

Cả đám người nghe nàng nói liền kéo nhau ra khỏi căn nhà.

Nàng quan sát gã nam nhân đang nằm ở góc đó. Trong cơ thể hắn đang có ác linh ngự trị.

Nàng cầm lá bùa trên tay nhân lúc hắn say giấc, nhanh chóng dán vào trán của hắn .

"- Meooooooowwww....!!! ". Hắn ta đột nhiên vật vả, trong miệng phát ra những âm thanh như tiếng mèo kêu.

Nhưng được một lúc, hắn ta đã bình ổn trở lại . Lúc này bộ dạng hắn đã hoá mèo, hai tay bò dưới đất như hai chi trước của mèo.Trên mặt cũng nổi lên ria mép, ánh mắt sáng rực nhìn vào nàng chằm chằm .

Những lá bùa được đưa ra sau đó đều không thể nhắm trúng hắn, thân thủ của hắn vô cùng nhanh nhẹn. Hắn nhảy một cái, dùng móng tay cào lên mặt nàng. Tống Kiều không kịp trở tay, liền chịu hai vết rách trên mặt. Lúc này nàng đứng im , nàng đã thực sự giận dữ.

"- Được lắm!!! ngươi dám cào mặt của ta, liền cho ngươi nếm mùi !! ".

 Nàng rút trong túi áo một cây sáo trúc, thư thái thổi một bản nhạc. Gã người mèo đã bị âm thanh sáo trúc kích thích.Hắn ta đứng im, mắt dụi dụi vì cảm thấy buồn ngủ. Khúc nhạc này chính là để ru cho mèo ngủ , hắn ta dường như đang mơ màng dần.

"- Cơ hội tốt đây !!".

Nàng mỉm cười , lập tức phóng lá bùa nhắm vào gã, lúc này hắn ta mới dần lấy lại ý thức.

"- Mau phân tách ! ". Nàng hô lên.

sau khi lá bùa chạm vào cơ thể của gã thì ác linh bị đẩy ra ngoài.

"- Ta thấy ngươi rồi nhé !".

Nàng cười nhếch môi. Xoay người một cái, rút ra thành kiếm gỗ mà Chu sư phụ đã tặng nàng ,cùng lá bùa màu đỏ , hai vật hợp nhất nhắm vào thân của ác linh .

 Ác linh còn chưa kịp hành động thì đã bị nhốt vào chiếc hộp ma thuật , mà ngày đầu tiên khi gặp Chu sư phụ , nàng đã thấy sư phụ thi triển. Đây chính là lần đầu nàng tự làm chủ, không hề dựa vào thầy của mình.Ác linh đau đớn gào rú rồi một lúc sau im lặng không động tĩnh.

"- Thành công rồi !."

Nàng nhặt lấy chiếc hộp đem cất vào túi áo.

"- Con mèo này xem ra cũng có chút đáng thương, nếu đã trị ngươi rồi, thì ta cũng nên lấy lại cho ngươi một chút công đạo ."

  Nàng nói một mình.

"- Các người mau vào đây !!!! Hắn ta tỉnh lại rồi."

Cả đám người họ Vương lại ùa vào. Thấy con trai đang nằm dưới đất, lão Vương liền chạy đến đỡ hắn dậy.

"- Minh Tự con không sao chứ ? Có thấy đau ở đâu không ? ".

"- Cha....mọi người...sao mọi người lại ở đây ? Con ổn mà cha."

Hắn ta không biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngác nhìn

 xung quanh.

"- Không sao là tốt, con mấy ngày trước bị linh miêu chiếm lấy ý thức, suýt nữa thì có hoạ rồi, cũng may có nữ đạo sĩ này ở đây...."

Lão Vương mừng rỡ.

"- Không ngờ nữ nhân kia lại tài giỏi như vậy, cậu Minh Tự bình thường, khỏe mạnh lại rồi."

Mấy người bên ngoài bàn tán, khen ngợi nàng hết lời.

"- Đa tạ nữ đạo sư giúp đỡ, người đã cứu ta, xin nhận của ta một lạy."

Minh Tự định quỳ xuống, liền bị nàng chặn lại.

"- Không cần !!! Chúng ta cứu người chính là bổn phận. Ngược lại các ngươi nên xử lý cho tốt chuyện của tam phu nhân nhà các ngươi."

"- Nó chỉ là một con súc sinh, ta đâu ngờ được loài mèo đó chúng còn biết oán hận ?? ".

Bà ta đứng trong đám người nói Giọng điệu chua ngoa, không một chút hối cải.

" Một con mèo cũng là một sinh mạng. Ngươi giết mèo, cũng đã từng ăn quá nhiều động vật, sinh khí của ngươi ít nhiều đã bị oán khí của chúng hút cạn . Nếu chưa muốn chết , thì hãy phát tâm ăn chay niệm phật, may ra kéo dài được thọ mệnh ".

Nàng nói mà chẳng thèm nhìn đến bà ta.

"- Lời người nói...là thật.... thật sao ? Tam phu nhân không còn vẻ đanh đá như lúc nãy nữa , bà ta cũng đã biết sợ.

"- Nếu hướng thiện thì trời đất luôn che chở, làm điều sai trái trời đất không dung ".

Nàng bước đến gần tam phu nhân, ánh mắt sắc sảo nhìn bà ta . Sau đó nàng lặng lẽ rời đi không một ai hay .

"- Sư phụ , con trở về rồi." Nàng quỳ trước căn phòng mà sư phụ nàng đang nghỉ ngơi .

"- Kiều Nhi...con lại đây !... Giọng lão Chu yếu ớt.

Nàng mở cách cửa đi vào trong, lão Chu bỗng ho sặc sụa, lúc này lão còn yếu hơn ban sáng trước khi nàng rời đi. Nàng vội chạy lại đỡ lấy sư phụ.

"- Sư phụ,.. sư phụ người đã uống thuốc con để lại chưa ?.

"- Ta ...có điều muốn nói với con. Lão Chu không để ý tới câu hỏi của nàng .

"- Người nói đi ạ!!! ".Tống Kiều lo lắng.

"- Ta thực sự đã quá yếu rồi, có thể hôm nay.... Ta và con sẽ không còn gặp lại ... nữa. Lão nói từng câu mệt nhọc.

"- Sư phụ người đừng nói như vậy !! ". Nàng khẩn trương.

"- Ta vốn sinh ra và lớn lên ở Vân Nam. Ta đã từng có cuộc sống bình yên , hạnh phúc bên phụ mẫu . Nhưng cuộc sống an lành không được bao lâu , năm ta tám tuổi, Vân Nam xuất hiện nhiều yêu ma quấy phá khắp nơi, làm cho người dân Vân Nam sợ hãi bỏ quê hương chạy trốn. Cha mẹ ta cũng phải đem ta rời đi . Nhưng thật trớ trêu ngày rời đi lại bị một yêu quỷ giết chết, hắn ta có sức mạnh phi thường, là yêu quỷ mạnh nhất trong truyền thuyết.Ngày đó... vì bản thân chỉ là một đứa trẻ, ta chỉ có thể giương mắt nhìn cha và nương bị giết, quê hương bị tàn phá, diệt vong..nhưng khi ta có thể bảo vệ được họ thì lại không thể trở về được rồi... Đại yêu quỷ kia, sau khi giết cả nhà ta, liền không còn tin tức. Nhưng ta phát hiện gần đây, có dấu hiệu của hắn tại Vân Nam. Ta mong con có thể đến Vân Nam một chuyến ....khụ...khụ

"- Người cứ yên tâm con sẽ cùng người đi đến Vân Nam, con chỉ muốn sư phụ mau khỏe mạnh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play